Úc Của Tôi Trở Về

Chương 67: Chương 67: Mạc Bỉnh Dương cậu quen không phải Mạc Bỉnh Dương thật




Biên tập: BộtNúi non trùng điệp sừng sững, đường xa gió lớn, từng đội viên đội đặc chiến được trang bị đầy đủ vũ trang đều đang ngồi trong xe chở lính. Tất cả bọn họ đều bôi thuốc màu khắp mặt và mặc áo giáp nghiêm chỉnh.

Từ Úc ngồi trên xe Jeep của cảnh sát vũ trang rồi yên lặng nhìn núi xanh trùng điệp và từng hàng cây vụt qua bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm ổn.

Trước khi xuất phát sẽ phải tắt tất cả các thiết bị liên hệ với bên ngoài, nhưng anh vẫn nhắn cho Tô An Hi một tin nói rằng mình đi làm nhiệm vụ. Dù sao lòng anh cũng biết rõ không thể lừa cô được, chi bằng nhắn cho cô một tin rồi tiện thể dặn dò một chút cũng tốt.

Đợi mấy phút vẫn chưa nhận được tin trả lời, anh đoán cô đang bận nên tắt điện thoại rồi chuẩn bị xuất phát.

Đến chân núi, Từ Úc mau chóng đi thẳng vào bộ chỉ huy tạm thời. Toàn bộ lãnh đạo của trung đoàn công an và cảnh sát vũ trang đều có mặt ở đây, anh chào tất cả rồi đi qua.

Sau khi ngồi xuống, anh đã chăm chú hỏi thăm tình hình trước mắt.

Căn cứ theo số liệu, bên công an và cảnh sát vũ trang kiểm lâm đã bố trí trạm gác trùng điệp ở biên giới, nếu nhóm nổi loạn kia xuất hiện thì nhất định sẽ bắt được.

Có điều từ hôm qua tới giờ đã truy bắt gần một ngày đêm, căn cứ theo các vết tích và dấu chân để lại mà các nhóm truy bắt lần được, thì họ có lí do để tin rằng hiện giờ nhóm nổi loạn này đang đi ngược đường cũ mà chạy trốn theo hướng ngược lại.

Tay Từ Úc chỉ lên bản đồ, anh vừa bình tĩnh và tỉnh táo nhìn chỉ huy vừa di chuyển tay và nói: “Theo như lời thủ trưởng nói thì căn cứ theo tuyến đường chạy trốn ngược lại sẽ có ba lối rẽ. Đường này thông lên đỉnh núi tuyết, môi trường khắc nghiệt đồng thời cũng hao phí thể lực, bọn chúng chạy trốn thời gian dài như thế chắc hẳn sẽ không đi được. Đầu này phải vượt qua cửa sông, nhưng chắc hẳn sông mùa này đã đóng băng rồi, chỉ cần sơ sảy là sẽ rơi xuống kẽ nứt của băng, có lẽ bọn chúng cũng sẽ không chọn đường này. Mà đường lớn lên núi duy nhất đã bị chúng ta chặn lại, vì thế bọn chúng chỉ còn đường sống duy nhất là ở đây.”

Cuối cùng ngón tay thon dài của anh chỉ vào một điểm, lập trình viên máy tính lập tức đối chiếu từ bản đồ mô phỏng đường núi lên màn hình lớn. Nhóm người nhìn lại thì thấy đường này là vách núi cheo leo nhưng vẫn vượt qua được, một đầu đường nhỏ còn thông về phía thôn Ngũ Phúc.

“Dù là vách núi cheo leo nhưng chúng ta cũng từng đi qua đây lúc huấn luyện đóng quân rồi, đúng là không có vấn đề gì lớn, mà có thể đám người này còn bố trí mai phục quân ta, chứng tỏ có người hiểu rất rõ địa hình nơi này. Mà quan trọng nhất là bọn chúng là kẻ liều mạng, chó cùng rứt giậu, dù chỉ còn một đường sống thôi chúng cũng sẽ thử.”

Chỉ huy trưởng thấy rõ tình hình trước mắt thì hỏi Từ Úc: “Tiểu Từ, cậu có ý gì?”

“Ôm cây đợi thỏ.”

Bốn chữ của Từ Úc phát ra mang theo âm vang, Hàn Khai Vân ngồi ở một bên cười cười, thằng nhóc này không hổ là mũi đao đầu của chi đội cảnh sát vũ cảnh Phương Tuyền bọn họ, một lời đã như chém đinh chặt thép.

“Được.” Chỉ huy trưởng gật đầu: “Vậy nhiệm vụ lần này giao cho đội đặc chiến các cậu.”

“Rõ.” Từ Úc chào theo kiểu quân đội rồi xoay người rời đi.

Sau đó, chỉ huy trưởng lại tiếp tục nhìn những người khác và nói: “Đội truy bắt còn lại tiếp tục truy lùng với lực lượng kiểm lâm, chúng ta không thể tha cho bất kì góc chết nào.”

Đúng lúc này, trong bộ đàm truyền tới tiếng nói: “Báo cáo chỉ huy trưởng, bắt được hai tên nổi loạn cầm súng. Theo lời khai của chúng thì bốn tên còn lại đang chạy trốn theo hướng vách núi về phía thôn Ngũ Phúc. Bọn chúng đang nắm trong tay vũ khí có tính sát thương lớn.”

Tiếng nói vừa dứt, nhóm người đã dồn dập đổ mắt về phía bóng lưng Từ Úc đang rời đi, rồi ánh mắt tất cả đều không hẹn mà toát ra vẻ tán thưởng.

Từ Úc vừa ra khỏi bộ chỉ huy thì đã đi ngay đến trước mặt các đội viên của mình. Anh lời ít ý nhiều nói rõ tình hình trước mắt, cuối cùng còn nói: “Đối phương nắm trong tay vũ khí sát thương lớn, mọi người phải cẩn thận, mọi hành động đều nghe theo chỉ huy, rõ chưa?”

“Rõ.”

Từ Úc gật đầu, đôi con ngươi đen đặc nhìn qua từng đội viên đội đặc chiến, bọn họ đều đang sục sôi chiến đấu, thế như chẻ tre.

Anh trầm giọng nói: “Nghe đây, hoàn thành nhiệm vụ một cách toàn vẹn, trở về báo tin với chỉ đạo viên Khâu của các cậu.”

“Vâng.”

“Lên xe, xuất phát.”



Tới chạng vạng tối, Tô An Hi mới bước ra từ phòng phẫu thuật. Cô cởi mũ và khẩu trang phẫu thuật xuống rồi liếc mắt đã thấy chân trời sẩm tối và cành khô dao động ngoài kia.

Cô thu hồi tầm mắt rồi tiện tay bóp bóp gáy và đi kí tên.

Lúc cô về đến khoa cấp cứu thì vừa hay gặp được Liêu Chí Bình. Anh ta thấy cô mệt mỏi nên tốt bụng đưa tay định bóp vai giúp nhưng lại bị gạt ra.

“Đừng động tay động chân, cậu là người có vợ, tôi là phụ nữ có chồng, cẩn thận bị đồn đại.” Tô An Hi vừa nói vừa đi về phía phòng làm việc.

Liêu Chí Bình phì cười với vẻ có lòng tốt mà không được đền đáp: “Trước khi cậu tằng tịu với Từ Úc thì vẫn kề vai sát cánh với tôi mà không bị đồn đại gì, bây giờ lại nói với tôi là bị đồn đại. Tô An Hi, coi như tôi hiểu rõ cậu rồi.”

Tô An Hi buồn cười mà liếc Liêu Chí Bình rồi cười hỏi: “Hiểu rõ tôi cái gì?”

“Trọng sắc khinh bạn.” Liêu Chí Bình cố tình thể hiện vẻ tức giận và bất bình.

“Tôi đúng thế mà!” Tô An Hi cười ha ha mà khẳng định, sau đó đi thẳng vào văn phòng.

Đến lúc này Liêu Chí Bình vẫn im lặng, anh ta đi thẳng đến bên bàn rồi cầm cốc lên hứng nước, sau đó đứng uống no nước bên cạnh bình nước nóng lạnh, coi như hóa bi thương thành lượng nước vậy.

Tô An Hi vừa ngồi xuống ghế đã tiện tay mở ngăn kéo và lấy điện thoại ra, cô mở màn hình lên thì đã thấy một tin nhắn của Từ Úc.

Cô ấn mở thì thấy bốn chữ lời ít ý nhiều: Đi làm nhiệm vụ.

Tô An Hi vẫn gọi điện thoại qua để thử vận may nhưng đúng là đã tắt máy rồi.

Cô đành gửi lại một tin nhắn cho Từ Úc, bảo anh hoàn thành nhiệm vụ thì báo bình an cho cô ngay.

Liêu Chí Bình đứng ngay cạnh bình nước nóng lạnh nên trông thấy thay đổi biểu cảm của Tô An Hi, lúc này cô đang cầm điện thoại đến ngẩn người, mà ngơ ngẩn như thế không giống cô chút nào.

“Sao thế?” Anh ta hỏi.

“Không sao.” Tô An Hi lấy lại tinh thần rồi để điện thoại xuống bàn, sau đó cũng cầm cốc đi ra hứng nước.

Mới uống được hai ngụm, chủ nhiệm Nghiêm vừa về gặp được Tô An Hi đã nói: “Tiểu Tô, may quá mà thấy cô, viện phó Trương gọi cô đấy, có lẽ đơn xin nghỉ phép của cô được duyệt rồi.”

Tô An Hi vui mừng rồi gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh, chủ nghiệm Nghiêm.”

“Khách khí làm gì, mau đi đi.”

Tô An Hi nhét cốc vào tay Liêu Chí Bình, sau đó đắc ý nháy mắt ra hiệu với anh ta rồi nhanh chân ra khỏi văn phòng.

Liêu Chí Bình thầm rên rỉ trong miệng rồi đặt cốc giữ nhiệt của Tô An Hi xuống mặt bàn. Anh ta khinh bỉ nhìn ảnh Tô An Hi mặc quân trang trên mặt bàn rồi xoay người về chỗ của mình để nghỉ ngơi.



Tô An Hi mặt đầy ý cười khi đi ra từ văn phòng của viện phó Trương, quả nhiên đơn xin nghỉ phép của cô đã được duyệt rồi.

Vừa rồi viện phó Trương còn trêu cô là nghe nói đội trưởng Từ về rồi, đơn xin nghỉ phép này của cô cũng được duyệt, có phải chuẩn bị có báo cáo kết hôn rồi không?

Tô An Hi cười khổ nói Từ Úc đi làm nhiệm vụ khẩn cấp, cô đang chuẩn bị ngàn dặm tìm chồng.

Vì đùa như vậy nên viện phó Trương cũng hùa theo, hai người lại nói chuyện thêm một lúc. Viện phó Trương chuẩn bị rời khỏi bệnh viện nên vừa nói chuyện phiếm với Tô An Hi vừa đi ra khỏi phòng phó viện trưởng.

Lúc cô về văn phòng lần nữa thì không còn ai cả, có lẽ Liêu Chí Bình lại có ca cấp cứu nên người cũng không còn ở đây nữa.

Từ ngày mai Tô An Hi sẽ bắt đầu nghỉ ngơi chính thức, mà bây giờ cũng nên tan làm rồi. Cô vốn định báo với Liêu Chí Bình một tiếng nhưng người lại không có ở đây, được rồi, về rồi liên hệ sau vậy.

Cô thay quần áo và thu dọn đồ đạc cá nhân xong thì trời bên ngoài đã tối hẳn.

Không rõ tại sao Tô An Hi luôn thấy bầu trời hôm nay rất tối, không phải kiểu tối xanh đậm thường ngày mà là đen đặc như mực khiến người ta phải sợ hãi.

Tô An Hi lấy lại tinh thần rồi đi đến khu nội trú, cô định trước khi đi sẽ tới xem Mạc Bỉnh Dương còn dưỡng thương ở bệnh viện không.

Ai ngờ lúc đến khu nội trú thì y tá nói sáng sớm nay anh ta đã làm thủ tục xuất viện và đi rồi.

Tô An Hi thấy hơi bồn chồn, sao người này xuất viện mà cũng không nói một lời?

Cô vừa đi về phía bãi đỗ xe vừa gọi điện cho Mạc Bỉnh Dương nhưng điện thoại của anh ta cũng tắt máy.

Đèn pha xe Q5 sáng lên, cô cũng đã đi đến vị trí cũ. Lúc cô vừa kéo cửa ghế lái ra thì chuông điện thoại lại vang lên.

Cô nhìn tên trên màn hình thì cong môi cười rồi đứng cạnh xe nhận điện thoại.

Nhưng cô chưa kịp nói gì mà đầu bên kia đã lên tiếng: “Tô An Hi, cậu đang ở đâu?”

“Bệnh viện.” Tô An Hi nhận ra vẻ cấp bách và đứng đắn trong giọng Hàn Phóng nên hỏi ngược lại: “Sao thế?”

“Cậu nghe tôi nói đây, ở lại bệnh viện của cậu chứ đứng đi đâu cả.”

“Là thế nào?”

“Mạc Bỉnh Dương cậu quen không phải Mạc Bỉnh Dương thật, tôi sợ anh ta sẽ…” Điễn thoại của Hàn Phóng truyền đến tiếng ngắt kết nối “tút tút tút”, anh ấy tăng tốc lái xe: “A lô? A lô… Tô An Hi…”

Lúc gọi lại thì đã tắt máy.

Vào lúc này, huyệt Thái Dương của Tô An Hi đã lạnh buốt vì bị họng súng vô tình và cứng rắn đang chĩa vào. Cô đứng yên tại chỗ mà không cử động lung tung, điện thoại của cô đã rơi vào tay một người đàn ông khác từ lâu, mà cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta tắt máy đi.

Tô An Hi không quen hai gã đàn ông này.

“Các anh…”

Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy một vật cứng đập vào gáy mình, sau đó cả người và vật trước mắt đều dần dần hư ảo, sau đó là tối đen và hoàn toàn mất đi tri giác.



Từ Úc dẫn đội đặc chiến thành công hoàn thành nhiệm vụ lùng bắt thì đã là sáng hôm sau. Họ bố trí kín kẽ quanh vùng thông với thôn Ngũ Phúc, sau đó ẩn thân ở nơi hẻo lánh và mai phục suốt một đêm.

Cuối cùng tới lúc mặt trời ló dạng, bốn tên nổi loạn mới dần xuất hiện.

Lính bắn tỉa và đội đột kích phối hợp thật hoàn mỹ, cuối cùng đã thành công bắt giữ được bốn tên đó. Các chiến sĩ đều toàn vẹn, không một ai bị thương.

Một gã trong đó là kẻ cầm đầu của bọn chúng, hắn ta nhìn Từ Úc chằm chằm rồi cười ngang ngược mà cuồng vọng.

Cuối cùng trước khi bị bên công an mang đi, hắn ta còn để lại một câu: “Đội trưởng Từ đúng không? Mày cho là mày thắng thật à? Ha ha ha ha…”

Hết chương 66.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.