Muốn chân chính tổn thương được Jackson, nhất định phải làm ra đột
kích bất ngờ. Tuy rằng lực lượng của Yêu Lân cường đại, nhưng nếu như
không cách nào đánh trúng được đối phương, cho dù uy lực có cường đại
cũng như không. Tuy rằng không biết Jackson có thể ngăn cản được công
kích của Yêu Lân hay không, nhưng Minh Diệu vẫn cảm thấy được nếu ở thời cơ thỏa đáng xuất ra Yêu Lân, đột ngột chém vào đầu Jackson, hẳn hiện
tại chính là phương pháp có cơ hội thành công cao nhất.
- Lên đi!
Minh Diệu từ phía sau trộm đem một trương phù chú nhét vào tay của Mị, Mị
liền hiểu được, trong nháy mắt hóa thành một bóng đen, tiềm nhập vào
trong ảnh tử, biến mất không thấy gì nữa.
- Vị nam, tị, ngọ, vị, mậu cử hợp hóa hỏa, tật!
Minh Diệu lại lấy ra ba trương phù chú trong túi, lần này hắn cũng không vội vã đem phù chú đánh ra, mà cầm trong tay trong miệng lẩm bẩm.
Mặc dù câu thần chú của Ly Hỏa Chú vừa mặc niệm trong lòng liền sinh ra tác dụng, nhưng uy lực cũng không quá lớn. Lần này Minh Diệu bỏ qua phương
thức công kích nhanh, lựa chọn lực lượng càng thêm cường đại. Hắn chỉ
nghĩ khi đối mặt với công kích có uy lực thật lớn trong phạm vi rộng
Jackson sẽ dùng phương thức thế nào để đối phó, như vậy cũng có được trợ giúp khi hắn muốn sử dụng Yêu Lân trong lòng hắn sẽ càng thêm hiểu rõ.
Phù chú trong tay Minh Diệu thiêu đốt lên, biến thành một quả cầu lửa, theo quang mang trên người Minh Diệu dần dần sáng rực, quả cầu lửa cũng càng lúc càng lớn. Ngọn lửa màu trắng thiêu đốt lên kịch liệt, nhưng không
hề tản mát ra độ nóng, nhưng lại có cỗ lực lượng khiến linh hồn của
người ta trở nên nóng rực.
- Đi thôi!
Ly Hỏa trước mặt
càng lúc càng lớn, dần dần biến thành một quả cầu lửa khổng lồ lớn như
một thân người. Minh Diệu dùng bàn tay đẩy ra, quả cầu lửa màu trắng
hướng Jackson bắn qua.
Tựa hồ là khuyết thiếu kinh nghiệm về
phương diện này, Jackson có vẻ không biết làm sao ứng phó. Đối với quả
cầu lửa như thế, hắn hoàn toàn có thể dựa vào loại bộ pháp quỷ dị kia né tránh dễ dàng, nhưng nếu như hắn tránh né, như vậy quả cầu lửa khổng lồ kia sẽ lập tức bay thẳng tới chỗ Gabi cùng đài điều khiển, đây là kết
quả mà hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy.
Tốc độ của quả cầu lửa bắn tới thật nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Jackson,
thấy không thể né tránh, hắn liền giơ hai tay đón lấy quả cầu lửa kia.
Lực đánh thật lớn đẩy hắn bay ngược về phía sau, bàn tay trực tiếp tiếp xúc với Ly Hỏa lập tức bốc lên khói nhẹ, tựa hồ không chịu nổi gánh nặng áp xuống.
Một chân Jackson chống lên ống dẫn, rốt cục đã dừng lại
lực thối lui ra sau. Vẻ mỉm cười trên mặt hắn cũng đã biến mất không còn nhìn thấy, thay vào là bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
- Mị!
Minh Diệu vừa phát ra Ly Hỏa, hai chân liền mềm nhũn ngồi phịch xuống đất,
một lần phát Ly Hỏa này ước chừng đã rút đi chín thành linh lực trong
người hắn. Hiện tại chuyện hắn có thể làm chính là nhanh chóng bổ sung
lại linh lực, chuyện còn lại phải nhờ vào Mị để hoàn thành!
Chẳng khác gì quỷ quái không chút hình bóng, Mị bỗng dưng hiện thân ngay dưới cái bóng của ống dẫn, tuy rằng Ly Hỏa không có bao nhiêu nhiệt độ,
nhưng cách gần như vậy Mị vẫn cảm thấy trong người mình nóng hừng hực.
Hơn nữa nàng cũng không nắm chắc một kích giết được Jackson, cho nên
nàng quyết định cấp thêm cơ hội tốt cho Minh Diệu.
Hiện tại ưu
thế lớn nhất không phải là đôi tay có thể xuyên thấu qua thân thể của
Jackson, mà là loại bộ pháp quỷ dị không thể nắm bắt cùng phương thức
đột ngột xuất hiện sau lưng Minh Diệu hoặc là Mị của hắn, đó mới là
tuyệt chiêu trí mạng.
Cho nên hiện tại chuyện mà Mị phải làm
chính là phế bỏ chân còn lại của Jackson. Ngón tay trắng muốt mảnh khảnh đâm thẳng vào nhượng đầu gối của hắn, nơi này là địa phương yếu ớt nhất trên chân người, động mạch cùng dây thần kinh mềm mại ẩn bên trong, chỉ cần nhẹ nhàng cắt đứt thì có thể lập tức chặt đứt sự liên hệ giữa đại
não cùng chân người. Huống chi với móng tay sắc bén của Mị, không chỉ là rạch ra mà thôi, đại khái bởi vì Jackson đã thương tổn nàng tới hai
lần, khi ngón tay Mị cắm vào nhượng chân của Jackson, liền dùng sức quấy loạn bên trong chân hắn.
Máu từ miệng vết thương phun trào ra,
đồng thời lộ ra gân trắng nơi đó, làm xong hết thảy chuyện này, Mị lại
nhanh chóng lẻn vào trong ảnh tử, thoát khỏi địa phương kia. Dù sao cảm
giác nóng bỏng muốn thiêu cháy linh hồn không phải là ai cũng có thể
chịu đựng được.
Một chân chống đỡ thân thể đột nhiên mềm nhũn,
thân thể Jackson liền mất đi cân bằng. Bởi vì lực đánh của quả cầu Ly
Hỏa quá lớn, hắn vừa mất đi một chân chống đỡ lập tức bị quả cầu lửa
đánh văng ngược về phía sau.
- Thành công!
Mị từ sau ảnh tử của Minh Diệu chui ra, cắn răng oán hận nói:
- Cái chân kia của hắn tuyệt đối bị phế đi!
- Thế nào, không có bị thương chứ?
Minh Diệu lấy ra viên đan dược mà Dịch Tiên Sinh cho hắn trước đó ném vào
trong miệng. Vừa rồi phát ra Ly Hỏa làm linh lực của hắn tiêu hao thật
sự là quá lớn. Chỉ dựa vào bánh bích quy muốn khôi phục linh lực thì quá chậm, Minh Diệu cũng hiểu được chỉ với một quả cầu Ly Hỏa cũng không
thể triệt để giải quyết được người kia. Jackson chỉ dùng một tay mà có
thể đánh bay được mấy lần hắn phát ra Ly Hỏa trước đó, tuy rằng những
lần đó uy lực của Ly Hỏa còn kém hơn lần này, nhưng vẫn có thể nhìn ra
được loại Ly Hỏa có thể làm tổn thương linh hồn cũng không làm cho
Jackson để ý tới. Người có thể miễn dịch với Ly Hỏa chỉ có hai loại, một loại là người vốn không có linh hồn, giống như hai thiên sứ mà Minh
Diệu gặp phải trước đó. Nhưng Jackson lại có được ý thức tự chủ cùng
năng lực tự hỏi rất rõ ràng, cho nên hắn tuyệt đối là người có linh hồn. Như vậy hắn thuộc vào loại người thứ hai, chính là linh hồn của Jackson quá mức cường đại, có được một linh hồn cường đại tới mức ngay cả Ly
Hỏa cũng có thể đối kháng. Cho nên Minh Diệu đem toàn bộ tiền đặt cược
đều đặt lên trên Yêu Lân, hiện tại hắn cần dùng tốc độ nhanh nhất để
khôi phục linh lực trong cơ thể mới là chuyện chính yếu.
Đan dược vào miệng, hương vị tuyệt đối chát đắng, vô cùng khó nuốt, ngũ quan
trên mặt Minh Diệu cơ hồ vặn vẹo vào nhau. Hắn bắt đầu càng lúc càng
hoài nghi đây không phải là đan dược khôi phục linh lực gì, mà là đất dơ chà xát xuống từ trên người Dịch Tiên Sinh, còn có thể trộn lẫn thứ gì
dơ bẩn trên thân thể hắn.
Nhưng loại hoài nghi này rất nhanh đã
loại bỏ. Tuy rằng hương vị rất khó nuốt, nhưng hiệu quả lại tác dụng
ngay lập tức. Minh Diệu có thể dễ dàng cảm giác được linh lực trong cơ
thể lập tức khôi phục trong nháy mắt, hơn nữa còn có loại cảm giác như
sắp tràn ra ngoài. Hắn biết đây là do đan dược quá mạnh mẽ, hơn nữa linh lực của chính bản thân hắn có được lúc toàn thịnh còn không bằng hiệu
quả của viên đan dược kia tạo ra. Thật sự đúng là thứ tốt, tuy rằng khó
nuốt một chút, trong lòng Minh Diệu nhịn không được phải khen ngợi một
tiếng.
Chương 319 (b) Yêu Lân ra khỏi vỏ
Phải biết rằng lấy linh lực hiện tại của Minh Diệu, cùng tuyệt đại bộ phận
linh năng giả cùng so sánh, chỉ sợ Minh Diệu cũng được xếp hàng đầu. Mà
dược lực của viên đan dược kia khôi phục chín thành linh lực cho Minh
Diệu, nhưng vẫn còn lưu lại bên trong phần thừa. Chỉ sợ dù là linh năng
giả cho dù hao hết linh lực chỉ cần dùng một viên đã có thể khôi phục
lại thời kỳ đỉnh phong, thật sự những đồ vật do Dịch Tiên Sinh chế tạo
ra đích thật đều là vật mà linh năng giả đều phải tha thiết ước mơ.
- Cô nghỉ ngơi một chút, để tôi lên!
Minh Diệu đứng dậy, lấy ra Yêu Lân trong hộp nhỏ màu xanh. Cổ tay hắn nhẹ
run, nguyên bản Yêu Lân chỉ dài ba tấc ở trong tay hắn đã khôi phục lại
bộ dạng vốn có của nó. Thân kiếm màu đỏ đã không còn hào quang lóe sáng, nhưng càng thêm phong cách thương tang cùng nội liễm, Minh Diệu gác Yêu Lân sau người, hướng phía trước lao tới.
Jackson mất đi chân
chống đỡ, cùng lực đánh của quả cầu lửa Ly Hỏa khổng lồ khiến cho thân
hình hắn bay ngược tới chỗ đài điều khiển. Hai tay hắn ôm lấy Ly Hỏa đã
biến thành cháy đen, rất rõ ràng là bị bỏng, mặc dù độ nóng của Ly Hỏa
không cao, chủ yếu chỉ tạo ra lực sát thương với linh hồn, nhưng dù sao
vẫn là một đoàn cầu lửa, tiếp xúc với Ly Hỏa trong thời gian dài thân
thể ít ít nhiều nhiều cũng sẽ phải chịu thương tổn.
Hai chân đều
không thể chống đỡ, Jackson quay đầu lại nhìn. Thấy rõ bản thân mình
cách đài điều khiển càng lúc càng gần, nếu như quả cầu Ly Hỏa đụng phải
đài điều khiển, như vậy chỉ sợ chuyện kế tiếp đã không thể tiếp tục tiến hành, dù sao tất cả hệ thống điều khiển phòng thí nghiệm đều nằm trên
đài điều khiển thao tác!
- Xem ra chỉ có thể làm như vậy!
Jackson thở ra một hơi, cánh tay hắn chợt nổi lên gân xanh, cơ thể bắt đầu mấp
máy vặn vẹo, hai cánh tay hắn bắt đầu phát lực, dùng sức ép vào bên
trong.
Quả cầu Ly Hỏa theo lực đè ép của cánh tay bắt đầu biến
dạng, nguyên bản quả cầu lửa hình tròn lại biến thành như một hồ lô, rụt vào ở ngay giữa.
- A…
Hai mắt Jackson lại biến thành hỗn
độn, quả cầu Ly Hỏa thật lớn bị hắn đè ép hoàn toàn biến thành chùy
hình, đột nhiên quả cầu chợt nổ tung, lực đánh thật lớn khởi tung một
mảnh gió bụi. Mị dùng tay che mắt, bụi mù do Ly Hỏa bùng nổ phát ra
triệt để bao trùm toàn bộ căn phòng, làm cho không ai nhìn thấy rõ hoàn
cảnh ngoài một thước.
- Đôi cánh tay này đã bị phế bỏ, khối thân thể này đã hoàn toàn bị hủy diệt rồi!
Hai chân không còn cách nào chống đỡ được thân thể, Jackson phải ngồi phịch xuống đất. Hắn cúi đầu nhìn nhìn vào cánh tay của mình. Máu tươi tuôn
tràn từ trong huyết quản, chảy mãi không dứt. Đôi cánh tay kia đã hoàn
toàn không thể sử dụng, gân mạch cùng mạch máu bởi vì vừa rồi đã phát
lực quá mạnh đã hoàn toàn bị đứt gãy. Hơn nữa vì tiếp xúc với Ly Hỏa
trong thời gian quá dài, đã bắt đầu tản mát ra mùi vị như cháy khét. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một hơi:
- Vốn còn dự tính lưu lại làm kỷ niệm a!
- Hoàn toàn không cần thiết!
Một bóng đen từ trong bụi mù vọt tới thật nhanh, Minh Diệu đi theo sát sau
quả cầu Ly Hỏa căn bản không cho Jackson cơ hội thở gấp.
Vừa rồi
cơ hồ phải dùng biện pháp lưỡng bại câu thương mới có thể phá hủy quả
cầu lửa Ly Hỏa thật lớn kia, hiện tại Jackson còn chưa hồi phục lại. Hắn nhìn thấy ảnh tử của Minh Diệu đang xông tới chỗ mình, cũng không thể
phán đoán đã là chính bản thân Minh Diệu hay chỉ là kính tượng, cho nên
hắn quyết định né tránh trước tiên rồi tính sau.
Nhưng cái chân
bị Mị đánh vỡ hiện tại đã không còn cách nào điều khiển, Jackson vừa
muốn đứng dậy nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Mà một chân khác của hắn đã bị Minh Diệu đánh gãy, chính hắn lại đi đem xương đùi cùng xương bắp
chân trực tiếp gắn vào nhau, cho nên căn bản không thể gấp khúc, vì vậy
hắn hoàn toàn không cách nào đứng lên, loại bộ pháp quỷ dị kia càng
không thể phát huy ra.
- Dừng ở đây đi!
Trong bụi mù tung
tóe, ảnh tử màu đen trong nháy mắt đã đi tới trước mặt hắn. Trước mắt
hắn đột nhiên lóe lên một đoàn hồng sắc quang mang, một giây sau hắn
liền thấy được một thi thể không đầu đang nằm dài, miệng vết thương trên cổ giống như suối phun không ngừng tuôn tràn máu tươi.
- Đã xong!
Minh Diệu nhìn thấy đầu của Jackson từ trên không trung rơi xuống đất, lúc
này mới thở phào một hơi. Tuy rằng cảm giác công kích lần này có chút
thuận lợi tới mức khó tin, nhưng dù sao sự thật đã xảy ra trước mắt. Cho dù là yêu quái còn hơn yêu quái, sau khi đầu bị chặt rụng chỉ sợ cũng
không còn cách nào sống lại nữa đi? Trừ phi tên này là con đỉa chuyển
thế, nếu không Minh Diệu cảm thấy chuyện này hẳn là đã xong.
Bụi
mù dần dần tán đi, đầu của Jackson đã bị chém rụng khỏi thân thể, máu
không ngừng tuôn ra đầy sàn nhà. Minh Diệu nhìn thi thể không đầu trên
mặt đất, lắc lắc đầu, đây thật đúng là một cuộc ác chiến. Nếu không phải hắn thức tỉnh được Yêu Lân, có được đan dược nhanh chóng bổ sung lại
linh lực, còn có Mị trợ giúp, Minh Diệu căn bản không nắm chắc đủ khả
năng giết chết nam nhân quỷ dị này. Nhưng cho đến hiện tại Minh Diệu
cũng không biết rõ nam nhân này là yêu vật gì, tựa hồ thân phận của hắn
là một mê đoàn, làm cho người ta không sao nhìn thấy rõ.
- Kế tiếp chỉ cần lấy được Hắc Chi Đoạn Chương thì tốt nhất!
Minh Diệu hướng chỗ đài điều khiển đi tới.
Nhưng hắn cảm giác có chút kỳ quái, Gabi giống như không hề phát hiện, mà chỉ chui đầu chỗ đài điều khiển không ngừng bận rộn lên. Tựa hồ hết thảy
những việc đã phát sinh không hề quan hệ gì tới hắn, ngay cả chuyện
Jackson đã chết cũng không làm cho hắn chú ý.
Cuộn da dê cũ kỹ
đang nằm ngay trước mắt, Minh Diệu nhớ tới cảnh Mị đã gặp phải đột kích
trước đó, e ngại quay đầu lại nhìn, cũng may thi thể không đầu vẫn đang
nằm nguyên trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Lúc này Minh Diệu mới yên tâm vươn tay cầm lấy Hắc Chi Đoạn Chương.
- Lấy được rồi!
Minh Diệu đem Hắc Chi Đoạn Chương ném vào trong lòng của Mị.
- Phải đó, cuối cùng vẫn lấy được.
Mị cầm Hắc Chi Đoạn Chương cảm thán nói. Tuy rằng bị tổn thương không liên lụy tới chỗ yếu hại, nhưng miệng vết thương của nàng vẫn còn chảy máu.
Thể chất đặc thù của Ảnh Mị bộ tộc vốn không thể bị tổn thương, nhưng
nếu như bị thương, cũng rất khó lành lại. Mị cảm giác miệng vết thương
có chút đau đớn, bởi vì đổ máu quá nhiều mà cảm giác toàn thân như không còn sức lực.
- Có thể đứng lên không?
Minh Diệu vươn tay về phía Mị:
- Tôi xem cô thật suy yếu, không bằng ẩn vào trong lòng của tôi đi!
Mị gật đầu, hóa thành một ảnh tử cuốn lấy Hắc Chi Đoạn Chương chui vào lòng Minh Diệu.
- Vật này…anh thật sự cho tôi sao?
Mị ở trong lòng Minh Diệu hữu khí vô lực nói:
- Mục đích của anh không phải là muốn hủy diệt nó sao?
- Cô không phải còn muốn dùng nó giúp mẫu thân của cô sống lại sao?
Minh Diệu cười cười:
- Tôi tin tưởng cô, chờ sau khi cô thành công thì trả nó lại cho tôi là được!
Chương 319 (c) Yêu Lân ra khỏi vỏ
- Ân, tôi sẽ!
Mị son sắt nói:
- Tôi đối với việc chế tạo thiên sứ hay thần linh tinh gì đó cũng không
có chút hứng thú, chỉ cần giúp mẫu thân của tôi sống lại, tôi sẽ đem nó
trả lại cho anh, không cần lo lắng!
- Ha ha, tôi không lo lắng.
Minh Diệu khẽ cười:
- Dù sao trong tay của tôi còn có con tin nha. Nếu như cô không đem Hắc
Chi Đoạn Chương trả lại cho tôi, tôi sẽ đẩy ngã Tiểu Manh cho cô xem…
- Nếu như anh đem Tiểu Manh đẩy ngã, chỉ sợ cô nhỏ còn vui vẻ vô cùng đi…
Mị than thở trong lòng Minh Diệu:
- Tên khoa học điên làm sao bây giờ?
- Để cho hắn cùng phòng thí nghiệm này cùng nhau biến mất đi!
Minh Diệu lấy ra trương phù chú, dán xuống mặt sàn phòng thí nghiệm:
- Loại địa phương tùy ý đùa bỡn sinh mạng cùng linh hồn nhân loại thế này không nên cho nó tiếp tục tồn tại là tốt nhất!
Phù chú mà Minh Diệu dán dưới sàn nhà là do hắn đã chuẩn bị sẵn, tuy rằng
nhìn qua chỉ là một trang giấy nho nhỏ, nhưng chỉ cần đem linh lực rót
vào, trang giấy kia sẽ nổ mạnh, uy lực không kém gì thuốc nổ, đủ đem cả
phòng thí nghiệm san bằng.
- Keng két…
Một thanh âm đột
nhiên vang lên, giống như có công tắc của vật thể bằng kim loại bị dẫn
phát, khiến cho Minh Diệu chợt chú ý. Hắn dừng lại động tác quay đầu
nhìn theo nơi thanh âm phát ra, thanh âm kỳ quái kia được truyền từ cánh cửa kim loại khi nãy bọn họ đã bước vào.
- Đinh…
Một tiếng vang, cánh cửa kim loại đột nhiên đóng sầm, tuy rằng Minh Diệu đã vọt nhanh tới nhưng vẫn bị chậm hơn một bước.
- Chết tiệt, mở cửa ra!
Minh Diệu quay đầu lại rống lớn tới hướng đài điều khiển, lại ngạc nhiên
phát hiện Gabi đã không còn bóng dáng, không biết hắn đã chạy đi đâu.
- Sự tình có điều không đúng!
Minh Diệu lấy ra Yêu Lân trong áo, loại cửa này không biết dùng tài liệu kim loại đặc thù gì chế thành, vô cùng chắc chắn, dùng hết khí lực cũng
không thể mở ra.
Yêu Lân sắc bén cắt lên cánh cửa kim loại, phát
ra thanh âm rin rít chói tai. Minh Diệu cảm thấy có chút khó tin, loại
kim loại đặc thù này thật sự là chắc chắn không thể tưởng tượng nổi,
ngay cả Yêu Lân sắc bén như vậy cũng chỉ có thể lưu lại một khe rãnh
không sâu, không thể cắt xuyên qua như sắt thép bình thường. Phải biết
rằng từ sau khi Yêu Lân thức tỉnh, ngay cả phong mang chém ra cũng đủ
khả năng chặt đứt cả sắt thép.
- Ha ha, công tác chuẩn bị vừa mới làm xong, ngươi đã chuẩn bị đi rồi chưa?
Minh Diệu đột nhiên giật mình, thanh âm kia là từ sau lưng hắn truyền ra.
Hắn quay đầu lại, chứng kiến cỗ thi thể không đầu trên mặt đất đột nhiên lại giống như một con sâu lớn ngọ nguậy không ngừng đang bò về phía đầu lâu của mình.
- Ta kháo, người này thật đúng là con đỉa chuyển thế, như vậy cũng không chết!
Minh Diệu cảm thấy sự tình càng lúc càng không bình thường. Hắn cầm Yêu Lân
trong tay liều mạng cắt mạnh cánh cửa kim loại trước mặt, muốn nhanh
chóng chạy ra ngoài.
- Chậc chậc, một khối thân thể tốt vậy, thế mà bị hủy diệt rồi!
Thi thể không đầu bò tới trước đầu lâu của mình, tiếng nói kia cũng không biết từ bộ vị nào trong thi thể kia vọng lại:
- Nếu không phải đã có thân thể hoàn mỹ của ngươi thay đổi, ta còn thật sự không nỡ!
- Mị, cô lập tức mang theo Hắc Chi Đoạn Chương đi ra ngoài trước!
Minh Diệu mất thật nhiều sức lực mới khoét ra được một lỗ hổng nhỏ trên cánh cửa kim loại biến thái kia, lỗ hổng thật nhỏ, Minh Diệu không thể chui
ra, chỉ có Mị trong trạng thái ảnh tử mới có thể thông qua.
- Tôi không đi!
Mị quật cường nói:
- Tôi đi rồi còn anh làm sao đây? Tuy rằng tôi bị thương, nhưng dù sao năng lực vẫn còn, tôi có thể cùng anh diệt hắn…
- Đừng nói nhảm, mau đi cho tôi!
Minh Diệu lớn tiếng quát. Tim của hắn đang đập thật nhanh, đây là dự cảm bất tường. Mỗi lần sắp có chuyện gì không hay phát sinh, hắn luôn có loại
dự cảm đặc thù như thế.
- Trước tiên đem Hắc Chi Đoạn Chương mang ra ngoài, tôi ở đây bám trụ hắn!
- Nhưng tôi đi rồi anh phải làm sao?
Mị lại nói:
- Một mình anh không thể đánh lại hắn…
- Thúi lắm, trong tay lão tử có Yêu Lân, xử lý hắn dễ dàng như cắt rau!
Minh Diệu vội vàng nói:
- Cô bị thương, ở lại nơi này không an toàn. Cô mang theo Hắc Chi Đoạn
Chương đi ra ngoài, dù sao đó mới là mục đích cuối cùng của chúng ta…
- Được rồi…
Mị thoáng do dự, một đoàn bóng đen từ trong lòng Minh Diệu chui ra, theo
lỗ hổng chui ra ngoài. Nàng từ trong ảnh tử hiện ra thân hình, trong tay nắm chặt Hắc Chi Đoạn Chương, nằm úp sấp ngoài cửa nhìn Minh Diệu nói
nhanh:
- Chính anh phải cẩn thận một chút, tôi ở sơn động bãi biển chờ anh…
- Được, tôi đem tên kia cắt thành bánh thịt xong sẽ lập tức đi tìm cô!
Minh Diệu thấy Mị đã mang theo Hắc Chi Đoạn Chương chui ra khỏi phòng, nở nụ cười:
- Không được bao lâu thời gian đâu, lão…
Một luồng máu tươi ấm áp từ lỗ hổng vẩy ra ngoài, dính vào trên mặt Mị. Một cây thương bằng kim loại bén nhọn từ lỗ hổng kia vươn đi ra, xuyên thấu bả vai Minh Diệu, đầu thương lóe ra hàn quang sắc bén lướt qua trán của Mị, để lại một miệng vết thương nhợt nhạt chỉ cách mi tâm nàng vài
millimet. Đầu thương kim loại gần như sắp cắm vào trán Mị, muốn lấy tính mạng của nàng. Thiếu chút nữa bị toi mạng khiến Mị kinh hoảng, thân thể mất đi thăng bằng, dưới chân mềm nhũn té ngã dưới đất.
Đầu
thương bén nhọn kia chậm rãi rút trở về, thân thể Minh Diệu cũng chầm
chậm ngã xuống. Lúc này Mị mới kịp thời phản ứng, bổ nhào vào lỗ hổng
kia vươn tay sờ lên mặt Minh Diệu.
- Anh thế nào rồi?
Mị cảm giác trên tay mình có cỗ chất lỏng nóng hổi, là máu tươi từ miệng Minh Diệu tràn ra.
- Không sao đâu…mang theo Hắc Chi Đoạn Chương đi nhanh lên…
Thanh âm của Minh Diệu có chút hữu khí vô lực:
- Tôi tạm thời còn chịu được…
- Không được, tôi cùng anh…
- Mau cút nhanh cho tôi!
Minh Diệu lớn tiếng rống lên:
- Mang theo Hắc Chi Đoạn Chương đi đi, đừng làm tôi phân tâm, nếu không hai người chúng ta đều chết ở chỗ này…
Trong tay Mị nắm chặt Hắc Chi Đoạn Chương, bởi vì quá mức dùng sức nên móng
tay của nàng đâm xuyên vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ròng. Tuy
rằng không muốn rời đi, nhưng nàng cũng hiểu được Minh Diệu nói rất
đúng. Nàng đã bị trọng thương dù có ở lại đây cũng không giúp được gì,
bây giờ việc mà nàng có thể làm chính là mang theo Hắc Chi Đoạn Chương
chạy ra ngoài, sau đó mới nghĩ biện pháp khác.
Mị cắn chặt môi,
quyết định trong lòng, hóa thành một đoàn ảnh tử màu đen, cũng không
quay đầu lại hướng bên ngoài chạy nhanh, trong lòng nàng luôn cầu nguyện Dịch Tiên Sinh còn chưa rời khỏi, có lẽ hắn có thể giúp đỡ, nghĩ ra
biện pháp cứu Minh Diệu!
Minh Diệu vận chuyển linh lực cầm máu,
chậm rãi đứng dậy. Miệng vết thương nhìn thật dọa người nhưng thương tổn lại không lớn. Giống như là cố ý hạ thủ lưu tình, một thương vừa rồi
cũng không làm thương tổn tới xương cốt hay kinh mạch của Minh Diệu, chỉ là bị thương da thịt đơn thuần mà thôi, thậm chí cũng không ảnh hưởng
tới bộ vị trọng yếu của cơ thể…