U Minh Trinh Thám

Chương 139: Chương 139: Nguyệt độc




Hì hì hai tiếng, cũng không biết nữ quỷ kia cùng phương pháp gì, cái dây thừng buộc cái tượng phật bằng ngọc kia đột nhiên bị cắt đứt. Hai người Tống Tân và Nghiêm Trọng đều lấy tay cầm lấy sợi dây thừng giơ cái tượng phật ngọc lên. Bây giờ cái dây thừng vừa đứt, không đợi hai người kịp phản ứng, cái tượng phật ngọc trên cổ hai người liền rơi xuống.

Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Trọng đó là giơ tay ra bắt lấy cái tượng phật ngọc này. Nhưng mà không đợi hắn kịp đưa tay ra liền cảm giác thân thể của chính mình dường như là bị một cỗ lực lượng thật mạnh ném đi. Oành một tiếng, thân thể của hắn hung hăng đánh vào tường. Dường như là có một cỗ lực lượng không thể thấy được đè lên người hắn, khiến cho hắn gắt gao dính vào tường, không thể nhúc nhích.

Đinh một tiếng, cái tượng ngọc trên cổ hai người rơi xuống sàn nhà, mà Tống Tân và Nghiêm Trọng lại đang dính chặt trên vách tường ở phía xa xa. Nghiêm Trọng nỗ lực muốn giơ tay phải lên, cái dây lưng hắn vận còn nắm ở trong tay phải, tuy nhiên nó lại không thể kháng cự được cỗ lực lượng này. Hắn không rõ, trước kia vài ngày, nữ quỷ kia chỉ cần nhìn thấy hắn nắm cái dây lưng này trong tay là căn bản sẽ không dám đến gần hắn trong vòng mười bước. Vì sao mà hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau mình, còn ở khoảng cách rất gần nữa.

Nữ quỷ kia từ từ đi đến trước mặt hai người đang bị dán ở bên trên vách tường. Tống Tân vẫn đang dùng ánh mắt hung tợn để nhìn nữ quỷ kia, mà Nghiêm Trọng cũng không ngừng giãy dụa, muốn múa may cái dây lưng trên tay, nhưng mà không có thành công.

- Có bản lĩnh thì giết ta đi.

Tống Tân oán hận hướng về phía nữ quỷ kia hét lớn.

- Ta cũng làm quỷ, mọi người sẽ huề nhau, nhất định ta sẽ cho ngươi chết một lần nữa.

- Vậy sao? Ngươi rất muốn chết sao?

Nữ quỷ kia đi đến trước mặt Tống Tân, hướng về phía hắn nở nụ cười đắc ý.

- Thực đáng tiếc, không đúng trật tự, hôm nay ngươi sẽ không chết, người phải chết là hắn.

Nói xong nữ quỷ kia chậm rãi hướng tới chỗ Nghiêm Trọng đi tới.

- Đừng tới đây, đừng tới đây, ngươi quên rồi sao ? Ta còn có cái này.

Nghiêm Trọng nhìn thấy nữ quỷ kia đang đi tới chỗ hắn, hắn đã sắp khóc rồi. Hắn muốn dùng cái dây lưng kia uy hiếp nữ quỷ một chút, lại phát hiện nữ quỷ kia dường như không thèm để ý chút nào.

- Ngươi đừng có tới đây, xin ngươi, ta còn chưa muốn chết.

Nữ quỷ kia đi tới trước mặt Nghiêm Trọng, cau mày đánh giá Nghiêm Trọng. Một người một quỷ cách nhau rất gần, thậm chí Nghiêm Trọng còn có thể thấy rõ lông mi của nữ quỷ kia.

Nữ quỷ nghiêng đầu nhìn Tống Tân cách đó không xa, lại quay đầu lại nhìn Nghiêm Trọng đang không nhừng giãy dụa, lắc lắc đầu.

- Ngươi, nhất định phải chết!

Có lẽ còn cảm thấy băn khoăn đối với cái dây lưng mà Nghiêm Trọng đang cầm trong tay, nữ quỷ kia lui về phía sau hai bước, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Nghiêm Trọng. Trong ánh mắt kia có một thứ gì đó mà Nghiêm Trọng nhìn không hiểu, vừa như là thương hại hoặc như là bất đắt dĩ.

Nghiêm Trọng cảm giác thân thể của chính mình bị một cỗ lực lượng vô hình kéo lên, treo ở giữa không trung. Thực bất đắc dĩ, hắn không thể nhúc nhích, cũng không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chậm rãi bay lên.

- Bành bạch.

Một âm thanh giòn vang lên, là từ trên mặt Nghiêm Trọng phát ra. Hắn không rõ thanh âm này xuất hiện như thế nào, hắn chỉ cảm thấy được làn da của mình hơi khô ráp, hơn nữa còn co chặt lại giống như cảm giác căng ra khi thiếu nước vậy.

- Nghiêm Trọng, mặt của cậu.

Tống Tân đứng ở một bên chứng kiến bộ dạng của Nghiêm Trọng, cực kỳ hoảng sợ.

- Mặt của tôi làm sao vậy?

Chứng kiến biểu tình của Tống Tân, Nghiêm Trọng liền biết chắc không phải là chuyện gì tốt, nhưng mà hắn lại không thấy mắt của mình. Cái loại cảm giác khủng bố không biết tên này càng làm cho lòng của hắn khẩn trương.

Thực may mắn, Nghiêm Trọng có thể nhìn thấy tay của mình. Nhưng rất không may là Nghiêm Trọng vừa nhìn thấy tay của mình xong, hắn liền trở nên càng thêm sợ hãi.

Kia không còn là một đôi tay của con người nữa. Làn da khô quắt kia đã dính vào đến xương, dường như là nước ở trong cơ thể đã bị rút hết sạch đi vậy. Tuy rằng là một đôi tay, nhưng mà nhìn đi nhìn lại thì càng giống như bộ xương tay được làn da vây chặt lấy vậy.

Cái loại cảm giác làn da bó chặt vào xương này truyền khắp toàn thân. Nghiêm Trọng cảm thấy mình thật giống như là bị một cái bao bằng cao su vây chặt lấy toàn thân vậy. Mà cái bao này còn đang không ngừng vây chặt. Hắn cảm giác ngay cả thở cũng có chút khó khăn. Hắn liền giãy giụa hai cái.

Nhưng mà thật không ngờ cái giãy dụa rất nhỏ này lại mang đến kích thích thật lớn cho Nghiêm Trọng. Rốt cục hắn cũng biết là cái bao đang không ngừng bao trùm chặt lấy thân thể của chính mình là cái gì, chính là da của mình.

Có lẽ là do thiếu nước quá trầm trọng, Nghiêm Trọng thấy được rõ ràng, làn da trên tay của mình đang nứt nẻ cả ra, lộ ra cả thịt đỏ tươi bên trong. Không có máu, nhưng mà so với đổ máu thì càng thêm khủng bố, bởi vì Nghiêm Trọng thậm chí có thể nhìn thấy được một sợi gân màu trắng thật dài rơi ra khỏi lỗ hổng trên làn da của hắn.

Hồi tưởng lại câu hỏi vừa rồi của Tống Tân, Nghiêm Trọng cảm giác mình sắp qua đời mất, hắn biết, làn da trên mặt của mình, nhất định là cũng giống như tay vậy. Rạn nút từng chỗ, khô quắt, bong ra từng mảng. Thậm chí hắn còn có thể thấy được, từng mảnh từng mảnh da của mình từ trên mặt rơi xuống, chậm rãi rơi xuống mặt đất. Tuy rằng không nhiều lắm nhưng dưới chân Nghiêm Trọng liền chất đống rất nhiều mảnh da màu trắng, giống như những mảnh sơn tróc ra từ trên tường vậy. Nghiêm Trọng biết, đây chính là da mặt của chính mình rơi xuống.

Nghiêm Trọng nghĩ tới, một buổi tối hắn gặp được nữ quỷ kia, khi hắn soi gương liền nhìn thấy tình cảnh bây giờ, thì ra cái hình ảnh kia là thật chứ không phải ảo giác. Hoặc là khuôn mặt của hắn khi ở trong ác mộng, hiện tại nhất định là bộ dạng khủng bố như lúc ấy.

- Không.

Nghiêm Trọng gào thét lên, vừa nghĩ tới chính bản thân mình biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, tinh thần của hắn liền trở nên khó chịu. So sánh ra thì Nghiêm Trọng càng hi vọng mình được chết toàn thây chứ không phải biến thành cái bộ dạng làm cho người ta sợ hãi như vậy.

- Nhìn rõ ràng chính bản thân ngươi đi, ngươi đã biến thành một người xấu xí như vậy đấy.

Nữ quỷ kia không biết móc được một cái gương từ chỗ nào, liền đưa tới trước mặt Nghiêm Trọng.

- Dù cho làn da có bao vây cả cơ thể ngươi thì cũng không thể che dấu được nội tâm xấu xí của ngươi.

Nghiêm Trọng thấy rõ ràng bộ dạng trong gương của mình. Kia không phải là khuôn mặt của mình mà Nghiêm Trọng biết. Cái bộ dạng kia Nghiêm Trọng cũng đã từng thấy qua, là khi học sinh học ở trong trường trung học. Lúc ấy thấy cô giáo dạy sinh học đã lấy ra một mô hình cơ thể người đã bị bóc đi làn da. Hiện tại bộ dạng của Nghiêm Trọng cũng là như vậy, rất giống như cái mô hình kia. Thậm chí Nghiêm Trọng còn có

thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu của mình đang phập phồng, máu đang chảy, cơ thể ngả nghiêng. So sánh với nữ quỷ kia, Nghiêm Trọng cảm giác thấy mình càng giống một con quỷ.

Kế tiếp, là thịt của ngươi.

Thanh âm lạnh như băng của nữ quỷ kia lại vang lên. Chuyện càng thêm kinh khủng hơn đã xảy ra. Nghiêm Trọng chứng kiến cơ thể tràn đầy màu đỏ của mình ở trong gương, bắt đầu chậm rãi trở nên khô rút lại, mất đi sức sống, sau đó bong ra từng mảng, từng tầng từng tầng một, có nhiều chỗ thậm chí còn lộ ra xương cốt màu trắng. Cái khuôn mặt trong gương càng thêm khủng bố, hai con mắt mở thật to, càng thêm có vẻ quỷ dị.

- Không.

Trong phòng lại vang lên tiếng hô tràn ngập tuyệt vọng của Nghiêm Trọng. Mặc dù không có cảm giác đau đớn, nhưng mà cứ trơ mắt nhìn mình chậm rãi biến thành một bộ xương khô này, khiến cho trái tim của Nghiêm Trọng căn bản là không thể chịu được, cảm giác sợ hãi tràn ngập toàn thân Nghiêm Trọng.

- Ngươi đã hại chết một người rồi, trên người đã phải gánh một phần tội nghiệt rồi, còn không chịu thu tay sao?

Đột nhiên từ phía sau nữ quỷ vang lên thanh âm của một người nam nhân.

- Phải biết rằng nhiều thêm một phần tội nghiệt thì khi vào Địa Phủ sẽ phải chịu nhiều thêm một phần thống khổ, vẫn là nên làm việc khoan dung độ lượng đi.

- Ai?

Nữ quỷ cũng bị thanh âm đột nhiên vang lên phía sau dọa cho hoảng sợ, quay đầu nhìn lại thì thấy một nam nhân đeo kính đen, không biết đã đứng ở phía sau nó từ lúc nào.

- Ngươi là ai ?

Nữ quỷ kia cảm giác người này đến không có ý tốt. Có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng như thế, tuyệt đối không phải là người thường.

- Ta à, chỉ là một thám tử tư thích chõ mõm vào chuyện người khác mà thôi.

Nam nhân lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, bật hộp quẹt lên châm, hung hăng rít một hơi.

- Hơn nữa cái người mà ngươi đang dọa nạt kia là khách hàng của ta. Ta có thể kiếm được tiền hay không đều phải dựa vào hắn, cho nên ngươi không thể giết hắn.

- Ngươi cũng muốn chết phải không?

Dường như nữ quỷ kia bị bộ dáng không ra làm sao cả người người nam nhân này chọc giận, nó chẳng thèm quan tâm tới Nghiêm Trọng đang la lớn ở trên không, hướng tới chỗ người nam nhân kia đánh tới.

- Chậm một chút.

Thâm hình của người nam nhân kia chợt lóe một cái, tránh thoát công kích của nữ quỷ.

- Tuy rằng ta rất thích nữ nhân, nhưng mà nữ quỷ thì quên đi, bởi vì chủng loại như thế này ta đã có rồi.

- Rốt cuộc thì ngươi là ai ?

Nữ quỷ kia thấy người nam nhân này dễ dàng tránh thoát, hơn nữa một chút ý tứ sợ hãi cũng không có. Nó liền bắt đầu đánh giá cẩn thận vị khách không mời mà đến này.

Biết được mình là quỷ, hơn nữa còn nhìn thấy bộ dạng kinh khủng kia của Nghiêm Trọng, lại vẫn có thể xem như không có gì, người như vậy tuyệt đối không phải là người thường.

Mang theo một đôi kính đen, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, nhưng lại để râu ria rậm rạp dường như là rất lâu rồi không có cạo râu. Tóc không dài, nhưng mà kiểu tóc thật cá tính, bị làm cho rối tung lên.

- Ta tên là Minh Diệu, tiểu thư tên là gì.

Nam nhân kia hướng về phía nữ quỷ cười cười.

- Chúng ta cần nói chuyện một chút.

- Nhưng mà trước đó ta nghĩ là nên đánh thức khách hàng của ta dậy.

Minh Diệu không thèm để ý tới ánh mắt như muốn ăn sống nuốt tươi của nữ quỷ. Hắn quay lại hung hăng đi tới chỗ Nghiêm Trọng đã biến thành một bộ xương khô màu trắng đang nằm ở trên đất. Đánh vài cái lên mặt tiểu tử này.

Vốn bị bộ dáng của mình dọa tức mức hồn phi phách tán, Nghiêm Trọng đang la lớn chợt dừng lại, ánh mắt trở nên có chút mờ mịt. Thấy Nghiêm Trọng yên tĩnh trở lại, Minh Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn lấy ra một tờ phù từ trong túi của mình, chỉ tùy tay quơ quơ một cái, tấm phù này liền bị vô hỏa đốt cháy. Không đợi ngọn lửa kia tắt, Minh Diệu liền dùng sức cậy miệng Nghiêm Trọng ra, trực tiếp ném tờ phù đã bị đốt cháy thành tro vào trong miệng Nghiêm Trọng. Sau đó lại nâng cằm Nghiêm Trọng lên để cho Nghiêm Trọng ngậm miệng lại. Cuối cùng dùng tay phải hung hăng vỗ vào gáy của Nghiêm Trọng một cái.

- A, nóng quá.

Mắt của Nghiêm Trọng đã khôi phục thần thái. Hắn nhảy dựng lên, không ngừng lấy tay quạt vào miệng.

- Cái gì vậy? Làm sao lại nóng như vậy?

- Phi phi.

Nghiêm Trọng dùng sức nôn ra hai ngụm nước bọt, mang theo những cái gì đó màu đen.

- Đây là cái gì vậy…A! Minh tiên sinh, làm sao ngài lại ở…

- Tốt lắm không có việc gì rồi.

Minh Diệu vỗ vỗ cái lưng Nghiêm Trọng, để cho hắn tỉnh táo lại.

- Đã khuya rồi, cũng không nên la to như vậy, ta muốn nói chuyện với nữ quỷ này.

- Quỷ? Nữ quỷ?

Nghiêm Trọng nhìn thấy nữ quỷ đang đứng ở cách đó không xa dùng ánh mắt âm lãnh nhìn hắn thì cực kỳ hoảng sợ. Những hình ảnh kinh khủng vừa rồi kia lại hiện lên ở trong đầu.

- Mặt, mặt của tôi…

- Yên tâm, không có việc gì, chỉ là ảo giác thôi.

Minh Diệu bảo Nghiêm Trọng yên tĩnh lại.

- Không tin thì cậu sờ thử xem, vẫn là khuôn mặt sắc lang như vậy.

Nghiêm Trọng nơm nớp lo sợ vươn tay ra, chậm rãi sờ soạng gương mặt. Vừa nhẹ nhàng ấn vào, sau đó lập tức rút ra. Đúng vậy, cái này là loại cảm giác co dãn của thân thể không phải xương cốt. Trái tim của Nghiêm Trọng chậm rãi thả lỏng, hai tay sờ tới sờ lui trên mặt. Trên mặt vẫn còn có da thịt, chính mình không có biến thành đầu lâu.

Minh Diệu quay đầu lại nhìn, nhìn thấy nữa quỷ kia.

- Cô gái tên là Trần Viêm kia cũng là bị ngươi dùng loại phương pháp này dọa chết à?

- Đúng thế, thì sao nào?

Giọng nói của nữ quỷ kia vẫn lạnh như băng, không

hề phát ra chút dao động cảm xúc nào.

- Tuy rằng ngươi không đích thân giết chết nàng, nhưng mà nàng lại bị ngươi dọa chết.

Minh Diệu thở dài.

- Phải biết rằng, cái nhân mạng này sẽ tính ở trên đầu của ngươi, tương lai nếu phải đến Địa Phủ, ngươi sẽ phải chuộc tội, sẽ không quá dễ chịu đâu.

- Đó là chuyện của ta, không cần ngươi lo.

Nữ quỷ kia cũng không thèm để ý đến lời nói của Minh Diệu chút nào, nó chìa một tay, chỉ vào Nghiêm Trọng.

- Nhất định ta phải giết người nam nhân này.

- Có sự tình gì không thể ngồi xuống nói chuyện giải quyết hay sao? Không cần phải biến thành một sống một chết chứ.

Minh Diệu thở dài.

- Phải biết rằng ngươi đã giết một mạng người rồi, ta đã có đủ lý do để tiêu diệt ngươi rồi.

- Hừ, vậy thì thử xem nào.

Cái búi tóc của nữ quỷ kia đột nhiên tản ra, mái tóc rối tung bay lên, phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng, so với vừa rồi càng thêm làm cho người ta kinh sợ.

- Vẫn là không khuyên được.

Minh Diệu thở dài.

- Cho nên ta mới nói, ghét nhất là đàm phán với người ngoan cố. Đã là Quỷ Hồn lại còn là nữ nhân, vậy thì càng đáng ghét.

- Tiểu Manh, đến cô.

Minh Diệu hướng tới bên cạnh hô lên một tiếng.

- Ta ở một bên chỉ đạo.

Nghiêm Trọng vốn đã bị bộ dáng hung ác của nữ quỷ kia dọa cho hoảng sợ, đột nhiên lại thấy Minh Diệu nói chuyện với không khí thì lại càng hoảng sợ hơn. Chẳng lẽ ở nơi này còn có một con quỷ khác?

- Được.

Một giọng nữ nhân non nớt vang lên, thân ảnh một cô bé nhỏ xíu cứ như vậy xuất hiện ở trong căn phòng trống rỗng của Nghiêm Trọng. Mà trong tay của nàng lại cầm một cây gậy màu đen, cây gậy lóe lên quang mang màu lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.