Ủng Bão (Cái Ôm)

Chương 26: Chương 26




edit: Lybt

——————————————————————————–

ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Quý Ngữ Phàm ——

Bởi vì Diêm Cung Thiên kiên trì, Quý Ngữ Phàm bị bắt bỏ lại công việc chính đang tiến hành, mang trứ bút ký cùng máy tính bồi= Diêm Cung Thiên đến Châu Âu đi công tác và du ngoạn.

Giờ phút này, nơi bọn họ sở dừng lại là Endinburgh Anh quốc, là có đô thị đẹp nhất Châu Âu danh xưng là thủ phủ mĩ lệ, cũng là thủ phủ Scotland.

“Tôi đã trở về.”

“Sớm như vậy? Ngươi có khỏe không?”Quý Ngữ Phàm đem hồ sơ lưu trữ, cười đứng dậy hướng về phía hắn.

“Ân.”Diêm Cung Thiên buông bao công sự trong tay, buông ra cà- vạt cũng cởi áo khoác, tặng Quý Ngữ Phàm một cái hôn, nhíu mày nhìn bút ký trên bàn, “Ngươi hôm nay không đi ra ngoài?”

“Không muốn đi ra ngoài.”Quý Ngữ Phàm hơi hơi quyết khởi miệng, biết hắn vừa muốn nhắc đi nhắc lại. trước mặt Thiên, cậu càng ngày càng không che dấu tâm tình của mình, bừa bãi làm chính mình.

“Ngươi như vậy…”

“Đối thân thể không tốt, tôi biết.”cậu nhanh chóng tiếp lời. Hắn nói đến nói đi còn không đều là những lời này.

Diêm Cung Thiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn ái nhân. Ngữ Phàm ở trước mặt hắn càng ngày càng không có phòng bị, bất luận cảm xúc thế nào trực tiếp biểu đạt, bắt đầu hiểu được tùy hứng, cũng hiểu được phát tiết cảm xúc với hắn.

Cậu mở lòng với hắn, một chút cũng không có thành thục ổn trọng hai mươi lăm tuổi nên có, ngược lại giống thiếu niên thanh nộn, tùy hứng bừa bãi, giống như là muốn đòi những sủng nịch cậu chưa từng nhận được.

“Hôm nay là sinh nhật của ngươi.”Diêm Cung Thiên ôm thắt lưng cậu.

“Nga! Kia thì thế nào?”

“Ta muốn đưa ngươi một phần lễ vật.”Diêm Cung Thiên lộ ra nhất mạt cười tà tà.

“Không cần.” sao nóng như thế? da đầu Quý Ngữ Phàm run lên trả lời.

“Ngươi còn không có nghe đâu!”

“Tôi không thích nghe.”Quý Ngữ Phàmlẩm bẩm, “Dù sao cuối cùng ngươi nhất định sẽ thực hiện được.”

Diêm Cung Thiên cười to nhìn vẻ mặt đáng yêu của cậu, làm cho Quý Ngữ Phàm tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Ngươi cười cái gì?”Quý Ngữ Phàm hỏi.

Thấy bộ dáng ái nhân hờn dỗi đích, Diêm Cung Thiên lại cười không thể át, người được yêu quý thẹn quá thành giận xoay người muốn đi, hắn vội vàng một phen kéo cậu lại, cho cậu một cái hôn dài.

“Tôi yêu em.”

“Ngươi…”Quý Ngữ Phàm cắn cắn môi, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, đê tiện, luôn tại thời điểm cậu tức giận xuất những lời này trấn an cậu, cố tình lại hữu hiệu với cậu.

“Tôi tốt lắm lừa ta có phải hay không?” vậu không có mất hứng. Có lẽ là đáy lòng biết không quản mình tùy hứng như thế nào, Thiên đều có thể bao dung mình.

“Nói thật,lừa người thật sự vui lắm.”Hắn rất không nể tình trả lời như vậy.

“Diêm Cung Thiên!”Hắn rống giận.

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận.”Diêm Cung Thiên vội vàng hống trứ. Không có biện pháp, hắn rất thích xem Ngữ Phàm sinh khí ôi cái bộ dáng hờn dỗi này, Ngữ Phàm chỉ sợ không biết tính tình mình khởi xướng có bao nhiêu động lòng người đi?

“Ngươi —— “Quý Ngữ Phàm hung hăng trừng hắn, nhưng cũng tễ không ra nửa câu mắng chửi người. cậu không hờn giận rời khỏi cánh tay hắn, trở lại trước bàn ngồi xuống, tiếp tục chính mình công tác không hề để ý đến hắn.

“Ngữ Phàm.”Diêm Cung Thiên thật cẩn thận kêu một tiếng.

Quý Ngữ Phàmnhư cũ xao trứ bàn phím không để ý tới hắn.

Ai a! Cái này,ái nhân thật sự sinh khí.

“Ngữ Phàm…”Ai! Trước nhận sai đi!”Thật có lỗi, đừng tức giận, hôm nay là sinh nhật của ngươi.”

Tay sao bàn phím bỗng dưng ngừng lại. “Là ngươi bắt nạtta …” thanh âm ủy khuất nghẹn ngào truyền đến, quay đầu cũng không thèm nhìn hắn.

Xong đời! Như thế nào lại như vậy?

“Đừng khóc, đừng khóc, là tôi không tốt. Phải, đừng khóc a!”

Diêm Cung Thiên bối rối muốn kéo cậu lại, bất đắc dĩ Quý Ngữ Phàm như thế nào cũng không chịu quay người lại.

“Tôi không cần nói chuyện với anh!”cậu dỗi khóc thút thít nói.

Diêm Cung Thiên bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài ba tiếng.”Muốn như thế nào em mới không tức giận?”

Ngữ Phàm một khi tùy hứng đứng lên rất trẻ con, tất cả mọi người không thể tưởng được đi? Người kia là biên kịch Quý, ở trước mặt hắn sẽ giống hài tử như vậy.

Bất quá, chính hắn cũng không tưởng tượng được? Trước kia tự cho mình rất tự cao, coi trọng hợp thì đến, không hợp thì đi, thế nhưng sẽ như vậy ăn nói khép nép nói chuyện với tình nhân. Nếu để tình nhân trước kia của hắn thấy được, không sợ tới mức con mắt rơi xuống mới là lạ.

Quý Ngữ Phàm vẫn không thèm nhìn hắn, kính tự khóc trứ.

“Ngữ Phàm, ngươi đừng…”Dùng sức kéo thân hình Quý Ngữ Phàm, Diêm Cung Thiên trừng mắt to.

Này… nước mắt từ đâu đến a?

“Anh lừa tôi?”Hắn nghẹn trứ bực mình nói, vẻ mặt vặn vẹo nhìn người đang cười như hoa.

“Cái này huề nhau.”Quý Ngữ Phàm cười khanh khách không ngừng.

Cuối cùng cũng có một ngày hòa nhau! Không nghĩ tới hắn cũng có thể lừa đến Thiên.

“Không thể sinh khí.”cậu biếng nhác mà đem cánh tay treo đến trên vai Diêm Cung Thiên, như làm nũng nói: “Anh nói, hôm nay là sinh nhật của tôi a!”

Như thế nào có thể sinh khí? Hắn căn bản không có biện pháp sinh khí với Ngữ Phàm.

“Buổi tối cho ngươi biết.”Diêm Cung Thiên nâng gương mặt kiều mị kia lên cười tà nói.

“Buổi tối?”Quý Ngữ Phàm ngây người, nhanh chóng hiểu ý hắn, bỗng dưng xấu hổ đỏ mặt đẩy ra hắn.

“Hiện tại mới giữa ngọ, ngươi…”

“Nếu ngươi không kịp đợi trong lời nói, hiện tại cũng đúng.”Diêm Cung Thiên cố ý xuyên tạc lời của cậu, cười đến càng tà ác.

“Ai, ai không kịp đợi?” mặt Quý Ngữ Phàm càng đỏ hơn, uấn giận trừng khuôn mặt tuấn tú kia.

“Di? Chẳng lẽ ngươi không được sao?”Diêm Cung Thiên cố ý khiêu khích.

“Hừ! Chỉ sợ ngươi không được.” cậu thần tình đỏ bừng, lại vẫn như cũ không chịu thua địa lớn mật nói.

“Ai.”Diêm Cung Thiên làm ra vẻ địa thở dài, không có hảo ý đích nói: “Anh rất muốn lập tức nhận khiêu chiến, chính là muốn làm một chuyện trước.”

“Ân?”Công tác sao? Quý Ngữ Phàm nghi hoặc nhìn hắn.

“Không phải công tác.”Diêm Cung Thiên nhẹ hôn cậu, khiêu khích liếm. ” không, chuyện so với sánh công tác quan trọng hơn gấp trăm lần.”

Lại bị đánh lén. Quý Ngữ Phàm phản xạ tính liếm môi dưới, nhìn hắn.

“Lại nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nhịn không được trước ôm ngươi trên giường!”Nói xong, hắn lại nhịn không được hôn một cái.

“Có chuyện gì nói mau.”Trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, Quý Ngữ Phàm thật sự cúi đầu không nhìn hắn.

“Tôi yêu em.”

thâm tình chân thành tỏ vẻ, Quý Ngữ Phàm chính là sửng sốt ngẩng đầu. Chuyện rất trọng yếu… là chuyện này sao?

“Ngữ Phàm, yêu tôi sao?” khẽ vuốt cổ cậu hắn hỏi, Diêm Cung Thiên rất nghiêm túc.

“Không phải đã nói rồi sao?”Phất đỏ mặt, Quý Ngữ Phàm nột nột cúi đầu nhỏ giọng nói. Hắn cũng không giống Thiên, có thể dễ dàng như vậy mà đem lời này nói ra miệng.

“Tôi muốn nghe.”Nâng lên gương mặt ngượng ngùng của cậu mặt, Diêm Cung Thiên mang ý cười nhìn cậu.

“Tôi… anh …”Miệng mở lại đóng, Quý Ngữ Phàm mới dùng âm lượng nhỏ nhất nói: “Tôi cũng yêu anh.”

“Cái gì?”Nghe thấy thanh thanh âm văn nhuế của cậu, Diêm Cung Thiên chế nhạo hỏi.

Biết rõ con gì!

“Tôi…”Quý Ngữ Phàmkhông cam lòng trừng hắn, cắn cắn môi lớn tiếng nói: “Tôi cũng yêu anh!”Giống như dùng hết khí lực mới nói những lời này, khuôn mặt thanh tú thấp trướng tới đỏ bừng, như thế nào cũng không dám ngẩng đầu.

Diêm Cung Thiên vui cười,tình nhân này a, có thể nào không khiến người thương tiếc?

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Còn không mau nói?”Có chút xấu hổ buồn bực, Quý Ngữ Phàmrầu rĩ hỏi.

Mỗi lần như vậy! Kết quả cậu vẫn là bại bởi Thiên.

“Đúng là nên nói nhanh lên, nếu không liền không còn kịp rồi.”Diêm Cung Thiên thu hồi diễn chiêm, vẻ mặt đứng đắn nói: “Kỳ thật, tôi dự định đến giáo đường.”

“A?”Quý Ngữ Phàm giật mình lăng địa lặp lại nói: “Giáo đường?”

Dự định đi giáo đường làm chuyện gì… Di? Nên sẽ không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.