Trần Hạo kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lão tứ mang theo dáng tươi cười tà ác trên gương mặt, mà trên tay phải của hắn đang cầm một con dao trái cây sắc bén!
- Lão tứ, cậu đang nói cái gì?
Gương mặt Trần Hạo kinh ngạc nhìn vẻ mặt lão tứ đang lộ ra vẻ dữ tợn, đồng thời tay hắn chậm rãi mò mẫm ra sau lưng. Chỉ bất quá hắn lại bắt hụt tay, lúc này Trần Hạo mới nhớ tới cây gậy kim loại mình vẫn luôn cầm theo phòng thân cũng đã dùng để ngăn chặn tay cầm cánh cửa sắt trên sân thượng.
- Không cần giả ngốc, ngươi là người thông minh, ta rất rõ ràng!
Lão tứ nhếch miệng cười cười:
- Cho nên không cần tiếp theo theo ta chơi trò đổi đề tài để kéo dài thời gian!
- Ngươi bị lây bệnh từ lúc nào?
Trần Hạo chứng kiến tâm tư của mình đều bị vạch trần, thở dài một hơi:
- Ta căn bản không nhìn thấy ngươi có vết thương nào.
- Rất sớm!
Lão tứ cười nói:
- Tính ra ta cũng được xem như là nguyên lão đi. Kỳ thật nói cho đúng, người trong phòng ngủ chúng ta đều được xem như nguyên lão. Chẳng qua chỉ ngoại trừ ngươi mà thôi. Nếu không phải liên tục mấy buổi tối ngươi đều vắng mặt trong phòng ngủ, cũng không cần phải phiền phức như thế!
- Chẳng lẽ là ngươi…
- Cũng không khác biệt bao nhiêu đâu, nhưng không phải do ta.
Lão tứ nói:
- Ta là bị nhị bàn lây bệnh, hắn thuận tiện cũng lây bệnh cho lão đại!
- Quả thật là do nhị bàn!
Tuy trong lòng đã có loại dự cảm này, nhưng khi chính tai nghe được tin tức kia trong lòng Trần Hạo cũng rét lạnh. Chứng kiến gương mặt ác độc của lão tứ, Trần Hạo có chút áy náy. Lúc ấy không phải hắn không hoài nghi nhị bàn, vô luận là bị nữ quỷ hấp dẫn hay vẫn vô duyên vô cớ rời khỏi phòng ngủ, nhị bàn đều biểu hiện quá bất thường. Mặc dù sau đó nhị bàn cũng tìm ra lý do để giải thích, nhưng những lý do kia nếu đem ra cẩn thận suy nghĩ căn bản là không hợp lý. Trần Hạo có chút hối hận, lúc ấy nếu mình nhắc nhở lão đại cùng lão tứ chú ý nhị bàn một chút, có lẽ hai người bọn họ sẽ không bị thay đổi thành hình dạng này.
Nữ quỷ? Trần Hạo đột nhiên bừng tỉnh. Tất cả chuyện này bắt đầu không phải từ ngày nữ quỷ kia xuất hiện bên trong phòng ngủ của bọn họ hay sao? Nguồn gốc của hết thảy chuyện này đều nằm trên người nữ quỷ kia!
- Phác thông…
Một thanh âm vang lên, Trần Hạo quay đầu nhìn lại. Ngay khi hắn cùng lão tứ còn đang nói chuyện, bộ dáng của Anh Đào càng ngày càng nghiêm trọng. Mạch máu nổi lên che kín toàn bộ thân thể của nàng, nguyên bản gương mặt thật thanh tú đã thay đổi, biến thành vô cùng dọa người. Cũng không biết do thân thể không khỏe hay do nguyên nhân nào khác, hai mắt Anh Đào nhắm nghiền, đã ngã trên mặt đất mất đi ý thức.
- Anh Đào, em làm sao vậy, cố gắng chịu đựng một chút…
Trần Hạo vội vàng nhào qua đỡ lấy Anh Đào, lại phát giác thân thể nàng nóng rực thật dọa ngươi. Trần Hạo quay đầu phẫn nộ nhìn lão tứ:
- Anh Đào vì sao lại bị như vậy, nàng cũng không có bị cắn tổn thương đi?
- Đừng khờ dại, ngươi thật sự nghĩ những gì trong thế giới trò chơi đều hữu dụng trong thế giới sự thật sao?
Lão tứ cười lạnh nói:
- Chúng ta không phải vì bị siêu vi trùng khuếch tán mà biến thành thây ma, tuy rằng chúng ta đem nhân loại xem là thực vật, nhưng phương pháp phát triển đồng loại cũng không phải dùng phương thức cắn người ghê tởm như vậy!
- Máu, là máu!
Trần Hạo hồi tưởng lại khi Anh Đào bị tập kích, hắn chợt hiểu ra nói:
- Các người lợi dụng máu làm môi giới để nhân loại bị lây nhiễm. Làm cho bọn họ biến thành đồng loại của các người, giống như là quỷ hút máu!
- Đáp đúng, nhưng không có phần thưởng!
Trên mặt lão tứ vẫn hiện lên dáng tươi cười làm người khác sợ hãi:
- Cho nên kế tiếp hẳn là đến phiên ngươi…
- Chờ một chút, có thể trước tiên trả lời ta mấy vấn đề hay không?
Trần Hạo thối lui ra sau hai bước:
- Các người đã có thể đem người thường biến thành đồng loại của mình, như vậy tại sao còn muốn ăn rụng bọn hắn?
- Phải biết cho dù là nhà máy sản xuất ra hàng hóa cũng có những mặt hàng không đủ tiêu chuẩn.
Lão tứ không thèm để ý chút nào nói:
- Bọn hắn không chịu đựng nổi trọng tố, vì vậy chúng ta phải trực tiếp tiêu hủy mà thôi. Ngươi đã đoán đúng, tỷ lệ sống sót của nữ nhân sau khi bị lây nhiễm đích xác rất thấp, cho nên đại bộ phận nữ tính bị lây nhiễm đều không thể bị chuyển hóa, nên phải biến thành lương thực của chúng ta!
- Như vậy Anh Đào…
Trần Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Anh Đào té trên mặt đất mất đi ý thức, ánh mắt của nàng đang không ngừng run rẩy, tựa hồ trong lúc đang ngủ đã nằm thấy một cơn ác mộng thật đáng sợ.
- Cuối cùng nàng sẽ như thế nào?
- A, chuyện đó ngươi không cần lo lắng!
Lão tứ nói:
- Ra vẻ như nàng đã biến thành một trong những nữ tính thức tỉnh khó được, chắc là sẽ không biến thành lương thực của chúng ta.
Tiếp theo hắn cầm dao trái cây sắc bén đặt bên miệng, dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp:
- Cho nên, ngươi cũng đi cùng nàng đi!
Tuy rằng trong lòng Trần Hạo đã sớm có phòng bị, nhưng lại thật không ngờ động tác của lão tứ có thể nhanh đến như vậy. Hắn còn chưa kịp trốn tránh, đã bị lão tứ lập tức nhào lên đè trên mặt đất. Trước đó trong quá trình bỏ chạy cùng chống đỡ dọc đường đã làm thể lực của hắn cạn kiệt, hơn nữa lực lượng của nhân loại bình thường cũng đã yếu ớt hơn lực lượng của quái vật như lão tứ, vì vậy hiện tại Trần Hạo bị lão tứ đè ép sít sao không cách nào nhúc nhích.
Trên sân thượng tòa lầu thực nghiệm, một nam sinh gầy yếu thấp bé ngồi trên người nam sinh cường tráng cao lớn hơn hắn, chỉ dùng một bàn tay đã nắm chặt tay của Trần Hạo đang không ngừng giãy dụa, mà tay kia cầm dao trái cây sắc bén. Nhưng nam sinh gầy yếu cũng không đâm xuống Trần Hạo nằm bên dưới, mà đang cắt lấy cánh tay của mình.
- Hiện tại uống hết, biến thành đồng loại của chúng ta!
Máu tươi từ miệng vết thương trên cánh tay lão tứ chảy ra, ánh mắt của hắn tản ra quang mang tàn ác:
- Hoặc trở thành lương thực của chúng ta đi!
…
- Tiểu Manh, còn chưa được sao?
A Trạch vừa ngăn cản công kích của Quỷ Yêu, vừa lớn tiếng quát.
- Kiên trì thêm một chút, sắp được rồi…
Diệp Tiểu Manh tuôn đầy mồ hôi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm máy dò xét trong tay.
A Trạch cảm giác được Quỷ Yêu công kích càng lúc càng nhanh, tựa hồ đã có vẻ bối rối. Nàng biết được bọn họ đã cách bản thể của nó càng ngày càng gần. truyện được lấy từ luongsonbac.com
Công kích của Quỷ Yêu vốn không thể nhìn thấy, a Trạch chỉ có thể nương vào linh cảm để phán đoán phương hướng công kích của nó. Hơn nữa dưới công kích càng lúc càng dày đặc, nàng đã không còn nhanh nhẹn như lúc ban đầu. Hiện tại nàng chỉ có thể phòng thủ mà không thể phản kích, còn phải bận tâm bảo hộ cho Tiểu Manh không bị thương tổn, nàng cảm giác thật có chút cố hết sức.
- Liều mạng!
Tay trái của a Trạch nắm chặt trong hư không, một đoàn bạch sắc quang mang trong nháy mắt ngưng tụ trong lòng bàn tay, một thanh băng kiếm sắc bén xuất hiện trong tay trái của nàng.
- Một thanh không đủ, vậy dùng hai thanh!
Thật ra dùng linh lực ngưng kết ra băng kiếm tuy rằng sắc bén hơn nữa càng chắc chắn, nhưng loại vũ khí như kiếm dù sao cũng dùng để công kích, mà không phải là lựa chọn tốt nhất để dùng khi phòng thủ. Mà điểm đáng ghét nhất của Quỷ Yêu chính là nó có thể dùng lực lượng vô hình công kích trong hư không để công kích hai người a Trạch mà a Trạch lại không thể chuẩn xác phản kích được nó. Vì vậy dù trong tay có được vũ khí cường đại, a Trạch cũng có lòng tin xử lý được Quỷ Yêu, nhưng trước khi tìm được bản thể của Quỷ Yêu nàng cũng chỉ có thể buồn bực chuyên tâm lo phòng thủ.
Cây kim trong máy dò xét không ngừng nhảy lên, dần dần tiếp cận khu vực màu đỏ. Diệp Tiểu Manh biết phương hướng các nàng tìm kiếm sẽ không sai, bản thể của Quỷ Yêu tuyệt đối đang giấu ở gần bên cạnh. Nhiệm vụ hiện tại của nàng là tìm kiếm ra địa phương bản thể ẩn núp, mà sau lưng của nàng thì hoàn toàn giao lại cho a Trạch.
- Nhanh lên, phải tìm được lập tức…
Tuy rằng trong lòng Diệp Tiểu Manh vô cùng sốt ruột, nhưng nàng cũng không dám có chút khinh thường. Sự thật đã chứng minh Quỷ Yêu chẳng những tà ác hơn nữa còn thật giảo hoạt, cây kim trong máy dò xét đang không ngừng đong đưa ở khu vực màu đỏ, bản thể của Quỷ Yêu tuyệt đối đang nằm ở địa phương nàng sắp đụng tay đến.
- Không xong!
Ngay khi Diệp Tiểu Manh vừa ngẩng đầu sắp tìm kiếm được địa phương mà Quỷ Yêu đang che giấu bản thể, máy dò xét đột nhiên vang lên tiếng kêu tít tít không ngừng. Nàng cúi đầu nhìn, cây kim đang từ từ rơi xuống, bản thể Quỷ Yêu đã bắt đầu di chuyển. Diệp Tiểu Manh theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, hai nàng chỉ lo ngăn cản Quỷ Yêu công kích cùng tìm kiếm bản thể của nó, lại xem nhẹ sự tồn tại của một kẻ khác.
- An Thanh cẩn thận!
Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhớ tới trong ba người còn có An Thanh yếu ớt trói gà không chặt. Nàng vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện mình và a Trạch đã rời xa địa phương ban đầu, mà An Thanh vẫn còn một mình đứng nguyên chỗ cũ sững sờ.
- Đinh linh…
Một thanh âm tiếng chuông như chấn động lòng người vang lên bên tai An Thanh. Nàng cảm giác được sau lưng có chút rét run. Một bàn tay tái nhợt nhẹ nhàng nắm lên cổ của nàng, động tác nhìn qua như không có chút sức lực lại lưu dấu tay thật sâu trên cổ An Thanh. An Thanh cảm giác mình giống như bị một sợi dây thừng quấn quanh cổ, thân thể chậm rãi bị kéo lên.
- Buông nàng ra!
A Trạch hét lớn một tiếng.
- Đừng lại đây!
Một thanh âm nữ nhân thê lệ vang lên, một nữ nhân mặc váy ngủ màu trắng xuất hiện sau lưng An Thanh. Bàn tay cô ta đang bóp chặt cổ An Thanh, nhấc nàng lên cao. Trên gương mặt cũng không xinh đẹp hiện tại đã tràn đầy tức giận, hung tợn nhìn a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đang đứng cách xa khoảng mười thước phía trước. Ở nơi cổ chân nàng ta đeo một sợi dây chuyền màu bạc, bên trên treo một linh tỏa.
- Không thể giết người đã làm cho ta rất bực tức, các ngươi còn trộm đi thực vật duy nhất của ta, hiện tại ta thật tức giận!
Trong lòng Diệp Tiểu Manh thầm hối hận. Bên trong ghi chép của Minh Diệu đã từng nói qua, Quỷ Yêu vô cùng giảo hoạt, nếu không phải vạn bất đắc dĩ nó tuyệt đối sẽ không để cho người khác phát hiện ra bản thể của nó. Bởi vì bản thể của nó thật quá yếu ớt, sau khi tìm được vật để ám ảnh chỉ cần một nhi đồng không có chút linh lực nào cũng có thể dễ dàng tiêu diệt nó. Vừa rồi khi máy dò xét phát hiện được linh lực dao động chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối, chính là Quỷ Yêu muốn đem nàng cùng a Trạch dẫn dụ rời xa An Thanh mà thôi. Xưa nay ai cũng thích tìm quả hồng mềm mà nắm bắt, điều này rốt cục ai cũng hiểu được, mà An Thanh cũng chính là quả hồng mềm trong ba người. Ngay từ đầu mục tiêu của Quỷ Yêu tập trung vào An Thanh, vì thế người đầu tiên bị công kích cũng chính là nàng, sau đó Quỷ Yêu mới công kích a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh, chẳng qua chỉ là quỷ kế đem mục tiêu phân tán ra mà thôi.
- Không muốn bằng hữu của các ngươi hiện tại phải chết, vậy ngoan ngoãn nghe lời!
Thanh âm Quỷ Yêu bén nhọn chói tai:
- Nhiều ngày như vậy mỗi đêm ta phải đi xuyên qua bên người những học sinh kia, lại bởi vì mệnh lệnh mà không thể ra tay giết bọn hắn, tâm tình buồn bực này đã làm cho ta muốn nổi điên. Bất quá hiện tại xem ra, có lẽ các ngươi có thể mang đến cho ta được chút niềm vui!
- Ngươi muốn làm gì?
Băng kiếm trong tay a Trạch chỉ thẳng vào Quỷ Yêu nói:
- Thả nàng ra, ta cấp cho ngươi một thống khoái!
- Hắc hắc, nhưng ta lại không muốn cho các ngươi được thống khoái!
Quỷ Yêu nở nụ cười hăng hắc nói:
- Để cho ta suy nghĩ cần tra tấn các ngươi như thế nào đây? Ba người các ngươi đều là nữ nhân, chết tựa hồ cũng không có gì nghiêm trọng đi. Dù sao khả năng thức tỉnh của nữ nhân thật sự là quá thấp!
Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch liếc mắt nhìn nhau. Trên người Quỷ Yêu tựa hồ có không ít bí ẩn, nếu như muốn tìm hiểu tất cả thật rõ ràng, chỉ sợ phải tốn không ít khí lực. Nhưng hiện tại An Thanh đang nằm trong tay của nó, hơn nữa nhìn gương mặt hiện tại của An Thanh, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị ngạt thở mà chết.
- Vì sao ngươi lại đi tới ngôi trường này, là ai phái ngươi tới?
Diệp Tiểu Manh trấn định lại tinh thần nói:
- Ta biết ngươi bị người khống chế, nếu như ngươi nói ra, có lẽ chúng ta có thể giúp cho ngươi thoát khỏi sự khống chế kia!
- Ha ha ha ha, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu ngốc sao?
Quỷ Yêu hoàn toàn không đem lời của Diệp Tiểu Manh để trong lòng:
- Muốn gạt ta nói ra bí mật, hay muốn kéo dài thời gian sao? Vô ích thôi! Các ngươi muốn đứng nguyên tại chỗ từ từ xem bằng hữu của các ngươi bị ngạt thở mà chết, hoặc xông lên để nhìn thấy nàng bị ta bẻ gãy cổ. Hai điều này các ngươi chọn một đi!
Quái vật này thật thông minh, hơn nữa còn thật ác độc. Diệp Tiểu Manh cắn môi, căn bản không thể lấy được manh mối gì trên người Quỷ Yêu, tuy rằng chuyện này còn thật nhiều bí ẩn, nhưng hiện tại An Thanh đang ở trong tay của nó, hơn nữa còn đang nguy hiểm. Diệp Tiểu Manh đã nhìn thấy hai mắt An Thanh đã trợn trắng, tựa hồ đã sắp duy trì không được, hai nàng cũng không còn nhiều thời gian để tiếp tục truy hỏi, hiện tại quan trọng nhất chính là làm sao cứu lại An Thanh thoát khỏi tay quái vật kia.
- A Trạch, có biện pháp nào không?
Diệp Tiểu Manh nói khẽ với a Trạch:
- Chúng ta phải cứu ra An Thanh trước tiên từ trong tay nó!
- Mặc dù bát quái bà kia bình thường thật chán ghét, nhưng tôi cũng không muốn nàng chết đâu.
A Trạch nói:
- Nhưng dù cho tôi có xông lên trước, cũng không cách nào đem nàng cứu ra. Bắt lấy An Thanh hiện tại bất quá chỉ là một đống linh lực tạo ra hình ảnh mà thôi, cũng không phải vật ám ảnh của Quỷ Yêu. Hơn nữa chỉ sợ tôi còn chưa kịp vọt tới trước mặt nó, cổ họng An Thanh cũng đã bị vặn gãy, hiện tại tôi cũng không có biện pháp gì!
- Vật mà bản thể ám ảnh sao?
Diệp Tiểu Manh cau mày:
- Rốt cục đang ở nơi nào…
- Các ngươi lựa chọn nhìn thấy đồng bạn của mình bị ta từ từ bóp chết sao?
Quỷ Yêu nhìn thấy a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đứng ở phía xa nói nhỏ cũng không dám lại gần, cười đắc ý:
- Lựa chọn không sai, ít nhất như vậy đồng bạn của các ngươi có thể tiếp tục sống trên thế giới này lâu hơn một chút, tuy rằng cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian, ha ha ha ha…
Nói xong lớn tiếng cười, thân thể run nhè nhẹ, nhìn qua thật vui vẻ.
- Còn nhớ được báo cáo của người nhìn thấy không?
Thanh âm thật nhỏ rơi vào trong tai Diệp Tiểu Manh, hai mắt nàng đột nhiên tỏa sáng.
- Nhớ rõ.
A Trạch trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Diệp Tiểu Manh, bởi vì nàng cũng nhìn thấy tia hi vọng.
- Cô có nắm chắc không?
- Không có.
Diệp Tiểu Manh lắc đầu:
- Nhưng việc này là một món đồ duy nhất không hợp với thân phận Quỷ Yêu, chúng ta đánh cuộc một phen.
- Được.
A Trạch gật đầu:
- Cơ hội chỉ có một lần!
Nàng thu hồi băng kiếm trên tay, khoanh tay trước ngực.
- Nè, ta còn có một việc muốn hỏi ngươi.
Diệp Tiểu Manh nhìn Quỷ Yêu lớn tiếng nói:
- Vừa rồi ngươi nói xác suất nữ nhân thức tỉnh là có ý gì?
- Ta sẽ không nói cho ngươi biết, cái gì cũng sẽ không nói cho ngươi biết.
Quỷ Yêu dùng thanh âm bén nhọn của nó rít lên:
- Không cần tiếp tục uổng phí tâm cơ. Ngươi sẽ không lấy được thứ gì ở chỗ của ta!
- Vậy thì không nhất định.
Diệp Tiểu Manh nở nụ cười. Nàng cảm thấy A Trạch đã hoàn toàn chuẩn bị xong.
- Dù cho ngươi không nói gì cả, ít nhất chúng ta có thể làm rụng ngươi!
- Xử lý ta? Ha ha…
Quỷ Yêu lại dùng âm thanh chói tai cười lên ha hả:
- Chờ ta…
- Phong!
Ngay khi Quỷ Yêu còn đang cười ha hả, hai tay a Trạch đã đẩy mạnh về phía trước. Một đạo phong mang thanh sắc phá xuyên không khí, trong nháy mắt bay tới trước người Quỷ Yêu, tốc độ phong mang thật sự là quá nhanh, Quỷ Yêu căn bản không kịp ứng phó, nhưng phong mang kia tựa hồ không được chuẩn xác, chỉ lướt sát qua bên chân Quỷ Yêu, nhưng không chân chính thương tổn được nó, sau khi chặt đứt một thân cây cỡ miệng chén lớn thì đã tiêu tán bên trong không khí.
- Các ngươi dám đánh lén ta?
Quỷ Yêu vừa kịp phản ứng liền giận dữ, hai tay của nó lại bóp chặt cổ An Thanh:
- Ta phải vặn gãy cổ cô ta, cho các ngươi…
Nhưng lời của Quỷ Yêu còn chưa nói hết, nó lại đột nhiên cảm giác thân thể của mình có chút không đúng. Linh lực trong cơ thể bắt đầu hỏng mất, linh lực như vỡ bờ đem thân thể của nó lôi kéo biến dạng.
- Băng…
Xâu chuỗi dưới cổ chân nó chợt rơi xuống bãi cỏ, linh tỏa xuyên trên xâu chuỗi vừa rơi xuống đất liền vỡ vụn ra, biến thành hai nửa.
Quỷ Yêu chợt thét lên thê lương chói tai, linh thể của nó chậm rãi bành trướng, tiếp theo mãnh liệt nổ tung ra, hóa thành một cỗ bụi mù tiêu tán bên trong không khí.
- Hô…
Diệp Tiểu Manh thở phào một hơi:
- Xem ra chúng ta đã đoán đúng!
- Một con Quỷ Yêu do linh lực cùng yêu lực tạo thành, trên chân lại mang theo một linh tỏa thật thể, đây cũng thật quá kỳ quái.
A Trạch nói:
- Cô hẳn là nên có chút tin tưởng đối với phán đoán của chính mình.
- Vạn nhất lỡ đoán sai sẽ hại chết An Thanh.
Trong lòng Diệp Tiểu Manh còn sợ hãi nói:
- Mau đi xem An Thanh thế nào đi.
- Không có việc gì, chỉ bị ngất đi thôi.
A Trạch ngồi xổm người xuống, kiểm tra An Thanh đã mất đi ý thức.
- Tôi truyền một ít linh lực cho nàng, một lát hẳn sẽ vô sự.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Tiểu Manh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Chuyện lần này thật sự kỳ quặc. Tuy rằng đã tiêu diệt Quỷ Yêu, nhưng nó lưu lại thật nhiều vấn đề. Rốt cục là do ai sai khiến nó đến trường học của chúng ta, hơn nữa là vì mục đích gì chúng ta vẫn chưa điều tra ra được.
- Ân, đây là một đại mê đề!
A Trạch gật đầu:
- Hơn nữa tôi thật để ý tới vừa rồi nó nhắc qua chuyện cái gì mà xác suất thức tỉnh của nữ nhân. Luôn cảm giác có điều gì đó không đúng!
- Đích thật là có điều không thích hợp!
Vừa rồi bởi vì tinh thần quá mức tập trung trong việc chiến đấu với Quỷ Yêu, Diệp Tiểu Manh cũng không cảm thấy được có điều gì không đúng. Nhưng hiện tại khi tinh thần nàng đã hoàn toàn trầm tĩnh lại thì chợt phát hiện, vườn trường hôm nay thật sự có chút không bình thường.
- Hôm nay trong trường học thật sự là quá yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy!
Trần Hạo nhìn gương mặt dữ tợn của lão tứ cùng dòng máu đang chảy từ miệng vết thương trên cánh tay, thân thể hắn bị lão tứ đè ép chặt chẽ không thể nhúc nhích, mà bàn tay kia của lão tứ lại vặn bung miệng của hắn ra, nhìn thấy dòng máu màu đỏ đen sắp chảy vào trong miệng của mình, Trần Hạo cũng đã bỏ qua chống cự, có lẽ làm như vậy thống khổ sẽ ít hơn một chút, trong lòng hắn thầm nghĩ.
Thanh âm một nữ nhân gầm lên giận dữ như xé rách trời cao, Trần Hạo cảm giác trên người chợt nhẹ đi, hắn kinh ngạc nhìn thấy không biết Anh Đào từ lúc nào đã đứng dậy, hơn nữa còn không chút tiếng động đi tới sau lưng lão tứ. Nàng nhân cơ hội khi toàn bộ lực chú ý của lão tứ đều đặt trên người Trần Hạo, liền nắm bắt lấy cổ hắn, dùng sức ném hắn ra ngoài.
- Anh Đào!
Trần Hạo nhìn thấy gương mặt gồ lên mạch máu xanh mét tái nhợt nhìn qua thật khủng bố của Anh Đào, không biết nên nói gì mới tốt.
- Đừng nhìn em, hiện tại em rất khó coi…
Anh Đào quay đầu sang nơi khác, chỉ để lại bóng lưng cho Trần Hạo.
- Làm sao có thể, ngươi rõ ràng vẫn chưa hoàn thành thức tỉnh, làm sao có thể tỉnh lại…
Lão tứ không hề có chút phòng bị bị Anh Đào ném ra thật xa, rơi mạnh trên mặt đất. Nhưng hắn lại như người không có việc gì xoay người đứng bật dậy, nhìn qua như không hề bị thương tổn, hắn càng thấy kinh ngạc chính là trạng thái hiện tại của Anh Đào. Tuy rằng hắn cũng không hiểu được quá trình thức tỉnh của nữ tính, nhưng hiện tại nhìn Anh Đào đã có được lực lượng, nhưng vẫn còn giữ nguyên ý thức tự chủ làm cho hắn vô cùng bất ngờ.
Nhưng Anh Đào cũng không nhàn rỗi đáp lời của hắn. Ngay khi lão tứ vừa bật dậy, Anh Đào đã nhào tới trước mặt hắn, dùng sức bắt lấy hắn, sau đó trực tiếp ném ra ngoài. Lần này Anh Đào dùng lực lượng càng lớn, trực tiếp ném lão tứ rời khỏi sân thượng.
Trần Hạo nghe được thanh âm “phác thông” trầm muộn, vội vàng đứng dậy đi tới bên lan can sân thượng nhìn xuống phía dưới. Từ sáu tầng lầu cao rơi xuống nhưng lão tứ cũng không ngã chết như người bình thường, mà giãy dụa thống khổ trên mặt đất, sau đó lại chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu dùng ánh mắt oán độc nhìn Trần Hạo trên sân thượng, khiến đáy lòng hắn rét run, Trần Hạo vội vàng rụt đầu trở về.
- Anh Đào!
Trần Hạo nhìn theo bóng lưng cô gái đang đứng bên cạnh lan can sân thượng, hắn không biết hiện tại mình phải nên làm thế nào. Lời của lão tứ đã được chứng thực, loại lây nhiễm này khác hẳn với trò chơi thây ma trong máy tính, người bị lây nhiễm cũng sẽ không hoàn toàn biến thành quái vật chỉ biết ăn thịt người mà không có tư tưởng. Hơn nữa vừa rồi Anh Đào đã cứu hắn, để cho hắn không phải bị lây nhiễm như nàng. Trong lòng hắn có chút do dự, không biết mình nên dùng loại thái độ nào đối đãi với cô gái thanh mai trúc mã lớn lên cùng mình, đối đãi với tình yêu mông lung giữa hai người.