Bị nhốt trong phòng thẩm vấn hai tiếng đồng hồ, sau đó, Minh Diệu bị mấy nhân viên đưa tới phòng quan sát. Hai tiếng đồng hồ này chỉ bất
quá là mở đầu mà thôi. Chuyện này Minh Diệu rõ ràng trong lòng, Trần Lam cũng rõ ràng. Do đó Trần Lam cũng rất thức thời không hỏi mấy vấn đề
ngu xuẩn, để Minh Diệu bớt đi rất nhiều lạc thú có thể đả kích hắn.
Nguyên bản khi từ bên trong đi ra, Minh Diệu còn tưởng rằng phải chấp hành
nhiệm vụ gì trọng đại, do đó mang theo người lượng lớn phù chú và cái
hộp nhỏ màu xanh kia. Hiện tại những thứ này đều bị coi là vật phẩm nguy hiểm. Bất quá còn may, bỏi Minh Diệu tốt xấu gì cũng từng coi như là
người của hiệp hội, hơn nữa dù sao hắn cùng những nghi phạm khác khác
nhau. Trước khi sự tình còn chưa còn được làm rõ, nhân viên canh giữ đối với hắn cũng khách khí. Minh Diệu xin một điếu thuốc lá, ngồi trên
chiếc giường trong phòng quan sát nhỏ hẹp phun mây nhả khói.
- Ngươi thật nhàn nhã.
Một thanh âm nữ nhân từ dưới chân Minh Diệu vang lên. Trong giọng nói lẫn lộn tâm tình oán hận cùng kích động.
- A, coi như không tệ đi sao!
Minh Diệu thò đầu ra nhìn, người canh giữ cũng không có chú ý tới hắn, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Tiểu Manh sao rồi?
- Không có việc gì. Nàng hiện tại đang ở một nơi rất an toàn.
Bóng đen từ dưới chân Minh Diệu lộ ra nửa người, nổi giận đùng đùng nhìn Minh Diệu.
- Ngươi thiếu ta một lời giải thích.
- Vậy chờ khi nào có thời gian lại nói đi sao.
Minh Diệu đứng dậy duỗi người.
- Xem ra ở chỗ này tiếp tục đợi, cũng không biết được cái gì hữu dụng.
Ngươi cũng đã đến, không bằng trực tiếp cứu ta ra đi thôi?
- Cứu ngươi? Cứu kiểu gì?
Mị chỉ vào linh cụ buộc trên người Minh Diệu nói:
- Trên người mang theo món đồ này chỉ e ngươi không cách nào sử dụng năng lực đi sao? Chìa khóa thứ này ở đâu.
- A, không cần!
Minh Diệu cười cười. Hắn đưa tay ở trên khóa của linh cụ buộc trên người
mình ra sức một cái, linh cụ do kim loại đặc thù chế thành kia trong
nháy mắt gãy, khóa cũng mất đi tác dụng, Minh Diệu trực tiếp đem linh cụ từ trên người cởi ra.
- Ngươi làm sao làm được?
Mị kinh ngạc
hỏi. Loại linh cụ trói buộc này, nàng trước đây thấy qua, là cho người
có linh năng lực phạm tội sử dụng. Bị đồ vật này chế trụ, người bị chế
trụ không chỉ không thể sử dụng linh lực. Lại thêm linh lực trong thân
thể cũng sẽ trong thời gian ngắn tiêu tán hầu như không còn, trở nên
giống như thường nhân. Do đó phạm nhân đeo loại hình cụ này, người canh
giữ căn bản không cần lo lắng bọn họ sẽ trốn ngục. Bởi vì coi như là có
giúp đỡ bọn hắn đem linh cụ trói buộc giải trừ sạch. Trong thời gian
ngắn, phạm nhân cũng vô pháp khôi phục lực lượng vốn có, do đó người
canh giữ cũng không quá nghiêm ngặt. Thế nhưng Mị chưa từng thấy hoặc
nghe nói qua, có ai có thể tự mình đem linh cụ trói buộc trên người mình lấy ra.
- Ha hả, loại đồ vật này chỉ để đối phó với linh năng lực giả bình thường còn có chút tác dụng.
Thấy ánh mắt kỳ quái của Mị, Minh Diệu cười cười.
- Thế nhưng ngươi biết, ta lại không phải bình thường, do đó...
Nguyên lý linh cụ trói buộc là lợi dụng phương thức áp bách phách kết của linh năng lực giả ngăn cản họ phát huy linh lực của mình, đồng thời để linh
lực vốn chứa đựng trong phách kết thông qua phương thức đè ép tiêu tán
ra bên ngoài cơ thể. Thế nhưng bởi lúc trước thân thể của Minh Diệu bị
thương tổn quá mức nghiêm trọng, toàn bộ kinh mạch và huyết quản trên
người đều bị phá hư sạch sẽ. Vì chữa trị thân thể này, Hà Lỵ đã phí
không ít khí lực. Chính là đem kinh mạch trong cơ thể Minh Diệu triệt để thay đổi.
Hiện tại Minh Diệu đã không phải sử dụng phương pháp
lợi dụng phách kết để chứa đựng linh lực. Linh lực tràn ngập mỗi một góc trong thân thể hắn. Do đó đơn thuần dựa vào linh cụ trói buộc áp bách
phách kết làm linh năng lực giả mất đi lực lượng, đối với Minh Diệu mà
nói, căn bản một chút tác dụng cũng không có. Giống như một bộ trang sức tạo hình có chút kỳ quái, không thích liền trực tiếp cởi ra là được.
- Nếu linh cụ trói buộc không có chút tác dụng nào đối với ngươi mà nói,
vậy tự ngươi có thể thoát ra. Còn cần ta cứu ngươi sao?
Mị tức giận nói.
- Đừng nói như vậy, tuy rằng hiện tại ta cả người đều rất ngứa ngáy, muốn tìm mấy người xuất thủ thử xem, thế nhưng đem hiệp hội náo loạn, long
trời lở đất không phải ý kiến hay.
Minh Diệu vừa cười vừa nói:
-
Một mình ta tuy rằng cũng có thể, thế nhưng lại phải phí không ít công
phu. Nếu ngươi tới giúp đỡ, như vậy tư nhiên sẽ dễ dàng hơn một chút.
- Được rồi!
Mị bất đắc dĩ gật đầu:
- Phải làm như thế nào?
- Rất đơn giản!
Minh Diệu nói với Mị rằng:
- Sau khi ta bị giải đến đây, bọn họ đem đồ vật tùy thân của ta đều thu
mất. Hẳn là đặt trong phòng trữ vật. Ngươi chỉ cần lén lấy chúng trở lại cho ta là được.
- Lặng lẽ trộm trở lại?
Mị kỳ quái hỏi:
- Ngươi cũng có thể sử dụng linh lực, trực tiếp giết ra ngoài không phải được sao?
- Nữ nhân bạo lực, ta nói như thế nào, ngươi cứ làm như thế, sao nhiều lời như vậy?
Minh Diệu cười lấy tay bắn lên gáy Mị một cái. Bởi hai tỷ muội này bộ dáng
giống nhau, khi Minh Diệu ở cùng Mị đều sản sinh một loại ảo giác, coi
Mị là Diệp Tiểu Manh, do đó nhịn không được muốn khi dễ một chút.
- Nghe lời, đi thôi.
- Bớt khoa chân múa tay với ta đi, ta biết làm sao mà.
Mị dùng hành động chứng minh bản thân cùng muội muội khác nhau. Diệp Tiểu
Manh tối đa là lầm bầm vài câu kháng nghị một chút mà thôi. Còn Mị phản
kháng thì tỏ rõ kịch liệt hơn nhiều. Trên chiếc giường Minh Diệu đang
ngồi xuất hiện một lỗ thủng trong suốt. Vị trí vừa đúng ở giữa hai đùi
của Minh Diệu. Minh Diệu phỏng đoán một chút, cách mệnh căn của mình
khoảng ba bốn thước mà thôi. Thiếu chút nữa liền thành thái giám, một
giọt mồ hôi lạnh từ trên trán hắn chậm rãi rơi xuống.
Mị hướng về phía Minh Diệu làm một thủ thế uy hiếp, thân thể chìm vào trong hắc ám. Lẻn vào trộm cắp, loại chuyện này đối với nàng là việc quen tay dễ làm
mà thôi. Sau năm phút đồng hồ, nàng mang theo đồ vật trước khi Minh Diệu bị giam lấy trở lại.
- Đồ vật lấy về rồi, hiện tại chúng liền giết ra ngoài đi sao?
Mị nói với Minh Diệu đang thu thập đồ vật rằng:
- Ta đã chuẩn bị xong.
- Đã nói rồi, lần này không nên đánh đánh giết giết, bớt chút khí lực đi.
Minh Diệu bên trong đồ vật mà Mị lấy về tìm ra một bức họa lắc lắc trước mặt nàng.
- Chớ nên quấy rầy bọn họ, chúng ta tự mình đi thôi, không cần bọn họ tiễn chúng ta.
- Đây là cái gì?
Mị kỳ quái hỏi.
- Cửa.
Minh Diệu đem linh lực rót vào điếu trụy trong tay, một đạo bạch sắc quang
mang từ trên đó chiếu xạ lên vách tường phòng giam, biến thành một cánh
cửa ánh sáng màu trắng.
- Lần trước từ chỗ nữ ác ma Lilith lấy được.
Tuy rằng không giống cánh cửa thần kỳ của Doremon có thể thay đổi vị trí cửa ra, nhưng sử dụng cũng coi như thuận tiện.
- Phía sau cánh cửa này thông tới đâu?
Mị cảm giác cánh cửa này nhìn tựa hồ rất quen mắt, nàng mơ hồ nhớ rõ đã
từng thấy qua đồ vật tương tự trong phòng thí nghiệm, thế nhưng lại
không dám khẳng định.
- Đến cung điện của Lilith.
Minh Diệu vẫy tay với Mị.
- Đến đây đi. Trước rời khỏi nơi này, sau đó lại để Lilith hỗ trợ mở ra một cánh cửa có thể về nhà.
Trong mê hoặc, Minh Diệu nắm tay Mị, hai người đi vào trong cánh cửa tản ra
quang mang kia. Thân ảnh dần dần biến mất. Mà sau khi hai người bọn họ
tiến vào bên trong, bạch sắc quang mang kia cũng dần mờ đi, khôi phục
hình dạng vốn có của phòng giam.
Bạch sắc quang mang chói mắt làm Mị không mở mắt ra được. Là bộ tộc Ảnh Mị hành tẩu trong bóng tối, đối
với ánh sáng nàng rất là phản cảm. Bất quá hoàn hảo quang mang chói mắt
này cũng không có duy trì quá lâu. Sau khi khôi phục tầm mắt, nàng phát
hiện chính mình đang ở trong một hành lang màu trắng.
- Ta không thích nơi này.
Mị mở miệng nói. Tuy rằng con mắt có thể thấy rõ ràng sự vật trước mắt.
Nhưng cũng vì ánh sáng phản xạ, nàng cũng không biết hình dung cảm giác
này như thế nào. Thật giống như cảm giác trong lòng ta có thể thấy được, sau đó con mắt liền thấy được. Đây là không gian cùng thế giới hiện
thực hoàn toàn khác nhau. Ở chỗ này cũng không có cái gọi là ánh sáng,
tự nhiên cũng không có bóng. Mất đi thiên phú ảnh tử của bản thân, Mị
cảm giác chính mình hiện tại bất quá chỉ là một yêu quái hành động tương đối mẫn tiệp mà thôi, khiến nàng cảm giác rất không an toàn.
- Đi thôi, phòng của Lilith ở phía trước.
Minh Diệu kéo Mị một cái, vừa cười vừa nói.
- Nhẫn nại một chút. Rất nhanh liền có thể trở về.
Đi qua hàng lang thật dài, Minh Diệu đẩy một cánh cửa lớn mà trắng ra.
- Ngày hôm nay sao lại rảnh rỗi đến gặp ta?
Một thanh âm nữ nhân vang lên, thanh âm trầm thấp, hơi khàn khàn, lại lộ ra một cổ từ tính mê người.
- Ha hả. Tiện đường thôi.
Minh Diệu vừa cười vừa nói:
- Không phải là không chào đón ta đấy chứ?
- Rõ ràng là bản thân bị bắt, muốn lợi dụng chỗ của ta làm trạm trung chuyển, gia hỏa không thành thật!
Từ phía sau bình phong, một nữ nhân mặc một thân trang phục màu trắng đi tới.
Thấy nữ nhân này, Mị có chút thất thần. Tóc ngắn có chút rối loạn, trên mặt
mang theo một cổ tiếu ý nồng đậm. Nàng quay đầu nhìn Minh Diệu, khuôn
mặt nữ nhân này có chút tương tự với hắn.
- Nàng là Lilith?
Mị kinh ngạc hỏi.
- Ta vẫn cho rằng Lilith là một nữ ác ma xinh đẹp, hơn nữa tràn ngập mê hoặc.
Minh Diệu vừa cười vừa nói:
- Chớ nên bị hình dáng của nàng lừa gạt. Trong mắt của mỗi người Lilith
sẽ có hình dáng khác nhau. Nàng sẽ biến thành người mà ngươi có hảo cảm
nhất, tới gần ngươi, sau đó dùng lời dụ dỗ lừa gạt ngươi, để ngươi ký
kết điều ước khiến ngươi phải hối hận cả đời, lấy đi thứ quý giá nhất
của ngươi. Nói tóm lại, nàng là một nữ tử lừa gạt lợi hại nhất.
- Ngươi đang phỉ báng ta à, ta rất có lòng thương người đấy. Ngươi làm
như vậy sẽ tạo thành thương tổn lớn đối với sinh ý của ta sau này.
Lilith ưu nhã chậm rãi bước tới. Nàng quan sát Mị một chút, kỳ quái nói:
- Ta thật không ngờ, ngươi cư nhiên mang theo tiểu sủng vật, hơn nữa
chuyện thứ nhất khi ngươi khôi phục không ngờ là cho nó ngực lớn hơn.
Ngươi, kẻ này đầu óc đều là tư tưởng tà ác, dâm tục.
- Đây không phải Tiểu Manh, mà là Mị, tỷ tỷ của nàng.
Minh Diệu khoát khoát tay nói.
- Có chút phức tạp, hiện tại không phải lúc để nói rõ. Giúp ta mở ra một cánh cửa về nhà, hai chúng ta cần trở về gấp.
- Vừa mới gặp mặt đã phải đi vội thế à? Kẻ bạc tình.
Lilith bất mãn nhíu mày. Tay nàng vung lên, một cánh cửa tản ra quang mang
giống như cái Mị đã từng thấy xuất hiện ở trong không khí.
- Cảm ơn.
Minh Diệu hướng về phía Lilith chắp tay.
- Nợ ngươi một lần, lần sau mời ăn.
- Ha hả, ăn thì không cần.
Lilith vừa cười vừa nói:
- Bất quá nếu, như vậy ta muốn hỏi tiểu cô nương này một vấn đề.
- Ta sao?
Mị kỳ quái hỏi:
- Vấn đề gì?
- Ha hả, rất đơn giản.
Lilith đi tới, lấy tay chỉ vào cằm của Mị. Đối mặt với nữ ác ma trong truyền thuyết này, Mị có chút không biết làm sao.
- Ta ở trong mắt ngươi, rốt cuộc là có bộ dáng gì?
- Là, là...
Mị trả lời có chút lắp bắp, không biết là bởi vì khẩn trương hay sợ hãi.
- Chính là một nữ nhân rất, rất đẹp a! Một loại rất gợi cảm, đúng rồi, rất hấp dẫn...
- Thật không?
Lilith khẽ cười một tiếng, đang cười nhạo Mị không thành thật, cũng không có
cùng nàng tiếp tục day dưa, mà lui về phía sau vài bước, phất tay áo
cùng hai người cáo biệt.
- Đi, còn thất thần cái gì a,
Minh Diệu kéo Mị đang còn chưa hoàn hồn một cái, hai người lại biến mất trong quang mang.
- Vẫn là một gia hỏa tình cảm hỗn loạn, lại phức tạp.
Lilith nhìn hai người dần dần biến mất trong cánh cửa, cười khẽ lẩm bẩm:
- Xem ra đem ái tình trả lại cho hắn thật là một ý kiến hay. Càng ngày
càng làm tốt. Cuối cùng rốt cuộc sẽ chọn ai đây? Thật mong chờ!
Diệp Tiểu Manh liền nhào tới trong ngực Minh Diệu.
- Tỷ tỷ nói trong tiểu khu của chúng ta có sát thủ, ta rất lo lắng cho ngươi a.
- Sát thủ?
Minh Diệu kỳ quái nhìn Mị hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- A, khi ta tới đón Tiểu Manh có hai sát thủ đang ở trong tiểu khu của
các ngươi, rõ ràng mục tiêu của bọn chúng hẳn là Tiểu Manh.
Mị hiển nhiên vẫn có chút mất hồn, nghe Minh Diệu hỏi mới hồi phục tinh thần lại.
- Bất quá cũng may, Tiểu Manh trên đường quay về làm lỡ một chút thời
gian. Trước khi nàng về, ta đã đem hai người bọn chúng giết chết.
- Biết là ai phái sát thủ tới không?
Minh Diệu xoa đầu Diệp Tiểu Manh, ý bảo nàng buông tay.
- Không xác định.
Mị ngẫm lại rồi nói:
- Một là nhân loại linh năng lực giả. Một là xà yêu. Nhân loại kia là
người của hiệp hội. Ta ở trên người hắn tìm được giấy chứng nhận. Xà yêu kia, ta cũng không biết là ai phái nàng tới.
- Đúng vậy, thật đáng sợ, tỷ tỷ còn bị thương đấy!
Diệp Tiểu Manh ở một bên tiếp lời nói.
- Ngươi bị thương?
Minh Diệu nhăn mặt nhíu mày lại.
- Hai gia hỏa kia rất lợi hại?
- Không, không lợi hại, loại tam lưu mà thôi.
Mị lắc đầu.
- Nhân loại kia là thành viên của tổ hành động đặc biệt lần trước phục
kích chúng ta, có chút vướng tay chân, bất quá vẫn là bị ta thu dọn.
- Người của hiệp hội sao lại phục kích ngươi?
Minh Diệu khó hiểu hỏi:
- Bọn họ không thể biết chuyện của ngươi chứ?
- Bọn họ biết.
Mị thở dài một hơi nói.
- Ta vẫn không có nói với ngươi. Ta vốn lệ thuộc tổ chức ngầm, người
khống chế chân chính là là hội trưởng của hiệp hội thần quái các ngươi,
cũng chính là ông ngoại của ta.
- Hội trưởng? Ông ngoại của ngươi?
Minh Diệu cả kinh. Nghe tin tức này, hắn tựa hồ cảm giác có một số việc lúc
trước được giải thích thông suốt, thế nhưng lại xuất hiện càng nhiều bí
ẩn.
- Như vậy lại càng không có lý do gì...
- Ta đoán đại khái là ta cũng bị coi thành kẻ phản bội đi sao!
Biểu tình của Mị cô đơn nói rằng.
- Ta đang cùng phụ thân nói chuyện xong, sau đó trên đường trở về lọt vào phục kích. Ta đoán là bởi vì sự tình phụ thân muốn xuất thủ ngăn cản
ông ngoại bị phát hiện.
- Diệp đại ca xuất thủ muốn ngăn cản ông ngoại ngươi?
Minh Diệu xoa cằm, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
- Ngăn cản cái gì?
- Mẫu thân của ta sống lại.
Mị quay đầu sang một bên, thản nhiên nói.
- Phụ thân nói cho dù mẫu thân sống lại lần thứ hai, cũng chỉ là một bức
tượng người sống không có ý thức, nhưng lại phải tiếp tục bị đau ốm dằn
vặt.
- Thì ra là thế, khó trách...
Minh Diệu tựa như có chút suy nghĩ, gật đầu.
- Bất quá đây lại xuất hiện vấn đề mới. Ngươi nói mình bị phục kích trên đường trở về đúng không?
- Đúng, sao vậy?
Mị kỳ quái hỏi.
- An bài phục kích không có khả năng là ông ngoại ngươi.
Minh Diệu khẳng định nói rằng.
- Ngưởi hẳn là còn không biết đi sao, kỳ thực ông ngoại của ngươi...hắn đã chết rồi.
- Chết?
Nghe nói như thế Mị liền cả kinh.
- Sao có thể, cùng ước định không giống. Không phải nói chỉ cần cướp đi
quyền lực của hắn là có thể sao, không được, ta muốn đi tìm phụ thân hỏi rõ.
Nàng khẽ cắn môi, thân thể hóa thành một đoàn hắc ảnh dày đặc như nước.
- Trước không nên vội vàng, hãy nghe ta nói xong đã.
Ngay khi Mị còn chưa hoàn toàn tiến nhập ảnh tử, nàng cảm giác bị vật gì đó
kéo lại. Còn không đợi nàng phản ứng lại, một cổ lực kéo thật lớn đem
nàng từ trong ảnh tử kéo ra. Nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn, phát hiện Minh Diệu cư nhiên tay không nắm lấy thân thể mình dưới trạng thái ảnh
tử, đem nàng kéo trở lại.
- Sao ngươi làm được như thế?
Mị cảm giác càng lúc càng giật mình. Lúc trước là ở trong phòng quan sát của
hiệp hội, Minh Diệu có thể dựa vào lực lượng bản thân thoát khỏi linh cụ trói buộc khiến nàng ngoài ý muốn. Không nghĩ tới hiện tại hắn còn có
thể túm lấy ảnh tử của nàng. Phải biết rằng thiên phú ảnh tử của Mị trừ
phi là gặp phải tia sáng đặc thù chiếu xạ, tỷ như trận pháp lần trước
nàng bị phục kích. Bằng không đừng nói là không có khả năng mất đi hiệu
lực, cư nhiên có thể dùng tay không túm lấy ảnh tử, Mị càm giác Minh
Diệu lần này trở lại, càng lúc càng không thể tưởng tượng.
- A, ta đối với đem nữ hài tử giữ ở bên người vẫn là có tâm đắc nhất định.
Minh Diệu mở miệng nói.
- Trước chớ vội xung động. Nếu như ta đoán không sai, hiện tại cho dù
ngươi muốn đi tìm Diệp đại ca, cũng nhất định không tìm được. Hắn hiện
tại đã tìm được một địa phương rất bí mật ẩn trốn, hơn nữa rất có thể
phải một đoạn thời gian tương đối dài không thể lộ diện.
- Vì sao?
Mị kỳ quái hỏi:
- Sao ngươi biết?
- Đem tất cả tin tức liên hệ với nhau cho ra kết luận, có thể sẽ có chút sai lầm, nhưng hẳn là sẽ không khác quá nhiều.
Minh Diệu vuốt cảm nói.
- Nếu như ta không có đoán sai, hiện tại hắn hẳn là cũng bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ.