Uaag - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không

Chương 63: Chương 63: “Người phụ nữ kia là ai vậy, Phục Thành?”




Ngọn gió đầu hè thổi tới từ sông Hoàng Phố, trên đài ngắm cảnh ngoài trời của tòa nhà cao chọc trời, vừa khéo đến thời gian trà chiều của UAAG. Đầu bếp khách sạn năm sao đưa đồ lót dạ và bánh ngọt tinh xảo đến công ty, kết hợp với bộ đồ trà Hermès Lina để ở công ty và hồng trà Ceylon, mọi người vui vẻ hưởng dụng với nhau.

“Bố nhớ lần cuối uống trà chiều với con đã là chuyện của một năm trước rồi.” Ngài Romain nhìn con gái mình, nở nụ cười hiền hòa.

Lina nhắc nhở ông: “Vâng, một năm trước tại Milan ạ.”

Ngài Romain than thở: “Con mãi chẳng về nhà.”

Lina: “Bố à, con có sự nghiệp của riêng mình mà.”

“Sự nghiệp của con là đi theo Reid, bay khắp bốn phương trời chứ gì. Nhìn con gái cưng của bố đây này, đen đi, gầy đi rồi.”

“Tại bọn con vừa mới trở về từ Dubai vào tuần trước mà.”

“Trước đây con có phải chịu khổ như này đâu.”

Lina bật cười bất đắc dĩ: “Bố à!”

Ngài Romain vẫn rất là xót xa.

Ba thành viên UAAG đương cầm tách trà chứng kiến cảnh bố con tình thâm.

Tô Phi: “Chả phải cứ cách hai ba ngày là chị Lina sẽ gọi điện về nhà hả, sao trông họ cứ như mười năm rồi chưa được gặp nhau vậy ta? Này, chú Joseph ơi, bộ chả phải người Tây các chú rất độc lập, trẻ con vừa lên 5 sẽ quẳng qua một bên, không màng tới nữa hay sao?”

Chú Joseph nhấp một ngụm hồng trà: “Đó toàn là lời đầu môi thôi. Một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh như cháu làm sao mà hiểu được tấm lòng của người làm bố làm mẹ như bọn chú được. Ví dụ như chú chẳng hạn, ngày nào cũng muốn tâm sự với con gái chú, hỏi con bé dạo này con thế nào, định bao giờ kết hôn với John. Cháu biết chuyện này không?”

Tô Phi: “...”

Tô Phi quay đầu sang nhìn Phục Thành: “Người có con cái thật là đáng sợ!”

Phục Thành sửng sốt: “... Ừ.”

Trác Hoàn nghe cuộc đối thoại của cả hai bèn cười khẩy. Hắn nhìn sang ngài Romain: “Sao bác lại đột ngột đến Thượng Hải vậy?”

Ngài Romain nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cười mỉm đáp: “Đúng lúc ta có việc phải làm nên đi thăm con gái cưng của ta luôn. Sao thế hả Reid, lẽ nào cháu là một anh sếp nghiêm khắc, không cho bố của cấp dưới đến thăm đứa con gái đáng thương, ngày nào cũng sống cơ cực của ông ấy?”

Trác Hoàn quay đầu hỏi Lina: “Em có sống cơ cực à?”

Lina cầm bộ đồ trà, cười dịu dàng: “Nếu anh có thể làm em bớt lo hơn thì em nghĩ có lẽ em sẽ không chần chừ mà đáp “Đương nhiên là không” rồi. Nhưng bây giờ em phải nghĩ một lát mới trả lời anh được. Reid à, em rất là vui.”

Đại gia Trác khẽ Hừ một tiếng.

Ngài Romain nói ông có việc đến Thượng Hải nên mới đến thăm con gái, song ông đã đặt sẵn nhà hàng xong xuôi, mời cả UAAG đi ăn.

Nhà hàng Pháp Michelin ở Thượng Hải không nhiều lắm, cần phải đặt trước và mặc đồ nghiêm túc. Nhưng nếu là người có quyền thế ở một độ cao nhất định thì không cần phải mặc đồ nghiêm túc nữa. Vừa tan tầm là ngài Romain và cả UAAG cùng nhau đi đến nhà hàng, thậm chí Tô Phi còn đi một đôi giày chơi bóng AJ màu đen ngầu lòi nữa cơ.

Ngài Romain là một người rất sõi cách làm thân, cũng không kiêu căng gì cả, hơn nữa ông còn có học thức phong phú, hiểu biết sâu rộng. Cho dù mọi người có bàn về chuyện gì, ông cũng có thể nói đôi câu.

Ngài Romain ngồi ở cái ghế chủ chính nhất, những người còn lại thì ngồi hai bên trái phải của ông, lần lượt ngồi xuống.

Khi người ta bưng đến món khai vị thứ ba thì Phục Thành ngẩng đầu nhìn người đàn ông nào đó trưng bản mặt không vui cúi đầu nhìn điện thoại. Chẳng mấy chốc, Trác Hoàn đặt dao nĩa sang một bên, ngẩng đầu nói với ngài Romain: “Cháu đi vệ sinh.”

Mười phút sau, hắn quay trở lại bàn ăn, có điều hàng mày cứ nhíu chặt, áp suất thấp như cơn lốc mùa hè ở Thái Bình Dương xoáy cuồn cuộn xung quanh hắn. Đến cả ngài Romain cũng phát hiện sự khác thường này, bèn dạm hỏi: “Reid à, có chuyện gì tệ đã xảy ra hả?”

Trác Hoàn lau miệng, điềm nhiên đáp: “Không có gì, mấy chuyện lặt vặt thôi bác.”

Ngài Romain nhìn về phía con gái mình: “Ngày nào Reid cũng trưng bản mặt đáng sợ này với con hả?”

Lina đáp với vẻ vô tội: “Vâng, thưa bố.”

“Con gái bố đáng thương quá. Thế sao con không về với bố, để rồi con muốn làm gì thì làm?”

Lina nở nụ cười nhẹ: “Bởi vì đây là ước mơ của con, bố ạ.”

Điện thoại đặt trên bàn có chuông báo, Trác Hoàn tặc lưỡi, cầm lên. Nhìn cái tên trên màn hình, hắn ngước mắt liếc Phục Thành, mở tin nhắn ra.

Phục Thành: Rogge 318 à?

Ánh mắt hắn dừng lại mấy con chữ ngắn ngủi này một lúc lâu. Trác Hoàn ngả người ra sau ghế, nhếch miệng cười.

Trác Hoàn: Vì sao?

Phục Thành: Không phải ư?

Trác Hoàn: Đúng. Lần này vẫn không tìm thấy, nhưng em lại đang nhắc nhở anh đấy. Anh chưa tìm thấy nó, nhưng anh đã làm được một phi vụ khác rồi.

Phục Thành ngẩn ra, anh nhìn dòng chữ trên màn hình, suy tư một lúc, bỗng ngộ ra. Môi anh tức thì mím lại, đặt úp điện thoại xuống bàn, trưng bản mặt vô cảm tiếp tục ăn cơm.

Trác Hoàn đợi mãi đợi hoài mà không thấy tin nhắn trả lời của chàng trai ấy đâu cả. Hắn ngẩng đầu bèn bắt gặp Phục Thành cụp mắt, đương nghiêm túc ăn cơm.

Dưới tấm khăn trải bàn dài thòng, cái chân của người đàn ông nọ đúng lý hợp tình duỗi ra, chạm vào cẳng chân Phục Thành.

Phục Thành không phản ứng gì với hắn.

Trác Hoàn lại khẽ khàng cạ vài bận, thế mà Phục Thành vẫn chẳng bận tâm.

Trác Hoàn hơi nhướn mày lên, bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở danh bạ, gọi cho một dãy số. Giây tiếp theo, điện thoại Phục Thành bỗng đổ chuông, ai cũng nhìn về phía anh. Anh cũng ngớ người, lật chiếc điện thoại đặt úp trên bàn lên, khi nhìn thấy cái tên trên màn hình bèn nhanh tay nhấn hủy.

Tô Phi tò mò xáp lại: “Ai thế, anh không nghe máy à?”

Phục Thành nói bằng giọng đều đều: “Điện thoại quấy rối ấy mà.”

Trác Hoàn tặc lưỡi bật cười.

***

Ăn tối xong xuôi là sẽ đến màn tạm biệt.

Nhưng ngài Romain không đi ra sân bay, ông nói: “Ta còn có chút chuyện ở Thượng Hải, phải ở lại thêm vài ngày nữa.” Bởi vậy, ông và Lina cùng ngồi một xe đi, hướng đi là nhà Lina.

Thường thì mỗi khi hoạt động tập thể của UAAG kết thúc, lúc ai về nhà nấy, Trác Hoàn toàn quá giang xe của Lina. Song lần này, Lina đi với bố, Trác Hoàn không đi về với cô nữa. Ban đầu Tô Phi chẳng thấy gì sai, chỉ nghĩ bụng: RIP có mặt dày đến đâu cũng phải ngại đi ké xe trước mặt bố người ta!

Nào ngờ sau khi xe dừng ở cổng khu chung cư, Trác Hoàn lại xuống xe cùng với Phục Thành.

Tô Phi giật mình: “Ơ RIP, anh phải về kia mà?” Sao không ngồi chết dí trên cái xe đấy mà về luôn?

Hai tay đút túi, đại gia Trác trưng vẻ lười biếng: “Tôi sống ở đây.”

Tô Phi: “Nà ní???”

Chú Joseph giải thích: “Hầy, chú quên nói cho cháu mất tiêu. Tô Phi à, bây giờ Reid đang sống chung với Phục, căn Penthouse nằm cạnh sông của cậu ấy đã bán rồi. Nguyên nhân thì cháu hiểu rồi đó, vớt một cái máy bay ở Thái Bình Dương thực sự rất là đắt đỏ.”

Tô Phi khác chú Joseph, cậu chàng chẳng nghĩ tới hướng tại sao Trác Hoàn không bảo Lina thu xếp một căn chung cư cho hắn rồi vào ở kí túc xá của UAAG như cậu ta và chú Joseph, chưa kể còn sống đối diện nhau. Cậu ta gật gù, thẳng thừng tiếp thu cách nói này, hơn nữa còn cực kì để ý đến một chuyện khác: “Vậy tức là cuối năm nay khi đến sinh nhật cháu, chúng ta không thể đến khu nhà cao cấp của Reid để liên hoan nữa? Cháu sẽ không bao giờ được chụp ảnh khoe lên vòng bạn bè nữa?!”

Mọi người: “...”

Chú Joseph sa mạc lời túm cậu chàng Punk về kí túc xá của UAAG.

Ngay khi Tô Phi vừa đi, còn chưa rời được 10 m thì giọng nói hờ hững của Trác Hoàn cất lên trong cái gió đêm lành lạnh thổi vù vù: “Phục Thành à, cuộc gọi của anh mà gọi là quấy rối hay sao?”

Phục Thành xoay đầu, im ỉm nhìn hắn. Một lát sau, anh mới đáp: “Chẳng lẽ không?”

Trác Hoàn nghe vậy bèn bật cười: “À, nhưng chả phải em rất chào đón sự quấy rối của anh đấy ư?”

Phục Thành nhìn hắn một cái, dạm bước mà đi. Lúc đến dưới căn nhà mình, anh ngoái đầu bèn phát hiện người đàn ông này chẳng theo kịp. Anh lại đợi thêm một lát mà vẫn không thấy bóng người đâu. Phục Thành chau mày cầm điện thoại, kìm lòng không đặng gọi cho hắn.

“Thầy Trác, anh đâu rồi?”

“Anh bị lạc đường.”

“...?”

Anh cóc thèm tin một Trác Hoàn mắt không cần chớp cũng viết ra được một đống công thức Vật lý, chưa kể có thể tính ra phép tính cao cấp trong vòng ba giây sẽ lạc đường!

Trác Hoàn: “Anh đang ở cửa hàng tiện lợi, em đến đón anh đi.”

Phục Thành: “...”

Cúp máy xong, Phục Thành đứng đực tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn quay về cổng khu chung cư.

Ngay cửa của cửa hàng tiện lợi với tấm biển nhấp nháy xanh trắng, một người đàn ông cao gầy ung dung xách túi nilon bằng một tay, miệng cắn điếu thuốc, đứng lặng lẽ hút thuốc dưới ánh đèn đường vàng. Giữa làn khói lượn lờ, hắn xoay người, nhìn thấy Phục Thành bèn như cười như không hếch cằm với anh.

Phục Thành bước tới, tò mò dòm cái túi nilon. Anh có hơi muốn biết mới năm phút thôi mà sao Trác Hoàn lại mua được cả một túi đồ bự tổ chảng thế này, nhưng sau khi thấy rõ mấy thứ trong túi, anh sầm mặt, chỉ ước gì mình không nhiều chuyện rồi nhìn phải chúng.

Trác Hoàn hơi cúi người, kề tai anh thủ thỉ: “Lần trước em mua ít quá.”

Phục Thành nghe tiếng mình cố gắng kiềm chế: “Trong nhà vẫn còn mà.”

Trác Hoàn: “Ừ, nhưng không đủ.”

Phục Thành: “...”

Đó là lí do anh quơ hết toàn bộ bao cao su của cả cửa hàng tiện lợi à?!

Trên đường trở về.

Trác Hoàn đảo cả cái túi nilon làm phát ra tiếng lạo xạo: “Em thích mùi gì nào?”

Phục Thành: “...”

“Ồ, còn có mùi ô mai nữa này.”

Phục Thành chẳng tài nào nhịn nổi nữa. Anh quay người lại, mỉm cười hỏi: “Thầy Trác này, nom anh có vẻ rất thích mùi ô mai nhỉ? Lúc ở Helsinki, anh còn uống cả sữa chua vị ô mai của em nữa. Sao anh lại thích vị ô mai đến thế?”

Trác Hoàn chợt ngẩn ra.

Hắn nhìn chàng thanh niên hiếm khi phản dame này, lát sau mới nắm cằm Phục Thành, ra sức hôn tới.

“Em thèm đóng cọc đến vậy hả!”

Thật ra Phục Thành không thích mùi ô mai cho lắm, nói một cách cụ thể ra thì anh chẳng thích bất cứ một mùi nào, và anh cũng không hiểu tại sao người ta phải thiết kế ra đủ loại mùi cho cái thứ này làm gì. Hay là có người thích ăn chúng? Trông như nào thì chúng cũng không giống thứ dùng miệng là gặm được.

Đến đêm, có lẽ là để chứng minh mình có sự thiên vị với mùi ô mai mà Trác Hoàn cố tình khui hộp ô mai.

Trác Hoàn hôn lên rèm mi ươn ướt bởi mồ hôi của anh, thấp giọng cười: “Thích mùi ô mai không nào?”

Phục Thành cắn răng, khép mắt, không đáp lại hắn.

Tối hôm sau, sau khi tan tầm, Trác Hoàn phải về căn Penthouse bên bờ sông một chuyến. Do hôm nay căn hộ đó chính thức ký hợp đồng mua bán nên Trác Hoàn phải về và kí với người mua ngay tại căn phòng đó.

Phục Thành: “Em cứ tưởng anh sẽ tìm đại một người, ví dụ như bảo Lina giúp anh lo vụ này chẳng hạn, đằng nào có vẻ cô ấy cũng biết anh đã bán căn đó đi rồi.”

Trác Hoàn nhìn anh, nhướn mày: “Căn đó có giá 120 triệu đấy.”

Phục Thành: “...”

Đồ tư bản ác ôn!

Trác Hoàn: “Em nghĩ 120 triệu có đáng để anh đích thân đi ký hợp đồng một chuyến không?” Hắn nhoẻn miệng cười: “Phục Thành à, tiền của anh đâu phải gió thổi là đến đâu.”

Phục Thành không nói nữa, song anh sực nhớ ra, hình như một năm trước có người nào đó từng nói tiền sẽ rớt từ trên trời xuống cơ mà?

Xe dừng lại trước cổng khu chung cư, Phục Thành không đi vào theo: “Em ngồi trong tiệm cà phê ở quanh đây, đúng lúc đang khát.”

Trác Hoàn chẳng từ chối.

Hai người tách khỏi nhau tại cửa chung cư.

Nhìn người đàn ông này bước chân vào cánh cửa kính tráng lệ, Phục Thành chậm rãi ngước đầu nhìn tòa kiến trúc cao chọc trời và đẹp tuyệt vời này. Mãi sau, anh mới xoay gót đi vào tiệm cà phê ở đường đối diện, gọi một tách cà phê đen, yên lặng đợi Trác Hoàn.

Nhạc Blues du dương và thư thái cất lên trong tiệm cà phê tư nhân. Phục Thành ngồi cạnh cửa sổ, vừa khuấy muỗng nhỏ vừa cắm mặt vào điện thoại.

“... Phục Thành?”

Ánh sáng bị cái bóng che đi mấy phần, một giọng nữ đầy kinh ngạc vang lên trước mặt anh.

Phục Thành ngẩng đầu lên theo phản xạ bèn trông thấy một người phụ nữ diễm lệ mặc chiếc váy hai dây đứng trước mặt mình. Cô ta đeo cái túi xách hàng hiệu bắt đầu bằng chữ H, tay đeo chiếc nhẫn và lắc tay xinh xắn, gương mặt to bằng một bàn tay trang điểm tỉ mỉ làm ngũ quan vốn chỉ tám điểm được nâng lên thành mười điểm. Gần như toàn bộ người ngồi trong quán đều nhìn cô ta chằm chằm, nghi ngờ cô ta là một ngôi sao.

Một cái tên xuất hiện từ chỗ sâu hun hút trong trí nhớ đã quá xa vời của anh.

Phục Thành: “Tô Thiểu?”

Người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp nhấc bàn tay trắng như tuyết đặng vén sợi tóc lòa xòa ra sau tai. Cô ta mỉm cười, đôi mắt sáng rỡ bèn hóa thành hình trăng lưỡi liềm đẹp mắt: “Em ngồi đây được không?”

Phục Thành sửng sốt: “... Đương nhiên là được.”

Sau khi an vị, Tô Thiểu gọi một tách capuccino. Ánh nhìn cô ta dừng trên gương mặt Phục Thành vài giây, đoạn cười tủm tỉm: “Lâu rồi không gặp anh, em vừa đi ngang qua cửa bèn trông thấy anh, cứ tưởng là mình nhìn lầm chứ. Anh chẳng thay đổi chút nào cả, Phục Thành à, trông giống y đúc mười năm trước.”

Phục Thành nhìn bàn tay sơn móng đỏ chót của người phụ nữ nọ, giọng bình tĩnh: “Em cũng không thay đổi gì.”

Tô Thiểu: “Sao anh lại ở đây?”

Phục Thành: “Đi với bạn, anh ấy đến để làm chút chuyện. Em thì sao?”

Tô Thiểu nở nụ cười ngọt ngào. Cô ta xoay người chỉ sang căn chung cư ở đường đối diện: “Em sống ở đằng kia.”

Phục Thành nhìn theo hướng cô ta chỉ.

Trong tiệm cà phê, tiếng nhạc êm dịu quanh quẩn. Phục Thành chẳng biết nên nói điều gì, nhưng vẫn giống như mười năm trước, người phụ nữ này, hay cô gái của năm đó sẽ luôn tìm đủ đề tài và chủ động bắt chuyện cùng anh.

“Dạo này anh đang làm gì? Em nghe hơi nồi chõ hình như anh xuất ngũ rồi, không còn làm trong Không quân nữa?” Giọng nói của cô ta cũng làm người ta quá đỗi rung động như vẻ ngoài xuất chúng của mình vậy, “Phục Thành à, wechat của anh thiết lập không cho kết bạn qua các nhóm chat. Em kết bạn với anh nhé.”

Thực lòng thì không tiện từ chối nên Phục Thành đành lấy điện thoại kết bạn với cô ta.

Phục Thành khẽ Ừ một tiếng: “Anh xuất ngũ rồi, bây giờ đang làm việc ở bên ngoài.”

Anh không định kể thêm, Tô Thiểu bèn quan sát anh. Một lát sau, cô ta cười tươi hơn: “Anh vẫn không thích mở lời như ngày xưa. Hôm nay được gặp anh làm em rất vui. Gần đây gặp phải quá nhiều chuyện, có lẽ gặp anh là điều tuyệt nhất mà em có.”

Phục Thành ngước mắt nhìn cô: “Có chuyện gì à?”

Tô Thiểu cười tươi rói: “Dạo này đang lo thủ tục ly hôn, hơi phiền hà chút xíu.”

“...” Anh không biết nên nói gì mới phải.

Người phụ nữ này vén sợi tóc buông trước trán: “Mà với cả là, anh kết hôn chưa?”

Phục Thành: “Chưa.”

Tô Thiểu mỉm cười: “Hẹn hò chưa?”

“...”

“Anh không có bạn gái.”

Tô Thiểu: “Đúng rồi, anh còn nhớ cái tên vô lại năm xưa đánh nhau với anh không, tên là Khâu Minh Kiệt ấy.”

“Có.”

“Năm ngoái em gặp gã ở buổi họp lớp, tiếc là lúc đó anh không tới. Gã mới hơn hai mươi đã phát phì rồi, bây giờ gặp ai cũng cười toe toét, khác hẳn trước đây.”

“Ừ.”

“Và cả Trương Dương, bạn cùng bàn nửa học kì của anh nữa.”

“Ừ.”

“Cậu ấy kể cho em hình như lần cuối gặp anh là năm năm trước, anh ở trong quân đội, không thể tham gia buổi họp lớp chúng mình được. Ai cũng muốn gặp lại anh hết.”

“Ừ.”

Sự im lặng kéo dài đằng đẵng, không một ai mở lời nữa.

Tô Thiểu nở nụ cười bất đắc dĩ: “Phục Thành này, phải chăng anh không muốn gặp em?”

Phục Thành giương mắt nhìn cô: “Không phải.”

Cô ta chăm chú nhìn người thanh niên này, đoạn nhoẻn miệng cười, song đó chẳng phải một nụ cười vui vẻ: “Chuyện năm đó em vẫn nợ anh một câu xin lỗi. Phục Thành à, em xin lỗi. Lúc đó em ham hư vinh quá, em cũng muốn mua điện thoại mới, muốn mua mấy thứ kia...”

Cô ta im bặt, khẽ buông tiếng thở dài: “Em nói chuyện này làm gì thế không biết.” Cô ta lại mỉm cười: “Nhưng có một chuyện anh không biết đấy. Anh là chàng trai duy nhất mà đời này em từng theo đuổi.”

Nhìn người phụ nữ với lúm đồng tiền như đóa hoa nở rộ trước mặt, môi Phục Thành giần giật, song anh vẫn im lặng.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng dưng đổ chuông. Nhìn cái tên trên màn hình, Phục Thành hơi giật mình, nhìn ra cổng khu chung cư phía đối diện theo phản xạ, ấy vậy mà chẳng thấy người đàn ông ấy đâu.

Cuộc gọi được nối máy.

“Thầy Trác à.”

“Em đi đâu, sao anh không thấy em?”

“Em ở tiệm cà phê bên kia đường. Anh không phải đi ra đâu, em qua tìm anh.”

Cúp máy xong, Phục Thành ngẩng đầu, ngữ điệu lúc nói cũng dịu đi: “Anh có chút việc, đi trước nhé.” Nói xong, anh đặt hai tờ tiền mặt xuống bàn, “Anh mời tách cà phê này.”

Tô Thiểu sửng sốt: “Phục Thành à?”

Phục Thành đứng dậy: “Bạn anh không thích đợi người khác, anh đi trước.”

Tô Thiểu nhìn anh, chậm rãi mỉm cười, gật đầu: “Vâng, lần sau mình chuyện trò sau.”

Đẩy cửa tiệm cà phê ra, băng qua đường cái, Phục Thành tìm được đại gia Trác đã đợi mất hết kiên nhẫn tại sảnh chính tầng một.

Trác Hoàn nhìn anh từ trên xuống, cười khẽ: “Sao trông tâm trạng em phơi phới thế, hả Phục Thành?”

Phục Thành: “... Có à?”

Trác Hoàn: “Có chứ.”

Phục Thành chẳng đáp lại.

Lúc ngồi xe về được đến nhà thì trời đã đen nhẻm.

Bóng cây đung đưa trong khu chung cư, có vẻ ngày mai sẽ mưa, gió quật tới làm hoa rơi, lá cây cũng bị lùa phát ra tiếng xào xạc. Xuống xe xong, Trác Hoàn bèn châm một điếu thuốc. Phục Thành nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng. Hai người đi vào nhà. Trước khi vào thang máy, Trác Hoàn dí đầu lọc xuống thùng rác đá trắng cạnh cửa thang máy.

Khu chung cư này là một tầng một căn hộ, Phục Thành lấy chìa khóa ra mở cửa, Trác Hoàn đứng ngay sau anh.

Cách.

Là tiếng bật lửa.

Phục Thành ngoảnh đầu nhìn hắn.

Trác Hoàn chẳng hút thuốc, hắn chỉ chơi với đá lấy lửa cho vui thôi.

Phục Thành lại quay đầu, đang định tiếp tục mở cửa thì lại nghe tiếng nói của người đàn ông đó truyền tới từ sau lưng.

“Người phụ nữ kia là ai vậy, Phục Thành?”

Bàn tay cầm chìa khóa hơi khựng lại, Phục Thành thong thả xoay người nhìn hắn.

“Bạn gái cũ của em.” Anh bình tĩnh đáp.

Trác Hoàn bật cười. Hắn nâng cằm Phục Thành lên, tới sát gần anh, thấp giọng hỏi: “Mẹ kiếp, em thực sự là trai thẳng hả Phục Thành?”

Phục Thành im lặng.

Trác Hoàn nhìn anh với vẻ bình tĩnh, một tiếng cười bật ra từ mũi: “Tại sao em không đáp là không phải.”

Phục Thành ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy anh có phải trai thẳng không?”

Trác Hoàn: “Em cứ nói xem, anh thích đàn ông mà.”

Phục Thành vẫn bình tĩnh “À” một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy anh nói xem, em thì sao?”

Em có phải trai thẳng không?

Em thích đàn ông.

Trác Hoàn nhìn anh không chớp mắt. Ngay sau đó, hắn vươn tay vỗ má Phục Thành, đoạn cúi đầu hôn.

Sau lưng là ván cửa kim loại lạnh như băng, phía trước là nụ hôn nóng rẫy của người đàn ông này. Nó ùn ùn kéo đến, nghiền áp với khí thế cuồng liệt. Thang máy cách đó hơn 2 m bỗng rung rung, có vẻ có người nhấn nút, muốn vào thang máy.

Đôi môi vẫn quấn lấy nhau kịch liệt. Đương lúc say tình, Phục Thành như nghe thấy tiếng cười đùa của một gia đình ba người truyền tới từ thang máy. Cô bé con dẻo miệng nói “Mẹ ơi, con muốn thơm”, trong khi trước mặt anh, người đàn ông này lại đang bóp cằm dưới của anh, buộc anh hé miệng.

Chất giọng trầm khàn dẫn theo mệnh lệnh không cho khước từ: “Hôn anh.”

Phục Thành ngửa đầu hôn, vươn lưỡi triền miên say đắm với người này.

“Vào nhà đi...” Lúc hôn, anh thở dốc thủ thỉ.

Trác Hoàn cắn môi dưới của anh: “Không muốn, ở ngoài luôn.”

Phục Thành cắn răng: “Không có bao cao su.”

Trác Hoàn: “Thì khỏi đeo. Để anh làm một lần đi mà, Phục Thành...”

Ngữ điệu như làm nũng của người đàn ông này làm Phục Thành mém tí nữa là gật đầu, lí trí sắp sụp đổ. Nhưng anh căng da đầu lên, ngón tay run rẩy cầm chìa khóa, mở cửa ra.

Cửa vừa mở là mọi âm thanh ngoài phòng bị cách li khỏi tấm ván cửa dày cộp. Họ hôn nhau đầy nhiệt tình, còn chưa kịp thay giày đã cởi thẳng và ném ở huyền quan. Đặt chàng trai này lên bức tường cạnh cửa hôn một lúc lâu, Trác Hoàn chẳng kiềm chế nổi nữa, bế Phục Thành đi về phòng ngủ. Song, hắn vừa mới bế Phục Thành lên thì tay không vững, suýt nữa là cả hai cùng ngã sấp xuống.

Phục Thành ngước mắt nhìn hắn, do thiếu ô-xi trong thời gian dài mà anh hơi mông lung, mắt lờ khờ.

Trác Hoàn gồng sức lên, thừa dịp chửi tục trước để gạt nỗi xấu hổ: “Trông em gầy vãi đạn thế kia mà sao hơi nặng chun chút nhỉ?” Nói xong, hắn bế người ta đến phòng ngủ, quẳng lên giường, rồi nhào tới đè lên.

Từ cảm giác khó chịu vào đêm đầu tiên cho tới hiểu nhau như lòng bàn tay của bây giờ.

Sáng hôm sau, Phục Thành mơ màng tỉnh dậy. Cảm giác khó chịu đã không còn nữa, mà đa phần là sự lười nhác sau một đêm phóng túng. Anh hơi cúi đầu bèn thấy Trác Hoàn đương ôm eo anh, rúc đầu vào vai anh say ngủ.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, Phục Thành khẽ khàng đẩy hắn ra, động tác chậm lại, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.

8 giờ rưỡi, một mình Phục Thành ra cửa, đi đến công ty.

Đại gia Trác chưa bao giờ đến công ty đúng giờ, và hắn cũng nghĩ rằng Phục Thành chẳng cần phải đi trước 9 giờ làm gì. Thế nhưng, Phục Thành luôn đến công ty đúng giờ, và chưa bao giờ đi muộn. Kể cả có làm việc khuya đến đâu, anh vẫn sẽ tỉnh dậy sớm.

Đúng 9 giờ, Phục Thành, Tô Phi và chú Joseph cùng đến nơi. Họ nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.

Chú Joseph: “Thế mà Lina chưa tới á?”

Tô Phi cũng thấy rất kì lạ: “Không phải chứ. Ngày nào RIP cũng bỏ bê công việc đã đành, đến cả chị Lina cũng vậy luôn hả?”

Phục Thành nghĩ đoạn, lấy điện thoại ra định gọi cho Lina. Nhưng ngay sau đó, tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên từ ngoài cửa vào, đi kèm đó là một giọng đàn ông sang sảng.

... Trông cái cảnh này quen quen ấy nhỉ?

Chẳng đến vài giây sau, chỉ thấy Lina và ngài Romain xuất hiện tại cửa UAAG.

Lina quét mắt một vòng, nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Quả nhiên Reid chưa tới.” Cô ngoái đầu bảo, “Bố à, chuyện này con không thể quyết định được, phải đi hỏi Reid và anh ấy đồng ý mới được. Bố muốn ở đây đợi anh ấy hay để con hỏi anh ấy rồi hẵng nói trực tiếp cho bố biết quyết định của anh ấy sau?”

Ngài Romain bật cười: “Để biểu đạt thành ý của bố, đương nhiên bố sẽ ở đây đợi thằng bé rồi.”

Tô Phi trợn mắt: “Gì cơ? Đây là muốn làm gì?”

Phục Thành hơi nhíu mày.

Lina đưa bố mình đến phòng họp. Khi cô quay lại, Phục Thành bèn hỏi: “Lina này, ngài Romain đến là có việc gì à?”

Lina mỉm cười: “Đúng, đúng là có việc. Thật ra trước đó tôi đã lấy làm lạ rồi, rốt cuộc bố muốn đến Thượng Hải làm gì cơ chứ. Thực chất thì gia tộc Comte chúng tôi không đầu tư sản nghiệp nào ở Thượng Hải cả. Trong ấn tượng của tôi, bố cũng không có bạn hợp tác nào ở Thượng Hải mà phải đặc biệt đến nỗi cần bố đến một chuyến. Cuối cùng hôm nay bố cũng nói với tôi, thật ra bố tới là để mời UAAG...”

“Mạch Phi có một cuộc kiểm tra bay thử, hi vọng UAAG có thể hỗ trợ thực hiện bước kiểm tra và đo lường cuối cùng cho bọn họ.”

*Tác giả:

Phục Tranh Tranh: Mấy cái thứ này được thiết kế đủ loại mùi là vì cớ gì? Có muốn thế nào thì cũng đâu thể dùng miệng mà gặm.

Trác RIP: Lần sau sẽ cho em biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.