U Minh

Chương 3: Chương 3: Hoạch định kế hoạch (2)




Phòng họp không khí rất nghiêm túc, từng người vẻ mặt đều là ngưng trọng, trên bàn làm việc, thư ký Trang đã sẵn sàng ghi chép lại hết những nội dung trong cuộc họp, chỉ thấy âm thanh trầm thấp của Lê Hoài Nam vang lên:

- Thông qua việc tiếp tục nghiên cứu cùng với tất cả các phản ứng của chính phủ các quốc gia, tôi thấy chúng ta nên xem xét lại việc đầu tư của tập đoàn vào “Vận Mệnh”.

Nghe đến đây, nhiều vị lãnh đạo cùng chủ quản vẻ mặt đều là rất ngạc nhiên, bởi vấn đề này bọn họ đã họp bàn rất nhiều lần rồi, phải đến mấy ngày trước mới tập thể nhất trí hoàn thiện kế hoạch đều đang chuẩn bị, làm sao bây giờ lại thay đổi rồi? Mọi người đều khó hiểu nhìn về phía Lê Hoài Nam, chẳng nhẽ kế hoạch có sự thay đổi? Nhìn đến phản ứng của mọi người, Lê Hoài Nam cũng không thừa nước đục thả câu nữa, trực tiếp đưa ra đại chiêu.

- Kế hoạch như lúc trước không có vấn đề gì, nhưng theo tôi thấy cần phải tăng mạnh đầu tư hơn nữa vào “Vận Mệnh”. Nhìn lưu lượng người xếp hàng đặt mua sản phẩm, tôi cảm thấy “Vận Mệnh” chắc chắn sẽ đánh bật tất cả mảnh trò chơi hiện tai, không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra đều sẽ trở thành thế giới thứ hai của nhân loại. Thêm nữa tôi vừa nhận được một nguồn tin rất quan trọng, đó là hầu hết các quốc gia đều sẽ đưa rất nhiều quân đội vào chiếm đóng.

Quả nhiên theo Lê Hoài Nam vừa nói xong, tất cả mọi người ngồi đây đều hút lấy một ngụm khí lạnh, vẻ mặt tất cả đều là khiếp sợ. Bởi vì quân đội là xương sống của quốc gia, mỗi khi quân đội được xuất động đó đều đại biểu cho có đại sự phát sinh. Tiếp xuống đó, vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm trọng hơn rất nhiều, bởi điều này nếu là thật sự thì “Vận Mệnh” có vẻ biến số quá lớn, lớn đến mức tất cả quốc gia thái độ đều là nghiêm túc nhất đối đãi nó, cho nên việc họp lần nữa là điều tất yếu nhường tất cả mọi người một lần nữa nhận thức lại điều này.

- Thưa chủ tịch, việc này đều là thật?

Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi vẻ mặt so với mọi người đều khiếp sợ rất nhiều. Người đàn ông này được giao nhiệm vụ chủ quản khu tình báo của tập đoàn, chuyên tiếp nhận những thông tin tình báo mới nhất từ nhân viên, mà tin tức này chính bản thân mình còn chưa nhận được mà chủ tịch đã có thông tin rồi, cho nên người đàn ông này nhìn về phía Lê Hoài Nam mang theo vẻ khiếp sợ so với mọi người đều hơn rất nhiều.”Chẳng nhẽ chủ tịch còn có một cơ cấu tình báo khác lợi hại hơn cả tập đoàn?” Bởi vì thời đại này mọi người đối với thông tin đều hết sức coi trọng, hầu như mỗi công ty hoặc một tập đoàn lớn đều sẽ có một cơ quan tình báo riêng. Mà cơ quan tình báo của tập đoàn được thành lập rất sớm, nhân viên hầu như trải rộng toàn cầu, bên dưới có thể tiếp xúc đến những người thất nghiệp, vô gia cư, bên trên có thể tiếp xúc với rất nhiều lãnh đạo từ đó đạt được đến rất nhiều thông tin. Mà bây giờ thông tin mình chưa biết mà chủ tịch đã biết rồi. Bất giác ánh mắt người đàn ông nhìn về Lê Hoài Nam mang theo một tia kinh sợ.

Trên bàn chủ tịch, Lê Hoài Nam nhìn hết một loạt phản ứng của tất cả mọi người, rồi nhìn về người đàn ông vừa đứng lên phát biểu bằng ánh mắt đầy thâm trường nói:

- Đúng vậy bộ trưởng Trung, tin tức này hoàn toàn chính xác. Tôi có thể đảm bảo điều này.

Bộ trưởng Trung nghe vậy chán có chút toát mồ hôi những nghĩ đến thân phận của chủ tịch thế kia, có thể đạt được tình báo quan trọng như vậy cũng rõ ràng. Lúc này, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn đứng lên nói:

- Thưa chủ tịch cùng các vị, như vậy kế hoạch của tập đoàn chúng ta nên một lần nữa cân nhắc lại.

Người đàn ông này là bộ trưởng bộ kế hoạch, bình thường những kế hoạch chủ yếu của công ty đều do bộ kế hoạch thiết kế, dựa theo ý chí của chủ tịch cùng hội đồng quản trị mà hoạch định ra những kế hoạch chi tiết. Sau đó một mảnh đồng ý vang lên, người đàn ông này nhìn về đài chủ tịch nói tiếp:

- Thưa chủ tịch, xin ngài cho chúng tôi một chút thời gian để cùng phối hợp với các bộ phận làm lại một bản kế hoạch mới.

Lê Hoài Nam cũng không để mọi người chờ lâu nói:

- Không cần bản kế hoạch tôi đã điều chỉnh qua rồi, mọi người xem một chút rồi chúng ta tiếp tục thảo luận xem. Thư ký Trang, phiền cô đưa bản kế hoạch xuống phân phát cho mọi người.

- Vâng, thưa chủ tịch.

Thư ký Trang cung kính nói, sau đó nhanh nhẹn phân phát cho mỗi người ngồi đây một bản kế hoạch đã được Lê Hoài Nam chuẩn bị sẵn. Đây cũng là phương thức Lê Hoài Nam bồi dưỡng người của mình, để mỗi người đều có những ý kiến hay suy nghĩ đều có thể được phát biểu cùng so sánh với ý kiến của người khác để có thể hiểu rõ được những thiếu sót của bản thân, từ đó liên tục tiến bộ. Nhìn đến mọi người đều nghiêm túc nhìn bản kế hoạch, Lê Hoài Nam cũng không làm phiền mọi người chỉ nhấc lên cốc nước uống một chút.

Một lúc sau khi mọi người đã xem xong bản kế hoạch, bản kế hoạch này so với lúc trước mà bọn họ đặt ra đều chi tiết hơn rất nhiều. Từ lớn đến kế hoạch tuyển định cùng phát triển tình báo, kế hoạch phát triển chiến đấu đội ngũ cùng hậu cần đội ngũ, đến làm sao an bài những công nhân, nhân viên để có thể cân bằng giữa trong trò chơi cùng thực tế, đến việc nhỏ như đãi ngộ của nhân viên cùng với những phúc lợi… Tất cả đều rất chi tiết, bởi vì kế hoạch mới từ mấy ngày trước định ra, mà bây giờ đã xuất hiện trước mắt bọn họ một bản kế hoạch toàn diện đến không thể xoi mói này khả năng đều xuất phát từ tay của chủ tịch, có thể thấy được trong lòng bọn họ hiện lên sóng to gió lớn, một lần nữa nhận định lại năng lực của vị chủ tịch trẻ tuổi này.

- Thưa chủ tịch, nếu như dựa theo kế hoạch này thì nguồn đầu tư lúc ban đầu sẽ rất lớn. Lúc trước chúng ta dự tính chi ra khoảng 20 tỷ USD hoàn toàn không đủ dùng, mà chi phí đầu tư lúc đầu vào theo bản kế hoạch phải lên tới 80 tỷ USD, mà lượng tài chính lưu động của tập đoàn hiện tại không đủ.

Một người phụ nữ tầm ba mươi năm, ba mươi sáu tuổi mặc lấy bộ đồ công sở đứng lên nghiêm nghị nói. Nghe đến con số thống kê đi ra mọi người đều hút vào ngụm khí lạnh, bởi đây mới chỉ là chi phí dự tính đầu tư lúc ban đầu, đến lúc thực hiện chắc chắn sẽ phát thêm rất nhiều chi phí nữa. Hiện nay tiền so với gần một trăm năm trước vẫn như vậy, chưa bị mất giá, một người nhân viên lương bình thường cũng chỉ có tầm bồn ngàn đến năm trăm ngàn USD thôi, cho nên bọn họ bị số lượng này hù dọa cùng cảm thán khí phách của chủ tịch, quả nhiên chủ tịch vẫn khác với chúng ta đâu?

- Yên tâm về vấn đề này bộ trưởng Lan không cần lo lắng. Tôi sẽ triệu tập hội đồng cổ đông tới kêu gọi góp vốn vòng tiếp theo, sẽ đủ tài chính cho mọi người hoạt động. Cho tới mọi người đối với bản kế hoạch có ý kiến gì không?

Mọi người nghe vậy cũng chỉ biết cười thầm, làm việc với chủ tịch hơn hai năm rồi làm sao không biết tính của chủ tịch. Trong cuộc họp cãi nhau thế nào cũng được chủ tịch sẽ không quan tâm, nhưng một khi chủ tịch đã nhận định hoặc chỉ định là mọi người đều nhất trí làm theo, lấy những âm thanh phản đối ý chí đó dần bị thay thế, cho nên mọi người ngồi đây đều biết mình phải làm sao. Mà hầu như mọi quyết sách của chủ tịch đến bây giờ đều chính xác, cho nên đến tiếp sau đó một mảnh đồng ý vang lên, đồng nghĩa với việc kế hoạch đã thông qua, mọi người bắt đầu thực hiện theo bản kế hoạch này. Thư ký Trang đã ghi chép hết lại toàn bộ nội dung cuộc họp rồi, sau đó sẽ phải đánh máy in ra rồi gửi cho mỗi người một bản, đến đây hội nghị chính thức kết thúc.

Bước đầu tiên cũng đã bước ra rồi, Lê Hoài Nam bắt đầu tràn ngập kỳ vọng đối với tương lai rồi. Một thế này, mình nhất định phải làm tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.