Vừa đi ra thang máy liền nhìn thấy một thực nghiệm tràng thật lớn.
Hoặc là nói cả tầng ba toàn bộ đều là một thực nghiệm tràng khổng lồ. Vô số thực nghiệm viên đang vội vàng đi tới đi lui, căn bản cũng không có
người nào có tinh lực đi chú ý Minh Diệu mới từ trên thang máy bước
xuống.
Nơi này không có bất kỳ máy giám thị nào, Minh Diệu cũng
không nhìn thấy có bảo an, chỉ có vô số nhân viên công tác mặc áo trắng
đang không ngừng bận rộn. Minh Diệu tránh sau cửa thang máy, thò ra nửa
đầu quan sát khắp chung quanh.
Minh Diệu chú ý tới vài nhân viên
công tác mặc áo trắng dài, trên cổ bọn hắn cũng mang theo xâu chuỗi che
chắn quấy nhiễu linh lực. Nói như vậy trong những nhân viên công tác nơi này cũng có không ít người là linh năng giả.
Minh Diệu nhìn thấy không có ai chú ý tới bên cửa thang máy, liền nhanh chóng đi ra ngoài, ẩn sau một chiếc rương lớn.
- Nơi này xem ra vô cùng bận rộn a?
Mị biến thành ảnh tử ẩn bên trong lòng Minh Diệu nói.
- Cô không cảm thấy là rất kỳ quái sao?
Minh Diệu cau mày nói:
- Nơi này bảo an cũng quá lơi lỏng đi?
- Khái khái…tiến sĩ, bọn hắn đã đi xuống dưới…
Jackson được sự trợ giúp của đồng bạn mở trói, khởi động micro.
- Vì sao thời gian dài như vậy mới trả lời?
Bên trong micro, thanh âm giận dữ của một nam nhân hét lên:
- Ngươi chơi thật hứng khởi đã quên mất chính sự rồi hay sao?
- Thật xin lỗi, tiến sĩ!
Jackson nói:
- Vốn tôi định tìm lý do mang theo hắn đi xuống, nhưng tôi không nghĩ tới tôi còn chưa nói hết lời hắn đã trực tiếp đánh tôi ngất xỉu trói lại
ném dưới giường. Nếu không phải ông phái người tới tìm tôi, hiện giờ tôi vẫn còn đang hôn mê.
- Đem ngươi đánh ngất xỉu sao?
Nam nhân trong micro lặng người một thoáng:
- Hắn là linh năng giả có thể sử dụng mê hoặc thuật hay sao?
- Không phải, hắn trực tiếp dùng nắm tay. Tôi vừa mới đem thiết bị truy
tìm phóng lên trên người hắn, hắn đã đánh vào đầu tôi một quyền.
Jackson cởi áo thực nghiệm bên ngoài, lộ ra bộ quần áo rằn ri:
- Thật gọn gàng, tôi thậm chí cũng không kịp phản ứng. Mặc dù là đánh lén nhưng nam nhân kia đích xác rất mạnh!
- Biểu hiện trên thiết bị truy tìm người này đã đến tầng ba sao?
Nam nhân trong micro trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Hiện tại ngươi cũng lập tức đi xuống tầng ba đi, thuận tiện kiểm tra
nam nhân kia một chút xem thực lực của hắn đã đến trình độ gì. Nếu như
thích hợp hắn sẽ là vật thí nghiệm rất tốt!
- Hắn đã gặp tôi một lần, có thể sẽ bị hắn hoài nghi hay không?
Jackson nói:
- Không bằng để cho thành phẩm cải tạo thử thăm dò hắn một chút tốt hơn!
- Cũng có thể!
Nam nhân trong mirco nói:
- Như vậy ngươi khoan hãy ra mặt, nếu như hắn có thể đánh bại thành phẩm cải tạo, như vậy dẫn hắn xuống tầng bốn đi!
- Được, tôi đã biết!
Jackson gật đầu, tắt micro, quay đầu ra lệnh cho người bên cạnh:
- Lập tức thông tri chủ quản tầng ba để cho hắn chuẩn bị sẵn thí nghiệm tràng, tôi lập tức cần dùng!
- Được, tôi lập tức đi ngay!
Thủ hạ vội vàng chạy ra ngoài.
- Xuống tay thật nặng a!
Jackson nhu nhu cằm, tự nhủ:
- Cho dù ta thật sự là đồng tính, cũng không cần dùng khí lực lớn như vậy đi!
Minh Diệu tránh sau thùng lớn, cẩn thận quan sát cả thực nghiệm tràng. Nơi
này thật giống như phòng thí nghiệm của những tên khoa học điên cuồng,
bên trong thực nghiệm tràng bày đầy những bồi dưỡng tào, bên trong đựng
đầy chất lỏng màu xanh biếc, mà ở bên trong mỗi một bồi dưỡng tào đều có một nam nhân trần truồng bị ngâm bên trong.
Minh Diệu cẩn thận
quan sát một chút, trong những bồi dưỡng tào kia có người lớn, có cả nhi đồng. Nơi này tựa hồ là địa phương bọn hắn dùng để cải tạo gien người
đi? Ở tầng hai nhìn thấy những tráng hán vẻ mặt đờ đẫn vô hồn, hẳn chính là từ bên trong những bồi dưỡng tào này đào tạo ra tới. Hơn nữa loại
phương pháp đào tạo này thật nhanh, Minh Diệu có thể rõ ràng nhìn thấy
những người bị ngâm trong bồi dưỡng tào đang nhanh chóng trướng lên. Hắn chứng kiến một nhi đồng nhìn qua chỉ vài tuổi, thân thể lại dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được chậm rãi lớn lên, trên đầu lại mọc
ra tóc màu đen. Một nhi đồng nhìn qua chỉ bất quá giống như học sinh
tiểu học, chỉ trong nửa giờ đã tiến hóa thành thiếu niên lại biến hóa
thành người trưởng thành.
- Oa, đây là cái gì?
Mị tránh trong lòng Minh Diệu kinh ngạc nói:
- Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy, nhân loại có thể dậy thì nhanh như vậy sao?
- Tất cả những chuyện này đều có sự trả giá, cũng giống như bón thuốc thúc hoa quả!
Minh Diệu nhớ tới những tráng hán có ánh mắt trống rỗng trên tầng hai, nói:
- Tuy rằng bộ dáng nhìn qua còn đẹp đẽ hơn hoa quả bình thường, nhưng hương vị kém hơn rất nhiều!
- Anh nói như vậy những kẻ này còn xem là nhân loại sao?
Mị kỳ quái nói:
- Không thông qua mười tháng hoài thai, không thông qua sinh nở, ở bên
trong bồi dưỡng tào nuôi dưỡng từ một viên trứng thụ tinh ở trong thời
gian ngắn biến thành một người trưởng thành, tôi cuối cùng cảm giác còn
thiếu khuyết rất nhiều thứ bên trong!
- Đích thật là khuyết thiếu rất nhiều thứ!
Minh Diệu gật đầu nói:
- Lớn dần chỉ có thân thể mà thôi, đầu óc của bọn hắn căn bản còn nằm
trong trạng thái như trẻ con. Tôi từng ở tầng hai nhìn thấy những thân
thể thành thục được nuôi dưỡng từ những bồi dưỡng tào này. Mỗi người đều có ánh mắt đờ đẵn vô hồn, không, thậm chí còn không bằng ánh mắt của
trẻ con, ít nhất trẻ con còn có năng lực ý thức tự hỏi, mà những người
này giống như những con rối được chế tạo ra tới!
Ngay khi Minh
Diệu cùng Mị còn đang thảo luận, Minh Diệu đột nhiên chứng kiến một nhân viên công tác ngồi sau một bàn thực nghiệm đột nhiên bắt máy điện
thoại, dùng một loại ngữ khí cung kính nói chuyện, sau đó ánh mắt hắn
lại nhìn về phía thang máy với vẻ kỳ quái, Minh Diệu có cảm giác không
hay, tựa hồ hai người bọn họ đã bị phát hiện.
Tên nhân viên công tác giống như chủ quản kia nói vài câu với đồng bạn, đồng bạn của hắn vội vàng rời đi.
- Hắc, gọi điện thoại cho tầng hai, cho bọn họ phái bảo an xuống hỗ trợ!
Người phụ trách kia lớn tiếng hô.
- Cho đám đồ đần đó xuống đây làm chi?
Đồng bạn của hắn kỳ quái hỏi:
- Bọn hắn tựa hồ cũng không có đủ quyền hạn để xuống đây đi?
- Nơi này bận quá, cần phải có người xuống làm thí nghiệm.
Người phụ trách kia nói:
- Tuy rằng những linh năng giả kia đều là đồ đần, nhưng hiện tại tôi đang cần gấp một tên có sức chiến đấu đến thử sức với thí nghiệm thành phẩm!
- Được rồi!
Tuy rằng đồng bạn của hắn cảm giác thật kỳ quái, nhưng vẫn cầm điện thoại trong tay gọi lên tầng hai.
- Nghe được không, Minh Diệu?
Mị tránh né trong lòng Minh Diệu mở miệng nói.
- Cô muốn làm gì?
Minh Diệu kỳ quái hỏi:
- Không phải cô đang muốn…
- Cơ hội đó, đây là một cơ hội!
Mị có chút hưng phấn nói:
- Cảm giác giống như đang lúc đói bụng lại nhìn thấy bánh nướng tạp xuống từ trên bầu trời!
- Bầu trời rụng bánh nướng thường thường đều được làm từ hòn đá!
Minh Diệu cau mày nói:
- Sao tôi lại có cảm giác không thích hợp đây? Thật quá xảo đi chứ?
- Dù sao cứ ở mãi chỗ này chờ đợi cũng sẽ không nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Mị nói:
- Vậy thì anh cứ giả mạo một chút thử xem.
- Vậy vạn nhất bị người vạch trần thì làm sao bây giờ?
Minh Diệu nói:
- Hoặc là chúng ta tự đi qua, nhưng bên trên lại phái người xuống thì làm sao đây?
- Vậy giết đi vào!
Mị như không có việc gì thản nhiên nói:
- Anh lúc nào cũng rụt rè như thế, suy nghĩ quá nhiều!
- Được rồi, cứ làm như thế đi!
Minh Diệu nghĩ nghĩ một lát, gật gật đầu. Đích xác hiện tại hắn cũng
không có bất kỳ biện pháp nào. Nơi này quá rộng lớn, không có chỗ nào bí ẩn giúp cho họ có thể ẩn núp. Minh Diệu đang đổ bạc, hắn đổ người ở
trong tầng ba này không quen thuộc với người ở tầng trên.
Minh Diệu nhớ rõ bảo an của tầng hai cũng không có chế phục gì thống
nhất, ăn mặc thật tùy ý. Minh Diệu cởi bỏ áo thực nghiệm bên ngoài, chậm rãi từ phía sau đi tới, cúi đầu, đi thẳng tới chỗ người phụ trách kia.
Hắn cảm giác tim mình đập thật nhanh, đối với chuyện đánh bạc thế này
Minh Diệu vẫn luôn luôn không chạm tới. Diệp Tiểu Manh từng nói hắn rất
không có lòng tin đối với chính mình, Minh Diệu cũng chưa từng phủ nhận
qua.
Nhưng cũng may những người ở đây đều đang bận rộn, căn bản không có ai
quan tâm tới sự xuất hiện của Minh Diệu. Hắn đi thẳng tới trước mặt
người phụ trách kia.
- Chào ông!
Minh Diệu cầm lên tấm thẻ trước ngực, chỉ lộ ra một góc, nhìn người phụ trách nói:
- Tôi là thí nghiệm viên do tầng hai phái xuống…
- Anh xuống thật nhanh a!
Người phụ trách ngẩng đầu nhìn Minh Diệu:
- Mặt lạ hoắc…
- A, tôi mới tới!
Minh Diệu cảm giác ánh mắt của nam nhân này có chút kỳ quái.
- Vừa mới đến phòng thí nghiệm không lâu, bởi vì bận quá nên tổ trưởng phái người mới tới như tôi xuống đây.
- Ha ha, tiểu tử vận khí không tệ.
Người phụ trách đứng lên vỗ vỗ bả vai Minh Diệu, cười nói:
- Đi theo tôi!
Minh Diệu đi theo sau lưng nam nhân kia, hướng tận sâu trong thực nghiệm tràng đi tới. Không biết tại sao trong lòng Minh Diệu luôn có cảm giác
kỳ quái, hắn nhìn nhìn, thấy sau gáy của nam nhân trước mặt có chút mồ
hôi, hơn nữa động tác thân thể có chút cứng ngắc, tựa hồ dáng vẻ thật
khẩn trương.
- Tới, vào đi!
Mang theo Minh Diệu đi một lúc, người phụ trách đưa Minh Diệu tới một căn phòng trống trải.
- Nơi này…là địa phương nào?
Minh Diệu nhìn quanh căn phòng, nơi này thật rộng rãi, trên sàn là loại
ván gỗ đặc chế, tựa hồ chuyên môn dùng giảm bớt xung lượng, mà vách
tường khắp bốn phía cũng là tài liệu đặc thù chế tạo thành. Trong không
khí nổi lên một cỗ vị đạo huyết tinh khó chịu.
- Nơi này là luyện tràng, cũng là địa phương dùng làm thí nghiệm.
Người phụ trách lại nói:
- Mục đích cho anh xuống đây là cần anh làm thí nghiệm với thành phẩm cải tạo đó thôi.
- Thí nghiệm? Cần tôi kiểm tra thế nào?
Minh Diệu kỳ quái nhìn người phụ trách hỏi:
- Tôi bất quá chỉ là một bảo an, đối với chuyện nghiên cứu của các anh hoàn toàn không hiểu gì đi?
- Ha ha, đương nhiên là thí nghiệm chiến đấu!
Người phụ trách lại nói:
- Tôi cần kiểm nghiệm sức chiến đấu của nhóm thành phẩm lần này, thông
qua việc chiến đấu để thí nghiệm thân thể của bọn hắn có đạt được đến
yêu cầu hay chưa!
- Nguyên lai là như vậy!
Minh Diệu gật đầu:
- Tôi chỉ cần đánh với họ một lúc là được rồi chứ? Có gì cần phải chú ý sao?
- Tuy rằng bọn hắn đều không có tư tưởng, nhưng ý thức chiến đấu đã thành lập hoàn toàn.
Người phụ trách nói tiếp:
- Thành phẩm có thể thông qua thí nghiệm chiến đấu chúng ta sẽ đưa lên
tầng hai, tiến hành cải tạo thêm một bước, tiêm dược vật xúc tiến đại
não trưởng thành!
- Thì ra là thế.
Minh Diệu gật đầu, nguyên lai hắn nhìn thấy việc tiêm dược vật màu xanh
biếc ở trên tầng hai là dùng để xúc tiến đại não trưởng thành trong thời gian ngắn. Cũng chẳng thể trách những tráng hán kia chẳng khác gì những con rối gỗ, hai mắt hoàn toàn trống rỗng.
- Cần tôi lưu thủ không?
- Vậy thì cũng không cần!
Người phụ trách dùng một loại ánh mắt thật kỳ quái nhìn Minh Diệu:
- Nếu như bọn hắn bị đánh ngã, vậy đã chứng minh bọn hắn còn chưa đủ tư cách, không thể đưa lên tầng hai.
- Nguyên lai là như vậy!
Minh Diệu gật đầu, không bị đưa lên lầu hai thì cũng đã nói những người
kia sẽ không chết đi bi thảm như mấy người bên trên đi? Tuy rằng những
tráng hán bị nhân công mạnh mẽ thúc đẩy trưởng thành đã không còn là
nhân loại, nhưng Minh Diệu vừa nghĩ tới cảnh tượng chết quá thê thảm của họ, hắn vẫn không đành lòng. Trực tiếp đánh ngã hết bọn hắn, có lẽ còn
có thể cứu vớt được mấy sinh mạng, trong lòng Minh Diệu thầm nghĩ, mặc
dù là những sinh mạng không có linh hồn.
- Làm việc cho tốt!
Người phụ trách vỗ vỗ bả vai Minh Diệu.
- Nếu như anh biểu hiện thật tốt, tôi sẽ tiến cử anh xuống tầng bốn. Dù sao tầng bốn cũng cần thí nghiệm viên.
Nghe nói như thế hai mắt Minh Diệu tỏa sáng, có lẽ đây cũng là một cơ hội.
- Đúng rồi, tôi đã quên hỏi anh, năng lực của anh là gì?
Người phụ trách mở miệng hỏi:
- Không phải chỉ thông linh linh tinh gì đó đi? Nếu chỉ dựa vào linh lực cường hóa một chút thân thể, việc kiểm tra này đối với anh mà nói sẽ có nguy hiểm!
- Năng lực của tôi có chút phức tạp!
Minh Diệu nghĩ nghĩ, cười nói:
- Nhưng đối với việc chiến đấu thật có trợ giúp!
- Vậy là tốt rồi!
Người phụ trách gật đầu:
- Tôi sẽ ở trong phòng điều khiển quan sát, nếu cảm giác không thể tiếp
tục kiên trì thì hãy lớn tiếng kêu, tôi sẽ dừng lại thí nghiệm!
- Được!
Minh Diệu gật đầu.
Nhìn thấy Minh Diệu không còn vấn đề gì khác, người kia liền rời khỏi thí nghiệm tràng, đi tới phòng điều khiển tầng hai.
- Tổ trưởng, vì sao phải tìm người ở tầng hai làm thí nghiệm?
Một thủ hạ kỳ quái hỏi:
- Trong lưu trình công tác cũng không nghe nói có chuyện này a?
- Ân, là ý tứ của cấp trên!
Người phụ trách kia nói:
- Đem người cải tạo thành phẩm bỏ vào đó đi!
- Thành…thành phẩm?
Thủ hạ kinh ngạc nhìn người phụ trách:
- Có thể được sao? Tên kia…
- Chiếu theo lời tôi nói mà làm.
Người phụ trách nói:
- Đây là ý tứ của tiến sĩ.
Nghe được từ “tiến sĩ”, người nọ rùng mình. Hắn cũng không tiếp tục hỏi nhiều, trực tiếp nhấn một nút điều khiển.
Một cánh cửa trong thí nghiệm tràng bị mở ra, một nam nhân tóc vàng từ bên trong đi tới.
Minh Diệu cau mày, loại cảm giác này thật không đúng lắm, Minh Diệu rất
rõ ràng cảm giác được nam nhân này bất đồng với những người bị cải tạo
trên tầng hai, bởi vì ánh mắt của nam nhân trước mặt không hề có vẻ mờ
mịt đờ đẫn như những người kia.
- Được rồi, bắt đầu đi!
Trên chiếc loa ở trần phòng truyền tới thanh âm của người phụ trách.
Ngay sau khi hắn vừa thốt lên xong, nam nhân tóc vàng kia giống như một
dã thú nhìn thấy được thực vật, mạnh mẽ hướng Minh Diệu đánh tới.
- Động tác rất nhanh, phản ứng cũng rất mẫn tuệ.
Mặc dù Minh Diệu cũng có chút giật mình nhưng hắn vẫn thật thoải mái
tránh né được nắm tay của nam nhân kia đánh tới. Động tác của nam nhân
này so với Snake mà hắn gặp được bên ngoài rừng cây hoàn toàn bất đồng.
Rất rõ ràng động tác của người này càng nhanh nhẹn, lực lượng lại càng
lớn hơn cả Snake.
- Tổ trưởng, vì sao phải thí nghiệm với thành phẩm?
Thủ hạ nơm nớp lo sợ hỏi người phụ trách:
- Quá nguy hiểm đi? Dù sao lực lượng của thành phẩm cải tạo gien đủ giết chết một linh năng giả.
- Mệnh lệnh của tiến sĩ, chúng ta chỉ cần phục tùng, không cần biết vì cái gì!
Người phụ trách nhìn chằm chằm máy giám thị nói.
Thủ hạ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn lên máy giám thị. Ở bên trong màn hình nam nhân tóc vàng đang từng bước ép sát, mà Minh Diệu tựa hồ không hề có chút lực đánh trả.
Mỗi một quyền mỗi một cước đều đánh thẳng vào những chỗ yếu hại của Minh Diệu. Rất rõ ràng mục đích của nam nhân này là muốn lấy đi tính mạng
của Minh Diệu. Minh Diệu không ngừng di động vị trí của mình, tránh né
công kích của nam nhân kia, ngẫu nhiên không thể trốn tránh hắn lại trực tiếp dùng cánh tay vận chuyển Kim Quyết để ngăn trở.
- Nam nhân này rất mạnh!
Minh Diệu vừa tránh né công kích của hắn, vừa thầm nghĩ trong lòng.
- Rất rõ ràng mục đích chế tạo ra người này chính là để làm một cỗ máy
giết người đơn thuần mà thôi, mà không phải làm ra gien cải tạo cho nhân loại gì!
Bên trong phòng điều khiển, thủ hạ kia nhìn thấy Minh Diệu bị nam nhân
tóc vàng dồn tới góc tường, không khỏi cảm giác người này nhất định đã
đắc tội ai đó trong phòng thí nghiệm.
- À…
Thủ hạ ngẩng đầu nhìn lên người phụ trách hỏi:
- Hiện tại cần dừng lại cuộc thí nghiệm không?
- Không cần!
Người phụ trách thoáng do dự, mở miệng nói:
- Tiếp tục!
- Tiếp tục?
Thủ hạ có chút kinh ngạc nói:
- Nhưng nếu như còn tiếp tục, người bị phái tới làm thí nghiệm chỉ sợ là…
- Dù là bị tươi sống đánh chết cũng không được dừng thí nghiệm!
Người phụ trách thở mạnh một hơi:
- Đây là mệnh lệnh của tiến sĩ Gabi!
- Mệnh lệnh!
Thủ hạ không khỏi cảm thấy rét lạnh khắp toàn thân, hắn thật cẩn thận mở miệng hỏi:
- Người kia có phải đã đắc tội với ai đó…
- Tôi cũng không biết!
Người phụ trách nhìn cảnh tượng trong màn ảnh, cũng có chút do dự. Loại
người cải tạo gien thành phẩm đã hoàn toàn bất đồng với những kẻ nghiên
cứu trước kia. Có lẽ những thành phẩm vừa mới chế tạo ra này đã không
thể hình dung bọn hắn là con người, chuẩn xác mà nói càng giống như một
cỗ máy móc, một cỗ máy móc chuyên môn dùng để giết người.
- Uy, anh chơi có đủ chưa?
Chứng kiến Minh Diệu chỉ một mực tránh né mà không đánh trả, Mị ẩn trong lòng hắn có cảm giác tức nghẹn khó chịu lên tiếng:
- Có phải anh có khuynh hướng thích bị ngược hay không chứ, rõ ràng có
thể thoải mái giết rụng tên này mà anh cứ để cho hắn đánh lâu như vậy.
Nếu như anh còn tiếp tục không chịu đánh trả thì để cho tôi tới đi, chỉ
một thoáng là cho đầu hắn thêm cái động!
- Là do cô bảo tôi giả vờ làm bảo an, tôi chỉ muốn giả vờ cho giống một chút thôi!
Minh Diệu vừa ngăn cản người kia công kích vừa thoải mái nói:
- Cô có gặp qua có linh năng giả nào chỉ dùng một quyền đã xử lý rụng
một quái vật thế này, lại ăn no rửng mỡ chạy tới địa phương nơi đây làm
bảo an cho người ta hay không?
Tuy rằng thế công của người cải tạo kia thật mãnh liệt, nhưng đối với
Minh Diệu lại không tạo thành được uy hiếp gì. Đừng nói Minh Diệu vẫn
một mực di chuyển bước chân của mình, né tránh công kích của người cải
tạo làm cho hắn liên tục đánh vào khoảng không, cho dù Minh Diệu có đứng nguyên tại chỗ để cho hắn đánh, với lực lượng của người cải tạo kia
cũng không thể đánh xuyên qua tầng phòng hộ Kim Quyết do linh lực tạo
thành.
- Loại nam nhân như anh quả thật là chán ghét!
Mị có chút phát điên nói:
- Làm cái sự tình gì cũng dây dưa dựng lên kế hoạch suốt nửa ngày, khi
đánh cũng đòi phải hiểu rõ hoàn toàn thực lực của đối thủ rồi mới chịu
ra tay, quả thật cùng một đức hạnh như cha tôi. Sinh hoạt chung một chỗ
với loại nam nhân như anh tôi nhất định sẽ bị nổi điên. Thật không biết
bao năm qua Tiểu Manh làm sao mà chịu đựng nổi!
- Đó là bởi vì tôi vẫn phải sắm vai như cha của Tiểu Manh!
Minh Diệu tức giận nói:
- Cô cho rằng ở trong nhà nuôi dưỡng một ngụy la lỵ là một việc dễ dàng
hay sao? Đó là phải tiêu tiền. Cha của cô đem Tiểu Manh ném tới nhà tôi
suốt mười mấy năm, lại không đưa cho tôi một đồng nào để làm phí tổn,
nếu tôi không đem mọi việc lên kế hoạch đàng hoàng thì cả hai chúng tôi
đều sẽ bị đói chết!
- Không nghe, không nghe, không nghe!
Mị căn bản không thèm nghe Minh Diệu giải thích, ở trong lòng Minh Diệu lớn tiếng hô:
- Tóm lại anh mau nhanh giải quyết con rối chán ghét này lập tức, bằng không tôi sẽ giúp anh thu phục!
- Được được được, biết rồi, cô thành thật ở yên trong đó đi!
Minh Diệu có chút bất đắc dĩ nói:
- Không tới lúc vạn bất đắc dĩ cô đừng có đi ra, phải nhớ hiện tại cô chính là vũ khí bí mật của tôi đó!
- Người này…thật sự không tệ!
Chứng kiến Minh Diệu lại tránh thoát công kích của người cải tạo, thuận tiện lách khỏi trong góc, thủ hạ cảm thán nói:
- Lại có thể duy trì thời gian lâu như vậy, tôi nhớ lần trước đội trưởng đội bảo an không phải đã nói hắn nhiều nhất chỉ chống đỡ được vài phút
sao? Người kia tuy rằng một mực né tránh, nhưng người cải tạo đã công
kích hắn suốt hai mươi phút thời gian, nhìn hắn vẫn còn dư thừa lực
lượng!
- Ân, ra lệnh cho người cải tạo, giải trừ giới hạn!
Người phụ trách gật đầu nói.
- Giải…giải trừ giới hạn?
Thủ hạ há hốc miệng, nhìn nhìn người phụ trách, tiếp theo nhỏ giọng than thở:
- Người kia có phải đã ngủ với lão bà của tiến sĩ hay không đây, nên mới rơi xuống loại kết cục này đi?
- Bảo anh làm thì anh cứ làm ngay đi, vô nghĩa nhiều làm gì!
Người phụ trách cười nói:
- Anh có nghe nói qua tiến sĩ Gabi thích đàn bà sao?
- Điều này cũng đúng!
Thủ hạ bĩu môi nói:
- Tiến sĩ không có thời gian tiến hành trò vận động giới tính kia, ngoại trừ thực nghiệm chính là thực nghiệm!
Thủ hạ ấn xuống nút điều khiển, ánh mắt nhìn Minh Diệu với vẻ thương hại lẫn đồng tình, ánh mắt kia giống như đang nhìn vào một người chết.
- Chết tiệt, ồn chết người!
Đột nhiên Mị ở trong lòng Minh Diệu lớn tiếng kêu lên:
- Lỗ tai sắp bị điếc rụng mất!
- Cô làm sao vậy?
Minh Diệu có chút kỳ quái, cho dù thanh âm va chạm giữa hắn vào người
cải tạo có ồn ào, nhưng cũng không đến mức khiến cho Mị có phản ứng lớn
như thế.
- Trên đỉnh đầu, trên đỉnh đầu của anh có máy phát âm ba!
Mị lớn tiếng hô:
- Phát ra âm thanh thật chói tai!
- Tôi lại không có nghe được thanh âm gì a?
Minh Diệu kỳ quái hỏi.
- Thứ này dùng lỗ tai của nhân loại là nghe không được!
Mị ở trong lòng Minh Diệu nói:
- Là loại thanh âm mà tai của nhân loại như anh không bắt giữ được,
nhưng tôi có thể nghe được đến, thật chói tai, chấn tai tới mức tôi muốn điếc luôn a!
Minh Diệu còn chưa kịp trả lời, lại phát hiện được nam nhân tóc vàng vẫn luôn theo đuổi hắn công kích đột nhiên dừng bước, thống khổ bịt lấy lỗ
tai, quỳ sụp dưới mặt đất.
- Lỗ tai của người cải tạo cũng nghe được sao?
Minh Diệu nhìn thấy gương mặt thống khổ vặn vẹo của người kia, tự nhủ:
- Chẳng lẽ là…