Xem ra gặp được đồng hành với tên mập mạp rồi.
Minh Diệu cười nói với Hoài Tố.
- Còn là loại kém cỏi nhất nữa chứ!
- Vậy cũng không nhất định, ta lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Hoài Tố không quay đầu mà trả lời Minh Diệu.
- Ngươi sang đây xem một chút, ta cảm giác mùi ở đây rất đậm, góc này có quỷ hồn hoạt động thường xuyên.
Minh Diệu nghe Hoài Tố nói thế, đi qua, góc tường rỗng tuếch, không có cái
gì. Nhưng là Hoài Tố cảm giác sẽ không sai, hẳn đây chính là nơi Tống
Tân đặt cái bình dưỡng quỷ?
Minh Diệu đặt tay lên mặt đất, nhẹ
nhàng sờ sờ, nhíu mày. Trong phòng rất loạn, có lẽ ban ngày hai người đi làm, buổi tối trở lại ngủ, cho nên không có người thu dọn căn phòng,
nhưng sàn nhà ở đây rất sạch sẽ, hình như ở đây có đặt cái vật gì đó,
hơn nữa vừa mới bị mang đi trong thời gian ngắn.
Trên sàn nhà màu vàng có ấn ký màu đỏ, hắn là thứ đặt ở nơi này lưu lại. Minh Diệu chỉ vào dấu đỏ dưới đất, nói với Hoài Tố:
- Có thể biết rõ nơi đây đặt thứ gì không?
Hoài Tố cúi người, duỗi một tay ra, nhẹ nhẹ đặt lên dấu đỏ dưới đất, nhắm mắt lại.
Không qua bao lâu, Hoài Tố mở to mắt, nhìn Minh Diệu lắc đầu.
- Chỉ có thể cảm giác nó được sơn màu đỏ, hơn nữa đã có chút lâu năm, đồ
vật để ở đây, ước chừng là một cái hòm gỗ lớn hình vuông, nhưng không có cảm giác rõ ràng.
- Cái hòm gỗ lớn?
Nghe được Hoài Tố nói, Minh Diệu sững sờ một chút.
- Chẳng lẽ có người dùng hòm gỗ để dưỡng quỷ sao?
- Không có đâu, dù sao ta chưa từng nghe nói qua.
Hoài Tố lắc đầu.
- Nếu nữ quỷ ngàn năm như ngươi cũng không biết, khẳng định là không có.
Minh Diệu rất tin tưởng phán đoán của Hoài Tố. Chê cười, với tư cách là nữ
quỷ sống hai ngàn năm trên đời, có chuyện gì mà Hoài Tố không biết,
huống chi là những thứ về quỷ hồn.
- Tên Tống Tân này, đã làm cho ta hồ đồ rồi.
Tống Tân đúng là từng xuất hiện cùng quỷ hồn, điểm này không thể nghi ngờ,
bây giờ hôn thê của hắn chết rất kỳ quái, hắn là người bị hiềm nghi lớn
nhất. Cho dù quỷ hồn giết chết Trần Viêm và quỷ hồn muốn giết chết
Nghiêm Trọng không phải là của Tống Tân, cũng nhất định có quan hệ với
hắn. Tuy không biết tại sao Tống Tân lại sai sử quỷ hồn giết Trần Viêm
và Nghiêm Trọng, nhưng Minh Diệu vẫn cảm thấy cần phải tìm cho bằng
được, cả chuyện này chỉ tìm được hắn mới có manh mối.
Nếu gọi di
động không được, cũng không người nào biết hắn đi đâu, dùng phương pháp
bình thường không tìm được Tống Tân. Như vậy Minh Diệu chỉ có thể dùng
phương pháp không bình thường. Không thể phủ nhận có một số thời điểm,
loại phương pháp khác thường và đặc thù này lại hiệu nghiệm hơn phương
pháp bình thường.
Minh Diệu bắt đầu tìm kiếm vật dụng Tống Tân đã dùng qua, sau đó dùng môi giới tìm người.
Thật bất ngờ, trong nhà không có bất kỳ vật dụng nào của nam nhân cả. Hình
như có người mang theo toàn bộ đồ vật của Tống Tân, ngay cả một tấm hình cũng không để lại, chỉ toàn là đồ của nữ nhân, quần áo, giầy, vật dụng
hàng ngày các loại. Điều này làm cho Minh Diệu cảm thấy kỳ quái, tên
Tống Tân này mất tích không nói, hơn nữa ngay cả quần áo và vật dụng
hàng ngày cũng mang đi, dụng ý rất rõ ràng. Hắn thật không dự định trở
lại, xem ra Tống Tân cố ý trốn đi, không có ý định lộ diện.
Nhưng cũng may, hai năm qua hai người bọn họ có thói quen không tốt, đó là không quét dọn phòng.
Trong phòng hỗn loạn, trên mặt đất đầy rác bẩn, có lẽ trong một thời gian dài cũng không dọn dẹp. Minh Diệu tìm trong thùng rác của nhà vệ sinh, tìm
được một mảnh dao cạo râu, phía trên còn lưu lại một ít râu. Minh Diệu
gỡ râu dính phía trên xuống, dùng một tờ giấy trắng gói kỹ, đi ra khỏi
buồng vệ sinh, sau khi tìm thấy ít râu này, Minh Diệu có suy nghĩ tà ác, cầu mong không phải là lông ở bộ vị nào đó trên người nữ nhân a.
- Tiểu Ngọc, đến hỗ trợ, nhìn xem thứ này là của nam nhân hay là nữ nhân.
Minh Diệu vẫy tay về phía Hoài Tố.
- Ồ ~ thực buồn nôn.
Hoài Tố với vẻ mặt không tình nguyện, biểu tình chán ghét.
- Ngươi luôn bảo ta làm những chuyện buồn nôn này.
- Chỉ là chíp bông mà thôi.
Minh Diệu dùng vẻ mặt không sao cả.
- Dù sao kinh nguyệt của nữ nhân, dầu xác chết, chất người ta nôn ngươi đều xem xét qua, loại chíp bông này chỉ là chuyện nhỏ a.
- Vạn nhất chíp bông này là thứ ở bộ vị kia thì sao?
Hoài Tố quệt mồm, không đi qua.
- Đến đây đi, thứ này rất khó tìm nha.
Minh Diệu có cảm giác mình đang cầm kẹo ngọt dụ dỗ con nít.
- Yên tâm đi, tình huống kém nhất cũng chỉ là lông nách hay lông chân nữ nhân mà thôi, không có gì lớn cả.
- Nhưng vạn nhất.. Vạn nhất gặp phải...
Hoài Tố xấu hổ một chút.
- Vạn nhất... Là chíp bông của địa phương đó thì sao?
- Ít nói nhảm, xem xét nhanh lên.
Minh Diệu cưỡng ép, vẻ mặt của Hoài Tố rất đặc sắc, vạn nhất nó là lông ở bộ vi kia của nam nhân thì sao? Minh Diệu chưa từng nghe nói có nam nhân
biến thái như vậy, hơn nữa Hoài Tố còn xấu hổ? Xin nhớ, ngươi là nữ quỷ, còn là nữ quỷ ngàn năm, chuyện gì chưa thấy qua, lại còn giả bộ thuần
khiết với ta.
Hoài Tố cau mày, dùng đầu ngón tay tiếp xúc với
những sợi lông ngắn trên lòng bàn tay của Minh Diệu, vận dụng pháp lực,
toàn thân bao phủ trong lam sắc quang mang. Không bao lâu, ánh sáng màu
lam tán đi, Hoài Tố biến thành bộ dáng của nam nhân, mà nam thanh niên
này, nhìn cũng không tính là đẹp trai, nhưng có phong độ của người có
tri thức, văn văn nhược nhược. Nhưng Minh Diệu nhìn thế nào cũng thấy
mặt của người này dễ bắt nạt. Ở cục cảnh sát Từ Mẫn đã từng miêu tả với
Minh Diệu, nam nhân trước mặt này chính là Tống Tân.
Đã xác định
đây là râu ria của Tống Tân, vậy thì bắt đầu làm việc thôi, Minh Diệu
móc trong áo khoác một tấm bùa, là bùa do Hoài Tố vẽ trước khi đi tìm
người, đem râu ria bỏ vào trong tấm phù, Minh Diệu xếp tấm bùa này thành một con hạc giấy.
- Đi thôi.
Minh Diệu lặng yên đọc chú ngữ, rót linh lực vào trong con hạc giấy, nhẹ nhàng cầm con hạc giấy trong tay, ném vào không trung.
Con hạc giấy giống như có tính mạng, quanh quẩn trên không trung vài vòng,
nhưng không đợi Minh Diệu cao hứng, con hạc giấy này bay xiêu vẹo vài
cái, rớt xuống đất.
- Này, tại sao ngươi làm bùa cho ta toàn không tốt thế này.
Minh Diệu nhặt con hạc giấy trên mặt đất lên, nhìn Hoài Tố.
- Đã nhiều lần, mỗi lần muốn tìm người đều dùng không tốt, còn không có dùng tốt như các loại thông thường đấy.
- Ta làm sao biết.
Hoài Tố thổi qua, nhìn con hạc giấy trong tay của Minh Diệu.
- Con hạc giấy đã bay, nói rõ là dùng tốt.
- Tại sao nó không bay, nó bay hai vòng rồi rơi xuống.
Minh Diệu cầm con hạc giấy trong tay, lẽ nào là làm sao?
- Lần trước là muốn tìm cô bé kia thì đã chết, như vậy lần này không phải là Tống Tân đã chết chứ?
- Không biết.
Hoài Tố lắc đầu, chỉ vào con hạc giấy.
- Bùa không có biến thành màu đen, nói rõ tên Tống Tân kia vẫn còn sống, nếu đã chết, thì phù sẽ biến thành màu đen.
Vậy là chuyện gì?
Minh Diệu dùng vẻ mặt khó hiểu.
- Tên Tống Tân này, chỉ sợ dùng loại phương pháp nào đó để ẩn thân, cho nên không tìm thấy.
Hoài Tố ngẫm lại.
- Dù sao bùa tìm người lợi dụng từ trường khác nhau của mỗi người mà tìm
kiếm, nếu từ trường của người cần tìm hỗn loạn, vậy nó không có tác
dụng.
Hoài Tố lại nói.
- Đừng quên, tên Tống Tân kia đã ở
với quỷ hồn trong thời gian dài nha. Quỷ hồn cũng là một loại từ trường, sống chung với người có từ trường bình thường, rất có thể từ trường của Tống Tân bị hỗn loạn, giống như đạo lý hai cục nam châm đặt cùng chỗ
vậy đó.
Minh Diệu nhớ tới Nghiêm Trọng từng nói qua, Tống Tân phàn nàn vận khí của mình kém cỏi.
Đó là vì bản thân hắn sống chung với quỷ hồn trong thời gian dài, từ trường trên thân thể hỗn loạn, cho nên vận khí hạ thấp.
- Xem ra loại phương pháp này không thể thực hiện được, muốn tìm, phải nhờ Ada thử xem. Minh Diệu thở dài một hơi.
- Ta nghĩ vô dụng.
Hoài Tố lắc đầu.
- Phương pháp của tây phương và phương pháp của chúng ta có đạo lý giống
nhau, nếu bùa tìm người không dùng được, chỉ sợ thủy tinh cầu của tây
phương cũng không có tác dụng gì.
Minh Diệu đánh một cú điện
thoại cho Ada, cụ thể là hỏi thăm lần trước Ada sử dụng phương pháp gì
để tìm người. Quả nhiên, đều là lợi dụng từ trường thân thể khác biệt
của người ta mà tìm kiếm.
Xem ra dùng loại phương pháp này để tìm người không thể thực hiện được. Minh Diệu cúp điện thoại, thở dài, nhìn Hoài Tố vẫy tay.
- Bỏ đi, chúng ta đi thôi.
- Đi? Đi đâu?
- Về nhà, ngươi nói đi đâu.
Minh Diệu hoạt động bả vài một chút.
- Ngày hôm qua cả đêm không ngủ, trở về ngủ bù, buổi tối còn phải ôm cây đợi thỏ, a không đúng, ôm người đợi quỷ mới đúng.
Đã không tìm được Tống Tân, Minh Diệu quyết định dùng phương pháp phiền toái một chút.
Buổi tối đi bắt nữ quỷ kia, nói không chừng sẽ tìm được Tống Tân, nhưng bắt quỷ phải tốn một ít tay chân.
- Ta đây giúp ngươi.
Hoài Tố lách mình tiến vào vịn trong ngón tay.
- Ta cũng là quỷ, nếu ta đi giúp ngươi, chỉ sợ nữ quỷ kia sẽ biết được sự tồn tại của ta, càng không xuất hiện.
- Có lẽ ngày hôm qua nữ quỷ kia đi giết Trần Viêm, cũng có khả năng là tối hôm qua có nhiều người nên kinh động nó.
Minh Diệu duỗi đầu ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, không có người, liền nhảy xuống.
- Buổi tối hôm nay đổi phương pháp tốt.
Nghiêm Trọng là không biết mình nên về nhà thế nào. Hiện tại trong đầu của
hắn, tất cả đều trống rỗng. Trần Viêm chết? Trần Viêm chết! Chuyện này
đả kích hắn rất lớn.
Mê mê mang mang mở cửa phòng, Nghiêm Trọng
ngã đầu xuống ghế sô pha, ngủ đi. Tối hôm qua cả đêm không ngủ, buổi
sáng lại bị kích thích lớn như vậy, tinh thần của Nghiêm Trọng đã muốn
sụp đổ.
Nghiêm Trọng ngủ, trong mông lung nghe được tiếng điện thoại nhà mình vang lên.
Hiện tại Nghiêm Trong không muốn nói chuyện, cũng không muốn gặp người, hắn cầm điện thoại lên và cắt đứt, quay đầu lại ngủ đi.
Người gọi hình như chưa từ bỏ ý đồ, một lần nữa gọi vào máy riêng của Nghiêm
Trọng. Nghiêm Trọng thật sự là bị phiền, hắn bò dậy, liếc mắt nhìn nhìn
dãy số, là một số không rõ.
- Không chẳng cần biết ngươi là ai, cút ngay cho tao, hiện tại tao không có tâm tư nói chuyện.
Nghiêm Trọng cầm lấy điện thoại rống một câu, sau đó cúp điện thoại.
Điện thoại yên tĩnh được vài giây, tiếp tục vang lên, âm thanh mà Nghiêm Trọng nghe thấy, rất là chói tai.
- Ngươi rốt cuộc muốn gì, đồ khốn kiếp, hiện tại đừng gây lão tử.
Nghiêm Trọng cầm lấy điện thoại, chửi mắng vào microphone.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, truyền đến một âm thanh quen thuộc.
- Nghiêm Trọng, là ta.
- Tống Tân?
Nghiêm Trọng sững sờ một chút, sau đó nổi trận lôi đình.
- Ngươi là đồ vương bát đản ngươi biết không, Trần Viêm đã chết, Trần Viêm chết rồi!
- Nàng chết...
Nghiêm Trọng cầm điện thoại tay run rẩy, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.
- Ngươi biết không, nàng chết... Ngay tại đêm qua, nàng ở nhà một mình, bệnh tim phát bệnh mà chết...
- Ta biết rõ.
Âm thanh của Tống Tân bình tĩnh tới mức đáng sợ, hình như tin tức Trần Viêm chết hắn đã sớm biết.
- Ngươi bây giờ có rảnh không? Ta muốn gặp ngươi, có chuyện trọng yếu.
- Lăn mẹ chuyện trọng yếu của ngươi đi. Trần Viêm chết rồi, ngươi không
có một chút phản ứng, còn nói cái gì tới chuyện trọng yếu.
Nghiêm Trọng nghe Tống Tân nói thế, tức giận không thể tả, gào thét trong điện thoại.
- Nếu hôm qua ngươi có ở nhà, nàng làm sao chết, ngươi là đồ vương bát đản.
- Chính là chuyện này.
Giọng nói của Tống Tân rất bình tĩnh.
- Ta biết rõ nàng chết thế nào, cho nên ta muốn gặp mặt của ngươi nói chuyện.
- Ngươi biết?
Nghiêm Trọng bị lời nói của Tống Tân làm sững sờ. Ngày hôm qua Tống Tân không ở nhà, làm thế nào hắn biết tin Trần Viêm chết, mà hắn lại nói biết rõ
Trần Viêm chết thế nào. Chuyện này, Nghiêm Trọng ở cục cảnh sát hỏi
nhiều lần, cảnh sát cũng không nói, hắn tìm tất cả người có quan hệ tìm
hiểu, mới biết được Trần Viêm đã chết vì bệnh tim.
- Trần Viêm chết, ta đã biết rõ, ta cũng biết nàng chết thế nào.
Tống Tân nói vào đầu dây bên kia.
- Không riêng gì Trần Viêm, ngươi và ta, cũng đang nguy hiểm.
- Có ý gì?
Nghiêm Trọng đã bị lời nói của Tống Tân làm phát mộng.
- Trong điện thoại khó nói hết, hiện giờ tình cảnh của ta rất nguy hiểm.
Giọng nói của Tống Tân trở nên dồn dập.
- Hiện tại, ngay lập tức, ngươi tìm đến ta, tới Thiên Trì tắm rửa. Nhanh
một chút, ta không dám cam đoan nó sẽ không tìm tới nơi này đâu.
- Nó? Nó là ai?
Nghiêm Trọng muốn hỏi một chút, Tống Tân đã vội vàng cúp điện thoại.
- Rốt cuộc, đã phát sinh chuyện gì...
Nghiêm Trọng cảm thấy mình như bị bao phù trong sương mù.
Minh Diệu về đến nhà, mở cửa cầm quần áo ném lên ghế salon, vừa mới chuẩn bị trở về phòng ngủ, đã nhìn thấy Diệp Tiểu Manh ngáp, mặc một bộ áo ngủ
mỏng manh để cho bộ ngực vươn cao ngạo nghễ.
- Tại sao ngươi mới về, đã giữa trưa rồi đấy, đói chưa?
Ta nấu cơm cho ngươi ăn.
Diệp Tiểu Manh rất không có hình tượng, duỗi lưng ra.
- Ách... Không, ta không đói, ngủ một giấc trước mới tốt, ngươi ăn đi.
Minh Diệu nhanh chóng tiến vào phòng mình.
Ân, cô gái nhỏ này, chỗ đó đúng là lớn nha. Minh Diệu trở về phòng, lập tức đóng cửa lại. Vừa mới nhìn thấy Diệp Tiểu Manh duỗi người trước mặt
Minh Diệu, làm cho tiểu đệ của hắn tê lên, đang nhô cao. Cô gái nhỏ này, không ngờ không mặc nội y.
Từ lần trước sau sự kiện bạo tẩu,
hình như Diệp Tiểu Manh đã từ một tiểu loli cấp hai chưa phát dục cũng
đã từ từ phát dục rồi. Diệp Tiểu Manh trước kia, nàng thường cắt đầu tóc ngắn, mặc quần áo của nam nhân, tuyệt đối là một thiếu nam thanh tú,
chỉ hơi giống con gái một chút mà thôi. Hiện giờ đã cao hơn một chút,
hơn nữa bộ ngực đã từ từ phát dục rồi, có khả năng là do yêu huyết thức
tỉnh, cho nên thân thể cũng bắt đầu thành thục. Nhưng hình như cô nàng
Diệp Tiểu Manh này không có giác ngộ là mình lớn lên, không mặc áo lót
cứ như vậy mặc đồ ngủ mỏng mạnh đi tới trước mặt của Minh Diệu. Đây
không phải là lần đầu tiên, làm cho Minh Diệu cảm thấy xấu hổ. Làm cho
Minh Diệu xấu hổ cũng không phải Tiểu Manh không phòng bị làm ra vẻ ta
đây, mà là Minh Diệu đã nhìn thấy tất cả, trong đầu thường xuyên xuất
hiện ý niệm tà ác.