Có người thậm chí còn muốn để cho Trần Lam lên kế nghiệp cha. Tuy rằng
Trần Lam còn trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là con cả của Trần gia. Trần
gia ở Linh giới cũng được coi là gia tộc hạng nhất hạng nhì. Mà Trần Lam cũng là thiếu niên thiên tài. Đã gia nhập hiệp hội từ rất lâu rồi. Tuy
rằng lý lịch không cao, nhưng đích thật là đã lập được không ít công
lao, cho nên được người ta đề cử cũng không tính là kỳ quái.
Nghe thấy có người nhắc tới tên của mình, đôi mày của Trần Lam nhíu nhíu
hướng lên trên, lộ ra một cỗ thần sắc đắc ý không dễ dàng phát giác. Tuy rằng che giấu vô cùng tốt, nhưng mà vẫn bị lão nhân này nhận ra. Đôi
mày của lão nhân hơi cau lại. Những người của Trần gia đều rất giống
nhau, không coi ai ra gì, coi trọng hư danh. Trần Tùng Lâm đã chết cũng
là người như vậy, Trần Lam này cũng như thế. Cha mới chết không quá vài
ngày, lại đã ham thích đối với quyền lực như vậy. Đây cũng không phải là chuyện gì tốt.
Lão nhân thầm nghĩ trong lòng. Trần Tùng Lâm đã chết, không thể xuất hiện thêm một Trần Tùng Lâm khác.
- Tôi thấy như vậy đi, bản thân tôi cũng đã tuyển ra một người.
Lão nhân mở miệng nói.
- Mặc dù tôi là hội trưởng, nhưng dù sao thì tôi cũng đã lớn tuổi, thời
gian tôi có thể đem hết tinh lực đặt ở trên hiệp hội cũng không nhiều.
Chức vụ phó hội trưởng của hiệp hội này, là một loại khổ sai, cũng rất
vất vả. Tuyệt đại bộ phận công việc của hiệp hội, đều phải do phó hội
trưởng hoàn thành. Hơn nữa giao tiếp nhiều nhất đối với các vị cũng là
phó hội trưởng.
- Cho nên phó hội trưởng này, chẳng những phải có năng lực, mà còn phải công bằng.
Lão nhân nói tới đây thì ngừng lại một chút, nhìn xung quanh một lần.
- Tất cả mọi người đều là người có thân phận, lại đều làm việc cùng nhau. Nói không dễ nghe chính là làm việc với kẻ thù, khó tránh khỏi sẽ có
chuyện không thoải mái phát sinh. Mà người cân bằng chuyện này, chính là phó hội trưởng.
Chân mày của Trần Lam cau lại, hắn có cảm giác câu nói này của lão nhân còn có hàm ý khác.
- Chuyện tình vừa rồi mọi người cũng đều đã tận mắt nhìn thấy, quân pháp
bất vị thân, bất dung tình. Tôi nghĩ trong các vị ngồi đây có thể làm
được chuyện này cũng không nhiều.
Lão nhân cười cười.
- Tôi đề cử Tần Khai.
Phía dưới nhất thời giống như là nổ tung lên vậy. Tần gia cũng không phải là không có người từng đảm nhiệm vị trí cao tầng ở trong hiệp hội, chẳng
qua đó là chuyện tình từ rất lâu trước kia. Hiệp hội thần quái này, gọi
là một hiệp hội chẳng bằng gọi là một đám các gia tộc lục đục với nhau.
Tất cả đều mưu cầu vị trí cao tầng để có thể cấp cho gia tộc của chính
mình nhiều chỗ tốt hơn một chút. Mà Tần gia đã từng thất bại ở trong
tràng tranh đấu ấy. Từ sau thất bại lần đó, Tần gia liền thất bại hoàn
toàn, lụi bại nhiều năm.
Mà bây giờ ý tứ của lão nhân kia, dường
như là muốn Tần gia tiếp tục chống đỡ. Những người có hiểu biết một chút đã đoán được trong lòng. Những năm gần đây Trần Tùng Lâm làm phó hội
trưởng hiệp hội, thế lực của Trần gia ngày càng lớn mạnh. Lão nhân kia
chỉ sợ là muốn Tần gia đi lên để đàn áp khí thế của Trần gia xuống.
- Tôi phản đối.
Trần Lam vỗ ghế dựa đứng lên.
- Hắn có tài có đức gì?
- Còn có người nào phản đối không?
Lão nhân không để ý đến lời nói của Trần Lam, nhìn các thành viên khác ở trong hiệp hội.
Phản đối? Nói giỡn sao. Nơi này cũng không phải là nước ngoài, nơi này là
Trung Quốc. Nếu lão đạo lên tiếng, đàn em dám ở phía dưới phản đối, như
vậy cuộc sống của ngươi sau này tuyệt đối sẽ không tốt. Các thành viên
chính trong hiệp hội nhỏ giọng thì thầm với nhau, nhưng không ai dám
đứng lên ủng hộ lời nói của Trần Lam. Lòng người dễ thay đổi, lúc Trần
Tùng Lâm còn làm phó hội trưởng thì nịnh bợ Trần gia là chuyện
đương nhiên. Nhưng bây giờ Trần Tùng Lâm đã chết, mà ý tứ của lão nhân cũng
rất rõ ràng là muốn giúp đỡ Tần gia. Nếu có người ở phía sau nhảy ra
phản đối, như vậy sẽ đắc tội với Tần gia, người ngu ngốc như thế cũng sẽ không thể tồn tại trong hiệp hội được. Những người có thể ngồi được ở
nơi này hôm nay, cũng không phải là kẻ ngốc.
- Nếu không có ai phản đối, vậy thì cứ quyết định như vậy đi.
Lão nhân kia cười híp mắt, vỗ vỗ bả vai Tần Khai.
- Hãy làm cho thật tốt nhé, sau này liền trông cậy vào cậu.
Minh Diệu nằm ở trên giường chậm rãi tỉnh lại, thân thể cũng không có bị
ngoại thương gì, nhưng mà cái loại cảm giác linh lực trong cơ thể bị
mạnh mẽ rút ra cũng không dễ chịu gì. Cho nên hiện tại Minh Diệu tương
đối suy yếu.
Toàn bộ linh lực trong cơ thể mất đi, không dư lấy
một tia, cảm giác này cũng không dễ dàng gì. Bây giờ so với người bình
thường, chỉ sợ Minh Diệu còn yếu hơn một ít, dù sao thì tuy rằng người
thường không biết phương pháp tu luyên linh lực, nhưng mà trong cơ thể
cũng đều có đôi chút linh lực. Mà thứ này là bộ phận quan trọng để bảo
trì cho cơ thể người khỏe mạnh.
Chứng kiến vẻ mặt thống khổ của
Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh đã chực khóc. Tính tình của nàng luôn luôn rất tốt, không muốn tranh đấu với ai, người khác đắc tội với nàng nàng cũng sẽ không để ở trong lòng. Ngay cả trước kia bị bạn bè cười là mình bị
bệnh tâm thần thì nàng cũng chỉ oán hận, buồn bực một ngày mà thôi.
Sau khi ngủ một giấc, những việc không thoải mái đều tan thành mây khói. Không mang thù là ưu điểm lớn
nhất của nàng. Nhưng mà bây giờ Diệp Tiểu Manh đã hận một người, mà trước
kia nàng cũng chưa từng hận ai như vậy. Người kia cũng chính là cha của
Minh Diệu.
Diệp Tiểu Manh nhảy lên ngực Minh Diệu, đầu lưỡi nhẹ
nhàng liếm liếm khuôn mặt của Minh Diệu, hy vọng có thể khiến cho Minh
Diệu giảm nhẹ thống khổ đi một chút.
- Không có chuyện gì, ha ha.
Minh Diệu chứng kiến Diệp Tiểu Manh lo lắng thì lại cười cười, nhưng nụ cười kia cũng thật miễn cưỡng. Diệp Tiểu Manh có thể cảm giác được Minh Diệu đang cố gắng chịu đựng. Cái thân thể vô lực đang không ngừng run rẩy và cái trán đẫm mồ hôi kia đã bán rẻ Minh Diệu. Diệp Tiểu Manh đột nhiên
rất muốn khóc lớn một hồi. Vì cái gì chứ, chẳng qua là Minh Diệu chỉ
muốn cứu bạn của hắn mà thôi, hắn cũng không sai.
Quy tắc của thế giới, Diệp Tiểu Manh không hiểu, cũng không muốn hiểu. Nàng chỉ biết là việc làm của Minh Diệu là đúng, hắn không đáng bị trừng phạt.
Tiếng đập cửa vang lên, Minh Diệu cố sức ngồi xuống.
Người tới là Tần Khai, Diệp Tiểu Manh phẫn nộ kêu to lên, đây là phương thức kháng nghị duy nhất mà nàng có thể làm bây giờ.
Tần Khai nhíu mày, nhìn Diệp Tiểu Manh. Hán cảm giác được con chó nuôi
trong nhà này gần đây có chút kỳ quái. Chó lại biết phân biệt người, ai
là người có địa vị trong nhà, nó có thể phân biệt được. Con chó này đã
nuôi được hai năm rồi, bình thường chỉ cần mình sắc mặt nghiêm nghị, vẻ
mặt cứng rắn, đảm bảo nó sẽ sợ tới mức cúp đuôi tìm chỗ trốn đi, chưa
từng giống như bây giờ, lại có thể dùng loại ánh mắt khiêu khích này và
tiếng kêu hướng về phía chính mình.
- Tiểu Tuyết, không được kêu.
Minh Diệu nhẹ nhàng sờ sờ đầu Diệp Tiểu Manh.
- Mày tự mình đi ra ngoài chơi đi, ta muốn nói chuyện với cha ta.
Diệp Tiểu Manh còn có chút không cam lòng, mãi cho đến khi Minh Diệu lặp lại một lần nữa, mới không tình nguyện đi ra ngoài.
- Cảm giác thế nào?
Tần Khai ngồi ở trước giường Minh Diệu, ngăn cản Minh Diệu đứng dậy.
- Hiên tại ngươi rất suy yếu, trước tiên không nên lộn xộn.
- Hắc hắc, có phải là con nên đi sớm một chút hay không? Miễn cho mình lại chọc tới phiền toái.
Minh Diệu cười khan hai tiếng.
- Dù sao hiện tại con đã không còn là người của Tần gia, Tần Diệu đã chết rồi, hiện tại con đã không còn mang họ Tần.
- Ngươi không phục?
Tần Khai hơi nhướng mày.
- Con không có làm sai, cha cũng không.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Loại chuyện này không có ai đúng ai sai.
- Ngươi nên biết mục đích của ta khi làm như vậy.
Tần Khai thở dài.
- Từ thời cụ của ngươi đã bởi vì thất bại dưới tay của Trần gia ở trong
tràng tranh đấu kia mà vẫn canh cánh trong lòng. Cơ hội này ta không thể buông tha.
- Con biết.
Minh Diệu gật gật đầu.
-
Con bất quá cũng chỉ là một thứ hy sinh mà thôi, đuổi con ra khỏi nhà,
như vậy Tần gia sẽ không có đương gia đời tiếp theo, như vậy cũng sẽ
không thể uy hiếp được vị trí của lão hồ ly kia. Con cũng nhìn ra được,
lão đầu kia rất coi trọng quyền lực, cho dù Trần Tung Lâm kia không
chết, hắn cũng sẽ không nhường lại vị trí. Hắn biết tuổi thọ của con
người là có hạn, cho nên toàn bộ phó hội trưởng đều là con người.
- Hơn nữa đây cũng là một cái cơ hội.
Tần Khai thở dài.
- Để ngươi lại trong cái hội này mới là cơ hội tốt nhất.
- Con không rõ.
Minh Diệu cau mày.
- Vì cái gì mà lại không bài trừ con ra bên ngoài.
- Ngươi là con ta.
Tần Khai trầm ngâm một chút.
- Có một số việc, ngươi không cần biết, chúng ta tự làm sẽ tốt hơn.
- Được rồi.
Minh Diệu nằm ở trên giường, so sánh ra thì tương đối thoải mái hơn lúc trước.
- Cha không nói con cũng sẽ không hỏi, tới lúc nên nói, cho dù con không
hỏi thì cha cũng sẽ nói. Con sẽ làm như lời cha nói, đi làm một người
bình thường là được rồi.
- Tuy rằng ngươi đã mất đi linh lực, ta
cũng không hy vọng ngươi lại dính vào những chuyện có liên quan tới hắn
và linh giới. Nhưng mà ta biết ngươi là một người không chịu ngồi yên.
Tần Khai lấy ra một cái hộp nhỏ màu xanh.
- Cái này ngươi đem đi đi.
- Cái này cho con?
Minh Diệu chứng kiến cái hộp nhỏ kia thì ngẩn người.
- Đây chính là vật gia truyền của Tần gia, làm sao có thể…
- Sợ ngươi chọc phải phiền toái không có lực chống đỡ.
Tần Khai cười cười.
- Hơn nữa ta cảm thấy thứ này để ngươi cầm đi còn thích hợp hơn là để lại ở Tần gia.
Cái hộp nhỏ này Minh Diệu biết. Đây là tín vật truyền ngôi gia chủ của Tần
gia, mỗi một đời truyền xuống một lần. Bên trong có ba thanh kiếm nho
nhỏ. Theo thứ tự là Cổ Ấn, Trừ Tà và Yêu Lân. Ba thanh kiếm này đã lâu
lắm rồi không xuất hiện, dù sao thì chỉ có gia chủ mỗi đời mới có được.
Nghe nói uy lực vô cùng. Cổ Ấn chủ thủ, kiếm trận vừa ra, kiên cố không
gì phá vỡ nổi. Yêu Lân chủ công, nhanh như tia chớp, không gì không phá
được. Mà Trừ Tà thì lại dựa vào việc hấp thu tà khí để phát huy tác
dụng, có thể hấp thu tất cả mọi thứ dơ bẩn trên đời để hóa thành lực
lượng của chính mình. Mà bây giờ Tần Khai lại đưa thứ này cho Minh Diệu, Minh Diệu cảm giác thấy có chút không đúng lắm.
- Việc mọi người cần phải làm có phải là rất nguy hiểm hay không?
Minh Diệu không có đón nhận lấy cái hộp trong tay Tần Khai.
- Cái này không cần ngươi quan tâm tới.
Tần Khai đặt cái hộp nhỏ màu xanh ở đầu giường Minh Diệu, xoay người đi ra khỏi phòng của Minh Diệu.
- Ngươi đã không còn là người của Tần gia nữa, mau chóng ly khai đi.
Nhìn thấy cái hộp nhỏ màu xanh đặt ở đầu giường, Minh Diệu càng nhíu chặt
mày lại. Tuy nói là Minh Diệu vi phạm tổ huấn bị đuổi khỏi Tần gia,
nhưng mà Minh Diệu cảm thấy được chuyện này cũng không đơn giản. Tuy
rằng Tần Khai không nói, nhưng mà Minh Diệu cũng cảm thấy một chút. Tất
cả những chuyện này, giống như là Tần Khai đặc biệt để Minh Diệu đi ra
bên ngoài, làm như vậy là để bảo tồn cốt nhục của mình vậy.
Minh
Diệu cảm giác có chút phẫn nộ, cũng có chút bất đắc dĩ. Chuyện kia nhất
định là rất nguy hiểm, cho nên cha mới phải làm như vậy. Hơn nữa truyền
lại cả tín vật gia chủ cho hắn, nói như vậy rất có thể là toàn quân Tần
gia sẽ bị tiêu diệt. Mà loại chuyện này Tần Khai cũng không để cho hắn
tham gia, Minh Diệu tự hỏi mình không phải là một người tham sống sợ
chết, cứ như vậy bị bài trừ ra bên ngoài khiến cho Minh Diệu có
một loại cảm giác bị vứt bỏ.
Nhưng mà bây giờ có nói gì thì cũng vô dụng, hắn có muốn cũng không giúp được gì. Minh Diệu mất đi linh lực, chỉ sợ là cả một người bình thường cũng
không bằng. Minh diệu cũng có chút tức giận đối với phụ thân, đêm hôm đó cũng không phải hắn nói như vậy.
Hắn chỉ nói là lần này hắn đã
làm việc thái quá rồi, sẽ liên lụy đến Tần gia, cho nên muốn tự nhận tội trước mặt những người của hiệp hội. Theo hắn nghĩ, nhiều nhất thì cũng
chỉ là khiển trách một phen, thật không ngờ lại đuổi hắn ra khỏi nhà.
Cũng chính là ném hắn ra khỏi chuyện này.
Minh Diệu có chút phẫn
nộ, mùi vị bị ném bỏ rất khó chịu. Hơn nữa loại vứt bỏ này, so với đơn
thuần bị đuổi ra khỏi nhà còn làm cho người ta khó chấp nhận hơn. Cái
cảm giác kia giống như là mình là một đứa trẻ, tùy thời đều cần được bảo vệ vậy, đuổi hắn đi ra khỏi nhà là vì không muốn hắn trở thành gánh
nặng.
Oán hận trong lòng đối với phụ thân càng lúc càng lớn. Minh Diệu cảm giác có chút hốt hoảng, thậm chí hắn còn cảm thấy thực hoang
đường. Cha đuổi hắn ra khỏi nhà, làm một tuồng kịch như vậy là muốn dùng hắn để đổi lấy vị trí phó hội trưởng trong hiệp hội.
Vì sao lại
nghĩ như vậy? Minh Diệu mạnh mẽ rùng mình một cái. Hắn là cha để của ta, như thế nào lại làm ra loại chuyện này được? Nhưng mà cái loại ý niệm
này không ngừng phóng đại ở trong đầu, tiếp tục lớn mạnh, đã tràn ngập
đầy đầu Minh Diệu.
Oán hận, một tia oán hận ở trong lòng kia được phóng đại vô hạn. Minh Diệu thậm chí còn muốn lật đổ cả phụ thân, chính mình ngồi lên vị trí gia chủ, ngồi lên vị trí phó hội trưởng hiệp hội
thần quái.
Mình bị làm sao vậy? Minh Diệu mạnh mẽ vỗ vỗ cái đầu
của mình. Đầu của mình giống như bị hỏng rồi, lại có thể nảy ra một vài ý niệm đáng sợ như vậy. Minh Diệu cảm giác mình không thể tiếp tục ở lại
trong này, hắn cảm giác dường như có chút không thể khống chế được đầu
óc của mình.
Thân thể hơi khôi phục được một ít, Minh Diệu thu
thập một ít đồ đạc này nọ, ly khai khỏi Tần gia. Mấy ngày nay, một ít ý
niệm hoang đường không thực tế luôn luôn đeo bám trong đầu của hắn. Hiện tại kể cả lúc hắn đang ngủ cũng sẽ nằm mơ. Hắn mơ thấy cha của hắn vì
muốn ngồi lên vị trí phó hội trưởng mà giết chết mình.