Chuyển ngữ: Dú
Lúc ngồi lên xe Mạch Phi thì đã là rạng sáng.
Thành viên UAAG không đi nhà máy Mạch Phi trước mà là đến khách sạn trước.
Trên xe, đến cả Tô Phi cũng nhìn ra có vẻ tâm trạng của đại gia Trác rất là tệ hại. Thực chất thì ngày nào trông Trác Hoàn cũng khó ở cả thôi, nhưng hôm nay sắc mặt hắn trông tệ đến lạ, chưa kể là hắn đã chìa cái bản mặt đó sau câu nói của Lina.
Tô Phi rụt rè hỏi: “Chị Lina ơi, quan hệ giữa RIP với người nhà không được tốt lắm ạ?”
Ngay từ đầu khi nhắc đến Los Angeles, Trác Hoàn đã cực kì khó chịu rồi. Nếu không phải chính nhà thiết kế chính của Mạch Phi, ngài Reina, đích thân gọi cho hắn thì hiển nhiên hắn sẽ chẳng đến đây một chuyến. Bây giờ tin tức hắn đến Los Angeles bị người nhà biết thì lại phản ứng thế này đây.
Phục Thành lén liếc người đàn ông bên cạnh mình một cái.
Trác Hoàn khoanh tay, đầu ngả ra sau, dựa vào thành ghế chợp mắt nghỉ. Giọng Tô Phi bị ép tới cực thấp, nhưng khoang xe chỉ rộng chừng ấy nên tất nhiên sẽ rơi vào tai người đàn ông này rồi. Ấy vậy mà nom hắn như không nghe thấy, chẳng ừ hử gì.
Lina liếc Trác Hoàn một cái, mỉm cười đáp: “Cậu nghĩ sao?”
Tô Phi chẳng hiểu quái gì.
Sau khi xuống xe, chú Joseph cạn lời vỗ đầu cậu chàng Punk rồi nói: “Đầu óc cháu dồn hết cho IQ rồi à. Fly thân mến ạ, cháu động não xem, nếu nhà Reid ở Los Angeles, mà bây giờ thằng nhóc đó lại đi về khách sạn với chúng ta chứ không phải đi thẳng về nhà... Thì cháu nghĩ coi, quan hệ với gia đình có tốt không?”
Tô Phi: “...”
“Quan hệ giữa thầy Trác với bố anh ấy không được tốt hả chú?” Phục Thành hỏi.
Đại gia Trác hai tay đút túi, rảo bước vào cửa khách sạn, không thèm nhiều lời một chữ với đồng nghiệp của mình.
Tô Phi và chú Joseph cũng hết sức tò mò trước câu hỏi của Phục Thành, cả ba đồng loạt nhìn về phía Lina.
Lina chau hàng mày mảnh suy ngẫm một lát rồi mỉm cười đáp: “Có lẽ không được tính là tốt. Chú Patrick là một người rất đỗi thú vị, chưa bao giờ nổi đóa, chí ít thì từ nhỏ đến nay tôi chưa thấy dáng vẻ tức giận của chú ấy bao giờ. Chú ấy... Ừm... Nếu có một ngày mọi người gặp chú ấy, tôi nghĩ là mọi người sẽ biết thôi, rằng chú ấy là một quý ông thực thụ, theo đủ loại nghĩa.”
Chuyến bay 20 tiếng, chênh múi giờ 16 tiếng.
Sau khi nghỉ một ngày ở khách sạn và làm quen với việc lệch múi giờ, đến sáng ngày thứ ba, Mạch Phi cử xe đến khách sạn đón cả năm đến nhà máy Mạch Phi tại Burbank.
Một người đàn ông trung niên với gương mặt cười xởi lởi tiếp đón cả bọn. Bộ âu phục màu nhạt thẳng thớm trông rất chỉn chu và sạch sẽ, mái tóc vàng chải về sau bằng keo xịt tóc, sợi tóc lưa thưa. Anh ta đứng đợi ở khu vực an ninh cổng 1, sau khi trông thấy Trác Hoàn bèn khom lưng cười mỉm: “Cậu Patrick.”
Tiếp theo, anh ta bắt đầu tự giới thiệu: “Chúc các cô cậu thành viên UAAG buổi sáng tốt lành. Tôi là Johnny Berkeley thuộc phòng quan hệ xã hội của Mạch Phi. Sau đây, tôi sẽ dẫn mọi người vào nhà máy.” Nói xong, anh ta lấy thẻ công tác của mình ra, quẹt cổng an ninh 1.
Mọi người ngồi xe đi về phía trước, đi qua ba cổng nữa mới đến một nhà máy với mái nhà màu nâu đỏ rộng lớn và cao ngất.
Trác Hoàn nhướn mày: “Ở E3 à?”
Johnny gật đầu, nhiệt tình đáp: “Phải, kế hoạch cải tiến MaiFei F475 phần lớn là làm ở nhà máy E3.”
Đối với Trác Hoàn, chỗ này chỉ ví như một cái ngón tay mà thôi.
Đa số các máy bay chở khách của Mạch Phi được thiết kế và nghiên cứu tại đây.
Đội thiết kế mấy nghìn người đi nghiên cứu một cái máy bay tại Burbank. Họ tốn mất mười mấy năm, hai mươi mấy năm trời mới thiết kế ra nó, và giờ đây mới tạo ra một cái máy bay thử nghiệm đầu tiên. Sau khi nó tung cánh thành công hàng trăm lần thì sẽ được đưa vào nhà kho chế tạo máy bay ở miền Nam nước Mỹ của Mạch Phi, để rồi sản xuất hàng loạt với quy mô lớn.
Nhà máy Burbank của Mạch Phi là cái nôi sinh ra toàn bộ máy bay của hãng.
Sau khi vào nhà máy, thứ lọt vào tầm nhìn là một chiếc MaiFei F475 cao lớn.
Trước đó Trác Hoàn từng nói F475 là một cái máy bay chở khách cỡ trung, nhưng đó là so với F485 và Boeing 777. Trên thực tế, nó được ví như một chiếc máy bay khổng lồ, lượng khách chuyên chở thấp nhất là hơn 200 người.
Nhà thiết kế mặc đồ thí nghiệm trắng phau và các kĩ sư đứng quanh chiếc máy bay này, thu thập số liệu và phân tích trong máy tính không ngơi tay. Lúc nhìn thấy đoàn người Trác Hoàn, họ đều dừng động tác, đảo mắt sang. Song, họ chẳng thốt một câu hay có phản ứng nào đối với người từng là nhà thiết kế chính của Mạch Phi, đoạn vẫn tiếp tục quay lại cương vị công tác.
Mọi thứ nghiêm túc và có trật tự, vận hành với phần trăm năng suất cao.
Phục Thành liếc Trác Hoàn bèn thấy hai tay hắn đút túi, biểu cảm bình tĩnh, chẳng lộ bất cứ vẻ mặt nào.
Không có kích động, cũng chẳng có hoài niệm, có chăng chỉ là sự bình tĩnh, lạnh nhạt gần như vô tình.
Chú Joseph: “Khi ở trên máy bay, chúng tôi đã đọc tài liệu và nó có nói rằng vào lần bay thử nghiệm đàu tiên, càng bánh xe của F475neo bị hỏng, lốp cũng nổ ngay tại chỗ. Và đây là chiếc neo đó ư?” Ông nhìn xuống, “Trông lốp của nó vẫn hoàn hảo mà.”
Johnny mỉm cười đáp: “Bởi vì chúng tôi đã thay lốp rồi, và càng bánh xe báo hỏng trước mắt đã được đặt ở phòng thí nghiệm. Mời đi theo tôi.”
Đi lên thang máy đến tầng ba là đến phòng thí nghiệm.
Nhìn qua lớp kính khổng lồ bèn thấy trong một phòng thí nghiệm nọ có hai nhà thiết kế mặc đồ thí nghiệm đang tiến hành quét hình và kiểm tra đo lường tỉ mỉ đối với một lốp bánh bị nổ nát bươm; còn ở hai phòng thí nghiệm khác là thanh giảm xóc méo hoàn toàn vì chịu lực va chạm quá lớn.
Chú Joseph: “Lốp bánh và thanh giảm xóc khí đốt... Chỉ có mỗi hai cái này thôi à?”
Johnny nhoẻn miệng cười với ông: “Phải, chỉ có hai cái này thôi. Hệ thống thu phóng và hệ thống rẽ của càng bánh xe đã được xác minh là không có vấn đề gì rồi.”
Trác Hoàn hờ hững hỏi: “Lượng biến dạng và hiệu suất quá trình của lốp bánh là bao nhiêu?”
“Làm sao cậu ta biết đáp câu này được chứ.” Một giọng nói đàn ông đầy nghiêm nghị và già nua cất lên. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại bèn bắt gặp một ông già tóc bạc đeo kính bảo vệ, mặc đồ thí nghiệm trắng tinh đi tới từ cửa phòng thí nghiệm. Ánh nhìn của ông ta đóng đinh trên người Trác Hoàn, đoạn quay đầu nhìn ra lốp bánh máy bay đằng sau lớp kính: “Lượng biến dạng là 31.65%.”
Johnny Berkeley thoáng chốc đứng thẳng người, khom lưng, cung kính thốt: “Ngài Reina.”
Ngoài năm thành viên UAAG ra thì toàn bộ nhân viên trong phòng thí nghiệm cũng buông hết công việc trong tay, cúi chào trước ông ta: “Ngài Reina.”
Kể từ khi Thor Reina bước vào phòng thí nghiệm, Phục Thành vẫn luôn chăm chú nhìn Trác Hoàn.
Anh thấy rất rõ là người Trác Hoàn cứng lại một chốc.
Dường như hai tay hắn bất giác rút ra khỏi túi, nét mặt cũng chẳng còn kiêu căng và hờ hững nữa. Trác Hoàn “À” một tiếng, lại hỏi: “Sử dụng scaled composite kiểu mới, đồng thời giảm hao phí năng lượng cho lực nâng trên diện rộng, giảm trọng lượng tổng của cả máy bay... Cuối cùng lại nổ lốp lúc hạ cánh. Ồ, ông đã làm như thế nào vậy?”
Trước khi đến Los Angeles, thành viên UAAG đã ôm nghi ngờ về vấn đề này rồi.
Trong quá trình bay, lúc nguy hiểm nhất luôn là khi cất cánh và hạ cánh.
Số liệu báo cáo của NTSB đã cho thấy trong số các vụ tai nạn dẫn đến tử vong, có 32% số vụ phát sinh ở giai đoạn cất cánh, 44% số vụ phát sinh ở giai đoạn hạ cánh.
Khi một chiếc máy bay nặng hơn 10 tấn hạ cánh từ trên bầu trời cao ngút ngàn, tuy đã cố hết sức để giảm tốc độ bay, nhưng trọng lượng và tốc độ đáng sợ này vẫn dẫn tới một gã thần chết cầm lưỡi hái đứng trên đường băng đợi đến lúc cướp sinh mệnh.
Với trọng lượng hơn 10 tấn và tốc độ 140 nút, cũng tức là 260 km/h, thì để hạ cánh an toàn, càng bánh xe của máy bay chính là thứ quan trọng nhất trong những thứ quan trọng.
Đầu tiên là lốp bánh.
Lốp máy bay được sử dụng đều là dạng lốp bố tỏa tròn, có khả năng chịu nén, chịu nhiệt, chịu ma sát cực cao.
Kế đó là thanh giảm xóc.
Lốp bánh có ghê gớm đến đâu cũng không tài nào chèo chống được một cú va chạm bằng tốc độ kinh khủng của con quái vật nặng hơn 10 tấn. Thứ có tác dụng then chốt thực thụ là thanh giảm xóc nằm ở trên càng bánh xe.
Hiện nay, đa số các máy bay chở khách toàn dùng thanh giảm xóc khí đốt. Nó được cấu tạo từ xi-lanh, tấm đục lỗ*, nhiên liệu,...
(*Tên tiếng anh là Orifice plate, tra từ điển thì ra tấm đục lỗ nhưng nếu tra theo tiếng Việt thì ra hình khác hoàn toàn tiếng Anh luôn.)
Trác Hoàn: “Dưới điều kiện tiên quyết vận tốc không tăng lên, trọng lượng càng nhẹ thì lực va chạm lên càng bánh xe khi máy bay rơi xuống đất sẽ nhỏ đi. Nói cách khác thì những gì càng bánh xe phải chống đỡ càng nhỏ. Và rồi trong tình huống ấy... thanh giảm xóc bị va đập thành sắt vụn, lốp cũng nổ tung?”
Thor Reina nhìn học trò của mình, mãi sau mới hừ lạnh một tiếng: “Hai năm không gặp mà cái thái độ vô lễ của cậu vẫn chẳng thay đổi tí nào!”
Trác Hoàn thản nhiên đáp: “Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu, vả lại nó còn là một câu hỏi đơn giản nhất mà bất cứ một sinh viên năm nhất nào học ngành hàng không cũng có thể đưa ra. Thậm chí không cần phải tìm người trong ngành, mà có khí đến cả một người bình thường có đầu óc cũng sẽ cảm thấy việc càng bánh xe bị hỏng là cực kì bất hợp lí.”
Reina: “Liên quan đến việc cải tạo cánh của nó.”
Trác Hoàn im lặng một lát: “Tài liệu bảo mật?”
Reina: “Đúng.”
Trác Hoàn: “Ông không thể nói ra sao?”
Ngài Reina nhìn thẳng vào cậu học trò mình từng hãnh diện bằng ánh mắt sắc bén và vô tình, cười lạnh hỏi ngược lại: “Cậu là nhà thiết kế của Mạch Phi chắc?”
Trác Hoàn im bặt. Lần đầu tiên hắn bị người ta châm chọc, mà không phải là hắn đi trào phúng kẻ khác.
Phòng thí nghiệm im phăng phắc một lúc lâu, cho mãi đến khi có một giọng nói nhẹ nhàng từ tốn phá vỡ sự tĩnh lặng đó: “Vậy thì thưa ngài Reina, ngài gọi chúng tôi đến là muốn bảo chúng tôi làm cái gì?”
Mọi người quay đầu nhìn anh.
Phục Thành đứng bên cạnh Trác Hoàn, đứng giữa đám người UAAG, cất câu hỏi với nhà thiết kế hàng đầu đầy nghiêm nghị và cứng nhắc này: “UAAG là tổ chức điều tra tai nạn hàng không, phạm trù công tác của chúng tôi là tìm ra nguyên nhân dẫn tới tai nạn. Bây giờ chính miệng ngài đã nói nguyên nhân “tai nạn” lần này là do vấn đề thiết kế cánh máy bay mới. Ngoài ra, ngài giữ im lặng tất cả các số liệu, không cho công khai, vậy thì chúng tôi cũng không thể đưa ra sự ủng hộ và cải thiện một cách hiệu quả dựa trên số liệu được.”
Ngài Reina nheo mắt nhìn chàng trai trẻ tuấn tú này.
Mãi sau, ông ta mới bật cười, song đáy mắt lại chẳng chứa ý cười nào, đoạn buông một câu lạnh lùng: “Ta sẽ đưa số liệu càng bánh xe và lốp cần thiết. Nói theo một cách khác thì là đề ra một mục tiêu, hi vọng có thể cải tiến thành càng bánh xe với khả năng chịu nén tương tự. Điều ta muốn là một nhà thiết kế ưu tú. Còn về những chuyện điều tra khác, ta không có vấn đề gì.”
Tô Phi và chú Joseph ngẩn ra, Lina thì nhíu mày. Thế nhưng cô biết nhà thiết kế chính này có tính cách như vậy. Thậm chí bạn không thể nói ông ta gàn dở hay ngạo mạn được, bởi vì địa vị và tài phú mà ông ta sở hữu đã vượt xa đa số người có mặt ở đây rồi.
Phục Thành nhìn sang Trác Hoàn.
Ý trong lời của Thor Reina đã quá rõ, người mà Mạch Phi thật sự muốn mời đến lần này chỉ có Trác Hoàn.
Họ gặp phải vấn đề khó nhằn mà chỉ dựa vào một hai thiên tài, mấy nghìn nhà thiết kế xuất sắc cũng không thể giải quyết. Và họ cần một thiên tài khác. Mời UAAG chỉ là lớp ngụy trang, mục tiêu chân chính của họ chính là Trác Hoàn. Từ đầu chí cuối, trong mắt ông ta không hề có UAAG, chỉ có Trác Hoàn.
Trác Hoàn giương mắt nhìn người đã từng là thầy mình.
Mãi sau, hắn mới đút tay vào túi, điềm nhiên cất lời: “Được, thành viên UAAG sẽ được nghỉ có lương. Nhưng trong khoảng thời gian này, tất cả chi phí của họ đều sẽ do Mạch Phi gánh vác.”
Johnny: “Đương nhiên là được.”
Tô Phi bỗng thấy quá là bực bội. Cậu ta không tả nổi đó là cảm xúc gì, nhưng cậu ta vẫn thấy cực kì khó chịu và phẫn uất.
Chú Joseph cười ha ha, phá vỡ bầu không khí xấu hổ: “Vậy nếu tôi mua một căn nhà thì Mạch Phi có chi trả cho không?”
Nhân viên phòng quan hệ xã hội của Mạch Phi – Johnny mỉm cười đáp: “Nhà ở Beverly Hills thì có lẽ là không, nhưng chắc một căn nhà bình thường thì được. Hơn nữa, ngoài việc này ra, bất cứ yêu cầu hợp lí nào cũng được chấp nhận hết.”
Lina mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ: “Cơ mà tiêu tiền của Mạch Phi cứ như tiêu tiền của tôi vậy.”
Có vẻ Reina và Johnny đã dự liệu được kết cục này.
Rằng Trác Hoàn sẽ đồng ý.
Nhưng ngay sau đó, họ thấy Trác Hoàn quay đầu hỏi Phục Thành: “Có kẹo cao su không?”
Phục Thành ngẩn ra, lấy một thanh kẹo cao su từ túi rồi đưa qua. Trác Hoàn bóc vỏ, để vào miệng, bắt đầu nhai.
Ngài Reina trưng bản mặt bất mãn đối với hành vi vô lễ của cậu học trò này, trong khi nom Trác Hoàn như không thấy cái thái độ của mình có gì sai.
“Họ đều là những nhân tài vô cùng xuất sắc.” Trác Hoàn vừa nhai kẹo cao su vừa nói từ tốn: “Không một nhà phân tích số liệu nào của Mạch Phi thành thạo máy tính hơn cậu ta. Các người không giải quyết được vụ án Japan Airlines 917, và chính cậu ta đã giải quyết.” Hắn hếch cằm chỉ Tô Phi vẫn đang lặng lẽ hờn dỗi.
Tô Phi hãy còn đang bực, không kịp phản ứng: “Gì cơ?”
Trác Hoàn: “Không cho họ tham dự vào, thứ nhất là vì công việc này không thuộc sở trường của họ, thứ hai là trong tình huống phải bảo mật số liệu, họ không thể phát huy trình độ của mình. Nhưng em ấy thì phải ở lại.”
Reina nhìn về phía Phục Thành.
Trác Hoàn: “Không một phi công bay thử nghiệm nào của Mạch Phi xuất sắc hơn em ấy. Đầu tiên, thầy phải chắc chắn một điều, càng bánh xe của cái máy bay này bị hỏng có phải do vấn đề của phi công hay không.”
Johnny ngớ ra, giải thích: “Chúng tôi tin tưởng vào trình độ chuyên ngành của cậu ấy, nhưng sau sự cố, phi công bay thử nghiệm lần ấy đã bị va đập vào đầu. Dù rằng không gây trở ngại lớn, chỉ là một vết thương nhẹ, nhưng hiện giờ vết sẹo trên đầu vẫn chưa lành. Trình độ của phi công bay thử nghiệm đó tuyệt đối không có vấn đề, có thể không bằng cậu ấy, nhưng cậu Patrick này, giả như cậu muốn đồng nghiệp của cậu bay thử nghiệm một lần thì có thể sẽ hơi nguy hiểm đấy.”
Phục Thành: “Tôi không sợ nguy hiểm.”
Johnny ngạc nhiên nhìn anh.
Reina cũng nhìn Phục Thành đầy sâu xa.
Phục Thành bình tĩnh nói: “Vả lại, có lẽ nó cũng chẳng nguy hiểm như mọi người nghĩ đâu.”
***
Cuộc bay thử nghiệm lần nữa được thu xếp vào sáng hôm sau.
Mạch Phi cần chuẩn bị một số thứ.
Trên đường quay về khách sạn, Tô Phi vừa lên xe là hết nhịn nổi.
Tô Phi: “Tôi tức chết mất, sao tôi lại thấy tức đến mức vậy nhỉ? Dù không hiểu là vì sao nhưng tôi cực kì không vui.”
Chú Joseph không cho là đúng: “Nhóc vị thành niên à, lần đầu bị người ta quất mặt bằng tiền phỏng? Đừng nóng, hãy đợi đi, rồi sẽ có một ngày cháu sẽ nóng lòng mong mỏi có người quất mặt cháu bằng tiền đó. Tuy chú không vui cho lắm, nhưng nhân cơ hội này, chú có thể du lịch vòng quanh Trái Đất một lần nhỉ? Ha, Reid à, cháu với Phục cứ từ từ thôi nhé, đừng để chú du lịch nửa chừng thì bên các cháu xong xuôi hết rồi nha.”
Đại gia Trác cười lạnh.
Lina đành mở lời: “Chú Reina là vậy đấy. Bản thân chú ấy không phải người xấu, nhưng chú ta rất ngạo mạn, trừ khi dùng thực lực để có được sự tán thưởng của chú ấy, bằng không chú sẽ như vậy. Trước đây tôi cứ hay nói với mọi người Reid không phải là một người ngạo mạn, anh ấy chỉ quá là kiêu ngạo mà thôi. Tôi nghĩ, bây giờ mọi người đã hiểu được ý tôi rồi chứ?”
Ai nấy đều im lặng.
Có so sánh mới sinh ra cái đẹp, so ra thì đại gia Trác trông có vẻ nho nhã, lễ độ hơn.
Tô Phi: “ Nhà thiết kế chính của một hãng sản xuất máy bay đỉnh cao như Mạch Phi, cừ thật đấy, người ta có cái sự ngạo mạn của tư bản mà.”
Xuống xe, cả ba người Tô Phi đi tuốt đằng trước. Cậu chàng Punk vẫn đang càm ràm móc mỉa ngài Reina, móc mỉa những người bên Mạch Phi.
Trác Hoàn: “Ngày mai cần em bay thử một lần là có nguyên do cả.”
Phục Thành quay đầu nhìn hắn.
Trác Hoàn: “Đêm nay đến phòng anh.”
Phục Thành: “... Hả?”
Nhìn vẻ mặt khó xử của chàng trai này, không hiểu sao tâm trạng của Trác Hoàn bèn khá khẩm hơn nhiều. Từ khi bước vào nhà máy Mạch Phi, luồng khí muộn phiền vẫn cứ lởn vởn trong đầu hắn đã dần nhẹ bẫng đi mấy phần. Tay phải hắn cực kì tự nhiên ôm eo chàng trai này, tự đáy lòng than nó vẫn nhỏ nhắn như vậy. Trác Hoàn chôn mặt vào hõm vai Phục Thành, cười khẽ: “Em nghĩ gì vậy? Đêm nay không cày cấy với em đâu, có vài việc và số liệu cần tính toán chi tiết.”
Phục Thành: “...”
Anh trưng bản mặt vô cảm đẩy người đàn ông này ra, đoạn dạm bước đi đến cửa chính khách sạn.
Ngay khi anh và Trác Hoàn vừa vào cửa, giọng nói đầy kinh ngạc của Lina cất lên: “Chú Patrick?”
Phục Thành nhìn sang Trác Hoàn theo phản xạ.
Chỉ thấy Trác Hoàn nhíu mày, khẽ tặc lưỡi.
Lại nhìn ra trung tâm sảnh chính sáng sủa và đầy khí thế, một người đàn ông đứng dậy khỏi ghế sofa đương nhìn về phía họ. Ông mặc một bộ âu phục màu đen, mũi cao thẳng, hốc mắt sâu. Tuy có vẻ ngoài của một người châu Á nhưng vẫn nhìn ra đó là con lai, mắt nhuốm màu xanh lá nhạt, ngũ quan có vài phần tương tự với Trác Hoàn.
Vẻ bề ngoài anh tuấn và phong thái nhã nhặn làm người ta rất khó mà đoán ra được tuổi của ông qua bề ngoài.
Hiển nhiên Trác Cảnh đã trông thấy con mình trong đám người, song ông chẳng đi về phía Trác Hoàn mà đi về phía cô gái duy nhất ở đó. Ông và Lina chào nhau bằng cái hôn má, nở nụ cười điềm đạm: “Đã lâu không gặp cháu rồi, Lina của chú ạ. Cháu đã trưởng thành, xinh đẹp và quyến rũ hơn nhiều.”
Lina mỉm cười đáp: “Cháu cảm ơn chú Patrick ạ. Cô gái này là?”
Giờ mọi người mới chú ý bên cạnh người đàn ông lịch lãm điển trai này còn có một cô gái tóc vàng kiều diễm.
Phục Thành dần chau mày lại.
Nếu nói bố của Trác Hoàn có gương mặt gần như là xuất chúng, chỉ nhìn suông sẽ khó phân biệt tuổi tác, trông như chỉ mới hơn ba mươi thì người con gái đứng bên cạnh ông tuyệt đối không phải mẹ Trác Hoàn, bởi vì cùng lắm cô ta mới chỉ 20 tuổi mà thôi!
Trác Cảnh nhã nhặn nháy mắt mấy cái: “Cô ấy là một cô gái bị lạc đường, chú đang chỉ đường cho cô ấy.” Sau đó quay đầu nói với cô ta, “Cưng à, đi lên phòng đợi tôi nhé.”
Mọi người: “...”
Trác Hoàn cười khẩy.
Dường như đến tận lúc này ngài Trác mới chú ý đến con trai mình, bèn vươn tay ra: “Reid à, đã lâu không gặp con.”
Trác Hoàn nghiêng người tránh, còn chẳng liếc bố mình lấy một lần, sải bước vào thang máy, chỉ để lại một câu lạnh tanh: “Đừng để người đàn bà kia biết.”
Ngài Trác ung dung nhún vai.
Trác Hoàn vừa nhìn thấy bố mình là lên tầng ngay, không muốn hít thở chung một bầu không khí thêm một giây nào với người đàn ông này. Bởi vậy, chuyện trở thành bốn thành viên UAAG cùng lên thang máy với ngài Trác.
Lina nhấn nút, nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Chú Patrick ơi, mẹ Reid biết chú về Los Angeles không?”
Phục Thành sửng sốt.
Tiếng Tinh của thang máy vang lên, ngài Trác bước chân ra khỏi thang máy.
“Dĩ nhiên là không.” Ông đứng ngoài thang máy, ngoái đầu nháy mắt với Lina: “Nhưng cháu đừng nói cho cô ta biết nhé.”
*Tác giả:
Phục Tranh Tranh:... Đàn ông họ Trác nom chẳng phải hạng tốt lành gì.
Trác RIP:? Phục Thành này, em có nói vậy trên giường đâu.