CHƯƠNG 19
☆ Chú không xứng có được em ấy.
Từ trong trực thăng bước ra mấy người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm, cơ bắp lực lưỡng, cao lớn uy mãnh, yên lặng đứng phía sau Hàn Khiêm.
Áp lực cường đại làm Hàn Khiêm rất khó chịu.
Hàn Khiêm biết mình trị số vũ lực rất cao, thế nhưng anh cũng biết hai đấm không thể địch lại bốn chân, thân thủ của sáu gã mặc đồ đen không phải chỉ là hình thức.
Anh chỉ có thể im lặng lạnh lùng lên phi cơ, không hề chớp mắt, nhìn thoáng qua Thẩm Thiên Ngạo bên cạnh nhưng không hề cho đối phương một ánh mắt.
Tựa như sâu trong tim bị dùng lực đào một cái lỗ, gió lạnh đến tận xương từ trong đó thổi ra, anh cảm thấy cả người đều cứng ngắc, mũi khó chịu cay cay.
Thẩm Thiên Ngạo lén quan sát, thậm chí không dám nhìn tới bóng lưng của đối phương, hắn sợ phải nhìn thấy thái độ quyết tuyệt cứng rắn của anh.
Rõ ràng…. Hắn không phải cố ý…..
Hàn Khiêm sắp bị tức đến phun máu.
Bởi vì Thẩm Thiên Ngạo vĩnh viễn không nắm được trọng điểm, anh chưa từng vì đối phương mất trí nhớ quên mất anh mà tức giận, anh tức giận là bởi đối phương vẫn luôn không quan tâm đến cảm nhận của anh mà mạnh mẽ đem ý tưởng áp đặt lên người mình.
Tựa như hai người không phải cùng sống trong một thế giới.
Thế giới của Thẩm Thiên Ngạo chỉ gồm những thứ mà hắn hiểu rõ, không dung nạp thứ khác, cũng không dung nạp ý nghĩ của Hàn Khiêm.
Thẩm Thiên Ngạo nhốt Hàn Khiêm ở trong phòng ngủ.
“Tôi nói rồi, em trốn không khỏi lòng bàn tay của tôi.” Hắn hung hăng niết cằm Hàn Khiêm, từ trên cao nhìn xuống đối phương.
Hàn Khiêm mặt không đổi sắc nhìn hắn, “Đơn đả độc đấu, anh không phải đối thủ của tôi.”
Thẩm Thiên Ngạo : ……….
Thẩm Thiên Ngạo có chút ấm ức buông tay, quay mặt đi không nói lời nào ngồi xuống một bên.
Hàn Khiêm nghĩ lại một chút, lâu như vậy, có thể nhường đối phương một lần không ?
Thẩm Thiên Ngạo không để ý đến Hàn Khiêm, Hàn Khiêm cũng mặc kệ hắn, chính mình chuẩn bị đến nhà tắm tẩy rửa một chút.
Vừa mới đứng dậy đã bị Thẩm Thiên Ngạo khẩn trương nắm lấy cổ tay : “Em đi đâu vậy ?”
“Nhà vệ sinh.”
“Không được đi ! Tôi không cho phép em rời khỏi tầm mắt của tôi !” Vẻ mặt Thẩm Thiên Ngạo lạnh lùng, giọng nói thấp tới cực điểm, hắn vươn tay nắm lấy bả vai Hàn Khiêm, hung hăng đè đối phương xuống giường, nhanh chóng dùng cả tứ chi quấn lấy anh.
Hàn Khiêm nhíu mày, thế này anh căn bản không thể động đậy thân thể, cũng không cách nào hất Thẩm Thiên Ngạo ra khỏi người.
Hàn Khiêm : “Xuống ngay !”
Thẩm Thiên Ngạo : “Không xuống !”
Hàn Khiêm : “Vậy anh buông tay !”
Thẩm Thiên Ngạo : “Không buông ! Chết cũng không buông !”
Hàn Khiêm : “Anh muốn làm gì hả ?”
Thẩm Thiên Ngạo : “Muốn !”
Hàn Khiêm : ……..
“Anh rốt cuộc muốn làm gì !”
“Em !”
Thẩm Thiên Ngạo hùng hồn.
Lại quấn chặt hơn.
Hàn Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Ngạo, người kia có chút chột dạ liếc sang chỗ khác.
“Đi xuống !”
“Không xuống !”
“Buông tay !”
“Ứ!”
Hàn Khiêm cảm thấy mình không thể nói chuyện với hắn.
Trừng mắt xả hận nhìn Thẩm Thiên Ngạo vài lần, đối phương bày ra vẻ mặt chó bự nhìn chủ nhân làm cho người ta chống đỡ không nổi.
“Khiêm, đừng nổi giận mà.” Thẩm Thiên Ngạo cọ cọ lên người anh, lại cẩn thận hôn nhẹ lên môi anh một cái, “Thực sự tôi không cố ý quên em, vết thương của tôi vẫn chưa lành, em xem trán tôi còn băng nè.”
Hàn Khiêm không để ý hắn, giả bộ đáng thương anh cũng mặc, anh đây không ưng bộ dạng này của hắn.
“Ầm ầm ầm.” Cổng bị đập dồn dập vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nói lo lắng của thủ hạ, “Boss, Long tổng Hồ Điệp Nhi kéo người xông tới !”
Thẩm Thiên Ngạo biến sắc, còn chưa kịp đứng lên khỏi người Hàn Khiêm thì đã ầm một tiếng, cửa phòng bị đạp văng, Long Ngạo Thiên cùng Hồ Điệp Nhi trực tiếp phá cửa xông vào.
“Buông em ấy ra !” Vẻ mặt Long Ngạo Thiên khó coi đến cực điểm.
Thẩm Thiên Ngạo giống như tuyên bố quyền sở hữu bá đạo hôn lên trán Hàn Khiêm một cái, vừa lòng nhìn ánh mắt vụn vỡ của Long Ngạo Thiên, lúc này mới khí định thần nhàn chậm rãi đứng lên.
Hàn Khiêm nâng lên đùi phải, dùng sức đạp một cái lên lưng Thẩm Thiên Ngạo, oạch một tiếng, Thẩm Thiên Ngạo gục trên mặt đất.
“Không được tuỳ tiện chạm vào tôi.” Hàn Khiêm lãnh diễm cao quý.
Trước mặt tình địch lại bị mất mặt, Thẩm Thiên Ngạo đen mặt đứng lên, không dám quay đầu lại chọc Hàn Khiêm, chỉ có thể cảnh cáo Long Ngạo Thiên, “Long, anh đã cảnh cáo chú, Khiêm là người của anh, không cho phép chạm vào em ấy !”
Long Ngạo Thiên cũng cười lạnh, “Khiêm là cậu bé tốt đẹp như thế, chú vậy mà dám nhốt em ấy lại !”
Hàn Khiêm run lên, da gà da vịt rơi đầy đất.
“Khiêm tốt đẹp như vậy ! Thiện lương như vậy ! Tựa như pha lê ! Chú sao có thể tàn nhẫn với em ấy như vậy ! Chú đáng lẽ nên che chở em ấy bảo vệ em ấy cho em ấy tất cả ! Anh sẽ không giao Khiêm cho chú đâu ! Chú chỉ biết hết lần này đến lần khác thương tổn em ấy !”