U Minh Trinh Thám

Chương 341: Chương 341: Vườn trường kinh hồn




Trần Hạo quay đầu lại dặn dò Anh Đào một câu:

- Đừng nên dừng lại, tôi sẽ đuổi kịp cô!

Anh Đào biết hiện tại không phải thời gian tranh luận, dùng sức gật mạnh đầu, tiếp tục chạy về phía trước. Là nữ nhân duy nhất trong ba người, thể lực của nàng kém cỏi nhất, đây là chuyện không cách nào, cho nên nàng cũng không muốn mình trở thành gánh nặng của hai người khác.

- Buông hắn ra!

Trần Hạo hét lớn một tiếng, bước một bước dài vọt tới bên người lão tứ. Tuy rằng gương mặt của người đối diện là ai hắn cũng không nhận ra, nhưng dù sao Trần Hạo cũng chỉ là một tân sinh viên mới nhập học chưa bao lâu mà thôi. Cho dù kinh nghiệm bên trong thế giới trò chơi có phong phú như thế nào, nhưng khi phải thật sự đối mặt với trường hợp một sống một chết như vậy, hắn vẫn không cách nào quyết tâm ngoan độc vung cây gậy bóng chày kim loại trong tay vung lên, sau đó lại nghe tiếng đánh thanh thúy, xúc cảm khi phản chấn cùng máu tươi văng khắp nơi, đối với những thanh niên đang đứng trong thời kỳ trưởng thành khi chơi trò này sẽ luôn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhưng khi phải thực sự đối diện với thực tế, bất kỳ người nào có tâm lý bình thường đều không thể giữ được vẻ bình tĩnh thong dong như đang chơi trò chơi như vậy. Hiện tại nhìn đám người đang dần dần chạy tới gần, Trần Hạo cắn chặt răng giơ lên cây gậy kim loại trong tay.

Một thanh âm tiếng khung xương bị đánh gãy vang lên răng rắc, nhưng lại không hề nghe được thanh âm tiếng kêu thảm thiết đau đớn nối tiếp theo sau. Cây gậy kim loại trong tay Trần Hạo nện lên cánh tay của người đang nắm tay lão tứ, cánh tay kia bị đánh gãy nhìn vặn vẹo kỳ quái vô cùng, xương cốt trắng hếu đâm phá ra bên ngoài làn da lộ liễu. Loại thương thế đáng sợ như vậy nếu đặt trên thân thể một người bình thường, chỉ sợ họ đã sớm té ngã lăn lộn gào thét. Nhưng người kia chỉ nhìn nhìn vào cánh tay của mình, biểu tình trên mặt càng trở nên vô cùng dữ tợn.

- Buông ra cho ta!

Cho dù có thể không cảm giác đau đớn vì bị gãy xương, nhưng cũng không thể tiếp tục dùng sức nắm lấy cánh tay của lão tứ, đây chính là điều đương nhiên. Lão tứ cảm giác lực lượng nắm lấy cánh tay mình suy giảm đi, vội vàng giật mạnh tay mình dùng sức vung ra.

- Đi nhanh lên!

Trần Hạo kéo mạnh lão tứ, một cước đá văng người vừa nhích lại gần kéo lão tứ liều mạng bỏ chạy.

Sinh viên bị Trần Hạo đánh gãy xương cánh tay vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm Trần Hạo cùng lão tứ đã chạy xa. Hắn dùng tay kia cầm lấy cánh tay bị thương của chính mình, dùng sức bẻ mạnh. Phần xương gãy vốn lộ ra bên ngoài cơ thể hiện tại bị mạnh mẽ nhét trở vào, nhưng do vấn đề về góc độ nên nhìn qua cánh tay kia vẫn còn vặn vẹo, máu tươi không ngừng chảy ra nhuộm đỏ cả mặt đất, thế nhưng nhìn vẻ mặt hắn giống như không hề bị ảnh hưởng. Hắn quay đầu lại rống lên vài câu, tựa hồ đang nói gì đó, mà mười mấy người đang cùng hắn đuổi theo ba người Trần Hạo cũng chợt ngừng lại, không tiếp tục truy theo.

- Khốn kiếp, như thế nào lại thật sự gặp phải chuyện này!

Vừa chạy lão tứ vừa mắng to:

- Nếu như đang nằm mơ, vì sao tôi còn chưa tỉnh dậy?

- Tiết kiệm chút khí lực chạy nhanh đi!

Trần Hạo thở hổn hển nói:

- Mặc kệ đây là sự thật hay cảnh trong mơ, chạy trốn mới là quan trọng hơn!

Trần Hạo, Anh Đào cùng lão tứ dự định trèo qua vách tường phía nam trường học trốn ra khỏi vườn trường, nhưng lại phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào cả trường học đã bị một tấm chắn vô hình bao trùm phong bế kín bên trong. Hiện tại bọn họ thật giống như bị giam giữ bên trong một bình thủy tinh trong suốt, tuy rằng có thể nhìn thấy được không trung vô tận bên ngoài, nhưng không thể chạy thoát ra khỏi không gian phong bế này.

Vì thế ba người thương lượng quyết định trước tiên tìm một chỗ ẩn núp, nhìn xem rõ tình huống rồi tính sau. Bởi vì không biết rốt cục cần phải trốn bao lâu, ba người quyết định phải chuẩn bị chút thực vật để phòng ngừa vạn nhất.

Địa phương trong trường học có thể tìm được thực vật chỉ có hai nơi, một là căn tin, hay là quầy bán quà vặt hợp tác với trường học. Xét thấy bên trong căn tin có tìm được thực vật nhưng rất có thể ăn vào sẽ bị tiêu chảy, cho nên lão tứ đề nghị đến quầy bán quà vặt tìm vài thực vật dùng làm dự trữ.

Hôm nay cả vườn trường đều trở nên yên tĩnh tới mức có chút quỷ dị. Nếu như đặt ở ngày thường, trong sân trường người đến người đi, rừng cây nhỏ cũng sẽ có thật nhiều đôi chim uyên ương hẹn hò. Nhưng hôm nay cả sân trường lại lạnh băng băng, ngay cả tiếng chim hót cũng không thể nghe thấy. Ba người ôm tâm tình kinh hoảng trốn trốn tránh tránh đi tới chỗ quầy bán quà vặt mà ngày trước còn ồn ào náo nhiệt, nhưng hôm nay ngoài cửa đã biến thành một mảnh vắng vẻ lạnh lẽo.

- Trần Hạo, anh có cảm thấy được hôm nay trong trường học có điểm không thích hợp hay không?

Anh Đào kéo tay áo Trần Hạo.

- Hai ngày nay còn có chỗ nào thích hợp nữa hay sao?

Trần Hạo cười khổ nói:

- Theo tôi thấy hôm nay đã xem như là bình thường nhất, ít nhất còn không thấy nữ quỷ kia, cũng không cần bị lạc đường trong rừng cây.

- Hai người đang than thở gì đây?

Lão tứ quay đầu lại nói:

- Đi nhanh đi, sắp tới rồi!

- Chờ một chút.

Trần Hạo kéo cánh tay lão tứ:

- Xem tình huống trước đã!

- Có gì mà xem, không có một bóng người!

Lão tứ đẩy tay Trần Hạo, không thèm để ý nói:

- Quỷ cũng không thấy, không có một người nào, có cái gì phải sợ!

Trần Hạo cũng không thể tranh luận với lão tứ lời gì, dù sao những gì Anh Đào nói đã nhìn thấy chính hắn cũng không thấy tận mắt, hắn cũng biết loại chuyện đó trừ phi bản thân tự trải qua hoặc tận mắt nhìn thấy, nếu không là người bình thường cũng sẽ không có ai tin tưởng được. Hiện tại lão tứ chỉ tự mình thể nghiệm chính là tấm chắn vô hình kỳ quái phong bế nơi này mà thôi, tuy rằng hiện tại cùng hai người Trần Hạo cùng nhau hành động, nhưng đối với chuyện trên thế giới này có thực sự tồn tại quái vật ăn thịt người hay là quỷ hồn linh tinh gì đó hay không hắn vẫn bảo lưu thái độ hoài nghi. Hắn biết mình không cách nào thuyết phục được lão tứ phải tin tưởng sự kiện quỷ dị mà chính bản thân Trần Hạo cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, vì vậy đành đi theo sau lưng lão tứ hướng chỗ quầy bán quà vặt đi tới. Hắn nắm chặt cây gậy kim loại trong tay, thỉnh thoảng đề phòng quan sát chung quanh.

- Có ai không? Có người nào ở đây không?

Lão tứ vừa đi tới chỗ quầy bán quà vặt đã lớn tiếng kêu lên, Trần Hạo vội vàng bưng kín miệng của hắn.

- Đừng ồn!

Trần Hạo ra dấu cho lão tứ đừng lên tiếng. Vừa bắt đầu bước vào quầy bán quà vặt, Trần Hạo đã cảm thấy có điều không đúng. Ông chủ quầy là một tên mập mạp luôn mang theo dáng tươi cười chức nghiệp, tuy rằng hắn bán đồ hơi đắt, nhưng cũng không có bao nhiêu sinh viên chán ghét hắn. Ông chủ quầy ký kết hợp đồng với trường học, giao một số tiền thế chân khá lớn rồi dọn tới, mỗi ngày tự nhiên phải bảo vệ chiếc chén vàng này của chính mình. Đặc biệt trong khoảng thời gian này trường học bị phong bế, sinh viên không được ra ngoài, hắn kinh doanh hẳn phải rất tốt. Nhưng hiện tại tên thương nhân kia lại không trông coi cửa hàng của mình, nơi này lại không một bóng người, đây cũng không phải là chuyện trọng yếu nhất, mà quan trọng là…Trần Hạo ngửi thấy được mùi máu tươi phát tán.

__________________

Chương 341 (b) Vườn trường kinh hồn

Trần Hạo ra dấu cho lão tứ đừng lên tiếng, hắn bước nhẹ chân hướng chỗ kho hàng có mùi máu tươi đi tới.

- Cậu…

Nhìn thấy Trần Hạo dừng lại trước cửa kho hàng, lão tứ cũng vội vàng tiến đến. Nhưng khi hắn nhìn thấy được cảnh tượng bên trong, câu phía sau cuối cùng không cách nào thốt nổi nên lời.

Ông chủ quầy hàng đang dựa trên một thi thể máu thịt mơ hồ, không ngừng dùng răng cắn xé từng miếng thịt, sau đó lại nhai nuốt xuống. Trên mặt thi thể đã sớm lộ ra xương trắng, căn bản không thể phân rõ là ai, chỉ có thể nhìn theo quần áo bị xé rách trên người mà xem đây là một nữ sinh viên. Nhưng hiện tại da thịt mềm mại đã bị cắn vỡ nát, lưu lại vô số miệng vết thương. Từ những vết thương mà xem, rất rõ ràng là bị cắn xé lưu lại.

- Mẹ ơi…

Lão tứ có chút run rẩy nói:

- Thật sự chính là…

Tuy rằng thanh âm của lão tứ đã thật nhỏ, nhưng không biết nguyên do có phải vì ngửi được khí tức của người sống hay linh mẫn với thanh âm hay không, ông chủ quầy vốn đang nhai nuốt thi thể nữ sinh viên chợt quay đầu lại, đôi mắt tản ra sát khí khiến người sợ hãi, đang trừng mắt nhìn hai người Trần Hạo cùng lão tứ đang nhìn lén qua khe cửa. Rốt cục Trần Hạo đã biết ánh mắt mà đêm hôm đó An Thanh chụp hình được là vật gì. Bởi vì bên trong kho hàng âm u cũng không hề mở đèn, ông chủ quầy đang ngồi xổm ở chỗ tối tăm, vì vậy ánh mắt lóe ra ánh sáng trắng càng thấy được thật rõ ràng. Mà càng làm cho Trần Hạo cảm giác dựng đứng tóc gáy chính là tuy rằng biết bọn họ đang nhìn lén, nhưng ông chủ quầy cũng không vội vã bổ nhào qua bắt bọn họ, chỉ hướng hai người toét miệng, máu tươi nhỏ ròng ròng, diễn cảm của hắn thật giống như…giống như đang cười.

- Khách sát…

Phía sau truyền tới thanh âm đồ vật gì bị đẩy ngã, Trần Hạo cùng lão tứ vội vàng nhìn lại, phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, mười mấy sinh viên đã vây quanh quầy bán quà vặt, đang hướng hai người bọn họ chậm rãi di động tới. Ánh mắt mười mấy sinh viên kia tản ra quang mang giống như dã thú khi nhìn thấy thực vật.

- Ta kháo, rút lui, trúng bẫy rồi!

Trần Hạo lập tức tỉnh ngộ lại.

Đây tuyệt đối không phải là những thây ma ngu ngốc tùy ý cho ngươi giết mổ trong thế giới trò chơi, mà Trần Hạo cũng không phải là diễn viên bên trong thế giới trò chơi kia. Những người này vốn đã ẩn núp trong bóng tối, đợi khi hai người Trần Hạo tiến vào bên trong quầy bán quà vặt mới đem nơi này vây quanh, như vậy Trần Hạo cùng lão tứ đều sẽ biến thành cá trong chậu.

- Xong rồi, bị bao vây!

Lão tứ ủ rũ nói:

- Chúng ta sắp biến thành bữa tiệc lớn của bọn hắn!

- Không nhất định!

Nội tâm bất an lo sợ của Trần Hạo chuyển thành hi vọng, bởi vì hắn thấy được một thân ảnh nho nhỏ ở phía sau đám thây ma không xa.

- Lão tứ, đi theo sát tôi, ngàn vạn lần không được do dự!

Trần Hạo nắm chặt cây gậy kim loại trong tay, hắn tin tưởng sau khi tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi, lão tứ sẽ không tiếp tục hoài nghi lời nói của Anh Đào. Vị trí hiện tại của bọn họ là tử thành bị thây ma tràn ngập bên trong trò chơi, mà ba người bọn họ rất có thể là người sống sót cuối cùng.

- Chuẩn bị!

Ánh mắt Trần Hạo híp lại, hắn có thể thấy được Anh Đào đã mở ra tủ phòng cháy lấy ra bình chữa lửa.

Thân thể có chút nhỏ gầy của Anh Đào cầm theo bình chữa lửa, giật mạnh chốt trên bình. Chất chữa cháy bên trong mãnh liệt phun ra từ ống dẫn, ngoại trừ lực đánh thật lớn, còn có khói bụi mù mịt bốc lên, tình huống đột ngột xuất hiện khiến đám người kia không kịp trở tay.

- Hiện tại, chạy!

Trần Hạo hét lớn một tiếng, hướng chỗ lỗ hổng mà Anh Đào tạo ra cho hai người bọn họ vọt tới. Mà lão tứ chỉ thoáng lặng đi một chút tiếp theo liền phóng theo sát sau lưng hắn.

- Chết đi chết đi chết đi…đám quái vật các ngươi!

Anh Đào cầm bình chữa lửa trong tay, như bệnh tâm thần hét to:

- Tất cả đều đi chết đi!

- Đừng phát điên nữa, chạy mau!

Trần Hạo chạy tới bên người Anh Đào, dùng sức nắm chặt tay nàng. Anh Đào cũng nhân cơ hội ném ra bình chữa lửa còn phun ra khí thể màu trắng, theo Trần Hạo chạy nhanh khỏi địa phương kinh khủng kia.

Nếu như là người bình thường bị khí thể trong bình chữa lửa công kích, không chỉ làn da sẽ bị hấp thu đại lượng khí thể mà bị tổn thương, hơn nữa rất có thể sẽ bị làm ngạt thở. Nhưng đám người vây quanh quầy bán quà vặt lại không hề để ý tới sự rét lạnh bám trên người, chỉ sau vài giây đồng hồ ngắn ngủi bọn hắn đã hồi phục lại trong hỗn loạn, đuổi theo sau ba người Trần Hạo.

- Hô…hô…chạy không nổi nữa…

Lão tứ vịn vào thân cây, há hốc miệng thở hổn hển:

- Hình như…bọn hắn không có đuổi theo…

- Vậy cũng khó nói.

Nói thật lòng hiện tại Trần Hạo cũng cảm giác hai chân thật nặng nề, chỉ là dựa theo ý chí mà bỏ chạy, cũng không còn được bao nhiêu thể lực.

- Mấy thứ quái vật kia sẽ không biết mệt!

- Đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì chứ? Thây ma xuất hiện…

Lão tứ đối với một màn vừa rồi vẫn không dám tin tưởng.

- Cậu không phải đều tận mắt nhìn thấy ông chủ quầy đang ăn thịt người đó sao?

Trần Hạo cười khổ nói:

- Hiện tại cậu đã biết Anh Đào không hề nói dối chứ?

- Tôi tin tưởng Anh Đào không có nói dối, nhưng loại chuyện này…

Lão tứ lắc đầu:

- Làm sao có thể phát sinh trong hiện thực? Chỗ của chúng ta chỉ là trường học, không phải phòng thí nghiệm sinh hóa gì!

- Không quản là do nguyên nhân gì, hiện tại đã thực sự xảy ra, chúng ta vẫn nên quản cái mạng nhỏ của mình thì quan trọng hơn.

Trần Hạo nói:

- Có thể liên lạc được với lão đại cùng nhị bàn không?

- Không có, điện thoại gọi không được, không có chút tín hiệu nào.

Lão tứ lắc đầu:

- Rất rõ ràng, lá chắn phong bế kia đã ngăn chặn toàn bộ tín hiệu của điện thoại di động!

- Xem ra chúng ta không có cách nào hướng ra bên ngoài cầu viện!

Trần Hạo thở dài một hơi:

- Trong phòng giáo viên còn có điện thoại cố định, nhưng nếu như chúng ta đi tới đó thật sự là quá mạo hiểm. Hiện tại chúng ta không cách nào phán đoán có bao nhiêu người đã biến thành thứ quái vật kia, cho nên phải cách xa những địa phương có nhiều người càng xa càng tốt!

- Tôi biết một chỗ tốt…

Ánh mắt lão tử xoay chuyển, mở miệng nói:

- Không có người ở, hơn nữa cũng là địa phương rất ít người đi qua.

- Ở đâu?

Trần Hạo vội hỏi.

- Phòng học cũ!

Lão tứ nói:

- Nơi đó có rất ít người dám đi, nếu như nói trong trường học mọi người đều biến thành thứ kia, nơi đó nhất định sẽ không có loại quái vật này!

- Phòng học cũ?

Trần Hạo lắc đầu. Nếu như không hề phát sinh chuyện tối hôm qua, hắn nhất định sẽ đồng ý cách nói của lão tứ, nhưng sau khi xảy ra chuyện tối hôm qua, hắn biết nơi đó càng có thứ đáng sợ hơn rất nhiều.

- Không được, nơi đó không an toàn!

- Sao lại thế?

Lão tứ nói:

- Cậu không phải luôn nói hiện tại những địa phương càng ít người mới càng an toàn hơn sao? Sao lại không được chứ?

- Tin tưởng tôi đi, nơi đó mới là nơi không an toàn nhất hiện tại!

Trần Hạo vỗ vỗ vai lão tứ:

- Đuổi theo Anh Đào trước đã, sau đó chúng ta tiếp tục thương lượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.