Đang cắm đầu cắm cổ xem tài liệu thì tôi bị gọi giật ngược.
- Cô Thục Anh, cô xem lịch hẹn với ngài Tukazi là khi nào?
- Vâng, anh chờ tôi 1 lát.
Tôi lấy quyển sổ tay ra lật lật rồi rà tìm.
- Là hôm nay thưa tổng giám đốc. 7h tối, tại nhà hàng hải sản K.
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Dạ 5h thưa tổng giám đốc.
- Hôm nay cô được nghĩ sớm.
Nghe đến từ nghĩ sớm mắt tôi sáng rực lên. Nghĩ sớm được 1 tiếng cũng khỏe được 1 tiếng. Nhưng anh ấy có cho tôi mừng lâu đâu.
- Sửa soạn đi gặp khách hàng với tôi.
- Tôi... tôi cũng phải đi sao?
Anh ấy tiến lại gần nâng cằm tôi lên.
- Tổng giám đốc đi đâu thì trợ lý theo đó.
Anh ấy thật quá đáng, có cần phải dìm tôi trong đôi mắt hút hồn ấy ko, lại còn mùi nước hoa tôi cực thích nữa.
- Vâng, tôi biết rồi. Vậy giờ tôi về thay đồ.
Anh mặt nhăn nhó.
- Ko cần, như vậy sẽ lâu lắm. Tôi đưa cô đi mua là được rồi, dù sao hôm nay tôi trúng mối lớn nên sẽ thưởng cho cô. Đi thôi.
- Khoan đã.. tôi...
Tôi bị kéo tay đi dưới con mắt đầy ngưỡng mộ và ghen tị của biết bao con người.
.....
Chiếc audi dừng lại tại 1 store có cả đồ nam và đồ nữ. Anh ấy đưa tôi vào đó, có 1 bạn nam đi ra, nhìn cách ăn mặt thì tôi nghĩ là chủ, và nhìn bạn ấy có 1 chút nữ tính nữa.
- Ôi, anh Khải. Anh đến rồi à.
- Chào kenvin, đưa cô ấy đi trang điểm dùm tôi. Chúng tôi có 1 cuộc hẹn.
- Vâng, em biết rồi.
Tôi đi theo Kevin vào trong, còn anh thì đi hướng khác.
Trong phòng trang điểm, Kevin và tôi đã nói chuyện rất vui vẻ.
- Kevin năm nay bao nhiêu tuổi.
- Em mới 27 thôi chị ơi.
- Oa, sao em giỏi vậy, trang điểm đẹp quá nè.
- Dạ, tại cái đam mê đó.
Kevin mang cho tôi 2 cái hộp lớn.
- Chị vào thay đồ đi, anh Khải chọn đó.
Tôi ngạc nhiên hết sức luôn ấy.
- Tổng giám đốc chọn? Cho tôi sao?
- Uầy, chị ngạc nhiên là phải rồi, từ hồi vợ anh ấy.. à mà thôi, chị thay đồ đi. Em thấy có vẻ anh ấy quan tâm chị lắm ấy.
Rồi Kevin đẩy tôi vào phòng thay đồ. Tôi mở hộp ra xem, ko phải váy đầm kiêu sa nhiều hột, ko phải váy quây hở hang gợi cảm như trong phim thường thấy. Mà là 1 cái váy matxi màu kem nhẹ,có hoa thêu gần cổ áo. Và phía sau có dây đan chéo nữa.
Tôi mở cái hộp thứ 2 là 1 đôi giày xỏ ngón nhẹ nhàng. Tôi ngớ người suy nghĩ “ ủa, đây đâu phải thời trang đi nhà hàng lớn đâu ta, anh ấy mắt thẩm mỹ kém quá“.
Tôi đi ra, tự cảm thấy anh ấy chọn đồ cũng vừa quá. Sao biết size tôi mà chọn vừa thế này, hay là....
Tôi thấy anh ngồi trên ghế, trang phục của anh cũng thay đổi, áo anh ấy mặc màu cũng giống tôi, nhưng có 1 ít dây đang trước. Áo thụng kiểu tây tây, quần âu và giày cỏ nữa. Tôi thở dài, đúng là anh ấy ko những khó ưa nhất trái đất mà thẩm mỹ còn kém quá đi thôi.
Tôi tiến lại, chỗ anh ấy đang ngồi dùng điện thoại.
- Tổng giám đốc ơi, tôi xong rồi chúng ta đi thôi.
Nghe tiếng gọi anh ấy ngước lên nhìn tôi 1 lúc rồi lại kéo tay tôi ra xe.
- Được rồi chúng tôi đi thôi.
- Mà tổng giám đốc nè, chúng ta ăn mặc như này ko giống đi tiệc ở nhà hàng lớn lắm đâu ấy.
- Ai bảo cô chúng ta sẽ đi tiệc ở nhà hàng lớn. Khi nào ở ngoài hãy gọi tôi là Vương Khải.
- Hả... sao đổi đột ngột vậy.
- Đó là quyền của tôi.
Chiếc audi phóng đi vun vút và chạy vào sân đỗ xe của 1 resort. Anh còn qua mở cửa xe cho tôi nữa, rất lịch sự.
- Ủa, đây là đâu vậy tổng giám đốc.
- Điểm hẹn.
Rồi anh xoay cằm tôi lại, lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi.
- Gọi tôi là Vương Khải.
Tim tôi lại ốm rồi, lại lạc nhịp rồi. Lần sau nhất định phải đi khám tim mới được.Cứ như này mãi sẽ ko thọ được mất thôi.
Chúng tôi cùng nhau đi vào trong, đó là tiệc ngoài trời, sân vườn này rất rộng. Ở giữa còn có 1 đống củi, lẽ nào họ định đốt lửa lửa trại sao? Xung quanh là những cái bàn dành cho 2 người, có nến nữa, lãng mạn cực kỳ. Ko lẽ vị khách Nhật lại thích ko gian này. Ko lẽ vị khách nhật đó với tổng giám đốc... thích nhau. Ôi, vậy thì tiếc quá, mà đàn ông những mấy năm ko yêu đương, ko đụng tới phụ nữ thì chắc chắn là thích đàn ông khác rồi.
Anh ấy dẫn tôi vào 1 bàn dưới tán cây hoa sứ nở trắng, trên cây còn treo những lồng đèn nhỏ màu vàng,màu đỏ. Rồi anh ngồi đối diện nhau xem mọi người hát hò nhảy múa, đa số khách tây là nhiều.
Có 1 bạn nhân viên đi đến mang đồ kiểu hawai ấy, dễ thương lắm, đưa cho chúng tôi 1 menu. Anh lịch sự hỏi tôi.
- Thục Anh, cô muốn ăn gì, uống gì nào.
Tôi nhìn trong menu và chọn món ăn cũng như đồ uống mình thích, sau đó đến anh ấy.
Khi nhân viên đi rồi tôi mới nhẹ nhàng nói với anh ấy.
- Anh Khải nè, tôi biết, để giấu đi thân phận thật của mình thật khổ. Anh muốn hẹn hò riêng với khách Nhật phải ko, đưa tôi theo làm tấm bình phong để che chắn mối quan hệ của 2 người? Ko sao đâu, anh đừng ngại, tôi ko kỳ thị người đồng tính đâu. Tôi hiểu mà, ko ai muốn sống khác.
Anh ấy trố mắt nhìn tôi 1 lúc rồi phá lên cười. Cười rất to, rất tự nhiên luôn, mà phải nói nụ cười rất đẹp. Tôi đang nghĩ mình đã nói sai gì sao, mà anh ấy cười ghê vậy, cười chảy cả nước mắt ấy.
Anh ấy lấy tay quẹt nước mắt, miệng vẫn còn cười rồi nói với tôi.
- Xin lỗi, cô làm tôi buồn cười quá ko nhịn được. Sao cô lại nghĩ tôi như thế.
- Chứ có ai hẹn khách nam tại nơi như này ko? Do tôi quá thông minh nên mới suy nghĩ ra được ấy.
- Ai nói cô là tôi hẹn khách ở đây. Khách nhật có việc bận nên hủy hẹn rồi. Do vừa rồi công việc nhiều nên hôm nay tôi dẫn cô đi chơi.
- Ơ, vậy mà tôi cứ tưởng.
- Cô tưởng tượng tào lao quá, chỉ có lên giường mới biết được bản lĩnh của tôi thôi.
Tôi trề môi lắc đầu. Lại phát hiện thêm 1 tính của tổng giám đốc nữa rồi, xấu xa quá.
Chúng tôi ko nói chuyện yêu đương, ko nói chuyện con cái, ko nói chuyện công việc, chỉ là nói chuyện linh tinh thôi. 1 lát sau ngọn lửa cũng được đốt lên, ko gian nó mới lạ hẳn. Sau đó anh đưa tôi về tận nhà, chúng tôi giống như là đang hẹn hò vậy.
Lúc tôi xuống xe, anh cũng xuống chứ ko ngồi trong xe như mọi khi. Tôi e thẹn vén tóc.
- Um, cảm ơn anh vì bữa tối rất tuyệt.
- À, ko có gì.
- Um, vậy tôi vào nhà nhé. Chào anh.
- Cô vào nhà đi rồi tôi về.
- À, vâng, tôi vào đây.
Anh ấy nhìn tôi vào nhà rồi mới lái xe về. Tự dưng tôi thấy có chút tiếc tiếc.
- Nhìn gì mà nhìn muốn lủng cái cửa vậy hả.
Tôi quay người theo tiếng gọi.
- A, Mỹ Dung, mày về rồi à, sao bảo đi 3 tháng mà lâu thế hả. Nhớ mày quá cơ.
- Thì tao có việc đột xuất ấy.
Tôi xoay vòng vòng Mỹ Dung xem xét.
- Mày lên trên ấy làm khổ sai hay sao mà vừa ốm vừa đen vậy, nhìn thảm chết người ấy.
- Lên trên đó nắng lắm, thấy mọi người làm ngoài nắng thấy tội nên tao cũng ra phụ. Mà nhìn gớm lắm hả?
- Quá gớm.
- Ê, mà trai nào đưa về vậy hả?
- Tổng giám đốc.
Mỹ Dung ngạc nhiên hét lớn.
- Tổng giám đốc?
Tôi chụp ngay miệng nó lại, nếu ko thì khổ.
- Bé cái miệng thôi, lên lầu nói chuyện. Mày ré to thế mẹ nghe thấy thì chết tao.
- À, ừ.. tai quên.
Rồi tôi và Mỹ Dung đi lên lầu, nhưng tôi đâu biết, chuyện của tôi mẹ tôi đã nghe thấy hết rồi.
.....
Anh về nhà, trong lòng cũng có 1 chút phấn khởi. Như thường lệ anh vẫn ngó qua phòng xem Louis đã ngủ chưa, rồi anh mới về phòng mình.
Anh ngã người ra giường, cái giường lớn lắm nhưng bao năm ko có hơi phụ nữ. Anh nghĩ về buổi đi chơi hôm nay mà mỉm cười.
Điện thoại reo lên, anh đưa tay vào túi quần lấy ra xem ai gọi giờ này.
- Alo, làm gì gọi tao giờ này?
- Nhớ mày nên gọi thôi, ngủ chưa?
- Chưa, mới đi chơi về.
- Đi với gái hả?
- Um.
- Uầy, sướng nha. Mà mày cũng nên lấy vợ lại đi, chuyện qua bao lâu rồi.
- Tao chưa biết, còn mày thì sao, quên được tình cũ chưa?
Đầu dây bên kia im lặng 1 lúc.
- Thôi mày ngủ đi, tao đi có việc đã. À, tao cũng sắp về nước rồi. Nhớ đón tao.
- Ok, về qua khách sạn tao ở. Thôi, tao có nhà mà, bữa nào tao dẫn mày về nhà tao chơi cho biết.
- Ừ, được vậy thì tốt, bạn bè bao nhiêu năm mà chuyện gì của tao mày cũng biết. Còn chuyện của mày tao biết được có 1 chút à.
- Biết gì nhiều, mình có yêu nhau đâu. Thôi bye nha.
- Ok, bye