U Minh Trinh Thám

Chương 202: Chương 202: Trấn nhỏ không yên tĩnh




- Không cần quá nhiều đồ đạc, lần này ta đi ra ngoài hẳn là không phí thời gian mấy ngày, nhiều nhất là ba bốn ngày sẽ trở lại.

- Đã chuẩn bị xong rồi.

Diệp Tiểu Manh nói.

- Quần lót để tắm rửa và tất để thay đều để ở trong cả rồi.

- Không cần phải phiền toái vậy chứ.

Minh Diệu gãi gãi đầu.

- Ta chỉ đi có vài ngày mà thôi, không cần quần lót để tắm rửa và tất đâu.

- Xin chú, chú cũng không cần phải ghê tởm như vậy chứ.

Diệp Tiểu Manh đứng nên bóp cái lưng nói.

- Chú đã gặp người nào ba bốn ngày không thay quần lót và tất chưa.

- Đại khái…

Minh Diệu nghĩ một lát, mở miệng nói.

- Tôi có quen một người đàn ông một tháng không thay quần lót. Bít tất là thứ chỉ dùng một lần. Đợi cho đến khi tất cả mọi thứ đều biến thành màu đen thì ném đi là được.

- A! Thật buồn nôn…

Diêp Tiểu Manh có chút không nói gì.

- Sau này không cần qua lại với loại bạn bè này nữa, sẽ bị dạy hư mất.

- May mắn là Tiểu Manh chưa từng gặp qua hình ảnh Lê bàn tử vừa móc cục rỉ mũi ra liền cho vào miệng.

Minh Diệu ở trong lòng thầm nghĩ.

- Nếu không nhất định sẽ nôn tại chỗ.

- Đúng rồi, A Trạch vừa mới gọi điện tới.

Diệp Tiểu Manh nói.

- Nàng muốn hỏi bao giờ thì chú đi.

- Cái cục cưng tò mò kia lại muốn làm gì?

Nói đến A Trạch, trong đầu Minh Diệu đột nhiên hiện lên cái hình ảnh tà ác sáng sớm hôm đó. Đặc biệt là hai cái bắp đùi thon dài của A Trạch. Lại nói tiếp, hai cái đùi kia của A Trạch thật đúng là mê người. Minh Diệu nghĩ đến bộ dáng lạnh như băng của A Trạch, mặc một bộ trang phục màu đen, nửa bên dưới còn phối với cả tất chân màu đen…Thật là hình ảnh mê người.

- Tiểu Manh, ta hỏi cô một việc, nhất định là cô phải trả lời rõ ràng. Ngàn vạn lần không được nói dối ta.

Minh Diệu ngồi ở bên người Diệp Tiểu manh, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Chuyện này rất quan trọng, liên quan đến quan hệ của cô và A Trạch.

- Chuyện gì?

Diệp Tiểu Manh chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Minh Diệu như vậy.

- Chú nói đi, tôi sẽ trả lời cho chú.

- Cô và A Trạch…

Biểu Tình của Minh Diệu nhìn qua có chút đáng khinh.

- Đến tột cùng là đã tiến triển tới tình trạng nào rồi?

- Có ý tứ gì? Cái gì đến tình trạng nào? Đến tột cùng thì chú muốn hỏi cái gì?

Diệp Tiểu manh bị hỏi đến không hiểu ra sao cả.

- Ý của ta là nói…

Minh Diệu ho nhẹ một tiếng.

- Cô và A Trạch…Hiện tại quan hệ… Là bách hợp đơn thuần, hay là đã phát triển đến trình độ GL rồi ?

- Bách hợp? Bách hợp là tôm khô? Bách hợp không phải là một loại hoa sao ?

Vẻ mặt của Diệp Tiểu manh mờ mịt.

- GL là cái gì vậy ? Tôi chưa từng nghe qua ?

- Ha ha, ha ha. Bách hợp sao…Chính là một loại quan hệ tương đối thuần khiết, cũng tương đối tà ác…

Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh, cười khan hai tiếng.

- Mặc dù nói hai cô gái xinh đẹp bách hợp là một cảnh tượng rất đẹp, nhưng mà quá lãng phí…Cô có biết ta đang nói cái gì không?

- Không hiểu?

Biểu tình của Diệp Tiểu Manh vẫn hồ đồ như cũ.

- Đến bây giờ mà cô vẫn còn chưa có bị người ta xô đẩy, thật sự là kỳ tích.

Minh Diệu thở dài.

- Tiểu Quất còn biết nhiều hơn cả cô.

- Xô đẩy? Vì sao phải xô đẩy tôi?

Vẻ mặt của Diệp Tiểu Manh khó hiểu.

- Tôi thường xuyên bị vấp ngã trong lúc đi trên đường, không cần phải đẩy…

Dường như là cuối năm bất lợi nên bà chủ khách sạn trong thị trấn nhỏ rất buồn bực. Cuộc sống yên tĩnh vốn có đã bị phá tan tành. Thậm chí nàng còn mất đi chuyện làm ăn duy nhất ở khách sạn. Cũng không biết là tại vì sao, từ sau khi bốn học sinh kia đến đây du lịch, tất cả đều đã thay đổi bộ dáng. Khách sạn đang hoàn hảo, buôn bán rất phát đạt, nhưng mà tự nhiên lại xuất hiện một con quái vật.

Bà chủ khách sạn cũng có thể xem như một người tận tâm. Cái cô gái có vẻ mặt lạnh như băng kia nói trong khách sạn có quái vật, nàng cũng không quản thiệt giả, rời đi trước tránh nạ rồi nói sau. Thứ này thà rằng tin là có còn hơn là không tin.

Ở trong nhà đứa em ruột vài ngày, bà chủ cảm thấy bất kể như thế nào, dù gì cũng đã qua nhiều ngày như vậy, hẳn là nên quay về nhà xem. Thế nhưng mà vừa mới trở về, lại chấn động. Vốn dĩ khách sạn đang hoàn hảo, hiện tại gần như biến thành bãi rác. Dưới đất tràn đầy gián chuột linh tinh gì đó. Dường như là muồn bù lại mười năm không có ở trong khách sạn vậy.

Nhưng mà hoàn hảo là ở trong khách sạn đã không còn người nào. Bốn học sinh kia đã đi rồi. Xem ra không phải là bị dọa đi mất thì thì chính là đã giải quyết được sự việc rồi. Mà đôi vợ chồng nhìn qua không tương xứng ở trước bọn họ cũng không biết đã đi đâu rồi.

Chứng kiến khách sạn của mình biến thành cái dạng này, bà chủ thật sự cáo cảm giác khóc không ra nước mắt. Nàng đứng ở trước cửa khách sạn mà ngẩn người. Cái khách sạn hoàn hảo có dòng sông nhỏ ở phía trước hiện tại đã biến thành hang ổ của con chuột. Ở xung quanh khách sạn có rất nhiều chuột, hơn nữa đều không phải là nhỏ, bà chủ quán hoài nghi, nhưng con chuột này liệu có phải là do mèo đóng giả không.

Càng khiến cho bà chủ cảm thấy quỷ dị chính là những con chuột này có tính công kích rất mạnh. Không chỉ là đối với những sinh vật khác, mà ngay cả những con gián bò qua bò lại ở xung quanh ở trong khách sạn, thậm chí là cả đồng loại của mình cũng đều không buông tha. Chỉ ngắn ngủi trong nửa giờ, bà chủ đã chứng kiến rất nhiều vụ đánh nhau giữa hai con chuột. Chúng đánh nhau đến khi huyết nhục mơ hồ, khiến cho nàng buồn nôn.

- Quên đi, đợi ngày mai hãy tìm thợ tiêu diệt côn trùng đến để dọn dẹp vậy.

Bà chủ cảm thấy được nếu muốn khôi phục lại bộ dạng ban đầu của khách sạn thì dù cho có nhờ toàn bộ bạn bè thân thích chỉ sợ cũng không làm hết được. Còn không bằng dùng một ít tiền để thuê nhân viên chuyên nghiệp đến làm thì tốt hơn.

- Nghiệp chướng a, đây là đã đắc tội với thần tiên gì, lại chơi ta như vậy.

Tâm tình của bà chủ cực kỳ buồn bực, chuẩn bị trở về nhà của người em ruột. Nàng vốn là tính toán đến xem một cái, nếu không có chuyện gì thì trở về khách sạn ở. Ở nhà của em trai tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng mà bà chủ có thể nhìn ra được, dường như là người em của mình có chút không vui.

Dọc theo con đường, ở bờ sông cách đó không xa có rất nhiều người. Dường như là đã có chuyện gì xảy ra. Bà chủ có chút tò mò, liền vội vàng đến xem. Có thể là bởi vì có quá nhiều người nên căn bản là nàng không chen vào được.

- Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra?

Bà chủ hỏi người thanh niên trẻ tuổi đứng ở trước mặt mình một tiếng.

- Làm sao lại có nhiều người tụ tập vậy, có người nhảy sống tự tử sao?

- Ha ha, so với nhảy sông tự tử còn hay hơn.

Người thanh niên trẻ tuổi kia nhếch miệng cười.

- Không biết là vì sao mà cóc nhái ở dưới sông đều nhảy lên bờ, hình thành một đoàn lớn đang đánh nhau .

- A? Cóc chạy loạn giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ là có động đất?

Bà chủ cả kinh nói.

- Ta thấy mí mắt giật giật. Người xưa đã nói, nếu như cóc qua phố chính là sắp động đất.

- Không có khả năng.

Một thanh niên khác đứng ở bên cạnh nói.

- Nếu như là có động đất, chỉ sợ đám cóc này đã sớm chạy, làm sao có thể ở chỗ này đánh nhau được. Hơn nữa trên TV cũng không thông báo là sắp có động đất. Nếu mà có động đất, hẳn là cục địa chất đã sớm thông báo với chính phủ rồi.

- Nếu to quá, cục địa chất sẽ không kịp thông báo.

Bà chủ cũng không để ý đến lời nói của người thanh niên.

- Những người của cục địa chất cũng giống như những người bình luận ở trong TV, lúc trước thì cũng giống như heo, sau đó thì lại như Gia Cát Lượng. Không tin được.

- Không được, mặc kệ là thật hay giả, vẫn là đi ra ngoài trốn là tốt nhất.

Bà chủ đã hạ quyết tâm, khi trở về phải khuyên em trai và em dâu cùng nhau rời khỏi thị trấn này vài ngày. Bất kể nói như thế nào, sống trên đời cũng đều phải cẩn thận, không thể sơ sót được.

Trên đường trở về, bà chủ cảm thấy được dường như cả thị trấn nhỏ này đều không đúng lắm. Đây chẳng qua chỉ là một cái thị trấn nhỏ ở phương nam xa xôi mà thôi. Nói nó làm một thị trấn cũng có chút quá đáng, nhiều nhất thì chỉ có thể xem như một cái thôn hơi lớn mà thôi. Tổng cộng cũng chỉ có không đến mấy trăm gia đình. Mọi người cúi đầu thì thấy, ngẩng đầu lại gặp, chủ yếu đều biết hết. Có cây bán anh em xa mua láng giềng gần. Quan hệ hàng xóm ở trong cái thị trấn nhỏ này coi như là hòa hợp. Dọc theo đường đi bà chủ đã thấy được ba vụ đánh nhau. Đều là những hàng xóm của nhau. Bình thường cho dù là có chút tranh chấp, cũng không có khả năng động thủ. Cùng lắm là ngoài miệng mắng một hai câu rồi quên đi. Thế nhưng ba vụ đánh nhau thì có hai vụ giống như là có chuyện thâm thù đại hận vậy. Đều động thủ không lưu tình chút nào. Nhìn như là muốn một sống một chết với nhau vậy.Thậm chí bà chủ còn nhìn thấy có hai chàng trai đánh nhau đến mức đầu rơi máu cháy mà còn chưa chịu dừng tay, hai mắt đỏ bừng. Mà những người vây xung quanh cũng kỳ quái, chẳng những không khuyên can hỗ trợ mà ngược lại là ở một bên ồn ào. Dường như hận không thể làm cho hai người đánh nhau tới chết mới đã nghiền.

Bà chủ là người cẩn thận, tự nhiên không có khả năng đi ra khuyên can. Người đánh nhau cũng không phỉa là bạn thân của nàng, tự nhiên là nàng cũng không thể đi vào khuyên can. Ngộ nhỡ đi vào khuyên can lại có thể lôi cả mình vào. Loại chuyện tình tốn sức mà không được lòng này chắc chắn bà chủ sẽ không đi làm.

Về tới nhà em trai, vừa vào đến cửa lại phát hiện ra em dâu đang cầm băng gạc để băng bó đầu cho em trai của mình. Mà em trai thì ngồi ở chỗ kia, thở hổn hển, trên đầu tràn đầy máu tươi.

- Chao ôi, em trai, em bị làm sao vậy ?

Bà chủ bước nhanh qua, phát hiện ra ở trên trán của em mình có một vết thương lớn, máu đang chảy ra bên ngoài.

- Đừng hỏi nữa, đều là do tên chó hoang A Khôn gây ra.

Em trai của bà chủ thở phì phì.

- Lão tử có ý tốt mời hắn uống rượu, nhưng mà không nghĩ tới tiểu tử này không biết tốt xấu, uống nhiều quá còn mượn rượu nói linh tinh. Vốn em tưởng hắn uống nhiều quá, có lòng tốt đưa hắn trở về, nhừng mà thật không ngờ tiểu tử này lại ở đây nói khý. Em nghe không nổi nữa, nên ầm ĩ với hắn hai câu, nhưng thật không tưởng được tiểu tử này nhảy dựng lên, dùng chai rượu đập lên đầu em một cái.

- Chị, giúp em một chút, hôm nay lúc em nấu cơm không cẩn thận đã cắt vào tay, bây giờ làm không tiện.

Em dâu của bà chủ nói. Bà chủ liếc mắt nhìn bàn tay của em dâu một cái, phát hiện ngón trỏ em dâu cũng có một tầng băng gạc, bên trên băng gạc màu trắng đã bị thấm đẫm máu tưởi, hẳn là do vừa rồi băng bó cho chồng nên bị dính vào.

- Theo như lời em nói lúc trước, thì A Khôn kia cũng không phải là người tốt gì cả, mỗi ngày đều ở trên thị trấn chơi bời lêu lổng, là một tên du côn. Không nên qua lại với hắn, vậy mà làm sao em cũng có thể uống rượu với người như thế được.

Bà chủ tiếp nhận băng gạc ở trong tay em dâu, vừa băng bó cho em trai vừa quở trách nói.

- Làm sao em lại mời hắn uống rượu, cũng không phải là thân thích gì.

- Đừng nói nữa.

Em trai bà chủ thở dài.

- Tiểu tử này một mực chơi bời lêu lổng ở trên thị trấn, mỗi ngày đều có bộ dáng chán nản, qua ngày hôm nay không biết đến ngày mai. Nhưng mà gần đây không biết là làm sao vậy, giống như là phát tài to rồi vậy, ra tay rất hào phóng. Lại có thể mua đồng hồ vàng, xích vàng, bộ dáng như nhà giàu mới nổi. Vốn rằng em còn tưởng hắn được sổ xổ gì đó, hôm nay gặp được hắn liền thuận miệng hỏi một câu. Nhưng thật không ngờ tiểu tử này dương dương tự đắc nói, gần đây hắn gặp được quý nhân, có nhiều cách thức kiếm tiền. Em nghe xong thì giật mình, liền hỏi một chút xem rốt cuộc là có cách thức gì, nói không chừng em cũng có thể làm một chút kiếm ít tiền lời, nhưng mà không nghĩ tới….

- Em chính là quá tham lam.

Bà chủ nói.

- Hiện tại không phải là ngày qua ngày của em cũng rất tốt sao ? Không phải lo ăn lo mặc, cũng không sợ không có cơm ăn, cần gì phải đi làm mấy cái việc kia. Tên tiểu tử A Không kia không phải là người đứng đắn gì, cách thức của hắn nhất định không phải là cái việc tốt gì. Ngộ nhớ em thật sự theo hán, lại phát hiện ra là chuyện phạm, em nói xem sẽ như thế nào ?

- Cách thức có thể kiếm nhiều tiền thì quan tâm làm gì hắn đi cửa chính hay là ngõ sau.

Em trai bà chủ nhỏ giọng than thở nói.

- Ai lại chê tiền của mình quá nhiều chứ?

Lúc ăn cơm tối, bà chủ nói chuyện tình muốn đi ra ngoài tránh nạn với em trai và em dâu. Nghe được bà chủ nói có thể có động đất, em trai và em dây đều không tin. Bà chủ phải mất võ mồm thật lớn mới khuyên được hai người đồng ý ngày mai cùng nàng đi vào trong thành phố để tránh nạn. Dù sao thì bây giờ ở nhà cũng không có chuyện quan trọng gì. Sống cẩn thận cũng không phải là không tốt.

- Ha ha, ngày mai anh sẽ dẫn em vào trong thành phố tìm một chỗ ở vài ngày.

Em trai bà chủ nói với vợ.

- Khó có khi được vào trong thành phố một chuyến, chúng ta tìm một cái khách sạn nhỏ ở lại mấy đêm, cảm giác cuộc sống của người có tiền một chút.

- Không cần đến những chỗ đắt như vậy, tìm nơi an tĩnh một chút là được rồi.

Em dâu cười nói.

- Anh cũng biết em bị suy nhược thần kinh, quá ồn ào em cũng không ngủ được. Trên cái cây sau nhà chúng ta kia có một con cú, buổi tối luôn kêu rất to, làm cho em ngủ không ngon giấc. Em đã sớm bảo anh ra đuổi nó đi, nhưng mà anh lại không đi.

- Không được, con cú là thứ không thể đắc tội.

Bà chủ vội vàng nói.

- Cẩn thận sẽ có báo ứng.

- Nhưng mà nói tiếp cũng kỳ quái.

Em trai bà chủ nói.

- Tôi hôm qua cũng không có nghe thấy tiếng kêu của con cú kia, có phải là đã đi rồi không ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.