Ủng Bão (Cái Ôm)

Chương 7: Chương 7




Mãi cho đến sắc trời tối dần, Quý Ngữ Phàm mới bước ra cửa.

Thói quen thật là rất đáng sợ mỗi một sự kiện, Diêm Cung Thiên hơn hai tháng qua thỉnh thoảng hỏi han ân cần, nhưng lại khiến cho cậu đến hết ngày mới phát hiện đãu lâu chưa đi mua đồ ăn. Nếu không phải đã đói bụng, chắc là cậu không phát hiện trong tủ lạnh chỉ còn lại sữa có buổi sáng hôm nay Diêm Cung Thiên mang đến.

Nhìn nửa bình sữa còn lại, hắn lại như thế nào cũng không muốn động nó, đành phải xuất môn.

Không nên để cho hắn tiếp cận chính mình như vậy.ôm một bọc to, hắn vừa đi vừa muốn.

Hắn không thể, cũng không muốn lại làm cho mình lâm vào tình hình như vậy, hắn không muốn bỏ thói quen một người tồn tại, không nghĩ có điều chờ mong. Cùng với việc sau này sẽ thấy vẻ mặt hắn khinh thị mình, còn không bằng liền như vậy quên đi.

Đột nhiên, bên chân có một thanh âm rất nhỏ đánh gãy suy nghĩ của hắn, hắn quay đầu, dưới đèn đường mỏng manh thấy một vật thể mấp máy

Hạ thắt lưng nhìn kĩ, hắn thấy một bàn chân,con mèo vằn vàng. thân hình nhỏ lung lay lảo đảo không thể đứng vững, không ngừng té ngã lại bò lên, ý đồ túm lấy người đang ôm bọc đồ to kia.

Thật nhỏ. Hắn chăm chú nhìn đến Tiểu Miêu mễ, mới sinh ra không lâu đột nhiên theo đáy lòng dâng lên một cỗ thương tiếc. Nó thậm chí còn không có cai sữa đi, vì cái gì lại ở chỗ này đâu? Nên không phải là không cẩn thận dẫm phải?

Quý Ngữ Phàmđi vài bước tìm chung quanh, vẫn chưa thấy hoặc nghe thấy có thanh âm mèo vang lên trở lại. Hắn bế Tiểu Miêu đang chui vào cái túi lớn rơi dưới đất lên, để nó trong lòng bàn tay, tinh tế chăm chú nhìn con mèo.

“Theo anh về nhà được không?”Một cỗ xúc động, hắn mở miệng nói với con mèo trong bàn tay.

Mèo con trắc trứ đầu, không ngừng meo meo gọi, thanh âm kia như làm nũng lệnh Quý Ngữ Phàmkhông khỏi mỉm cười, cởi áo khoác mỏng nhẹ nhàng bao ở nó đi về nhà.

Hắn dùng chìa khóa mở cửa đi chung của dãy trọ, cùng vài người tiến vào thang máy,khi thang máy đang đi lên lại nghe được tiếng nói chuyện trầm thấp.

“Đúng vậy… Chính là hắn…”

“Là đồng tính luyến ái a.”

Tự cho là khe khẽ nói nhỏ lại lưng khiến Quý Ngữ Phàm cứng đờ.Tay ôm mèo nhỏ căng thẳng, âm thầm cắn răng, hô hấp dồn dập đứng lên.

“Thường thường có một nam nhân rất tuấn tú đến tìm hắn, tôi nghĩ nhất định là như vậy.”

“Hai nam nhân… Có điểm quái.”

“Hiện tại không phải rất nhiều sao? Ngạc nhiên.”

“Không phải, ngươi muốn hai nam nhân, không phải rất kỳ quái sao?”

“Hi, nhưng thật ra có điểm quái ác, bất quá bộ dạng hắn xinh đẹp như vậy…”

“Đổi lại, là nam nhân đều sẽ động tâm.”

“A, không biết người nhà của hắn sẽ nghĩ như thế nào ác…”

Thang máy vừa mở ra, Quý Ngữ Phàm lại không thể chịu đựng được liền xông ra ngoài.

Bộ dạng xinh đẹp như vậy…

Đô là bởi vì ngươi lớn lên giống nữ hài tử!

Là nam nhân đều tâm động.

Là ngươi câu dẫn người đích.

Không biết người nhà của hắn sẽ nghĩ như thế nào ác!

Mày làm mất hết danh dự nhà họ Quý chúng ta!

Hắn nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng vọng tiếng, cơ hồ làm hắn hư nhuyễn ngồi sụp xuống đất.

Không phải lỗi của tôi, không phải tôi… Không phải tôi a! Vì cái gì nói hắn như vậy, hắn rốt cuộc làm sai cái gì?

“Ngươi đi đâu vậy?”

Thanh âm quen thuộc truyền đến, Quý Ngữ Phàm kinh ngạc nhìn người đứng ở cửa phòng mình.

***

“Ngươi… Vì cái gì…”Quý Ngữ Phàm thì thào hỏi Diêm Cung Thiên.

Vì cái gì hắn lại ở chỗ này, hắn không phải bị mình chọc tức giận bỏ đi sao?

“Ta nghĩ chờ chúng ta bình tĩnh sẽ bàn lại… sắc mặt em như thế nào tái nhợt như vậy?”

Diêm Cung Thiên vươn tay liền muốn sờ mặt cậu, lại bị Quý Ngữ Phàm nhanh chóng lùi sau tránh ra.

“Ngươi đi.”Hắn cắn trứ nha, “Không cần lại đến.”Không cần lại lao vào cuộc sống của tôi

“Rốt cuộc sao lại thế này? Ngữ Phàm.”Diêm Cung Thiên vững vàng mở miệng. Hắn lần này là hạ quyết tâm thế nào cũng phải tìm ra đáp án mà cậu không thể nói, “Tôi không thể nhận yêu cầu như thế, trừ phi đáp án của em thuyết phục tôi.”

Sau khi hắn tức giận rời đi lại nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cậu. Hắn không nghĩ tới chính mình sẽ dọa cậu, hắn sớm nên hiểu được cậu sẽ chống cự, bắn ngược lại, sớm biết rằng không nên biểu hiện ra tức giận lớn như vậy. Hắn lần nữa tự nói với mình phải có kiên nhẫn, rồi lại nhất thời khống chế không được tình cảm cho nên đành phải rời đi trước để làm cho mình tỉnh táo lại.

“Tôi không cần bằng hữu, càng không cần người yêu, như vậy anh nghe rõ ràng rồi chứ?” sắc mặt Quý Ngữ Phàm tái nhợt, trong mắt lại thiểm trứ quang mang quyết liệt.”Hiện tại mời anh tránh ra, tôi muốn mở cửa.”

Diêm Cung Thiên suy nghĩ sâu xa trong chốc lát sau đó theo lời nghiêng thân mình, lại tại khi Quý Ngữ Phàm đem cửa mở racầm lấy cổ tay cậu, nắm chặt cậu, một tay kéo cậu vào phòng trong đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.