Ừ Thì... Anh Yêu Em!

Chương 6: Chương 6: Chuyện cũ tái diễn




“Khánh Nguyên, đi chơi nào” Khánh Nguyên đang nằm chù ụ một đống trong phòng thì bị tiếng của Hạ Nghi kéo ra khỏi mớ suy nghĩ trong đầu.

Vì sao Hạ Nghi lại có thể xuất hiện trong phòng cậu mà không cần bấm chuông vào nhà ư? Đơn giản là cô ấy có chìa khoá nhà cậu.

Nhớ năm ngoái, lúc vừa ra trường thì cậu cũng quyết định mua nhà riêng ở đây để tiện đi làm, cha mẹ cậu thì vẫn ở ngoại ô thành phố cho nên vì không muốn con trai vất vả đi đi về về nên cũng để cậu mua. Mỗi tội Khánh Nguyên thể lực khá yếu, từ khi đi làm thì bắt đầu có triệu chứng đau bao tử vì không thường xuyên xem xét bữa ăn của chính mình.

Hôm đó không thấy cậu đi làm, gọi điện thoại lại không bắt máy cho nên giờ nghỉ trưa Hạ Nghi đã xin nghỉ để đi tìm cậu. Đến nhà cậu bấm chuông nữa ngày cậu mới ra mở cửa, người thì đứng không vững, còn chưa hỏi được gì thì cứ như thế mà Khánh Nguyên đã bất tỉnh. Hạ Nghi hoảng quá liền đưa cậu đi bệnh viện, bác sĩ sau khi khám tổng quát cho cậu, bảo rằng cậu lao lực quá sức, không ăn uống điều độ dẫn tới xuất huyết dạ dày, may mà đưa đến bệnh viện kịp thời, không thì sẽ rất nguy hiểm.

Cũng từ sau lần đó, Hạ Nghi đã quyết định ép Khánh Nguyên đưa cho mình giữ một cái chìa khoá nhà cậu. Vì cậu chỉ ở có một mình nên không thể lấy lí do gì có thể thuyết phục cô bạn thân, không còn cách nào nên cũng đành đưa chìa khoá cho cô bạn. Dù sao thì ở thành phố này, ngoài Hạ Nghi ra cũng chẵng còn ai quan tâm tới cậu cả.

“Tớ không muốn đi” cậu kéo chăn trùm kín đầu từ chối cô bạn. Cậu không muốn ra ngoài, không muốn đi gặp ai cả, cậu cảm thấy tủi thân, cậu cảm thấy đau lòng lắm.

“Cậu làm sao thế, đội trưởng đã trở lại, không phải cậu nên thấy mừng sao?” Hạ Nghi thấy bạn mình như vậy, không hiểu nổi nên hỏi. Không phải suốt thời gian qua cậu ấy luôn nhớ về anh chàng đội trưởng phong độ kia sao, sao bây giờ lại trở nên ủ rủ như này?

“Đã bảo là không muốn đi mà” cậu hét lên, lần đầu tiên suốt nhiều năm quen nhau, lần đầu tiên cậu to tiếng với người bạn là Hạ Nghi.

“Tên nhóc kia? Cậu có tin tôi bảo với hai bác là cậu từng xuất huyết dạ dày đến nỗi phải nhập viện không? Dù sao bây giờ cậu cũng xin nghỉ rồi, về nhà để bố mẹ cậu nuôi cậu, gia sản nhà cậu có thể nuôi cậu suốt đời mà, đúng không?” Hạ Nghi tức giận trừng mắt với “cái đống” thù lù trên giường. Có chuyện gì lại có thể làm cho người ôn hoà như Khánh Nguyên nổi giận như thế? Không lẽ là có liên quan tới đội trưởng Châu Khải sao? Không đâu chứ? Cô chỉ mới biết anh ta đã trở về vào vài ngày trước, cũng chính là ngày anh ta nhậm chức giám đốc điều hành phòng nhân sự thôi mà?

Một loạt câu hỏi cứ nhảy vòng vòng trong đầu cô gái nhỏ, nhưng cô mặc kệ, chuyện gì thì cũng phải đối đầu giải quyết chứ. Nằm một chỗ như vầy thì có ích gì? Cô cố tình lôi ba mẹ của Khánh Nguyên vào cũng là vì cô biết, Khánh Nguyên chỉ sợ ba mẹ mình mà thôi.

Mà nhắc tới gia cảnh nhà Khánh Nguyên, thật sự là làm cho người ta ngạc nhiên. Khánh Nguyên. tên họ đầy đủ là Vương Khánh Nguyên, con trai út của nhà họ Vương, chủ dựa gốm sứ Huy An. Tuy không phải là nổi tiếng toàn quốc nhưng cũng rất có tiếng trong ngành, và gia sản thì cũng lên tới bạc tỉ. Khánh Nguyên còn có một anh trai là Khánh Hy là người thừa kế nghề cha mình. Khác với anh trai, Khánh Nguyên không có tâm hồn nghệ thuật cho nên liền xin cha mẹ cho mình đi học theo ngành mình thích.

Thương con trai cho nên hai người lớn liền đồng ý, hơn nữa họ đã biết tính hướng của con trai, biết cậu cảm thấy không được tự nhiên nên cũng không bắt ép cậu, nếu cậu muốn thì sẽ cho cậu. Được cái là Khánh Nguyên lại rất biết điều, chưa bao giờ làm cho họ cảm thấy mất mặt cho nên càng không hề quản cậu. Hơn nữa từ ngày vào đại học, cậu đã tự biết kiếm tiền nuôi bản thân, cũng chưa hề ngửa tay xin tiền ba mẹ, làm họ càng yên tâm hơn.

Hạ Nghi cũng chỉ là tình cờ mới biết được gia cảnh của Khánh Nguyên. Do là ông của Hạ Nghi rất thích đồ gốm, may rủi thế nào ông lại rất thích gốm sứ Huy An, cho nên qua ông, cô biết được một chút về xuất xứ của gốm Huy An. Một lần tình cờ đến nhà Khánh Nguyên, cô vô tình gặp được cha mẹ của cậu, cũng từ đó biết được thân phận của cậu.

Cô thật sự không ngờ Khánh Nguyên lại có xuất thân tốt như vậy, nhưng cậu lại có thể sống cuộc sống đơn giản như thế. Cũng từ đó mà cô càng quan tâm hơn tới người bạn này, cũng là vì đã hứa với cha mẹ của Khánh Nguyên. Nhưng chuyện Khánh Nguyên nhập viện thì cô chưa nói, cũng vì cậu ta đã van xin cô, nhưng như vậy cũng tốt, vào những dịp như này có thể lấy ra uy hiếp cậu ta được.

“Cậu muốn thì cứ nói, tớ cũng đang định về nhà, về đấy phụ với anh trai quản lý công việc, cho cha mẹ tớ về hưu sớm càng tốt” đứa nhỏ nào đó dường như đã hạ quyết tâm, thật sự làm người ta quá sức ngạc nhiên đi.

“Thôi được, là cậu ép tớ. Nếu bây giờ cậu không đi với tớ, từ nay tớ xem như không có người bạn như cậu” đến bước đường cùng, Hạ Nghi chỉ còn biết lấy tình bạn mười mấy năm mà đặt lên cán cân, trong lòng thầm nguyền rủa con người nào đó dám vì đội trưởng của mình mà ép cô đi bán đứng bạn thân, bây giờ còn phải đem tình bạn quý giá này ra đánh cuộc.

“Thôi được, tớ đầu hàng cậu rồi” cuối cùng thì cái đầu nho nhỏ cũng lộ ra, cậu đầu hàng cô bạn mình. Cậu biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng có lẽ trước khi bỏ đi, cậu vẫn là nên đối mặt với sự thật, trốn tránh không giúp được gì cả.

“Ngoan, chuẩn bị đi, mười lăm phút nữa xuất phát” thở phào trong lòng vì có thể hoàn thành nhiệm vụ, Hạ Nghi chồm tới xoa đầu tên bạn mình rồi quay người ra ngoài phòng khách, không quên giao hẹn thời gian.

___

“Chào mọi người, bọn em đã tới” vừa đẩy cửa bước vào căn phòng đã đặt sẵn, cô gái nhỏ liền vui vẻ tổng chào tất cả mọi người đã ngồi sẵn ở đấy.

“Vẫn là Hạ Nghi, cứ tưởng hơn tháng trời không gặp em sẽ trưởng thành hơn một chút, ai dè đúng là gian sơn dễ đổi, bản tính khó dời” Minh Đức vẫn là người đầu tiên lên tiếng chọc cô, từ lần gặp mặt trước đến bây giờ cũng đã là hai năm hơn. Lần cuối cùng gặp cô gái nhỏ ở một buổi tiệc đã là chuyện của hơn một tháng trước, nhưng đường như ngoài chững chạc hơn về vẻ bề ngoài, cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ của năm nào.

“Các hạ quá khen, chỉ là không ngờ mới không gặp có tháng mấy mà trông anh già hẳn đi, chắc là dạo này làm ăn thất bại à?” Hạ Nghi đâu dễ dàng gì bỏ qua cho người dám chọc đến mình, cô cũng không hề ngao ngán mà choảng lại với Minh Đức, là anh ta khơi màu, không thể trách cô.

“Hai đứa ngồi xuống đi, sao cứ phải đấu khẩu mỗi khi gặp nhau như thế chứ” chị Hương Ly bây giờ đã là vợ của Minh Đức liền chen ngang giải hoà trước khi hai người này lại đấu khẩu. Hai người này không hiểu sao cứ mỗi lần gặp nhau là cứ phải đấu khẩu cứ như đúng rồi ấy, thật là làm cho người ta lo lắng mà.

“Đúng rồi đúng rồi, Hạ Nghi với Khánh Nguyên ngồi xuống đi, đội trưởng chắc cũng sắp tới rồi” một anh chàng khác cũng lên tiếng can ngăn, để hai người này mà đấu khẩu thì có tới sáng mai cũng chưa thể phân chia thắng bại.

“Uống nước đi này” Thái Huân đặt xuống trước mặt bạn gái mình cũng như Khánh Nguyên mỗi người một ly nước đã gọi sẵn từ trước, anh dường như không hề quan tâm tới chuyện đấu khẩu giữa bạn gái cùng với Minh Đức, có vẻ còn rất thích thú nữa là khác.

“Hình như cậu không hề quan tâm tới việc Hạ Nghi đấu khẩu với Minh Đức thì phải?” anh chàng vừa lên tiếng can ngăng lại hỏi Thái Huân, theo như anh ta nhớ thì mỗi lần thấy Minh Đức và Hạ Nghi chiến đấu, người can ngăng chưa bao giờ là Thái Huân cả. Dường như anh không hề quan tâm tới bạn gái mình vậy.

“Nếu cô ấy thích thì cứ để cô ấy làm, cấm làm gì, người chịu thiệt sau này chính là mình. Cứ để cô ấy thoải mái là được rồi” Thái Huân từ tốn hớp ngụm rượu trong ly của mình rồi mới trả lời bạn mình. Từ trước tới giờ anh hiểu rất rõ Hạ Nghi, cô ấy rất có chừng mực. Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm đều phân chia rõ ràng. Đấu khẩu với Minh Đức cũng chỉ là để giải trí mà thôi, bọn họ tự nhiên sẽ biết điểm dừng, không đi quá giới hạn. Họ cũng chỉ là muốn tạo không khí thoải mái hơn mà thôi, có gì phải quan tâm chứ.

“Chỉ có anh là hiểu em nhất” cô gái nhỏ vui vẻ hôn chụt lên má bạn trai mình mà khen thưởng. Người ngoài không biết thật sự sẽ không thể nào hiểu được làm cách nào người điềm đạm như Thái Huân lại có thể chịu nổi sự ồn ào huyên náo của Hạ Nghi, nhưng chỉ có hai người trong cuộc mới hiểu, và họ cũng chẵng cần người ngoài hiểu tình cảm của họ. Họ chỉ cần biết đối phương vẫn luôn yêu thương và trân trọng mình, chỉ nhiêu đó là quá đủ rồi.

“Dường như mình vừa mới lở mất chuyện gì thì phải?” mọi người còn chưa kịp chọc cái cặp đôi ngọt chết người kia thì cánh cửa lại bật mở, người vừa bước vào cũng liền lên tiếng.

“Đội trưởng” cả đám đàn ông lại như ngày nào nhào đến bên cạnh anh, nhưng thay vào những cái ôm như ngày nào thì thay vào đó là những cái bắt tay, nhưng vẫn tỏ được sự tôn trọng và tình cảm sâu sắc của từng người.

“Xin lỗi mọi người, vì phải chỉnh lí một chút văn kiện ở công ty nên tới hơi trễ, thông cảm nhé” sau khi bắt tay một lượt từng người thì anh mới quay qua tất cả mà xin lỗi.

“Không có gì, không có gì” tất cả mọi người đều vui vẻ.

“Các anh trở về chỗ ngồi đi chứ” một chị gái lại lên tiếng, kéo bọn họ từng người một trở về chỗ ngồi của mình, chỗ ngồi của anh vẫn là bên cạnh cậu, người vẫn như vật trong suốt từ nãy đến giờ.

Tất cả mọi người lại một lần nữa ăn uống vui vẻ, lần này thì Khánh Nguyên rất ngoan ngoãn mà ngồi cùng mọi người suốt bữa ăn, không những như vậy mà cậu còn uống rất nhiều nữa, làm cho mọi người thật sự ngạc nhiên.

“Nguyên, cậu mà còn uống nữa sẽ xảy ra chuyện đó” nhìn thấy cậu định tiếp tục rót rượu, Hạ Nghi không thể nào không ngăn cản cậu. Nãy giờ đã là năm ly rồi, từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ uống nhiều như thế, hơn hết là chưa có tí gì vào bụng cả, cứ như vậy thật sự không tốt chút nào.

“Tớ vào nhà vệ sinh một chút, xin lỗi mọi người” cảm giác trong bụng cồn cào, cậu liền ngoan ngoãn bỏ ly rượu xuống mà đứng dậy, chào một lượt rồi liền chao đảo từng bước tiến ra cửa, rồi mất hút.

“Anh, vào xem cậu ấy thế nào đi có được không? Lâu như vậy rồi còn chưa ra” chờ một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Khánh Nguyên trở ra, Hạ Nghi bắt đầu cảm thấy lo lắng, liền quay qua nhờ Thái Huân.

“Để tôi đi cho, mọi người cứ tiếp tục đi” Thái Huân còn chưa kịp nói gì thì Châu Khải đã đứng dậy, không chờ cho mọi người kịp phản ứng thì đã rời khỏi bàn ăn thẳng về phía mà lúc nãy Khánh Nguyên đã đi.

“Lại không nhìn ra đội trưởng lại quan tâm con thỏ nhỏ như vậy” một anh chàng nhìn theo bóng dáng đã khuất sau cánh cửa của Châu Khải rồi cảm thán. Con thỏ nhỏ cũng chính là biệt danh bọn họ đặt cho Khánh Nguyên, cậu ta thật sự đáng yêu như con thỏ nhỏ, lại không hề ồn ào mà rất yên phận, thật sự là khó tìm.

“Chúng ta cũng nên chọn địa điểm tiếp theo là vừa, cũng không cần lo lắng cho hai người họ nữa” Thái Huân cũng đồng tình, có mù cũng nhìn ra là hai người bọn họ có vấn đề, trong khi đó bữa họp mặt hôm nay không phải là đội trưởng đề ra sao? Còn nhờ anh đem theo thỏ nhỏ nữa, mục đích quá rõ ràng rồi còn gì.

*dinh dinh* Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì bỗng dưng Thái Huân nhận được tin nhắn.

Khánh Nguyên không được khoẻ, tôi đưa cậu ấy về, lần sau sẽ cùng mọi người chơi một bữa.

Là tin nhắn của đội trưởng.

“Về thôi, đội trưởng của chúng ta phải đưa thỏ nhỏ về rồi” Thái Huân tuyên bố tàn tiệc.

“Chúc thỏ nhỏ may mắn, chúc đội trưởng may mắn” cả bọn cùng lẩm bẩm trong miệng rồi thì ai về nhà nấy, hôm nay tới đây là đủ, hôm khác bọn họ sẽ còn tụ tập mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.