- Yến...
Tôi ngẩn người nhìn Thiên. Hắn cười, một nụ cười gượng gạo.
- Yến này...
- Sao cơ?
- Mày...
- Tao?
- Ừ. Mày...
- Tao thì sao? Hôm nay mày lạ nhỉ.
Hắn bước tới gần. Tôi lùi lại. Chẳng mấy chốc tôi đã bị hắn dồn sát vào tường.
- Yến!
- Hở?
- Tao xin lỗi.
- Vì chuyện gì?
Hắn đứng đối diện tôi, ở một khoảng cách rất gần.
- Tao xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi mày! Tao có lỗi!
Tôi nhíu mày:
- Mày khai mau, mày đã làm gì hả?
- Tao ư, tao đã làm rất nhiều. Tao đã từng ghét mày, hận mày, có lúc còn muốn bỏ mặc mày. Nhưng cũng chính cái ánh mắt này, nó giữ tao lại. Nó giúp tao có động lực phấn đấu, giúp tao từng ngày thay đổi. Từ một đứa ngỗ nghịch đến mức bị ba mẹ bỏ rơi ở Việt Nam, tao đã trở thành một đứa con ngoan, mày hiểu không? Nhưng cũng chính sự trưởng thành chết tiệt đó khiến tao làm tổn thương mày. À mà, tao không chắc mày có thực sự đau hay không, nếu được, tao ước là không, dù như vậy thì tao sẽ buồn gấp đôi. Nhưng không sao, tao sẽ chịu hết, chỉ cần mày vui...
- Thiên, mày nói gì vậy?
- Gọi tên tao lại xem nào. Tao muốn nghe.
- Thiên. Thiên à, chuyện gì xảy ra vậy? Thiên, đừng dọa tao chứ.
Hắn lại gần tôi hơn. Mùi hương dễ chịu quen thuộc lại làm tim tôi loạn nhịp.
Bất ngờ, hắn dang tay ôm trọn tôi vào lòng, đè tôi sát vào ngực hắn. Hắn cứ thế phả hơi thở ấm áp vào tóc tôi, tay hết xoa xoa tóc tôi lại xoa đến lưng tôi. Đừng hỏi tôi phản ứng ra sao, còn đủ sức để đứng vững đã là may mắn lắm rồi.
Một lúc, hắn lại buông tôi ra, giục:
- Về thôi.
Tôi lẽo đẽo đi sau. Bóng dáng thất thểu của tên con trai ấy khiến tôi chạnh lòng.
***
- Nè, ăn gì không tao xuống căn tin mua luôn thể.
- Không.
- Mày định bỏ ăn sáng nữa à?
- Mặc tao đi.
- Dạo này mày sao thế Thiên?
- Chẳng sao cả. Chỉ là tao không muốn mày quan tâm tao nhiều vậy. Tao không muốn! Nên mày... mày đừng nhiều chuyện quá.
Tôi nghe tim mình như bị ai bóp chặt.
- Nếu vậy thì tao không quan tâm mày nữa. Mày muốn làm gì thì làm.
Tôi giận dỗi ra khỏi lớp. Hắn, thật đáng ghét!
Hắn đã thay đổi. Phải, kể từ cái hôm ấy, hắn xin lỗi tôi,là vì hắn thay đổi.
Một thằng bạn thân vui buồn đều cùng tôi sẻ chia, đau khổ cùng tôi chịu đựng, khó khăn cùng tôi vượt qua, giờ lại đối xử với tôi như vậy. Đã tuần nay, hắn thân thiết với mọi đứa con gái trong lớp, trừ tôi. Nó như một cách trêu ngươi tôi, rằng tôi đã mất tên bạn thân.
Lần đầu tiên hắn làm tôi buồn nhiều đến vậy, và cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra, tôi đã thích hắn mất rồi.
Quên đi ai đó đã từng thương là điều không dễ. Nhưng tôi đã làm được, tôi đã quên Hải Phong, hay ít nhất là đã chấp nhận cuộc sống không có cậu ấy. Vì sao tôi làm được ư, là vì hắn đấy!
Lúc tôi yếu đuối nhất vẫn là hắn ở bên tôi. Lúc tôi phát hiện ra niềm vui của mình là được nhìn thấy hắn mỗi ngày cũng là lúc hắn thay đổi.
Hay thật, cứ như ông trời không muốn tôi hạnh phúc. Mọi chuyện như đã sắp đặt sẵn, để luôn đảm bảo rằng người tôi thương không ở bên cạnh tôi...
- Yến...
Tôi giật mình. Bóng dáng quen thuộc ngồi xuống cạnh tôi từ lúc nào, giọng nói quen thuộc vang lên nhẹ nhàng khiến tim tôi tan chảy.
Tôi quay mặt hướng khác, không trả lời.
- Yến. Tao... tao xin lỗi... Tao xin lỗi, tao không cố ý...
- ...
- Năn nỉ mày đó, đừng khóc mà.
- ....
- Yến à... Tao...
Hắn bất ngờ ôm lấy tôi, thủ thỉ:
- Tao xin lỗi. Tao không kiềm chế được. Tao không thể ngăn bản thân nghĩ đến mày, nhớ đến mày. Tao không thể ngăn bản thân che chở mày lúc mày buồn. Tao không rời xa mày được mất...
- Vậy thì đừng rời xa...
Hắn ngạc nhiên đẩy tôi ra, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Tôi mỉm cười, mặc cho mắt vẫn ướt.
Hắn mím chặt môi, chậm rãi nói từng chữ:
- Tao thích mày.
Tôi cười. Hắn lặp lại:
- Tao thích mày.
Tôi gật đầu.
- Ý mày là...
Tôi nói, khá nhanh:
- Ừ thì, tao thích mày!