- Mẹ ơi mẹ ba giành ăn với con!
Tôi vừa vào cửa đã nghe con bé méc.
“Bé lớn” cũng nũng nịu:
- Ba đâu có đâu, sao con méc mẹ?
Tôi thơm vào mặt con bé, ẵm con lên ghế, giành lại miếng bánh từ tay ba nó.
Hắn nhe răng cười, tôi lườm:
- Biết tính con bé hay méc mà chọc phá nó hoài!
Hắn đáp gọn lỏn:
- Thích!
Tôi nhéo tai hắn, con bé liền giãy nãy:
- Mẹ đừng nhéo ba. Đau ba Thiên...
- Ba vừa giành ăn với con đấy!
- Mặc, con quên rồi. Mẹ đừng nhéo ba!!!!
Đến chán với hai cha con nhà này.
***
Tối hai cha con thức đùa giỡn đến tận khuya, sáng gọi mãi chẳng ai dậy.
Tức quá, tôi ngồi lên người hắn, túm áo hắn, gọi:
- Trễ học con rồi!
Hắn biếng nhác mở mắt, nhìn tôi cười nham hiểm rồi kéo tôi sà vào lòng hắn. Tôi chống cự:
- Trễ học con rồi kìa, dậy nhanh đi.
Hắn vùi đầu vào tay tôi, rồi từ từ ngồi dậy.
Con gái cũng thật là, tôi gọi cả buổi không nhúc nhích, hắn vừa qua đã nghe tiếng hai cha con khúc khích cười.
Đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, tôi giật mình khi bị ai đó ôm gọn từ phía sau. Còn ai ngoài cái tên đáng ghét ấy nữa. Mặc tôi vùng vẫy, hắn giữ chặt tôi, còn tựa cằm vào vai tôi.
- Buông ra, con thấy!
- Con nó bảo tao ra phụ mày đấy.
- Phụ vậy đấy à?
- Ừ. Vậy mới thích!
Đúng lúc con bé ra. Thấy ba nó đang ôm mẹ nó, nó cười ranh mãnh:
- Ba thơm mẹ đi.
Ba nó nghe lời, hôn chụt lên má tôi như khi hôn nó. Nó thích thú cười hề hề.
Ăn sáng xong nó còn bắt cả tôi và hắn đưa nó đi học. Chiều ý con, hắn nài nỉ:
- Dù sao anh và em cũng không đến toà soạn, em đi một hôm cho con nó vui.
Tôi đành đồng ý.
Công ty ở Pháp Thiên giao cho người họ hàng quản lí, hắn thì về đây làm nhà báo với tôi. Công việc hai đứa khi nhàn thì nhàn đến chán, khi bận thì bận đến không có thời gian nhìn mặt nhau. Tranh thủ tí thời gian rảnh này hai đứa cùng đưa con đi học cũng tốt, cho con bé có được cảm giác ấm cúng của gia đình.
Có lẽ từ nhỏ Thiên không được tận hưởng trọn vẹn tình thân nên bây giờ hắn cố gắng dành hết tình cảm cho con gái. Cũng vì vậy mà con bé nhõng nhẽo hắn vô cùng. Đấy, mới đi được vài bước đã đòi ba cõng. Hắn cũng chiều, vừa địu con trên lưng vừa nhảy nhót hát hò.
Trường học gần nhà nên chúng tôi đi bộ. Hắn cõng con đi trước, tôi theo sau. Cha con hắn quấn quýt nhau như thế, người vui nhất chính là tôi. Gia đình nhỏ này dù có bao nhiêu tiền cũng chẳng thể mua được. Đó là lí do Thiên giao lại công ty cho người khác, từ bỏ cuộc sống hào nhoáng ở Pháp để quay về cùng tôi xây tổ ấm.
Tạm biệt con, hắn quay sang tôi, nháy mắt:
- Coffee.
Tôi không trả lời, khoác tay hắn bước về phía quán coffee. Vừa đi hắn vừa vu vơ:
- Con gái càng lớn càng đẹp.
- Ờ...
- Giống ba.
- Ờ...
Hắn cười:
- Anh đùa, con đẹp giống mẹ.
Tôi giật giật tay hắn:
- Thôi đi ông, có con ở đây đâu mà anh với chả em.
- Ờ, tao quên. Hì hì....
“Anh í” dạy con tốt lắm, nên trước mặt con bắt phải xưng “anh em”, sau lưng thì “mày tao” như trước cho nó cute. Ba mẹ hai đứa có khi vô tình nghe, mắng hai đứa lớn rồi, như hồi trước mãi đâu được. Chúng tôi dạ dạ vâng vâng, song đâu vẫn hoàn đấy.
- Yến này...
- Hở?
- Tao định sang lại công ty cho anh tao luôn.
- Điên à?
- Không. Tao muốn về đây mở công ty. Ở Pháp xa mẹ con mày tao không đành.
- Thôi tuỳ mày. Tao không cản. Dù mày làm gì thì mẹ con tao vẫn bên mày, nhé!
Hắn cười, đẩy đầu tôi tựa vào vai hắn, thì thầm:
- Tao yêu mày.
Tôi tinh nghịch:
- Ngọt tí nữa nào.
Hắn kề môi sát tai tôi:
- Anh...yêu...em....
***
Au: Chỉ là vài dòng viết thêm về cuộc sống của Yến và Thiên. Vì au thèm gato =))))
Tặng bạn , và tất cả các bạn đã luôn theo dõi, ủng hộ au cũng như đứa con tinh thần của au. Cảm ơn nhiều lắm !
Biết là còn nhiều sai sót nhưng au sẽ lấy đó làm kinh nghiệm để tiếp tục đào hố =)))
Thank all!