Tiểu Trương nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế, lại nhìn qua vẻ mặt
phẫn nộ của Từ Mẫn. Từ Mẫn cũng không nói gì với hắn nên hắn thật sự
không hiểu rõ nam nhân này rốt cục đã chọc giận Từ Mẫn chuyện gì, hắn đã thật lâu không thấy qua Từ Mẫn nổi nóng tới như vậy.
Trở lại văn phòng, Từ Mẫn đem hồ sơ đập mạnh lên bàn. Miệng của nam nhân kia thật
cứng, không chịu nói ra chuyện gì. Từ Mẫn lại không có chứng cớ chính
xác, nàng căn bản không có lý do ngăn cản luật sư của nam nhân kia bảo
lãnh hắn ra ngoài.
Nhớ tới khuôn mặt trào phúng của nam nhân kia
trước khi đi, còn có câu nói của luật sư hăm dọa sẽ tố cáo nàng lạm dụng chức quyền, điều này làm cho lửa giận trong lòng Từ Mẫn chợt bùng nổ.
Chẳng lẽ thật sự không có điểm yếu nào để đem nam nhân kia bắt giữ lại hay
sao? Từ Mẫn cắn môi mở ra hồ sơ trong tay, muốn tìm kiếm chút dấu vết
lưu lại bên trong.
- Đại tỷ!
Tiểu Trương gõ gõ cửa, đi vào thật cẩn thận nói:
- Có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không…
- Có chuyện nói mau, tôi bề bộn nhiều việc!
Từ Mẫn cũng không ngẩng đầu, tức giận hồi đáp.
- Là chuyện về tổng thanh tra công ty đĩa nhạc…
Tiểu Trương nghĩ nghĩ, mở miệng nói:
- Tôi cảm thấy có phải chúng ta làm việc có chút quá…
- Quá mức? Quá mức thế nào?
Từ Mẫn ngẩng đầu lớn tiếng quát:
- Đám khốn kiếp kia khi làm ra chuyện thương thiên hại lý tại sao bọn hắn không nghĩ tới mình đã làm quá mức đây?
- Tôi biết, chỉ là…
Tiểu Trương cắn răng nói:
- Tôi cảm thấy được trong chuyện này cô xử lý có chút thái quá mất rồi…
- Các anh không hiểu, tất cả các anh đều không hiểu…
Từ Mẫn hổn hển nói:
- Cút ra ngoài, để cho tôi yên lặng một chút!
- Đại tỷ, rốt cục cô bị làm sao vậy, trước kia cô vốn không phải như thế. Có phải cô đang gặp phải chuyện gì hay không?
Tiểu Trương cũng có chút tức giận nói:
- Nếu cô cứ như vậy sẽ chọc rất nhiều phiền toái tới cho chính mình!
- Cút ra ngoài cho tôi!
Từ Mẫn đứng bật lên nhìn Tiểu Trương quát lớn.
Nhìn thấy Tiểu Trương tức giận rời khỏi văn phòng, Từ Mẫn dùng sức đem đồ
đạc trên bàn lùa văng tung tóe. Nàng ngồi phịch xuống ghế dùng ngón cái
xoa xoa huyệt thái dương.
Đầu rất đau, trong lòng nàng cũng rất
uất ức. Nàng cũng không biết hai ngày nay rốt cục mình bị làm sao, trong lồng ngực luôn có một ngọn lửa thiêu đốt nhưng làm sao cũng không thể
phát tiết.
Không biết tại sao khi nhìn thấy tổng thanh tra công
ty đĩa nhạc kia, Từ Mẫn đã không nhịn được một bụng lửa giận, nàng hận
không thể bất chấp tất cả trực tiếp rút súng ra bắn chết hắn. Chẳng qua
lý trí của nàng vẫn chưa hoàn toàn đánh mất, nàng muốn tìm ra chứng cớ
phạm tội của bọn hắn, pháp luật sẽ xử trí đám người kia.
…
- Tiểu Manh, có chuyện này chị phải giúp em!
Tiểu Quất đứng phía sau kéo áo Diệp Tiểu Manh nói:
- Rất trọng yếu!
- Chuyện gì vậy?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái nhìn Tiểu Quất hỏi.
- Gần đây mẹ em có điểm gì là lạ!
Tiểu Quất quyệt mồm nói:
- Cả tuần nay mẹ không chơi đùa với em rồi!
- Là do chị Từ Mẫn bận rộn công tác quá thôi mà!
Diệp Tiểu Manh ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Tiểu Quất:
- Em cần phải thông cảm cho mẹ em một chút chứ!
- Chị không được sờ đầu em, bệnh ngây thơ sẽ lây nhiễm đó!
Tiểu Quất lắc đầu đẩy tay Diệp Tiểu Manh:
- Không phải đâu, em cứ cảm thấy đoạn thời gian này mẹ có vẻ không thích
hợp. Đoạn thời gian gần đây tính tình của mẹ rất kém cỏi, thường xuyên
bởi vì chút chuyện nhỏ mà rống lớn tiếng với bà ngoại và nổi giận với
em!
- Có lẽ là do công tác bực dọc đi?
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:
- Hay là do vấn đề sức khỏe…
- Không phải, tuyệt đối không phải do vấn đề này!
Tiểu Quyết nói chắc chắn như đinh chém sắt:
- Em vẫn luôn có cảm giác mẹ giống như thay đổi thành người khác vậy, cả
người đều thay đổi, từ sau đêm hôm đó đi ra ngoài với chị trở về đã bị
biến thành hình dạng như vậy!
- Bắt đầu từ đêm hôm đó sao?
Diệp Tiểu Manh sửng sốt. Nàng đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó a Trạch cũng có
nói một câu không đầu không đuôi, Từ Mẫn giống như có điểm gì là lạ,
nhưng nàng cũng không để trong lòng. Nhưng bây giờ nghe Tiểu Quất nhắc
tới, nàng đột nhiên nhớ lại câu nói của a Trạch đêm hôm đó. Tiểu Quất
cũng không phải là một đứa bé thích làm nũng như những đứa bé bình
thường, điểm này Diệp Tiểu Manh hiểu rất rõ ràng. Nếu quả thật so sánh
mà nói, chỉ sợ Tiểu Quất còn thành thục hơn chính bản thân Diệp Tiểu
Manh. Hơn nữa đêm hôm đó Từ Mẫn vốn cùng nàng đi thăm dò tin tức của một vụ án quỷ dị nên mới tới quán bar thần bí kia, cho nên hiện tại nếu
Tiểu Quất cảm giác được sự tình có điểm gì kỳ lạ, như vậy bên trong đó
nhất định phải có vấn đề gì.
- Tiểu Quất, em đem những hành vi cử chỉ của mẹ em trong mấy ngày nay kể lại chi tiết cho chị nghe đi!
Diệp Tiểu Manh lo lắng nói.
Nghe xong mọi chuyện, Diệp Tiểu Manh liền gọi điện thoại cho a Trạch, dặn a
Trạch lập tức đến nhà nàng, có chuyện trọng yếu cần thương lượng với a
Trạch. Tuy rằng bên trong điện thoại Diệp Tiểu Manh nói chuyện cũng
không rõ ràng, nhưng a Trạch vẫn tranh thủ chạy tới nhà Diệp Tiểu Manh
chỉ trong vòng nửa tiếng.
- Vội vã tìm tôi như vậy có chuyện gì không?
A Trạch có chút kỳ quái hỏi.
- A Trạch, cô có nhờ một tuần trước chúng ta gặp mặt tại quán bar kia không?
Diệp Tiểu Manh nói:
- Khi cô trở về có nói với tôi một câu, cô nói chị Từ Mẫn có chút kỳ lạ đó?
- Phải a, làm sao vậy?
A Trạch gật gật đầu.
- Có thể nói rõ chi tiết với tôi một chút, rốt cục chị ấy kỳ lạ ở chỗ nào?
Diệp Tiểu Manh nói.
- Kỳ lạ ở chỗ nào tôi thật sự rất khó giải thích.
A Trạch nghĩ nghĩ nói:
- Kỳ thật nếu như cô dụng tâm đi cảm giác, có thể sẽ cảm giác được đi!
- Tôi? Cảm giác?
Diệp Tiểu Manh sửng sốt.
- Phải đó!
A Trạch gật đầu:
- Linh cảm của cô mạnh mẽ hơn tôi, cô có thể cảm giác được trên người chị Từ Mẫn có một cỗ linh lực dao động thật kỳ quái đó thôi!
- Chuyện này sao, tôi thật sự không cảm giác đến!
Diệp Tiểu Manh cau mày nói. Nói thật lòng, từ sau khi ở trấn nhỏ trở về,
Diệp Tiểu Manh trở nên kén ăn, hơn nữa thường xuyên sẽ cảm thấy máu
huyết trong cơ thể bị xao động, không cách nào tĩnh tâm như trước kia.
Hơn nữa linh cảm cũng không quá mẫn tuệ như trước, cho nên Diệp Tiểu
Manh cũng không cảm giác được bên trong cơ thể Từ Mẫn có linh lực dao
động gì kỳ quái.
- Dù sao cũng chỉ là một chút thôi, cũng không phải quá rõ ràng!
A Trạch có chút tự đắc nói tiếp.
Từ sau khi nàng bắt đầu tu luyện quyển luyện khí thuật mà Minh Diệu giao
cho nàng, a Trạch có thể rõ ràng cảm giác ra được sự tiến bộ của chính
mình. Mà lúc này linh cảm của nàng lại còn mẫn tuệ hơn cả Diệp Tiểu
Manh, điều này làm cho nàng rất hưng phấn.
- Cô nói có phải chị ấy bị quỷ nhập vào người hay không?
Diệp Tiểu Manh đem mục đích mà Từ Mẫn cùng nàng đến quán bar thần bí điều
tra vụ án kỳ quặc kia nói cho a Trạch nghe qua, sau đó lại nhỏ giọng
hỏi:
- Có đồ vật dơ bẩn gì đó bám lên người chị Từ Mẫn sao?
- Không thể nào đâu!
A Trạch suy nghĩ một lát lắc lắc đầu:
- Thứ kia vốn không đạt được tới trình độ đó…Loại linh lực dao động kia
giống như một con lươn bên trong dòng sông lớn, nhấc không nổi sóng gió
gì!
Chương 276 (b) : Tổng thanh tra công ty đĩa nhạc
- Vậy thì thật kỳ lạ, Tiểu Quất nói chị Từ Mẫn như thay đổi thành một người khác là vì sao?
Minh Diệu luôn luôn nói đầu của Diệp Tiểu Manh khẳng định không lớn hơn được hạt thông bao nhiêu, loại chuyện phức tạp thế này thật sự là làm khó
đầu nhỏ của nàng.
- Giống như con lươn trong sông sao?
Tiểu Quất vốn im lặng không hề nói chuyện lại đột nhiên mở miệng nói:
- Đừng quên tuy rằng nó không nhấc nổi sóng gió gì, nhưng nó vẫn có thể đem nước quấy đục!
…
Đường Tranh có chút buồn bực đi vào thang máy. Gần đây thật không biết gặp
phải chuyện gì, luôn bị nữ cảnh sát kia lúc nào cũng nhắm vào công ty
của hắn, còn nói là công ty của hắn kinh doanh trái pháp luật.
Công ty đĩa nhạc nho nhỏ này là do Đường Tranh cùng vài người bạn hợp tác
dốc sức gầy dựng lên, chẳng khác gì đứa con của chính mình. Bọn họ dùng
hết toàn bộ tích tụ, toàn bộ tinh lực chỉ vì lòng nhiệt tâm đối với âm
nhạc. Đối với công ty đĩa nhạc mà bản thân họ đã trút hết toàn bộ tâm
huyết nhiệt tình này, bọn họ làm sao có thể làm ra loại chuyện làm bẩn
chính giấc mộng của mình.
Đi tới bãi đỗ xe, hắn mở cửa ngồi vào.
Cô gái tên Khả Khả bên trong quán bar nhỏ kia đích xác có một giọng hát
thật hay. Ngay lần đầu tiên Đường Tranh nghe được cô gái kia ca hát, hắn đã bị mê hoặc thật sâu. Mặc dù chân của cô gái có chút không thuận
tiện, nhưng Đường Tranh nghe ra được cô gái đang dùng chính nỗi lòng của mình để ca hát. Cô gái kia nếu như có thể gia nhập vào công ty đĩa nhạc của hắn, Đường Tranh nắm chắc có thể trong thời gian ngắn nhất đưa nàng trở thành sao kim chói mắt nhất, mà công ty đĩa nhạc của hắn cũng có
thể nhanh chóng thành danh.
Nhưng cô gái kia lại không muốn ký
hợp đồng với công ty đĩa nhạc của hắn, hơn nữa thái độ của mẹ cô gái đối với hắn đã không còn dùng từ lãnh đạm mà hình dung, cơ hồ có thể gọi là chán ghét. Đường Tranh có chút kỳ quái, người phụ nữ tên Bối Lạp kia
tựa hồ có cảm giác chán ghét hắn rất kỳ quặc khó hiểu mà hắn cũng không
hiểu vì sao.
Đại khái là gần đây bản thân hắn chắc gặp phải hoa
đào kiếp đi! Đường Tranh cười cười tự giễu. Bà chủ quán bar tên Bối Lạp
cũng được, nữ cảnh sát tên Từ Mẫn kia cũng thế, tựa hồ không ai xem bản
thân mình vừa mắt.
Hắn nổ máy, lái xe rời khỏi bãi đậu xe. Bất kể như thế nào hắn cũng muốn tiếp tục đến quán bar kia thêm một lần. Dù
thái độ của người phụ nữ tên Bối Lạp kia đối đãi hắn có bao nhiêu tồi
tệ, hắn cũng muốn dùng thành ý đi thuyết phục cô gái kia. Dù sao đây là
chuyện liên quan tới tiền đồ phát triển của công ty đĩa nhạc về sau, so
sánh với giấc mộng thì mặt mũi căn bản không đáng giá được nhắc tới.
Đẩy cửa quán rượu, bên tai liền nghe được tiếng hát du dương của cô gái
đang quanh quẩn bên trong quán. Đường Tranh lặng lẽ tìm một bàn trống
ngồi xuống, lẳng lặng lắng nghe cô gái biểu diễn. Mỗi lần nghe được cô
gái ca hát, hắn đều không khỏi nghĩ đến một khối mỹ ngọc như vậy nếu
không thể mời được nàng gia nhập vào công ty đĩa nhạc, như vậy sẽ là
chuyện tiếc nuối đến bao nhiêu.
- Đường tiên sinh, anh lại tới nữa!
Bối Lạp vẫn mặc bộ váy dài màu lam như trước, chậm rãi đi tới.
- Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, Khả Khả chỉ muốn tự mình ca hát, không muốn làm sao kim gì cả đâu!
- Bối Lạp tiểu thư, tuy rằng tôi biết cô thật chán ghét tôi, nhưng tôi chỉ muốn đến cố gắng thử thêm một lần.
Đường Tranh mở miệng nhỏ giọng nói:
- Thanh âm của Khả Khả là thanh âm hay nhất mà tôi từng được nghe, nàng
cũng là ca sĩ có tài nhất mà tôi muốn phủng hồng, tôi thật tâm hi vọng
nàng có thể gia nhập vào công ty đĩa nhạc của chúng tôi. Tuy công ty của chúng tôi không lớn, nhưng chúng tôi có đầy đủ thành ý. Chúng tôi sẽ
tận hết thảy cố gắng đưa Khả Khả trở thành một sao kim siêu cấp nổi
tiếng…
- Tôi nghe nói công ty của các vị gần đây hình như đang gặp chút phiền toái đi…
Bối Lạp không để ý tới lời nói của Đường Tranh, thản nhiên nói:
- Tựa hồ đang có cảnh sát điều tra công ty của các vị, tôi làm sao yên tâm giao Khả Khả cho công ty của anh được!
- Đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm!
Đường Tranh vội vàng nói:
- Tôi cũng không biết mình gặp vận rủi thế nào, nhưng vị nữ cảnh quan kia nhất định đã lầm. Công ty chúng tôi là công ty kinh doanh đàng hoàng,
chỉ chuyên tâm phát triển âm nhạc, mà không phải là công ty có ý đồ lừa
gạt người khác đâu!
- Tuy rằng tôi cũng không biết đã xảy ra
chuyện gì, nhưng tôi nghĩ chuyện rắc rối kia rất nhanh sẽ qua thôi. Công ty chúng tôi làm việc luôn tuân theo pháp luật, chưa từng phạm bất cứ
sai lầm gì, điểm này mời cô nhất định phải tin tưởng tôi!
- Vậy sao? Công ty thật sạch sẽ a!
Bối Lạp thở dài một hơi:
- Như vậy có thể nói cảnh sát sẽ không tra xét ra được bất cứ chuyện gì bất lợi đối với công ty của các vị đi?
- Đó là đương nhiên!
Đường Tranh trịnh trọng gật đầu:
- Đối với chuyện này tôi có thể dùng nhân phẩm của mình đảm bảo!
- Như vậy là tôi sai rồi, đi tin những lời đồn đãi hiểu lầm anh.
Bối Lạp cười cười:
- Xem ra tôi cần phải xin lỗi anh!
- Không cần, không cần!
Đối với thái độ đột nhiên chuyển biến của Bối Lạp, Đường Tranh có cảm giác
như được sủng ái mà lo sợ. Gần đây Bối Lạp luôn khắt khe xua đuổi hắn,
nhưng hôm nay người phụ nữ này lại đột nhiên nở nụ cười với hắn, hắn cảm giác vận khí của mình hình như đã quay trở lại, có lẽ khuya nay hắn sẽ
có thu hoạch tốt.
- Xin lỗi tôi cần đi làm việc một chút!
Bối Lạp gật đầu với Đường Tranh, đứng dậy đi về hướng quầy bar. Mấy phút
đồng hồ sau Bối Lạp bưng hail y rượu cốc tai màu lam óng ánh mỉm cười đi tới.
- Đường tiên sinh, tôi nghĩ trước đó bởi vì có một ít nguyên nhân nên tôi luôn hiểu lầm anh.
Bối Lạp ngồi xuống, đem ly rượu cốc tai đưa cho Đường Tranh.
- Mà ly rượu này xem như tôi xin lỗi với anh vì hành động trước đó của mình vậy!
- Không cần, thật sự không cần!
Đường Tranh vội vàng khoát tay:
- Chuyện kia không có gì, với lại tôi cũng không biết uống rượu…
- Sao vậy? Anh không muốn nhận lời xin lỗi của tôi sao?
Bối Lạp nhẹ cau mày, có chút u oán nói:
- Có lẽ trước đó tôi làm quá mức một chút, nhưng mà…
- Không, không, không, tôi không phải ý tứ này.
Đường Tranh vội vàng tiếp nhận ly rượu trong tay Bối Lạp:
- Tôi chỉ là không quen uống rượu mà thôi. Ha ha, sau khi tôi uống rượu luôn không ngăn được muốn nôn…
- Ha ha, không sao, đây bất quá là rượu cốc tai có độ cồn thấp mà thôi a!
Bối Lạp cười cụng ly với Đường Tranh:
- Nói như vậy Đường tiên sinh xem như đã tha thứ cho tôi sao?
- Ha ha, đừng nói là tha thứ hay không tha thứ.
Đường Tranh nhìn nhìn ly rượu trong tay, chất lỏng màu xanh biển tản ra vầng
sáng mê người làm cho hắn có cảm giác muốn uống cạn sạch ly rượu trước
mắt.
- Sự tình đều đã trôi qua, tôi cũng không để trong lòng!
Chất lỏng lạnh lẽo từ yết hầu trôi vào bụng, Đường Tranh không khỏi rùng
mình. Cảm giác thật thoải mái, hơi có chút dư âm vị mặn từ trong bụng
dâng lên, Đường Tranh cảm giác lỗ chân lông toàn thân như mở rộng.