Úc Của Tôi Trở Về

Chương 64: Chương 64: Anh đi đây




Biên tập: BộtMặt trời đã lên cao mà đội trưởng Từ vẫn ôm cô gái đã ngủ thiếp đi vào lòng. Anh dịu dàng hôn lên bờ vai bị mình bắt nạt tới đỏ ửng, sau đó mới vén chăn lên rồi trở tay chỉnh lại, tiếp đó mới đi vào nhà vệ sinh.

Lúc Từ Úc bước ra từ nhà vệ sinh với vẻ mặt sáng láng thì đã thấy bắp chân không thành thật trên giường phơi ra ngoài. Anh cười bất đắc dĩ rồi đi qua nắm mắt cá chân mảnh khảnh của cô để vào trong chăn, sau đó mới đi ra khỏi phòng ngủ.

Từ Úc châm điếu thuốc rồi ngậm lên miệng và đi vào phòng bếp, lúc mở tủ lạnh ra rồi mới nhớ trong tủ vốn không có gì, vì thế anh trở tay đóng lại và đi vào phòng khách lấy áo khoác để mặc. Anh vơ bừa điện thoại trên bàn trà mà nhét vào túi, sau đó gẩy tàn nửa điếu thuốc vào thùng rác, tiếp đến lại kẹp điếu thuốc trên tay mà ra cửa.



Không biết do rèm cửa trong phòng ngủ chắn nắng quá tốt hay dù mặt trời bên ngoài có chói chang đến đâu cũng không chiếu được vào, mà bên trong và bên ngoài căn phòng như hai thái cực ngày đêm khiến người ta ngủ thật thư thư thái thái.

Tô An Hi bị đói nên tỉnh, cô híp mắt đưa tay sờ sờ bên cạnh nhưng không có ai. Cô lại cảm nhận nhiệt độ bên cạnh một chút.

Ừm, lạnh quá.

Cô xoay người rồi đưa tay mò đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường để xem giờ.

1 rưỡi chiều, nên rời giường rồi.

Tô An Hi tắm rửa xong rồi soi gương thì thấy trên người mình lại có thêm dâu tây. Cô khóc cũng không ra nước mắt, may mà giờ là mùa đông nên mặc đồ kín đáo, nếu không đúng là không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.

Thay quần áo xong, cô lê dép đi trong ra khỏi phòng ngủ. Vừa ra khỏi đã ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, cô lập tức phát hiện được nơi mùi thơm phát ra, là phòng bếp.

Từ Úc đang xào đồ ăn, dầu khói trong nồi “tí tách tí tách” không ngừng, hương thơm bay đến khiến Tô An Hi vụng trộm nuốt nước miếng một cái. Cô lại nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, trên lưng anh có nút thắt của tạp dề nhưng lại không gây mất hài hòa chút nào. Vì thế cô cứ đứng khoanh tay ở cửa mà thưởng thức cảnh này như vậy.

Chậc, chỉ nhìn từ phía sau thôi đã đẹp trai tới không dời mắt nổi rồi.

“Nhìn đủ chưa?” Từ Úc không quay đầu lại mà vẫn dùng muôi đảo khiến thịt và rau trong nồi xoay tròn tròn, sau đó anh phân phó: “Đưa xì dầu cho anh.”

“Vâng.” Tô An Hi ngoan ngoan đi qua nhưng không thèm nhìn mà tiện tay ôm một đám chai lọ gia vị đến: “Đây.”

Từ Úc đưa tay nhận lấy rồi bật cười vì bị chọc giận, sau đó anh trả lại cho cô: “Tô An Hi, em có phải phụ nữ không đấy? Giấm với xì dầu mà cũng không phân biệt được à?”

Tô An Hi cúi đầu nhìn thử thì đúng là lấy nhầm thật: “Nhìn nhầm, sửa chữa sai lầm.”

Cô đưa lại xì dầu cho Từ Úc rồi tựa vào bồn rửa tay bên cạnh nhìn anh dùng một tay mở nắp rồi đổ xì dầu vào trong nồi. Tiếp đó cô chợt nhớ lại lời anh vừa nói lúc nãy nên chống hai tay lên bồn rửa bát mà chậm rãi hỏi: “Anh vừa bảo em cái gì cơ?”

“Cái gì?” Từ Úc nghĩ một chút: “Giấm với xì dầu mà cũng không phân biệt được?”

“Câu trước đó.”

Từ Úc cho thêm chút bột ngọt vào, sau đó tắt bếp và quay sang nhìn Tô An Hi: “Nhớ ra rồi, hỏi em có phải phụ nữ hay không.”

Tô An Hi đang chuẩn bị chế nhạo thì Từ Úc đã dùng hai tay đè lên hai mu bàn tay trên bồn rửa của cô, anh cứ nhốt cô lại như thế rồi hơi nhướng mày: “Nói sai rồi, có phải phụ nữ hay không anh đã kiểm nghiệm kĩ càng, đáp án là khẳng định.”

“Anh cướp lời của em.” Tô An Hi lườm anh.

Từ Úc cúi đầu mổ lên môi cô rồi lại mỉm cười: “Được rồi, anh nói không tính, em nói lại lần nữa đi.”

Tô An Hi thầm nghĩ bị anh nói hết rồi còn nói lại cái con khỉ, thế nên cô lắc đầu: “Quên rồi.”

“Ừ, thế chuẩn bị ăn cơm thôi.” Từ Úc nhéo chóp mũi của cô rồi xoay người cầm đĩa múc đồ ăn.

Tô An Hi muốn đạp vào mông anh một cái, cô muốn nói là: Có phải phụ nữ hay không anh còn không biết chắc?

Rõ ràng là anh biết quá rõ.



Ăn cơm xong, hai người cùng rửa bát, mà từ đầu tới cuối tay của Từ Úc đều không thành thật nên bị Tô An Hi đuổi ra khỏi phòng bếp.

Tô An Hi rửa bát xong đi vào phòng khách đã thấy người đàn ông đang đứng nuốt mây nhả khói ở ban công Cô đi qua rồi không nói lời nào đã lấy thuốc lá trên miệng anh xuống, sau đó còn cằn nhằn: “Vừa ăn cơm xong đã hút, nộp ra đây.”

“Vợ nói nộp là nộp.” Từ Úc nói xong thì đưa tay ôm Tô An Hi nhưng lại bị cô tránh thoát.

Tô An Hi đưa tay đẩy cửa sổ ra: “Cho bay bớt mùi đi.”

Cô nói xong thì đi vào phòng khách vứt điếu thuốc lá trong tay vào thùng rác, lúc quay đầu lại đã thấy Từ Úc vẫn ung dung tựa vào cửa sổ bên ban công nhìn cô. Mà cô lại là người nóng mặt trước nên phải rời ánh mắt đi ngay.

Từ Úc cong môi cười rồi đi tới đưa tay kéo Tô An Hi cùng ngồi xuống sofa.

“Em nghĩ xem muốn đi đâu chơi, đợi em được duyệt nghỉ phép thì chúng ta đi.” Anh nói xong thì đặt hai tay lên nhau rồi khép đôi mắt đẹp đẽ lại, tiếp đó lại bổ sung: “Anh chợp mắt một lúc.”

Tô An Hi đang cầm máy tính bảng trên tay, cô thấy đầu Từ Úc dịch qua dịch lại trên đùi mình như đang tìm ví trí, thế mà sau đó anh lại ngủ thật.

Ánh mặt trời bên ngoài chiếu tới qua ban công, những hạt bụi vụn cứ lơ lửng trên từng vầng sáng. Một tia sáng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Từ Úc khiến cô thấy rõ được từng cọng lông tơ và lỗ chân lông trên mặt anh.

Cô cười một tiếng rồi để máy tính bảng xuống, sau đó đưa tay chắn luồng sáng long lánh đang chiếu lên mặt anh.

Khóe môi Từ Úc hơi gợi lên, anh vừa nhẹ hắng giọng vừa xoay người vào trong. Đôi tay vốn đan chéo và đặt trước ngực của anh lúc này lại ôm lấy eo nhỏ của Tô An Hi, cả mặt cũng vùi vào bụng phẳng của cô.

“Thế này vẫn thoải mái hơn.” Bên tai cô là tiếng nói đầy từ tính và lười nhác chỉ thuộc về anh.

Tô An Hi bất đắc dĩ cầm lấy máy tính bảng lần nữa, sau đó lướt lướt ngón tay mảnh khảnh của mình trên đó.

Lúc liếc mắt thấy người đàn ông nằm trên đùi mình, cô lại đưa tay gẩy gẩy mái tóc ngắn của anh rồi bật cười tới khó hiểu.

Thật ra những tháng ngày như thế này cũng tuyệt vời lắm.



Vậy mà hình ảnh gia đình ấm áp và tốt đẹp trước mắt này lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Từ Úc ngồi dậy rồi ra bàn trà cầm điện thoại lên xem, ngay sau đó vẻ mặt của anh cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

“Chi đội trưởng… Vâng… Được ạ…” Từ Úc đưa mắt nhìn Tô An Hi rồi nói: “Chi đội trưởng, cháu muốn xin về đơn vị ngay…”

Thời gian nói chuyện không dài nhưng qua biểu cảm của Từ Úc, giọng điệu nói chuyện, nội dung cuộc trò chuyện và chi đội trưởng còn đích thân gọi tới cho người đang nghỉ phép là anh thì Tô An Hi đưa ra kết luận rằng có lẽ ở thành phố Phương Tuyền đã xảy ra chuyện, thậm chí còn là chuyện lớn.

Quả nhiên Từ Úc vừa cúp điện thoại xong thì đã nhìn Tô An Hi với vẻ khó xử: “Khâu Đông Viễn bị thương, anh phải về ngay.”

“Chỉ đạo viên Khâu?” Tô An Hi cũng giật mình, lúc đầu cô nghĩ rằng có nhiệm vụ khẩn cấp, không ngờ còn liên quan đến việc bị thương, vì thế cô vội hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

“Chi đội trưởng cũng chưa nói rõ tình hình cụ thể với anh, anh…” Từ Úc kéo tay Tô An Hi, bao nhiêu nhu tình mật ý trước đó lúc này đều biến thành nghiêm túc.

“Em biết rồi, em đưa anh ra sân bay.” Tô An Hi cắt ngang lời Từ Úc, cô kéo tay anh đứng dậy rồi vừa cầm áo cho anh vừa nói: “Em biết tính bảo mật của nhiệm vụ nên sẽ không nói, nếu phải làm nhiệm vụ thì nhắn tin để em biết là được.”

“Ừm, đưa anh xuống dưới nhà là được rồi. Em còn phải đi làm, anh về đại viện lấy hành lý trước đã.”

Từ Úc mặc áo Tô An Hi đưa tới xong thì nhanh chóng tới trước cửa đi giày. Tô An Hi cầm điện thoại giúp Từ Úc nhưng không cố tiễn anh ra tận sân bay, cô chỉ yên lặng đổi giày rồi đi theo anh ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa thang máy ở đại sảnh, Từ Úc đã ngăn không cho Tô An Hi đi tiếp: “Được rồi, em mặc ít đừng ra ngoài, tiễn đến đây thôi.”

“Được.” Tô An Hi cong môi cười ngoan ngoãn một cách kì lạ. Cô cũng sợ chậm việc của anh nên nhanh chóng dặn dò: “Đến nơi nhớ báo tin cho em, hỏi thăm chỉ đạo viên Khâu giúp em nữa. Làm nhiệm vụ phải cẩn thận mọi việc, không được liều mạng.”

Từ Úc thở dài rồi gật đầu: “Đều đồng ý với em.”

Tô An Hi nghe xong thì cũng thấy nhẹ nhõm hơn, cô đẩy Từ Úc: “Được rồi, đi đi.”

Từ Úc bị đẩy hai bước đã đi thẳng ra ngoài. Tô An Hi đứng tại chỗ thấy anh đi đến cửa đại sảnh lại đột nhiên quay lại, anh sải bước tiến tới thật nhanh rồi ôm chầm lấy cô.

“Tô An Hi, anh xin lỗi.” Từ Úc ôm cô gái trong lòng thật chặt, giọng nói ra cũng mang vẻ buồn bực.

Tô An Hi cười rồi ôm lấy Từ Úc, cùng lúc đó cũng cảm nhận được nhiệt độ từ lồng ngực của anh. Cô hiểu anh vừa lo cho đồng đội lại thấy áy náy vì để cô thiệt thòi, vì thế cô vỗ nhẹ lên lưng anh và nói: “Không có gì phải xin lỗi cả, đội trưởng Từ là tài sản của đất nước, cũng là của gia đình. Anh và em trước đều thuộc về quốc gia, sau lại thuộc về nhau. Nếu đổi lại lần sau là em, em cũng sẽ bỏ anh lại.”

Từ Úc thấp giọng cười khiến lồng ngực hơi rung lên, anh buông Tô An Hi ra rồi nhìn sâu vào mắt cô: “Anh đi đây.”

Tô An Hi vẫy tay với anh rồi gật đầu: “Chú ý an toàn.”

“Ừ.” Từ Úc không mặc quân trang nhưng vẫn chào cô theo kiểu quân đội, sau đó trịnh trọng gật đầu một cái rồi xoay người rời đi, mà lần đi này không còn ngoảnh đầu lại nữa.

Tô An Hi nhìn theo tới khi bóng lưng cao lớn kia biến mất khỏi tầm mắt, tới lúc đó cô mới xoay người nhất nút và đi vào thang máy.



Cùng lúc đó điện thoại di động trong tay Mạc Bỉnh Dương ở phòng bệnh khu nội trú bệnh viện vũ cảnh cũng nhận được một tin nhắn.

【Hàng đã rời bến.】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.