Chap 5
Vừa mới lên lớp thì tin nhắn tới.“Làm cơm chưa? Đem cơm xuống căntin cho tôi nào!”
Xuống thấu căntin, không một bóng người. Bấm lại số lúc nãy…
- Alo?
- Tô..i…Em xuống căntin rồi, anh đang ở đâu? Không thấy.
- À, em ngồi đó đợi tôi đi. Tôi đi đây có việc tí quay lại liền.
“Gì chứ? Kêu ra đây rồi bắt đợi là thế nào?”
15p trôi qua…
- Đợi lâu chưa?- Minh đập vai Thư hỏi
- Cũng gần lâu…Nè ăn đi.- Thư ỉu xìu rồi đưa hộp cơm cho Minh.
- Ừ. Cám ơn.- Minh cười.
- Hành người ta cho đã rồi cám ơn. Tốt ha.- Thư vừa nói vừa đứng lên định đi về lớp.
- Về lớp hửm?- Minh hỏi
Thư gật đầu
- Chiều rảnh không?
*Gật đầu*
- Đi chơi với tôi?
Chần chừ một lúc rồi gật đầu.
- Biết quán caffe Diamond không?
*Gật gật*
- Gặp nhau ở đó. 1 rưỡi?
- *Gật* Lên lớp đây.- Thư nói rồi quay đi.
---------
CHIỀU
Bạn Thư và bạn Minh của chúng ta đang ngồi trong quán Diamond. Quán trang trí khá đơn giản. Gam màu chủ đạo là đen. Sơn tường màu đen, vẽ cây cối bằng sơn trắng. Gạch đen, bàn màu đen, thấp, ngồi thảm màu đen. Trần nhà màu trắng. Nhìn đơn giản nhưng có lẽ rất đầu tư. Tại bàn của Thư với Minh, một người một ly nước người nào uống của người đó, một người một cái điện thoại mạnh ai nấy bấm. Trong khi Minh đang cặm cụi chơi điện thoại thì trong đầu Thư đang sinh sôi nảy nở ra một ý nghĩ:“Mấy khi được đi chơi chung với trai, chụp tấm up fb sống ảo phát.”- vừa nghĩ Thư vừa nở một nụ cười nham hiểm :v Nói là làm, mở camera. Xong, vì Minh cúi đầu nên không thấy mặt. Up liền fb với dòng caption: “Người tình giấu mặt <3”
Và trong khi bạn Thư đang vô tư sống ảo thì bạn Vy đang cắm mặt vô cái lap, đi dạo trên Youtube kiếm bài múa cho văn nghệ 20-11. Mấy bạn đang thắc mắc vì sao nó phải tìm? Đơn giản, vì nó là Lớp Phó Văn Thể Mỹ :v Năm ngoái, cũng nhờ nó nên lớp được giải nhất, nên là năm nay chỉ mới tháng 10 mà cái đội múa năm ngoái lại hối nó như giặc vô thấu nhà.
- Shit! Văn nghệ văn gừng mẹ gì chứ? Nhạc nhằng không có thì múa may cái gì!- Suốt gần 1 tiếng rưỡi đồng hồ mà nó vẫn chưa tìm được bài, bực quá nên hét lên. Cũng phải thôi. :v
- Kệ bà nó đi.- Vừa nói vừa mở tab fb. Mới vừa vô, cái ảnh nãy Thư đăng đang nằm đầu newfeed của nó. Thấy vui vui nên vô comment “Người tình giấu mặt các kiểu. :v”
“Thế đấy! Gato à? :v”- Thư rep
Không rep. Nó ib thẳng cho Thư:
“Mày có bồ mà giấu bà nhé? Nhớ đấy.”
“Tao sống ảo thôi, ảnh nhặt đấy”
“Biết ngay mà. Hơiss…mày mà ai thèm hốt.”
“Lo thân của mày đi. Kiếm được bài múa chưa mà ở đó tám nhảm?”
“Không tìm nữa. Không tìm nữa. Mắt tao muốn lồi rồi này.”
“Haha…ráng đi cưng.”
“-.-.”- Send xong, nó tắt lap rồi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ tới sáng mai.
Còn về phần Thư, sau khi up ảnh của Minh xong thì ngồi cười như điên, uống một hơi hết ly nước rồi đòi về. Minh thì cứ ngồi lỳ, cắm mặt vô điện thoại. Nhưng cuối cùng, vẫn phải đưa Thư Thư cô nương về và không quên nói:
- Mai nhớ làm cơm.
Và bạn Thư chấm dứt nụ cười trên môi, thay vào đó là khuôn mặt hằm hằm rồi đi vô nhà.--------------
SÁNG MAI…
Nó lên lớp, lại không thấy Thư đâu. Ngồi khoảng 10p thì Thư đi vô lớp.- Đi đâu về vậy mạy?
- Đi đâu đâu, WC.- WC ở nhà không đi. Mới sáng lên trường đã đi WC :3
- Kệ tao.- Hay lại đi nhăng nhít với anh nào?- Nó nhìn Thư với ánh mắt gian tà.
- Làm…làm gì có. Mày chỉ được cái nghĩ bậy.- Thư ấp úng nhìn đi chỗ khác.
- Ôi mặt đỏ cả lên rồi kìa…uiss tao nói đúng rồi chứ gì.
- Cô vô kìa.- Chưa biết trả lời sao thì thấy bà cô vừa bước tới cửa, lần này coi như bà cô là vị cứu tinh của Thư :v
2 tiết học trôi qua. Thư vẫn đang ngủ, bàn tay của nó thì đang muốn rụng vì 2 tiết văn.- Dậy đi. Dậy đi căntin với tao.- Nó lay lay người Thư
- Mày đi đi, tao buồn ngủ lắm.- Thư trả lời với giọng uể oải.
- Dậy đi…Đi với tao đi…- Nó vẫn tiếp tục lay
- Ư…không đi mà.
- Không đi thì thôi, tao đi một mình vậy.- Nó nói, giọng ỉu xìu. Thư không đáp, chỉ vẩy vẩy tay ý bảo nó đi đi.
Đi xuống căn tin một mình. Nhưng thường, một bánh mì nhưng bây giờ là number 1.
- Ngồi chung được chứ?- Hắn đang bưng khay đồ ăn trên tay, đứng trước bàn nó. Không đáp, nó chỉ gật đầu.
“Chết rồi. Không có con Thư rồi sao mở nước, đúng lúc đang khát. Không lẽ nhờ hắn ta? Không được, có thân quen gì đâu.”
Đang cố gắng mở chai nước, lòng bàn tay đã truyền tới cảm giác đau. Vẫn đang cố..
- Đưa tôi mở cho?
- Không cần đâu, tôi mở được.
Miệng thì nói vậy chứ mở đã 10p rồi mà đã được đâu. Hắn phì cười vì bộ dạng của nó.- Đã nói là đưa đây, không được mà cứ cố.- Hắn dựt chai nước từ tay nó, mở rồi đưa lại.
- Tại chai này nó cứng thôi.- Nó cãi.
- Bao nhiêu tuổi rồi mà mở chai nước không được?
- NÀYY…- Nó hét lên
- Hahaha…
- Tôi không đùa đâu đấy nhé?
- Rồi rồi. Ừm hừm.- Hắn hắng giọng.
Rengg…Rengg…Rengg
- Tôi lên lớp đây.- Nó nói
- Ừ.