CHƯƠNG 5
☆ Hàn Khiêm hổ khu nhất chấn.
[Hổ khu nhất chấn : Vốn là để chỉ sự giật mình chấn động, nhưng trong tiểu thuyết trên mạng lại có một nghĩa khác. “Hổ khu nhất chấn, toàn thân tản ra khí chất bá vương.” để diễn tả nhân vật dùng kỹ năng đặc hữu của mình để tự tăng khí thế, áp đảo tinh thần người khác, khiến người ta phải hàng phục. [Baidu Trong chương này vẫn để chỉ sự giật mình =))
Thẩm Thiên Ngạo cảm thấy mình bị dần đến nỗi xương cốt cũng phải rã ra.
Nhìn bóng dáng Hàn Khiêm rời khỏi nhà tắm, mắt hắn dần dần tối lại, thứ mà Thẩm Thiên Ngạo hắn muốn, chưa từng không có được !
Hàn Khiêm cực kì chán ghét lấy khăn mặt hung hăng lau khô trym bự của mình, đối phương nếu không cương anh còn không biết hai người kề sát một chỗ, lúc này thế nào cũng cảm thấy cả người mình không thoải mái, nghĩ nghĩ lại muốn tắm lại thêm lần nữa.
Đến khi lên giường trong đầu Hàn Khiêm vẫn còn dập dềnh, kẻ có tiền có sở thích rất kì quặc, phụ nữ còn chưa đủ, còn có hứng thú với đàn ông.
Thẩm Thiên Ngạo nối gót về đến phòng.
Hàn Khiêm ném chăn nệm lên người hắn, “Ngủ trên đất.”
Sau khi hiểu biết đầy đủ sự thoải mái của giường nằm và sự dơ hầy của nền xi măng, Thẩm Thiên Ngạo hoàn toàn không muốn mình sẽ chịu phải khổ sở như tối hôm qua một lần nữa, thầm nghĩ phải lên giường ngủ, nhất là hiện tại trên giường còn có người đàn ông mà hắn đang muốn chiếm lấy nữa.
Thẩm Thiên Ngạo bò lên giường, “Tôi muốn ngủ trên giường.”
Hàn Khiêm một cước đạp hắn xuống, “Cút.”
Thẩm Thiên Ngạo lại bò lên, “Mặt đất cứng lắm, tôi ngủ không được.”
Hàn Khiêm lại bồi thêm một đạp, “Tôi không phải gay.”
Thẩm Thiên Ngạo gắng gượng nín nhịn lửa giận trong lòng, một lần nữa bò lên, “Tôi muốn ngủ trên giường !”
Hàn Khiêm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chậm rãi đếm từ một tới mười, sau đó nói, “Lăn lên đi.”
Mặt không đổi sắc nằm ngủ trên giường, Thẩm Thiên Ngạo xoay người hướng mặt về phía Hàn Khiêm. Một cái giường đơn bé xíu lại bị hai người bất thường chen chúc, cần phải nằm sát rạt nhau mới có thể không bị lăn xuống, nhất là hai người đàn ông trưởng thành cao lớn, thể trọng không nhẹ, tựa hồ có thể nghe thấy chiếc giường sắt rẻ tiền phát ra âm thanh kháng nghị.
Nghĩ đến Thẩm Thiên Ngạo, Hàn Khiêm không dám loã thể ngủ, đứng dậy mặc vào một cái quần cộc và một cái áo ba lỗ mới nằm xuống. Việc chuyển trường cho em gái đã sắp xếp xong, chiều mai là có thể đi học, vé xe hôm nay cũng đã mua xong, ngày mai là có thể đưa mẹ đến thành phố bên cạnh chơi một chút cho khuây khoả.
Hàn Khiêm cũng nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng anh rất nhanh lại hút một ngụm khí lạnh, bởi vì Thẩm Thiên Ngạo khoát tay lên eo anh.
“Dừng tay !” Nghĩ đến Hàn mẫu cùng với em gái ở cách vách, Hàn Khiêm không muốn bọn họ biết chuyện cho nên đè thấp giọng cảnh cáo Thẩm Thiên Ngạo, đồng thời hung hăng nắm lấy bàn tay lộn xộn kia, “Có tin tôi băm tay anh ra không.”
Thẩm Thiên Ngạo cười nhẹ một tiếng, cũng đè thấp giọng nói, “Em nỡ sao ?”
Dứt lời, co chân lên, chen vào giữa hai chân Hàn Khiêm, dùng sức ma sát một chút nơi nào đó, trêu ghẹo, “Em cũng thích tôi làm vậy với em.”
Bố muốn mày bị liệt !
Hàn Khiêm bắt lấy cổ tay của Thẩm Thiên Ngạo, xoay người một cái, gập cánh tay móc qua cổ ép lên người hắn, “Có tin tôi đánh anh không ?”
Thẩm Thiên Ngạo đang định nói chuyện, em gái ở cách vách lại nghe thấy tiếng động bỗng nhiên mở miệng hỏi Hàn Khiêm, “Anh, anh làm sao vậy ?”
Thẩm Thiên Ngạo giật mình chấn động.
Thân thể mềm mại của Thẩm Thiên Ngạo run lên.
Giường sập.