Niếp Chính nhận được mệnh lệnh, đi tới dưới lầu chờ đợi mục tiêu
xuất hiện, lại phát hiện ra người phụ nữ mang thai trên người tản phát
yêu khí. Yêu quái trà trộn vào trong con người? Mặc dù là một sát thủ,
Niếp Chính không nên xen vào việc của người khác, thế nhưng rất rõ ràng, yêu quái này tựa hồ có cùng mục tiêu với mình. Có đối thủ cạnh tranh,
điều này làm cho Niếp Chính rất không sảng khoái. Mặc dù nếu đối phương
giết chết mục tiêu, như vậy nhiệm vụ của mình coi như hoàn thành, thế
nhưng hắn lại không được hưởng thụ thanh âm các đầu khớp xương đứt đoạn. Nếu ngươi dám tranh đoạt với ta, như vậy ta sẽ giết chết luôn cả ngươi, yêu quái ghê tởm. Thỉnh thoảng hắn lại đưa nhãn thần truyền tin về phía Phong Tượng, hắn xác định đối phương nhất định sẽ hiểu.
Mặc dù
cầm tờ báo trong tay, thế nhưng lực chú ý của hắn lại hoàn toàn không
đặt trên tờ báo, mà không ngừng đảo qua ba nơi là cầu thang của ngôi nhà mục tiêu, nữ yêu quái đang muốn cướp đoạt nhiệm vụ với mình và bức ảnh
của mục tiêu giấu trên chính giữa tờ báo.
Trên bức ảnh là một cô
gái trẻ tuổi đáng yêu, có nụ cười ngọt ngào. Nhưng nụ cười nhìn rất ngây thơ đó lại hoàn toàn không có tác dụng đối với Niếp Chính. Hắn từng
nhìn thấy rất nhiều yêu quái có thể hóa trang thành dáng vẻ xinh đẹp
nhất, đáng yêu nhất, thậm chí là khiến người ta vừa nhìn đã sản sinh cảm giác che chở cường liệt, nhưng bọn chúng vẫn là yêu quái, là mục tiêu
mà thôi. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ vì dung mạo của mục tiêu mà
sản sinh ra ý nghĩ kỳ quái gì đối với đối phương. Tiếp cận, đâm xuyên
một dao, dùng linh lực phá hủy tất cả mọi thứ trong cơ thể bọn chúng,
sau đó rời khỏi, đó chính là công việc của hắn, những thứ khác đều không cần suy nghĩ. Hắn chỉ cần yên lặng chờ đợi mục tiêu xuất hiện.
Nhưng hắn rất không hài lòng đối với nhân viên hậu cần vì đã cung cấp tình
báo sai lầm. Không phải nói mục tiêu sẽ ở nhà lúc này sao? Tại sao mình
không nhìn thấy? Để phòng ngừa có những người khác đến thăm mục tiêu,
hơn nữa dưới lầu còn có nữ yêu quái muốn tranh cướp nhiệm vụ với mình,
hắn đã không lựa chọn ẩn nấp trong nhà mục tiêu, mà ở trong hoa viên của tiểu khu chờ đợi. Ở đây vừa có thể quan sát con đường mục tiêu về nhà,
lại có thể đồng thời giám sát được nữ yêu quái kia.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ trong nhà đi ra, nàng tựa hồ đang đợi ai đó, đứng ở chỗ cầu thang, liên tục nhìn xung quanh.
- Chết tiệt, cô ta trở lại lúc nào?
Niếp Chính nhỏ tiếng chửi một câu. Để xác nhận, hắn lại cẩn thận nhìn cô gái và bức ảnh trên tay. Không sai, chính là cô gái này. Tướng mạo vóc
người hoàn toàn tương đồng, ngay cả kiểu tóc cũng như nhau, tuyệt đối
không sai. Hắn nhìn xung quanh. Trong tiểu khu không nhiều người lắm,
thế nhưng cô gái này đứng ở chỗ tương đối dễ nhìn. Mặc dù hiện tại mình
đi tới, cũng có thể dễ dàng giết chết nàng, thế nhưng khó tránh khỏi bị
người khác phát hiện. Điều hắn truy cầu là ám sát hoàn mỹ, hắn đang đợi
một cơ hội, đợi cô gái di động đến một chỗ không có ai phát hiện, sau đó trong bóng tối cầm dao đâm vào cơ thể nàng.
Nhìn thấy Phong
Tượng đi qua người mình, lộ ra dáng vẻ tươi cười. Trong ánh mắt Niếp
Chính hiện lên vẻ tức giận. Hắn có chút phẫn nộ. Lẽ nào người này muốn
tiến hành ám sát trước mặt nhiều người như vậy? Vậy còn gọi là ám sát
sao? Nếu vậy quả thực quá vũ nhục chức nghiệp sát thủ. Hắn vốn tưởng
rằng nữ yêu quái hoá trang thành phụ nữ mang thai này cũng có chút suy
nghĩ tương đồng đối với ám sát giống hắn, nhưng không ngờ đối phương tựa hồ lựa chọn bạo lực chứ không phải là hoàn mỹ. Bất đắc dĩ, hắn cũng
phải đứng dậy, đi theo Phong Tượng về phía cô gái đang đứng dưới lầu
nhìn xung quanh.
- Tiểu muội muội, ta có một việc muốn hỏi ngươi.
Trên khuôn mặt Phong Tượng lộ ra nụ cười hòa ái:
- Cô gái, nhà số bốn ở đâu vậy?
- Nhà số bốn sao?
Thiếu nữ có vẻ mặt ngây thơ nhu thuận trả lời.
- Đi xuyên qua con đường này là đến, đây là đường gần nhất.
- Ở đây sao?
Phong Tượng nhìn con đường mà thiếu nữ chỉ, đó cũng không phải con đường lớn, mà là một đường nối giữa hai tòa nhà mà thôi. Trên mặt đất loang lổ cỏ
dại, tựa hồ có rất ít người qua lại. Nàng thầm vui mừng, đây thật sự là
nơi dễ ra tay.
- Cần ta dẫn ngươi qua không?
Thiếu nữ nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ giống như thiên sứ.
- Chị đang có thai, xem ra rất không tiện.
- Vậy thì phải đa tạ cô rồi.
Lần này nụ cười của Phong Tượng rất thật lòng. Không ai chú ý tới con đường nhỏ này, chỉ cần rót nọc độc vào trong thân thể cô gái này, để nàng mất đi năng lực hành động, sau đó dùng đạo cụ mà nam nhân hèn mọn đưa cho
ta mở cánh cửa phát quang, như vậy có thể thần không biết quỷ không hay
mang cô gái này đi. Về phần đồng hành phía sau, cứ để hắn ở lại hối hận
vì quá chậm chân.
- Đến đây đi, ta đỡ chị.
Cô gái vươn tay, nhiệt tâm đỡ cánh tay Phong Tượng, chậm rãi đi về hướng con đường nhỏ nối giữa hai tòa nhà.
- Cẩn thận một chút.
Cô gái hảo tâm nhắc nhở.
A, thực sự là đứa trẻ tốt, không chỉ biết quan tâm người khác, lại có thể
rất phối hợp với mình, đi đến một chỗ vắng vẻ thuận tiện cho mình xuất
thủ. Phong Tượng thầm nghĩ. Mục tiêu tốt như vậy, sợ rằng trong cuộc đời sát thủ sau này cũng không thể gặp được, nếu nhiệm vụ lần này không
phải bắt cóc mà là ám sát thì còn hoàn mỹ thế nào.
- Đến rồi.
Lời nói của cô gái cắt đứt suy nghĩ trong đầu Phong Tượng.
- Đến rồi? Ở đây sao?
Phong Tượng ngẩng đầu nhìn. Nơi này là chính giữa con đường, tòa nhà hai bên
hoàn toàn ngăn cách tầm nhìn của mọi người. Ở đây quả thực chính là địa
điểm hạ thủ không gì tốt hơn, trong đầu Phong Tượng thậm chí còn có suy
nghĩ cô gái này cố ý đưa mình đến đây. Cô gái này cố ý sao? Không giống. Phong Tượng cẩn thận dùng đầu lưỡi cảm nhận mùi vị của cô gái này, bình thản và hồn nhiên, nụ cười kia cũng không giống như đang giả bộ. Nàng
có chút nghi hoặc.
- Đúng vậy, ở đây.
Cô gái vẫn nở nụ cười hồn nhiên giống như thiên sứ.
- Ở đây chính là nơi ngươi muốn tới.
- Nơi ta muốn tới sao?
Phong Tượng còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được một trận đau nhức. Nàng chậm rãi cúi đầu, thấy bàn tay trắng trẻo của cô gái, đã xuyên qua túi
bông nàng quấn trên bụng để ngụy trang, đâm vào bụng nàng, chặt đứt
xương cột sống chỗ tam thốn của nàng.
Phong Tượng tràn ngập kinh
ngạc và khiếp sợ, không phải vì mình bị đánh lén, mà là kinh ngạc trước
thủ pháp tàn nhẫn mà chuẩn xác của cô gái này. Nàng nhìn khuôn mặt vô
cùng ngây thơ kia, không thể nào hiểu nổi. Có lẽ chính vì bị khuôn mặt
ngây thơ này lừa gạt, nàng mới bị đánh lén thành công. Thế nhưng cho dù
là người có linh năng vô cùng phong phú, cũng không thể sử dụng thủ pháp chuẩn xác, tìm được tam thốn của mình như vậy. Phải biết rằng hiện tại
nàng không phải ở hình thái rắn, mà là dùng phương pháp đặc biệt huyễn
hóa thành hình người, hình thể đã hoàn toàn thay đổi. Điều càng làm cho
nàng cảm thấy kinh ngạc hơn là, cô gái này tựa hồ cũng không dự định
trực tiếp giết chết nàng, mà là dùng hai ngón tay nắm lấy chỗ tam thốn
của nàng, để nàng không thể nhúc nhích. Phải biết rằng xà tam thốn, là
bộ phận yếu đuối nhất trên thân rắn. Chỉ cần xà tam thốn bị nắm, như vậy xương cột sống ở giữa dùng để câu thông trung khu thần kinh và các bộ
phận khác của thân thể đã bị phá hư, trở nên không thể nhúc nhích.
Cô gái này có thủ pháp chính xác như vậy, nhưng không trực tiếp
từ chỗ thất thốn bóp nát trái tim của nàng, mà chỉ khiến nàng trở nên
không thể hoạt động, điều này chứng tỏ cô gái này còn cần mình làm gì
đó. Tiếp theo, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân khiến nàng hiểu
ra, hiện tại mình đã biến thành một con mồi, một con mồi để cô gái dùng
để lừa gạt sát thủ loài người kia. Lúc này cô gái đã thu hồi nụ cười
chân thật trước đó, mà đổi thành một dáng vẻ vô cùng khủng khiếp, tựa hồ vô cùng khiếp sợ nàng.
Phía sau truyền đến một trận kịch liệt
đau đớn, nữ hài kia buông bàn tay nắm lấy tam thốn của nàng. Bởi mất đi
chống đỡ, Phong Tượng từ từ yếu ớt ngã xuống. A, thực sự là thất bại, bị một tiểu cô nương lừa gạt. Ghê tởm, nếu như nhiệm vụ lần này là ám sát
thì tốt hơn bao nhiêu, như vậy ta cũng có thể không thất thủ. Chuyện bắt cóc này, ta hoàn toàn không có kinh nghiệm. Đây là oán hận cuối cùng
của Phong Tượng trước khi tắt thở.
Thấy mục tiêu và sát thủ yêu
quái kia đi vào con đường nhỏ vắng người. Niếp Chính vui mừng, vội vã
theo sau. Chỉ cần hai người này thoát khỏi tầm nhìn của người khác, Niếp Chính tin tưởng có thể giết chết mục tiêu trước khi yêu quái kia xuất
thủ. Dù sao trong tay hắn có phi đao như thiểm điện, là hắn vũ khí hắn
luôn cảm thấy kiêu ngạo. Chỉ cần phóng phi đao đâm vào trái tim của mục
tiêu, sau đó có thể xuất thủ đối phó yêu quái kia. Hoặc là trước hết
giết chết yêu quái kia, sau đó tiếp cận ám sát mục tiêu. Hắn vừa đi vừa
âm thầm tính toán phương thức xuất thủ hay nhất.
Niếp Chính kẹp
tờ báo dưới nách, cúi đầu, bí mật quan sát hành động của hai nữ tử kia.
Sát thủ yêu quái nhìn qua vẫn có chút thường thức.... ít nhất ... còn
biết dùng lời nói lừa cô gái kia tới chỗ hẻo lánh không người để động
thủ. Không giống những tên điên kia, chỉ thấy mặt là giết, sau đó chạy
trốn trước mắt bao nhiêu người, một chút mỹ cảm cũng không có. Thấy nữ
yêu quái sát thủ và mục tiêu cùng đi vào con đường hẻo lánh, Niếp Chính
thầm nghĩ. Hắn vội vã theo sau. Nơi này thật sự là địa điểm ám sát hay
nhất có thể tìm được trong tiểu khu này, Niếp Chính có dự cảm, sát thủ
yêu quái kai lập tức muốn động thủ. Hắn cũng không muốn mục tiêu của
mình bị người khác cướp đi.
Ở chỗ góc rẽ, quả nhiên không ngoài
sở liệu của hắn. Nữ sát thủ và mục tiêu đã dừng lại cước bộ, đứng ở nơi
đó không biết đang nói cái gì đó. Tiếp theo, Niếp Chính nhìn thấy trên
mặt mục tiêu lộ ra biểu tình kinh hãi không gì sánh được.
- Không hay rồi, cô ta muốn động thủ.
Niếp Chính nhướng mày, nếu bị đối phương giành trước, như vậy chứng tỏ lần
này mình thua đối thủ. Hắn không thích cảm giác thua cuộc. Một thanh
tiểu đao ngân quang lấp lánh từ trên cổ tay áo rơi xuống tay. Xin lỗi,
mặc dù bản lĩnh ngụy trang của ngươi tương đối không tệ, hơn nữa đối với ám sát có chấp nhất tương đồng giống như ta, nhưng ta không thể để
ngươi cướp đi mục tiêu của ta. Cho nên ta vẫn muốn giết ngươi. Niếp
Chính nhẹ nhàng thở dài, cổ tay vung lên, phi đao trong tay chuẩn xác
đâm trúng hậu tâm của nữ yêu quái sát thủ. xem tại
t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Xem ra mục tiêu đã nhìn thấy bộ mặt thật
sự của nữ sát thủ, kế tiếp ta nên dùng phương thức anh hùng cứu người
tiến lên lấy tín nhiệm của mục tiêu, sau đó khi mục tiêu đang không hề
phòng bị, đâm dao vào trong thân thể mềm mại của nữ nhân này, dùng linh
lực phá hủy tất cả khí quan trong cơ thể mục tiêu. Thấy thân thể của nữ
sát thủ từ từ ngã xuống, trong lòng Niếp Chính đã nghĩ đến trình tự tiếp theo nên làm thế nào.
- Ngươi không sao chứ?
Niếp Chính cố gắng làm ra dáng vẻ thân thiết, bước nhanh tiến lên hỏi han.
- Có bị thương không?
- Không.
Cô gái run rẩy nói:
- Tỷ tỷ mang thai này muốn giết ta.
- A, nàng là một sát thủ, là tới giết ngươi.
Niếp Chính ngồi xổm xuống, thăm dò cơ thể nữ sát thủ, yêu lực trên người cô
ta đang từ từ tiêu tán, mặc dù không biết hình dạng thật sự của nữ sát
thủ là gì, nhưng Niếp Chính vẫn vô cùng đắc ý vì phi đao của mình trong
nháy mắt đã đâm trúng yếu hại của đối phương, chỉ là nữ sát thủ ngã sấp
xuống đất, cho nên hắn không nhìn thấy vết thương trước người.
- Cũng may ta kịp thời ra tay, nếu không thì phiền phức.
Niếp Chính đứng dậy, giả bộ nói.
- Ngươi giết nàng rồi sao?
Nữ hài vẫn có vẻ kinh hồn.
- Ngươi đến bảo hộ ta sao?
- A, đúng vậy.
Niếp Chính gật đầu. Đến đây đi, tín nhiệm ta. Sau đó vì vô cùng sợ hãi mà
dựa vào ta, để ta ôm ấp, để ta dễ dàng đâm con dao nhỏ trong lòng vào
thân thể của ngươi. Nhìn nữ hài chậm rãi đi đến gần mình, hắn thầm nghĩ.
- Ngươi không tốt.
Trong nháy mắt vẻ kinh hãi trên mặt nữ hài biến mất, thay vào đó là khuôn mặt đùa cợt giống như ác ma.
- Lừa người, ngươi không phải đến bảo hộ ta.
- Làm sao ngươi biết?
Niếp Chính tương đối bất ngờ trước thay đổi đột ngột của nữ hài. Trước khi
hắn kịp phản ứng, chợt cảm thấy trước ngực đau nhói. Hắn cúi đầu, lại
thấy một bàn tay trắng treo đâm vào trước ngực hắn.
- Bộ dạng này cũng có thể làm sát thủ sao?
Nữ hài đưa tay rút bàn tay từ ngực Niếp Chính ra, trái tim bị đánh nát,
thi thể mất đi sinh mệnh chậm rãi ngã trên mặt đất, đè lên người nữ sát
thủ.
-
Thực sự làm mất mặt giới sát thủ. Bất luận là hành động hay ngụy trang
cũng không hợp cách, loại thứ phẩm này còn dám kiêu ngạo sao.
Cho đến khi sinh mệnh mất đi thời khắc cuối cùng, Niếp Chính cũng không
hiểu được, tại sao? Tại sao mình bị ám sát? Mình không phải một sát thủ
sao? Người động thủ giết người phải là ta mới đúng.
Liếm liếm
tiên huyết trên ngón tay, nữ hài nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi rời khỏi
con đường nhỏ không người. Túm tóc đuôi ngựa vung vẩy.
- A, thật khó chịu, cảm giác nịt ngực này thực sự khó chịu.
Nữ hài đưa tay xé mở lớp vải bó chặt ngực mình. Sau lưng nàng hai khối thi thể dần trở nên lạnh ngắt.
Diệp Tiểu Manh vừa đi vừa hát, tiến vào cửa lớn của tiểu khu. Tên bán trứng
gà nhìn thấy dáng vẻ non nớt của nàng, muốn lừa gạt nàng. Tên gia hỏa
này vừa nhìn là biết mới tới, không biết Diệp Tiểu Manh là tay cân lò xo nổi tiếng trong chợ, có đủ phân lượng hay không chỉ cần dùng tay thử là biết. Tên tiểu thương vô lương kia sau khi phải hoàn tất bổ túc đủ phân lương, còn bị Diệp Tiểu Manh và một đám đại thẩm mua rau giáo dục hơn
hai mươi phút, tên bán hàng hầu như tan vỡ, rối rít xin lỗi, hứa hẹn lần sau không dám nữa, Diệp Tiểu Manh mới bỏ qua.
- Tiểu Manh, đi theo ta, nhanh lên.
Diệp Tiểu Manh bị một người kéo đi, nàng nhìn lại, chính là Mị.
- Tỷ, tỷ quay lại lúc nào vậy?
Diệp Tiểu Manh dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá tỷ tỷ của mình. Không biết hôm
nay Mị làm trò điên gì, không chỉ ăn mặc y phục của mình, còn buộc tóc
đuôi ngựa giống mình. Chỉ có một thứ không giống là bộ ngực cao vút,
hoàn toàn khác hẳn với bộ ngực bằng phẳng của nàng. Điều này làm cho
Diệp Tiểu Manh rất là phiền muộn.
- Tại sao lại mặc y phục của ta, còn trang điểm giống ta nữa?
- Hiện tại không tiện nói tỉ mỉ với ngươi, nói chung lúc này ngươi rất nguy hiểm, có sát thủ muốn giết ngươi
Mị vừa kéo Diệp Tiểu Manh đi ra ngoài vừa nói.
- Ta vừa hoá trang thành ngươi giết chết hai người. Thế nhưng sợ rằng rất nhanh lại sẽ có người đến. Cho nên thừa dịp bây giờ còn an toàn, chúng
ta mau chóng rời khỏi.
- Sát thủ? Giết ta? Vì sao?
Diệp Tiểu Manh nghe Mị nói, cả kinh.
- Nhất thời nói không rõ, đi theo ta trước đã.
Mị vô cùng cẩn thận, quan sát bên ngoài tiểu khu, tựa hồ không có nhân vật khả nghi, nàng túm tay Diệp Tiểu Manh, ý bảo mau chóng đi theo mình.
- Được rồi, đừng túm nữa, ta đi theo ngươi.
Diệp Tiểu Manh tin tưởng Mị sẽ không nói dối. Thế nhưng nàng thật sự không rõ tại sao chuyện này lại rơi xuống đầu mình.
- Nhưng cần nói với Minh Diệu một tiếng, hắn còn đang ở nhà chờ ta về làm cơm.
- Tiểu Manh, tỉnh lại đi.
Mị cau mày, quay đầu lại, chăm chú nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Ngươi hãy nghe ta nói, đừng lừa dối mình nữa. Trong nhà không có ai cả, Minh Diệu đã chết rồi, sẽ không trở lại nữa, là ta đích thân nhìn thấy, hiểu không?
- Nhưng…
Biểu tình của Diệp Tiểu Manh trở nên có chút hơi khó xử. Nàng cũng không biết hôm nay Mị làm sao, chẳng lẽ
vì chuyện đó cho nên tâm tình không tốt sao.
- Minh Diệu rõ ràng ở nhà, trước khi ta đi mua đồ ăn, hắn vẫn còn ở đó.
- Hiện tại ta không có thời gian cho ngươi từ từ tỉnh ngộ. Mặc kệ thế
nào, ta cũng phải mang ngươi rời khỏi nơi nguy hiểm này trước.
Mị liếm môi nói:
- Tiểu Manh, hơi đau đấy, chớ có trách ta.
- Cái gì đau chứ, ngươi….
Diệp Tiểu Manh mê man nhìn Mị, lại đột nhiên cảm thấy cổ nhói đau, tiếp theo trước mắt tối đen, mất đi tri giác.
- Đợi đến chỗ an toàn, ta sẽ xin lỗi ngươi sau.
Mị đặt Diệp Tiểu Manh lên lưng, cấp tốc rời khỏi tiểu khu của bọn họ.