U Minh Trinh Thám

Chương 251: Chương 251: Nhân sĩ đã kết hôn




- À, đã quên hỏi thăm anh, hiện tại anh cảm thấy thế nào?

Ada quan sát Minh Diệu từ trên xuống dưới:

- Có cảm giác nơi nào không thoải mái hay không?

- Vậy thì không có, cũng không cảm giác được điều gì kỳ diệu như tiểu quỷ kia đã nói!

Minh Diệu lắc lắc đầu nói:

- Sao tôi lại có cảm giác không có gì khác biệt với lúc trước cả.

Nghi thức Huyết Hôn thật ra cũng không có gì phức tạp. Minh Diệu cùng Alie đứng bên trong một ma pháp trận được chế tạo đặc biệt, đối với vị tổ tiên của Huyết tộc là Cai Ẩn (Cain) tuyên thệ, gọi là lời thề bất quá cũng giống như câu thệ hứa vĩnh viễn không chia lìa như của nhân loại, cũng giống như lời hứa hẹn trong giáo đường trước mặt thần phụ mà thôi, điều này làm cho Minh Diệu thật sự cảm thấy có chút buồn cười. Nghi thức Huyết Hôn của Huyết tộc cùng nghi thức kết hôn của nhân loại cũng cùng chung lời thề giống nhau, chỉ là đối tượng mình cần tuyên thệ khác nhau mà thôi. Minh Diệu cảm thấy được trong hôn lễ của quỷ hút máu cũng phải có câu thề hứa “ta muốn hủy diệt thế giới” hoặc là “hút khô máu của nhân loại” linh tinh gì đó, là những lời thề đại nghịch bất đạo mới xem như đúng không khí.

Sau khi tuyên thệ xong, Alie có vẻ ngượng ngùng mở ra chiếc nơ trên váy của nàng, lộ ra vùng cổ thon dài tái nhợt. Không biết nảy sinh từ dạng ý tưởng gì, tóm lại khi Minh Diệu nhìn thấy được vùng cổ non nớt kia, lại nuốt nước bọt không ngừng. Không biết tại sao hắn thật sự rất muốn tiến lên cắn thử một ngụm, nếm thử mùi vị bên trong đó.

- Ta sẽ tự mở huyết quản của ta, ngươi chỉ cần dùng sức hút máu nơi đó của ta sẽ tốt hơn!

Gương mặt nàng đỏ hồng nói:

- Ngay khi ngươi hút máu của ta, ta cũng sẽ đem răng nanh đâm vào cổ của ngươi, hút máu của ngươi. Không cần khẩn trương, sẽ không đau…

- Đau đớn tôi cũng không sợ…

Minh Diệu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu:

- Nếu như hương vị có điểm quái dị thì mong cô bỏ qua cho, trước đó do có vấn đề không thuận tiện nên tôi đã lâu không tắm rửa…

Ngón tay Alie nhẹ nhàng lướt qua động mạch cổ của chính mình, dòng máu màu đỏ sậm từ trong miệng vết thương liền chảy ra. Máu, đại biểu cho lực lượng của quỷ hút máu. Minh Diệu vội vàng tiến lên hút lấy dòng máu từ cổ Alie tuôn ra, có lẽ hắn hơi dùng sức nên Alie nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.

Máu của Huyết tộc cũng không có mùi vị huyết tinh như trong sự tưởng tượng của Minh Diệu, ngược lại còn có hương thơm nhàn nhạt. Minh Diệu cảm giác dòng máu kia từ trong thực quản chảy vào dạ dày, có một cỗ cảm giác mát rượi. Đồng thời lại có một cảm xúc khiến người mê say xông lên đầu óc của hắn, làm thần trí của hắn có chút hốt hoảng. Không biết tại sao Minh Diệu lại có cảm giác đói khát vô cùng, không chỉ muốn uống máu mà thôi, còn muốn cắn một ngụm lên vùng cổ nhìn qua như thật nhỏ bé và yếu ớt trắng nõn, nhấm nháp mùi vị da thịt của quỷ hút máu là như thế nào. Nhưng loại ý tưởng có chút quỷ dị này ở trong nháy mắt liền bị loại bỏ trong trí óc của Minh Diệu. Nói đùa sao, không nói loại ý nghĩ này của hắn thật sự không chút bình thường, ăn thịt của một con quỷ hút máu? Loại hành vi có hệ số nguy hiểm cực cao như vậy vẫn nên giao cho người khác đi thử thì hơn. Minh Diệu cũng không muốn bởi vì một động tác không bình thường khiến cho nghi thức Huyết Hôn trực tiếp đem bản thân mình biến thành điểm tâm khuya của Alie, đặc biệt là khi răng nanh của Alie cũng đã đâm vào động mạch chủ nơi cổ hắn.

Răng nanh thật dài nhìn qua có vẻ đáng sợ đâm vào cổ Minh Diệu, cũng không có cảm giác gì đau đớn, thậm chí Minh Diệu còn có cảm giác nơi miệng vết thương có cỗ khoái cảm truyền lên tận đại não. Minh Diệu biết đây là tác dụng của độc tố đặc thù bên trong răng nanh của quỷ hút máu, nói thế này, khi quỷ hút máu tới thời gian ăn cơm con mồi sẽ không phản kháng, sẽ ở trong khoái cảm cực độ bị quỷ hút máu hút thành thây khô. Nhưng Minh Diệu cũng không phải lo lắng mình bị hút khô máu đến chết, bất kể nói như thế nào, còn có Ada ở một bên đang quan sát, nếu nàng phát hiện có địa phương nào không thích hợp nhất định sẽ lập tức ngăn cấm Alie tức khắc. Huống hồ chi hiện tại Minh Diệu cũng đang cắn cổ của Alie hút máu của nàng, chẳng qua chỉ xem ai hút nhanh hơn ai mà thôi.

- Tốt lắm, đã đủ rồi!

Alie chậm rãi ngẩng đầu, răng nanh thật dài rời khỏi cổ Minh Diệu.

- Uy, ngươi hút nhiều lắm rồi, ta cũng không phải chai đựng thức uống, ngươi muốn đem ta hút khô luôn sao?

Minh Diệu có chút lưu luyến buông lỏng cổ Ali era, nói thật lòng, hắn thật sự đã say mê cảm giác hút máu của nàng. Có lẽ bởi nguyên nhân chưa từng có người nào hút máu của quỷ hút máu, cho nên không ai biết máu của quỷ hút máu lại uống ngon như vậy. Minh Diệu đem cảm giác không bình thường này liệt vào tính đặc thù của máu huyết Alie.

- Tốt lắm, nghi thức đã được hoàn thành xong xuôi!

Vẻ mặt Alie có chút uể oải, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là bạn lữ của ta!

- Vậy sao? Ha ha…

Minh Diệu nhìn nhìn lại diễn cảm có chút không vui của Ada đang đứng một bên, gãi gãi đầu nói:

- Không nghĩ tới a, bắt đầu ngày mai ta tiếp tục kết hôn cho dù là lần thứ hai…

- Minh Diệu, anh không có cảm thấy khó chịu gì chứ?

Ada đứng một bên ân cần hỏi han:

- Có cảm giác có chỗ nào khó chịu hay là lạ hay không?

- Không có gì!

Minh Diệu hoạt động thử thân thể một chút, nói:

- Không có gì khác biệt với bình thường. Uy, tiểu quỷ, có phải cô lừa bịp gì tôi không đây. Sao tôi không cảm thấy có chút gì khác biệt, chẳng khác gì trước kia cả…

- Không được gọi tôi là tiểu quỷ, sau này phải gọi tôi là “darling”!

Alie thở phì phì chống nạnh nói:

- Nào có nhanh như vậy, cũng không phải luyện được cái gì bay lên trời hay độn xuống mặt đất mà có ngay được, ít nhất phải có một thời gian tiêu hóa lực lượng bên trong máu!

- Nha, thì ra là thế!

Minh Diệu gật gật đầu, có chút kỳ quái nói:

- Bất quá vì sao tôi cảm giác có chút muốn ngất đây?

- Phác thông!

Minh Diệu vừa nói xong liền té ngã xuống mặt đất, Ada vội vàng chạy tới đỡ Minh Diệu ngồi dậy, lại phát hiện người này không ngờ đã ngáy lên, ngủ ngon lành.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Ada khẩn trương nhìn qua Alie:

- Vì sao hắn lại đột nhiên nằm ngủ thế này?

- Vô nghĩa!

Alie không chút để ý nói:

- Tôi đã vì nghi thức Huyết Hôn mà biến thành yếu ớt, huống chi là nhân loại bị hút đi phân nửa máu. Đây là phản ứng tự nhiên mà thôi, đợi sau khi trong người hắn tiêu hóa được lực lượng lấy từ tôi thì tự nhiên sẽ tỉnh lại, có gì đáng kinh ngạc đâu!

Alie đi tới bên cạnh người Minh Diệu, tháo dây chuyền sáu cánh trên cổ hắn xuống. Nàng đem dây chuyền thận trọng đặt xuống mặt đất, chậm rãi rót vào lực lượng. Quang mang màu đỏ từ trong dây chuyền phát ra, chậm rãi hình thành một ma pháp trận sáu cánh trên mặt đất.

- Nếu như không có điều gì ngoài ý muốn, ngày mai hắn sẽ tỉnh lại!

Alie nói:

- Tôi phải đi gặp Lilith điện hạ bây giờ, nếu như có chuyện gì cần tìm tôi, cô trực tiếp nói với hắn là được. Tôi có thể cùng hắn thông qua lực lượng huyết thống tiến hành khai thông, mặc kệ khoảng cách bao xa cũng không thành vấn đề!

Nói dứt lời, Alie liền đi vào bên trong ma pháp trận sáu cánh tản ra hồng sắc quang mang.

Minh Diệu thật cẩn thận bước đi dưới ánh mặt trời một hồi lâu, xác định trên người mình không có chỗ nào bị bốc hơi mới yên tâm thả lỏng xuống.

- Căn cứ theo cách nói của Alie, lực lượng của anh một thời gian sau mới triển lộ ra!

Ada lại cười nói:

- Chỉ cần không bị biến thành Huyết tộc, dù như không có được lực lượng đặc thù cũng không sao cả, có đúng hay không?

- Ha ha, điều này cũng đúng!

Minh Diệu cười cười:

- Chỉ có chuyện kia tôi luôn luôn thực để ý. Nếu như thật không có hiệu quả, tôi sẽ rất buồn bực!

Ada có chút kỳ quái nhìn Minh Diệu, nàng luôn luôn thật muốn biết chuyện mà Minh Diệu luôn lưu ý lại là chuyện gì. Nhưng bởi vì Minh Diệu không chịu nói ra, nàng cũng thật ăn ý không hỏi rõ hắn. Người phụ nữ thông minh chính là nên hiểu được, có một số việc không cần phải truy hỏi vấn đề thật cặn kẽ. Bởi vì nếu người đàn ông thật sự muốn nói, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ nói ra. Nếu như người đàn ông kia không muốn nói, như vậy mặc dù bị truy hỏi thế nào chắc chắn cũng sẽ không thể nhận được đáp án. nguồn tunghoanh.com

- Đinh đương!

Thanh âm thang máy ngừng lại vang lên, đã tới tầng ngầm thứ tư, nơi này cũng là mục đích khuya hôm nay của bọn họ. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, hai người đàn ông sắc mặt tái nhợt đứng ngay cửa thang máy. Nhìn hai người Minh Diệu đứng bên trong thang máy, trong mắt hai người hiện lên vẻ chán ghét. Nhưng nhìn trên gương mặt anh tuấn có chút yêu dị cùng làn da màu trắng như bệnh hoạn liền có thể phân biệt ra được, hai người đàn ông này là thành viên của Huyết tộc.

- Tôi nghĩ hai vị có phải đã đi lầm địa phương hay không?

Một Huyết tộc mở miệng nói, đồng tử màu vàng của hắn lướt qua trên người Ada, dừng lại trên người Minh Diệu, nhíu mày tựa hồ có chút khó hiểu:

- Tầng này không mở ra cho người bên ngoài, vị nữ sĩ này tựa hồ nên trở lên tầng ba đi. Mà vị tiên sinh này…

- Xin hỏi vị tiên sinh này, ngài là…

Huyết tộc còn lại hướng Minh Diệu cúi người thi lễ:

- Xin thứ cho tôi vô lễ, trên người ngài đích xác có hương vị của Huyết tộc cao quý, loại liên hệ huyết thống này tôi tuyệt đối sẽ không nhận sai. Nhưng ngài có phải nên giải thích một chút, vì sao trên người ngài vẫn còn hỗn hợp hương vị của nhân loại hèn mọn đây?

- Điều này rất đơn giản!

Ada từ trong túi xách mang theo bên mình lấy ra một tờ giấy chứng nhận, ở trước mặt hai Huyết tộc vươn ra:

- Tôi là nhân viên công tác của ủy viên hội tối cao Châu Âu, đến nơi đây là vì có chút nhiệm vụ đặc thù!

Ada dừng một chút, chỉ chỉ Minh Diệu đứng bên cạnh nói tiếp:

- Mà vị này sao, chính là phối ngẫu Huyết Hôn của Alie điện hạ. Tôi nghĩ với tên của Alie điện hạ, hai người chúng tôi đương nhiên đã có tư cách đến tầng này đi?

- Xin tha thứ sự vô lễ của chúng tôi!

Vừa nghe nói Minh Diệu là Huyết Hôn phối ngẫu của Alie, sắc mặt hai Huyết tộc biến đổi. Tuy rằng bọn hắn có chút không tin, nhưng cỗ hương vị phát tán từ trên người Minh Diệu chắc chắn sẽ không sai, tuyệt đối là hương vị của Huyết tộc cao cấp. Hơn nữa bọn hắn cũng nhìn ra được văn kiện chứng minh trên tay Ada, đối với nhân viên công tác thuộc ủy viên hội tối cao, bọn hắn tự nhiên không có lý do gì ngăn trở. Mặc dù đối với việc quản lý của nhân loại đối với Huyết tộc làm cho bọn họ có chút bất mãn, nhưng ở mặt ngoài vốn không thể trở mặt.

- Hai vị, thỉnh đi bên này!

Hai Huyết tộc đi trước dẫn đường, đưa Minh Diệu cùng Ada đi vào một gian phòng. Địa phương này cùng những quán bar xa hoa cũng không có gì khác nhau, duy nhất khác biệt chính là khách nhân vào nơi này sắc mặt đều là tái nhợt trắng bệch.

- Xin hỏi hai vị cần uống gì không?

Thái độ hai Huyết tộc nhìn qua có vẻ nho nhã lễ độ, nhưng nét tươi cười trên mặt vẫn thể hiện nội tâm của hắn là khinh thường.

- Nhưng thật sự ngượng ngùng, nơi này của chúng tôi cũng không chuẩn bị vật phẩm thực vật cho nhân loại, cho nên hai vị chỉ có thể uống nước trắng…

Minh Diệu liếc mắt nhìn qua Huyết tộc kia, ý nói “ngươi đã không có thứ gì dùng thì còn nói lời dư thừa làm gì”. Hắn phất phất tay cho người kia rời đi, hai người cùng ngồi xuống bên bàn trống.

Có lẽ hai nhân loại ngồi giữa một đám quỷ hút máu có chút quá mức nổi bật, chẳng qua Minh Diệu chỉ vừa mới ngồi xuống mà thôi, bên cạnh đã có vô số ánh mắt chăm chú nhìn lên hai người, nhìn tới mức Minh Diệu cảm thấy không được thoải mái, lông tơ cả người như dựng đứng lên, trong ánh mắt của những người kia hiện lên vẻ miệt thị, tò mò, đùa cợt, thậm chí còn có cả vẻ tham lam.

Cảm nhận được thật nhiều ánh mắt đủ ý nghĩa bất đồng, Minh Diệu cau mày. Đối với những ánh mắt ý nghĩa khác hắn còn có thể hiểu được, theo thái độ liền có thể suy đoán ra là Huyết tộc không thích nhân loại, đối với bọn hắn mà nói nhân loại bất quá chỉ là một loại sinh vật cấp thấp mà thôi, giống như nhân loại đối đãi với thực vật giống nhau. Nhưng đối với loại ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam kia, Minh Diệu thật sự không sao hiểu rõ. Nếu loại ánh mắt kia dừng trên người của Ada, như vậy Minh Diệu cảm thấy còn có thể chấp nhận được. Dù sao hôm nay Ada ăn mặc thật quá khêu gợi mong manh, phong tình vạn chủng vô cùng, thế nhưng loại ánh mắt tham lam như vậy lại rơi xuống trên người hắn!

Chẳng lẽ lại có nữ quỷ hút máu xem trọng bề ngoài của lão tử, muốn làm ra quan hệ siêu việt chủng tộc hay sao? Minh Diệu đem ý tưởng không chút thực tế này ném ra sau đầu. Đối với phương diện khuôn mặt của mình, hắn vẫn còn có chút tự mình hiểu lấy. Tuy rằng không thể nói là xấu trai, nhưng cũng không dính dáng gì tới hai chữ anh tuấn.

Minh Diệu không có cảm giác mình đã soái tới mức khiến cho quỷ hút máu nảy sinh hứng thú muốn nhảy tới quan hệ luyến ái vượt qua rào cản chủng tộc.

- Uy, ánh mắt của đám người kia vì sao lại như vậy đây?

Minh Diệu nhỏ giọng hỏi Ada:

- Tôi làm sao lại có cảm giác ánh mắt đám người kia nhìn tôi giống như đang nhìn thấy một con lợn sữa quay vậy? Cô không phải nói hiện tại quỷ hút máu không có hứng thú đối với máu của nhân loại nữa hay sao?

- Không cần để ý, đây chỉ là thói quen của bọn hắn mà thôi!

Ada mỉm cười, ra dấu cho Minh Diệu an tâm, nói:

- Huyết tộc trong phòng này đại bộ phận đều là thành viên Huyết tộc đời thứ năm, có được sinh mệnh lâu dài. Bọn hắn chủ yếu là những cường giả may mắn còn tồn tại từ thời đại hắc ám lưu truyền xuống tới nay, cách nhìn đối với nhân loại đều vẫn còn dừng trong giai đoạn xem như thực vật, có rất nhiều người cũng không vì chuyện không thể hút máu người mà thay đổi thái độ đối với nhân loại. Cho nên nếu như anh phát hiện có một tên nào dùng ánh mắt như nhìn thực vật để nhìn anh, không cần để ý. Bọn hắn bất quá chỉ là vì thói quen mà thôi, cũng không phải thật sự muốn hút máu của anh!

- Chỉ là luôn cảm thấy thật sự không chút thoải mái a!

Minh Diệu oán hận nhìn xung quanh.

Cả gian phòng thật im lặng, thanh âm nhạc giao hưởng du dương từ trong máy đĩa già cỗi truyền tới, càng hiển lộ nơi này thật quỷ dị. Minh Diệu gật gật đầu, nơi này hiện tại mới có một chút không khí của quỷ hút máu trong truyền thuyết mà hắn biết được. Cảnh tượng hôn ám, nhạc giao hưởng quỷ dị, ánh mắt tham lam trong góc tối. Tất cả chuyện này mới thật giống như đúc truyền thuyết mà Minh Diệu được nghe đồn đãi về quỷ hút máu. Cho tới bây giờ Minh Diệu mới hơi cảm thấy có chút đang đối mặt với quỷ hút máu trong huyền thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.