Chuyển ngữ: Dú
Trong căn phòng nhá nhem tối, không khí ngưng đọng một chớp mắt.
Phục Thành mím môi, ngượng ngùng dời mắt đi.
Cái người bị nhìn sạch lại chẳng phản ứng lại, ánh mắt hắn dừng lại vài giây trên sườn mặt sượng sùng của chàng trai nọ, từ đáy mắt hắn xẹt qua ý trêu đùa. Hắn xáp lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Em nhìn thấy cái gì rồi?"
Phục Thành: "..."
Trác Hoàn: "Xem như tôi chịu thiệt rồi."
Phục Thành vẫn quay đầu, không đáp lại.
Trác Hoàn nhoẻn miệng cười, không đùa người này nữa. Hắn duỗi tay bắt đầu gõ lạch cạch lên bàn phím. Hắn vừa gõ vừa nói: "Nếu thực sự dựa vào tính toán hoàn toàn để tính ra vị trí cụ thể của Rogge 318, thì xác suất của nó sẽ từ vô hạn đến 0."
Phục Thành quay đầu: "Ban nãy anh vừa nói là muốn tính ra Rogge 318 ở đâu."
Quả nhiên em ấy thấy hứng thú với chuyện này?
Trong lòng hắn hiện lên câu hỏi này, đoạn khẽ "Ừ", cũng chẳng xoay đầu nhìn chàng trai nằm sấp bên cạnh mà tiếp tục gõ chữ: "Tính ra nó ở đâu tức là tính ra vị trí đại khái của nó. Em biết Thái Bình Dương rộng bao nhiêu không?" Hắn không cho Phục Thành kịp trả lời đã nói tiếp: "181,340,000 km vuông. Em biết đó là khái niệm gì không? Diện tích lục địa toàn thế giới là khoảng 149,000,000 km vuông. Cho dù có trừ đi đa số khu vực ở Thái Bình Dương thì... Ừm, một cái máy bay có trôi dạt theo dòng biển cũng chẳng thể đi từ Canada đến Australia được."
"Nếu chỉ tính mỗi vùng biển xung quanh bờ Tây Canada thôi, thì NTSB tính ra phạm vi vớt máy bay là 5,000,000 km vuông."
"Lớn bằng nửa Trung Quốc."
Nhấn phím "Enter" xong, Trác Hoàn xoay người nhìn Phục Thành: "Em có thể tìm được một cái máy bay trong một nửa bản đồ Trung Quốc không?"
Phục Thành: "... Không thể."
"Đúng, đến cả em cũng biết là không thể."
Phục Thành nhíu mày: Đến cả tôi?
Trác Hoàn như chẳng ý thức được hắn đang thốt một câu đầy trào phúng. Hắn duỗi cổ, đoạn lười biếng nói: "Cho nên phải thu nhỏ phạm vi đó lại qua tính toán. Khi phạm vi thu nhỏ lại đến chỉ còn 10,000 km vuông... thì chắc chắn nó sẽ có thể được tìm thấy."
Một lát sau.
Phục Thành: "Sau khi tuyên bố ngừng điều tra, ngài vẫn luôn làm chuyện này một mình sao, thầy Trác?"
Trác Hoàn: "Một mình? Dĩ nhiên là không. Tôi đâu phải chuyên gia hải dương học, hay chuyên gia chuyển động dòng biển, hay chuyên gia khí tượng... Mỗi ngành mỗi nghề đều có chuyên môn riêng, còn vài người nữa làm vụ này cùng." Hắn nhướn mày, hơi ngạc nhiên: "Ban nãy tôi gửi email cho Robert Gatsby ngay trước mặt em mà em không phát hiện ra? Em không biết ông ấy?"
Phục Thành: "..."
"Tôi nên biết ư?"
Con ngươi trong veo dần trợn to, mãi sau Trác Hoàn mới đáp: "À, năm 2006 ông ấy nhận giải Nobel Vật lý. Siêu máy tính ở đại học California tại San Diego được phòng thí nghiệm của ông ấy trông coi. Sau khi bọn tôi tính toán sơ bộ toàn bộ số liệu xong thì ông ấy sẽ nhập chúng vào siêu máy tính, tiến hành bước tính cuối cùng."
Phục Thành: "... Ừ."
Trác Hoàn bật cười thành tiếng.
Phục Thành trưng bản mặt vô cảm bò dậy khỏi giường, nhặt cái quần rơi trên đất lên rồi đưa cho ai đó.
Người đàn ông nằm sấp trên giường không hề có ý định nhận, trái lại còn nhếch môi: "Trước khi mặc quần, em không mặc sịp à?"
Phục Thành: "..."
Lại một email đến, Trác Hoàn lập tức nhìn về phía máy tính. Hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ huy Phục Thành: "Lấy một cái quần sịp sạch từ trong vali tôi. Vali để ở đâu ấy nhỉ... Hửm? Phương trình của Boussinesq bị lặp..." Hắn đặt laptop xuống, tìm cái điện thoại chẳng biết ném đi đâu, đoạn lướt đến một dãy số và nhấn gọi: "Robert à, ừm, là tôi đây. Nếu suy luận lại lần nữa thì tham số độ nhớt xoáy* trong phương trình dưới tình huống sự thay đổi mật đổ dòng chảy tăng lên và chênh lệch nhiệt độ quá lớn..."
(*Đoạn này tôi chẳng hiểu gì luôn, hãy cứ xem là công thức tính nào đó đi...
*Tham số độ nhớt xoáy đại khái dùng để mô phỏng chuyển động của dòng nước chảy xiết.)
Phục Thành đi ra khỏi phòng, lúc ra đến phòng khách bèn tìm thấy cái vali ở góc tường. Anh cầm một cái quần sịp sạch từ trong vali ra. Khi quay lại, Trác Hoàn vẫn đang trần truồng tựa vào đầu giường, chăn đắp bừa lên eo, một chân thả ngoài giường. Thấy Phục Thành vào, hắn vươn tay lấy quần sịp trong tay anh, sau đó xốc chăn mặc vào.
"Tính điểm khác thường, suy nghĩ vấn đề về tham số độ nhớt xoáy, đề nghị của tôi là..."
Mặc quần vào, lại vớ cái áo phông đã giặt sạch bặn trên sofa rồi mặc một cách suồng sã.
Đợi Trác Hoàn cúp máy xong thì đã là năm phút sau.
Phục Thành ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi đã nói cho Lina bảo họ đi trước rồi, lát nữa chúng ta sẽ gọi xe qua."
Trác Hoàn sửng sốt, hắn nghiêng đầu nhìn chàng trai trước mặt: "Em muốn làm gì đó với tôi hả?"
Phục Thành chẳng đáp lại hắn mà chỉ nói: "Tôi vừa mới lên Google tra thông tin về giáo sư Robert Gatsby, ông ấy là một nhà Vật lý học rất giỏi."
Trác Hoàn hừ một tiếng: "Tôi không giỏi chắc?"
Im lặng một lúc, Phục Thành nhìn Trác Hoàn: "Thầy Trác à, ngài có thể tìm được nó không?"
Trong con ngươi sạch sẽ và xinh đẹp của chàng trai nọ ánh lên thứ màu sắc sáng trong. Chúng bình tĩnh, lặng lẽ và im hơi lặng tiếng nhìn Trác Hoàn không chớp mắt. Rõ ràng có rất nhiều câu trả lời mà chỉ cần chọn bừa một cái là có thể đáp lại câu hỏi này, song cõi lòng Trác Hoàn khẽ xao động. Biểu cảm của chàng trai nọ vẫn bình tĩnh và điềm đạm, vậy mà hắn lại như nhìn thấy vẻ cố chấp và kiên cường như loài tre trúc.
Mãi sau, Trác Hoàn mới đáp: "Khi em tìm kiếm một thứ đã mất, tất cả những gì em nghĩ là sẽ tìm thấy ngay thôi ư?"
Phục Thành: "Không."
Trác Hoàn giẫm đôi chân trần lên thảm dưới đất, đi đến chỗ Phục Thành, đoạn cúi đầu xuống. Phục Thành ngừng thở.
Lướt qua chàng trai này, hắn cầm cái đồng hồ đặt trên ghế sau lưng anh. Đó là cái đồng hồ mà cả ba người Phục Thành đã tặng hắn vào sinh nhật hắn tuần trước.
Hắn đứng thẳng người, sau khi đeo đồng hồ vào tay bèn vươn tay, dùng ngón nâng cằm Phục Thành lên, buộc anh phải đối mặt với mình.
Giọng nói của người đàn ông ấy vẫn trầm thấp bùi tai, từng li từng tấc đượm chất khàn khàn đầy ám muội:
"Cũng giống như việc trước khi tôi đè được em, tôi làm rất nhiều chuyện. Chuyện này nhìn như không có ý nghĩa gì, không có một chuyện nào có thể giúp tôi đè em ngay tức khắc... Nhưng kết quả vẫn là điều tất yếu. Tôi sẽ đè được em, và cũng sẽ tìm được Rogge 318."
Bốn mắt nhìn nhau, Trác Hoàn lẳng lặng nhìn chàng trai đang giương mắt nhìn mình, lại chẳng tài nào bắt gặp bất cứ cảm xúc gì từ ánh mắt bình tĩnh đó.
Hắn bật cười, buông cái tay nâng cằm Phục Thành đi, đoạn đi dép lết đến phòng vệ sinh.
Trác Hoàn: "Cứ bảo tiếp tân tìm xe trước đi, tôi xong ngay thôi."
Phục Thành: "Được."
Ngay sau khi cửa phòng vệ sinh khép lại, vẻ mặt vốn bình tĩnh của chàng thanh niên bỗng chốc rạn nứt. Bàn tay cầm điện thoại run nhè nhẹ, bên tai không khỏi đỏ chót. Ngực anh phập phồng, trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Anh thở dồn dập một cách khẽ khàng, sau đó vùi mặt vào lòng bàn tay.
Mười phút sau, hai người cùng nhau đi.
Lúc đến trụ sở điều tra, Lina đang tưới hoa.
Trác Hoàn: "Hoa mua khi nào đấy?"
Lina cười dịu dàng: "Em mua từ cái ngày đầu tiên đến đây. Reid à, đây gọi là thú vui cuộc sống. Ngày xưa anh không có đôi mắt phát hiện cái đẹp nên chẳng nhìn thấy nó. Em rất vui là hôm nay anh đã có đôi mắt ấy rồi. Trớ trêu thay khi anh có thể phát hiện ra cái đẹp, nhưng ngược lại, anh mất luôn thẩm mỹ của anh." Cô chỉ vào cái đồng hồ trên cổ tay Trác Hoàn, "Patek Philippe chả hợp với áo phông tí nào, nhất là cái trên người anh đây."
Trác Hoàn chẳng thèm đếm xỉa, tiện tay cầm cốc cà phê: "Anh đeo nó không phải để cho em xem, mà là cho người khác xem."
Lina nhướn hàng lông mày mảnh. Cô thấy Phục Thành cũng vào cửa bèn hỏi Phục Thành: "Phục ơi, Reid bảo không phải đeo cho tôi xem thì là đeo cho anh xem hả?"
Phục Thành quay sang nhìn Trác Hoàn: "Thầy Trác, đây là một câu đùa nhạt à?"
Trác Hoàn: "Em nói nó là gì thì là thế."
Phục Thành: "À, đây không phải một câu đùa nhạt."
Trác Hoàn nhìn anh một cái, đoạn nói với Lina: "Một tiếng sau, thông báo cho họ đến họp, chính thức bắt đầu bắt tay điều tra."
Lina: "Vâng."
Một tiếng sau, trong phòng họp trụ sở điều tra chính của GCAA.
Chú Joseph đứng trước cái bảng trắng to giảng giải chi tiết về vụ tai nạn Emirates 411 cho toàn bộ nhân viên điều tra. Bởi vì mọi người đều đã đọc hết tất cả tài liệu trong 96 thùng nên chú Joseph thuyết minh cực kì thoải mái, không ai đưa ra bất cứ dị nghị nào.
Nói xong, Lina bèn cất lời: "Trưa hôm qua GCAA đã liên hệ với NTSB, đồng thời kể rõ tình huống cho họ biết. Theo như tôi được biết thì sáng nay NTSB đã cử người qua đây, có lẽ sáng mai sẽ đặt chân đến Dubai. Reid à, họ có mang tài liệu theo."
Trác Hoàn: "Ok, xác máy bay thì sao?" Hắn nhìn về phía Phục Thành.
Phục Thành và Muhammad liếc nhau, người sau lấy một thùng carton to từ dưới bàn lên.
Phục Thành nói: "Vụ tai nạn Emirates 411 là vụ án của hai mươi ba năm về trước, vì trận nổ mà xác của nó đã bị phá hủy gần như tan tành. Cho nên lúc đó GCAA cũng không giữ lại toàn xác mà chỉ giữ một phần động cơ, là những thứ bây giờ chúng ta có thể nhìn thấy ở đây. Đây là những phần còn lại duy nhất của động cơ bên phải, sau khi nổ... nó chỉ còn chừng đó."
Trong thùng là một cái hộp chữ nhật bằng kính, bên trong là một vật kim loại đen dài 50 cm, cao 30 cm. Cả vật thể cháy đen, vụ nổ làm nó chẳng còn hình dạng, ngay cả Trác Hoàn nhìn tròn một phút mà vẫn chẳng tài nào nhận ra nó là bộ phận nào của động cơ.
Muhammad nói: "Emirates là hãng hàng không xuất sắc nhất đất nước chúng tôi, 411 là vụ tai nạn thảm khốc nhất và nghiêm trọng nhất kể từ khi họ thành lập. Emirates đã cam kết với tôi là sẽ dốc hết sức ủng hộ điều tra vụ án lần nữa. Họ cũng rất muốn biết sự thật." Dừng một chốc, hắn ta bổ sung thêm, "Sự ủng hộ hết sức này bao gồm cả ủng hộ về mặt kinh tế."
Trác Hoàn nhướn mày: "Kể cả nghiên cứu một cái Boeing 777?"
Muhammad sửng sốt: "Cái, cái này thì... tôi không dám chắc. Nhưng tôi có thể liên lạc với người phụ trách bên kia hỏi xem có được không."
Trác Hoàn: "Vậy anh đi ngay bây giờ đi."
Muhammad: "Hả?" Hắn ta tưởng Trác Hoàn đang nói đùa.
Trác Hoàn: "Dốc hết sức ủng hộ mà không bao gồm cả một cái Boeing 777 ư?"
Muhammad thế mới biết đại gia Trác nghiêm túc muốn nghiên cứu một chiếc Boeing 777 với Emirates. Hắn ta trưng nét mặt bối rối, đoạn gật đầu, đứng lên: "Tôi đi gọi cho bên kia đây."
Tất cả nhân viên có mặt: "..."
Dường như chẳng cảm thấy vừa mở lời đã muốn một cái máy bay hơn trăm triệu của mình có gì sai, Trác Hoàn đứng dậy, bước đến bảng trắng rồi viết một từ.
Mảnh vỡ
"Người của NTSB vẫn chưa tới, Boeing 777 Emirates cung cấp vẫn chưa có..."
Mọi người: "..."
Anh chắc chắn là Emirates sẽ đưa cho anh một con Boeing 777 mặc anh nghiên cứu à!
Ai cho anh cái sự tự tin đó!
Trác Hoàn nói tiếp: "Trước hết phải xác định trình tự thời gian. Mảnh vỡ ở cánh tà phải to bằng một bàn tay bay ra khỏi thân máy bay trước; sau đó, trong khoang thấp áp của động cơ bên phải, đĩa cánh quạt đột ngột gãy. Hoặc chí ít có thể nói rằng hai sự kiện này có thể xảy ra đồng thời, nhưng tuyệt đối không có cái khả năng là cái sau xảy ra trước."
"Vậy chúng ta có câu hỏi là..."
"Dưới tình huống nào mà một chiếc Boeing 777 mới đưa vào sử dụng một năm sẽ xảy ra hư hỏng vật liệu kim loại trên bề mặt cánh tà máy bay?"
"Đó chính là đáp án mà các anh các chị phải tìm ra."
"Được rồi, cuộc họp kết thúc."
***
Trác Hoàn đã công bố nhiệm vụ, ai nấy trong trụ sở đều bắt đầu nghiên cứu vấn đề này.
Tô Phi suy ngẫm một lúc lâu thì bỗng nói: "Tôi nghĩ ra rồi."
Thành viên UAAG đồng loạt nhìn về phía cậu chàng.
Cậu chàng Punk đã không còn cái tính trẩu tre như hồi đầu mới gặp mặt, cậu ta đã tháo ba cái khuyên trên lỗ tai xuống, chỉ để lại mỗi một cái hình đầu lâu đen. Vào giờ phút này đây, cậu ta vuốt cái đầu lâu đen trên vành tai, hắng giọng một tiếng rồi nói: "Tôi phải nói cho rõ trước, tôi còn nhỏ, là vị thành niên, kinh nghiệm không đủ! Tôi chỉ đưa ra suy đoán thôi, sai không được cười!"
Mọi người: "Không cười cậu/cháu đâu."
Tô Phi đánh bạo, hào hứng nói: "Đáp án đơn giản nhất cho câu hỏi này là lỗi bảo trì!"
Phục Thành khẽ nhíu mày.
Tô Phi nói: "Chả phải trong vụ tai nạn Marsha Airlines 123 năm ngoái đã xảy ra vấn đề bảo trì, dùng sai cỡ ốc vít làm cánh đuôi máy bay đột ngột rớt xuống trong lúc bay đấy ư? Em xin lỗi chị Lina, em không cố ý nhắc đến chuyện này làm chị buồn, em chỉ đưa ra ví dụ mà thôi."
Lina lắc đầu: "Không sao."
Chú Joseph mỉm cười, vuốt cằm: "Đáp án cháu nói thật ra là cái có khả năng nhất."
Tô Phi mắt sáng rỡ: "Đúng chứ ạ!"
Chú Joseph: "Vụ tai nạn United Airlines 232 năm 1989(1), một chiếc máy bay DC-10 bay từ Denver đi Chicago đã rơi xuống thành phố Sioux. Nguyên nhân sự cố là đĩa cánh quạt động cơ đột nhiên vỡ, cắt vào làm hỏng cánh đuôi máy bay và toàn bộ hệ thống thủy lực... À, vụ vỡ đĩa cánh quạt của nó không phải do lỗi bảo trì mà là ban đầu lúc sản xuất đã có lỗi. Nhưng cháu bảo lỗi bảo trì làm kim loại ngoài bề mặt máy bay bị bong tróc ra cũng có khả năng rất cao."
Tô Phi được cổ vũ bèn gật gù theo: "Nghe chú nói vậy làm cháu thấy có lí hơn rồi. Chú xem, trình tự theo thời gian của vụ việc này sẽ là như thế này. Đầu tiên, bề mặt kim loại của cánh tà bong tróc, không phải sau đó nó đã bay đi sao. Thật ra nó không thực sự bay đi mà nó bay xuống phía dưới máy bay, bị cuốn vào trong động cơ!"
Chú Joseph vỗ tay: "Sau đó là mảnh vỡ này cắt đĩa cánh quạt thấp áp của máy bay, cuối cùng gây ra tai nạn?"
Tô Phi: "Đúng không ạ!"
Phục Thành bất đắc dĩ nói: "Chú đừng đùa cậu ấy nữa chú Joseph."
Chú Joseph cười phá lên.
Tô Phi: "...??"
Tô Phi học chuyên ngành máy tính, chẳng ai biết tại sao một người được đề cử giải Turing mà lại dính dáng đến tai nạn hàng không, lại còn nghiên cứu sâu về hộp đen nữa. Song, hiển nhiên cậu chàng không hiểu nhiều về bản thân máy bay, đa số hiểu biết của cậu chàng là những gì tự đúc rút từ thực tiễn suốt nửa năm qua.
Phục Thành giải thích: "Vụ tai nạn tại thành phố Sioux là do đĩa cánh quạt bị vỡ nên cắt phải cánh đuôi, nhưng suy đoán của cậu lại không khả thi. Quạt thấp áp có thể bay ra khỏi động cơ, song không có bất cứ một thứ gì có thể bay ra khỏi động cơ và cắt ngang quạt thấp áp của nó cả. Bởi vì khi nó đi qua khoang nhiên liệu động cơ, nó chắc chắn sẽ bị thiêu thành tro." Anh dừng lại, tổng kết: "Nói ngắn gọn hơn là mảnh vỡ tróc ra từ cánh tà tuyệt đối không thể làm vỡ đĩa cánh quạt động cơ được."
Tô Phi: "..."
Cậu chàng Punk xoay đầu trợn mắt với chú Joseph: "Chú cố tình cười nhạo cháu đúng không!"
Chú Joseph cực kì vô tội.
Phục Thành: "Thật ra suy đoán của Tô Phi đúng là nguyên nhân có khả năng cao nhất."
Mọi người cùng nhìn về phía anh.
Phục Thành suy tư một lúc rồi nói, "Một cái máy bay có bề mặt bị bong tróc thì nguyên nhân có khả năng cao nhất dĩ nhiên là chất lượng thân máy bay có vấn đề. Ví như vụ sản xuất lỗi gây ra tai nạn ở thành phố Sioux, hoặc ví như dùng sai đinh ốc khi bảo trì trong vụ Marsha Airlines 123. Một là vấn đề sản xuất của Boeing, hai là vấn đề bảo trì của Emirates. Ừ, chắc chắn nó không phải vấn đề bảo trì của Emirates rồi, vậy chỉ có thể là vấn đề bảo trì của Boeing."
Tô Phi ngạc nhiên: "Tại sao không phải là vấn đề bảo trì của Emirates?"
Phục Thành còn chưa kịp đáp thì Lina đã bật cười trước: "Tô Phi à, em có biết mười hãng hàng không an toàn nhất thế giới là những hãng nào không?"
Tô Phi lắc đầu.
Lina: "Emirates nằm trong top 3. Tai nạn hàng không là điều không thể tránh khỏi, chẳng một ai dám nói một cách chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố. Ngăn chặn tai nạn máy bay là điều tuyệt đối bất khả thi, song không phải là không có cách giảm bớt tỉ lệ tai nạn. Tiền, là một thứ tuyệt vời."
Phục Thành gật đầu: "Phi công hàng không dân dụng trên toàn thế giới đều biết phi công hạnh phúc nhất là phi công của Emirates. Mọi người biết tuổi thọ máy bay trung bình của Emirates là bao nhiêu không?"
Một giọng nam lành lạnh cất lên cách đó không xa: "Bao nhiêu?"
Không ngờ Trác Hoàn cũng sẽ hứng thú với việc này, Phục Thành ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn: "55 tháng."
Vậy mà Trác Hoàn ngớ người.
Chú Joseph huýt sáo.
Tô Phi: "Đậu mía, 55 tháng? 4 năm 7 tháng?!"
Phục Thành gật đầu: "Phải, là 4 năm 7 tháng. Thứ nhất, Emirates tuyệt đối không thể có một cái máy bay second-hand. Họ sẽ không mua bất cứ một cái máy bay bị đào thải của một công ty hàng không nào. Máy bay họ sử dụng toàn là đặt hàng trực tiếp với Boeing, Mạch Phi và Airbus. Chẳng có một máy bay cỡ nhỏ nào, toàn bộ là cỡ lớn. Ngoài ra, khoảng thời gian từ khi một chiếc máy bay đi vào khu vực đỗ của Emirates đến khi bị Emirates bán ra ngoài chỉ dài có 4 năm 7 tháng. Đương nhiên tuổi thọ của máy bay không chỉ là 55 tháng ngắn ngủi, nó có thể được dùng trong 10 năm, 20 năm, thậm chí là 30 năm cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng hiển nhiên máy bay mới sẽ luôn có độ tin cậy và an toàn theo cấp số nhân so với máy bay cũ rồi."
Tô Phi: "Em hiểu rồi. Tức là nếu họ đã sẵn sàng tiêu tiền để cứ bốn năm thải một cái máy bay thì chắc chắn sẽ bỏ được một số tiền kếch sù để bảo trì máy bay, tuyệt đối không có cái khả năng ham rẻ... Phải ngốn hết bao nhiêu là tiền chứ đậu má, đồ tư bản ác ôn!"
Phục Thành: "Cũng không thể nói vậy. Nếu họ thật sự là một nhà tư bản hoàn toàn thì sẽ không sẵn lòng tốn nhiều tiền đến mức đó để mua và bảo trì máy bay đâu. Ví dụ, nếu máy bay của US Airways, Japan Airlines gặp vấn đề bảo trì thì họ sẽ có hai lựa chọn: Mua phụ kiện mới, hoặc tiếp tục bảo trì. Chắc kèo họ sẽ chọn lựa chọn thứ hai. Bởi vì lựa chọn đầu tốn đến hàng triệu đô, thậm chí còn hơn hàng chục triệu đô, còn lựa chọn sau lại rẻ gấp trăm lần. Trong khi Emirates lại khác, và lúc anh ở hãng hàng không Đông Hoa, Đông Hoa cũng vậy."
Chú Joseph nhìn anh một cái, không khỏi tán thành: "Tuy rằng chú từng là phi công của US Airways nhưng chú tán thành lời của cháu đấy Phục ạ. Các công ty Trung Quốc các cháu thực sự sẵn sàng chi trả cho việc bảo trì máy bay, tuổi thọ máy bay thường cũng rất ngắn, không chênh lệch nhiều so với Emirates. Rất nổi tiếng ở trong ngành."
Phục Thành cười đáp: "Vì lẽ đó mà tai nạn hàng không ở Trung Quốc bọn cháu là rất ít. Bởi vì tại Trung Quốc, mạng người lớn hơn trời, họ thà bỏ ra số tiền hàng triệu đến chục triệu để không xảy ra vụ tai nạn nào. Có rất nhiều nguyên nhân đằng sau nó, nhưng cho dù có ra sao thì kết quả của việc này vẫn tốt, máy bay của Trung Quốc rất an toàn."
Quay lại chủ đề, chú Joseph hắng giọng, không trêu Tô Phi nữa. "Nếu chỉ là bề mặt cánh tà bị tróc thì chú tin rằng có khả năng là do vấn đề sản xuất của Boeing. Nếu chỉ là đĩa cánh quạt động cơ gãy, chú cũng tin rằng có khả năng là do vấn đề sản xuất của Rolls-Royce. Nhưng bây giờ cả hai xảy ra cùng một lúc..."
Mọi người lại im lặng suy nghĩ.
Phục Thành chợt quay đầu sang: "Thầy Trác, ngài không có ý kiến gì ư?"
Trác Hoàn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, vừa nhai kẹo cao su vừa tập trung nhìn ảnh kết cấu 3D của Boeing 777 trên màn hình máy tính. Đột nhiên bị người ta nhắc tên, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Phục Thành.
Ánh mắt cả hai chạm nhau trên không.
Ngón tay Trác Hoàn xoay bút, đoạn mỉm cười hờ hững: "Mọi người bốn, tôi một... Bây giờ mọi người đi hỏi tôi?"
Lina giơ tay lên, cười tủm tỉm: "Em không tính nhé, em có hiểu cái gì đâu, nhân viên ngoài biên chế mà."
Tô Phi cũng lật đật kéo ghế ra sau: "Cũng đừng tính cả tôi vào. Tôi là trẻ vị thành niên, tôi vẫn còn là một đứa con nít!"
Trác Hoàn nhướn mày, song hắn vẫn chẳng trả lời mà hỏi ngược lại Phục Thành: "Em nghĩ sao?"
Phục Thành ngẫm nghĩ mãi rồi nghiêm túc đáp: "Hai sự kiện, nếu chỉ xảy ra một thì có rất nhiều loại nguyên nhân. Nhưng nếu cả hai xảy ra đồng thời thì tôi nghĩ... nguyên nhân khiến bề mặt cánh tà bong tróc và đĩa cánh quạt động cơ bị gãy chắc chắn là một."
Chú Joseph mắt sáng quắc: "Cùng là một thứ đã làm tróc bề mặt và động cơ? Năm 2000, trong vụ tai nạn Air France 4590(2), một chiếc máy bay chở khách tốc độ siêu âm Concorde vừa mới cất cánh thì động cơ bên trái bị cháy, cuối cùng rơi tan xác. Sau khi điều tra, người ta phát hiện ra rằng một cái máy bay bay trước đó đã làm rơi một thanh kim loại dài trên đường băng. Nó cắt vào lốp xe của Air France, mảnh vỡ văng ra cắt vào bình xăng và cáp điện, cuối cùng bốc cháy..." Vừa dứt lời, chú Joseph ngẩn ra, đoạn lắc đầu nguầy nguậy, "Không, Emirates cháy đột ngột trên trời, không liên quan đến máy bay khác."
Phục Thành: "Thật ra trước khi 411 cất cánh, người ta đã kiểm tra tỉ mỉ đường băng, không có bất kì vật lạ nào ở đó."
Chú Joseph cười khổ: "Mà chú cũng chả nghĩ ra nó là vật lạ gì mà có thể đi xuyên qua khoang chứa nhiên liệu của Boeing 777 và cắt ngang đĩa cánh quạt của nó cả."
"Hừm, vậy cứ nghĩ đi."
Mọi người xoay người nhìn cái tên ngồi bên cửa sổ.
Trác Hoàn cúi đầu nhìn ảnh kết cấu 3D của Boeing 777 trên màn hình.
"Đi liên lạc với Rolls-Royce."
Rõ là không chỉ mặt gọi tên song Lina vẫn biết hắn đang gọi mình. Cô mỉm cười: "Vâng. Muốn em gọi cho họ làm gì?"
Trác Hoàn: "Bảo họ cung cấp một động cơ Rolls-Royce Trent 800 làm thí nghiệm."
Lina sửng sốt: "Chỉ cần nói vậy là họ sẽ đưa cho sao?"
Trác Hoàn nhếch môi cười như thể nghe được câu gì buồn cười lắm: "Hai mươi ba năm trước, họ phải chịu thiệt thòi lớn, bị Boeing lẫn NTSB bắt tay đổ vỏ cho việc chất lượng sản phẩm có vấn đề... Em nói xem, bây giờ họ có đưa cho không?"
Lina mỉm cười: "Reid à, anh đúng là một người xấu tính."
Trác Hoàn: "À, anh có xấu tính thì cũng có người thích." Nói xong, hắn điềm nhiên liếc Phục Thành.
Phục Thành tựa lưng vào ghế, nhìn hắn với ánh mắt bình tĩnh.
*Tác giả:
Trác RIP: Để đè được Phục Thành mà tôi cũng phải trả giá rất nhiều, làm rất nhiều chuyện, hơi bị cố gắng đó.
*Dú: Đoạn về tỉ lệ tai nạn hàng không ở Trung Quốc thì tôi có đi tìm hiểu trên trang Statista và đúng là ít thật. Link đọc ở đây: https://www.statista.com/statistics/262867/fatal-civil-airliner-accidents-since-1945-by-country-and-...
*Chú thích:
(1) Chuyến bay 232 của United Airlines là một chuyến bay của United Airlines bằng một chiếc McDonnell Douglas DC-10, ngày 19 tháng 7 năm 1989. Đây chuyến bay theo lịch trình từ sân bay quốc tế Stapleton ở Denver, Colorado đến sân bay quốc tế O"Hare ở Chicago, tiếp tục bay đến sân bay quốc tế Philadelphia. Một đĩa cánh quạt trong động cơ số 2 vỡ, làm hư hại hầu hết các bộ phận điều khiển bay. Dennis Fitch, giáo viên dạy bay DC-10, người từng nghiên cứu vụ JAL Flight 123, đã giúp các phi công lái máy bay bằng cách điều chỉnh độ hoạt động khác biệt giữa các động cơ. 175 người trong số 285 hành khách và 10 trong 11 phi hành đoàn sống sót. Mặc dù có số lượng tử vong cao, vụ tai nạn được coi là một ví dụ điển hình của việc quản lý tháo vát của phi hành đoàn thành công do cách thức mà các phi hành đoàn chuyến bay xử lý các trường hợp khẩn cấp, và số lượng những người sống sót cao trong hoàn cảnh máy bay đã hạ cánh mà không kiểm soát thông thường. Phi hành đoàn chuyến bay trở nên nổi tiếng như là một kết quả của hành động của họ ngày hôm đó, đặc biệt là phi công trưởng, Alfred C. Haynes, và giáo viên dạy bay DC-10 trên cùng chuyến bay, những người cung cấp hỗ trợ của mình, Dennis E. Fitch.
(2) Chiếc Concorde 4590 bị rơi ở thị trấn Gonesse vào tháng 7 năm 2000, rơi trúng một khách sạn khiến bốn người tại khách sạn thiệt mạng cùng tất cả 109 người trên máy bay. Chín thành viên phi hành đoàn người Pháp cũng bị thiệt mạng. Toàn bộ số máy bay Concorde đã bị ngưng bay cho tới khi một cuộc điều tra xác định rằng một trong mấy chiếc lốp của máy bay đã bị nổ, khiến mảnh vỡ văng ra và làm vỡ một bình chứa nhiên liệu. Xăng rò rỉ sau đó đã bốc cháy và gây ra thảm họa. Sau gần một năm rưỡi ngưng hoạt động, vào tháng 11 năm 2001, máy bay Concorde lại được cất cánh với thùng nhiên liệu mới được gia cố, nhưng các cuộc điều tra vẫn tiếp tục. Vào tháng 12 năm 2004 một cuộc điều tra tư pháp kết luận rằng một mảnh kim loại rớt lại trên đường băng của máy bay khác đã khiến một trong những lốp xe của Concorde bị nổ và bắn văng ra.