Úc Nhiễm Trần

Chương 4: Chương 4




Edit: Nagi Maria

(Có nhân vật mới, mình sẽ không dùng nhân xưng hắn, y, ngươi, để nói nữa, mình dùng thẳng tên luôn, vậy cho đỡ loạn. Nhưng có mấy đoạn a main tự thuật, mình dùng nhân xưng “ta” như cũ ^^)

Ngưng Vương đối với ta quả thật rất tốt, lúc đó biết Tiểu Chiêu bị kích động, ta lại uống thuốc độc, tuy đã uống giải dược, nhưng ta không thể nói được nữa. Mỗi ngày Ngưng Vương cứ quây quẩn bên cạnh ta, hết bắt ta ăn lại lừa ta uống, ta cũng không giận, cũng không thấy phiền gì, ta chỉ ngoan ngoãn nghe lời, thuận theo Ngưng Vương. Nhưng ta như vậy lại khiến hắn cau mày ngờ vực.

Cuối cùng vào một ngày, hắn nhìn ta hét to: “Ngươi không phải là Tiểu Chiêu! Ngươi không phải Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu sẽ không như vậy!” Ta sợ, không phải ta sợ hắn phát hiện ra ta là giả mà hại ta, ta sợ hắn biết ta không phải Tiểu Chiêu thì hắn sẽ không tha cho bọn họ, ta không cần, bọn họ, bọn họ thật vất vả mới được hạnh phúc bên nhau không phải sao? Hạnh phúc của bọn họ là do ta cho, là do ta tác thành cho họ, vì thế dù ngươi là Ngưng Vương ta cũng không cho phép ngươi phá họ.

Ta lo lắng, nắm lên đôi đũa trên bàn, ngay lập tức ta đâm thẳng vào ngực Ngưng Vương, máu liền chảy xuống, thấy máu ta lại cảm thấy sợ hãi.

Ở thế giới của Dương Phi Long, chỉ có ta là người đổ máu, ta chưa từng thấy người khác đổ máu. Nghe được Ngưng Vương kêu to lên, thị vệ liền chạy vào, ta lạnh run người nhanh chóng trốn vào góc tường, ta không muốn làm hắn bị thương, ta chỉ vì sợ hắn sẽ biết được sự thật mà làm hại đến Tiểu Chiêu, cho nên, cho nên ta mới……

Nhìn tay đầy huyết, ta dường như phát điên, nhưng mà ta không thể phát ra tiếng nào, chỉ có thể a a a a mà kêu. Nhưng ta biết, ta vừa khóc, vì bọn họ đã được hạnh phúc, ta vì họ đi thương tổn người khác, thì ra đây là cảm giác chết cũng không hối tiếc.

Ta là Tiểu Chiêu, ta không phải là Tiểu Chiêu……

Ta là thế thân của Tiểu Chiêu, chung quy ta cũng không phải Tiểu Chiêu.

Tiểu Chiêu là người hay nháo, nhưng ta thì không.

Tại sao, tại sao ta lại muốn đâm Ngưng Vương. Ta chạy đến bên cạnh Ngưng Vương, lấy tay chặn miệng vết thương đang không ngừng chảy máu, Ngưng Vương chỉ nhìn ta nhẹ nhàng nói: “Tiểu Chiêu, đừng sợ, không sao cả, Tiểu Chiêu, đừng lo lắng, là vì ta quá đa nghi”

Đại phu đã tới, bọn thị vệ biết Ngưng Vương vẫn yêu ta, nên không dám đuổi ta, huống chi hắn còn nắm chặt lấy tay ta không để ta đi. Lần đầu tiên ta cảm giác được một điều, hoá ra khi một người cần một người nào đó bên cạnh thì không nhất thiết phải dùng phương pháp bạo lực. Tay Ngưng Vương so với tay của Dương Phi Long còn to hơn và ấm hơn, nhưng hiện tại bàn tay này lại thật lạnh lẽo.

Ta không muốn, ta không hề muốn hại chết Ngưng Vương. Vì Ngưng Vương cũng giống như ta, đều là những người chịu đau khổ, nhưng giờ ta chỉ có thể để Dương Phi Long cùng Tiểu Chiêu hạnh phúc ở bên nhau. Vì vậy, Ngưng Vương không được phá họ, ta tình nguyện, ta tình nguyện thay thế Tiểu Chiêu để thương yêu Ngưng Vương, mặc dù trong lòng ta vẫn yêu hắn, yêu Dương Phi Long.

Sau một ngày một đêm, Ngưng Vương cuối cùng cũng tỉnh lại, ta ghé vào đầu giường nhìn Ngưng Vương, chớp mắt ta cũng không dám, vì sợ y sẽ chết. Nếu ta làm những chuyện này vì ngươi, liệu có ai yêu loại người như ta không? Phi Long? Ta biết ta chỉ là một thế thân, ta không phải Tiểu Chiêu của Phi Long, cũng không phải Tiểu Chiêu của Ngưng Vương. Ta muốn làm thế thân thật tốt, Ngưng Vương yêu Tiểu Chiêu đau khổ đến mức này, ta nhất định sẽ cố gắng làm Tiểu Chiêu của hắn thật tốt.

Nhìn mặt Ngưng Vương, vốn gương mặt phải anh tuấn tuấn tú, thế mà không hiểu vì lý do gì lại trở nên gầy yếu, ao hãm (hai má hóp lại, kiểu gầy đến mức xương mặt nhô ra khỏi má ý ^^).

Ta biết, lý do chắc hẳn là vì Tiểu Chiêu đi, ta sờ sờ mặt chính mình, mặt đầy sẹo, Tiểu Chiêu như vậy mà hắn cũng yêu sao? Như vậy càng khẳng định hắn yêu Tiểu Chiêu đến nhường nào, hắn sẽ không vì Tiểu Chiêu xấu xí mà vứt bỏ.

Ngưng Vương tỉnh lại, câu đầu tiên hắn nói chính là: “Thực xin lỗi, Tiểu Chiêu, doạ ngươi sợ rồi”

Nước mắt của ta rơi xuống, và ngày càng nhiều lên. Ta thực không muốn kết thúc ở đây, ta không muốn khổ sở nữa, cũng không muốn khóc nữa. Việc ta nói ra sự thật hay không, điều này hẳn là rất quan trọng đi, nhưng ta nghĩ đến thì liền không dám nghĩ nữa. Ta khóc thì cứ tiếp tục khóc, dù sao Phi Long cũng không ở đây, dù hắn ở đây, cũng sẽ không vì ta khóc mà lo lắng.

Ngưng Vương ngồi dậy, ôm ta thật chặt, tự tiếu phi tiếu nói: “Tiểu Chiêu, ngươi sẵn sàng khóc vì ta, vậy là trong lòng ngươi có ta. Ta biết, ta biết, nhất định tên khốn Dương Phi Long kia đã ức hiếp ngươi”

Đúng vậy, ta thực sự là bị tên Phi Long đó hiếp bức rất nhiều, ta cũng đã cam tâm tình nguyện để yêu tên Phi Long đó, không ngờ Tiểu Chiêu cũng… Cho nên, yêu hắn là do ta sai, ta khóc, chỉ vì ta bị tên Pho Long đó tổn thương, ta bị tên Phi Long đó thương tổn, và giờ ta lại đến đây tổn thương ngươi, Ngưng Vương, thật xin lỗi.

Thật may mắn vì Ngưng Vương vẫn còn sống…

Nếu không ta cũng sẽ chết theo Ngưng Vương, ta biết Ngưng Vương chết thì sẽ có người đến lo cho hắn, nhưng ta thì không, ta chỉ là một thế thân bên người Ngưng Vương, không hơn không kém.

Cứ như vậy, hắn tiếp tục chăm sóc ta như trước, giống như trong phủ chưa từng xảy ra tranh cãi gì, ta im lặng hắn liền để ta yên lặng, ta muốn làm gì hắn để ta làm cái đó, hắn cũng không để ý đến sự biến hoá của Tiểu Chiêu, cứ một lòng mà yêu lấy Tiểu Chiêu của hắn.

Nhưng mà, sau ngày đó, cứ đến giờ cơm chiều là hắn đều sẽ ôm lấy tôi cùng ăn, ta chỉ thuận theo, hắn cũng chưa từng làm gì hơn.

Cảm thụ được tiếng tim đập của cả hai người, hô hấp cũng được hắn điều chỉnh rất đều đặn, ngực hắn không có rộng lớn giống như ngực tên Dương Phi Long, nhưng lại ấm áp hơn, rất ấm áp…

Riết cũng thành thói quen, có khi ta ở trong ngực Ngưng Vương đọc sách, có khi ở trong ngực hắn nói nhảm, tuy rằng chỉ phát ra tiếng ừ ừ, hắn cũng rất vui vẻ mà nghe. Ngưng Vương thường sờ lên mặt ta, dường như trong mắt mang theo vô vạn áy náy, ta biết, đó là cách hắn đối xứ với Tiểu Chiêu. Đôi khi cũng sẽ nói với ta đôi lời “Tiểu Chiêu, trước kia ngươi thích chơi đùa mọi nơi, hiện giờ lại học người khác học đòi văn vẻ, nhưng mà ta lại thích Tiểu Chiêu của bây giờ hơn”

Học đòi văn vẻ? Đọc sách viết chữ? Miệng khẽ mấp máy, nhưng lời thì không có phát ra được.

Đêm hôm đó, mọi thứ như một giấc mộng. trong mộng hai đứa bé trai vây quanh mẫu thân mình đòi đi đọc sách, nhưng trong nhà lại nghèo khổ, đừng nói đến đọc sách, ngay cả cơm cũng không đủ để ăn. Mẫu thân nhìn người đệ đệ nói, “Ngoan, đừng nghịch ngợm nữa, phụ thân hiện giờ không có tiền mua thuốc, con cùng ta đi đến một nơi nhé”. Đệ đệ vừa khóc lại vừa nháo, không chịu đi, ca ca lên nắm lấy tay mẹ, cười rồi nói, “Mẫu thân, ta đi thay đệ đệ, để đệ đệ ở nhà, đệ đệ hay nghịch ngợm, đi ra ngoài nhất định sẽ đòi mẫu thân mua cái này mua cái kia”. Đệ đệ vừa nghe đã không vui, thấy mẫu thân dẫn ca ca đi, đệ đệ vừa khóc vừa mắng ca ca biết mẫu thân có tiền nên đi mua đồ cùng mẫu thân, không còn cần đệ đệ này nữa. Ca ca chỉ cười cười, theo nương đi ra ngoài, không để ý đến đệ đệ hắn nữa. Từ đó về sau người ca ca không còn trở về nữa.

Trời đã sáng, tỉnh mộng, còn tưởng rằng trí nhớ là một khoảng trống, không ngờ lại nhớ đến chuyện này. Vị ca ca kia vẫn không hề thay đổi, thay đổi là đệ đệ của hắn, nhưng thật ra đệ đệ của hắn đâu có thay đổi, đúng, lần này có lẽ là ca ca thay đổi rồi, là ca ca.

Những ngày bình an hạnh phúc cứ thế trôi qua, làm người ta cũng không để ý đến thời gian đang dần trôi, tuy là thời gian có thể quên, nhưng ta vẫn không thể quên được Dương Phi Long, không có cách nào để quên được hắn, tại sao a? Vì Ngưng Vương ư.

Mỗi ngày Ngưng Vương đối với Tiểu Chiêu đều là thâm tình dụng tâm, sợ bỏ ta nâng trên tay sẽ làm ta rớt, ngậm trong miệng sẽ sợ ta tan. Ngưng Vương cứ mỗi ngày ôn nhu, rất ấm áp, ta nhịn không được liền đem hắn so sánh với Dương Phi Long. Nhưng càng so ta lại càng sợ, Dương Phi Long trong lòng ta càng ngày càng mất dần, bóng dáng càng lúc càng mờ nhạt. Ta lo lắng, lại không biết làm thế nào, tại sao bóng của Phi Long lại bị thay dần bằng Ngưng Vương?

Ta bắt đầu không còn muốn gặp Dương Phi Long, không biết tại sao, ta lại muốn gặp Ngưng Vương nhiều hơn, Ngưng Vương cũng đã nhận ra, giờ đây ta cần hắn.

“Tiểu Chiêu, xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao? Ta tìm đại phu đến chữa cho ngươi”

“Tiểu Chiêu, sao lại không vui rồi? Có phải đồ ăn hôm nay không ngon không? Để ta đi đổi đầu bếp”

“Tiểu Chiêu, ngươi đã động lòng rồi đúng không?”

“Tiểu Chiêu, ngươi, chẳng lẽ ngươi chán ghét ta sao?”

Ta? Ta làm gì có tư cách mà chán ghét Ngưng Vương? Thật sự Tiểu Chiêu không hề thích Ngưng Vương. Ta làm sao mà trả lời đây? Ta không biết, lẩn trốn mấy ngày nay, cuối cùng ta vẫn không thể hiểu được, ta chỉ có thể ngoan ngoãn quay về làm thế thân của Tiểu Chiêu mà thôi.

“Tiểu Chiêu, ngươi làm ta sợ muốn chết, có biết không? Năm trước, vào ngày ngươi trở về bên ta, ngươi biến thành như vậy, ngươi có biết ta đã lo lắng thế nào không? Nếu ngươi lại rời bỏ ta lần nữa, ta không biết nên làm sao cho đúng nữa.”

Giọng nói rất chua xót, ta nghe đến đây thật đau lòng. Ta làm sao mà nói được đây, ta không thể nói cũng không thể mở miệng, dù rất muốn nói, nhưng ta phải nói gì, chẳng lẽ nói đúng rồi, Tiểu Chiêu của ngươi đã thay đổi rồi, đã biến thành một người khác, biến thành một nam xướng?

Không, ta không dám nhìn Ngưng Vương, chỉ cảm thấy một cơ thể càng ngày càng nóng đang tiếp cận ta. Đến khi Ngưng Vương hôn lên môi ta, ta mới phát hiện ra, hắn đã đến cực hạn rồi. Đúng a, thứ đó của hắn đang huyết khí phương cương, mỗi ngày bên cạnh người mình yêu, không bị kích thích mới là lạ.

“Ngày đí khi nhìn ngươi hôn hắn, ta thật chỉ muốn giết hắn thôi, hắn cùng ngươi ở cùng một chỗ lâu như vậy, ta thật rất lo ngươi sẽ không chịu theo ta trở về, ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều thế nào không? Lúc ngươi ngẩng đầu cười với ta, ta biết ta vạn kiếp bất phục” (không thể ngừng yêu được ý, chứ không phải là thù đến tận xương đâu ^^)

Ta ngây ra một lúc, Ngưng Vương chậm rãi cởi bỏ quần áo của ta, từ cổ rồi xuống thân, lúc mạnh, lúc nhẹ, lại trên xương quai xanh của ta lại gặm cắn, ta thở gấp, biết là hôm nay không thể chống đỡ được nữa.

“Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, ta yêu ngươi…” Một tiếng lại một tiếng, hắn tiến vào, rất đau, không biết tại sao hôm nay đằng sau lại đặc biệt đau

“Tiểu Chiêu, đừng khóc, đừng khóc” Liếm liếm nước mắt nơi khoé của mắt ta, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta “Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, ta sẽ dành cả đời để yêu ngươi, ngươi đừng không để ý đến ta như vậy, được không?”

Đêm nay, ta ngủ thực ngon, tỉnh lại mới phát hiện hắn đã rửa sạch giúp ta rồi. Lần đầu tiên, trừ Dương Phi Long, ta đều cự tuyệt những người khác, đáng ra ta nên từ chối, nhưng tại sao ta lại không làm thế? Hắn so với Dương Phi Long còn ôn nhu hơn gấp mấy lần, Dương Phi Long chỉ để ta tự sinh tự diệt, còn Ngưng Vương giúp ta rửa sạch sau khi làm, giúp ta mặc quần áo, giúp ta đắp chăn ấm.

Cuối cùng, ta đã biết, bóng dáng của Dương Phi Long đã biến mất trong lòng ta rồi.

Khóc, ta khóc, không phải vì vui mừng, mà là khổ sở, hoá ra đó là cách Ngưng Vương đối với người mình yêu sao? Nhưng, ta vẫn rất nhớ ngươi a, Phi Long… Rất nhớ ngươi và đệ đệ ta, không biết các ngươi sống thế nào? Có hạnh phúc không?

Ta nghĩ không phải ta không yêu Phi Long, mà là tấm lòng yêu ngươi của ta đã chết rồi, Phi Long à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.