Tiểu Manh, chị đã đến trước cửa trường học của em, nhưng bảo vệ không cho chị đi vào.
Mị nói bên kia điện thoại:
- Có cần chị lẻn vào đưa đồ vật cho em không?
- Không cần, chị chờ em ở cửa là được. Em lập tức ra ngay.
Diệp Tiểu Manh cúp điện thoại nhìn a Trạch nói:
- Nhìn nữa cũng không tìm được gì, chị của tôi đã mang đồ tới cửa trường cho tôi, chúng ta đi ra ngoài đi?
- Cũng được!
A Trạch suy nghĩ, gật đầu:
- Tôi về phòng ngủ lên mạng tra xét một chút. Nhìn xem có tài liệu gì liên quan tới chuyện này hay không.
Hai người chia tay ở ngay cổng tòa lầu cũ, Diệp Tiểu Manh chạy nhanh ra
ngoài cửa trường. Nàng nhìn thấy Mị đang cau mặt đứng bên ngoài cửa,
Diệp Tiểu Manh vội vàng hướng nàng vẫy vẫy tay.
- Là vật này sao?
Mị cười cầm một chiếc hộp màu đen xuyên qua song sắt đưa cho Diệp Tiểu Manh.
- Sao vậy, xem nó bảo bối đến như thế?
- Hắc hắc, cũng không phải.
Diệp Tiểu Manh tiếp lấy hộp nhỏ màu đen, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực:
- Chỉ là thời gian dài không nhìn thấy nó nên trong lòng có chút không yên thôi!
- Được rồi, vậy thì em cứ ôm nó mà ngủ đi.
Mị khẽ cười nói:
- Gần đây chị phải ra ngoài một chuyến, có thể sẽ không gọi điện thoại được, em không có chuyện gì chứ?
- Không có chuyện gì.
Diệp Tiểu Manh lắc đầu:
- Nhưng không phải chị mới về nhà hai hôm trước sao? Tại sao lại phải đi?
- Ân, có một số việc cần làm.
Mị mơ hồ đáp cho qua:
- Đúng rồi, chuyện nữ quỷ trong trường học của em đã giải quyết thế nào?
- Còn chưa có manh mối gì.
Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhớ tới loại linh lực dao động kỳ quái mà nàng cảm giác được trong phòng học cũ, liền vội vàng hỏi:
- Chị, em định hỏi chị, chị tu luyện là loại linh lực thế nào vậy?
- Sao lại tự dưng hỏi vấn đề này?
Mị kỳ quái hỏi:
- Phương pháp tu luyện của chị có chút đặc thù!
- Là thế này…
Diệp Tiểu Manh nói:
- Khi em tra xét về nữ quỷ kia, cảm giác được có một loại linh lực dao
động thật kỳ quái, cũng rất giống như trên người của chị, cho nên em
định hỏi chị có đầu mối gì hay không thôi!
- Rất giống của chị sao?
Mị hơi sững sờ.
- Không mạnh lắm…
Diệp Tiểu Manh lắc đầu:
- Rất nhạt, còn kém xa trên người của chị đâu…
- Vậy là tốt rồi.
Mị thở phào một hơi nhẹ nhõm nói:
- Như vậy em nên cẩn thận hơn một chút. Bởi vì nếu như em nói em cảm giác được linh lực dao động tương tự như của chị, như vậy thứ kia rất có thể là một con yêu quái.
- Yêu quái?
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc nói:
- Như thế nào lại thế? Yêu quái…
- Phương pháp tu luyện của chị thật đặc thù, tương tự như phương pháp của yêu quái bộ tộc.
Mị ấp úng giải thích:
- Dù sao em phải nhớ kỹ, có được loại linh lực dao động này nhất định là
yêu quái bộ tộc. Yêu quái bất đồng với quỷ hồn, chúng nó rất giảo hoạt,
cho nên em cần phải cẩn thận nhiều hơn một chút.
- Ân, em đã biết.
Diệp Tiểu Manh gật đầu:
- Chị yên tâm đi, loại linh lực dao động kia rất nhỏ yếu, lại có a Trạch đi chung với em, không có việc gì đâu.
- Vậy là tốt rồi.
Mị vươn tay ra, thân mật vuốt vuốt đầu Diệp Tiểu Manh:
- Chính mình phải cẩn thận một chút, đừng quá liều lĩnh hay lỗ mãng. Nếu
như không nắm chắc mười phần thì tốt nhất đừng nên mạo hiểm.
- Ân, em biết!
Diệp Tiểu Manh thè lưỡi với Mị:
- Bây giờ chị nói chuyện càng lúc càng giống quái thúc thúc kia thôi!
- Giống sao?
Mị hồi tưởng lại tên thanh niên cà lơ phất phơ nửa năm về trước, không khỏi cười khổ:
- Đúng là thật sự có điểm giống. Đại khái là bởi vì hiện tại rốt cục chị cũng hiểu rõ được loại ý tưởng lúc ấy của hắn đi!
Trầm mặc. Giữa hai chị em đột nhiên xuất hiện cảm giác trầm mặc ngắn ngủi, đều đang tự đắm chìm trong hồi ức của chính mình.
- Tóm lại em phải tự mình cẩn thận một chút.
Mị mở miệng trước, cắt đứt không khí trầm mặc giữa hai người.
- Tuy rằng linh lực dao động kia không mạnh, nhưng em cũng không được khinh thường, biết không?
- Đã biết, dài dòng…
Diệp Tiểu Manh cười nói:
- Chị đi mau lên, chờ sau khi chị trở về nói không chừng trường học đã giải phong, chúng ta về nhà lại nói tiếp đi!
- Ân, cũng được!
Mị gật đầu:
- Chị đi đây!
Nhìn thấy thân ảnh của Mị dần dần biến mất nơi ngã rẽ, Diệp Tiểu Manh mở ra
hộp nhỏ màu đen mà Mị giao cho nàng. Bên trong hộp có một chiếc kính đen quê mùa lẳng lặng nằm bên trong. Có lẽ sau khi hắn mất tích, tình cảm ỷ lại được nàng chuyển dời lên trên đồ vật của hắn, vì vậy chỉ cần nhìn
thấy được chiếc kính quê mùa này, vô luận nàng có bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn đều sẽ được bình phục lại chỉ trong nháy mắt.
…
Ở trong một tòa lầu cao thuộc cơ quan chính phù Đồng thành.
Bề ngoài nhìn qua chỉ bất quá là một ngành chính phủ chính thống mà thôi,
nhưng trên cửa lớn lại có tấm biển viết “Đại hội nghiên cứu và thảo luận sự nghiệp dân tộc Trung Quốc” lại có vẻ có chút kỳ quái.
- Bộ trưởng!
Thư ký thở hổn hển đẩy ra cánh cửa phòng làm việc của Trần Lam, Trần Lam không khỏi nhíu mày.
- Chuyện gì lại kích động đến như vậy?
Trần Lam dùng ngữ khí thật nghiêm khắc hỏi.
- Bên trong trường đại học X đã phát hiện linh lực dao động của Quỷ Yêu!
Thư ký thở hổn hển nói:
- Rất có thể cũng đã xuất hiện người bị lây nhiễm!
- Đại học X?
Trần Lam sửng sốt:
- Là trường đại học nằm ở ngoại ô đó sao?
- Dạ!
Thư ký gật đầu:
- Bởi vì nhận được tin tức đúng lúc, cho nên đã phong tỏa toàn trường học, phòng ngừa người bị lây nhiễm phát tán!
- Vậy sao? Tốt lắm!
Trần Lam cười lạnh một tiếng, gật đầu:
- Được, tôi đã biết, anh có thể ra ngoài!
- Nhưng mà…bộ trưởng…
Thư ký chợt sửng sốt, sau đó vội vàng nói:
- Chẳng lẽ không phải lập tức cử tổ thanh trừ đến xử lý sao?
- Hiện tại chỗ nào cũng bạo phát lây nhiễm, còn có tổ thanh trừ nào rảnh rỗi sao?
Trần Lam giương mắt nhìn thư ký, hờ hững hỏi.
- Hiện tại nhân công đúng là có chút không đủ.
Thư ký lau mồ hôi trán:
- Nhưng cũng có thể từ tổ khác điều động nhân thủ đến thay thế tổ thanh trừ…
- Không cần thiết!
Trần Lam khoát tay:
- Như vậy sẽ làm suy yếu những lực lượng tổ khác, đối với cả đại cục
không có trợ giúp gì. Dù sao trường đại học kia đã được phong tỏa, cho
dù mọi người bên trong bị cuốn hút hết cũng không sao cả!
- Nhưng bây giờ nơi đó chỉ bất quá bị lây nhiễm sơ bộ, còn chưa bùng nổ đại quy mô, nếu hiện tại phái người đến xử lý sớm thì…
Thư ký vốn còn định nói thêm, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Trần Lam đảo qua, đem nửa câu còn lại nuốt trở xuống bụng mình.
- Anh đang hoài nghi sự phán đoán của tôi sao?
Ánh mắt Trần Lam băng sương như đao.
- Không, đương nhiên là không phải.
Thư ký không tự chủ được nuốt nước bọt:
- Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước…
Trần Lam nhẹ nhàng phất phất tay, thư ký như được đại xá vội vàng đi ra đóng lại cửa phòng.
- Đại học X sao?
Khóe môi Trần Lam lộ ra tia cười lạnh:
- Tựa hồ là trường học của sủng vật mà tên kia nuôi dưỡng đi. Không biết
đụng tới loại tình huống này, ngươi còn có thể tiếp tục chơi trò rùa đen rút đầu trốn tránh sao?
- Cô vội vã nhờ chị Mị đưa chiếc hộp này tới là vì thứ đồ vật này sao?
Nhìn thấy chiếc hộp trong tay Diệp Tiểu Manh, a Trạch khinh thường nói:
- Tên kia hiện tại không biết đã chạy tới nơi này phao mỹ nữ ngực lớn, đã hơn nửa năm cũng không thèm gọi điện thoại. Mệt cho cô còn đem chiếc
kính mắt nát này cất chứa như là bảo bối!
- Sẽ không đâu!
Diệp Tiểu Manh nghiêm trang lắc đầu:
- Hắn nhất định đã bị chuyện gì đó thật trọng yếu quấn thân, cho nên
không thể gọi điện thoại trở về. Minh Diệu là một người rất có lòng
trách nhiệm, hắn chắc chắn sẽ không làm bậy đâu!
- Được rồi được rồi, tôi biết rồi!
A Trạch có chút đau đầu nói:
- Đại thúc của cô cái gì cũng tốt, như vậy được rồi chứ? Chỉ cần nói bậy
đại thúc kia một chút, liền sẽ nghe cô viện ra vô số lý do phản bác lời
nói của chúng tôi!
- Tôi đâu có…
Diệp Tiểu Manh đỏ mặt:
- Chẳng qua tôi chỉ là…
- Không cần tiếp tục giải thích, giải thích bất quá chỉ là hành vi che giấu mà thôi.
A Trạch ngăn cản lời nói tiếp theo của Diệp Tiểu Manh, lại hỏi:
- Có được manh mối hữu dụng gì chỗ chị Mị hay không?
- Đúng rồi, chị ấy có nói cho tôi biết, linh lực dao động mà chúng ta cảm nhận được chính là thuộc Yêu tộc!
Diệp Tiểu Manh đáp.
- Là linh lực đao động độc hữu của yêu quái bộ tộc!
- Yêu quái?
A Trạch sửng sốt:
- Nói như vậy trong phòng học cũ kia không những có một con nữ quỷ, còn có một con yêu quái?
Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ:
- Như vậy có thể giải thích vì sao bóng người trong camera lại có ánh mắt lóe sáng. Nếu như nói động vật trong đêm tối có thể lóe sáng ánh mắt
chính là Yêu tộc, đích thật là có khả năng này. Nhưng nếu như vậy lại
nảy sinh thêm vấn đề mới, Yêu tộc kia vì sao lại mang giày thể thao
thống nhất của trường học chúng ta đây?
- Trộm tới? Hoặc là chính học sinh trong trường học của chúng ta thì sao?
Diệp Tiểu Manh cắn ngón tay nói:
- Cũng rất có thể đi?
- Học sinh?
A Trạch nói:
- Yêu quái nếu trà trộn vào trong xã hội nhân loại cũng có thể lấy lý do
muốn hưởng thụ đời sống vật chất, nhưng chạy vào trong trường đại học
lại làm gì đây? Chẳng lẽ muốn làm nhà khoa học hay sao?
- Có lẽ chỉ đơn thuần muốn cảm giác bầu không khí đại học của nhân loại thì sao?
Diệp Tiểu Manh nói:
- Hoặc đơn thuần là vì muốn tán tỉnh nữ sinh viên làm bạn gái mà thôi!
- Thật không có khả năng!
A Trạch nghĩ nghĩ nói:
- Không tiền không xe không nhà không kim cương châu báu, nữ sinh viên nào chịu cho hắn tán tỉnh a?
- Vậy sao…
Diệp Tiểu Manh trầm ngâm thật lâu:
- Nói cũng đúng…
- Nhưng cô vừa nói như thế, bản thân tôi nhớ được một loại khả năng.
A Trạch đột nhiên sực nhớ ra điều gì, vội vàng tìm laptop lục lọi một lúc.
- Đây là thứ gì?
Diệp Tiểu Manh tò mò nghiêng đầu nhìn qua.
- Sự kiện linh dị bộ!
A Trạch nói:
- Trước kia khi tôi rảnh rỗi không việc gì làm đã nhờ quái thúc thúc nhà
cô sửa sang lại dùm tôi. Bên trong có rất nhiều sự kiện linh dị mà hắn
từng trải qua cùng tài liệu về đủ loại quỷ quái, dùng để làm tham khảo!
- A, ở trong này.
A Trạch chỉ vào một tư liệu trong laptop nói:
- Tuy rằng chữ viết của hắn thật xấu, nhưng miễn cưỡng cũng đọc được.
- Quỷ Yêu?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi:
- Đó là vật gì? Quỷ chính là quỷ, yêu chính là yêu, tại sao lại có tên gọi Quỷ Yêu kỳ quái như thế?
- Tựa hồ là một loại ác linh do nhân công chế tạo ra.
A Trạch giải thích:
- Lúc ấy Minh Diệu cũng không nói rõ ràng với tôi, chỉ giải thích sơ qua, nói là thứ đó rất tà ác.
- Để tôi xem xem…Là thứ có được tố chất đặc biệt của quỷ hồn như tùy ý
phi hành cùng xuyên thấu vật thể, có thể hoạt động dưới ánh nắng mặt
trời, nhưng phải bám vào một vật thể nào đó.
Diệp Tiểu Manh thật cẩn thận tìm kiếm ghi chép.
- Viết thật ấn tượng hóa, xem mà không hiểu…
- Không sao, chúng ta có thể gọi điện hỏi thăm thôi!
A Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh mở to mắt.
- Hỏi? Hỏi ai đây?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.
- Điện thoại của Minh Diệu đã sớm không gọi được…
- Cũng không phải chỉ có một mình hắn gặp qua thứ đó, còn có một người nha!
A Trạch cười híp mắt nói:
- Lúc ấy chị Từ Mẫn có đi cùng với hắn, chị ấy nhất định cũng đã chính
mắt nhìn thấy qua thứ kia, chúng ta hỏi nàng không phải sẽ biết sao?
- Quỷ Yêu? Vì sao hai đứa lại hỏi việc này?
Nhận được điện thoại của Diệp Tiểu Manh, Từ Mẫn thật kỳ quái hỏi:
- Xảy ra chuyện gì sao?
- Cũng không có gì, chỉ là nghe nói có thứ này nên em tò mò một chút mà thôi.
Diệp Tiểu Manh cũng không đem sự thật nói cho Từ Mẫn hay biết, vì sợ nàng sẽ lo lắng.
- Lúc ấy chị cùng Minh Diệu đều gặp qua thứ đó, có thể nói cho em nghe một chút không?
- Cũng không có gì…
Từ Mẫn suy nghĩ một thoáng:
- Thứ đó thật là tà môn, chị nhớ lúc ấy nó ám ảnh lên trên một con búp bê đồ chơi, thật là dọa người. Nga, đúng rồi, chị nhớ nó tựa hồ còn có
năng lực khống chế con người hoạt động, bởi vì lúc ấy nó đã khống chế
một cỗ thi thể chạy thoát ra khỏi cục cảnh sát, khí lực rất lớn. Thi thể bị khống chế có chút giống như cương thi trong ti vi, thân thể tuy đã
chết nhưng vẫn hoạt động, sức lực lại lớn vô cùng!
- Là vậy sao?
Diệp Tiểu Manh suy nghĩ một lúc chợt hỏi:
- Như vậy thứ đồ vật kia ánh mắt sẽ sáng lên sao?
- Ánh mắt sẽ sáng lên?
Từ Mẫn sửng sốt:
- Lúc đó chị cũng không có chú ý tới.
- Được rồi, cảm ơn chị!
Diệp Tiểu Manh nói xong cúp máy.
- Bên chỗ chị Từ Mẫn cũng không có manh mối đặc thù gì.
Diệp Tiểu Manh nhìn a Trạch nói:
- Nhưng nghe nói thứ đồ vật kia có thể khống chế thi thể. Cho nên bóng
người mà An Thanh chụp được còn có dấu chân trong phòng học cũ, rất có
thể do nó khống chế thi thể của học sinh lưu lại…
- Thi thể sao?
A Trạch nghĩ nghĩ nói:
- Nhưng gần đây cũng không nghe nói trong trường học có học sinh nào ngoài ý muốn qua đời đi?
Buông xuống điện thoại, Từ Mẫn cảm thấy có điều không thích hợp. Diệp Tiểu
Manh sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện cho nàng hỏi loại chuyện này, nàng cảm giác nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
- Tôi đi ra ngoài một chút, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.
Từ Mẫn cầm lấy áo khoác đi ra văn phòng, dặn dò một đồng sự.
- Chị cả, chị muốn đi đâu?
Đồng sự hỏi:
- Hiện tại nghe nói siêu vi trùng kiểu mới lây nhiễm rất nhanh, chị tốt nhất nên mang theo khẩu trang cho an toàn một chút.
- Phải đó!
Một đồng sự cũng tiếp lời nói:
- Chị không có nghe nói sao? Bởi vì chuyện này trường đại học X đã bị phong hiệu rồi đó!
- Trường đại học X?
Từ Mẫn cả kinh. Đó không phải là trường đại học của Diệp Tiểu Manh sao?
- Tôi là cảnh sát, vì sao cũng không thể đi vào?
Ở ngay cổng trường học của Diệp Tiểu Manh, Từ Mẫn đang tranh cãi cùng bảo vệ.
- Thật xin lỗi cảnh quan, thượng cấp đã có mệnh lệnh!
Vẻ mặt của người bảo vệ không chút thay đổi nói. Người bảo vệ này nhìn qua thật trẻ tuổi, nhiều nhất chỉ khoảng hơn ba mươi, Từ Mẫn có chút không
hiểu được người còn trẻ như vậy vì sao lại cam tâm làm người bảo vệ của
trường học.
- Trừ phi cô có lệnh điều tra, nếu không bất cứ ai cũng không thể đi vào