U Minh Trinh Thám

Chương 270: Chương 270: Phòng tắm ngâm nước




- Được rồi, xem ra hôm nay nếu tôi không đáp ứng cô, cô nhất định sẽ không thả tôi đi!

Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài:

- Nói đi, muốn tôi đi làm gì?

- Thay tôi đi tới một chỗ, tìm một món đồ vật, đem nó hủy diệt!

Lilith nói:

- Anh xem, thực sự vô cùng đơn giản, không phải sao?

- Nếu như cô đã nói là ủy thác, như vậy tiền thù lao của tôi đây?

Minh Diệu rút ra điếu thuốc ngậm trên môi. Giao tiếp với loại sinh vật như ác ma, nhất định phải khởi lên toàn bộ tinh thần. Huống chi hiện tại hắn đang ở mặt đúng, là một nữ ác ma, sự tình gì cũng phải tìm hiểu trước cho rõ ràng.

- Việc trả thù lao sao…Với quan hệ giữa hai người chúng ta, có cần sao?

Lilith nghiêng đầu nhìn Minh Diệu.

- Vô nghĩa, tôi với cô lại không quen, chuyện không ưu đãi ai làm chứ.

Minh Diệu nói.

- Cô nghĩ tôi là lôi phong sao? ( lôi phong= lạm người tốt).

- Vậy được rồi!

Lilith suy nghĩ một lát, gật gật đầu.

- Căn cứ theo sự khó khăn của việc ủy thác lần này mà tính toán…sau khi sự tình hoàn thành, tôi có thể đem đồ vật thuộc về anh trả lại cho anh!

- Cô xác định?

Vẻ mặt Minh Diệu thật nghiêm túc nhìn lên Lilith.

- Đương nhiên!

Lilith bất mãn nói:

- Tôi là thương nhân đứng đắn, thật giảng chữ tín!

- Theo phương pháp tính toán của cô, chuyện này nhất định rất nguy hiểm!

Minh Diệu dụi tắt mẩu thuốc lá trong tay.

- Nguy hiểm thì đúng là nguy hiểm, nhưng hồi báo cũng không tệ lắm đâu!

Lilith nói:

- Huống chi chuyện này đối với anh mà nói, có một lý do không thể không làm!

- Lý do không thể không làm?

Minh Diệu sửng sốt:

- Có ý tứ gì?

- Cứu vớt nhân loại a!

Lilith cười nói:

- Là một chuyện thật sự vĩ đại đi. Nếu như anh không đi làm, như vậy nhân loại rất có thể phải nghênh đón ngày tận thế!

- Hao tổn tâm trí!

Minh Diệu thở dài:

- Tôi đối với loại chuyện mang theo mặt nạ hoặc mặc quần áo nịt biến thái còn đem quần lót lộ ra bên ngoài thật sự không quá lành nghề đi!

Thanh âm tiếng kèn xe bén nhọn truyền đến quấy nhiễu Triệu Hi còn đang vùi đầu ngủ ngẩng đầu lên nhìn nhìn, một chiếc Nissan màu đen đang dừng trước cửa tiểu khu.

- Đã trễ thế này, còn cho người ta ngủ hay không đây!

Triệu Hi than thở vài câu, hắn nhu nhu đôi mắt còn đang buồn ngủ mông lung, ngáp dài một cái, lại nhìn vào máy ghi hình trước mắt.

Tân Hải hoa viên là một tiểu khu xa hoa thuộc vùng thành thị duyên hải phía đông. Lưng dựa núi lại nằm ven biển, giá cả tự nhiên cũng không tiện nghi. Có tiểu khu xa hoa dĩ nhiên cũng phải có phục vụ vật nghiệp xa hoa tương đồng. Mà Triệu Hi chính là bảo an gác đêm của tiểu khu này, phụ trách ghi chép khách nhân đăng ký ra vào tiểu khu.

Hàng rào chắn ngang cổng lớn tiểu khu được sử dụng bằng thẻ, nếu như là nghiệp chủ bên trong tiểu khu chỉ cần dùng thẻ chà qua máy là hàng rào sẽ tự mình nâng lên. Nhưng nếu như là khách nhân từ bên ngoài đến, phải đăng ký với Triệu Hi, sau đó mới cho đi vào. Đương nhiên thỉnh thoảng cũng có nghiệp chủ bỏ quên thẻ vào cửa trong nhà.

Triệu Hi nhìn nhìn vào máy ghi hình, chiếc xe này hắn cũng từng gặp qua, là xe của Tôn Kiệt tiên sinh ở tòa lầu số sáu bên trong tiểu khu. Hắn có thể nhìn thấy được Tôn tiên sinh đang ngồi trên ghế lái ngượng ngùng vẫy vẫy tay với hắn. Nhìn qua bộ dáng chắc là đã quên mang theo thẻ vào cửa, vì vậy Triệu Hi lại ấn nút cho hàng rào nâng lên.

- Tiểu Triệu, thật ngại quá, đã trễ thế này còn đánh thức anh!

Hàng rào chậm rãi nâng lên, xe Nissan màu đen lái vào bên trong tiểu khu, ngừng lại ngay cửa trực ban. Cửa kính xe tự động hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nam nhân chừng ba mươi tuổi.

- Cảm ơn!

- Không cần khách khí, đây là bổn phận của tôi!

Tuy trên mặt Triệu Hi lộ ra nụ cười, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu. Nam nhân tên Tôn Kiệt này cũng không phải lần đầu tiên quên mang theo thẻ ra vào, hơn nữa mỗi lần đều trở về lúc nửa đêm, Triệu Hi đã bị nam nhân này đánh thức bốn năm lần.

- Đã trễ như vậy anh mới về sao!

- Phải a, không ngờ lại quên mất thời gian!

Tôn Kiệt cười cười:

- Tôi vào đây, về nhà ngủ đi.

Nói dứt lời Tôn Kiệt quay cửa kính xe trở lên, chiếc Nissan màu đen chậm rãi chạy vào bên trong tiểu khu. Từ phí sau nhìn lại, Triệu Hi mơ hồ có thể thấy được có bóng người ở ghế sau xe ngồi dậy, hơn nữa nhìn vào tựa hồ như một nữ nhân.

- Nửa đêm mang theo nữ nhân về nhà, nhất định không có hảo tâm!

Triệu Hi oán thầm vài câu, vừa định quay về phòng trực ban ngủ tiếp một lát, lại phát hiện ngay mặt đất vị trí xe Nissan màu đen vừa dừng lại có dấu vết của một vũng nước. Hơn nữa dọc theo đường xe chạy qua cũng lưu lại dấu vết dính nước lướt qua.

- Đây là cái gì vậy?

Triệu Hi đi tới ngồi xổm người xuống, dùng đèn pin chiếu xuống vũng nước kia.

- Không phải bị chảy xăng đó chứ?

Nếu như xe bị chảy xăng, đó chính là chuyện đại sự, làm bảo an Triệu Hi có trách nhiệm phải nhắc nhở nghiệp chủ. Hắn đưa tay sờ sờ vào vũng nước, dính dính trên ngón tay vuốt vuốt, lại đặt dưới mũi ngửi ngửi, không giống như là xăng, không có mùi xăng mà càng giống như là nước.

- Có lẽ là ở sau xe chứa vật gì bị rỉ nước sái ra ngoài đi!

Nếu không phải xăng, như vậy Triệu Hi cảm thấy vấn đề không có gì lớn, trở lại trong phòng trực ban tiếp tục ngủ gật.

Mở cửa phòng, Tôn Kiệt đem điện thoại di động cùng chìa khóa ném lên bàn. Hôm nay tâm tình của hắn không tệ, không vì điều gì khác, nữ ca sĩ xinh xắn trong quán bar rốt cục đã đáp ứng ngày mai sẽ hẹn hò với hắn. Trả giá cuối cùng đã có hồi báo, hắn cảm thấy trước đó bỏ tiền ra tặng hoa mỗi ngày cùng mỗi tối tới quán bar cổ động cho nàng cũng không bị uổng phí.

Bất quá nói thật lòng, nữ ca sĩ kia thật xinh đẹp, giọng hát lại hay vô cùng. Tôn Kiệt cảm thấy được thanh âm của nữ ca sĩ kia nghe còn hay hơn bất cứ thanh âm của các ca sĩ đang thịnh hành. Hắn thật sự không hiểu rõ vì sao một nữ ca sĩ có giọng hát hay như vậy lại phải đi hát bên trong một quán bar nhỏ như thế.

Chỉ là có một việc làm Tôn Kiệt vô cùng bực dọc, khi hắn đang ngồi trong quán bar, có một nam nhân say mèm đã đem chai bia trong tay làm đổ vào trong quần áo của hắn, khiến vạt áo trước của hắn nhiễm ướt một mảng thật lớn.

- Xem ra phải đi tắm thôi!

Tôn Kiệt nhíu mày, hắn đối với việc tắm rửa luôn có cảm giác chán ghét đặc thù.

Tôn Kiệt thật sự không thích tắm rửa. Hoặc là nói hắn rất sợ nước. Có lẽ do có một lần hắn thiếu chút nữa bị chết đuối dưới sông, làm cho hắn hiện tại dù là lúc rửa mặt cũng không dám đem mặt vùi vào trong nước, tuy rằng chính hắn cũng hiểu thật rõ ràng bất quá chỉ là một bồn rửa mặt mà thôi, căn bản sẽ không đến mức bị chết đuối, nhưng cảm giác không thở được ở trong nước luôn quanh quẩn ám ảnh trong đầu óc của hắn không thể xóa đi.

Ngày mai phải đi ước hẹn với nữ ca sĩ xinh xắn kia, tuy rằng hắn không chút tình nguyện nhưng Tôn Kiệt cũng không nguyện ý mang theo một thân hương vị khó ngửi như vậy đi hẹn hò. Lần đầu tiên hẹn hò, tắm rửa sạch sẽ cũng dễ lưu cho người ta một ấn tượng tốt, hắn mở máy nước nóng bắt đầu điều chỉnh.

Thật giống như đường điện không đủ lực cung cấp, ánh đèn huỳnh quang bên trong phòng tắm đột nhiên bắt đầu chớp nháy, sáng lại tắt, thanh âm tiếng xèo xèo lại không ngừng vang lên.

- Ân? Hư rồi sao?

Tôn Kiệt ngẩng đầu, nhìn nhìn ánh đèn huỳnh quang không ngừng chớp lóe.

Trong nhà dùng máy nước nóng kiểu mới, công suất thật lớn, chỗ tốt duy nhất chính là không cần chờ đợi tăng nhiệt, thời gian tăng nhiệt chỉ khoảng ba phút là có thể tắm. Lúc ấy khi mua máy người bán hàng cũng từng nói qua, nếu đường dẫn trong nhà không tốt sẽ ảnh hưởng tới những đồ điện tử khác trong nhà, lúc đó hắn cũng không quá để ý tới.

Hắn đi tới cửa phòng tắm, bật công tắc đèn lên xuống hai lần, ánh đèn loang loáng vài lần lại thuận lợi phát sáng lên.

Nhìn vào gương mặt mình trong gương, Tôn Kiệt điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, một lần thoải mái tắm rửa nước nóng đối với người sợ nước như hắn mà nói không thua gì một lần khổ hình, mà tràng khổ hình này chính bản thân hắn còn nhất định phải thừa nhận.

Đột nhiên hắn cảm giác lỗ chân lông toàn thân như dựng đứng lên, ở trong gương ngay góc phòng tắm có một ảnh tử màu đen. Nhìn qua giống như một người, hắn há to miệng, nhưng lại không phát ra được chút thanh âm với hình ảnh khủng bố trước mắt. Hắn đứng ngây người tại đó, thân hình run rẩy, bàn tay đặt trên bồn rửa mặt bởi vì dùng sức quá mạnh mà bị trơn tuột vuột xuống, bởi vì mất đi cân bằng, thân thể Tôn Kiệt bị té nghiêng sang bên, lúc này mới đem đầu óc của hắn giật mình tỉnh lại trong trạng thái ngây ngốc kia.

Hắn quay phắt đầu lại, cả phòng tắm đều thu hết vào trong đôi mắt hắn. Không có thứ gì, chỉ có vách tường tráng gạch men trắng cùng sàn nhà, làm gì có thân ảnh người nào. Hắn quay đầu lại nhìn vào trong gương, bên trong làm gì có bóng đen nào tồn tại.

Hắn đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia hắn từng xem qua một bài viết ở trên mạng. Bên trong nói qua, phòng tắm là một địa phương không sạch sẽ, có chút oan hồn lại thích trốn tránh trong góc âm u của phòng tắm, lẳng lặng quan sát người đang tắm. Nếu người đang tắm rửa gội đầu nhắm mắt lại, bọn hắn sẽ từ góc tối lao ra đem người kia giết chết.

Tí tách…tí tách…bên tai có thanh âm giọt nước rơi truyền đến. Tôn Kiệt hoảng sợ nhìn theo thanh âm, tựa hồ là vòi sen còn chưa khóa chặt nên không ngừng có nước chảy xuống, đập xuống sàn nhà bằng gạch men bên dưới. Thanh âm nguyên bản thật nhỏ kia ở trong phòng tắm đêm khuya lại trở nên phóng đại vô hạn. Mỗi một giọt nước nhỏ lên mặt đất, thật giống như đang nhỏ trong lòng của hắn, theo mỗi thanh âm tí tách, trái tim của hắn lại nhảy lên kịch liệt.

Hơi thở của Tôn Kiệt có chút dồn dập, hắn bước nhanh tới chỗ máy nước nóng dùng sức khóa lại van vòi sen. Không còn nước tiếp tục chảy ra, thanh âm tí tách rờn rợn cũng đã biến mất. Hắn thở phào một hơi, cười cười tự giễu. Chẳng lẽ cảm giác sợ hãi đối với nước đã nghiêm trọng tới mức xuất hiện cả ảo giác hay sao?

Ổn định lại cảm xúc một chút, Tôn Kiệt cởi bỏ quần áo trần như nhộng đứng dưới vòi sen, biểu tình trên mặt nghiêm túc như một chiến sĩ sắp ra chiến trường. Hắn thở ra một hơi xoay van máy nước nóng.

Thật ngoài ý liệu, vòi sen lại không chảy ra giọt nước nào.

- Lại hư rồi sao?

Hắn dùng lực vỗ vỗ lên vòi sen nhưng không thấy có chút phản ứng. Hắn vặn van qua trái lại phải, nhưng vòi sen cũng không phản ứng, bất kể là nước nóng hay lạnh cũng không có giọt nào, thật giống như vừa rồi Tôn Kiệt vặn vẹo không phải là van máy nước nóng mà chính là mông của hắn.

- Ta kháo, không phải là bị cúp nước đó chứ!

Tôn Kiệt cảm giác thật buồn bực. Hắn dùng lực vỗ vỗ ống nước, lại vặn van nước lẩm bẩm:

- Mình thật vất vả ôm lòng liều mạng quyết tâm để tắm rửa, kết quả máy nước nóng lại bị hư mất!

Hắn có chút nổi nóng, cầm lấy khăn tắm bên cạnh vây lên người. Hắn quyết định hiện tại đi ra gọi điện cho cửa hàng bán máy nước nóng, mắng bọn hắn một trận. Đây là chuyện gì chứ, lúc không muốn dùng thì lại chảy nước, lúc muốn dùng lại không chảy ra giọt nước nào.

- Hoa!

Ngay khi tay của Tôn Kiệt vừa đặt lên ổ khóa cửa phòng tắm chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, vòi sen đột nhiên như trong mộng mới tỉnh. Dòng nước bốc hơi nóng chảy xuống, phát ra thanh âm dọa Tôn Kiệt nhảy dựng. Hắn có chút căm tức, chẳng lẽ vận may của mình từ lúc ước hẹn được nữ ca sĩ xinh xắn kia đã dùng hết rồi hay sao?

Nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống dưới lòng bàn chân, hắn cúi đầu trợn tròn mắt. Chỉ có như vậy hắn mới có thể tự thuyết phục chính mình không phải đang bị ngâm bên trong lòng sông không thở được, mà chẳng qua mình đang ở bên trong phòng tắm của nhà mình mà thôi. Hắn đổ xà bông gội đầu trong tay, bắt đầu gội đầu, bọt xà bông trắng xóa nhanh chóng tràn đầy trên đầu hắn, chỉ chốc lát đã hòa với dòng nước tràn xuống mắt, hắn lập tức lau đi bọt rơi trên trán, tiếp theo không ngừng lau, phòng ngừa đôi mắt bị che khuất, sau đó lại dùng nước xả đi bọt xà bông trên đầu, dùng tay đỡ trán không cho nước chảy qua mắt, nhưng vẫn có một tầng hơi nước mỏng phủ trước mắt, hắn vẫn không ngừng di chuyển thân hình dùng thị giác mơ hồ tìm kiếm cảm giác an toàn.

- Tôn Kiệt, mày có phải bị hù dọa đến hồ đồ hay không!

Hắn vừa dùng khăn tắm vừa dùng sức xoa mạnh thân thể, lại tự mắng mình:

- Mày đã ba mươi tuổi, đã không còn là đứa con nít đi tin vào chuyện quỷ quái khủng bố nữa rồi!

Hắn chà lau rất dùng sức, cánh tay cũng bị chà xát đến đỏ bừng.

Trên làn da truyền tới đau đớn làm cho hắn bảo trì ý nghĩ thật thanh tỉnh.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất thoa xà phòng khắp toàn thân, lại dùng tốc độ nhanh nhất rửa sạch bọt xà phòng, lại nhanh nhẹn tắt đi van máy nước nóng.

- Hô hô hô…

Tôn Kiệt thở hổn hển, dùng tay vịn vách tường trơn bóng, giọt nước trên tóc rơi xuống mặt đất không ngừng.

- Mình chán ghét tắm rửa!

Tôn Kiệt đứng trước gương trong phòng tắm, dùng khăn lau đi bọt nước trên người.

- Mình chán ghét nước, mình chán ghét hết thảy những gì có quan hệ tới nước!

Nhìn thân thể đỏ lên vì quá mức dùng sức hiện ra trong gương, Tôn Kiệt cười cười như tự giễu. Mỗi lần tắm rửa chẳng khác gì đi đánh một trận chiến, có lẽ bạn bè hắn nói rất đúng, hắn thật sự phải đi khám bác sĩ tâm lý mới xong.

- Hoa…hoa…

Không chút dấu hiệu báo trước, vòi sen đột nhiên giống như bị một bàn tay vô hình mở van, nước ấm phun trào mãnh liệt dọa Tôn Kiệt nhảy dựng.

- Xem ra thật sự bị hỏng mất rồi!

Tôn Kiệt dùng sức khóa van nước, nhưng không tác dụng gì, căn bản không cách nào khóa lại.

- Đáng chết!

Tôn Kiệt bỏ qua ý nghĩ tự mình sửa chữa, hắn phủ thêm khăn tắm muốn đi ra phòng khách gọi điện thoại cho cửa hàng bán máy nước nóng. Máy nước nóng chết tiệt này thật sự làm cho người căm tức, hắn quyết định mặc kệ người bên kia nói thế nào cũng nhất định phải buộc họ cho người tới sửa máy ngay bây giờ.

Cửa mở không ra! Tôn Kiệt dùng hết toàn bộ khí lực nhưng không cách nào mở được cánh cửa phòng tắm. Cánh cửa giống như đã bị dán chặt cứng, căn bản không cách nào chuyển động.

- Hôm nay rốt cục là ngày gì đây!

Tôn Kiệt giận dữ đá mạnh vào cửa một cước, ngược lại còn bị cửa gỗ rắn chắc làm đau chân.

- Máy nước nóng cũng phá hủy, cửa cũng hỏng hóc, vậy làm thế nào?

Cửa mở không ra, máy nước nóng cũng không thể khóa lại. Hiện tại Tôn Kiệt bị nhốt bên trong phòng tắm của nhà mình, mắt thấy nước càng lúc càng tràn nhiều, nhưng hắn lại không làm được gì. Hắn mở nắp cống thoát nước trên mặt đất nhưng bên dưới giống như bị nghẹt, nước càng lúc càng dâng lên, thậm chí đã vượt qua đầu gối của hắn.

- Đáng chết, để cho ta đi ra ngoài, để cho ta đi ra ngoài!

Tôn Kiệt dùng hết thảy biện pháp mà hắn có thể nghĩ ra, cũng dùng hết toàn bộ dụng cụ có thể sử dụng trong phòng tắm. Cánh cửa gỗ phòng tắm chẳng khác gì cửa sắt trong phòng bảo hiểm ngân hàng, Tôn Kiệt lưu lại thật nhiều dấu vết trên cửa nhưng không cách nào đem nó mở ra.

- Cứu mạng…cứu mạng…

Tôn Kiệt lớn tiếng gọi to, dùng sức vỗ mạnh cửa phòng tắm, hi vọng có người có thể nghe được thanh âm kêu cứu của hắn, đưa hắn rời khỏi địa phương đáng sợ này. Nước trong phòng tắm đã dâng lên tới lồng ngực của hắn, hắn thật sự không cách nào nghĩ ra, vì sao không thể mở cửa, vì sao nước chảy ra nhanh như vậy, vì sao một căn phòng tắm bình thường hiện tại chẳng khác gì một phòng bảo hiểm ngân hàng bị phong bế, lại đem hắn vây khốn ở chỗ này.

Trên mặt nước nổi lên những đồ vật nhỏ linh tinh như hộp xà phòng, Tôn Kiệt không ngừng liều mạng giãy dụa bên trong nước, nước tràn vào mũi hắn, làm hắn nghẹn không thở nổi. Hắn tận lực nâng đầu lên cao, tách ra khỏi mặt nước.

Trong đầu của hắn chợt hiện lên cảnh tượng mình suýt bị chết đuối ở con sông ngày trước, cùng tình hình hiện tại hắn gặp phải lại thật giống nhau, nhưng chỉ là địa điểm bị ngâm nước từ con sông nhỏ biến thành phòng tắm ngay trong nhà hắn.

Hắn đột nhiên cảm giác chân mình đụng phải thứ gì đó, tựa hồ giống như một bàn tay, bàn tay của con người. Bàn tay kia nắm được cổ chân hắn, hắn còn chưa kịp lên tiếng liền cảm giác có một cỗ lực lượng thật lớn kéo hắn xuống, kéo xuống tận đáy nước.

Cả phòng tắm đều ngâm bên trong nước, trên mặt nước nổi lên lơ lửng hộp xà phòng cùng khăn mặt, ngẫu nhiên có bọt khí từ đáy nước nổi lên, vòi sen máy nước nóng vẫn còn đang phun trào không ngừng.

Nước.

- Hắc, Triệu Hi!

Ngày hôm sau, ngay khi Triệu Hi đang thay quần áo chuẩn bị tan tầm về nhà, quản lý vật nghiệp tiểu khu đã đi tới.

- Anh khoan hãy về đã, hộ gia đình 503 ở tòa lầu số sáu gọi điện phản ứng nói trần nhà của bọn họ bị rỉ nước, anh đi xem đi!

- Loại chuyện này anh không gọi cho bên thủy điện đi làm, lại gọi tôi đi sao!

Vẻ mặt Triệu Hi thật ủy khuất nói:

- Tôi là bảo an, hơn nữa tôi cũng đã tan tầm!

- Nhân công không đủ, hôm nay ống nước tòa lầu số hai bị nổ, thủy điện công đều đi qua đó sửa rồi!

Quản lý vật nghiệp nói:

- Anh đi xem thử đi, đoán chừng là nhà bên trên nhà họ bị rỉ nước, anh đi lên can thiệp một chút là được mà!

- Được rồi!

Vẻ mặt Triệu Hi không chút tình nguyện thở dài.

Gõ cửa hộ gia đình 503, mở cửa là một người phụ nữ trung niên. Triệu Hi nhìn gương mặt thoa phấn thật dày của nữ nhân, nhịn không được thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đây là tầng da mặt thứ hai trong truyền thuyết?

- Sao giờ này anh mới tới? Anh làm gì mà chậm chạp vậy, làm người ta gấp muốn chết!

Nữ nhân trung niên tuôn một tràng khẩu âm Hà Nam làm Triệu Hi nghe đến đau đầu.

- Mau vào xem thử đi!

- Trước tiên cô tìm chậu hứng nước dột đi, tôi đi lên trên lầu hỏi thăm gia đình bên trên đó đã!

Triệu Hi nhìn địa phương bị rỉ nước, đó là địa phương phòng tắm. Trần nhà đã ẩm ướt một mảng lớn, đang có nước nhỏ xuống không ngừng.

Ra vẻ hộ gia đình trên lầu không khóa vòi nước trong phòng tắm, Triệu Hi cảm thấy cũng không có chuyện gì lớn lao, chỉ cần đi lên lầu nói với gia đình bên trên một tiếng khóa lại vòi nước là xong xuôi.

Thật bất ngờ nhà 603 bên trên cũng không ai mở cửa. Triệu Hi nhớ rõ số nhà 603 của tòa lầu số sáu này hẳn chính là nhà của vị Tôn Kiệt tiên sinh đêm qua về khuya mà quên mang thẻ ra vào. Từ đêm qua trở về không thấy Tôn Kiệt ra khỏi tiểu khu, xe Nissan của hắn cũng đỗ dưới lầu.

- Chẳng lẽ không nghe được sao?

Triệu Hi lại dùng sức gõ cửa, vẫn không ai mở cửa.

Triệu Hi gọi điện thoại về văn phòng, cho đồng sự tìm số điện thoại mà Tôn Kiệt lưu lại ở phòng vật nghiệp.

Điện thoại cũng không ai bắt máy, Triệu Hi gọi mấy lần cũng không ai nghe điện thoại. Hắn thiếp lỗ tai lên cửa, cẩn thận lắng nghe, mơ hồ có thể nghe được thanh âm điện thoại di động vang lên từ bên trong nhà.

- Đi ra ngoài sao? Không mang theo di động?

Triệu Hi cảm thấy thật bất đắc dĩ, hiện tại hắn thầm nghĩ mau nhanh giải quyết xong chuyện này sau đó đi về nhà.

- Trên lầu không có ai, cũng không liên hệ được chủ nhà.

Triệu Hi nói với nữ nhân trung niên bên dưới nhà 503.

- Chúng tôi cũng không có cách nào…

- Mỗi tháng tôi phải giao phí vật nghiệp nhiều như vậy để làm gì kia chứ!

Nữ nhân trung niên không thuận theo nhất định không buông tha:

- Tôi mặc kệ các anh dùng phương pháp gì, tóm lại mau chóng giải quyết chuyện này cho tôi đi!

- Được rồi được rồi, tôi suy nghĩ biện pháp!

Triệu Hi không chịu nổi nữ nhân kia lải nhải, hiện tại ở trong đầu của hắn chỉ nghĩ làm sao nhanh chóng chấm dứt cho xong chuyện này, sau đó đi về nhà thoải mái ngủ một giấc. Hắn gọi điện thoại xin chỉ thị với văn phòng vật nghiệp, lấy tới chìa khóa mở ra căn nhà 603.

Trong nhà không có ai. Triệu Hi thấy điện thoại di động cùng chìa khóa đặt trên bàn, giống như người trong nhà không mang theo vật gì đã đi ra cửa. Nước không ngừng chảy ra từ kẽ hở cửa phòng tắm, sàn nhà bằng gỗ sang trọng cũng bị nước tràn ra, thấm ướt cả giày của hắn.

- Ra cửa cũng không nhớ khóa vòi nước…

Triệu Hi vừa than thở vừa mở cửa phòng tắm.

Nước từ trong phòng tắm chảy ra, làm ướt quần của hắn. Triệu Hi ngây dại, một màn trước mắt làm cho hắn không cách nào tưởng tượng. Cả phòng tắm đều là nước, nước ấm còn tản ra nhiệt khí từ trong vòi sen phun tràn ra. Một nam nhân trần truồng đang nằm dài trên mặt sàn phòng tắm, vẫn không nhúc nhích, căn bản không còn có chút dấu hiệu gì cho thấy vẫn còn sống, làn da trên người vì ngâm nước trong thời gian dài mà đã biến thành trắng bệch!

Tiếng còi cảnh sát chói tai đem cả tiểu khu còn chìm trong giấc ngủ đánh thức. Mấy chiếc xe cảnh sát lóe sáng đèn báo hiệu dừng bên dưới tòa lầu số sáu trong tiểu khu.

Khi Từ Mẫn đi tới hiện trường, hiện trường đã được kéo cảnh giới tuyến, mấy cảnh sát đang duy trì trật tự, ngăn trở cư dân muốn tiến vào trong xem náo nhiệt.

- Thật không rõ vì sao người Trung Quốc cứ thích vô giúp vui như vậy!

Nhìn cư dân đứng vây quanh thành một vòng, Từ Mẫn khẽ nói:

- Xem người chết có phải là việc gì hay đâu!

- Là thiên tính của người Trung Quốc đi!

Cung pháp y đi theo sau lưng nàng, tiếp lời nói:

- Điểm này Lỗ Tấn tiên sinh từng nói qua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.