Úc Của Tôi Trở Về

Chương 54: Chương 54: Gọi ba ba




Biên tập: BộtTừ Úc thất thần trong giây lát, sau đó anh mau chóng phản ứng lại rồi dùng một tay ôm sát eo Tô An Hi, một tay khác đỡ lấy gáy cô mà đổi khách thành chủ và nặng nề hôn xuống.

Phải là nhung nhớ của bao nhiêu ngày đêm mới có thể chân chân thật thật cảm nhận hô hấp và nhịp tim của đối phương, mà khoảnh khắc ôm hôn kín kẽ này cũng khiến họ sinh ra một cảm giác hư ảo khác.

Cánh tay to lớn trên lưng càng siết lại càng chặt, rõ ràng gió lạnh đêm đông đang gào thét, rõ ràng trên người mặc quần áo thật dày nhưng họ vẫn cảm nhận được nhiệt độ cực nóng của nhau giữa tầng tầng lớp lớp quần áo truyền lại.

Tô An Hi bị hôn đến khó thở, vì thế cô đẩy nhẹ bả vai của Từ Úc ra, nhưng lại bị anh cắn đầu lưỡi tới mơ hồ: “Chờ… chờ một chút…”

Từ Úc nghe xong cũng buông Tô An Hi ra rồi nhìn hai bên viền môi cô bị anh làm cho sưng đỏ. Anh ngước đôi mắt sâu lên đối với hai mắt mờ sương của cô rồi ám muội nói nhỏ: “Vừa rồi chủ động lắm cơ mà?”

“Về cũng không nói với em một câu, điện thoại tắt máy rồi chơi trò theo dõi với mà vẫn còn dám nói lý đấy à?”

Lúc này lý trí của Tô An Hi đã trở về, cô buông Từ Úc ra rồi lùi về phía sau để giữ khoảng cách an toàn. Sau đó cô khoanh hai tay trước ngực, đôi mi thanh tú hơi chớp như có ý tính sổ.

Từ Úc đút hai tay vào túi quần rồi rũ mắt nhìn Tô An Hi, sau đó anh chậm rãi giải thích từng chuyện một: “Về không nói với em câu nào là muốn cho em niềm vui bất ngờ, mà vừa về đến Du Giang anh đã bật điện thoại ngay rồi. Còn chuyện theo dõi thì lúc đầu không định làm thế, thấy em đi ra chỉ định đuổi theo nhưng lại phát hiện tính cảnh giác của em rất cao nên đùa một chút.”

“Sao anh biết em ở đâu?”

“Vòng bạn bè của Liêu Chí Bình.”

Tô An Hi nghi hoặc lấy điện thoại trong túi ra xem WeChat, sau đó chỉ biết dở khóc dở cười.

【 Cảm ơn bác sĩ Tô xinh đẹp, thông minh, hiểu chuyện, hào phóng của tôi đã trực ca giúp. Không lời nào có thể cảm ơn hết đại ân này được! 】 Phía dưới còn đính kèm một bức ảnh tiệc Giáng Sinh.

Cô cất điện thoại lại rồi ngước mắt nhìn Từ Úc: “Hai người thêm bạn tốt trên WeChat từ lúc nào thế?”

Từ Úc được hỏi gì đáp nấy: “Lúc ở Phương Tuyền.”

IQ của Tô An Hi đúng là đi vắng trong chốc lát mà, với đức hạnh đó của Liêu Chí Bình thì sao có thể bỏ lỡ cơ hội add WeChat của Từ Úc đây?

“Bác sĩ Tô, còn câu hỏi gì nữa không?” Từ đầu tới cuối Từ Úc đều cười nhàn nhạt như có như không, đôi đồng tử đen đặc lại tràn đầy nhu tình.

“Tạm tha cho anh đấy.” Tô An Hi lườm Từ Úc một lát rồi cũng bật cười.

Mắt Từ Úc thêm sâu hơn, nụ cười trên mặt anh cũng như vậy. Anh rút hai tay trong túi quần ra rồi giang thật rộng, sau đó mày kiếm hơi nhếch, giọng vang lên lại là ra lệnh: “Còn không qua đây?”

Tô An Hi cười ra tiếng, sau đó hai tay đang khoanh trước ngực cũng học Từ Úc mà giang ra. Dưới từng vòng sáng dịu nhẹ trong góc rẽ tĩnh mịch, hai người đứng đối mặt nhìn nhau, mà trong mắt họ cũng chỉ có nhau.

Từ Úc cười khẽ rồi đưa tay nắm lấy cổ tay mà Tô An Hi kéo nhẹ về phía trước, kéo theo đó là hương hoa nhàn nhạt của cô cũng bị anh giam trong ngực. Mà tất cả đều là những hương vị anh nhung nhớ.

Anh ôm thật chặt rồi cúi đầu lại gần tai Tô An Hi, sau đó dùng hơi thở ấm nóng trái ngược với cơn gió lạnh ngoài kia phả vào tai cô, tiếp đến là tiếng nói trầm thấp và rung động lòng người hơn màn đêm này khiến lòng cô run lên.

“Tô An Hi, anh rất nhớ em.”

Tô An Hi ôm eo hẹp của Từ Úc rồi dịu dàng đáp lại: “Em cũng nhớ anh.”

Mặc cho gió lạnh đêm đông hiu quạnh đến đâu, thì hai người siết chặt vòng tay vẫn giăng lên màn chắn ấm áp cho nhau.

“Ôm tiếp hay về lại ôm?” Thật lâu sau, Từ Úc mới mở miệng hỏi.

Tô An Hi ngẩng đầu nhìn Từ Úc rồi bỗng nở nụ cười: “Về nhà.”

“Được.”

Từ Úc nói xong thì trở tay bao chặt bàn tay hơi lạnh của Tô An Hi trong lòng bàn tay mình, sau đó dắt cô cùng đi qua lối đi bộ không dài không ngắn kia.

Tô An Hi đưa Từ Úc vào khu nhà, cô nhấn nút thang máy ở đại sảnh rồi trong lúc chờ có hỏi anh: “Ăn tối chưa?”

“Lúc đầu định tìm em đi ăn tiệc Giáng Sinh, nhưng mà bác sĩ Tô bận quá.” Từ Úc nhàn nhạt liếc nhìn Tô An Hi thì cửa thang máy “đinh” một tiếng rồi mở ra.

Hai người vào thang máy, Tô An Hi nhấn nút lên tầng 12. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông với vẻ không sao cả kia, mở miệng lại là giọng bác sĩ: “Đã bảo dạ dày anh không khỏe cần chăm sóc rồi, không nghe lời đúng không?”

“Thế trong nhà bác sĩ Tô có gì có thể chăm được dạ dày anh không?”

Tô An Hi nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu nói với Từ Úc: “Trong nhà chỉ có mỳ thôi, anh tự nấu đi.”

Sau khi đến tầng 12, Từ Úc thấy mặt Tô An Hi đỏ bừng tới tận mang tai thì thầm cười một tiếng rồi đi ra khỏi thang máy cùng cô.

Tô An Hi nhấn vân tay vào thì khóa cửa “cạch” một tiếng, cô kéo cửa đi vào trước rồi bật đèn, tiếp đó lấy ra một đôi dép đi trong nhà của nam cho Từ Úc.

“Của bố em.” Cô sợ anh hiểu lầm nên giải thích một chút, nhưng khi thấy đôi mắt đầy ý vị kia của anh thì lại hối hận không thôi.

Đóng cửa lại xong, hai người ngồi ở ghế tại cửa đổi sang dép đi trong nhà. Tô An Hi lấy điện thoại ra rồi vứt túi ở bên cạnh, sau đó cô đứng dậy vào vào phòng khách và để điện thoại xuống bàn trà, tiếp đó lại đi thẳng vào bếp.

Từ Úc vẫn luôn quan sát dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của Tô An Hi, anh vô thức dùng lưỡi chọc vào quai hàm, ngón trỏ hơi chạm vào chóp mũi rồi bật cười, sau đó lập tức đứng dậy đi vào trong bếp.

Tô An Hi đứng nhìn chằm chằm nồi đun nước nấu mì trong bếp, lúc nghe được tiếng động phía sau thì cô nghiêng đầu nói: “Anh tự thêm gia vị.”

Thấy người phía sau không có động tĩnh gì, cô mới xoay người lại thì đã đối mặt với ánh mắt nhìn mình chăm chú.

“Nhìn em làm gì?” Tô An Hi cũng không biết mặt mình bị hơi nóng của nồi nước hun lên hay bị ánh mắt sáng rực kia nhìn tới nóng lên nữa. Tim cô đã căng thẳng lắm rồi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Không đói à?”

Nói xong cô vẫn không có tiền đồ mà xoay người, sau đó chỉ trong một cái chớp mắt mà đôi tay to lớn nào đó đã đưa tới rồi nhấn nút trên bếp, cuối cùng nồi nước sắp sôi lại lặng lẽ dịu xuống.

Thân hình cao lớn mà cường tráng của người đàn ông dán lên lưng cô, bên tai là tiếng nói trầm thấp quen thuộc đầy gợi cảm mang ý trêu chọc nhàn nhạt: “Tô An Hi, em đang sợ đấy à?”

“Sợ á?” Ý cười của Tô An Hi héo quắt lại, giọng cũng càng nói càng nhỏ: “Sao em phải sợ?”

“Em có biết em dẫn sói vào nhà không?”

Hơi thở tràn ngập hoóc-môn hòa với vẻ nóng rực phả tới tai như đang thiếu đốt màng nhĩ của Tô An Hi, mà có vật gì đó cũng từ tai cô bỗng tràn ra toàn thân.

Thật ra cô và Từ Úc hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, chỉ thiếu bước cuối cùng mà thôi.

Đêm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, dường như từ khoảnh khắc gặp lại kia đã là cơ sở vững chắc cho những gì sẽ phát sinh tiếp đó rồi. Cô cũng không phải người bảo thủ, mà đối phương lại là người đàn ông cô yêu, đương nhiên cô sẽ bằng lòng tất cả.

Tiếc là bây giờ tình hình không nằm trong khống chế của Tô An Hi mà tất cả đều bị Từ Úc nắm giữ, hiện giờ cô cũng không hiểu được ý của anh là gì nữa rồi. Vì vậy hãy thứ cho cô đột nhiên không có chút sức mạnh nào mà cũng thấy sợ rồi…

Lòng thì sợ thật nhưng miệng vẫn nhanh hơn não nên vẫn cứng miệng: “Chưa biết ai là sói đâu?”

Bên tai cô chợt vang lên giọng cười khẽ của người đàn ông, sau đó ngón tay khớp xương rõ ràng kia lại nhấn mở bếp lần nữa, sau lưng cô cũng không ai cả mà lại vang lên tiếng bát chạm vào bàn bếp.

“Em ăn cũng ăn một chút đi.” Giọng của Từ Úc vang lên nhưng không phải là câu hỏi mà là câu trần thuật.

Tô An Hi thầm cắn môi, lúc cô quay lại thì Từ Úc đang cúi đầu đổ gia vị vào hai chiếc bát kia rồi.

Tức là vừa rồi anh trắng trợn chòng ghẹo cô đúng không? Thế mà đáy lòng hèn mọn của cô lại cực kỳ mong đợi một màn mây mưa vần vũ với anh nữa chứ?

Cô suýt chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi mình, mà lúc nhìn lại thì thấy nước đã sôi ùng ục, còn anh đã chuẩn bị mì xong, lúc này đang thả vào trong nồi rồi.

Bầu không khí lúc ăn mì vẫn còn khá tốt, hai người vừa ăn vừa trao đổi tình gần đây của nhau. Tô An Hi hỏi Từ Úc được nghỉ phép bao lâu, anh vừa ăn một miếng mì to vừa nói: “Được duyệt 12 ngày.”

“Em 10 ngày.” Tô An Hi gác đũa lại rồi nhìn Từ Úc: “Chắc hai ngày nữa là được duyệt rồi.”

Từ Úc gật đầu: “Nghĩ xem có nơi nào muốn đi không, đi chơi mấy ngày.”

Tô An Hi nghe xong thì hai mắt cũng tỏa sáng, sau đó vui vẻ gật đầu: “Được!”

Sau khi ăn mì xong, Tô An Hi vào phòng bếp rửa bát còn Từ Úc đứng ở cửa bếp hỏi cô: “Hộp dụng cụ đâu?”

“Ngăn cuối cùng của tủ ở ban công.” Tô An Hi không quay đầu lại, cô vừa ra sức cọ nồi vừa vội hỏi: “Sao thế?”

“Ống nước trong nhà vệ sinh bị hỏng cũng không biết tìm người sửa à?” Từ Úc nói xong đã xoay người đi ra.

Bên tai anh vẫn còn giọng trả lời của Tô An Hi: “Hỏng à? Em có biết đâu!”

Tô An Hi rửa sạch nồi và bát trong chậu rửa rồi mới lau tay rồi ra khỏi bếp xem thử. Thấy nhà vệ sinh trong phòng khách phát ra tiếng động, cô đi qua rồi đứng ở cửa mà không bước thêm nữa.

Từ Úc đang mặc áo may ô màu đen rồi đứng vặn vòi nước cạnh bồn rửa mặt. Vì anh dùng sức nên cơ bắp căng đầy trên cánh tay cũng dồn lại một chỗ, vì lực của anh mà gân xanh cũng chìm nổi lên xuống.

Phía trước người anh bị thấm ướt một khoảng lớn nên áo càng dán chặt lên người, dường như còn có thể thấy đường cong cơ bụng lờ mờ trên đó tới khi anh dừng tất cả động tác nữa.

Tô An Hi vừa ngước mắt lên thì đã thấy Từ Úc nghiêng đầu nhìn mình, mắt anh chứa ánh sáng nhưng lại ẩn tia lửa. Tia lửa ấy cứ chậm rãi thiêu đốt rồi sáng rực lên như lửa cháy lan ra cả đồng cỏ vô cùng nóng bỏng.

“Bình thường em không dùng…” Nhà vệ sinh này.

Tô An Hi còn chưa dứt lời đã bị Từ Úc tóm lấy cổ tay mà xoay tròn một cái, cả người cô mất phương hướng rồi lưng đã bị đặt lên tường.

Từ Úc còn sợ đầu cô bị đập vào tường nên dùng một tay đỡ phía sau gáy của cô, một tay khác buông tay Tô An Hi ra rồi bóp lấy eo cô, sau đó cả người anh cũng dán vào. Anh chính xác ngậm lấy môi và cạy mở khớp hàm của Tô An Hi, tiếp đến thành thạo mà điêu luyện chiếm đoạt và duyện cuốn lấy đầu lưỡi cô.

Hô hấp của cả hai người họ loạn nhịp, mà nụ hôn dài đằng đẵng lại nồng đậm này cũng đang thiêu đốt cả cơ thể lẫn tâm hồn họ.

Tô An Hi kiễng chân lên, hai tay cô cũng đặt lên vai Từ Úc. Dưới ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, phần cơ bắp trần lộ ra trong không khí của anh chứa vệt nước óng ánh lại càng dồi dào sinh lực. Rõ ràng đang là đêm đông giá rét, rõ ràng anh chỉ mặc một chiếc áo may ô nhưng đầu ngón tay cô chạm vào da thịt anh lại vẫn theo đó mà trở nên nóng bỏng.

Từ Úc quá cao nên dù cô có tốn công kiễng chân thì vẫn rất tốn sức.

Đột nhiên, cô cảm nhận được hai tay người đàn ông ép vào hai bên eo mình rồi dùng sức nhấc lên. Dưới chân cô chợt hư không, hai tay đang để ở bả vai Từ Úc cũng bất giác ôm lấy cổ anh, mà đầu gối không bao trước đã nhanh chóng quấn lên eo của anh.

Môi lưỡi của họ vẫn quyện lấy nhau như cũ, mà cô lại nghe được giọng phát ra từ trong cổ họng của Từ Úc: “Như bây giờ còn tốn sức không?”

Tô An Hi mở to mắt nhìn anh chằm chằm, ngay cả đôi mắt chứa lửa bừng bừng nhiễm đầy vị tình dục của người đàn ông cũng rơi vào trong mắt cô.

Cô lắc đầu, nhịp tim cũng phập phồng lên xuống, hơn nữa sắc mặt hồng nhuận, mặt mày sâu kín mà đôi mắt kia lại hơi mờ mịt. Thế nhưng tất cả những biểu hiện này lại đều là thái độ hờn dỗi của con gái.

Anh cười xấu xa một tiếng, sau đó chăm chú nhìn cô như nhìn trân bảo tuyệt thế mà không rời nổi mắt. Anh hôn lên cằm cô rồi dần lần xuống cần cổ trắng nõn tới phát sáng mà thỏa thích mút vào. Những mạch máu nhỏ màu xanh ở đó cũng dần hiện ra vì cô hơi run nhẹ lên.

Từ Úc tiếp tục lần xuống dưới phần xương quai xanh có lỗi có lõm bị cổ áo len tròn che khuất của Tô An Hi. Anh há miệng cắn cổ áo len của cô, sau đó ngước mắt thì thấy cô đỏ mặt xấu hổ, mà ánh mắt câu hồn đoạt phách kia lại khiến người ta không thể rời mắt được.

Sau đó, cổ áo bị anh cắn tới hơi biến dạng mà nong rộng tới bờ vai rồi lộ ra một bên đầu vai trắng mượt. Còn phần xương quai xanh giữa hai vai đã lộ ra toàn bộ cũng bị anh cúi đầu nhẹ nhàng cắn mút.

Cả người Tô An Hi nổi da gà, mà từ mặt tới tai và cổ của cô cũng hiện lên một tầng đỏ ửng. Trong không khí lúc này đã nhen lên ngọn lửa lơ lửng và khô nóng tới vô hạn.

“Tô An Hi.” Từ Úc ngước mắt rồi khàn giọng gọi cô.

“Ừm?” Tô An Hi ngâm nhẹ thành tiếng khiến da đầu người đàn ông hơi tê dại.

Từ Úc bình ổn tâm trạng nhưng đôi mắt sắc thêm thâm sâu kia lại nhuốm một tầng ý cười: “Thật ra hôm nay anh đã sớm hạ quyết tâm…”

“Quyết tâm gì?”

“Muốn em.”

Nói xong, anh kéo Tô An Hi vào phòng ngủ chính. Trong phòng ngủ chỉ có tia sáng từ phòng khách ánh đến và khúc xạ tới vị trí gần giường. Một bên khác là ánh sáng nhu hòa từ cửa sổ chiếu vào, mà ánh sáng này lại đúng lúc chiếu thành một góc sáng thật ám muội.

Từ Úc thả Tô An Hi lên giường rồi nhanh chóng vòng qua cuối giường để tới chỗ cửa sổ, sau đó anh kéo rèm cửa vào khiến ánh sáng nhu hòa kia hoàn toàn bị ngăn cách với không gian trong. Lúc này, tia sáng ánh đến trong phòng lại càng thêm tĩnh mịch và mập mờ.

Từ Úc vừa mới ngồi dậy đã bị Từ Úc mau chóng quay lại đẩy ngã, cùng với đó là cơ thể của người đàn ông nặng nề ép lên khiến cô suýt chút nữa không thở được.

Từ Úc duỗi cánh tay dài ra bật đèn ở đầu giường “tạch” một tiếng, lúc này ánh đèn mới chiếu sáng khuôn mặt và cơ thể của cả hai người bọn họ.

Cô chống tay lên lồng ngực ướt sũng của anh rồi nhẹ nhàng hỏi: “Không lạnh à? Giữa mùa đông mà cả người toàn là nước.”

Từ Úc đứng dậy rồi thuận tay kéo Tô An Hi lên, sau đó anh vuốt cằm cô rồi nói: “Cởi cho anh.”

Tô An Hi thầm cắn môi, sau đó cô đưa tay vòng ra vạt áo sau lưng anh rồi nhấc lên. Nhưng một giây sau lúc cô còn chưa kịp phản ứng, áo len trên người cô cũng đã bị anh nhánh chóng kéo lên, rồi cả cả nó và áo may ô của anh đều cùng rơi xuống giường.

Tay Từ Úc châm lửa khắp nơi trên người Tô An Hi, mỗi nơi được hôn lên trên da thịt trắng tuyết ấy đều xuất hiện vết tích chỉ thuộc về mình anh.

Tô An Hi khó nhịn mà rên thành tiếng: “Ưm… Từ Úc, anh đừng…”

Tiếng cười trầm thấp của Từ Úc vang lên trước ngực cô, anh ôm Tô An Hi rồi mắt đối mắt với cô, sau đó hôn lên bờ môi kia rồi hỏi trong khoảng cách gần kề: “Đừng thế nào, hửm?”

Tô An Hi đẩy Từ Úc rồi liếc anh: “Anh nói xem một quân nhân ở biên thùy sao lại học được kiểu khiêu khích này?”

“Đàn ông trong chuyện này không thầy cũng tự hiểu.” Từ Úc vuốt nhẹ chóp mũi của Tô An Hi rồi thấy biểu cảm của cô hơi thay đổi. Đôi mắt sắc của anh hơi thu lại, sau đó cũng cúi xuống nhìn ngực trái của mình.

Từ Úc bất giác đưa tay che ngực của mình rồi cười nhẹ: “Không có gì đẹp để xem cả.”

Tô An Hi lắc đầu, tiếp đó hốc mắt cô cũng chợt nóng lên. Cô đưa tay phủ lên mu bàn tay Từ Úc rồi nhìn anh: “Để em nhìn xem.”

Từ Úc cũng biết cả người đầy vết thương này của mình trốn không thoát. Trừ khi anh không làm với nha đầu này, nếu không sớm muộn cũng bị cô nhìn thấy thôi.

Anh bỏ tay ra rồi cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhõm: “Quân nhân sao có thể không bị thương, đây đều là quân công chương.”

Ngón tay của Tô An Hi trượt trên vết sẹo cũ kéo dài trên ngực trái kia của anh mà nước mắt cứ đua nhau chảy ra. Sau đó cô ngước mắt nhìn anh: “Hạ Tuấn Nam nói vết thương này suýt lấy mạng anh, đúng là dài thật.”

“Thằng nhóc kia.” Từ Úc thấy Tô An Hi chảy nước mắt thì đau lòng không thôi. Anh đưa môi tới hôn lên mắt cô, cũng vừa lúc nuốt xuống những giọt nước mắt còn lại của cô. Sau đó anh đối trán với cô mà hỏi: “Nói với em lúc nào?”

“Lần chẩn đoán điều trị lúc trước cho nhóm quân nhân các anh.” Tô An Hi hít hít mũi rồi trả lời.

Từ Úc nhớ lại rồi cong môi cười: “Bảo sao em nhất quyết bắt anh cởi quần áo.”

Tô An Hi bĩu môi rồi gật đầu: “Ừm.”

Từ Úc lại hôn lên môi cô một chút: “Cam đoan về sau sẽ quý trọng mạng sống, không để em phải lo, nhé?”

“Ừm.” Tô An Hi lại gật đầu sau đó hơi đẩy anh về phía sau mà ra lệnh: “Anh đứng lên em xem rốt cuộc có bao nhiêu vết sẹo.”

Từ Úc đâu có ngốc như thế, vất vả lắm mới dỗ được cô, lúc này anh sống chết không cho cô xem mà lại hôn xuống một cái: “Làm xong sẽ từ từ cho em xem.”

Lúc này bọn họ đều không mảnh vải quấn thân mà kiều diễm dưới ánh đèn, Từ Úc đỏ mắt nhìn Tô An Hi chăm chú như dòng lũ cuồn cuộn dưới lòng sông đẩy thuyền trôi nổi, mà lại như vòi rồng điên cuồng khi thì cuốn gió, khi lại phá tan mọi thứ.

“Tô An Hi, chuẩn bị xong chưa?”

“Có phải em bảo chưa chuẩn bị xong thì coi như thôi không?”

Từ Úc cười xấu xa mà không nói, anh hôn lên trán của cô, cùng với đó là trằn trọc và dây dưa không chút do dự…

“Tô An Hi, nói đi, ai đứng thứ nhất?” Thật lâu sau, anh khàn giọng hỏi một câu không đầu không đuôi.

Cổ họng Tô An Hi đã khản đặc lại rồi nhưng cô vẫn còn nhớ rõ việc này: “Anh vẫn… còn nhớ… A… Nhẹ… Nhẹ thôi.”

“Nói hay không?” Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn.

“Là bố em, em từng thắt cà vạt… ưm… cho ông ấy.”

Từ Úc vừa lòng thỏa ý, sau đó anh đột nhiên nhớ đến một việc nên nghiến răng nói: “Gọi ba ba.”

“Từ Úc… Anh…” Tô An Hi dở khóc dở cười.

“Em tưởng anh không biết à?” Từ Úc trầm giọng: “Có gọi không?”

“Ba ba…” Khốn kiếp.

“Ngoan.”

Tô An Hi tức phát khóc, nhưng vì không muốn chịu thảm cảnh nên khóc cũng phải nhịn lại…

Mà dưới ánh đèn ám muội kia, hai bóng dáng vẫn phập phồng lên xuống, trong không gian cũng ngập tràn hương vị tình ái.

Hết chương 53.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.