Trong phòng ngủ nhá nhem tối, rèm bị kéo một nửa, có ánh trăng sáng chiếu xuyên qua lớp voan phía trong rèm. Giữa ánh trăng soi lờ mờ có thể trông thấy biển khơi vô tận ngoài ô cửa sổ khổng lồ và ánh trăng làm người ta say đắm dập dềnh in trên mặt biển.
Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn mỗi tiếng nước rào rào từ phòng tắm.
Phục Thành cụp mắt, dựa vào đầu giường, lẳng lặng hút thuốc.
Bỗng, điện thoại đổ chuông, vậy mà trông anh lại như chẳng nghe thấy, mấy giây sau mới hoàn hồn. Lúc cởi đồ, điện thoại đã bị quẳng xuống chân giường theo đồ ngủ. Anh duỗi tay nhặt cái điện thoại nằm trên mặt đất, cơn đau khó lòng lờ đi làm động tác của Phục Thành sượng cứng ngay không trung. Anh mím môi, không chút do dự khom lưng, một tay cầm điện thoại lên.
Năm phút sau, Trác Hoàn vừa lau tóc vừa mở cửa phòng tắm bèn bắt gặp chàng trai vốn nên nằm ườn trên giường giờ đây đã đứng bên cạnh giường rồi. Phục Thành mặc quần vào, mái tóc mềm mại bị mồ hôi làm cho dính bết trên trán. Anh cúi người nhặt áo lên, đương cài cúc áo.
Trác Hoàn đứng ngay cạnh cửa phòng tắm, im ỉm nhìn anh.
Hắn nhìn Phục Thành cài từng cái cúc một cho đến cúc cao nhất.
"Không phải cài hai cúc trên cùng đâu."
Phục Thành dừng động tác lại, ngước đầu nhìn hắn.
Trác Hoàn chỉ quấn khăn tắm trắng quanh nửa người dưới, dựa khung cửa, cười nhạt nhìn anh. "Cài vào là sẽ chẳng thấy xương quai xanh và dấu hôn trên đó nữa."
Phục Thành: "..."
Phục Thành cài hết toàn bộ cúc áo của áo ngủ, đoạn nhấc chân toan đi.
Trác Hoàn giữ cánh tay anh lại: "Em đi đâu?"
Phục Thành điềm nhiên đáp: "Ban nãy giáo sư Tsuna vừa gửi email cho em, là về cuộc thí nghiệm."
Trác Hoàn sửng sốt.
Phục Thành giật tay khỏi tay hắn, trưng bản mặt bình tĩnh cất bước đi, Trác Hoàn lại tóm cổ tay anh lại. Lực tóm khá mạnh, Phục Thành nhíu mày. Trác Hoàn bị anh chọc giận quá hóa cười, hắn trợn mắt trừng chàng trai trước mặt mình, hỏi bằng giọng khó tin: "Em vừa lên cmn giường với anh, vậy mà giờ lại nói với anh là em muốn về viết báo cáo?!"
Nơi bị giữ ở cổ tay có hơi nóng lên, Phục Thành im lặng mất vài giây mới ngẩng đầu nhìn hắn: "Bản báo cáo điều tra lần này phải tổng hợp cả hai bản ghi chép điều tra, nội dung tương đối nhiều."
Trác Hoàn: "..."
Trác Hoàn nghiến răng nghiến lợi, bật cười chửi: "Tự dưng anh nghĩ, người vừa mới bị "chơi" là anh chứ không phải em đấy."
Phục Thành giãy khỏi tay hắn, sải bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng ngay sau đó, một cánh tay gầy nhưng mạnh mẽ ôm lấy anh từ phía sau, ngăn động tác của Phục Thành. Người anh tức thì cứng đờ, Trác Hoàn ôm lấy anh từ sau lưng. Hắn muốn chửi lắm, nhưng câu chửi đến đầu môi lại kẹt ngay cổ khi mơn trớn eo của chàng trai này qua lớp áo ngủ.
... Mướt vãi cả linh hồn!
Vừa cắn vành tai của chàng trai này, Trác Hoàn vừa cất giọng trầm đầy ám muội thủ thỉ: "Đi tắm đi đã, em đã tắm đâu."
Phục Thành im lặng một lúc lâu: "Em về phòng tắm sau."
"Muốn anh giúp em không nào?"
Phục Thành ngoái đầu nhìn hắn.
Trác Hoàn nhếch môi: "Tắm giúp em."
Phục Thành: "..."
Anh cứ đinh ninh là giúp anh viết báo cáo cơ.
Trác Hoàn không định kiên nhẫn mà đi lãng phí thì giờ với chàng thanh niên trước mặt mình nữa. Hắn đẩy Phục Thành vào phòng tắm với thế ép buộc, ném một cái quần sịp cho anh.
"Mới bóc, anh vẫn chưa mặc."
Phục Thành nhìn nhãn hiệu trên quần sịp, là thương hiệu thời trang xa xỉ bắt đầu bằng chữ P. Sờ trông mới tinh, chất vải còn hơi cứng, đúng là hắn chưa mặc thật.
Phục Thành hãy còn muốn nói thì Trác Hoàn đã đóng cửa cái Cạch.
"Muốn anh tắm giúp em thì cứ bảo, nếu em thấy bất tiện."
Phục Thành: "..."
"Tiện lắm!"
"Chậc."
Sau khi đóng cửa phòng tắm lại, con ngươi lạnh nhạt của người đàn ông này đượm ý cười nhàn nhạt. Trác Hoàn chẳng bao giờ thích sấy tóc, trong quan điểm của hắn, sấy tóc là một chuyện quá đỗi lãng phí thời gian. Hắn vứt cái khăn ẩm xuống đất, moi hộp thuốc lá ra khỏi túi quần, đoạn châm một điếu.
Hai mươi phút sau, Phục Thành đi ra khỏi phòng tắm, song chẳng thấy người đàn ông nọ ở trong phòng nữa. Anh ngẩn ra, đi ra khỏi phòng bèn thấy phòng sách sáng đèn. Trên cái bàn làm việc rộng thênh thang là đủ loại tài liệu bị đặt bừa bộn. Đó là các tài liệu tính toán vị trí trục vớt Rogge 318 mà hai người họ đã cùng nhau sửa soạn lại trong vòng bảy ngày nay.
Trác Hoàn chỉ mặc đại một cái quần, hắn đang ngồi trên sofa, một chân gác lên bàn trà, cúi đầu nhìn màn hình laptop đặt trên đùi mình, miệng ngậm điếu thuốc, gõ bàn phím lạch cạch.
Phục Thành gõ cửa: "Giáo sư Tsuna bảo em là anh ấy đã gửi tài liệu sang cho anh rồi."
Trác Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt đóng đinh ở cái áo ngủ cài kín mít của Phục Thành hai giây. Hắn bật ra một tiếng: "Ừ."
Phục Thành bước tới, ngồi xuống cạnh Trác Hoàn: "Anh đang viết báo cáo số liệu thí nghiệm à?"
Mắt Trác Hoàn dán chặt cứng vào màn hình, lười biếng "Ừ" một tiếng: "Em nhìn mà không biết hả?"
Phục Thành: "Đó là báo cáo mà em phải viết mà."
Trác Hoàn phì cười. Hắn duỗi một bàn tay cởi hai cúc áo trên cùng áo ngủ của Phục Thành, đoạn ngắm dấu hôn trên xương quai xanh phía vai trái của chàng trai này với vẻ hài lòng, giọng hùng hồn: "Em viết cái này mất hai ngày là tối thiểu, còn anh chỉ cần ba tiếng thôi."
"À, vậy anh cứ viết đi."
Trác Hoàn giật mình, hắn kịp ngộ ra: "Phục Thành à, em làm gì vậy?"
Phục Thành đứng dậy, nhìn hắn từ trên cao xuống: "Chẳng phải anh vẫn luôn chờ em xin anh giúp em sao, hả thầy Trác?"
Trác Hoàn bị phản dame, hắn sửng sốt một chốc, chẳng gõ báo cáo nữa mà đặt laptop sang một bên. Hắn ngửa đầu tựa sofa, ngẩng đầu nhìn Phục Thành, nói chậm: "Em nài người ta như vậy hả Phục Thành? Đây là lần đầu anh chứng kiến cái thái độ tôn sư trọng đạo này của em đấy nhé."
Phục Thành cụp mắt, lẳng lặng nhìn hắn.
Trác Hoàn giang tay: "Thôi, không viết nữa, em về phòng mình đ... Ưm..."
Chàng thanh niên chống hai tay xuống lưng ghế sofa, cúi đầu, hôn lên đôi môi người đàn ông này.
Tư thế này không được thoải mái cho lắm, vì lẽ đó mà anh giạng chân sang hai bên, nhắm mắt lại, trao nụ hôn nhẹ nhàng.
Trác Hoàn ban đầu giật mình, rồi cũng đắm chìm vào chiếc hôn này. Hai tay hắn ôm eo Phục Thành, ngẩng đầu hôn bờ môi anh. Phòng sách yên ắng vang lên tiếng thở trầm và tiếng môi lưỡi dây dưa.
Mãi lâu sau, nụ hôn mới chấm dứt, Phục Thành cúi đầu thở hổn hển.
Trác Hoàn dựa sofa ngắm nhìn anh, ánh mắt hắn chầm chậm dời xuống từ đôi môi sưng đỏ của chàng trai này, dường như hắn thấy được cơ thể xinh đẹp của người ấy xuyên qua lớp áo ngủ vướng víu, hệt như X quang vậy. Một tiếng trước, hắn đã thỏa sức ngắm nghía nó, ve vuốt nó, không gì cách trở. Nhưng giờ đây, dù chàng trai trước mặt hắn đây có cho phép thì cũng không thể làm thêm hiệp nữa.
Nếu làm thêm nháy nữa thì có khi ngày mai Phục Thành sẽ chẳng lết xuống giường nổi.
Trác Hoàn vỗ nhẹ lên cái eo của Phục Thành: "Xuống đi, anh viết báo cáo."
Phục Thành ngồi sang bên cạnh, Trác Hoàn đặt laptop lên đùi. Có vẻ hắn đang phơi phới lắm, tốc độ khi gõ cũng nhanh thoăn thoắt. Phục Thành ngồi cạnh hắn, nhìn đống công thức Vật lý, phương trình Toán học rườm rà và phức tạp trên màn hình được tuôn ra một cách suôn sẻ từ đầu ngón tay của người đàn ông này mà chẳng ngập ngừng lấy một giây.
Chẳng hiểu sao, anh bỗng cảm thấy thế giới này yên tĩnh không gì sánh bằng.
Phục Thành hơi buồn ngủ.
Động tác gõ chữ của Trác Hoàn ngừng một chốc, đoạn hơi xoay đầu sang bèn thấy chàng trai này đương thiêm thiếp ngủ trên bờ vai hắn.
Rèm mi rung rung dài đến độ làm người ta giận sôi lên được, chúng còn dày tới nỗi chạm đến mắt, khi ánh đèn rọi xuống bèn hóa hình thành cái bóng hình quạt. Trác Hoàn khẽ tặc lưỡi, sau đó kẹp điếu thuốc vẫn chưa hút tẫn, nghiền tàn thuốc xuống gạt tàn trên bàn trà.
Trong phòng sách chỉ còn tiếng gõ máy tính không ngơi nghỉ.
...
Cuộc thí nghiệm hợp tác với Tsuna Teiichi đã kết thúc, các nhân viên điều tra bên Dubai sẽ chẳng cần phải phụ thuộc vào thời gian bên Tokyo, 6 giờ sáng nào cũng phải đến kho đợi làm thí nghiệm nữa.
10 giờ sáng, Rolls-Royce bản cải tiến dừng ngoài cửa khách sạn một lúc lâu.
Lina, Tô Phi và chú Joseph đã ngồi trong xe. Cuộc điều tra đã hoàn toàn kết thúc, chỉ còn bước viết báo cáo cuối cùng, tâm trạng cả ba đang vô cùng tốt, cứ cười đùa với nhau suốt.
Kéo cửa xe ra, Phục Thành là người đầu tiên cúi người bước vào.
Ngay sau anh là Trác Hoàn đương ngáp ngắn ngáp dài, rảo bước, cũng đi vào xe.
Mọi người đã đến đông đủ, Lina cầm micro bắt chuyện với tài xế: "Xuất phát được rồi, cảm ơn anh."
Chẳng mấy chốc, xe dần lăn bánh.
Sau khi Phục Thành ngồi xuống bèn lấy điện thoại liên lạc với Lovince. Bên NTSB hãy còn vài tài liệu mà anh cần Lovince sửa soạn giúp anh. Lên xe xong, Trác Hoàn ngồi bên cạnh Phục Thành, tựa vai anh ngủ.
Tô Phi: "Cháu bảo với hai người chớ, sáng nay cháu đã xác nhận lại với người bên nhà hàng Al Mahara rồi, có mực khổng lồ thật đó! Phục vụ lần trước mình hỏi không biết gì sất, cứ kêu là không. Cháu đã bảo mà, chúng ta nhiều người thế này thì làm sao nhìn nhầm được cơ chứ, có phải sứa lông châm lạ hoắc gì đó đâu, sao không nhận ra được?"
Chú Joseph bật cười: "Sứa lông châm độc lắm, nhà hàng Al Mahara không thể có được."
Lina nghe vậy bèn phì cười, cô nhìn sang Phục Thành: "Hôm nay 37 độ C đó, Phục à, sao anh mặc dày thế."
Bàn tay cầm điện thoại của Phục Thành hơi khựng lại. Anh ngẩng đầu mỉm cười: "Vậy à?"
Lina nhoẻn miệng cười: "Phải. Áo sơ mi tay dài, anh không thấy nóng sao?" Cô chợt nghĩ: "Hay là quần áo anh mang đến khách sạn vẫn chưa giặt xong, có muốn tôi mua một bộ mới cho anh không? Tôi tới Dubai mấy lần rồi, tôi biết mua ở đâu là tốt nhất đó."
Phục Thành: "Cảm ơn cô nhé, nhưng không cần đâu Lina ạ. Tôi vẫn thấy ổn, cũng chẳng nóng lắm."
Tầm mắt Lina dừng một dây trên cúc áo bị cài hết trên sơ mi Phục Thành, cô mỉm cười lắc đầu: "Đừng khách sáo thế."
Sau khi đến trụ sở, mọi người bắt đầu sưu tầm và chỉnh sửa tài liệu báo cáo Emirates 411.
Vụ tai nạn của Emirates 411 xảy ra từ hai mươi ba năm về trước. Năm đó, người ta đã điều tra mất hơn một năm, và từng viết một bản báo cáo điều tra dài những 183 trang. Bây giờ viết lại một bản báo cáo khác nên cần phải viết hết quá trình điều tra, nguyên nhân tai nạn năm xưa trước, rồi mới viết đến hiện tại. Đồng thời, còn phải trình bày mỗi một chi tiết trong hai bản báo cáo một cách tỉ mỉ.
Bản báo cáo điều tra tai nạn hàng không chẳng hề đơn giản chỉ là trình bày nguyên nhân.
Nó cần phải xem xét đến các phương diện khác, chính xác đến từng chi tiết một.
Bởi vì máy bay vốn là một loại máy móc khổng lồ tinh vi đến từng mi-crô-mét, chưa kể tai nạn hàng không lại được tạo nên từ vô số sự trùng hợp đến không tưởng.
Lina bưng cà phê từ phòng trà nước, đặt lên bàn mỗi người.
Lina: "Đúng rồi, phòng quan hệ xã hội của Rolls-Royce và Boeing đã bắt đầu tiếp xúc với nhau rồi."
Tô Phi hưng phấn: "Tức là sao ạ, họ sẽ tranh chấp ư?"
Chú Joseph khua tay: "Hai con quái vật này sao có thể khai chiến thật sự được? Rolls-Royce là hãng sản xuất động cơ máy bay xuất sắc nhất trong ngành, Boeing cũng chẳng kém cạnh. Ngoài máy bay ra thì còn đủ thể loại khí cụ bay khác, lĩnh vực họ hợp tác với nhau hơi bị nhiều ấy chứ. Đừng nói là hai mươi ba năm trước, cổ phiếu của Rolls-Royce đã bị giảm 1 điểm vì vụ tai nạn của Emirates 411, cho dù có giảm 3 điểm thì hai hãng lớn này vẫn là bạn hợp tác tốt nhất, không ai thiếu ai được."
Phục Thành khá là ngạc nhiên, anh nhìn về phía Lina: "Bên Rolls-Royce bảo sao?"
Lina bưng tách cà phê, cười tủm tỉm: "Chỉ là muốn có thêm một lợi thế chẳng mấy quan trọng trong dự án tiếp theo của Boeing 797 mà thôi. Nhưng họ chiếm thế thượng phong suốt ấy mà, đằng nào thì MaiFei F485 cũng bóp nghẹt ngành công nghiệp máy bay chở khách của Boeing quá, nếu đến cả Boeing 797 đang trong quá trình trù tính kế hoạch mà vẫn không thể xoay chuyển được tình thế xấu này thì có lẽ Boeing sẽ bị thương gân động cốt đấy."
"Ai lại kí vào hóa đơn của F485 nữa?"
Mọi người quay đầu nhìn Trác Hoàn.
Chỉ thấy đại gia Trác đã tỉnh tự bao giờ. Song, Phục Thành lại nghĩ có lẽ ngay từ đầu hắn đã không hề chợp mắt. Trong môi trường ồn ào này, người bị suy nhược thần kinh sẽ không tài nào ngủ nổi. Có điều hắn vẫn nằm trên sofa, chợp mắt nghỉ ngơi.
Lina giơ tách cà phê về phía Trác Hoàn, làm tư thế cụng tách. "Reid à, anh đúng là liệu sự như thần. Em chỉ mới thuận miệng kể là anh đã biết có hãng hàng không lại kí vào hóa đơn mua Mạch Phi nữa rồi."
Trác Hoàn ngồi ngay ngắn lại, trông hắn khó ở lắm, mất kiên nhẫn nới cổ áo. "Ai?"
Lina: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Trác Hoàn: "Emirates?"
Lina cười mỉm gật đầu: "Đúng. Đã năm năm trôi qua kể từ lần cuối Emirates mua một loạt máy bay chở khách rồi. Anh biết đấy, tuổi thọ máy bay trung bình của họ chỉ có 55 tháng. MaiFei F485 lại là máy bay dân dụng cỡ lớn tiên tiến nhất hiện nay, trừ vụ hơi đắt ra thì nó chẳng có lấy một tì vết nào. Mà thứ Emirates không thiếu nhất không phải là tiền ư?"
Phục Thành liếc Trác Hoàn, anh hỏi: "Mua bao nhiêu con?"
Lina nhìn về phía anh: "16 con MaiFei F475, 72 con MaiFei F485."
Trác Hoàn: "Họ điên chắc? Hết máy bay hay sao mà một lần mua đứt 72 cái máy bay chở khách cỡ lớn?"
Lina nhìn hắn với vẻ nghiêm túc: "Bởi vì đó là Emirates."
"... Mẹ kiếp."
Trác Hoàn đứng dậy, lấy một hộp thuốc lá khỏi ngăn kéo rồi đi ra khỏi văn phòng.
Đợi hắn đi rồi, Tô Phi mới dám hỏi: "Tại sao Emirates mua máy bay của Mạch Phi mà RIP lại bực?"
Chú Joseph: "Cháu cũng phát hiện ra thằng nhóc đó đang bực hả?"
Tô Phi: "..."
Tô Phi: "Cháu có mù đâu!"
Đại gia Trác chỉ thiếu điều viết năm chữ "Bố mày hơi bị bực" bự tổ chảng lên đầu nữa thôi.
Phục Thành im lặng: "Tại sao?"
Lina nhìn anh, cười đáp: "Có lẽ tôi không biết trả lời mọi người câu hỏi khác, nhưng câu này thì tôi có thể láng máng đoán ra được ít nhiều. Bốn năm trước... À không, nói cho đúng ra thì đã là năm năm trước. Mọi người cũng biết vụ tai nạn của Rogge 318 năm năm trước nhỉ?"
Tô Phi: "Đương nhiên rồi! Vụ tai nạn lớn nhất của MaiFei F485, đồng thời cũng là vụ tai nạn có người chết duy nhất kể từ khi nó ra mắt. Em còn biết RIP sắp phá sản vì vớt cái máy bay này nữa cơ!"
Lina: "Cậu biết nhiều thật đó, cho 10 điểm. Vậy thì đơn giản hơn rồi. Trong một vụ tai nạn hàng không chưa tra ra nguyên nhân, nếu đó là do vấn đề thiết kế của máy bay thật thì mỗi một chiếc MaiFei F485 bay trên trời đều sẽ là một quả bom hẹn giờ."
Ai nấy đều sửng sốt.
Phục Thành lia mắt về cuối hành lang ngoài văn phòng, vừa đúng lúc Trác Hoàn đi đến đó, hắn vừa rẽ là mất tăm.
Mãi sau, Tô Phi vẫn thốt lên với giọng không thể tin nổi: "Lí do này kì quặc thế. Vậy nếu dựa theo cách nói này thì số vụ tai nạn hàng không chưa điều tra ra nguyên nhân trên thế giới cũng không chỉ dừng ở một hai vụ thôi đâu. Boeing, Airbus, Mạch Phi, có tất. Nếu nói vậy thì chẳng phải máy bay nào cũng là bom hẹn giờ cả?"
Chú Joseph cũng thấy khó tin: "Reid nổi đóa vì cái này?"
Lina chớp mắt vô tội: "Cháu đoán thôi."
Mọi người: "..."
Lina: "Chẳng lẽ mọi người nghĩ rằng trên thế giới này có người có thể đoán ra Reid đang nghĩ gì mỗi ngày à? Trong số bạn bè của tôi, Reid là người khó đoán nhất. Tôi chưa bao giờ biết anh ấy đang suy nghĩ cái gì. Lần đầu tiên gặp anh ấy là năm tôi lên sáu, còn anh ấy lên bảy, gặp gỡ tại một bữa tiệc tối của gia tộc Patrick. Mọi người biết lúc đó Reid đang làm gì không?"
Tô Phi: "Làm gì làm gì?"
Lina nhớ lại mất một lúc lâu, nụ cười cô dần nhạt đi, ánh mắt trầm xuống, cô đang bắt chước vẻ mặt lúc đó của Trác Hoàn, lạnh lùng nhìn cả bọn.
"Tôi nghe nói, quỹ tích lá cây rơi xuống là có quy luật, có thể tính ra được. Tôi muốn tính xem lúc lá cây tiếp theo rơi xuống thì nó sẽ đáp trên hòn đá cuội nào."
Nói xong câu đó, Lina lại nhoẻn miệng cười: "Đó là câu nói mà anh ấy đã thốt ra với mấy đứa chúng tôi vào lần đầu tôi trông thấy Reid ở vườn hoa. Tôi nghĩ, suốt đời này tôi sẽ không quên được, bởi vì anh ấy thực sự rất ngầu."
Chú Joseph cười phá lên: "Hồi chú bảy tuổi còn đang chơi Lego cơ!"
Tô Phi: "Cháu thì khác, cháu đã bắt đầu học toán Olympic rồi. Mà RIP ngầu chỗ nào, anh ta nói trật lất hết. Nếu thật sự muốn tính quỹ tích lá cây rơi trong điều kiện không ở trong phòng thí nghiệm thì cứ để anh ta tính coi, có bản lĩnh thì đi mà tính, cháu chống mắt lên xem anh ta có tính ra được không!"
Lần đầu tiên Lina lộ biểu cảm ghét bỏ: "Tô Phi à, cậu đúng là chẳng biết lãng mạn gì hết. Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ." Nói xong, cô quay đầu nhìn sang Phục Thành, cười tủm tỉm: "Phục à, anh có thấy lãng mạn không?"
Vài giây sau, Phục Thành mỉm cười: "Lãng mạn chứ."
Chú Joseph: "Chú cũng thấy rất chi là lãng mạn, cũng ngầu bá cháy!"
Tô Phi không phục: "Nhưng làm sao anh ta tính được, một đứa trẻ mới bảy tuổi thì hiểu cái gì? RIP lên bảy mà đã làm màu rồi, ây chà."
"Boast, có biết nghĩa là gì không?"
Giọng nói hơi trào phúng cất lên từ phía cửa, ai nấy đồng loạt ngẩng đầu nhìn người đàn ông nọ.
Chỉ thấy Trác Hoàn khoanh tay trước ngực, dựa người vào khung kính, nhìn Tô Phi với vẻ khinh thường. Hắn nhướn mày: "Không biết đó là từ nào à? B-o-a-s-t, boast, nghe bao giờ chưa?"
Tô Phi: "Đương nhiên là tôi biết. Boast, tự tâng bốc, khoe khoang. Đó chẳng phải là anh đấy hả RIP?"
Trác Hoàn sải bước vào phòng: "Tôi cho phép cậu dùng từ boast để miêu tả về tôi, bởi vì động từ của nó là "có điều đáng khoe", mà khéo thay, bản thân tôi có rất nhiều thứ đáng để khoe. Lấy nó để miêu tả về tôi là vô cùng chuẩn xác. Nhưng nếu cậu muốn dùng làm màu* để miêu tả về tôi thì... Hừ, này cậu vị thành niên kia, cậu học tiếng Trung bằng ngón chân à?"
Tô Phi: "..."
Lina vỗ tay: "Vỗ tay cho anh nha RIP."
(*Từ làm màu tiếng Trung là 装B, mà boast cũng có chữ B, nguyên văn trong lời thầy Trác là 装Boast cũng từa tựa làm màu.)
Đại gia Trác chẳng thèm liếc đám người này lấy một cái, hắn đi đến ghế mình, bật máy tính lên.
Một lát sau, điện thoại Phục Thành có chuông báo, anh mở ra đọc.
Trác Hoàn: Cài cúc kín vậy.
Phục Thành ngẩng đầu bèn thấy người đàn ông nào đó đang trưng bản mặt tỉnh rụi nhìn màn hình máy tính, ỉu xìu gõ báo cáo.
Im lặng một chốc, Phục Thành trả lời hắn: Ừ.
Trác Hoàn: Cởi cúc đầu tiên ra anh nhìn thử.
Phục Thành: Nhìn gì?
Trác Hoàn: Nhìn dấu anh hôn.
Phục Thành: "..."
Dứt khoát không viết báo cáo nữa, Trác Hoàn cầm điện thoại, đọc dòng chữ trên màn hình mà mỉm cười. Nhưng rất đáng tiếc, Phục Thành chẳng trả lời hắn nữa.
Trác Hoàn tặc lưỡi một tiếng, định bụng gõ tin nhắn tiếp thì nghe Lina thốt lên "A" đầy kinh ngạc, rồi nói: "Có một chuyện mà tôi nghĩ mọi người nên biết."
Ai nấy đồng loạt nhìn về phía cô.
Lina cầm điện thoại, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Tôi đã liên lạc với người bên Cục quản lí di dân của các tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất, do đã điều tra ra nguyên nhân tai nạn nên có thể trả nhân chứng Yamira Betty về nước được rồi. Ban đầu định cho chị ta lên máy bay về Yemen vào chiều hôm nay, song ban nãy người của Cục quản lí di dân vừa báo cho tôi là chị ta sẽ không về nữa, có người nộp tiền bảo lãnh cho chị ta rồi."
Mọi người ngạc nhiên: "Ai?"
Yamira Betty, người sống sót trong vụ tai nạn Emirates 411, đồng thời là nhân chứng cho chứng cứ then chốt.
Vốn dĩ bà ta sớm đã nên quay về Yemen, quay về tổ quốc đang chìm trong chiến tranh của mình rồi; nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà bà ta đã bị giữ lại tạm thời. Vậy mà bây giờ lại có người muốn cho bà ta tiếp tục ở lại Dubai?!
Lina: "Cụ thể đó là ai thì phải giữ bí mật. Song, nó không liên quan lắm đến vụ tai nạn lần này đâu, chỉ là vì Yamira Betty còn có tác dụng khác mà thôi. Đừng hiểu lầm, đó không phải tính từ của tôi, tôi sẽ không đi ví một con người như hàng hóa, hình dung rằng chị ta còn có tác dụng. Đó là nguyên văn của đối phương. Ngoài ra, nếu tin nhắn của tôi không sai thì..."
Ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp của mình, Lina nở nụ cười bất đắc dĩ: "Có khả năng chị ta sắp xuất bản sách rồi."
*Tác giả:
Trác RIP: Phục Thành đúng là khó hiểu! Vừa bum ba la bum xong thì em ấy nói với tôi em ấy muốn về phòng làm việc? Củ lạc giòn tan?!
Phục Chanh Chanh: Chả phải anh giao việc cho em ư (Mặt vô cảm)
*Dú: Từ nay về sau ngược tó FA:)