Sáng hôm sau, Phục Thành vừa mới rửa mặt xong thì điện thoại đổ chuông.
Anh cầm điện thoại lên, nhìn cái tên lấp lóe trên màn hình, nhấn nút nghe máy. “Lina hả?”
Ở bên kia điện thoại là tiếng cười nhẹ của cô gái tóc vàng: “Bonjour, chào buổi sáng nhé Phục.”
Phục Thành vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh vừa hỏi: “Tôi nhớ tuần trước cô đăng một trạng thái trên Twitter, chắc hẳn bây giờ cô đang đi nghỉ mát ở Hawaii nhỉ? Los Angeles sớm hơn Hawaii ba tiếng lận, chỗ cô...” Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, “Đang là 5 giờ sáng?”
Lina cười khẽ: “Anh vẫn luôn quan tâm đến người khác, Phục ạ. Trước khi gọi cho anh, tôi vừa mới chấm dứt cuộc gọi với Reid xong. Anh ấy không biết chuyện tôi đang ở Hawaii, càng không biết quan tâm tại sao tôi lại dậy sớm thế.”
Nghe được cái tên kia, Phục Thành hơi cụp mắt. Anh mở tủ quần áo, giọng bình tĩnh: “5 giờ sáng gọi điện. Lina à, cô có chuyện gì sao?”
“Nghe nói hôm qua các anh làm một cuộc giao dịch trị giá 13 triệu đô.”
“Cái gì?”
“Con siêu xe tốc độ Pagani ấy.” Lina cười rất sảng khoái, “Động tĩnh lớn đến nỗi cả bờ Tây đều biết tối qua ở hầm đỗ xe khách sạn Waldorf Astoria của Los Angeles, anh ấy đã tông hỏng cả một chiếc Pagani tuyệt đỉnh.”
Phục Thành: “Tôi không biết nó có giá 13 triệu đô.”
Lina: “Yên tâm, tôi đã ngồi trên máy bay về Los Angeles rồi. Phục à, tôi chỉ mới rời khỏi một tháng mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Nhưng anh không phải lo đâu, tôi sắp về đến nơi rồi, cũng vất vả cho anh phải đối mặt với Reid trong khoảng thời gian này. Tôi biết anh ấy là một người chẳng dễ ở chung cho lắm. Đúng rồi, hôm nay tôi đã thu xếp xe đón anh và Reid đến nhà máy Mạch Phi. Vẫn là 10 giờ sáng, tầng một khách sạn, anh biết rồi đó.”
Phục Thành: “Cảm ơn cô nhé.”
Thay đồ xong, ăn sáng qua loa, đến 9 giờ 50, Phục Thành đi xuống tầng.
Lina luôn đúng giờ hơn cả đồng hồ. Cô nói 10 giờ thì chắc chắn cái xe đó sẽ đợi dưới khách sạn từ 9 giờ rưỡi rồi. Phục Thành lên xe trước, đợi mười mấy phút sau, bảo vệ cửa khách sạn mở cửa xe, Trác Hoàn khom người ngồi vào. Hắn vừa ngước mắt lên bèn đụng độ với Phục Thành.
Bốn mắt chạm nhau, chẳng ai nói câu nào.
Xe bắt đầu chạy.
Ba mươi phút sau thì đến nhà máy Mạch Phi, cả hai cùng xuống xe. Johnny đã đứng đợi ở cổng từ lâu, mặt tươi roi rói, dẫn Trác Hoàn và Phục Thành quẹt thẻ vào phòng thí nghiệm. Đối với sự phòng bị chưa bao giờ lơi lỏng này của Mạch Phi, Trác Hoàn khịt mũi coi thường, chẳng hề che giấu nụ cười lạnh của mình. Johnny mặt dày, trông cứ như không nghe thấy tiếng cười trào phúng của hắn.
Anh ta đi lên trước, dùng thẻ làm việc của mình để mở cổng an ninh.
Người đàn ông trung niên tóc vàng với vóc dáng cao to chạy đến chỗ cửa kính, cúi người để thẻ làm việc đeo trên cổ mình dán lên chỗ cảm ứng.
Phục Thành nhìn bóng dáng của Johnny từ xa. Hình như người phương Tây rất dễ ra mồ hôi, dưới cái nóng oi ả của tháng sáu, mới chạy dưới nắng mấy chục giây mà lưng âu phục của Johnny đã bị mồ hôi túa ra, thấm thành một mảng hình tròn.
“Vết thương sao rồi?”
Giọng nam lạnh nhạt và hờ hững cất lên làm Phục Thành hoàn hồn. Anh quay đầu liếc người đàn ông nọ: “Không sao nữa rồi.”
Trác Hoàn hai tay đút túi, cụp mắt nhìn anh: “À, không bị trật chứ?”
“Chỉ bị va quệt nhẹ thôi.”
Chẳng mấy chốc, Johnny chạy lại: “Được rồi. Cậu Patrick, cậu Phục, xin mời đi theo tôi.”
Sau khi vào phòng thí nghiệm, ai nấy đều thay sang bộ đồ thí nghiệm trắng tinh.
Phục Thành bắt tay vào việc tái hiện mô phỏng bay thử nghiệm, hầu như ngày nào anh cũng tái hiện lại số liệu cụ thể và trạng thái phi hành với các nhà thí nghiệm mô phỏng máy tính. Còn Trác Hoàn thì sẽ tiến hành các cuộc thí nghiệm lên càng bánh xe mới cải tiến với đám người bên Reina.
Chỉ khi nào phòng thí nghiệm thực hiện hạ cánh mô phỏng thành công thì mới có thể bay thử nghiệm trên máy bay thật sự.
Buổi trưa, Phục Thành mua đại một cái sandwich tại căn tin phía Tây của nhà máy. Anh ngồi bên cửa sổ, vừa nhìn điện thoại vừa xé bọc nhựa của sandwich ra. Cúi đầu cắn một miếng, động tác anh hơi khựng lại. Anh nhìn cái sandwich trong tay vài giây, sau đó lại tiếp tục ăn.
Lúc này, Tô Phi gửi tin nhắn đến.
Giống hệt cảnh đã từng gặp, lại là sáu dấu chấm.
Phục Thành bình tĩnh trả lời cậu chàng: Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tô Phi: Em thực sự chịu hết nổi rồi anh ơi!
Tô Phi: Anh Phục, em muốn nói cho anh biết một bí mật động trời, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy nhé!
Phục Thành: Ừ?
Tô Phi: Thật ra... Thật ra em không đi nghỉ! Anh nghĩ em rời khỏi Los Angeles, ngày nào cũng không làm việc và đi chơi chắc? Không phải đâu!
Tô Phi: Em kệ xừ luôn, RIP không cho em nói, nhưng em chịu hết nổi rồi. Thật ra em vẫn liên lạc ngầm với RIP, bọn em muốn tìm cho ra bí mật thiết kế của Mạch Phi! Tháng trước, theo lời RIP dặn, em đã liên lạc với phòng thí nghiệm của Tsuna Teiichi để lén làm thí nghiệm cho RIP! Em bảo anh chứ, cái tên Tsuna Teiichi này có vấn đề, anh ta đổi địa chỉ email, còn đổi cả máy tính! Nhưng anh ta chỉ là một tay mơ máy tính mà thôi, đổi máy tính thì có ích gì, anh ta vẫn dùng mạng của đại học Tokyo, thế là em tìm ra anh ta ngay tắp lự.
Tô Phi: À đúng rồi, anh đừng kể cho RIP nghe nhé. Anh ta bảo đây là nhiệm vụ bí mật, ngày nào em cũng lén lút làm việc như gián điệp í. Nghẹn chết em rồi, em nghẹn suốt cả tháng nay rồi, anh ta không cho em kể với ai hết!
Bàn tay cầm sandwich cứng đờ giữa không trung. Phục Thành nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, im lặng nhìn.
Tô Phi: Anh Phục ơi?
Tô Phi: Phục Thành ơi?
Phục Thành: Thầy Trác bảo với cậu như vậy à? Bảo cậu đừng kể cho ai khác?
Tô Phi: Đúng vậy.
Phục Thành: Anh nghĩ, có lẽ anh ấy cũng nói y hệt vậy với rất nhiều người khác.
Tô Phi:???
Phục Thành lập một nhóm chat, kéo chú Jospeh vào. Chú Joseph gửi một cái emoji có dấu chấm hỏi, Phục Thành đi thẳng vào vấn đề luôn: Chú Joseph à, Tô Phi vừa kể thực ra hơn một tháng qua, cậu ấy không hề đi nghỉ mà vẫn luôn len lén làm thí nghiệm giúp thầy Trác. Thầy Trác bảo cậu ấy giữ bí mật, không được nói ra.
Chú Joseph: Ha ha ha, quả nhiên Reid không chỉ phân việc cho mỗi mình chú mà. Tháng trước thằng nhóc đó cũng bảo chú điều tra một vài thông tin về càng bánh xe giúp nó, hôm kia chú còn gửi email cho nó, là một bài luận văn về thanh giảm xóc khí đốt. Thằng nhóc ấy cũng bảo chú phải giữ bí mật, nhưng lúc đó cậu ấy lại bảo là người biết càng ít thì Mạch Phi càng không dễ phát hiện. Cho nên lúc đó chú đã ngờ ngợ ra là cậu ấy lỡ miệng, có lẽ cậu ấy không chỉ tìm đến riêng mình chú.
Tô Phi:...
Tô Phi: Vãi nồi, sao RIP lại như vậy cơ chứ! Cháu cứ tưởng cháu đang làm một nhiệm vụ gián điệp ghê gớm thế nào cơ, hóa ra tất cả mọi người đang chơi trò lừa nhau à?
Chú Joseph: Thật ra chú lại thấy việc này rất hợp với phong cách làm việc của Reid ấy chứ.
Tô Phi: Sao cơ?
Chú Joseph: Tự cao tự đại, thích làm việc một mình, không thích làm việc nhóm... Túm cái quần lại là, EQ thấp.
Tô Phi: Nếu chửi RIP thì cháu xin một slot nhá!
Trong nhóm, Tô Phi bắt đầu mắng nhiếc Trác Hoàn hai mặt, đi lừa cậu chàng, cậu chàng quyết định sẽ không bao giờ thèm xía vào chuyện của Trác Hoàn, càng không đi giúp nữa. Trông chú Joseph như đang khuyên nhủ nhưng thật ra lại châm ngòi thổi gió, hóng hớt khôn cùng. Chỉ đọc mỗi dòng chữ trên màn hình thôi là cũng có thể tưởng tượng được đằng sau chiếc điện thoại, chắc mẩm chú Joseph đã cười ngã ngửa ra ấy chứ.
Phục Thành: Hình như sáng nay phòng thí nghiệm Mạch Phi có tiến triển.
Tô Phi và chú Joseph cùng hỏi: Là gì?
Phục Thành suy nghĩ, nhớ lại cuộc đối thoại mình nghe được giữa Trác Hoàn và ngài Reina. Anh đặt chiếc sandwich nguội ngắt sang một bên, bắt đầu gõ chữ: Càng bánh xe Mạch Phi dùng là thiết kế thịnh hành nhất hiện nay. Bởi vì Mạch Phi không chịu tiết lộ họ cải tiến cái gì trên cánh, cho nên chúng tôi ở đây cố vấn trợ giúp, nhưng thực chất lại mù tịt, không hỏi nguyên nhân, chỉ cầu kết quả.
Phục Thành: Tháng trước thầy Trác đã đoán ra hướng cải tiến của Mạch Phi rồi, song vẫn không biết họ đã làm như thế nào.
Tô Phi: Đúng vậy, bây giờ em đang ở Tokyo làm thí nghiệm với bên Tsuna Teiichi vì muốn biết làm sao để đột phá cửa ải khó nhằn này đó.
Phục Thành: Tạm thời không bàn đến nguyên do nữa, phương pháp giải quyết vấn đề này là phải xuống tay từ thanh giảm xóc khí đốt đã...
Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm, các nhà thí nghiệm của Mạch Phi nhập số liệu vào máy tính, tạo mô hình kỹ nghệ*.
(*Tiếng Anh là Industrial Model – Nôm na là các mô hình dạng như 3D về một bộ phận riêng. Tìm và chưa thấy bản dịch Việt nên dịch tạm.)
Trác Hoàn: “Vào khoảnh khắc lốp xe sau chạm đất, như thông thường thì lực va đập của MaiFei F475 không nên lớn hơn F485 mới phải. Nhưng tình hình thực tế lại cho thấy không phải như thế. Số liệu bay thử nghiệm trước mắt có được là lực va chạm tức thời của nó lớn hơn F485, song chỉ cần duy trì mức ổn định trong vòng 0.34 giây là sức nén của lốp sẽ chợt giảm xuống, thấp hơn sức nén của F475 bình thường. Vì vậy, điều chúng ta phải làm là sáng tạo ra một không gian giảm xóc đủ lớn.”
Reina nhìn về phía hắn: “Tức là tấm đục lỗ hai lớp, hai tầng giảm xóc?”
Trác Hoàn nghe ra sự hoài nghi trong giọng ông ta: “Tại sao lại không thể?”
Reina: “Vậy tại sao không làm đường kính của tấm đục lỗ to hẳn ra?”
Trác Hoàn nhìn gương mặt nghiêm túc và bảo thủ của ông già tóc bạc này, nhoẻn miệng cười: “Bí mật thương mại.”
Reina sửng sốt.
Trác Hoàn ung dung nói: “Ông nói cho tôi biết chỗ cải tiến của ông, tôi sẽ cho ông biết là xuất phát từ mục đích gì, và làm sao để tính ra giá trị tấm đục lỗ hai lớp thích hợp... Ồ, đúng là một cuộc trao đổi vô cùng hợp lí.”
Nhìn cái vẻ kiêu ngạo tự phụ của Trác Hoàn, Reina giật mình, đoạn cười lạnh: “Cậu đã tính ra kết quả thí nghiệm chưa?”
Trác Hoàn ngừng cười.
Ngài Reina cũng học theo dáng vẻ ngạo mạn của học trò ông ta, mà chẳng cần phải học theo, bởi chính ông ta đã ngạo mạn hơn cả học trò mình rồi: “Ồ, Reid à, không chỉ có một mình cậu là thiên tài trên cái thế giới này đâu. Cậu rất muốn biết rốt cuộc ta đã cải tiến cái gì ở neo thì mới có thể làm ra hao tổn năng lượng ở mức thấp đáng kinh ngạc này nhỉ?”
Trác Hoàn lạnh mặt nhìn ông ta.
Reina nở nụ cười trào phúng: “Ta có thể giải quyết vấn đề của cậu, nhưng cậu thì sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề này.”
Trác Hoàn dần nở nụ cười. Hắn xoay người đi ra khỏi phòng thí nghiệm Mạch Phi. Ngay khi vừa mới bước chân ra ngoài, hắn bèn lấy điện thoại ra gọi cho Lina, cả giận nói: “Anh muốn đi khỏi Los Angeles! Mẹ kiếp, đặt vé máy bay về Trung Quốc cho anh!”
Lina vừa mới đặt chân xuống sân bay quốc tế Los Angeles, nghe cái giọng đầy lửa giận của anh bạn thân mình, cô chỉ nhoẻn miệng cười nhẹ: “Anh bạn của em, có chuyện gì mà khiến cơn giận của anh sắp làm nổ cả điện thoại em thế này? Sao, vụ xin viện trợ của Mạch Phi xong rồi à? Thật không dám giấu mà kể anh hay, lần này phí cố vấn của Mạch Phi rất cao, trước mắt họ mới chỉ thanh toán tiền đặt cọc được một nửa thôi.” Dừng đoạn, cô nàng lại bổ sung thêm: “Em xin lỗi, em vừa mới nhớ ra đêm qua anh mới tông hỏng cả một chiếc Pagani 13 triệu. Thôi được rồi, có lẽ trong mắt anh Mạch Phi chẳng đưa được mấy đồng, phí cố vấn của họ chỉ có 6 triệu đô thôi mà.”
Trác Hoàn: “...”
Hắn thẳng tay cúp máy, tâm trạng tụt dốc không phanh.
Kể từ sau khi Trác Hoàn bước chân vào Mạch Phi thì việc khắc khẩu với Thor Reina đã là như cơm bữa.
Hắn tốt nghiệp đại học năm 16 tuổi, sau khi lấy được học vị Tiến sĩ, nhờ lời giới thiệu của thầy mình mà đầu quân vào Mạch Phi. Khi ấy, hắn quen Thor Reina.
Thor Reina là một truyền kỳ của ngành hàng không Mỹ. Ông ta từng giành được giải Von Karman 3 lần, tổng thống còn đích thân trao tặng huy chương An toàn Quốc gia cho ông ta. Nghe nói trong nhà Thor Reina, thứ soán ngôi đầu về số lượng không phải đồ gia dụng mà là huy chương.
Huy chương Daniel Guggenheim, giải thưởng Bernt Balchen...
Trác Hoàn biết đó không phải “nghe nói“. Ông già này có hẳn một căn phòng chuyên đặt các huy chương, cúp, phần thưởng mà ông ta giành được. Mà sở dĩ hắn biết là bởi vì ông già này từng đích thân dẫn hắn đi vào thăm thú. Ông già cầm chiếc huy chương của giải thưởng Von Karman như cầm một tảng đá, ngạo nghễ hỏi hắn: “Này Reid, cậu có cái này không? Ồ, hình như cậu chỉ mới được đề cử thôi chứ chưa giành được nhỉ. Vậy cậu cứ nhìn thêm đi, ta có những ba cái đấy.”
... Đậu má!
Chín năm trước, Thor Reina đột ngột rời khỏi cương vị nhà thiết kế chính của Mạch Phi, mà thật ra là ông ta chủ động về hưu. Đó không phải bắt buộc, cũng chẳng phải vì tuổi tác đã lớn, chỉ là có một ngày nọ ông ta nhìn Trác Hoàn, nói với hắn: “Giao cho cậu đấy.” Ngày hôm sau, ông ta đệ đơn từ chức, bàn giao lại chức nhà thiết kế chính của Mạch Phi.
Quyết định của Thor Reina quá đột ngột, chẳng ai thừa nhận nổi.
Trác Hoàn lại chẳng thấy lạ, hắn đứng trong phòng thí nghiệm cười khẩy hỏi ngược lại: “Bởi vì về mặt F485, bản thiết kế của ông kém hơn tôi.”
Sau đó, ông già tự phụ cả một đời người lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất không phản bác hắn, mà chỉ nhìn hắn thật sâu rồi mở lời: “Phải, ta kém hơn cậu.”
Lần nào nhớ lại cảnh này, Trác Hoàn cũng hối hận xanh ruột, tại sao lúc ấy hắn không quay video rồi lấy ra thưởng thức hằng ngày nhỉ. Chứ bây giờ ông già chết dẫm kia lại trở lại thành cái vẻ đáng ghét kia rồi.
Đúng là bực mình mà.
Trác Hoàn lấy một hộp thuốc lá ra khỏi túi, muốn đi đến phòng hút thuốc. Đi được nửa đường, hắn đột nhiên dừng bước.
Bên cửa sổ sát đất lớn là một chàng trai gầy gầy và tuấn tú hơi cúi đầu. Ánh dương ấm áp rọi từ sau lưng người đó xuống nền đá cẩm thạch để rồi khoác lên mình gam màu lạnh buốt. Người ấy đang ngồi một cách lặng lẽ và hiền hòa đằng kia, một tay cầm điện thoại, một tay cầm sandwich, thong thả nhai nuốt.
Mỗi lần chỉ cắn một miếng nhỏ, sau đó nhai bảy lần một cách máy móc, kế đó là nuốt.
Ánh mắt Trác Hoàn rơi xuống đôi môi mỏng nọ, và dần dần xuống hơn nữa.
Hắn như biến thành thức ăn đang được Phục Thành nhai nuốt. Ở trong miệng, dùng răng nanh cắn vỡ, dùng lưỡi liếm láp. Sau đó nữa là trôi xuống thực quản, bị sự ấm nóng của người ấy siết lại. Trái cổ nhô ra nhấp nhô lên xuống trên cần cổ thon, để rồi cuối cùng... hắn bị người ấy cắn xé, nuốt vào bụng.
Hắn mở hộp thuốc lá, lấy một điếu ra. Hắn cắn điếu thuốc bên môi, không châm lửa mà cứ tựa bên cạnh cửa, ngắm chàng trai ấy ăn từng miếng sandwich một.
Trác Hoàn liếm bờ môi khô, cơ thể nổi phản ứng hết sức thành thật, song cái đầu muộn phiền của hắn lại làm xao động ấy phải lắng lại.
Bên cửa sổ sát đất, Phục Thành hãy còn đang gõ phím kể tiến độ nghiên cứu cho Tô Phi và chú Joseph trong nhóm chat.
Còn ở phía cánh cửa xa kia là Trác Hoàn đang nhìn đăm đăm vào anh.
Mãi lâu sau, Trác Hoàn mới xoay người đi vào phòng hút thuốc. Hắn ngồi trên sofa, ngước đầu nhìn ra bầu trời, khẽ nhả khói thuốc. Ngón tay kẹp điếu thuốc run nhè nhẹ, bỗng dưng ban nãy hắn đã nghĩ dường như hắn có thể ngắm nhìn người ấy thật lâu. Ngắm một ngày, một tháng, và cả một năm trời.
Nhưng ngay giây tiếp đó, trong đầu hắn bỗng hiện lên cặp mắt bình tĩnh và hững hờ của người ấy lúc ở hầm đỗ xe.
Vào khoảnh khắc ấy, bao dục vọng muốn lập tức bắt lấy tay người đó, đè xuống và giao hòa thể xác đã biến mất tăm.
“Chán vờ lờ.”
Tối đến, lúc về khách sạn, Phục Thành lên xe bèn phát hiện Trác Hoàn đang ngồi ở ghế sau.
Anh không ngồi cùng ghế với Trác Hoàn, mà ngồi ở đối diện hắn.
Xe lăn bánh được một lát thì Trác Hoàn mới mở lời: “Tuần sau về Thượng Hải.”
Phục Thành ngẩng đầu: “Đã cải tiến xong càng bánh xe rồi à?”
Trác Hoàn: “Có hướng cải tiến rồi, ba ngày tới sẽ có thể đưa ra kết luận thí nghiệm.”
Phục Thành: “Ừ.”
Tiếp đó là sự tĩnh lặng đằng đẵng.
Phục Thành: “Hôm nay Tô Phi kể với tôi chuyện cậu ấy đang làm thí nghiệm cho ngài ở Tokyo.”
Cuối cùng trên gương mặt lạnh lùng của Trác Hoàn cũng có biểu cảm, hắn “Ha” một tiếng với nét quái dị, đoạn hỏi: “Cậu ta kể em nghe?”
Phục Thành: “Ừ.”
“Hừ, đã bảo giữ bí mật cơ mà.”
“Hình như ngài cũng nói câu đó với tôi đấy.”
Trác Hoàn ngẩng đầu, nhìn về phía chàng trai nọ.
Phục Thành cụp mắt, giọng bình tĩnh: “Một tháng trước, ngài bảo ngài muốn biết hướng cải tiến của loại máy bay mới của Mạch Phi và dặn tôi đừng nói cho những người khác biết.”
Trác Hoàn im ỉm nhìn anh, vài giây sau mới kéo dài giọng: “À đúng, có chuyện như vậy thật.”
“Vậy thì Tô Phi cũng không tính là không giữ bí mật, là ngài lừa cậu ấy trước.”
Trác Hoàn bật cười: “Càng nhiều người biết càng không an toàn, sẽ bị Mạch Phi phát hiện. Phục Thành à, đến cái này mà em cũng không hiểu ư?”
Phục Thành nhìn hắn: “Ừ.”
Họ trở lại khách sạn, đi vào thang máy. Dọc đường đi chỉ có sự im lặng, không ai mở miệng.
Đến tầng 23, cửa thang máy mở, Trác Hoàn rảo bước ra ngoài. Phục Thành dõi theo bóng lưng hắn, bỗng không còn hơi sức đâu để bám gót theo sau nữa. Anh cứ nhìn Trác Hoàn đi về phía trước cho mãi đến khi cửa thang máy khép lại. Phục Thành vội nhấn nút mở, giương mắt lên, một tia hi vọng vùng vẫy trong đó, nhìn khe cửa thang máy dần mở ra.
Cái khe càng lúc càng rộng.
Chùm sáng kia cũng càng lúc càng rực rỡ...
Song, không có ai chờ ở đằng kia.
Vẫn là bóng dáng cũ ấy, Trác Hoàn hai tay đút túi, đã sắp đi đến căn phòng cuối hành lang của hắn. Hắn đi mà chẳng ngoái đầu lại, cũng chẳng liếc mắt lấy một lần.
Phục Thành im lặng, cất bước ra ngoài.
Cả hai đều làm thinh, mỗi người tự lấy thẻ phòng mình, mở cửa, vào phòng.
Sau khi về phòng chưa lâu, Phục Thành nhận được cuộc gọi từ Lina.
“Phục à, tôi đang ở nhà hàng Tây tầng 3 này. Vừa mới về đến Los Angeles. Các anh về khách sạn rồi nhỉ, ăn tối chưa, anh với Reid cùng xuống đây ăn với tôi chứ? Tôi bảo nhà hàng để lại ba tảng thịt bò rất tuyệt, có phần của anh và Reid đấy.”
Phục Thành mỉm cười đáp: “Không cần đâu, tôi không đói.”
Lina kinh ngạc: “Không tới thật hả?”
“Ừ, cảm ơn cô.”
“Được rồi, vậy mai gặp nhé. Chúc anh có giấc mơ đẹp, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi rửa mặt đơn giản xong, Phục Thành lau tóc, trong căn phòng yên ắng cất lên tiếng bụng réo. Anh láng máng nhớ ra hình như mình chưa ăn tối. Mở tủ lạnh nhỏ trong phòng ra, bên trong có đủ loại đồ ăn, Phục Thành bèn cầm một ổ bánh mì ra. Anh lặng lẽ xé bánh mì thành miếng nhỏ rồi bỏ vào miệng.
Lần nào cũng nghiêm túc nhai bảy lần rồi mới nuốt xuống.
Anh im lặng ăn hết một cái bánh mì xong mới đứng dậy, tắt đèn.
***
Nhà hàng Tây, tầng 3 khách sạn.
Trác Hoàn đi vào nhà hàng, sau khi tìm được Lina thì nhân viên phục vụ kéo ghế dựa cho hắn.
Lina nhìn anh bạn thân của mình: “Nhà hàng Tây hẳn là đã đóng cửa rồi, nhưng em đoán anh vẫn chưa ăn gì nên bảo bếp trưởng đợi thêm lát nữa. Em đã gọi món chính rồi, còn món khác thì anh xem đi Reid, xem anh muốn ăn gì.”
Trác Hoàn chẳng nhìn thực đơn phục vụ đưa, mở miệng nói mấy câu tiếng Pháp là đã quyết định món ăn mình muốn rồi.
Lina: “Tiếc quá, hình như Phục buồn ngủ thì phải, em cố tình để lại một miếng bít-tết cho Phục cơ mà.”
Trác Hoàn chẳng ngước mí mắt lên, chỉ bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng.
Món khai vị vừa được bưng lên, Lina ngẩng đầu bèn thấy một người, cô sửng sốt kêu: “Chú Patrick.”
Bàn tay cầm dao nĩa của Trác Hoàn khựng lại, đoạn ngoảnh đầu. Khi thấy người đàn ông nọ, hắn tặc lưỡi một tiếng.
Phục vụ kéo ghế dựa cho ông ta, ngài Trác thẳng thừng ngồi xuống. Ông ta không đoái hoài gì đến con trai mình, mà bắt chuyện với Lina trước: “Nghe bếp trưởng bảo có một quý cô xinh đẹp và hào phóng bảo ông ấy để lại ba miếng bít-tết. Chú bèn nghĩ trong khách sạn còn cô gái nào có thể được ông ấy ca ngợi như vậy nhỉ? Quả nhiên là cháu, Lina ạ.”
Lina mỉm cười đáp: “Cảm ơn lời khen của chú nhé, chú Patrick.”
Trác Cảnh: “Cháu có ngại nếu chú ăn miếng bít-tết cháu còn dư không?”
Lina: “Đương nhiên là không ngại ạ.”
Lina dặn phục vụ mấy câu, bảo bếp trưởng nấu bít-tết để dành riêng cho Phục Thành rồi bưng lên cho Trác Cảnh.
Cả ba ngồi ăn với nhau, ngài Trác và Lina vừa nói vừa cười. Đại gia Trác thì coi như cả hai người đó không tồn tại, cười lạnh ăn đồ ăn của mình.
Bỗng, ngài Trác quay đầu sang nhìn con trai mình, thở dài hỏi: “Nghe nói hôm qua con đã tông nát cái Pagani ta tặng hả Reid?”
Trác Hoàn cười nhạt hỏi lại: “Cả nước Mỹ biết chuyện này rồi, ông biết rồi còn hỏi?”
Trác Cảnh nhíu mày một cách nhã nhặn, đành nói: “Con ấy à, đúng là biết tiêu tiền thật đấy. Hôm qua mẹ con có bảo gì với con không?”
Trác Hoàn hờ hững đáp: “À, tôi ăn xong rồi.” Nói xong, hắn đứng dậy, xoay người dạm bước đi.
Lina gọi hắn: “Reid à, còn vài món chưa đưa lên mà.”
Ngài Trác thì chẳng định gọi con trai mình lại, bởi vì ông ta thừa biết dù mình có gọi thì hắn cũng sẽ chẳng quay lại. Ông ta nói thẳng với phục vụ: “Dọn hết món ăn của nó đi. Tôi sớm đã thấy cái bàn này quá nhỏ, không đủ để đặt thêm món rồi.”
Sau khi ngồi vào vị trí ban nãy của Trác Hoàn, ngài Trác lại tiếp tục tán gẫu với Lina.
Cả hai thưởng thức xong món chính thì bếp trưởng đến chỗ họ. Ngài Trác chưa bao giờ keo kiệt lời tán thưởng của mình, ông ta nói tiếng Pháp bày tỏ niềm yêu thích của mình đối với món ăn hôm nay.
Sau khi bếp trưởng đi mất, trước khi món tráng miệng được bưng ra, Lina lau khóe miệng, hỏi: “Chú Patrick này, hôm qua dì Kylie đã ở hầm đỗ xe ạ?”
Ai ai trên nước Mỹ cũng chỉ biết là có một chiếc Pagani giá hàng triệu đô bị một phú nhị đại tông nát bươm ở hầm đỗ xe của Waldorf Astoria mà thôi, nhưng họ không biết lí do vì sao. Sau khi xảy ra vụ việc này, Trác Cảnh nhận được tin bèn nhanh tay phong tỏa hết tất cả mọi tin tức, đến cả Lina cũng chẳng tra ra được nguyên nhân.
Ngài Trác nhìn cô gái tóc vàng ngồi đối diện, nở nụ cười phong độ: “Phải, mẹ của Reid đã ở đó.”
Lina: “Dì Kylie ở đó làm gì hả chú?”
Ngài Trác nhoẻn miệng cười: “Sao cháu không đi hỏi Reid?”
Lina chỉ đành chớp mắt, chẳng hỏi gì thêm.
Rất hiển nhiên là đại gia Trác không muốn kể chuyện phát sinh đêm hôm đó ra, đương nhiên cô càng không đi hỏi.
Cả hai vừa nói vừa cười ăn xong bữa cơm Pháp đắt đỏ này, ngài Trác mở lời: “Đúng rồi, Lina này, chú đã bảo người ta đặt khách sạn lại. Trước khi rời khỏi Los Angeles, các cháu đổi sang khách sạn khác mà ở.”
Lina nghi hoặc: “Chú Patrick?”
“Mẹ Reid đã biết nơi này, vẫn nên đổi sang một cái khách sạn khác thì hơn.”
“Chú Patrick à, chú như vậy làm cháu rất muốn biết nguyên do đấy.”
Ngài Trác suy nghĩ, nháy mắt: “Tuy rằng cháu với Kylie không có nhiều dịp tiếp xúc với nhau lắm, nhưng chú cũng khuyên cháu đừng qua lại với cô ta. Hãy tin chú, rời xa cô ta là một quyết định vô cùng chính xác.”
Lina dần nghiêm mặt lại, nhìn người đàn ông ngồi đối diện, im lặng một lát rồi cất lời: “Chú Patrick này, chú là bậc cha chú của cháu, nhưng cháu không ủng hộ việc chú đánh giá về vợ mình bằng giọng điệu đó trước mặt một người vai vế nhỏ hơn. Dì Kylie là vợ của chú.”
Ngài Trác: “Hả?”
Lina cười mỉm: “Cháu về phòng trước đây. Tạm biệt chú Patrick nhé.”
Ngài Trác nói với giọng bất đắc dĩ: “Đợi đã, Lina à, chú không muốn để một cô gái xinh đẹp hiểu lầm chú đâu. Hãy tin chú, chú chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Ừm... Cháu còn nhớ chuyện chú muốn ly hôn với mẹ Reid sáu năm trước không?”
Lina nhíu đôi lông mày mảnh: “Đương nhiên là có ạ.”
“Khi đó bọn chú không ly hôn.”
“Bởi vì dì Kylie gọi Reid về, Reid khuyên nhủ hai người.”
Ngài Trác rất hiếm khi nở nụ cười trào phúng như vậy. Ông ta nhếch khóe môi mỏng, trong giọng nói toàn là sự mỉa mai: “Đúng, phải, cô ta gọi Reid về nhà, nhưng cô ta đã không hề bảo Reid khuyên chú.”
Lina nhận ra điềm không lành, cô hơi đắn đo: “Chú Patrick?”
Ngài Trác bình tĩnh kể: “Cô ta chỉ lấy dao đặt lên cổ con trai cô ta, rồi nói với chú rằng, nếu chú mà vứt bỏ cô ta...”
“Thì cô ta sẽ giết chết con trai chú.”
*Tác giả:
Trác RIP: Ngày đầu tiên chiến tranh lạnh, tôi nhớ đến cơ thể Phục Thành.