edit: Lybt
——————————————————————————–
Quý Ngữ Phàm ngồi trên tảng đá nhìn bờ biển đối diện sinh hờn dỗi.
Hắn không nghĩ xuất môn, lại một lần nữa thua dưới uy hiếp và dụ dỗ của Diêm Cung Thiên, bị cường kéo ra bên ngoài đến làm hoạt động hưu nhàn.
Ai, vì cái gì mình không có cách với hắn?
So với việc hắn nắm lấy nhược điểm của mình, còn không bằng thẳng thắn thừa nhận thứ chân chính làm hắn phiền muộn chính là thái độ của mình.
Cậu thích hắn,có thói quen cho hắn tham gia cuộc sống của mình, nhưng này không có nghĩa là yêu? Nếu thật sự yêu cậu, vậy thái độ cậu hiện tại đối với hắn rốt cuộc tính cái gì?
Hắn rõ ràng là người yêu của cậu không phải sao? Nhưng cậu hiện tại ngay cả một câu đáp ứng cũng chưa nói, vừa không muốn đi tới, lại luyến tiếc lui, thầm nghĩ bảo trì hiện trạng, dung túng hắn đối với mình bá đạo,chiếu cố cùng ôn nhu quan tâm.
Thì ra nhưng lại là một người thích được chăm sóc,nhưng không thể khẳng định giá trị của người đó!
Cậu không muốn thừa nhận chính mình ích kỷ, lại không biết nên đáp lại như thế nào, bởi vì đã có thói quen bảo vệ mình, hai loại suy nghĩ bất đồng giống như một tấm mạng càng thu càng chặt, làm cho cậu không thở được.
Cậu muốn chạy trốn, thoát được rất xa, rời xa này cái võng làm cậu tức giận, nhưng trong lòng lại không tha.
Mình thật là một người ti tiện!
“Em lạnh không?”
thanh âm Diêm Cung Thiên thình lình buông ra đánh gãy suy nghĩ của hắn, Quý Ngữ Phàmmới phát hiện nguyên lai chính mình lại bất tri bất giác khoác lớp vỏ bọc lên mình.
Lắc lắc đầu, hắn chưa từng đem tầm mắt đời đến trên người Diêm Cung Thiên.
Lạnh không? Hắn luôn cảm thấy lạnh,rét lạnh giống như sớm tị thâm căn cố tồn tại trong cơ thể, vĩnh viễn không có thối lui một ngày lại một ngày, bắt đầu từ tám năm trước …
Hắn không tự chủ được rùng mình một cái. Không! Đừng nữa suy nghĩ.
“Tay ngươi luôn lạnh như vậy»
Nhìn hắn, Diêm Cung Thiên quan tâm đưa tay qua bao lấy bàn tay lạnh như băng, ấm áp tuân lệnh Quý Ngữ Phàm đình chỉ run rẩy.
“Tôi muốn biết em đang suy nghĩ gì, Ngữ Phàm.”Hắn quay đầu chăm chú nhìn Quý Ngữ Phàm thấp giọng nói: “em giống như luôn nghĩ rất nhiều chuyện.”
Quý Ngữ Phàm giật mình ngạc trong chốc lát, cúi đầu nhìn tay mình đang trong tay hắn, hít một hơi thật sâu. Miệng trương liễu trương, lại một câu nói không nên lời.
Qua một lúc lâu, cậu mới miễn cưỡng bài trừ một câu: “Ngươi tại nói bậy bạ gì đó?”
Quý Ngữ Phàm, ngươi thật sự là nhát gan lại yếu đuối!
“Ngươi lại giả ngu, đừng tưởng rằng ngươi lừa được ta.”Diêm Cung Thiên lộ ra nhất mạt cười tràn đầy tự tin, nửa thật nửa giả nhìn cậu tâm hoảng ý loạn, “Anh còn hiểu em hơn em nghĩ đấy.”
“Nga?”
“Ân…”Hắn kéo tay người đang cố thoát ra, nói: “đường cảm tình tập trung dài nhỏ, đại biểu em là người rất chuyên tình; lòng bàn tay văn đa tinh tế, nói cách khác ngươi rất dễ dàng suy nghĩ miên man, tự tìm phiền não.”
Quý Ngữ Phàm nhịn không được bị bộ dáng nghiêm trang của hắn nở nụ cười.”Còn có đâu?”
“Ân… Nửa năm trước ngươi gặp tình nhân cả đời ngươi, sẽ cùng hắn tư thủ cả đời.”Hắn nghiêm trang nói.
Nửa năm trước? Quý Ngữ Phàm ngây người. Đó không phải là hắn sao? Gia hỏa này!
“Ngươi bậy bạ!” nhất thời bên tai nóng lên muốn rút tay về, lại bị hắn cầm thật chặc.
“Chờ một chút, quan trọng nhất còn chưa nói.”
Diêm Cung Thiên tà mị cười, nhìn Quý Ngữ Phàm nhịp tim đột nhiên nhanh hơn.
“Còn có cái gì?”Không thể che dấu gương mawjrt ửng đỏ, hắn có chút ý xấu hổ cúi đầu dò xét cậu.
“bàn tay người…”Hắn lần thứ hai vặn bung lòng bàn tay của cậu thì thào nói: “Rất nhỏ, rất trắng.”
Lại là này đó nhàm chán? Quý Ngữ Phàm không khỏi cười .
“Tôi đã biết, anh có thể buông ra…”
Diêm Cung Thiên đột nhiên phủ thân đem môi dán tại lòng bàn tay Quý Ngữ Phàm.
Quý Ngữ Phàm ngốc lăng trong chốc lát, cả khuôn mặt nóng lên.”Ngươi như thế nào…”
Nói còn chưa nói xong, cả người đã rơi vào trong lòng Diêm Cung Thiên. Thân thể cứng còng trong nháy mắt, khí tức hắn bá đạo đã phủ lên môi cậu, nuốt hết lời cậu muốn nói.
Thân hình theo bản năng phản kháng, Quý Ngữ Phàm bối rối muốn đẩy ra hắn; nhưng Diêm đại khuyết lấy tay đỡ lấy lưng cậu không chút nào thả lỏng, cậu chỉ có thể tùy ý hắn bá đạo tàn sát bừa bãi.
“Không, ngô…” Diêm Cung Thiên từng đợt khẽ cắn,nhẹ hôn, duyện liếm dưới, cậu dần dần buông tha không giãy dụa.
Diêm Cung Thiên bất mãn dùng môi di chuyển, lưỡi hắn thấp nóng nhẹ nhàng trứ quết qua răng lợi Quý Ngữ Phàm.
Môi Quý Ngữ Phàm không tự chủ được khẽ mở, tùy ý lưỡi hắn mãnh liệt tiến nhanh thẳng, tiến thêm một bước đoạt lấy tham xúc.
Diêm Cung Thiên tham lam hưởng thụ ngọt ngào, dùng sức lại kịch liệt câu triền lưỡi cậu.
Quý Ngữ Phàm hô hấp dồn dập, mới nếm thử giao triền khiến cho cậu bắt đầu mê loạn vựng huyễn, khí tức Diêm Cung Thiên tràn ngập mũicậu, chiếm lĩnh khứu giác. Tay cậu chậm rãi bất giác vòng lấy cổ của hắn, mọi suy nghĩ chết lặng, chỉ còn một mảnh trắng xóa.
Hắn không ngừng hôn, một cái lại một cái hôn sâu, thẳng đến khi Quý Ngữ Phàm không thể thở dốc hắn mới buông ra; không ngừng hôn má cậu, bên môi, kế tiếp nhỏ vụn mà lưu luyến hôn.
Môi cậu so với hắn tưởng tượng càng ngọt, có thể dùng lời nói biểu đạt, hắn muốn hôn hắn cả đời, muốn cùng cậu mãi!
thân hình Quý Ngữ Phàm tại trong lòng ngực hơi hơi run rẩy, thật lâu không thể hoàn hồn.
“Ngữ phàm…”Diêm Cung Thiên ôm mặt người yêu, hôn trứ, quát trứ: “Chẳng lẽ em thật sự cảm thụ không đến tình ý của tôi sao?”
Quý Ngữ Phàm phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân trước mắt, lập tức cắn môi dưới, trong lòng trở mình khởi một trận chua sót.
Cậu làm sao có thể không rõ đâu?tình yêu của hắn, cậu đã sớm hiểu biết.
Nhưng là, cậu vẫn sợ hãi như trước.