Úc Của Tôi Trở Về

Chương 19: Chương 19: Ôm… Công… Chúa Đấy!




Biên tập: Bột

Lúc y tá Tiểu Vương sợ tới mức không nói nên lời, đưa tay véo tay Liêu Chí Bình. Liêu Chí Bình vẫn đang rảnh rỗi tháo găng tay y tế, đột nhiên cách lớp quần áo lại cảm nhận được cánh tay bị véo hỏng.

“Y tá Vương, cô bình tĩnh một chút.” Liêu Chí Bình vừa kéo tay y tá Tiểu Vương vừa không thể làm gì hơn là cảnh cáo cô ấy: “Tôi là người có vợ.”

“Không phải, không phải.” Y tá Tiểu Vương lắc đầu rồi kéo Liêu Chí Bình ra ngoài: “Bác sĩ Tô về rồi.”

Liêu Chí Bình nghe xong thì cười ha ha: “Về thì về thôi, chẳng lẽ còn muốn tôi đốt pháo hoan nghênh cậu ấy?”

Cuối cùng y tá Tiểu Vương cũng túm được Liêu Chí Bình ra, sau đó mới buông tay. Liêu Chí Bình nhe răng trợn mắt vén tay áo lên xem, mẹ ơi, đã bị véo đỏ cả lên rồi.

Bên tai anh ta là âm thanh của y tá Tiểu Vương: “Anh nhìn xem bác sĩ Tô trở về thế nào?”

“Còn có thể về thế nào, không phải là bằng chân…” Liêu Chí Bình thầm liếc mắt, anh ta còn đang đau lòng cho da thịt của mình nhưng ngước mắt nhìn đã phải thốt lên: “Mẹ kiếp!”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cứ đứng đực tại chỗ như vậy. Mưa mới ngừng không bao lâu lại tí tách tí tách rơi xuống, từng lớp “đường trắng” dày đặc phủ lên đỉnh đầu bọn họ. Thế nhưng bọn họ vẫn đứng không nhúc nhích mà như pho tượng trong hàng quán.

“Chuyện lạ sao? Đội trường Từ vậy mà lại ôm bác sĩ Tô.” Y tá Tiểu Vương hâm mộ ra mặt, giọng điệu cũng có thêm vài phần xúc cảm của phụ nữ: “Lại còn là ôm công chúa, ôm… công… chúa đấy.”

“Thấy rồi.” Liêu Chí Bình chậm chạp đáp lại, sau đó để lộ ra nụ cười hiền từ của mẹ già.

Y tá Tiểu Vương nắm tay thành quyền để bên môi, nghi ngờ lẩm bẩm: “Không phải bác sĩ Tô không có hứng thú với đội trưởng Từ sao? Tiến triển nhanh như vậy từ lúc nào nhỉ?”

Liêu Chí Bình nghe được thì cười một tiếng rồi dùng ánh mắt nén bi thương với y tá Vương, sau đó đi lên nghênh đón hai người kia.

Tiến triển nhanh như vậy từ lúc nào? Ha ha, nói ra sợ sẽ dọa chết cô.

“Đây là thế nào?”

Liêu Chí Bình đi qua đã hỏi thăm. Anh ta cũng khá hiểu Tô An Hi, nếu không phải cực bất đắc dĩ, sao cô có thể để cho người ta ôm công chúa được, huống hồ người ôm còn là Từ Úc.

“Trẹo chân.” Tô An Hi nói xong thì vỗ vỗ vào vai Từ Úc, tỏ ý muốn xuống: “Được rồi, có lão Liêu ở đây, anh đi làm việc của anh đi.”

“Không thiếu mấy phút này.” Từ Úc nhìn Liêu Chí Bình, sau đó ôm Tô An Hi đi thẳng vào bên trong.

Liêu Chí Bình quay đầu nhìn hai người kia, lúc này mới chú ý có một chú chó chạy theo sau Từ Úc. Anh ta cười cười, cũng đi theo.

Căn cứ theo hướng tay Tô An Hi chỉ, Từ Úc đưa cô vào phòng khám rồi buông xuống. Liêu Chí Bình tiến vào đã thấy hai người họ nhìn nhau gần trong gang tấc, trông có vẻ như vẫn còn mạch cảm xúc nên anh ta xoay người theo quán tính, định ra ngoài đi dạo vài vòng.

“Liêu Chí Bình, cậu đi đâu?” Tô An Hi gọi Liêu Chí Bình lại.

Liêu Chí Bình thầm thở dài, xoay người chỉ bên ngoài: “Tôi ra ngoài xem chú chó kia có chạy mất không?”

“Chó sẽ không tự tiện rời đi nếu không có lệnh.” Từ Úc xoay người nhìn Liêu Chí Bình rồi nói với anh ta.

“Tôi hiểu, rất có kỉ luật.” Liêu Chí Bình thấy mình đúng là cái bóng đèn siêu chói mắt.

Từ Úc lại nhìn Tô An Hi: “Đi đây.”

Tô An Hi gật đầu nhẹ, không nói chuyện.

“Từ Úc.” Người đã quay ra ngoài, Tô An Hi mới gọi một câu không đau không ngứa khiến anh dừng chân, sau đó cô nói với anh: “Mọi việc đều phải cẩn thận.”

“Ừm.” Từ Úc đáp lại một tiếng nhàn nhạt bằng giọng mũi, sau đó nhanh chân bước khỏi phòng khám.

Liêu Chí Bình đi tới với vẻ mặt ‘cậu mau thành thật khai báo’ rồi hỏi: “Chuyện giữa hai người… là thế nào?”

“Tôi giúp đội đặc chiến bọn họ cứu một người sống sót, đội trưởng Từ biểu đạt cảm tạ mà thôi.” Tô An Hi nhanh nhẹn nói xong, sau đó nhíu mày nhìn về phía Liêu Chí Bình rồi chỉ chân mình: “Chân tôi đau lắm.”



Từ Úc lại lần nữa trở lại vị trí công tác ở nơi cứu viện, anh tiếp tục kề vai chiến đấu cùng các chiến hữu, Hỷ Lạc cũng gia nhập với nhóm chó tìm kiếm cứu nạn.

Mưa dường như còn lớn hơn so với lúc nãy, nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn lại gian khổ hơn một chút.

Nước sông cuồn cuộn ở bờ bên kia cũng là khu vực gặp nạn nghiêm trọng, nhưng với tình hình hiện tại chắc chắn không thể vượt sông bằng thuyền, bởi nhất định sẽ bị dòng lũ cuốn trôi.

Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy Chu Định Khôn và các đội viên của anh đều đứng chống nạnh, nhíu mày nhìn sang bờ sông đối diện, cả mấy người Từ Úc cũng đến đây.

“Lão Từ.” Chu Định Khôn nhìn chằm chằm Từ Úc, hỏi: “Cậu thấy phải vượt sông thế nào?”

Từ Úc nhìn về hoàn cảnh hung hiểm trước mắt, sau đó lại nhìn bốn phía rồi nói hai câu: “Nước phù sa không lên được tận núi, dùng dây thép làm cầu tạm vượt sông.”

Chu Định Khôn hiểu rõ rồi gật đầu, hai người không bàn mà hợp ý, anh ta lập tức hào sảng phát lệnh: “Trung đội tìm kiếm cứu nạn của đội phòng cháy chữa cháy thành phố Phương Tuyền dùng “zip-line” (1) vượt sông, người đi qua trước, chó tìm kiếm cứu nạn theo sau.”

(1) Zip-line: Một đường dây zip bao gồm một ròng rọc treo trên một cáp, thường được làm bằng thép không gỉ, được gắn trên một sườn dốc. Nó được thiết kế để cho phép một người sử dụng đẩy theo trọng lực để di chuyển từ trên xuống đáy cáp nghiêng bằng cách giữ hoặc gắn vào, ròng rọc di chuyển tự do.

“Rõ.” Các chiến sĩ đội phòng cháy chữa cháy hô vang tựa chuông lớn, như muốn đối kháng chính diện với dòng nước cuồn cuộn trước mắt.

“Trương Trung.” Từ Úc hô.

“Có, Từ đội.” Trương Trung cấp tốc chạy tới chờ chỉ thị.

Từ Úc chỉ đối diện: “Để lại một đội chờ lệnh, các chiến sĩ khác chuẩn bị vượt sông.”

“Rõ.”

Vượt sông bằng zip-line cũng không coi là việc quá khó với các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy và cảnh sát vũ trang, đặc biệt là đội đặc chiến vũ cảnh mấy người Từ Úc, bởi vượt nóc băng tường, leo núi lội nước là chuyện thường ngày với họ.

Chuyện trước mắt này đúng là không làm khó được bọn họ.

Thế nhưng nhóm chó nghiệp vụ lại không như vậy, dù chúng có thể bơi qua nhưng việc di chuyển trên cao này vẫn nằm ngoài bản năng huấn luyện của chúng. Đây cũng là lần đầu tiên chúng trải qua tình huống như vậy, nên sợ hãi là điều đương nhiên.

“Hỷ Lạc.” Từ Úc gọi một tiếng, Hỷ Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn về anh với ánh mắt lấp lánh.

Từ Úc ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn hai mắt của Hỷ Lạc, sau đó đưa tay chỉ những chú chó tìm kiếm cứu nạn đang vượt sông rồi hỏi nó: “Sợ không?”

Hỷ Lạc lắc hai tai nhìn sang, sau đó lập tức nhìn lại về phía Từ Úc, kêu lên hai tiếng “gâu gâu”.

Ồ, oai vệ hùng dũng, khí thế bừng bừng.

Từ Úc cười lên, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cả người Hỷ Lạc như tiếp thêm dũng khí cho nó. Anh vỗ vỗ lưng Hỷ Lạc, dịu dàng như dỗ bạn gái: “Cô bé ngoan.”

Sự thật đúng là như vậy, Hỷ Lạc thân kinh bách chiến vốn không sợ sông lớn. Dù lúc vượt sông đuôi nó cụp chặt xuống trông rất buồn cười, có điều vừa sang tới bờ bên kia lại là một cô bé mạnh mẽ.

Từ Úc dẫn Hỷ Lạc gia nhập với nhóm tìm kiếm cứu nạn. Sau khi nhóm chó tìm kiếm cứu nạn tìm được dấu hiệu của sự sống, nhóm chiến sĩ vũ cảnh lập tức chạy tới đào bằng tay, lần làm việc này là mười mấy tiếng không ngừng nghỉ.

Những chiến sĩ không nói một lời, tuy thở hổn hển nhưng vẫn tiếp tục công việc. Có người thể lực hao mòn tới không đi nổi, chỉ biết nằm rạp trên mặt đất mà thở. Có người vì đào đất cào đá mà phấn đấu quên mình, chân tay đều bị thương, đến mũi cũng bị trợt da.

Nhưng dù là vậy, cả nhóm bọn họ chỉ dám nghỉ ngơi một chút, sau đó lại đứng lên tiếp tục công việc tìm kiếm cứu nạn.

Hỷ Lạc trời sinh đã có khứu giác nhạy bén hơn bình thường, nó là chú chó nghiệp vụ ưu tú nhất. Giờ phút này cả người Hỷ Lạc cũng dính đầy bùn đất, ánh mắt bi thương, nó cũng phải chật vật lắm mới tìm được những người dân gặp nạn trong thôn, tuy khổ cực là vậy nhưng vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục tìm kiếm dấu vết.

Một nhóm những chiến sĩ thầm lặng như vậy, sao có thể không khiến cho người ta ngưỡng mộ.



Lúc Tô An Hi gặp lại Từ Úc đã là buổi chiều hôm sau. Có rất nhiều chiến sĩ phòng cháy chữa cháy và lính vũ cảnh xuất hiện ở nơi chữa bệnh, họ nếu không phải bị thương ngoài da thì cũng là kiệt sức mà ngất đi.

Chân Tô An Hi bị trẹo không nghiêm trọng, chỉ cần không dùng sức xoay cổ chân thì đi đường vẫn không thành vấn đề. Lại thêm bây giờ là thời khắc mấu chốt, vết thương nhỏ này của cô thật giống như chuyện vặt vãnh.

Vất vả giúp đỡ xong, cô gặp được Hạ Tuấn Nam, anh chàng này vô cùng lo lắng khi đỡ một bà lão đến cho cô xem thử. Kiểm tra xong thì thấy bà không có thương tích nào, chỉ là thần trí không rõ ràng, luôn lôi kéo cô rồi gọi con gái.

Vất vả lắm mới dỗ được bà đi ngủ, Tô An Hi nhìn bà lão tóc bạc ngủ yên bình trên giường bệnh rồi hỏi Hạ Tuấn Nam: “Đây là?”

Hạ Tuấn Nam thở dài: “Con gái bà ấy gặp nạn.”

Tô An Hi nghe xong thì cụp mắt, khẽ gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy.”

“Bác sĩ Tô, cô thật tốt.”

Tô An Hi nhìn về phía Hạ Tuấn Nam, cười một tiếng đắng chát: “Thiên tai vô tình nhưng nhân gian vẫn còn chữ tình. Ít nhất trước tai nạn, mỗi người đều rất tốt.”

Hạ Tuấn Nam thấy Tô An Hi nói đúng quá rồi nên liên tục gật đầu.

“Đúng rồi.” Tô An Hi nhìn về phía Hạ Tuấn Nam, không khỏi hỏi: “Tôi thấy các chiến hữu đội đặc chiến mấy cậu đều đang ở nơi cứu nạn, sao cậu lại làm công tác hậu cần?”

Nhắc đến chuyện này Hạ Tuấn Nam chỉ biết than thở, Tô An Hi đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cậu ta nói nhỏ thôi. Sau đó cô mới nghe Hạ Tuấn Nam thấp giọng nói: “Còn không phải do Từ đội.”

“Từ đội?”

Hạ Tuấn Nam gật đầu: “Thể năng của tôi không tốt lắm, Từ đội không cho tôi đi.”

“Đó là anh ấy quan tâm cậu.”

“Tôi cũng biết là thế.” Hạ Tuấn Nam gãi trán: “Nhưng tôi cảm thấy mình rất vô dụng, không giúp đỡ được gì.”

Tô An Hi từ chối cho ý kiến: “Từ đội của các cậu cũng không phải nhà từ thiện, nếu cậu thực sự không có bản lĩnh, anh ấy sẽ không giữ cậu lại đội đặc chiến. Cậu nhất định có chỗ hơn người.”

“Có lẽ vậy.” Hạ Tuấn Nam cười xấu hổ. Dừng lại một chút, cậu ta nhìn về phía Tô An Hi, nói: “Bác sĩ Tô, cô rất hiểu Từ đội đấy nhé!”

Tô An Hi ngước mắt nhìn, chuyện này mà cũng kéo lên người cô được?

“Tôi đi xem người bệnh, cậu không có việc gì thì trông bà cụ đi!” Tô An Hi nói xong thì đứng dậy cài ống nghe lên cổ, nói với Hạ Tuấn Nam.

Hạ Tuấn Nam biết Tô An Hi rất bận nên cũng không dám trì hoãn việc của cô, cậu ta liên tục gật đầu: “Bác sĩ Tô cứ yên tâm đi đi!”

Tô An Hi đi tới phòng bệnh tạm thời xem tình hình của người bệnh mới đưa đến lúc sáng, cô phân phó y tá Tiểu Vương thường xuyên để ý tới người bệnh đó. Lúc ra ngoài, Tô An Hi thấy trời không mưa nên quỷ thần xui khiến thế nào lại đi ra ngoài.

Từ Úc đưa Hỷ Lạc tới nghỉ ngơi trên bãi đất trống hơi khuất đằng sau nơi chữa bệnh. Anh dùng nước rửa bàn chân bị bẩn của Hỷ Lạc, sau đó thấy vết thương do đá sượt qua trên đùi thì lấy cồn i-ốt xin ở chỗ y tá khử trùng cho nó.

Trông Hỷ Lạc có vẻ rất không vui, rất đau buồn, mắt cô nhóc còn rưng rưng khiến người ta đau lòng.

Từ Úc nhìn cô nhóc thì không khỏi thở dài, anh bỏ tăm bông trên tay xuống, sau đó dùng hay tay đỡ lấy mặt Hỷ Lạc, nhẹ nhàng khích lệ nó: “Không sao, mày đã làm rất tốt rồi.”

“Phụt…”

Từ Úc ngẩng đầu lên thì thấy người lúc đầu đang dựa vào gốc cây sát vách là Tô An Hi, giờ phút này đang đi về phía anh.

“Vừa có con muỗi bay vào miệng em.” Tô An Hi vừa chậm rãi đi qua vừa giải thích.

Từ Úc cong khóe môi, có điều…

“Gâu gâu gâu gâu…”

Tô An Hi bất đắc dĩ phải dừng cách đó ba bước.

Hỷ Lạc, mày vẫn nên tiếp tục đau buồn đi!

Hết chương 19.

Lời của tác giả:

An Hi: Có con muỗi bay vào trong miệng em.

Úc ca: Con muỗi kia chính là anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.