Ừ Thì, Tao Thích Mày!

Chương 22: Chương 22




“ Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều...“.

Bọn con trai ôm đàn guitar, ngồi bệch xuống bục giảng mà hát.

Trời ạ, lần đầu tiên trong 4 năm học chúng tôi mới thấy bọn con trai 9A2 đẹp trai. Đứa nào cũng gài nút áo cổ, tóc vuốt vuốt, hát thì khỏi chê.

Thiên. Ôm đàn, đàn và hát. Quyến rũ chết được.

Con gái bọn tôi và cô Ly nhận được món quà hết sức bất ngờ này trong buổi sinh hoạt cuối cùng từ đám con trai mà chúng tôi hay gọi là “chị em bạn dì” thì xúc động khỏi nói.

Rồi cả lớp hát chung. Từng câu hát vang lên thấm sâu tận đáy tim.

“Dù buồn trong tim nhưng tôi gắng không khóc.

Nước mắt đừng tuôn trào khi xung quanh bạn luôn có tôi....”

Không khóc ư? Đâu đó đã có vài đôi mắt long lanh. Đâu đó đã có vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Đâu đó đã có những trái tim thổn thức thương nhớ - “nhớ người sắp xa còn ở trước mặt“.

4 năm bên nhau, nhìn nhau lớn lên từng ngày, chứng kiến những sự kiện quan trọng của nhau và có những cái “đầu tiên” mà suốt đời cũng không quên được.

Đã từng thấy những đứa bạn lần đầu biết thầm thương trộm nhớ. Đã từng thấy bọn nó thất tình, thấy cái cảnh chia tay tình đầu đầy đau khổ. Bao nhiêu khuyết điểm cũng đã phơi bày trong suốt 4 năm. Cùng đi qua những ngày tháng mới lớn với những trò nghịch phá.

Nhớ lắm lần đầu biết lén lút ăn vụng, lần đầu gian lận trong kiểm tra. Lúc ấy ngây thơ, làm xong sợ lắm, chả bù như bây giờ....

Nhớ những lần đoàn kết bao che tội lỗi cho nhau. Nhớ những lần chỉ vài đứa quậy phá, làm ồn mà cả lớp lại cam tâm chịu tội chung.

Nhớ cả những giận hờn, những hiểu lầm, những khi nhìn nhau bằng con mắt nảy lửa.

Sau này tôi sẽ tìm những thứ này ở đâu được nữa?

Tôi sẽ tìm được ở đâu những đứa bạn đáng yêu thế này?

Sẽ có ở đâu những tình cảm ngây ngô trong sáng như vậy nữa?

Ở đâu, khi tôi xa rời nơi đây?

Nghĩ mà nhói lòng. Mà thương. Mà nhớ.

Nhớ 9A2...

- Yến! - Thiên đeo cặp một bên vai, đứng trước cửa lớp gọi tôi.

- Hở? Sao không đi lấy xe? Tao đóng cửa sổ rồi ra, còn guitar của mày lát tao đeo cho.

- Yến à...

Tôi gài chốt cửa, không nhìn hắn mà hỏi:

- Gì nữa?

- Tao bảo này!

- Bảo đi.

- Tao nghiêm túc đấy.

Biết là hắn có chuyện muốn nói, tôi khóa chặt hết các cửa sổ rồi cầm guitar ra cửa, bảo:

- Chuyện gì, nói đi nào.

- À ừm... Tao...

Tôi và hắn im lặng bước xuống sân trường.

Vắng vẻ. Không ồn ào như giờ chơi, cũng không nhộn nhịp như lúc cắm trại, sân trường chỉ lặng lẽ chìm trong cánh phượng, chìm trong tiếng ve, chìm trong nỗi chia tay của tụi lớp 9.

Chính cái ghế đá mà hắn tỏ tình với tôi ngày nào, giờ đây hắn và tôi đang cùng nhau lướt qua, như đi qua tuổi trẻ của chúng tôi.

Thấy tôi mỉm cười, hắn trêu:

- Hồi đó mày được anh đẹp trai tỏ tình tại đây đúng không nhỉ?

Tôi nguýt hắn:

- Giời ạ, chứ chẳng phải có thằng nhóc nào đó chạy theo chị đẹp để xin lỗi à?

- Ờ, chị đẹp khóc, thằng nhóc này lo, thằng nhóc này đau nên phóng như bay theo xin lỗi. Sẵn tiện tỏ tình luôn ấy mà!

Tôi quay đi, che giấu nụ cười hạnh phúc.

- Yến này.

- Hm? Muốn nói gì sao?

- Ừ.

- Vậy nói đi.

- Ừm.... Tao...

Tôi cảm thấy hắn muốn nói điều gì rất quan trọng.

- Thiên, mày muốn nói gì?

Hắn nắm tay tôi, hai đứa bước đi trên dãy hành lang ngày nào tôi thường xách dép rượt hắn chạy tóe khói. Hay nhỉ, giờ hắn lại đuợc nắm tay tôi chứ không phải lê lếch vì bị tôi nhéo lỗ tai. Vậy mới nói thế sự đổi thay nhanh lắm!

Tôi hiểu hắn có chuyện rất quan trọng muốn nói, nhưng mãi hắn không chịu mở miệng. Đến khi về nhà, hắn chỉ níu tay tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, rồi lại thôi, buông tay để tôi vào nhà.

****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.