Theo từng đòn công kích liên tục không ngừng của quái vật, màn sáng màu
xanh vốn đã vô cùng ảm đạm càng thêm tràn ngập nguy cơ, a Trạch đứng
dậy, tùy thời chuẩn bị một khi quái vật lao ra liền lập tức ngăn cản nó.
- Chẳng lẽ ngươi thật sự không phân biệt được chuyện nào là chủ yếu là thứ yếu sao?
Lưu Thiên Minh đứng tại chỗ chắp tay sau lưng, vẻ mặt thản nhiên không chút quan tâm, tựa hồ người bị vây khốn chính là Phạm Đồng mà không phải
hắn:
- Ngươi đã đón nhận hiệp hội ủy thác tới hỗ trợ thu thập huyễn nhân, cũng không phải tới đây để giải quyết ân oán cá nhân!
- Quản là khỉ gió gì, chỉ cần có thể thu thập ngươi, cho dù chết mấy
người thì đáng là gì, ta đang cứu người, cứu càng nhiều người hơn.
Phạm Đồng lấy ra một ống mực trong ba lô, dọc theo bốn phía Phục Ma Trận vẽ lên một vòng mực tuyến.
- Còn có cái gì cũng lấy ra đi!
Lưu Thiên Minh thản nhiên giễu cợt nhìn Phạm Đồng bận rộn, tuyệt không gấp gáp.
- Chỉ là thứ đồ vật già cỗi, có cái gì Bát Quái Kính kiếm gỗ đào…
- Vậy thứ này thì sao?
Phạm Đồng cười toe toét lấy ra một cây súng bắn nước đắt tiền:
- Trước hết cho ngươi chịu chút đau khổ, ta đã tốn nhiều năm cực khổ tìm ngươi, trước hết cho ngươi trả chút lợi tức.
Lưu Thiên Minh thản nhiên huýt sáo một tiếng:
- Không phải máu chó đen thì là máu gà, ngươi thật đúng là không có chút sáng ý.
- Vậy phải thử qua mới biết được!
Lời còn chưa dứt, Phạm Đồng liền cầm lấy súng bắn nước bắt đầu nhắm Lưu Thiên Minh bắn tới.
- Nhanh một chút, chuẩn chút nữa, ngươi cứ bắn hụt như vậy ngày mai người quét dọn sân trường sẽ rất nhức đầu.
Lưu Thiên Minh vừa dễ dàng né tránh vừa mỉa mai.
Cơ hồ bắn hết phần máu trong súng, ngay cả chéo áo của Lưu Thiên Minh cũng không thể dính vào, điều này làm Phạm Đồng rất buồn bực. Tốc độ của Lưu Thiên Minh thật sự quá nhanh, để cho hắn vốn không cách nào bắn trúng
mục tiêu.
- Được rồi, thay chiêu khác đi!
Lưu Thiên Minh
đứng ngay tại chỗ, đẩy gọng kính viền vàng, thuận tiện quay đầu nhìn
thoáng qua tình huống trên sân vận động, cũng may, quái vật kia vẫn bị
vây trong màn sáng, nhưng muốn lao ra cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
Phạm Đồng tìm kiếm trong ba lô, muốn tìm ra chút pháp khí có thể cần dùng
đến. Vốn lần này tới là để đối phó huyễn nhân, cho nên mang theo đồ vật
phần lớn đều có liên quan tới việc thu thập huyễn nhân, lại không nghĩ
ra đụng phải người này ngay tại đây.
- Ha ha, dùng trước cái này, cho ngươi lấy sưởi ấm.
Phạm Đồng từ trong ba lô lấy ra mấy tờ phù chú màu vàng, dán lên trên cây
làm thành một vòng. Mặc niệm vài câu, mấy tờ phù chú đột nhiên bốc cháy
lên, hỏa thế càng lúc càng lớn, làm thành một vòng lửa khổng lồ đem Lưu
Thiên Minh vây quanh trung ương. Vòng lửa theo thời gian dần qua thu nhỏ lại, hướng Lưu Thiên Minh vây tới.
Nhìn vòng lửa thiêu đốt hừng hực cách mình càng ngày càng gần, Lưu Thiên Minh nhíu mày.
- Chẳng lẽ ngươi không biết muốn trồng những gốc cây này cần phải rất
nhiều năm mới cao được như vậy sao? Làm kiểu như ngươi rất dễ dàng khiến cho hỏa hoạn!
Lưu Thiên Minh mở miệng:
- Đối với ngươi mà nói, chỉ cần có thể giết chết ta, có thể không cần quản bất cứ điều gì sao?
- Đúng!
Phạm Đồng vui vẻ cười lên ha hả:
- Chỉ cần có thể giết ngươi, không cần quản thiên băng địa liệt cũng
không có quan hệ gì tới ta. Ta là chính nghĩa, ngươi chính là tà ác, vì
chính nghĩa có thể diệt trừ tà ác, những kẻ yếu đuối phải tìm kiếm bảo
vệ kia giao ra trả giá hoàn toàn có thể tiếp nhận.
Lưu Thiên Minh thở dài một hơi:
-
Ngươi thật hết thuốc chữa rồi.
- Wow, ha ha ha ha…
Phảng phất như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, Phạm Đồng ngửa mặt lên trời cười dài:
- Cứu ta sao? Ngươi tỉnh lại đi, ngươi bất quá là quái vật, là quái vật
thì phải bị ta giết chết. Đợi đến khi đem ngươi nướng thành bảy phần
chín muồi, ta lại bổ sung một kiếm trong ngực ngươi, ngươi có thể vĩnh
viễn nghỉ ngơi. Cứu ta? Ngươi trước tiên nên nghĩ cách cứu được mình đi
đã.
Lưu Thiên Minh lắc đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng
vung tay lên, một trận cuồng phong mang theo mùi hôi thối thổi qua, vòng lửa kia trong nháy mắt liền bị dập tắt.
- Ách!
Không nghĩ tới lại dễ dàng bị phá hủy chiêu này, Phạm Đồng sững sờ ngay tại chỗ
còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần. Chiêu Bát Hoang Huyền Hỏa Trận là
mật trận gia truyền của nhà hắn, mặc dù trong sách cổ ghi chép không
hoàn toàn, nhưng đã trải qua bao đời nhà hắn tu bổ lại, có thể nói uy
lực không kém trận pháp thời xưa bao nhiêu. Hôm nay hắn đem uy lực trận
pháp phóng thích đi ra, chỉ là muốn cho người này nếm thử một chút đau
khổ, nhưng không nghĩ tới lại bị dễ dàng phá trận mất rồi.
- Đừng nên đắc ý, chờ ta đem trận pháp dùng lại một lần, đại trận toàn lực mở ra, ngươi sẽ trực tiếp chết ngay bên trong!
Phạm Đồng lại bắt đầu bày trận.
Lưu Thiên Minh lắc đầu:
- Bát Hoang Huyền Hỏa đại trận vốn là hồng hoang cổ trận, uy lực vô cùng, nhưng cho tới bây giờ chỉ còn tàn chương, chút ít lão gia hỏa trong nhà các ngươi suy nghĩ ra bất quá chỉ là chút đồ rác rưới hữu hình vô thần, đừng tiếp tục phí khí lực. Ta nể tình hôm nay ngươi tới đây cứu người,
cùng ngươi chơi một lát. Bây giờ ta chơi chán rồi, ngươi thức thời một
chút, nhanh đi làm chính sự hôm nay của ngươi đi thôi.
- Thúi lắm, thúi lắm, ta nhổ vào!
Phạm Đồng nghe xong mắng to:
- Hôm nay nếu ta không giết chết được ngươi, ta thà cắt đầu ta đi.
- Đông đông đông…
Theo công kích không ngừng của quái vật kia, màn sáng không ngừng lóe lên,
lúc sáng lúc tối, phát ra từng thanh âm trầm đục, mắt thấy sắp sửa không còn chịu đựng được nữa.
- Đồ đáng chết, tại sao nhân sĩ chuyên nghiệp còn chưa tới?
A Trạch cắn môi oán hận nói.
- Đông đông…rầm!
Theo một tiếng nổ vang tương tự như mảnh thủy tinh bị vỡ, cuối cùng màn sáng không chịu được công kích liên tục không ngừng của quái vật, bể tan
tành biến mất không còn nhìn thấy gì nữa.
- Phốc!
Theo màn sáng bể tan tành, Diệp Tiểu Manh cảm giác bộ ngực giống như bị thiết
chùy hung hăng đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi.
- Tiểu Manh, trốn nhanh lên, tôi đi ngăn cản nó!
A Trạch cũng không quan tâm đỡ dậy Tiểu Manh đang té trên mặt đất không ngừng ho khan, quơ băng kiếm nghênh đón.
Bị vây khốn lâu như vậy, quái vật đã tức giận tới cực điểm, nó không thèm
nhìn a Trạch đang lao tới, huy rìu hướng Diệp Tiểu Manh đang nửa quỳ
trên mặt đất tru lên vọt tới.
- Khốn kiếp, đối thủ của ngươi là ta!
A Trạch dùng hết toàn lực đem băng kiếm hung hăng đâm vào trái tim của quái vật.
- Hống…
A Trạch công kích làm quái vật phải dừng bước, nữ sinh trước mắt không
ngừng giống như con ruồi quấy rầy nó khiến nó vô cùng tức giận, khai sơn đao huy vũ, chém thẳng tới cổ a Trạch.
A Trạch bị giáo huấn lần trước, thu hồi linh lực, bỏ qua băng kiếm còn kẹt trên thân thể quái vật, lui về phía sau.
- Đông!
Quái vật không đợi a Trạch đứng vững bước chân, một cước đá trúng sườn nàng, a Trạch lăn tròn bay ra thật xa.
A Trạch cảm giác trong phổi mình đau nhói, nếu như nàng cảm giác không
sai thì xương sườn mình đã bị gãy đâm vào phổi, nàng té trên mặt đất ho
khan, cổ họng có chút phát ngọt.
Quái vật chậm rãi bước tới gần,
thậm chí a Trạch có thể cảm giác được bước chân của quái vật giẫm lên
mặt đất mang theo từng trận run rẩy. Nàng muốn bò dậy, nhưng thân thể đã sớm không chịu nổi gánh nặng.
Quái vật đứng ngay trước mặt a Trạch, a Trạch ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dữ tợn của nó, cùng khai sơn đao đang giơ lên cao.
- Đến đây chấm dứt sao?
Mặc dù a Trạch có chút không cam lòng, nhưng nàng cũng thật sự không còn sức lực để phản kháng.
Khai sơn đao mang theo tiếng gió rít đánh xuống, a Trạch nhắm hai mắt lại,
nàng thậm chí có thể cảm giác được gió rít cắt lên trên mặt đau rát.
- A Trạch cẩn thận!
Theo một tiếng kêu to, a Trạch cảm giác có một cỗ lực mạnh đẩy nàng sang
bên. Nàng mở mắt, thấy không biết từ lúc nào Diệp Tiểu Manh đã lao đến,
đẩy nàng ra, mà Diệp Tiểu Manh lại bị con quái vật kia bắt lấy cổ, xách
lên trong tay như xách một con gà con.
- Không!
A Trạch muốn bò dậy, nhưng vùng phổi đau đớn khiến nàng không cách nào nhúc nhích.
Nhìn thấy cô gái dùng trận pháp kỳ quái vây khốn nó thật lâu đang bị nó bắt
trong tay, con quái vật lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Nó buông khai sơn đao
trong tay phải xuống, ống tay áo tay phải không biết từ lúc nào đã xuất
hiện một vòng dây thừng, dây thừng mang theo màu sắc đỏ thẫm, phảng phất như dính đầy những vết máu khô khốc.
Dây thừng siết chặt cổ Diệp Tiểu Manh, nàng cảm giác không sao thở nổi. Diệp Tiểu Manh liều mạng
giãy dụa, nhưng không làm được chuyện gì. Đại não dần thiếu dưỡng khí,
rất nhanh Diệp Tiểu Manh hoàn toàn không biết gì nữa.
Thả dây thừng xuống, giống như ném một mảnh vải rách, con quái vật ném Diệp Tiểu Manh đã mất đi tri giác lên bãi cỏ.
- Tiểu Manh…
A Trạch gục trên bãi cỏ, chỉ có thể lớn tiếng thét lên, nhưng không làm nên chuyện gì.
- Khốn kiếp, không còn kịp rồi!
Lưu Thiên Minh thừa lúc rảnh rỗi nhìn ra sân vận động, nhìn thấy Diệp Tiểu Manh bị con quái vật dùng dây thừng siết chặt cổ:
- Không chơi được nữa!
Lưu Thiên Minh lấy ra một bộ bao tay trong túi, bao tay màu trắng nhìn qua không khác gì những bao tay bình thường.
- Ha ha, sao vậy, không chịu được sao? Đến đây đi, ta còn có rất nhiều phương pháp khiến cho ngươi sống không bằng chết!
Phạm Đồng vừa lớn tiếng thét, vừa huy mộc kiếm phát ra kim quang trong tay.
Đeo bao tay, Lưu Thiên Minh hít sâu một hơi, bản năng phản ứng làm Phạm
Đồng cảm giác có một tia không ổn, vội vàng lui nhanh về phía sau.
- Uống…
Theo một tiếng quát to, Lưu Thiên Minh huy một quyền về phía trước, quả đấm
mang theo tiếng gió rít đem mười mấy cây đại thụ đánh gãy, bao gồm mấy
cây đại thụ treo phù chú tạo thành Phục Ma Trận.
Phạm Đồng linh
mẫn trốn tránh giúp cho hắn tránh thoát một kích kinh khủng của Lưu
Thiên Minh, dù là như vậy Phạm Đồng vẫn cảm giác toàn thân giống như bị
xe hơi đụng hất văng, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.
- Ngươi, không xứng làm một Khu Ma nhân!
Lưu Thiên Minh tháo bao tay, đẩy gọng kính viền vàng, lạnh lùng nhìn Phạm Đồng đang muốn bò dậy khỏi mặt đất.
- Hỗn…đản…khốn khiếp…
Phạm Đồng cảm giác toàn thân không có chỗ nào hoàn hảo, quần áo cũng rách
nát, có thể thấy được uy lực một quyền kinh khủng vừa rồi.
Lưu Thiên Minh lắc đầu xoay người chạy về hướng sân vận động.
- Khốn kiếp…trở lại đánh nữa…
Trước mắt Phạm Đồng tối sầm, mất đi tri giác.
Quái vật cúi người xuống nhặt lên khai sơn đao ném trên mặt đất, toét ra
miệng rộng cười cười, cười vô cùng vui vẻ, có thể giết chết tiểu nữ sinh mang đến cho nó vô số phiền toái khiến trong lòng nó thật sự thư sướng. Còn có một người, quái vật nhìn a Trạch đã mất đi năng lực phản kháng
nằm xa xa, từ từ đi tới.
Phía sau truyền đến tiếng vang tê tê như tiếng xé rách khiến cho con quái vật có chút ngoài ý muốn, nó quay đầu
lại, liền phát hiện tiểu nữ sinh vừa bị nó siết chết đang từ từ đứng
lên.
Lưu Thiên Minh vừa mới chạy ra khỏi rừng cây lại nhìn thấy
hai nữ sinh đã ngã trên mặt đất. Diệp Tiểu Manh nằm nơi đó không nhúc
nhích, mà Trạch gục cách đó không xa, muốn bò dậy nhưng thử nhiều lần
cũng vô lực.
- Đáng chết, chậm một bước rồi, vừa rồi thật đã đùa giỡn quá trớn!
Lưu Thiên Minh âm thầm hối hận, hắn vừa định đi tới ngăn cản con quái vật,
lại phát hiện Diệp Tiểu Manh vốn đã nằm bất động dưới mặt đất lại chậm
rãi đứng dậy.
- Hống…
Diệp Tiểu Manh phát ra tiếng rống
còn hung ác hơn cả con quái vật, hai mắt nàng lóe ra quang mang màu đỏ,
ngửa mặt lên trời gào thét, quanh quẩn không dứt trong sân trường ban
đêm.