U Minh Trinh Thám

Chương 179: Chương 179: Sinh viên mất tích. (1)




Ads - A Trạch, không phải cô là sinh viên sao? Làm sao lại còn quản cả chuyện tình của cảnh sát vậy?

- Cảnh sát làm việc của cảnh sát, tôi làm việc của tôi, không liên quan tới nhau.

Khóe miệng của A Trạch lộ ra vẻ mỉm cười.

- Trực giác của tôi nói cho tôi biết, chuyện này không đơn giản, rất có thể là sự kiện linh dị.

- Sự kiện linh dị?

Ba người khác nghe thấy vậy thì nhất thời trợn mắt há hốc mồm. Ngô Thanh Thanh là người phản ứng đầu tiên, có chút run rẩy hỏi.

- Ý của cô là…Loại sự việc này?

- Đúng vậy, tôi hoài nghi chuyện này có liên quan đến Quỷ Hồn.

A Trạch thì không có nhiều kiêng kị như vậy, trực tiếp nói ra hai chữ kia.

- Không cần phải dọa nạt người.

Dương Nhan cau mày.

- Buổi sáng tôi đã gặp một giấc mộng kỳ quái, bây giờ cô lại làm tôi sợ.

- Giấc mộng kỳ quái?

Dương Nhan chỉ là thuận miệng nói, nhưng mà A Trạch lại rất hứng thú.

- Giấc mộng kỳ quái gì, kể lại cho tôi xem.

Dương Nhan kể lại toàn bộ giấc mộng kỳ quái kia cho A Trạch nghe.

- Có thể là do người đàn ông đêm qua đã dọa tôi, cho nên tôi mới gặp phải một cơn ác mộng kỳ quái như vậy. Hơn nữa ngủ cũng không được ngon, cảm giác thấy người có chút không khỏe.

- Đi, cho tôi xem cái hình ảnh mà người đàn ông kia đã gửi qua.

A Trạch không khỏi phấn chấn ôm lấy Dương Nhan vội vàng đi lên lầu.

Ngô Thanh Thanh và Trần Tự Lực không biết A Trạch muốn làm cái gì, cũng đi theo lên lầu.

Dương Nhan mở máy tính của mình ra, hình ảnh của cái phù chú kia vẫn được đặt làm hình nền, tương đối dễ thấy. Nhưng mà A Trạch vừa nhìn thấy thì có chút thất vọng lắc đầu.

- Thế nào, có phải là cái phù này có vấn đề, tôi nằm mơ có phải là do cái phù này gây nên?

Dương Nhan hỏi.

- Không phải, cái phù này là gạt người.

Biểu tình của A Trạch có chút thất vọng.

- Phù chú chính tông đều có quy luật, bao giờ cũng được tạo thành từ ba phần là Phù đầu, Phù Tâm và Phù chân. Ba cái này thiếu một thứ cũng không được.

- Trước tiên là nói về phù đầu, tuy rằng người dùng phù chú phần lớn là đạo gia, nhưng mà bởi vì có rất nhiều môn phía, cho nên họa pháp phù đầu cũng rất khác nhau. Nhưng mà phù đầu của đại bộ phận môn phái đều là ba vạch, cũng chính là đại biểu cho Tam Thanh của Đạo gia.

- Đương nhiên cũng có một ít phù chú không phải dùng ba vạch để làm thành phù đầu, loại này đại bộ phận đều là dùng để điều binh khiển tướng hoặc là thỉnh thần. Những loại phù như vậy thì phần lớn là lấy sắc lệnh để làm phù đầu, ví dụ như lôi lệnh, thủy lệnh vân vân.

- Tiếp đến là phù tâm. Tâm chính là linh hồn của một tờ phù, là chúa tể của phù. Một tấm phù không có nó cũng không thể phát huy hiệu nghiệm. Uy lực của tấm phù đều do nó quyết định cho nên phải có phù tâm trấn thủ ở trong đó. Thỉnh tổ sư gia hoặc là Thần Minh trấn cửa đều dựa vào nó. Cho nên phù tâm thông thường đều là do Cương tự, Giếng tự, Mã tự, Hóa tự mà tạo thành.

- Mà phù chân, tên như ý nghĩa, chính là chỗ kết thúc của tấm phù, dùng để chấm dứt phù đảm. Nhưng mà mỗi một loại phù khác nhau thì phù chân cũng không giống nhau. Nhưng mà họa pháp phù chân cũng tương đối quan trọng. Uy lực của tờ phù lớn hay nhỏ, toàn bộ phải dựa vào họa pháp ở phù chân quyết định. Cho nên nhất định phải tập trung tinh thần, hành văn liền mạch lưu loát, không được chậm chạp trì hoãn.

- Phải có ba loại đồ vật này thì phù chú mới có thể phát huy được tác dụng, xem như là đã hoàn thành.

- Nhưng mà cô xem cái phù này.

A Trạch chỉ vào cái phù chú ở trên mặt bàn nói.

- Cái phù này cũng không có phù đầu, không có phù chân, cũng không có phù đầu. Phù đảm ở giữa cũng không nhìn ra là cái gì, đương nhiên cũng có thể là do tôi không biết. Nhưng mà tôi xác định, không có phù đầu, phù tâm và phù chân, lá phù này không có bất kỳ tác dụng nào.

Ba người kia nghe A Trạch thao thao bất tuyệt mà trợn mắt há hố mồm. Bình thường thấy A Trạch nói vài câu đã là rất hiếm thấy rồi, bây giờ có thể lập tức nói một tràng dài như vậy, hơn nữa cả một đoạn này, ba người nghe một câu cũng không hiểu gì. Tuy rằng mỗi một chữa đều biết, cũng hiểu nó có ý nghã gì, nhưng cả đám đặt liền một chỗ, ba người nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Trần Tự Lực lắp bắp hỏi :

- A Trạch…Cô có phải là sinh viên không ? Không phải là thầy tướng số chứ ?

- Kỳ thật những thứ mà tôi biết được cũng không nhiều lắm.

A Trạch cười cười.

- Mấy thứ này kỳ thật gần đây tôi mới hiểu biết một ít, lúc trước tôi xem sách của phật gia, rồi vô tình phát hiệu được một quyển luyện khí thuật của đạo gia, mới nghiên cứu không đến một tháng.

- A Trạch, cậu thật là lợi hại.

Trong mắt Dương Nhan sáng lên.

- Cậu quả thực là thần tượng của tôi. Tuy rằng cậu nói một câu tôi cũng không hiểu, nhưng mà tôi biết, có thể nói nhiều như vậy, tôi biết nhất định cậu không đơn giản.

- Tôi cũng nghe không hiểu…

Ngô Thanh Thanh xoa nhẹ huyệt thái dương.

- Cô không thể giải thích một cách dễ hiểu rồi lặp lại một lần nữa cho chúng tôi được sao? Chúng tôi cũng không phải người sao hỏa.

- Rất đơn giản, cái phù này là giả, chỉ dùng để gạt người mà thôi, không có bất cứ tác dụng gì.

A Trạch có chút thất vọng nói.

- Vốn Dương Nhan nói lên chuyện này, tôi còn thấy kinh ngạc, nghĩ sẽ biết được nhiều thứ từ lá phù, lá phù có thể phát huy tác dụng từ xa như thế nào. Đáng tiếc vừa nhìn đã biết lá phù này chỉ là giả, chẳng qua là để lừa trẻ con mà thôi.

- Những điều này là do bọn bịp bợm giang hồ gạt người.

Trần Tự Lực nói.

- Trên thế giới này làm gì có yêu ma quỷ quái chứ, đây cũng không phải Tây Du Ký.

- Ai nói, tôi tin tưởng là có quỷ tồn tại.

Ngô Thanh Thanh ở một bên nói.

- Chẳng qua là chúng ta đều chưa từng gặp mà thôi. Hưa từng gặp qua gì đó không có nghĩa là nó không tồn tại.

- Quỷ?

Dương Nhan nhớ lại chuyện chứng kiến người đàn bà kia vào buổi sáng.

- Đúng rồi A Trạch, buổi sáng nay tôi còn gặp phải một chuyện tình kỳ quái. Cậu đã gặp người đàn bà ở gian phòng kia chưa? Buổi sáng hôm nay tôi có gặp cô ấy, liền phát hiện ra cô ấy không có bóng.

- Không thể nào, nói như vậy, chẳng lẽ người đàn bà kia là quỷ?

Ngô Thanh Thanh cảm giác trên người có chút lạnh.

- Không có.

A Trạch nói.

- Quỷ chắn chắn sẽ không hoạt động vào ban ngày, hơn nữa người đàn ba kia tôi cũng đã gặp. Tuy rằng linh cảm của tôi không mạnh mẽ như người bạn của tôi, nhưng mà tôi có thể xác định, người đàn bà kia tuyệt đối không phải là quỷ.

- Vậy thì kỳ quái, áo lót của tôi rốt cuộc là bị ai ăn trộm mất?

Dương Nhan nhìn thoáng qua Trần Tự Lực.

- Chỉ có anh là đối tượng hiềm nghi nhất.

- Tôi oan uổng.

Trần Tự Lực khóc lớn.

- Oan uổng mà đại nhân, tháng sáu tuyết rơi đó.

- Cậu nói là áo lót của cậu bị trộm?

A Trạch hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.