U Minh Trinh Thám

Chương 220: Chương 220: Thay đổi đột ngột




“Ba” Lại một tiếng súng thanh thúy vang lên. Một người dân hét lên rồi ngã gục, khong còn đứng lên nữa. Mặc dù A Trạch còn cách rất xa, nhưng mà nhãn lực vượt xa thường nhân nên nàng có thể thấy được rất rõ ràng. Đích thật là viên đạn từ một cái lỗ nhỏ trong phòng bay ra. Và viên đạn đó lại càng chuẩn xác đánh trúng cái trán của một người dân.

- Có bốn người đang công kích căn phòng nhỏ, dường như là muốn xông vào.

A Trạch chạy nhanh về mà nói. Lời của nàng còn chưa có nói hết, liền nghe thấy một tiếng súng thanh thúy vang lên.

- Nếu không có gì bất ngờ mà nói, hẳn là còn có ba người. Khả năng bắn súng của một người rất tốt, một viên trúng đầu.

Nói xong, nàng liền nhìn Lưu Nhân đang đứng ở bên người, tiếp tục nói.

- So với một cảnh sát thì khả năng bắn súng của hắn giỏi hơn mấy lần.

- Xin cô, chẳng qua tôi chỉ là một cảnh sát mà thôi.

Lưu Nhân nói.

- Bên trong đám người còn sống sót đó, có một người chính là lính trinh sát đã được giải ngũ.

- Muốn nói những điều vô ích này thì đợi đến lúc an toàn rồi hãy nói.

Minh Diệu cắt đứt lời nói của hai người bọn họ.

- Hai người Vương Tĩnh và Lưu Nhân ở chỗ này trông Tiểu Manh và cô gái này. Tôi và A Trạch đi qua đó xem có thể giúp gì cho bọn họ được không.

Minh Diệu tìm một hòn đá sạch sẽ, đặt Diệp Tiểu Manh đang ôm trong tay xuống. Tình huống hiện tại không quá lạc quan, hiện tại địa phương an toàn duy nhất ở đây cũng đã bị công kích. Hơn nữa căn cứ theo lời nói của Lưu Nhân, bên trong hẳn là vẫn còn có mười mấy người vô tôi còn sống sót. Vô luận là vì lý do rời đi, hay là gì do gì thì Minh Diệu đều cần phải mau chóng chuyện tấn công của đám người dân ở bên ngoài căn nhà nhỏ kia. Hắn kẽ nhúc nhích cái bả vai, trực tiếp lấy Yêu lân từ bên trong cái hộp màu xanh ra. Dùng sức múa may vài cái. Hoàn hảo, linh lực vẫn còn đủ để khống chế thanh kiếm không gì không phá được này. Hắn hướng về phía A Trạch gật đầu một cái, hai người nhanh chóng hướng tới chỗ căn phòng nhỏ chạy tới.

- Trước tiên cứ tận lực không tiến đến quá gần, cứ dùng pháp thuật tầm xa thử một chút.

Minh Diệu nói với A trạch.

- Ngộ nhớ để đám người trong phòng kia hiểu lầm chúng ta là đồng bọn của đám người kia bị một phát súng vỡ đầu thì sẽ rất oan uổng.

A Trạch gật gật đầu, nhằm ngay một người dân, đánh ra một phát lôi bí quyết, mà đồng thời Minh Diệu cũng đánh ra một đạo Ly Hỏa phù.

Tuy rằng chỉ là đám người chưa tiến hóa thành La Sát, nhưng mà năng lực chịu đòn vẫn tương đối cường hãn. Một đạo lôi điện từ trên trời đánh xuống chẳng qua cũng chỉ khiến cho hắn hơi nghiêng ngả một chút mà thôi, Mà ba đạo Ly Hỏa phù theo nhau bay đến từ phía sau kia lại đánh cho hắn ngã nghiêng trên mặt đất.

Chiếc súng săn trong phòng đã sắp phát hỏa rồi. Loại súng săn tự chế này hẳn là loại súng săn hai nòng, bắn ra đạn chì. Uy lực không tính là lớn, nhưng nếu bắn ở trong phạm vi cho phép thì vẫn gây ra uy lực trí mạng. Nhưng mà loại súng này một lần chỉ có thể bắn ra hai phát, sau khi bắn xong thì cần phải lau sạch nòng súng, rồi lắp đạn một lần nữa. Cho nên thứ này chỉ có thể dùng để săn thú, muốn dùng để bắn người, đặc biệt là cả một đám người thì có chút miễn cưỡng.

“Hì hì” một tiếng, một người dân thống khổ bịt mắt kêu lên, dường như là đôi mắt đã bị cái gì đó làm mù. Nhưng mà loại thương thế này cũng không đánh lui được hắn, ngược lại hắn càng thêm điên cuồng tiến lên.

Minh Diệu chú ý tới ở trên mặt đất có mấy cỗ thi thể người dân, dường như là hai con mắt đều bị đánh mù. Nhưng mà ở trong tình hình này thì cũng không thể kiểm tra được thi thể. Trước tiên phải xử lý bốn người dân đang vây quanh căn nhà nhỏ kia đã.

- Không được nổ súng vào chúng tôi, chúng tôi đến để hỗ trợ.

Minh Diệu phát ra một quả Ly Hỏa, lớn tiếng hô về phía trong phòng.

- Chúng ta đối phó với hai người đang tới gần kia, hai tên đang ở khá xa kia thì giao cho các anh.

Âm thanh một người đàn ông truyền ra từ trong phòng.

- Yên tâm kỹ thuật bắn súng của tôi rất tốt.

Minh Diệu rụt cổ. Ngươi nói kỹ thuật bắn súng của ngươi giỏi, nhưng mà ta không tin. Minh Diệu cũng không biết rõ tình hình, tự nhiên là cũng không hồ đồ mà lao ra. Hắn ý bảo A Trạch tiếp tục dùng lôi bí quyết để để chế trụ đám dân trấn đang tiến đến. Mà hắn thì vận dụng kim bí quyết lên toàn thân. Cứ như vậy, cho dù có bị đạn bắn trúng cũng không bị thương gì. Còn có thể chịu đựng được công kích của đám người điên này.

Một đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống đánh trúng một người nông dân. Minh Diệu phối hợp chính xác lúc người dân đó còn chưa kịp định thần lại liền quơ Yêu Lân xông tới. Chỉ nhẹ nhàng vung lên một kiếm, Yêu Lân vô cùng sắc bén lóe lên quang mang màu đỏ, dễ dàng cắt rời đầu của người đàn ông kia ra khỏi cổ, giống như là cắt một miếng mỡ bò vậy.

- Kế tiếp để cho tôi.

A Trạch chứng kiếm Minh Diệu dễ dàng xử lý một tên, cũng muốn xông lên thử xem. Dù sao những người này cũng không còn là con người. Đối với A Trạch mà nói thì chặt đầu của những thứ không phải là con người thì chẳng có gì là khó chịu cả. Ngược lại còn có chút khoái cảm chờ mong. Tay phải khẽ nắm lại, một thăng băng kiếm trong suốt nháy mắt xuất hiện ở trên tay của nàng.

- Đứng có tới, vật kia của cô không được…

Chưa đợi đến khi Minh Diệu hô xong, thanh kiếm băng xinh đẹp của A Trạch đã chém lên trên cổ của một người đàn ông. Nhưng mà tình cảnh một kiếm bay đầu ở trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện. Tuy rằng người này ở bên ngoài vẫn còn bộ dạng con người, nhưng mà đã hoàn toàn không còn yếu ớt như người bình thường. A Trạch dùng toàn lực chém ra một kiếm cũng chỉ có thể cắt vào cái cổ người kia được mấy cen-ti-mét mà thôi, không thể tiến sau hơn được nữa, ngược lại còn bị mắc kẹt lại ở xương cổ. A Trạch dùng sức muốn rút kiếm ra, nhưng mà thanh kiếm bị giữ lại tương đối chặt, nàng kéo mạnh vài cái cũng không có chút phản ứng nào.

Người nông dân bị tấn công quay đầu lại. Khuôn mặt méo mó cách mặt của A Trạch không đến nửa mét, thậm chỉ A Trạch còn có thể nhìn thấy rõ ràng người nọ đang thống khổ vặn vẹo cơ thể, hai hốc mắt còn có máu tươi không ngừng chảy ra.

Đôi mắt của người đàn ông này đã sắp rơi ra rồi, hắn chỉ dựa vào cảm giác mà quơ con dao thái về phía A Trạch mà chém tới. Lưỡi đao lóng lánh xẹt qua bả vai của A Trạch. Mái tóc của A Trạch bị một trận đao phong thổi tung bay. Mà A Trạch dường như đã bị tình huống bất ngờ này dọa cho ngây ngốc. Chỉ cố gắng nhổ thanh kiếm băng ra mà quên mất né tránh.

- Cô bị ngu ngốc sao? Thu hồi linh lực đi.

Minh Diệu lớn tiếng gầm rú lên, chạy nhanh về phía A Trạch.

Tiếng hô lớn của Minh Diệu đánh thức A Trạch từ trong cơn sững sờ. Lúc này nàng mới nhớ ra thanh kiếm băng trong tay có thể vứt bỏ. Nhanh chóng thu hồi linh lực vào trong cơ thể, thanh kiếm băng đang bị kẹt kia hóa thành một đám sương lạnh tiêu tán ở trong không khí. Cánh tay của A Trạch cũng được giải thoát.

Nhưng mà phản ứng của nàng vẫn còn chậm một chút. Tuy rằng đôi mắt đã bị hỏng, nhưng mà trong khoảng cách gần như vậy, không có lý do gì mà người đàn ông kia không chém trúng A Trạch đang ở ngay trước mặt được. Con dao thái mang theo tiếng xé gió bay thẳng tới trước mặt A Trạch.

- Lần này chết chắc rồi.

Đây là ý niệm duy nhất ở trong đầu A Trạch bây giờ. Nàng đã quên trốn tránh, chỉ nhắm hia mắt lại, dừng chờ tử vong đến.

Đinh

Một cái âm thanh va chạm của kim loại vang lên, tiếp theo đó là thanh âm phốc xuy, một đám chất lỏng ấm áp bắn vào mặt của A Trạch.

Không có chết, ta không có chết ?

A trạch mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông kia đã mất đầu đang từ từ ngã xuống đất. Còn có Minh Diệu cả người đầy máu đỏ đang che ở trước mặt của nàng.

- Nếu như cô muốn chết thì lúc nào cũng được, nhưng mà bây giờ thì không được !

Minh Diệu hướng về phía A Trạch mà lớn tiếng gầm rú.

- Sau khi trở về thì chết cũng được. Ta đưa cô đến đây, thì nhất định phải đưa cô an toàn trở về.

- Chú…Không có sao chứ… nguồn tunghoanh.com

A Trạch sợ hãi mở miệng hỏi. Minh Diệu ở trước mắt cả người đều toàn là máu, không biết là máu của hắn hay là của người kia. Hơn nữa con dao vốn nằm ở trên tay người đàn ông kia thì bây giờ đang bị giữ ở trên khuỷu tay Minh Diệu.

- Mẹ kiếp! May mắn là lúc trước đã dùng kim bí quyết lên khắp toàn thân, nếu không thì cánh tay này cũng bị cắt xuống rồi.

Minh Diệu cầm con dao thái ở trên Khuỷu tay ném xuống đất, nhổ một bãi nước miếng, hung tợn nhìn A Trạch

- Nghe cho kỹ đây, nếu cô tiếp tục không nghe lời như vậy. Ta sẽ trực tiếp lột quần của cô mà đánh vào cái mông của cô đấy? Bây giờ thì thành thành thật thật đứng ở chỗ này, dùng lôi bí quyết hấp dẫn sự chú ý của hai tên kia.

A Trạch bị thái độ của Minh Diệu dọa cho sửng sốt, chỉ đờ đẫn gật đầu.

- Đã đồng ý không được quấy rối rồi, nhưng đánh đòn thì vẫn phải chịu.

Minh Diệu nhỏ giọng than thở hai câu, hướng tới hai người đàn ông kia chạy tới.

Những người này xem ra đều bị đám người ở trong phòng dùng phương pháp gì đó đánh cho mù rồi, cho nên đối với Minh Diệu mà nói cũng không có uy hiếp gì lớn. Chỉ cần lặng lẽ tới gần phía sau mà không bị đám người này phát hiện, cắt đứt đầu của bọn họ cũng không phải là chuyện khó. Mặc dù bọn chúng đã không nhìn được, nhưng mà trực giác đối với thức ăn và thính giác vẫn còn rất tốt cho nên Minh Diệu cần A Trạch phân tán lực chú ý của mấy người này.

Tiếng súng ở trong phòng nhỏ vẫn không hề nổ ra, không biết là súng bị hỏng hay là bị thủ pháp của đám người Minh Diệu dọa cho ngây người. Dù sao từ khi A Trạch và Minh Diệu phối hợp đến khi xử lý xong hai tên kia, thì trong căn phòng nhỏ cũng không hề có tiếng súng nào vang lên.

- Đều giải quyết hết đi.

Minh Diệu lau mặt một cái. Kỳ thật hắn luôn rất thích ngồi ở trên một cái ghế dài trong công viên mà ngắm cái đài phun nước không ngừng phun lên. Hắn cảm thấy như vậy thực khiến cho cơ thể thả lỏng. Nhưng mà sau này hắn sẽ không bao giờ ngồi xem nữa. Bởi vì vì rồi hắn mới nhìn thấy bốn cái đài phun ở khoảng cách tương đối gần, mà cái thứ mà nó phun ra đã bắn khắp toàn thân hắn, khiến cho quần áo của hắn đều biến thành màu đỏ.

Cánh cửa phòng nhỏ mở ra, một người đàn ông trung niên cường tráng từ bên trong đi ra, dùng một loại ánh mắt dần như sùng bái để nhìn Minh Diệu. Không để ý đến trên tay Minh Diệu dính đầy máu tươi, mà bắt lấy.

- Cuối cùng thì các anh cũng tới đây.

Người đàn ông kích động nói.

- Các anh có phải là bộ đội đặc chủng được chính phủ phái tới ?

Không đợi Minh Diệu mở miệng, người đàn ông kia đột nhiên làm ra một cái biểu tình tỉnh ngộ.

- Ồ, tôi biết rồi, các anh có kỷ luật, sự hiện hữu của các anh cũng không được tiết lộ. Loại chuyện này tôi biết, ha ha, trước kia tôi cũng từng đi linh, quy tắc giữ bí mật tôi cũng biết đến.

- Anh hẳn là người tên Vương Hiệp.

Minh Diệu thở dài một hơi.

- Xem ra anh lại phải thất vọng thêm lần nữa rồi. Chúng tôi đi cùng với Lưu Nhân, là tới để tị nạn.

Biểu tình của Vương Hiệp trở nên rất đực sắc. Hai người, không phải nói là dựa vào lực lượng của một người để giải quyết bốn người dân điên cuồng. Người như thế làm sao lại phải tị nạn?

- Chuyện này để sau hãy nói.

Minh Diệu ngăn cản Vương Hiệp đang muốn tiếp tục đặt câu hỏi.

- Vấn đề ở nơi này xem ra là đã giải quyết xong, chúng tôi còn có mấy người bạn nữa, vẫn là đưa bọn họ đến đây xong rồi nói sau.

- A.

Không đợi đến khi Vương Hiệp trả lời, một tiếng phụ nữ sợ hãi nương theo tiếng súng vang lên từ phương hướng mà Minh Diệu vừa tới.

- Không tốt, là mấy người Tiểu Manh.

Minh Diệu nghe ra đó là tiếng kêu của Vương Tĩnh, mà tiếng súng kia nhất định là của Lưu Nhân, bọn họ đã gặp phiền toái rồi.

- Cô đứng ở chỗ này, ta đi cứu bọn họ.

Minh Diệu dặn một câu, liền chạy nhanh ra.

- Tôi cũng đi.

A Trạch đứng ở phía sau Minh Diệu cũng vội chạy theo.

Bây giờ Minh Diệu đã không có tâm tình tiếp tục thảo luận với A Trạch xem có đi hay không. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một việc, chính là hy vọng Tiểu Manh không xảy ra chuyện gì. Phải biết rằng bây giờ chính là lúc Tiểu Manh yếu ớt nhất.

Chạy qua cây cầu đá, đi qua chỗ rẽ ngoặt, Minh Diệu thấy được sáu người dân điên cuồng cầm theo vũ khí đang vây chặt đám người Lưu Nhân lại. Mà thứ có thể phản kháng duy nhất cũng chỉ có khẩu súng lục ở trong tay Lưu Nhân.

Nhưng mà Lưu Nhân nổ súng cũng không được nhiều lắm. Hắn chỉ nổ được một phát súng, khẩu súng lục ở trong tay liền bị một người dân đánh bay sang một bên, Mà cái người dân bị hắn bắn trúng kia chẳng qua chỉ lui về phía sau vài bước. Tiếp theo lại làm như không có việc gì lại tiếp tục xông tới.

- Chết tiệt, cái thứ này.

Minh Diệu trơ mắt nhìn Lưu Nhân bị một người dân đánh ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Mà mấy người dân kia, liền giương vũ khí trong tay tiến đến chỗ ba người phụ nữ kia.

- Dừng tay cho ta,

Minh Diệu dùng tốc độ nhanh nhất hướng tới bên kia chạy tới. Vừa chạy vừa đánh ra một quả Ly Hỏa nguyền rủa. Nhưng mà bây giờ hắn còn cách đám người Diệp Tiểu Manh gần năm mươi mét, mà đám người kia đã giương vũ khí dính đầy máu tươi xông đến chỗ bốn người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.