Bộ pháp linh xảo, thỉnh thoảng né tránh tia chớp từ trong phòng ngủ
của Lilith bay ra, Minh Diệu lập lại chiêu cũ, dựng ở trước của gian
phòng của Lilith một hàng gai đất. Sau khi xác nhận an toàn, lần nữa đẩy cửa phòng của Lilith ra. Ánh sáng mạnh mẽ từ khe cửa lóe ra, Minh Diệu
cảm thấy con mắt đau đớn kịch liệt, nương theo đó là điện xà thô to.
Nhưng dòng điện không tạo thành thương tổn gì cho Minh Diệu, mà bị gai
đất có gắn kim loại ở phía trước ngăn lại. Hắn vội vàng nhắm mắt lại,
khi tiếp tục mở mắt ra, thế giới lần này biến thành hai màu đen trắng.
Minh Diệu lúc này mới nhìn rõ. Trong phòng, không biết lúc nào xuất hiện
một cột sáng cực lớn, xuyên thẳng bầu trời, trông không thấy điểm cuối
cùng. Nhưng cột sáng không ngừng vặn vẹo khuất động lên, cực độ bất ổn,
tùy thời đều có thể sụp đổ.
- Chuyện này đúng là quá lớn a.
Trong nội tâm Minh Diệu âm thầm giật mình. Cả phòng đều không nhìn thấy bóng
dáng của Lilith và Eva, xem ra hai người này bị bao bọc trong cột sáng.
Thỉnh thoảng có một chút năng lượng màu trắng từ trên cột sáng bắn ra,
hóa thành từng đạo tia chớp, không hề có mục tiêu bắn ra bốn phía. Từ
tràng cảnh này Minh Diệu có thể nhìn ra, cột sáng này đã mất đi khống
chế, tùy thời có khả năng sụp đổ.
Hiện tại còn không có sụp đổ,
cũng đã đáng sợ đến thế, Minh Diệu lúc này đã nghĩ tới tràng cảnh năng
lượng nơi đây sụp đổ. Năng lượng cường đại như thế bạo phát trong nháy
mắt, chỉ sợ cả địa đầu cũng biến thành phế tích a.
Minh Diệu suy
đoán chuyện này không có khả năng. Tuy Lilith là ác ma, nhưng Minh Diệu
tiếp xúc với Lilith mấy lần nên phát hiện, Lilith có quyến luyến với thế giới này không nói thành lời. Vốn định đồng quy vu tận với địch nhân,
không tiếc hủy diệt cả thế giới, loại chuyện này Lilith không làm được.
Nếu không thì Lilith cũng không vắt hết đầu óc để ngăn chặn ADam , ngăn
cản kế hoạch diệt thế trọng sinh của ADam . Tuy không biết vụ nổ cực lớn có thông tới giới khác hay không. Nhưng chắc chắn sẽ sinh ra ảnh hưởng
tới thế giới hiện thực, nhưng Minh Diệu lại biết Lilith có bổn sự tại
thân, nhưng cũng không có khả năng sống sót khi nó nổ tung. Hắn cân
nhắc một chút, hắn quyết định nghĩ biện pháp đem Lilith từ trong trung
tâm cột sáng đi ra.
- Chẳng lẽ thời điểm chữa trị thân thể của ta, ngươi đã nghĩ tới tình hình này sao?
Minh Diệu nhìn thấy thân thể của mình chồng chất miệng vết thương. Nhớ tới
lần được chữa trị thân thể, có một nửa là do năng lượng vật chất cấu
thành. Chỉ cần Minh Diệu điều chỉnh năng lượng chấn động một chút, hắn
liền có thể tự do dung nhập vào bên trong bất cứ cứ năng lượng bình
chướng nào, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn có thể tự do qua lại trong kết giới. Tuy cột sáng cực lớn trước mắt có năng lượng vô cùng cuồng
bạo, nhưng chỉ cần Minh Diệu điều chỉnh thỏa đáng, phí chút ít khí lực
vẫn có thể vượt qua tầng ngoài, tiến vào bộ phận trung ương.
- Vật lộn đọ sức a, tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng, nói không chừng sau này có thể yêu cầu nàng hỗ trợ cái gì đó.
Minh Diệu khẽ cắn môi, né tránh vài đạo tia chớp đang bay tới, đi vào bên trong cột sáng trước mặt.
Hắn duỗi một tay ra, chậm rãi chạm vào trong cột sáng? Chỉ khi vừa tiếp
xúc, Minh Diệu liền cảm giác một cổ năng lượng cực lớn tiến vào bàn tay
của hắn, hình như muốn xé nát người muốn tiến đến gần. Minh Diệu cắn
chặt răng, chịu đựng cảm giác đau đớn này, chậm rãi điều chỉnh chấn động của thân thể. Tay hắn tiến dần vào trong cột sáng, Minh Diệu nhịn đau
nhức, đứng vững trước năng lượng cuồng bạo kia, chậm rãi chui vào trong
cột sáng.
Sau khi cả thân thể Minh Diệu tiến vào trong cột sáng,
cột sáng vừa thô vừa to trong nháy mắt vững vàng lại, nhưng sau đó lại
càng vặn vẹo kịch liệt hơn nữa.
Hai mắt đau đớn, Minh Diệu thật
vất vả mới thông qua hào quang chói mắt kia. Còn chưa kịp thở ra một
hơi, kế tiếp nghênh đón hắn chính là cảm giác đau đớn như bị xé rách.
Giống như có bàn tay cầm linh hồn của hắn xé ra vậy, muốn cưỡng ép kéo
hồn phách của hắn ra ngoài. Làn da và cơ bắp của hắn như muốn bị xé
rách, làm cho hắn cơ hồ muốn té xỉu. Ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Minh
Diệu vội vàng cưỡng ép tinh thần tỉnh táo lại. Từ trong túi quần móc ra
một tấm phù chú trống không.
Cắn nát đầu ngón tay, trực tiếp dùng máu của mình vẽ lên một đạo phù văn, say đó dùng lực dám lên đầu của mình.
Tuy vẫn còn cảm giác mơ hồ nhưng không mãnh liệt giống như vừa rồi, đó là
do Trấn Hồn Phù ngăn cản hồn phách rời khỏi thân thể, tối thiểu tinh
thần trở nên rõ ràng, không đến mức hôn mê. Nhưng cảm giác đau đớn như
bị xé rách này cũng không có vì thế mà hạ thấp đi, Minh Diệu đau tới mức cắn nát bờ môi của mình.
Nhịn đau nhức nhìn bốn phía, Minh Diệu
phát hiện mình đã đứng ở chính giữa cột sáng. Trên mặt đất có hai nữ
nhân đang nằm, cũng không nhúc nhích. Hình như linh hồn bị kéo ra ngoài
rồi. Một cỗ chính là thân thể nữ hài bán yêu mà Eva chiếm đoạt, mà đổi
thành ở bên ngoài, tuy nhìn thấy dáng người yểu điệu xinh đẹp này, nhưng gương mặt lại có điểm giống. Minh Diệu suy đoán cổ thân thể này vốn là
của Félicie, mà căn cứ vào gương mặt hình chiếu ở trên không trung,
chiếu rọi ra hình dáng khác nhau.
- Xem ra chuyện này có chút không khống chế nổi.
Minh Diệu ngẩng đầu nhìn lại, ở đằng kia bên trong đạo hào quang chói mắt,
có ba bóng dáng người không nhìn rõ là ai. Một đen hai trắng. Thỉnh
thoảng đụng đụng một cái, sau đó phân biệt bắn ra xa, nhìn giống như
thủy hỏa bất dung. Nhưng lại vô cùng cố chấp, vẫn đang cố gắng tới gần
nhau. Mà mỗi lần ba bóng dáng này đụng vào nhau, thì trên màn sáng sẽ
xuất hiện chấn động, nhìn giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tuy không biết tại sao lại biến thành như vậy, nhưng Minh Diệu nhìn ra đây
chính là nguyên nhân dẫn đến tất cả không ổn định đều là ba đạo linh hồn kia không thể dung họp với nhau, tao thành tình trạng hiện giờ. Tuy hắn không biết làm cách nào chấm dứt tình trạng này. Nhưng hắn biết rõ muốn từ nơi này chạy đi, vậy thì hắn nhất định phải nhờ lực lượng của Lilith mới được. Minh Diệu quyết định mặc kệ mọi việc, trước tiên đem thân thể Lilith đến bên cạnh mình, chỉ có như vậy mới có thể lợi dụng lực lượng
của Lilith từ nơi này, thoát ra khỏi không gian sắp sụp đổ.
Nhưng nói thì dễ dàng, nhưng khi làm thì không vui sướng gì. Bởi vì ba bóng
dáng kia không nhìn rõ, tối đa có thể phân biệt được hai bóng màu trắng
chính là nữ nhân, mà cái bóng màu đen chính là nam nhân. Mà gương mặt
của hai bóng dáng đó mơ hồ, không thể phân biệt được đâu là Lilith và
đâu là Eva. Nhưng cho dù thấy rõ mặt, Minh Diệu cũng không có nắm chắc
có thể phân biệt ra được đâu là ai với nhau, dù sao hắn chưa từng gặp
qua dung mạo chân chính của Lilith và Eva.
- Hai chọn một a. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Xác xuất thành công có chút thấp. Trước vết thương do cắn nát ngón tay đã
ngừng chảy máu, hắn đành phải cắn tiếp, lại có máu bắn ra. Trong trường
hợp này, phù chú dễ giải quyết hơn cả. Nhưng loại vật như chu sa không
dễ tìm, Minh Diệu đành phải dùng máu của mình vẽ thay cho chu sa.
- Vật lộn đọ sức, dù sao từ trước tới nay nhân phẩm của ta rất tốt.
- Chiêu này đã rất lâu rồi không dùng, Minh Diệu không nhớ rõ chú ngữ,
cho nên không biết thế nào, dứt khoát ném phù chú, trực tiếp dùng máu vẽ lên phù chú.
Thiên Cương Địa Linh Thất Tinh Chiếu. Thái Cực Âm Dương Hóa Nhị Thần. Phược Hồn.
Cuối cùng viết xong. Minh Diệu liền nhảy lên cao, né tránh tia chớp cực lớn
thỉnh thoảng từ trên trời giáng xuống. Ba bóng dáng kia thỉnh thoảng va
chạm với nhau rồi bắn ngược ra Mà ba đạo hồn thể hình như cũng biết được ý đồ của Minh Diệu, không biết vì cái gì lại không tiếp tục dây dưa, mà phân biệt tách ra ba hướng, giống như không muốn bị Minh Diệu bắt được.
Minh Diệu vốn còn muốn thừa dịp ba cổ hồn phách này dây dưa mà ra tay, như
vậy hồn phách của hai đạo màu trắng tương đối gần nhau, cho dù bắt sai.
Nói không chừng còn có thể có thời gian đổi ý. Nhưng nhìn thấy ba đạo
hồn phách phân biệt thành ba nơi khác nhau, Minh Diệu cảm thấy ủ rũ,
linh lực vốn không còn bao nhiêu, có thể chèo chống đến bây giờ đã rất
là miễn cưỡng. Nếu như bắt sai, muốn bắt hồn phách khác, chỉ sợ rất
không có khả năng. Minh Diệu quyết định chắc chắn, nhìn thấy bóng trắng
cách mình tương đối gần mà bay qua. Bóng màu trắng bay bổng trên không
trung, nhưng hồn thể không có sức nặng. Mà gió lốc ở xung quanh thổi bay đi bay lại. Minh Diệu thò tay bắt mấy lần, nhưng lại bị hồn phách đó
tránh được.
- Chạy tới chạy lui phiền chết, thành thành thật thật tới đây cho ta a.
Minh Diệu vúng tay trái lên, năm đạo ly hỏa thuận thế bay ra, từ các phương
hướng khác nhau ngăn chặn hồn thể. Ly hỏa vốn là hỏa diễm đặc thù dùng
để tổn thương hồn phách, hồn thể đặc biệt sợ hãi loại hỏa diễm này. Mà
đạo hồn phách kia vì tránh né ly hỏa, cho nên đành phải bay tới trước
mặt Minh Diệu. Tay phải của Minh Diệu thuận thế nắm chặt một cái, nắm
hồn thể đó vào trong tay của mình.
Nếu đã vào tay, Minh Diệu
không tiếp tục dây dưa. Tay trái vung lên, một đạo dây leo trực tiếp từ
ống tay áo bay ra, cuốn lấy cây cột đá bị đứt gãy ở trên nóc nhà. Mà
xung lực nhảy lên của Minh Diệu vào lúc này đã hết. Liền thuận thế rung
động. Rơi xuống mặt đất, mượn thế đi mà lăn trên mặt đất, trực tiếp ôm
lấy hai cổ thân thẻ, sau đó chui ra bên ngoài cột sáng.
Lần này
lại trải qua cổ đau đớn kịch liệt, Minh Diệu đau đớn nằm trên mặt đất.
Xương cốt toàn thân mệt rã rời, ngay cả khí lực động đầu ngón tay cũng
không có, cho nên hồn thể thuận thế thoát ra! Về sau, lốc xoáy từ từ ổn
định lại, hào quang từ từ bay lên trời, mà cột sáng trong phòng của
Lilith đã không còn cuồng bạo nữa, ngừng lắc lư lại.
- Xem như thành công sao?
Minh Diệu dang rộng tứ chi trên mặt đất, vô lực nhìn hào quang từ từ bay
lên. Hắn vốn có ý định rời khỏi cột sáng thật xa, nhưng lúc này thoát
lực nên không thể động đậy. Nhưng khá tốt, xem ra tất cả đều ổn định
lại, Minh Diệu cũng buông lỏng một hơi.
Mà cột sáng trong phòng
càng lúc càng nhỏ lại, hào quang từ từ bay lên không trung, không bao
lâu liền biến mất không thấy gì nữa. Giống như chưa từng tồn tại qua,
trên mặt đất lưu lại ấn ký rất tròn, ấn ký ở trung ương rất sạch sẽ,
không có cái gì, nhìn ra bốn phía chung quanh thì gian phòng đã biến
thành phế tích.
- Như vậy là hết?
Tuy tất cả đã bình tĩnh. Nhưng Minh Diệu nghĩ lại mà cảm thấy sợ, cổ năng lượng cuồng bạo nào
không phải con người như hắn có thể thừa nhận được, không bị tạc thành
phân thân toái cốt là may mắn. Ngẫm lại chính mình vừa rồi còn ở trong
vị trí trung tâm của vòng xoáy cưỡng ép lấy hồn thể của Lilith ra ngoài, chính hắn cũng có chút khó tin.
Minh Diệu buông bàn tay ra, một
đạo hào quang màu trắng đã nằm trong tay của hắn. Minh Diệu cố sức ném
đi, nhưng đạo quang mang này phiêu phù trên không trung, lưu chuyển giữa không trung vài vòng. Sau đó bay về phía cổ thân thể của hai nữ nhân
trên mặt đất.
- Ông trời phù hộ!
Trong lòng Minh Diệu âm
thầm cầu nguyện, chỉ thấy hào quang bay mấy vòng trên không trung, hình
như có chút do dự. Nhìn thấy đạo hào quang bay về thân thể của tiểu nữ
hài trẻ tuổi, tâm của Minh Diệu nhảy mạnh một cái, đạo hào quang từ từ
tiến vào thân thể nữ hài, Minh Diệu nhịn không được mà kêu lên không ổn. Nếu như nói mình mới bắt lầm người, vậy thì ngày này năm sau là ngày
giỗ của mình. Hiện tại chính mình là thịt cá, đừng nói phản kháng, chỉ
sợ khí lực chạy trốn cũng không có, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ Eva chém
giết.
Nhưng hào quang chỉ chui vào một nữa, liền dừng lại, sau đó vài giây, liền bay lên lần nữa, mà lần này hào quang bay về phía thân
thể của Lilith , chui vào trong, không có trở ra. Vài giây đồng hồ sau.
Minh Diệu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện, rốt cuộc Minh
Diệu cũng buông lỏng một hơi, vô lực té nằm trên mặt đất, cũng không
muốn nhúc nhích.
- Ngươi đúng là gia hỏa không sợ chết!
Âm thanh quen thuộc của Lilith truyền tới, Minh Diệu từ từ mở mắt ra, phát hiện cả người của mình ngâm trong một bồn nước ấm, thương thế trên thân thể đã liền lại, chỉ có vài chỗ còn chưa lành.
- Này, ngươi không chịu trách nhiệm hay sao?
Minh Diệu có chút bất mãn chỉ vào những nơi vết thương chưa khôi phục.
Tu bổ khó coi như thế, sẽ lưu lại sẹo a.
- Trên thân nam nhân có chút sẹo thì ơợ gì, đừng lải nhải, tỉnh lại nhanh.
Lilith không quan tâm tới lời phàn nàn của hắn, trực tiếp ném cái khăn vào mặt của hắn.
- Bỏ đi, dù sao lão tử không dựa vào thân thể kiếm ăn, cũng không so đo với ngươi.
Cánh tay Minh Diệu cằm lấy khăn tắm, sau đó đứng lên. Dùng khăn tắm vây
quanh hạ thân. Thương thế tuy đã khôi phục không đáng ngại, nhưng linh
lực không có bổ sung, Minh Diệu cảm giác đầu của mình có chút choáng
váng.
- Lại thừa dịp ta mất đi ý thức chiếm tiện nghi của ta, bất kể thế nào lão tử cũng là xử nam, ngươi không nên mỗi lần lão tử té xỉu thì nhìn lén ta được không?
- Thôi đi, thân thể của ngươi có cái gì đẹp mắt chứ?
Lilith xem thường, nói:
- Ngươi bây giờ, thân thể của ngươi bây giờ là do lão nương chữa trị,
trên mông của ngươi có mấy cọng lông, ta rõ như lòng bàn tay, cần gì
nhìn lén.
- Được rồi, coi như ngươi thắng!
Minh Diệu lắc lắc cánh tay, hỏi:
- Âu Phàm như thế nào rồi?
- Vấn đề của hắn không lớn, nội tạng chỉ bị thương đôi chút.
Lilith trả lời.
- Ta trị liệu cho hắn một chút, không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều cần
phải nằm trong bệnh viện của nhân loại nghỉ ngơi trong thời gian ngắn.
- Nằm viện?
Minh Diệu sững sờ một chút. Tuy thương thế của Âu Phàm có chút phiền phức
với nhân loại bình thường, nhưng với lực lượng của Lilith nó vốn không
phải là vấn đề, muốn chữa cho Âu Phàm tốt, giống như trở bàn tay mà
thôi, động chút sức lực mà thôi, nhưng Lilith lại nói cho Âu Phàm nằm
viện. Hơn nữa trên người mình có mấy chỗ vết thương chưa lành và linh
lực khô kiệt, Minh Diệu nhăn cau mày.
- Chẳng lẽ ngươi đã...
- Đúng vậy, hiện giờ ta vô cùng suy yếu!
Lilith gật đầu, nói:
- Có thể lần này đã là cực hạn, hiện tại ta chỉ có thể chữa cho ngươi như thế mà thôi.
- Đây là tin tức không tệ.
Minh Diệu nhếch môi lên. Trong nụ cười ẩn chứa dâm đản, nói:
- Nếu như hiện giờ ta muốn làm chút chuyện gì đó, ngươi không còn sức phản kháng phải không?
- Ah? Chuyện rất tà ác sao?
Lilith liếc nhìn Minh Diệu, sau đó cười khanh khách, nói:
- Tà ác như thế nào đây? Ta đúng là rất chờ mong đấy.
Nói xong uống một ngụm trà, liếc mắt đầy vũ mị nhìn Minh Diệu, từ từ đi ra khỏi phòng.
Dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng của Minh Diệu.,
- Chiếu tình huống này mà xem, rốt cuộc là ai muốn tà ác với ai đây?
Minh Diệu nhìn bốn phía, quần áo lúc ban đầu của mình đã biến thành vải nát, mà Lilith cũng không có chuẩn bị quần áo mới gì cho mình cả. Hắn toàn
thân trần trụi, hạ thân chỉ có một chiếc khăn bao lại. Bốn phía vẫn là
cảnh tượng tường đổ rách nát, hình như Lilith không có ý định chữa trị
cung điện của mình, từ lời nói nàng suy yếu, cho tới chuyện chữa trị
thân thể của mình không hoàn toàn, xem ra nàng không còn dư lực để chữa
trị cung điện của mình nữa.
- Ta không có thói quen nợ nhân tình của người khác.
Trong căn phòng rách nát, Lilith ngồi ở vị trí của cột sáng lúc trước, từu từ uống trà.
- Nhưng hiện tại ta không còn dư lực để thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.
Kế tiếp ta sẽ tìm kiếm địa phương thật an toàn, lâm vào hôn mê thời gian dài, chờ tới khi sức khỏe và lực lượng khôi phục lại.
- Ngươi sẽ ngủ bao lâu?
Minh Diệu nhìn bốn phía, tìm kiếm địa phương coi như sạch sẽ ngồi xuống.
- Thật lâu, có lẽ là mấy trăm năm, có lẽ là một ngàn năm.
Lilith nói tiếp:
- Nói ngắn lại, cuộc đời này chắc ngươi không còn gặp lại ta.
- Còn nữ nhân điên kia? Chết rồi sao?
Minh Diệu nghe thấy không còn gặp lại Lilith , trong nội tâm xuất hiện cảm giác kỳ quái.
- Đại khái là thế, dù sao ta đã không còn cảm giác khí tức của nàng ta tồn tại trên đời này.
Lilith nói tiếp:
- Tuy có chỗ khác với dự đoán của ta, nhưng cuối cùng mục đích đã đạt
được, xem nhẹ linh hồn ADam là sai lầm của ta. Ta vốn định lợi dụng dung hợp linh hồn với Eva, sau đó bị quy tắc thế giới ném vào địa phương ước thúc, tuy nhiên lại không ngờ lực lượng của Đại Dung Hợp Thuật quá mức
cường đại, rõ ràng đem linh hồn ADam tiến vào quấy rối. Ba linh hồn, hai nữ một nam, dung hợp lực lượng càng không ổn định, thiếu chút nữa tạo
ra hậu quả không vãn hồi được.
- Đúng thế, chuyện gì có người thứ ba xen vào là phiền toái.
Minh Diệu bĩu môi.
- Nếu như ta không mang ngươi ra khỏi cột sáng, cuối cùng sẽ như thế nào?
- Ai cũng không biết. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Lilith lắc đầu, nói:
- Đại Dung Hợp Thuật vốn được dùng để chữa trị thương thế cho linh hồn
hai thiên sứ không còn khả năng chiến đấu, tập hợp lực lượng của hai
người lần nữa tạo ra một thiên sứ mới, chưa từng xuất hiện chuyện như
chúng ta vừa trải qua. Đối với chúng ta mà nói, loại pháp thuật này là
cấm kỵ, hậu quả của việc dung hợp linh hồn vô cùng cường đại. Chính là
tồn tại vượt qua quy tắc, vượt qua lực lượng của thần, là không cho
phép, sẽ bị quy tắc ném vào trong địa phương bị ước thúc trong truyền
thuyết. Vĩnh viễn không cho phép trở lại vị diện này.
- Nói như
vậy, sau khi ta kéo ngươi ra, linh hồn của ADam và Eva dung hợp với
nhau, trở thành tồn tại vượt qua quy tắc, bị quy tắc ném vào trong địa
phương bị ước thúc. Sẽ không trở lại nữa, đúng không?
Minh Diệu sờ cằm nói ra.
- Kết cục như thế là không tệ.
- Hẳn là như vậy!
- Hẳn là sao?
Minh Diệu nghe ra do dự trong lời của Lilith .
- Chuyện này không có tiền lệ, cũng là lần đầu tiên, cho nên ta chỉ phỏng đoán mà thôi.
Lilith ngẫm lại nói ra.
- Cho tới bây giờ chưa từng có tiền lệ bán thần dung hợp với thần. Huống
chi là một nam một nữ. Ngươi phải biết rằng, loại pháp thuật này vốn
chuẩn bị cho thiên sứ. Mà những thứ như thiên sứ, không có giới tính.
...
- Ngươi vừa nói như vậy, ta lại có chút bất an.
Minh Diệu cau mày nói ra.
- Ngươi cứ để ta thế này mà ngủ sao?
- Chắc có lẽ không có vấn đề.
Lilith nói ra.
- Đối với nữ nhân điên chiến đấu với ta suốt mầy ngàn năm. Hai chúng ta,
đều có cảm giác đặc thù, tuy không cách nào xác định được vị trí, nhưng
ta lại cảm thấy đối phương vẫn tồn tại. Trước đó ta từng cẩn thận tìn
kiếm qua, trong vị diện này không còn dấu vết tồn tại của nàng ta.
- Vậy là tốt rồi!
Minh Diệu nghe Lilith nói như vậy. Buông lỏng một hơi.
- Ta cũng có thể có được thời gian an ổn, nói thật, có liên hệ với người
như các ngươi, sẽ đoản mệnh. Đúng rồi, lúc ấy sau khi ta đem linh hồn
của ngươi kéo từ trong cột sáng ra ngoài, vì cái gì ngươi lại tiến vào
trong thân thể bán yêu kia?
- Ha ha, không có gì, nghĩ sai thì hỏng hết mà thôi.
Lilith cười tự giễu.
- Ta vốn muốn nếm thử tư vị khi trở thành thần, nhưng đáng tiếc, cái thân thể đó không phù hợp với ta. Bộ ngực hơi nhỏ một chút.
- Không nên làm những chuyện vô vị đó a.
Minh Diệu vừa cười vừa nói.
- Ta lại cảm thấy ác ma phù hợp với ngươi hơn.
- Nói cũng phải!
Lilith mỉm cười gật gật đầu.
- Thần cái gì có chút quá nhàm chán, vẫn là sinh hoạt vô câu vô thúc mới thích hợp với ta nhất a.
- Lúc ấy trông thấy hồn thể của ngươi tiến vào trong thân thể đó, ta sợ
tới mức thiếu chút nữa thân thể của ta chết ngay lập tức đấy.
Minh Diệu thở dài ra một hơi.
- Giảm thọ ah, lần sao ngươi đừng có chơi trò mạo hiếm như thế có được không?
- Ha ha, vậy ta phải đền bù tổn thất của ngươi một chút mới được, xem như kỷ niệm đẹp trước lúc chia tay.
Lilith duỗi tay ra, ngắc Minh Diệu lại.
- Tới đây, tới gần một chút.
- Này, ngươi sẽ không làm chuyện tà ác với ta chứ?
Minh Diệu tuy làm ra bộ dáng không cam lòng, nhưng hắn vẫn từ từ tiến lại gần.
- Yên tâm, là đồ tốt, buông lỏng tâm thần ra, tiếp nhận lễ vật của ta.
Lilith đem ngón tay điểm lên trán của Minh Diệu. Trong nháy mắt trán của Minh
Diệu tiếp xúc với ngón tay lạnh buốt đó, đột nhiên trong đầu của Minh
Diệu xuất hiện vô số cảnh vụn vặt giống như trong điện ảnh, một màn một
màn hiển hiện trong óc. Chỉ trong một giây đồng hồ ngắn ngủi, Minh Diệu
lại có cảm giác như dài dằng dặc. Bên tai truyền đến âm thanh đứt gãy
hàng loạt, làm cho Minh Diệu mở mắt tỉnh táo lại, sau khi mở mắt ra, đầu hắn đầy mồ hôi.
- Đây là...
Minh Diệu ngơ ngác nhìn bàn tay của mình.
- Phương pháp sử dụng lực lượng chính xác.
Lilith khẽ cười nói:
- Ta không đem những thứ khác đền bù tổn thất cho ngươi, nhưng thứ này đối với ngươi mà nói là vô cùng.
Chẳng lẽ lực lượng có thể sử dụng như thế sao?
Minh Diệu từ từ xoa xoa huyệt thái dương của mình. Sau đó bàn tay chém ra,
một đạo kình phong bay thẳng vào bức tường, trên vách tường lưu lại một
ấn ký rất rõ ràng. Sau đó, lấy ấn ký đó làm trung tâm, từng rất rách lan ra xung quanh. Sau đó vách tường từ từ nổ sập xuống.
- Khục khục, tay bị chuột rút!
Minh Diệu đau đớn nửa quỳ trên mặt đất, tay trái cầm lấy bàn tay phải.
- Giả thiết lực lượng một người là một trăm, cho dù hắn cố gắng thế nào,
nhưng lực lượng công kích khi sử dụng một lần chỉ được năm mà thôi.