- Đích thật là con quái vật kia đã tiến vào phòng của Ngô Thanh Thanh ở
cái khách sạn nhỏ kia, muốn giết chết nàng. Nhưng lại phát hiện ra nàng
không có ở trong phòng, cho nên phải đến khách sạn ở trong thành phố để
giết nàng. Nhưng mà trung hợp chính là đêm hôm đó Trần Tự Lực và Ngô
Thanh Thanh lại ngủ cùng một phòng, cho nên Trần Tự Lực liền trở thành
kẻ chết thay cho Ngô Thanh Thanh. Mà sau đó con quái vật này lại phát
hiện Ngô Thanh thanh cũng chưa chết, cho nên đã đi tới phòng tạm giam ở
trong cục cảnh sát để giết chết Ngô Thanh Thanh.
- Đại khái hẳn là như thế.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Dựa theo thứ tự mà nói, cô chính là thứ tư, cũng chính là đêm qua, con quái vật này sẽ tìm đến cô sau đó giết cô!
- Chờ một chút, vừa rồi ngài mới nói qua, trước kia thứ này cũng từng là con người?
Lưu Nhân nói xen vào.
- Ý của ngài là, con quái vật này là do người biến thành?
- Đương nhiên là người, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?
Minh Diệu chỉ vào con Quầy Linh đang chạy tán loạn ở xung quanh kết giới. Muốn từ bên trong chạy ra.
- Có đầu, có tay, có chân, đương nhiên là con người.
Lưu Nhân dán sát mặt vào cái kết giới, cẩn thận quan sát con Quầy Linh ở
bên trong kết giới. Con Quầy Linh bị nhốt ở bên trong kết giới cũng
giống như là mãnh thú bị nhốt trong lồng ở vườn bách thú. Tuy rằng hung
mãnh như không thể đả thương người. Thứ này chính là người? Lưu Nhân có
chút không rõ, rốt cuộc là thứ này có chỗ nào giống người? nếu như là
cái loại cương thi hay là quỷ hồn linh tinh ở trong TV, thì còn có thể
nhìn ra được bộ dáng con người một chút. Thế nhưng đồ vật này sao có thể là người được…Cũng chỉ có thể gọi là quái vật.
- Trong mắt của tôi, thứ này giống như là quái thú được nghiên cứu trong phim kinh dị phương tây.
Lưu Nhân nói.
- Sau lưng thứ này còn có một vết thương thật dài được khâu lại, nhìn thế nào cũng đều giống như kết quả thực nghiệm.
- Đừng nói những điều vô ích như vậy.
A Trạch cắt đứt lời nói của Lưu Nhân.
- Nếu phương pháp bình thường không làm nó bị thương được, như vậy phải làm thế nào mới có thể tiêu diệt con quái vật này?
- Rất đơn giản, giống như là lần đầu tiên ta gặp cô vậy.
Minh Diệu lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa.
- Tìm được thi thể của con quái vật này, thiêu hủy nó.
- Tôi không rõ.
A Trạch cau mày nói.
- Bản thể của con quái vật này không phải là thân thể của nó sao? Dùng lửa thiêu nó cũng không được sao?
- Cô không biết là con quái vật kia thiếu cái gì sao?
Minh Diệu nhả ra một đám khói, hắn một mực dùng dư quang quan sát Vương Tĩnh vẫn đang bảo trì trầm mặc ngồi trên ghế sa ***. Dường như là cô gái này bị sự kiện quỷ quái bất ngờ dọa, nhưng mà Minh Diệu nhìn ra được, biểu
tình trên mặt của cô gái này tương đối mất tự nhiên.
- Thiếu cái gì vậy?
Hai người Lưu Nhân và A Trạch đều tiến đến trước kết giới, cẩn thận dí sát
mặt vào kết giới để nhìn con Quầy Linh bên trong. Mà con Quầy Linh bên
trong dường như cũng bởi vì đã giãy dụa ở trong kết giới quá lâu mà hao
phí khá nhiều sức lực. Cho nên bây giờ giống như một cái thảm cũ nát
vậy, cuộn lại nằm ở trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Thứ này vốn là
hoạt động về ban đêm, hơn nữa sức sống có hạn. Mà bây giờ là ban ngày,
Minh Diệu bắt nó ở dưới ánh mặt trời lâu như vậy, tự nhiên là nó không
có nhiều sức lực để giãy dụa.
- A! Tôi biết rồi, tôi biết rồi.
Diệp Tiểu Manh ở một bên làm ra một cái biểu tình tỉnh ngộ.
- Minh Diệu, chú đã nói, thứ này là do người biến thành, mà bây giờ lại
thiếu một số bộ phận, như vậy nhất định là thứ con người có mà sau khi
biến thành quái vật lại không có ?
- Không sai.
Minh Diệu cười cười tán thưởng.
- Xem ra cái đầu nhỏ của cô cũng đã bắt đầu dậy thì, nói tiếp đi.
- Nếu phạm vi đã được thu hẹp như vậy, thì có thể dễ dàng đoán được.
Diệp Tiểu Manh híp mắt, biểu tình của nàng một bộ dương dương tự đắc.
- Thứ con người có, mà sau khi biến thành quái vật sẽ không có, rất đơn giản, chính là không có mạng.
- Lưu Nhân và A Trạch đều cười.
- Đang đùa sao…
- Cô thật ngu ngốc.
Minh Diệu nhảy dựng lên, đập vào đầu Diệp Tiểu Manh một cái.
- Đã chết đương nhiên là không có mạng, còn cần gì cô phải nói. Cũng không cần phải nói để cho người khác cười cho.
- Ô ô ô, người ta vốn dĩ không thông minh, chú còn luôn đánh vào đầu của tôi, càng ngày càng ngu đi.
Trong vành mắt của Diệp Tiểu Manh có chút nước mắt, ngồi ở trong góc vẽ các vòng tròn.
- Thân thể của nó…
A Trạch chỉ vào con Quầy Linh ở trong kết giới, nói.
- Vốn là tôi tưởng rằng con quái vật kia có hình dạng như vậy. Nhưng theo như lời của chú nói, con quái vật kia vốn cũng là người, như vậy thì
rất kỳ quái. Toàn thân con quái vật này đều không có khung xương, ngoại
trừ một bàn tay duy nhất ra.
- Keng keng keng, trả lời đúng.
Minh Diệu khẽ cười nói.
- Uy lực Lôi nguyền rủa của cô rất mạnh, hơn nữa vốn có thể có một chút
hiệu quả tổn thương. Nhưng mà dù có thể thiêu hủy tấm thân thể này, nó
cũng có thể khôi phục lại. Cũng là bởi vì bộ dáng thân thể này, cũng
không phải là toàn bộ di thể của nó. Muốn tiêu diệt nó cần phải tìm toàn bộ thân thể của nó. Chính là toàn bộ xương cốt trong cơ thể nó.
- Nói như vậy chúng ta phải quay về thị trấn nhỏ kia một chuyến.
A Trạch cau mày nói.
- Xương cốt trong thân thể nó, và các bộ phận khác, rất có thể còn ở bên trong cái khách sạn của thị trấn nhỏ kia.
- Cái này cũng rất khó nói.
Lưu Nhân ngắt lời nói. Là một người cảnh sát, sức quan sát là tương đối
quan trọng. Tự nhiên là có thể chú ý tới một số chi tiết nhỏ. Hắn chỉ
vào con Quầy Linh kia nói.
- Có để ý đến vết thương kia ở trên
thân thể con quái vật này không? Rất hiển nhiên, đạo vết thương này đã
lưu lại từ rất lâu trước kia rồi, hơn nữa, trên mặt còn có dấu vết khâu
lại. Như vậy đã nói lên, rất có thể xương cốt của con quái vật này đã bị người kia lấy ra. Hơn nữa khả năng lớn nhất chính là hung thủ đã giết
chết con quái vật này từ mười năm trước lấy ra.
- Nếu nói như vậy, sự tình sẽ càng phức tạp.
A Trạch cảm giác sự tình càng ngày càng khó giải quyết.
- Theo như suy đoán của anh, vậy thì đã qua mười năm rồi, mà căn bản là
không biết hung thủ kia là ai. Cho dù chúng ta có về tới cái thị trấn
nhỏ kia thì cũng rất khó có thể tìm được xương cốt của con quái vật này. Ai biết được hung thủ đã giết chết cô bé kia mười năm trước lại còn lấy xương cốt da để làm gì? Ném đi, hay là làm ra chuyện tình biến thái gì
đó. Dù sao thì sau khi đã giết người rồi, lại còn lấy xương cốt toàn
thân ra, khâu miệng vết thương lại. Nhất định là thần kinh của hung thủ
không bình thường. Mà tư tưởng của người không bình thường thì chúng ta
lại không thể đoán được.
Minh Diệu dập tắt điếu thuốc lá, khẽ cười cười. Vốn hắn cũng chỉ đoán mà thôi, nhưng mà ngay lúc A Trạch nói tinh thần của hung thủ không bình
thường, hắn khẽ liếc mắt nhìn thấy được, thân thể của Vương Tĩnh hơi run rẩy. Vốn Minh Diệu chỉ cảm thấy được là hơi trùng hợp, chỉ đơn thuần dự đoán mà thôi, mà bây giờ thì hắn lại càng thêm xác định. Cô gái Vương
Tĩnh này, ít nhất có khả năng là bảy mươi phần trăm.
- Hai người nói rất đúng.
Minh Diệu mở miệng nói.
- Muốn giải quyết triệt để sự kiện này thật là một chuyện rất phiền phức. Quan trọng nhất chính là xương cốt trong thân thể của con quái vật này
rốt cuộc ở đâu. Mười năm cũng đã qua, căn bản là không có biện pháp xác
định. Nhưng may mắn là vận khí của chúng ta không tệ.
- Ồ? Sao lại như vậy?
A Trạch chứng kiến bộ dáng tràn đầy tự tin của Minh Diệu, trong lòng đã
khẳng định. Nhất định là người kia có biện pháp đặc thù, nếu không thì
cũng không chút hoang mang như vậy.
- Ta cảm thấy về việc bộ
xương cốt của con quái vật ở địa phương nào, có lẽ chúng ta có thể thỉnh giáo vị Vương tiểu thư này một chút.
Minh Diệu mỉm cười nhìn Vương Tĩnh.
- Có lẽ cô có thể cung cấp cho chúng tôi một ít manh mối.
- Ngài đang nói cái gì…
Sắc mặt của Vương Tĩnh trắng bệch, có vẻ cực kỳ khẩn trương.
- Tôi làm sao mà biết…
- Không không không, vốn dĩ ta cũng không thể nào khẳng định, dù sao thì
hai chuyện này quá mức trùng hợp. Cô bé mất tích mười năm trước biến
thành Quầy Linh. Bị một cục cưng tò mò không biết tự lượng sức mình phát hiện ra. Sau khi nó liên tục giết người thì một vị từ một thành phố xa
xôi khác đến đây điều tra. Trùng hợp sao? Vậy thì cũng quá là trùng hợp
đi. Ta chưa bao giờ tin tưởng cái gì là trùng hợp cả.
Khóe miệng
của Minh Diệu nhếch lên mỉm cười. Nhưng nụ cười này Vương Tĩnh nhìn qua
lại càng giống như một ác ma gọi hồn.
- Quầy Linh là thứ rất kỳ quái, không phải là ai chết cũng đều có thể
biến thành, cần rất nhiều điều kiện. Ví dụ như là thân thể không thối
rữa trong thời gian dài, khí hậu ôn hòa đặc thù. Và quan trọng nhất
chính là bị người bạn thân nhất giết chết.
- Những cái này…
- Xin hãy nghe ta nói xong.
Minh Diệu cắt đứt lời nói của Vương Tĩnh.
- Cảnh sát Lưu cũng đã chú ý một vết thương đặc thù trên người con quái
vật. Là bị người ta dùng thủ pháp gọn gàng rạch ra, sau đó lại khâu lại. Ta nghĩ loại chuyện này không phải là một người đã được trải qua huấn
luyện thì người thường tuyệt đối không thể làm được. Mà rất trùng hợp là Vương tiểu thư, ta nghe nói cô là một bác sĩ ngoại khoa, hơn nữa tuổi
còn trẻ mà đã làm đến chức vị chủ nhiệm ngoại khoa. Ta nghĩ người có thể ngồi vào vị trí này, nhất định là có trình độ tương đối cao.
- Ý của ngài là nói…Vương Tĩnh chính là…Mười năm trước…
Lời nói của Minh Diệu khiến cho Lưu Nhân chấn động. Cô gái yếu đuối nhu
nhược trước mặt này chính là tên hung thủ biến thái sau khi giết người
rồi còn lấy cả xương cốt ra sao?
- Điều này sao có thể? Tôi không tin!
- Mười năm, ta nghĩ trong mười năm này Vương tiểu thư hẳn là luôn luôn bị chuyện này giày vò? Nếu không thì cô cũng không vừa nghe được tin tức
liền từ thành phố khác chạy đến đây để tìm hiểu chuyện đã xảy ra.
Minh Diệu không để ý đến Lưu Nhân, tiếp tục nói.
- Mà bạn bè của cô biến thành bộ dạng này, tôi nghĩ cô cũng không muốn.
Đây cũng là một cái cơ hội, một cái cơ hội chuộc tội, vì bạn của cô,
cùng là vì chính cô.
Vương Tĩnh không nói gì, chỉ ngồi thẳng
người dậy, vùi đầu vào trong lòng bàn tay, thân thể run rẩy, dường như
là đang khóc, lại tựa như đang giãy dụa.
- Điều đó không có khả năng…Như thế nào lại…Chẳng qua nàng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi…Tôi không tin…
Lưu Nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ, thì thào tự nói. Lời nói của Minh Diệu,
hơn nữa là phản ứng của Vương Tĩnh, hết thảy đều rất rõ ràng, Vương Tĩnh chính là hung thủ giết người biến thái. Nhưng mà như thế nào thì Lưu
Nhân cũng không thể tự thuyết phục chính mình tin tưởng tất cả chuyện
này.
- Nếu như cứ tiếp tục như vậy, bạn của cô cũng không thể nào được yên nghỉ, mà cô cũng sẽ bị chìm trong dằn vặt và đau khổ đến cuối
đời.
Minh Diệu tiếp tục nói.
- Cô phải nhớ kỹ, nó biến thành như vậy, là trách nhiệm của cô. Mà nó giết người, trên tay dính máu cũng có một phần của cô.
- Im miệng, không cần phải nói nữa.
Lưu Nhân vọt tới, nhéo áo Minh Diệu.
- Ta không cần biết ông là người gì, nhưng nếu ông tiếp tục nói hưu nói vượn, chớ có trách tôi không khách khí.
- Tôi biết…
Thanh âm của Vương Tĩnh giống như là tiếng muỗi kêu, nhưng vẫn truyền rõ ràng vào trong tai của mỗi người.
- Tôi biết xương cốt của nàng được chôn ở chỗ nào, tôi sẽ dẫn mọi người đi…Giải quyết tất cả chuyện này…
- Tốt lắm!
Minh Diệu đẩy Lưu Nhân ra, lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra nói.
- Tôi sẽ chuẩn bị hết thảy mọi thứ trong thời gian ngắn nhất, rồi đi cùng cô để giải quyết triệt để chuyện này.
Minh Diệu rít một hơi thuốc lá thật sâu, cảm giác ni cô tin tràn ngập trong
phổi khiến cho hắn tràn ngập khoái cảm. Bởi vì một vụ án giết người mười năm trước mà khiến cho mười năm sau có thêm nhiều người vô tội phải tử
vong, tôi nghiệt này, rốt cuộc là tính ở trên người ai?
Minh Diệu đi vào hiệp hội, viết đơn xin nghỉ phép. Hiện tại Minh Diệu đã không
còn là một thám tử tư tùy tâm sở dục nữa mà đã là một thành viên của tổ
hành động đặc biệt của hiệp hội thần quái. Nếu như có việc cần rời khỏi
thành phố thì phải viết báo cáo. Vốn đang nghĩ tới Trần Lam sẽ vì chuyện tình của Lê bàn tử mà làm khó hắn một hồi. Cho dù là phê chuẩn thì cũng sẽ tìm cách gây phiền toái cho Minh Diệu. Nhưng mà thật không ngờ,
không có mất thời gian bao lâu, cái đơn của Minh Diệu liền được gửi về,
trên đó viết hai chữ đồng ý thật to.
Tuy rằng không biết vì sao
Trần Nam lại tốt bất ngờ như vậy, nhưng mà nếu đồng ý, Minh Diệu tự
nhiên cũng sẽ không ngốc mà đi hỏi xem vì sao mà Trần Lam lại đồng ý.
Hắn vui vẻ rời khỏi hiệp hội.
Mặc dù là đi giải quyết sự kiện
linh dị, nhưng mà sự kiện này chưa tính là công việc của hiệp hội. Nhiều lắm thì có thể xem như công tác nghiệp dư của cá nhân Minh Diệu mà
thôi. Cho nên hiệp hội cũng không có cung cấp thiết bị hành động cho
Minh Diệu. Nhưng mà đối với hắn thì cũng không sao cả, trước kia còn
không phải là súng cũng không có được sao, có hay không có trang bị của
hiệp hội cũng không khác gì nhau.
- Một mình đi đến thị trấn nhỏ sao…
Trần Lam ngồi ở trong phòng làm việc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Cầm lấy
chiếc điện thoại trên bàn, Trần Lam phân phó cho thư ký.
- Gọi Phạm Đồng lập tức tới phòng làm việc của tôi, tôi có nhiệm vụ muốn giao cho hắn.
- Đây là một cái cơ hội.
Trần Lam buông điện thoại xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, trong đầu nghĩ tới có thể xuất hiện một sơ xuất nhỏ.
- Tuy rằng ngươi giấu diếm được rất nhiều người, nhưng mà có một số việc
ta lại biết được. Mà vừa lúc chỗ này của ta có một người thích hợp, để
hắn đi lấy cái đầu của ngươi làm thù lao là tốt nhất. Minh Diệu, có
nhiều thứ, ngươi cần chậm rãi trả lại cho ta…