- Tiểu Manh trở về.
Minh Diệu đi qua, túm lấy cánh tay của Diệp Tiểu Manh.
- Hắn nói đúng. Giết người thì phải đền mạng, cho dù là quỷ thì cũng không ngoại lệ, đây là quy củ.
Diệp Tiểu Manh vốn còn muốn nói gì, nhưng mà Minh Diệu mạnh mẽ ôm nàng sang
một bên. Diệp Tiểu Manh muốn giãy giụa đi ra, nhưng mà khí lực của Minh
Diệu so với nàng thì lớn hơn.
Minh Diệu ôm Diệp Tiểu Manh sang một bên rồi nói với Phạm Đồng.
- Ngươi có thể tiếp tục.
- Coi như ngươi thức thời.
Phạm Đồng cười cười.
- Ta lại bắt đầu có chút thích ngươi.
Minh Diệu quay đầu lại nhìn, nhìn quỷ sứ, thở dài một hơi.
- Tuy rằng lúc trước tôi đã thiếu nợ cậu một cái nhân tình, nhưng mà lần
trước tôi đã trả lại, cho nên chuyện lần này tôi không thể nhúng tay
vào, dù sao đây cũng là quy củ, dù có ở nơi nào thì cũng đều giống như
vậy.
- Tôi hiểu.
Quỷ sứ gật gật đầu.
- Tôi cũng
không trách cậu. Tuy rằng bây giờ tôi không có bao nhiêu sức mạnh, nhưng mà tự bảo về mình vẫn không thành vấn đề. Hắn muốn giết tôi, cũng không có dễ dàng như vậy.
- Còn mạnh miệng.
Phạm Đồng lại vung cây gậy lên,
- Đánh cho tới khi ngươi nói không ra lời mới thôi.
Lời nói còn chưa dứt lại nhào tới phía trước.
Nhưng mà lần này, công kích của Phạm Đồng lại không có hiệu quả. Cây côn lóe
lên điện quang bị một luồng lực lượng không biết tên bắn ngược trở về,
phản xung lực tương đối lớn. Thiếu chút nữa thì Phạm Đồng bị lực phản
chấn làm bị thương.
Không biết từ khi nào ở bốn phía xung quanh
quỷ sứ xuất hiện một cái kết giới gần như trong suốt. Nếu không nhìn cẩn thận thì căn bản là không thể nhìn thấy. Công kích vừa rồi của Phạm
Đồng là bị cái kết giới này cản lại.
- Ngươi cho rằng ta là một quỷ sứ lại không có chút lực lượng tự bảo vệ mình sao?
Quỷ sứ đứng trong kết giới, dùng thân thể chăn trước nữ quỷ kia.
- Kết giới này, ngươi không phá được.
- Như vậy thì sao?
Phạm Đồng cười lạnh một tiếng.
- Ngươi cũng không ra được, tới hừng đông, nữ quỷ được ngươi bảo hộ kia
cũng vẫn phải hồn phi phách tán. Không quay về được bên trong đồ vật cư
trú, bị ánh mặt trời chiếu vào, vẫn sẽ có kết cục đồng dạng.
- Ta tình nguyện đề nàng bị mặt trời chiếu vào mà chết chứ không phải là bị ngươi đánh chết,
Khóe miệng của quỷ sứ lộ ra một nụ cười trào phúng.
- Ngươi không xứng đáng, trong mắt của ta, ngươi chỉ là một tên biến thái có đầu óc ngu ngốc. vì muốn phát tiết buồn bực của chính mình mà tìm
người trút giận. Khi nhục kẻ yếu chính là ngu xuẩn. Loại người như ngươi ta đã gặp nhiều lắm. Mỗi ngày con mẹ nó chứ làm những công việc thấp
kém, không có ai thèm để ý, tất cả mọi người đều khinh thường, mà ngươi
lại tự cho là mình rất lợi hại. Cho nên ngươi chỉ biết tìm những người
yếu hơn mình mà phát tiết lửa giận.
Minh Diệu không thể không
thừa nhận, nhận xét của quỷ sứ đích thật là rất đúng. Chỉ trong khoảng
thời gian tiếp xúc ngắn ngủi đêm hôm nay, hắn đã có thể nhìn thấu tính
cách của Phạm Đồng. Ít nhất thì theo hiểu biết của Minh Diệu, những đánh giá của quỷ sứ đối với Phạm Đồng là hoàn toàn chính xác. Phạm Đồng đích thật là buồn bực vì thất bại ở trong hiệp hội, cũng không có ai thèm để ý đến hắn. Quỷ sứ mỗi ngày đều giao tiếp với rất nhiều Quỷ Hồn khác
nhau, mà Quỷ Hồn khi còn sống cũng là người, cho nên chẳng khác gì mỗi
ngày đều tiếp xúc với từng loại người khác nhau. Luyện được khả năng có
thể nhìn thấu được nhân tính trong thời gian ngắn, đối với việc thuyết
phục Quỷ Hồn đầu thai có sự trợ giúp rất lớn. Mà việc quỷ sứ muốn làm
bây giờ, chính là chọc giận Phạm Đồng.
- Ngươi thật sự nghĩ rằng như vậy thì ta sẽ không có cách nào bắt ngươi sao?
Phạm Đồng đích xác bị chọc giận,
- Ta không chỉ muốn tự tay giết chết nữ quỷ kia mà ngay cả ngươi ta cũng sẽ giết chết.
- Ồ! Vậy thì thử xem xem.
Quỷ sứ nở nụ cười.
- Ta thật sự vô cùng chờ mong.
Phạm Đồng móc một tấm phù chú từ trong túi ra, hướng về phía quỷ sứ quơ quơ.
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, giao nữ quỷ kia cho ta. Nếu
không mà nói, ngươi và nữ quỷ kia sẽ cùng biến thành gà nướng.
- Thật làm cho ta ngoài ý muốn.
Quỷ sứ cười lạnh một tiếng.
- Thật không ngờ ngươi còn có thiên phú làm đầu bếp, có lẽ ngươi chuyên tâm làm đầu bếp còn tốt hơn so với hiện tại nhiều lắm.
Ánh mắt của Phạm Đồng híp lại thành một đường nhỏ, hắn thực sự tức giận.
Hắn ném cái tập phù đang cầm trong tay lên không trung, cái phù chú kia
dường như là có sinh mạng vậy, mỗi cái bay về một phía bất đồng, vây cai kết giới lại.
- Ta đã cho ngươi cơ hội cuối cùng, đáng tiếc ngươi lại không quý trọng.
Phạm Đồng nói.
- Bát Hoang Huyền Hỏa trận mở ra, cho dù ngươi có tiếp tục cầu xin tha thứ cũng vô dụng.
- Ồ? Bản thân ta cũng muốn thử xem.
Quỷ sứ cười cười rất khinh thường.
Minh Diệu nghe thấy cái tên này, trong lòng vừa động. Bát Hoang Huyền Hỏa
trận là thượng cổ đại trận, theo truyền thuyết thì có uy lực vô cùng,
hơn nữa đã thất truyền từ lâu rồi, như thế nào Phạm Đồng sẽ lại có thứu
này? Nếu thật sự là Bái Hoang Huyền Hỏa trận, như vậy chỉ sợ hôm nay quỷ sứ thật sự là lành ít dữ nhiều.
- Chờ một chút.
Minh Diệu hơi do dự một chút, vẫn là quyết định mở miệng. Hắn đi đến bên người Phạm Đồng, nhỏ giọng hỏi.
- Ngươi nói là thật hay giả? Bát Hoang Huyền Hỏa trận chính là thượng cổ
đại trận, uy lực vô cùng. Nếu mà thật sự giết chết quỷ sứ, chỉ sợ sau
này phiền phức sẽ rất nhiều, hơn nữa ta cũng không tránh khỏi liên quan.
- Có sự tình gì, một mình ta chịu hết.
Phạm Đồng lạnh lùng liếc mắt nhìn Minh Diệu một cái.
- Cam đoan sẽ không làm liên lụy đến ngươi, như vậy là được rồi chứ. Các
thiếu gia như các ngươi, luôn luôn có bộ dạng méo mó, làm việc nhìn
trước ngó sau, làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
- Ta không phải là có ý tứ này.
Minh Diệu cảm thấy Phạm Đồng thật là tên không có thuốc chữa. Một người đã
vẫn tự cho là nhiệt huyết làm việc không để ý đến hâu quả. Chỉ cần sảng
khoái nhất thời. Nhân vật như vậy mà có thể sinh tồn ở trong hiệp hôi
đến bây giờ mà vẫn chưa bị người ta giết chết, đây cũng có thể coi như
một cái kỳ tích.
- Ý của ta muốn nói là, không nên quá xúc động.
Minh Diệu chỉ chỉ vào nữ quỷ phía sau lưng quỷ sứ.
- Ta biết mục đích của ngươ là nữ quỷ kia, mà quỷ sứ kia dù sao cũng là
người được quan trên ủng hộ. Không cần phải …Phức tạp hóa sự tình, chỉ
cần đạt tới mục đích sẽ tốt hơn. Nếu mà thật sự giết chết quỷ sứ kia,
như vậy chỉ sợ cuộc sống say này của hai người chúng ta cũng không quá
tốt. Ngươi cũng không muốn từ ngày mai cho đến khi về hưu sau này đều
phải đi trông lăng mộ đấy chứ.
Phạm Đồng cau mày, không nói gì.
Minh Diệu nói không sai, trong lòng của hắn cũng hiểu được, nếu mà thật
sự giết chết tên quỷ sứ kia, như vậy thì cuộc sống sau nay của hắn tuyệt đối sẽ không dễ chịu gì. Nữ quỷ kia giết người, như vậy thì giết chết
nó ở dương gian cũng không có gì đáng nói.
Nhưng nếu là quý sứ bị người của hiệp hội ở dương gian giết chết, mặc kệ là nguyên nhân gì,
Địa Phủ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tìm hiệp hội gây
phiền phức. Mà đương sự là hắn, nhất định sẽ bị giận chó đánh mèo, kết
cục chỉ cần suy nghĩ là biết. Dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật,
mà tác dụng lớn nhất của tiểu nhân vật, chính là quýt làm cam chịu.
Phạm Đồng gánh chịu oan ức tuy rằng không phải là nhiều nhất từ khi xây dựng hiệp hội đến nay, nhưng mà tuyệt đối cũng không phải là người ít nhất.
Hắn không quyền, không thế, không có chỗ dựa, làm việc không biết tiến
thối, thủ trưởng cũng không thích hắn. Cho nên một khi xảy ra chút sự
tình gì, như vậy người cuối cùng không hay ho chính là hắn. Tuy rằng hắn làm việc lỗ mãng, bất kể hậu quả, nhưng mà tuyệt đối không phải là ngu
ngốc. Chuyện tình bị cảnh sát bắt đi lần trước, chỉ sợ nếu là xảy ra ở
trên người khác, chỉ sợ mông còn chưa phải đặt xuống thì hiệp hội đã
phái người tới đón đi rồi. Thế nhưng hắn lại bị giam giữ lại chờ đủ bốn
mươi tám giờ sau hiệp hội mới phái người chậm rãi đến. Hắn biết chính là có người ra mặt cố ý dằn mặt hắn. Mà sau khi trở về, hắn liền bị phái
tới một khu xa xôi, chẳng khác gì biến thành sung quân không có được kết cục tốt.
- Ngươi có lời gì muốn nói.
Tuy rằng khẩu khí vẫn còn lạnh như băng, nhưng mà Phạm Đồng đã dừng tay lại.
- Ý của ta là, nếu ngươi có thể cho quỷ sứ kia một cái nhân tình, để cho
hắn mang nữ quỷ kia đi. Ngươi cũng biết, nữ quỷ kia đã giết người, còn
sử dụng cấm thuật nữa. Như vậy dù cho có đi đầu thai, như vậy những hình phạt phải chịu tuyệt đối cũng sẽ không thiếu, cần gì phải làm loại
chuyện nhỏ nhặt này rồi trở mặt với Địa Phủ.
Minh Diệu chậm rãi nói.
- Không có khả năng.
Phạm Đồng cự tuyệt chắc như đinh đóng cột đề nghị của Minh Diệu.
- Nữ quỷ kia giết người ở dương gian, việc này nhất định phải giải quyết ở dương gian. Nói nhiều như vậy vô ích, dù cho nó phải chịu tội ở Địa Phủ thì ta cũng không cần biết, việc hôm nay nhất định ta phải đích thân
giải quyết.
- Vậy được rồi, ta cũng có một cái đề nghị này.
Minh Diệu thở dài, kỳ thật trong lòng hắn cũng biết loại người hết hi họng
như Phạm Đồng tuyệt đối sẽ không chấp nhận đề nghị của hắn. Hắn nói ra
cũng chỉ là muốn thử thái độ mà thôi.
- Như vậy cũng phải dùng
biện pháp khác, cố gắng không cần làm tổn thương quỷ sứ kia, chỉ giết
chết nữ quỷ kia mà thôi. Bát Hoang Huyền Hỏa trận của ngươi, là học được từ chỗ nào?
- Gia truyền.
Phạm Đồng ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
- Nhà của ta vốn có một bọ tàn chương của Bát Hoang Huyền Hỏa trận, trải
qua mấy thế hệ cố gắng, nhiều lần thực nghiệm, chủ yếu là muốn hoàn
thiện lại toàn bộ. Tuy rằng uy lực không thể lớn được như trong truyền
thuyết, nhưng mà tuyệt đối không thể coi thường được.
- Thì ra là như vậy.
Minh Diệu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không phải hàng nguyên bản, như
vậy là tốt rồi. Chỉ là một quyển tàn chương, hơn nữa sau khi cải tổ lại
toàn bộ, uy lực của trận pháp này có hạn. Thứ trận pháp này, là tương
đối tinh vi, mỗi một chỗ nhỏ bị sai sót, có thể khiến cho uy lực kém xa
vạn dặm. Hắn chỉ có một đoạn tàn chương, dù có cải tổ sửa chữa như thế
nào, cũng tuyết đối không phải là trận pháp ban đầu kia. Có lẽ dựa vào
quyển tàn chương kia thì uy lực so với trận pháp bình thường sẽ lớn hơn
một chút, nhưng tuyệt đối là chẳng thấm vào đâu. Xem bộ dáng này của
Phạm Đồng thì dường như nhà bọn họ có tự tin mù quáng đối với trận pháp
này.
- Vấn đề bây giờ, chính là kết giới này của quỷ sứ.
Minh Diệu tiếp tục nói.
- Vì kết giới tồn tại, chúng ta không vào được, hắn cũng không ra được,
hơn nữa nữ quỷ kia cũng ở bên trong, hạn chế thủ đoạn của chúng ta. Nếu
mà dùng thủ đoạn bạo lực mạnh mẽ tấn công vào, như vậy rất có thể sẽ bởi vì dùng sức quá mạnh, trực tiếp giết chết cả nữ quỷ và quỷ sứ kia. Như
vậy cái được của chúng ta cũng không bù nổi cái mất.
- Ngươi muốn làm như thế nào?
- Rất đơn giản, nếu vào không được, như vậy chúng ta sẽ không đi vào là được.
Minh Diệu nói tiếp.
- Theo như ta được biết, vô hình hỏa chúc của Bát Hoang Huyền Hỏa trận là trận pháp chí dương chí cương, điều này có đúng vậy không?
- Đúng vậy.
Phạm Đồng gật gật đầu.
- Huyền Hỏa có thể đốt hết mọi đồ vật này nọ.
- Vậy là được rồi.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Hỏa thuần dương, quỷ thuần âm, âm dương tương khắc, đây là lẽ thường.
Sau khi bày ra Huyền Hỏa trận, ngươi chỉ cần khống chết lực lượng vây
cái kết giới lại. Tuy rằng không thể trực tiếp tác dụng đến bên trong
kết giới, nhưng mà ta nghĩ trận pháp kia chỉ sợ cũng có thể nướng chết
nữ quỷ ở trong kết giới kia. Mà quỷ sứ cũng là quỷ, cũng thuần âm, Huyền Hỏa cũng có ảnh hưởng đối với hắn. Nhưng mà quỷ sứ dù sao cũng là nhân
viên chính thức của Địa Phủ, chỉ khác là so với Quỷ Hồn bình thường thì
cường tráng hơn. Như vậy thì đến lúc nữ quỷ kia bị nướng chết thì quỷ sứ hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì. Nhiều nhất chỉ là bị thương nhưng mà tuyệt đối không thể chết được. Phương pháp này có thể giết chết được nữ quỷ mà lại không làm ảnh hưởng đến quỷ sứ. Cho nên chúng ta cũng bớt
được phiền toái nhất cử lưỡng tiện, chỉ hao phí tinh lực nhiều hơn một
chút mà thôi.
- Hao phí chút tinh lực đó là cái gì, ta còn muốn cho tên quỷ sứ kia ăn nhiều đau khổ một chút mới tốt.
Phạm Đồng nhếch môi nở nụ cười.
- Biện pháp này của ngươi không tệ, ấn tượng của ta đối với ngươi ngày càng cao.
- Minh Diệu, làm sao chú có thể tàn nhẫn như vậy.
Diệp Tiểu Manh thực sự là không nhịn được nữa, chạy tới chỗ Minh Diệu giơ cái chân nhỏ nên đá cho hắn một cước.
- Loại hành vi thất đức như vậy mà chú cũng có thể nghĩ ra được, thật sự là ta đã nhìn nhầm chú.
- A! Đau quá. Cô lại dám đánh tôi.
Minh Diệu ôm chân trực tiếp nhảy tại chỗ.
- Dứt mất rồi, đứt mất rồi.
- Trông người của ngươi cho kỹ, đừng có tới gây phiền toái cho ta.
Phạm Đồng phất phất tay, không để ý tới Minh Diệu đang tranh chấp với Diệp Tiểu Manh.
- Bằng không ta sẽ không khách khí đâu.
Phạm Đồng làm một cái pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm. Những đạo phù chú
đang huyền phù trên không trung kia bỗng nhấp nhoáng hào quang. Từng đạo kim tuyết xuất hiện ở trong không khí, hợp thành một cái đồ hình kỳ
quái.
- Bày trận.
Phạm Đồng hét lớn một tiếng, trong không khí mạnh mẽ dấy lên một ngon lửa hồng. Ngọn lửa mày đỏ che kín lấy cái
kết giới bảo hộ quỷ sứ. Hỏa diễm kia thiêu đốt tương đối mãnh liệt. Diệp Tiểu Manh đứng ở cách đó thật xa cũng có thể cảm nhận được một cỗ nhiệt khí khiến cho người ta ngạt thở. Dường như là hỏa diễm kia trong nháy
mắt đã thiêu đốt tất cả dưỡng khí ở trong không khí vậy.
Minh Diệu ở một bên cẩn thận xem thủ pháp của Phạm Đồng, trong lòng không ngừng tính toán gì đó.
Ngọn lửa thiêu đốt rất mãnh liệt, Diệp Tiểu Manh chỉ có thể nhìn hỏa diễm
kia bao trùm hết cả kết giới. Từ đàng xa nhìn lại giống như một hỏa cầu
khổng lồ đang bị thiêu đốt. Căn bản là không nhìn được bộ dạng của nữ
quỷ ở bên trong kết giới. Nhưng mà ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của nữ quỷ ở trong kết giới truyền ra.