CHƯƠNG 8: KIM KHOA KÝ P2
“Đừng khóc! ! Ngươi, ngươi là nam nhân lại là hoàng đế, không thể vô dụng như vậy! ” y khóc khiến hắn thấy đầu nhức tâm đau, Ứng Thiên Dật đẩy y ra, không nhịn được quát!
“Ô…”
“Ngươi… Rất tức giận bị nam nhân trên dưới sờ soạng? ” Ứng Thiên Dật đột nhiên phát hiện loại suy nghĩ này Cao Cảnh Úc tương tự người bình thường, ôm một tia hy vọng hỏi. Chỉ mong trình độ biến thái của vị hoàng đế này còn chưa có sâu đến mức bất trị!
Cao Cảnh Úc vừa khóc vừa lắc đầu, đánh nát ảo tưởng cuối cùng này của Ứng Thiên Dật: “Mới không phải! Trẫm tức giận tại sao không phải là khanh làm! !”
“… ” Ứng Thiên Dật bị câu trả lời làm cho khiếp sợ đến ngây người, vừa thẹn vừa giận quay đầu đi, ra vẻ trấn định trách cứ: “Nói ngu ngốc gì hả! Ta… Ta không phải nữ nhân… Làm sao sẽ cảm thấy hứng thú với nam nhân!”
“Oa ———— “Cao Cảnh Úc trong một đêm chịu hai lần kích thích,rốt cuộc không thể nhịn được nữa lớn tiếng gào khóc!
“Im, im miệng! ” Ứng Thiên Dật luống cuống tay chân muốn che miệng Cao Cảnh Úc, nhưng làm sao cũng không ngăn được, dưới tình thế cấp bách, trong lúc bối rối dùng hai tay nắm chặt thân thể giãy giụa của Cao Cảnh Úc, không còn lựa chọn nào khác dùng môi ngăn chặn cái miệng đang nhiễu dân của Cao Cảnh Úc! ! ! !
“… ” không thể tin nổi trừng lớn mắt phượng, Cao Cảnh Úc như hòa tan trong lòng ngực vừa xa lạ vừa quen thuộc… …mãi đến.
“Yên tĩnh một chút được không? ” khuôn mặt đỏ ửng, Ứng Thiên Dật thở hổn hển kịch liệt, giống như vừa mới đánh trận xong.
“Đây… Là…”
“Đây là ngươi đang nằm mơ, nhớ kỹ! ! ” nhanh chóng cắt đứt ý nghĩ viển vông của Cao Cảnh Úc, Ứng Thiên Dật hiện tại chỉ muốn tìm một chỗ để hảo hảo giáo huấn bản thân!
Ánh mắt Cao Cảnh Úc chẳng những không vì lời nói tuyệt tình mà ảm đạm, ngược lại sáng lên!
“Ngươi đang xấu hổ! Ha ha —— trẫm hiểu ! Ngươi là xấu hổ!”
“Câm miệng của ngươi lại!”
“Ta càng muốn nói! Ngươi vẫn là bị mỹ mạo của trẫm mê hoặc! ” Cao Cảnh Úc hưng phấn, thật giống như vừa rồi bị ăn đậu hũ không phải là y: “Ta vẫn hoài nghi, làm sao có thể có người không bị vẻ đẹp khuynh quốc của trẫm mê hoặc! ! Rốt cục đã chứng minh! Mị lực của trẫm là không ai có thể ngăn cản!”
Chuyện rất nhanh bị đảo ngược, đầu óc Ứng Thiên Dật nhất thời trống rỗng, nhưng có một chút rất rõ ràng, hiện tại đánh vị hoàng đế này một trận là tuyệt đối không sai! ! Cho nên…
“Oa a! Ngươi ghen tị đến mức muốn hành thích vua sao? ! !”
“Ta, ta tại sao lại đi lo lắng cho loại người như ngươi! ! !”
“Ngươi lo lắng ta hả? Sợ sự tồn tại của ta làm ngươi ảm đạm vô quang sao?”
“Không sai! Nhân sinh của ta bởi vì có ngươi mới một mảnh thê lương! !”
“Ngươi… Bình tĩnh…”
“Ta sẽ làm cho ngươi biến thành rất yên lặng… Rất an tĩnh…”
“Này, dừng tay —— ”
Ngoài cửa sổ.
Sử quan mượn ánh trăng múa bút thành văn:
“… Toàn nghe thấy, hoàng đế và Thừa tướng quân thần hòa thuận, thủ đoạn bày tỏ tình cảm lại càng xưa nay chưa từng có… ” viết vài nét bút, tựa hồ như lương tâm sai khiến, sử quan phía sau tăng thêm một chuỗi chữ nhỏ…
“Thái sử công viết: ‘ Đời sau không nên noi theo…’ .”
Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ca nhẹ nhàng cảu đám chim sẻ, đây vốn là thời khắc đẹp nhất trong ngày, cư nhiên lại có người đại sát phong cảnh ở trong góc khóc thét. Mặc dù thanh âm kia giống như hoàng anh xuất cốc, uyển chuyển bay bổng, nhưng nghe lậu lại thấy đáng ghét!
Rốt cục, một thanh âm lạnh lẽo thoát tục vang lên, phá vỡ không khí nghẹt thở trong phòng: “Ngươi từ giờ sửu đêm qua khóc đến hiện tại, chẳng lẽ không thấy mệt sao?” nửa giễu cợt nửa quan tâm, Ứng Thiên Dật đưa đến một chén trà thơm. Cao Cảnh Úc ngồi xổm ở một bên, quả thật khóc lâu như vậy cũng thấy miệng đắng lưỡi khô, không chút suy nghĩ liền nhận lấy uống một ngụm lớn, sau đó cố gắng đem nước vừa uống bốc hơi đi ra ngoài, bất quá dưới hình thức lệ rơi.
Thật ra mọi chuyện sở dĩ phát triển thành như vậy, Ứng Thiên Dật cũng có trách nhiệm. Ai kêu hắn tối hôm qua tức giận đỏ mắt, đã quên vị hoàng đế vĩ đại này đánh chỗ nào cũng được, nhưng tuyệt không thể đánh vào mặt? ! Một lần không cẩn thận, ném bình hoa liền đập vào trán Cao Cảnh Úc, cho nên chuyện liền biến thành hiện tại, không cách nào thu thập! Mặc cho Ứng Thiên Dật khuyên như thế nào, uy hiếp ra làm sao, Cao Cảnh Úc chính là phối hợp khóc không nghỉ, trong đó có bao nhiêu chua xót sợ cũng chỉ có mình y rõ.
“Coi như ta thua được chưa, ngươi không cần khóc nữa! ! ! ” liếc mắt nhìn trời, Ứng Thừa tướng lúc này thật sự ân hận vì đã làm sai! “Cùng lắm thì lần sau ta tận lực không đánh vào mặt ngươi…”
“Còn có lần sau? ! ! ” Cao Cảnh Úc đang khóc liền rống lên một câu, ủy khuất co lại thân thể nhỏ yếu, một bộ dạng tiểu tức phụ bị ức hiếp, gạt người đồng tình!
“Vậy! Cứ để ta tự hủy dung bồi lại cho ngươi được chưa! ” không thể nhịn được nữa, Ứng Thiên Dật không lý trí nắm lên mảnh vỡ nhỏ chiến tích từ ngày hôm qua, hung hăng cắt lên tuấn nhan trong sáng không tì vết, trắng mịn như ngọc! ! ! ! !
Một giọt… Hai tích…
Trong phòng nháy mắt không một tiếng động, chỉ có máu tiên diễm nóng hổi, làm người ta hít thở không thông, lấy dáng vẻ ưu nhã mà bình tĩnh rơi đầy đất…tạo ra trên đất những đóa hoa đỏ tươi tuyệt mỹ mà quỷ dị…
Ứng Thiên Dật chưa bao giờ hối hận như thế về quyết định của mình! Nhưng hiện tại, hắn lại tình nguyện cả đời bị gọi ẻo lả, cũng không nguyện cắt lên người kia một cái!
Một mảnh sắc bén vô tình kia, chém lên bàn tay mềm mại như ngọc của Cao Cảnh Úc đang thế công như vũ bão ngăn chặn hành động của Ứng Thiên Dật ! ! !
Ngọc toái vô ngân… Ngân tại tâm gian.( ngọc vỡ không vết, vết trong tâm ngọc).
“Tại sao! ! ! ” không kiềm chế được nắm lấy đầu ngón tay vẫn đang chảy máu của Cao Cảnh Úc, Ứng Thiên Dật thanh âm khẽ phát run, ngay cả bản thân cũng không muốn tranh luận nữa.
“… ” Cao Cảnh Úc lưỡi lật hoa sen lúc này thành câm, nguyệt mi ( đôi mày hình trăng lưỡi liềm) nhăn lại thật chặt, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt, vô lực trả lời.
“Ngu ngốc! Ngươi chẳng lẽ không biết bị cắt như vậy sẽ rất đau sao? ! ! ! ” Ứng Thiên Dật chịu không được hành vi của y, càng không cách nào tha thứ cho mình, liền cuồng loạn mắng y! Mà câu nói của Cao Cảnh Úc lại khiến hắn đau lòng. Chỉ nghe trong thanh âm hư nhược truyền tới tiếng thở gấp: “Ngươi biết đau sao còn chém xuống?”
“… ” sau khi được ngăn lại, Ứng Thiên Dật chân tay luống cuống không biết nên phát tiết lửa giận và thương tiếc trong lòng như thế nào, chỉ trầm mặc.
“Ngươi nếu thật chém xuống… Mọi người sẽ nói trẫm là thắng không quang minh… … ” nhẹ hít vào một hơi, Cao Cảnh Úc vân đạm phong thanh giải thích.
“Đã, đã biết ngươi miệng chó không mọc được ngà voi! ! ” vội vàng theo những lời này trầm tĩnh xuống , Ứng Thiên Dật thầm cảm động vào tâm, không nói hai lời cởi xuống ngoại bào của mình…
Cao Cảnh Úc đang đau thổn thức không dứt, bởi vì hành động vô cùng to gan này của hắn mà trừng lớn mắt phượng: “Ngươi, ngươi không phải là muốn lấy thân báo đáp? ! !”
“Phi —— ” tuấn nhan đỏ bừng, Ứng Thiên Dật phảng phất như múa một điệu múa ưu mỹ nhẹ nhàng xé vạt áo sạch sẽ nhất bên mình, đem mảnh lụa trắng khiết như hạo nguyệt ôn nhu buộc vào cổ tay Cao Cảnh Úc. Trên mảnh lụa còn mơ hồ lưu lại mùi thơm của thân thể, tản ra hương U Lan, lay động chui vào trong đầu Cao Cảnh Úc, làm người ta xông hương mà say…
“Thiên Dật… ” hoàn toàn là dựa theo sự phát triển của một cuốn tiểu thuyết, Cao Cảnh Úc một cách tự nhiên ôm tới… Đáng tiếc, một giây sau…
“Ta nghĩ đến một ý kiến hay! ! ! ” không biết tâm tư rẽ đến nơi nào, Ứng Thiên Dật đột nhiên hưng phấn kinh hô một tiếng, làm Cao Cảnh Úc bị dọa động tác dừng lại giữa không trung!
“Cái gì, cái gì? !”
“Là… A! Ngươi cách ta gần như vậy làm gì? ! ” đang muốn giải thích, lại phát hiện Cao Cảnh Úc chẳng biết lúc nào đã “Dán ” đến phía sau hắn, không nhịn được đẩy y ra, ra vẻ thần bí nói tiếp: “Ngươi mới vừa nhắc ta một kế —— đổi trắng thay đen! ! !”
Cao Cảnh Úc có nghe không có hiểu gật đầu, ở trong lòng thầm hận chính mình lúc nào nhắc nhở hắn những thứ này? ! …
Phủ Thừa Tướng
Chạy một thân mồ hôi, thân thể đông lạnh như băng, Hứa Đình Hoan dở khóc dở cười xách hai cái đuôi cá, đang muốn đi vào tranh công, lại phát hiện không có một người, cảm thấy một trận gió vô tình thổi qua…
“Rốt cuộc lúc ta không có ở đây đã xảy ra chuyện gì? ! ! ! ” ngồi ở một bên, lăng lăng nhìn Ứng Thiên Dật đang ở trước bàn đọc sách bận rộn không nghỉ , Hứa Đình Hoan rốt cục bộc phát bất mãn sâu sắc cảm giác bị người ta bỏ quên! !
“… ” Ứng Thiên Dật ngay cả ngẩng đầu liếc gã một cái cũng không muốn lãng phí, tiếp tục múa bút thành văn!
“Dù sao ta tân tân khổ khổ đi xa như vậy xách cá tới đây! Hơn nữa đó là cá lư rất bổ, ta tự mình xuống nước vớt! ! ” vừa nghĩ tới chính mình sau lễ Trùng Dương lại vẫn xuống được nước, nước lạnh thấu xương, suýt nữa dóng băng, Hứa Đình Hoan càng cảm thấy không cam lòng! Thanh âm cũng không tự giác đề cao vài lần.
“Thật đúng lúc, chưng thật ngon rồi dâng lên cho hoàng thượng đi. “bút trong tay không thấy ngừng, thản nhiên phân phó nhưng trong lúc bận rộn lại lộ ra gì đó. Hứa Đình Hoan bắt bóng bắt gió ( lời nói, việc làm không căn cứ) dĩ nhiên sẽ không bỏ qua tin tức có tính chất bạo tạc như vậy, thân thể ngày càng nghiêng về phía trước, chiếm dụng hơn phân nửa cái bàn, giọng nói mập mờ hỏi: “Trong lúc ta đi không phát sinh chuyện gì chứ? ! ! !”
“Ngươi tại sao lại khẳng định như vậy? ” nhíu nhíu mày, Ứng Thiên Dật không nhịn được nữa để bút xuống, thở dài, nhìn xéo Hứa Đình Hoan đang cười vô cùng khoa trương.
“Kia còn phải nói! ! ! Ta mang đến là cá lư tiên! Là loại cá ăn vào sẽ sinh long hoạt hổ, mà không phải là thạch tín một ngụm liền chết lềnh bà lềnh bềnh! Nhưng ngươi còn nói ta bưng cho hoàng đế kia ăn? ! ! Có cái gì không đúng nha ” Hứa Đình Hoan nói xong liền lắc lắc đầu, đối với phân tích của mình rất là hài lòng.
Thấy thế, Ứng Thiên Dật nhíu mày không tỏ rõ ý kiến, trong tiếng nói thanh nhã lộ ra một tia nghiền ngẫm: “Nói như vậy, ngươi không có ý định thay ta đưa qua?”
“Dĩ nhiên, trừ phi tướng gia nguyện ý nói cho ta một chút thâm ý trong đó ” Hứa Đình Hoan dứt khoát ngồi lên trác tử, bày ra bộ dạng tiểu nhân thuần chất! Nghĩ rằng Ứng Thiên Dật sẽ không muốn nhìn thấy vị hoàng đế kia một giây! Đáng tiếc…
“Vậy cũng tốt. Ta tự mình đưa. ” tựa như trần thuật một cái đạo lý vô cùng đơn giản, Ứng Thiên Dật thản nhiên gật đầu, đứng dậy sửa sang lại cẩm y, nhẹ nhàng buộc lại mái tóc đen như mây, dáng điệu nhàn rỗi vui vẻ, không có nửa điểm mệt mỏi đi ra cửa.
“Chờ một chút! ! ! ” Hứa Đình Hoan bị hành động này hù cho biến thanh, vội vàng tiến nhanh mấy bước ngăn chặn ở trước cửa, thầm chảy mồ hôi lạnh, ôm một bọt hy vọng cuối cùng chất vấn: “Ngài không có gì muốn nói sao? ! ! !”
“Đúng vậy ngươi nhắc nhở ta… ” nghe được vấn đề, Ứng Thiên Dật hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó rất tự nhiên nhét bút lông trên bàn vào trong tay Hứa Đình Hoan.
“Thay ta viết tiếp, khi ta trở về phải làm xong. ” nói xong, cười xấu xa, cũng không quay đầu lại bỏ qua Hứa Đình Hoan đã hóa đá, hướng phòng bếp đi tới!
“… Xong… Trời sắp sập, đất sắp động, gà mái không đẻ trứng… ” Hứa Đình Hoan bị sự việc nghiêm trọng dọa cho nói năng lộn xộn, bắt đầu rất chân thành vì an nguy của thiên hạ bá tánh mà lo lắng! !
Không biết có phải đoán được suy nghĩ lúc này của gã hay không, Ứng Thiên Dật hảo tâm xoay người lại nhắc nhở gã một câu: “Ngươi lo thiên hạ trước không bằng trước thương chính mình, chỗ này còn có bốn trăm hai mươi bảy bài thi đang chờ ngươi.”
“Cái gì, cái gì? ! ! ! ” vài giây đồng hồ sau, thư phòng truyền đến tiếng kêu thảm của Hứa Đình Hoan… Đây chính là kết quả của việc lắm mồm… Một bên sử quan lắc đầu, thở dài viết chú giải lên quyển tập…
Hoàng cung
“Thiên Dật! ! Sao ngươi lại tới đây! ! ” Cao Cảnh Úc từ trên long sàng nhảy dựng lên, hiển nhiên ngay cả bản thân y cũng không tin Ứng Thiên Dật không bị truyền gọi có thể chủ động tới đây! !
Ở trong lòng lần thứ một vạn vì quyết định của mình mà hối hận, Ứng Thiên Dật cẩn thận bưng canh cá vẫn còn ấm, đưa đến trước mặt Cao Cảnh Úc.
“Uống đi. ” lạnh lùng nhắc nhở, Ứng Thiên Dật thuận tiện đưa canh cá lên.
“… Đây là cái gì… ” hoài nghi nhìn vật sền sệt không rõ sắc thái trước mắt, Cao Cảnh Úc không khẳng định hỏi.
“Canh cá lư. Rất bổ… ” mắt không để lại dấu vết liếc đến cổ tay trắng vẫn còn quấn vải của Cao Cảnh ÚC, Ứng Thiên Dật hơi thương tiếc trả lời.
“Ngươi xác định không phải là thạch tín? ” cẩn thận nhìn cái chén cách mình càng ngày càng gần, cảm động a cảm động, sau khi uống có bỏ mạng hay không!
“Ngươi đừng có dài dòng! Có thể độc chết lời của ngươi ta còn đợi tới hôm nay sao? ! ! ” không nhịn được quát một tiếng, ỨngThiên Dật dứt khoát đổ canh cá vào miệng Cao Cảnh Úc! ! !
Nhìn Cao Cảnh Úc khó khăn nuốt xuống ngụm canh cuối cùng, khuôn mặt vốn xinh đẹp lvốn tái nhợt giờ không còn chút máu, Ứng Thiên Dật cuối cùng có chút không giải thích được lẩm bẩm nói: “Làm sao lại giống như không có hiệu quả? Ta rõ ràng là dựa theo thực phổ chưng mà!”
Thật vất vả thuận khí,Cao Cảnh Úc hơi thở mong manh thở dài nói:
“Không sai… Không phải là thạch tín… Thạch tín… Không có độc như vậy đâu…”
“… ” có lẽ chính mình làm sai, nhưng hoàng đế này càng đáng chết hơn. đây là kết luận hôm nay Ứng Thiên Dật một lần nữa xác nhận.
Hoàng cung.
Bởi vì mấy ngày qua Ứng Thiên Dật bận việc khoa cử, mà Cao Cảnh Úc còn đang trong dư vị của sự kiện canh cá lư kia, hoàng cung rộng lớn rốt cục cũng thật vất vả nghênh đón sự thanh tĩnh…
Nhưng hôm nay mới hừng sáng, Cao Cảnh Úc còn đang mộng đẹp đã bị tiếng trống kinh thiên động địa chấn tỉnh! !
Che đi bộ ngực bị kinh sợ mà cảm thấy hít thở không thông, Cao Cảnh Úc yếu ớt không mặc nổi y phục lên người, nhẹ ôm áo ngủ bằng gấm che lại thân thể như ẩn như hiện, phất tay ra hiệu cho thái giám, nũng nịu chất vấn:
“Hôm nay sao… lại náo nhiệt như vậy…”
Vội vàng chạy tới hầu hạ, thái giám một bên cẩn thận dìu Cao Cảnh Úc, từ sau sự kiện “Canh cá lư ” thân thể có chút yếu ớt, một bên trả lời: “Bẩm hoàng thượng, đó là thanh âm kết thúc khoa thi.”
“… ” nghe vậy nguyệt mi hơi nhăn lại, Cao Cảnh Úc có chút hồ đồ lẩm bẩm: “Đã kết thúc? Chuyện khi nào a…”
“Sau khi Thừa tướng đại nhân đưa canh tới liền mở khoa thi. “thái giám nâng Cao Cảnh Úc giống như đồ sứ dễ vỡ dìu đến phía trước cửa sổ, chỉ vào đám người xa xa giải thích: “Sau đó Hoàng thượng nằm trên giường ba ngày không dậy nổi, khoa thi cứ như vậy kết thúc…”
“… ” cố gắng ở trong đầu vẫn còn hỗn loạn suy tư chốc lát, Cao Cảnh Úc bất mãn cong môi anh đào: “Thiên Dậ thật giảo hoạt! Hắn hại trẫm không thể đứng dậy, chính mình lại đi đoạt hết danh tiếng! ! ! Quả nhiên… Xinh đẹp là sai lầm a… …”
Không dám quấy rầy hoàng thượng nghĩ mình lại xót cho mình, thái giám khom người trở ra, lưu lại Cao Cảnh Úc nhìn vạn dặm trời quang, thổn thức không dứt…
Đột nhiên…
“Tiểu nhân đắc tội. ” một thanh âm lạnh lẽo lại tràn đầy từ tính mạnh mẽ vang lên ở sau lưng Cao Cảnh Úc, cảm thấy quen tai, trong lúc Cao Cảnh Úc chuẩn bị quay đầu lại, người nọ mạnh mẽ điểm huyệt y!
Thân thể mềm mại run lên, Cao Cảnh Úc vô lực bất đắc dĩ ngã vào ***g ngực rộng mở của người phía sau…
Cuối cùng lọt vào tai, là tiếng kinh hô không khống chế được của Ứng Thiên Dật cùng với tiếng than nhẹ như có như không của người đằng sau.
Mệt gần chết, rốt cục đổi xong bài thi, ỨngThiên Dật vội vội vàng vàng chạy tới hoàng cung lại không nghĩ rằng sẽ chứng kiến một màn này! Mắt thấy Cao Cảnh Úc rơi vào trong tay kẻ bịt mặt, một loại khủng hoảng khó hiểu cơ hồ trong nháy mắt ép điên chính mình! !
Ứng Thiên Dật hiểu rõ, bản thân hi vọng người lúc này chịu khổ là mình! !
Cố gắng duy trì tỉnh táo, Ứng Thiên Dật ở trong lòng tính toán thời gian Hứa Đình Hoan chạy tới, cố gắng giữ chân kẻ kia:
“Ngươi là người phương nào? ! ! Ngươi có biết người trong lòng ngươi là ai? !”
“… Ta cái gì cũng biết. Tướng gia không cần nhiều phí lời. ” kẻ kia không khách khí cắt ngang Ứng Thiên Dật, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ. Nhưng chỉ một câu nói, Ứng Thiên Dật nhạy bén nghe ra được đầu mối! ! ! !
Bởi vì … thanh âm này y quá quen thuộc, cho dù hóa thành tro hắn cũng không thể quên được! ! !
Chính thanh âm này, hại mình bao lần tức giận từ trong mộng tỉnh lại, chính thanh âm này, hại mình vừa ảo não vừa mâu thuẫn! ! Thanh âm này chính là giọng nói đặc biệt của nam nhân muốn khinh nhờn Cao Cảnh Úc ! ! ! ! !
Nhíu mày, trên tuấn nhan Ứng Thiên Dật hiện lên nụ cười tà mị lại có chút an ủi, lúc này, hắn chính là người nắm giữ cục diện! !
Chỉ nghe một tiếng ho nhẹ, Ứng Thiên Dật giọng nói thanh nhã tràn đầy nghiền ngẫm thản nhiên:
“Ngươi hiện tại phạm phải tội chu di cửu tộc… —— công bộ thị lang Bạch Nhược Tuyền! ! !”
“! ! ! ! ” một câu nhẹ nhàng bâng quơ này, quả nhiên khiến cho kẻ kia chấn kinh! Sau một tiếng thở dài, kẻ kia giải khai huyệt đạo cho Cao Cảnh Úc, quẳng cho Ứng Thiên Dật hoảng hốt lo sợ thân thủ đón lấy, không biết tên kia có tính toán lực đạo hay không, Cao Cảnh Úc rơi trúng đúng giữa khuỷu tay Ứng Thiên Dật! ! !
Chẳng thèm đôi co với tên kia, Ứng Thiên Dật tuấn nhan tái nhợt, đau lòng khẩn trương vỗ nhẹ hai gò má không còn chút máu của Cao Cảnh Úc, ôn nhu như hoa rơi chạm gương mặt của y, đổi lấy tiếng than của người trong lòng…
“Là hắn! ! ” tỉnh táo lại, không chút kỳ quái mình tại sao lại ở trong lòng Ứng Thiên Dật, Cao Cảnh Úc vội vàng nhắc nhở, người sau sủng nịch vuốt ve mái tóc y, an ủi y: “Ta biết… Đã không có chuyện gì.”
An tâm thở phào nhẹ nhõm, Cao Cảnh Úc tựa vào vai Ứng Thiên Dật vô hạn tin cậy lẩm bẩm nói: “Ta biết… Rốt cục nghe được thanh âm của ngươi, ta biết bất luận như thế nào, có ngươi ở đây ta liền không có chuyện gì…”
“… ” không muốn thừa nhận tim của mình bởi vì lời nói của Cao Cảnh Úc mà rung động, Ứng Thiên Dật tiếp tục vuốt tóc y, hướng về phía Bạch Nhược Tuyền đang sừng sững tại chỗ, cởi xuống mặt nạ, trên gương mặt anh tuấn đều là thần sắc anh hùng mạt lộ, mở miệng: “hoàng thượng vẫn còn hoảng sợ, tội danh tư lộ khảo đề có bao nhiêu lớn, ngươi trong lòng mình rõ ràng.”
“Cái gì? ! ! ” Bạch Nhược Tuyền nghe vậy chỉ cười thảm, mà Cao Cảnh Úc lại nảy sinh hứng thú, từ trong lòng Ứng Thiên Dật đứng lên, thuận tiện đem Ứng Thiên Dật vì đón chính mình mà ngã ngồi đầy đất lôi dậy!
Liếc mắt một cái Cao Cảnh Úc lại sinh long hoạt hổ, Ứng Thiên Dật thầm hận chính mình vừa mắc mưu y, đã quên y bản chất ác liệt, còn đối với y thương tiếc không thôi! !
Cao Cảnh Úc lại không biết Ứng Thiên Dật trong lòng nổi lên oán hỏa, trợn to mắt phượng quyến rũ câu hồn hỏi tới: “Thiên Dật rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ! Ngươi nói mau !”
Đẩy Cao Cảnh Úc tựa ở trên người ra, sau khi lạnh lùng trừng y, Ứng Thiên Dật mới chậm rãi gải thích với Bạch Nhược Tuyền đang trầm mặc không nói: “Ta mặc dù không biết ai nhìn lén khảo đề, lại lấy ra đem đi bán. Nhưng ta lại biết được thông lệ vào trước là chủ . Cho nên, ta đem tất cả đầu đề bài thi ” Hai quân đối địch, tên hết sạch, thế nào?’ Hết’ đổi thành ‘Chưa’ ! ! Mà những thí sinh sớm nhận được khảo đề, chỉ cần phát hiện đề mục căn bản tương tự cũng sẽ không nghiên cứu kỹ, mà là đem đáp án mình đã sớm chuẩn bị xong viết lên. Về phần quan chấm thi đã sớm biết khoa đề.. Cũng sẽ không nhìn đề trực tiếp dựa theo ấn tượng mà phán! ! ! !”
nguyên văn đề là “Lưỡng quân đối, tiến mạt tẫn, hà như?” đổi chữ ” mạt” nghĩa là hết thành ” vị” nghĩa là chưa.
“… ” kinh ngạc nhìn Ứng Thiên Dật một cái đầy thán phục, trong mắt Bạch Nhược Tuyền hiện lên một chuỗi phức tạp, cuối cùng không nói gì cúi đầu xuống.
“Thiên Dật, trẫm còn không rõ ràng ! ! ” nháy mắt mấy cái, Cao Cảnh Úc nhẹ nhàng lay động ống tay áo Ứng Thiên Dật.
“… ” mặc kệ y rồi lại không tự chủ bị y nắm mũi dẫn đi,Ứng Thiên Dật ảo não trả lời: “Hoàng thượng, nếu ngài thấy ‘Hai quân đối địch, tên chưa hết, thế nào?’ sẽ nói gì?”
Nghiêng đầu rất chân thành suy nghĩ vài giây đồng hồ, Cao Cảnh Úc đương nhiên đáp: “Hai quân đối đầu, tên… chưa bắn hết… Vậy thì… Tiếp tục bắn không được sao? ! !”
“Không sai. Chỉ đơn giản như vậy. Nhưng có người lại đáp dùng những phương pháp khác bù lại số tên không đủ, thậm chí có vị quan chấm thi đem loại bài thi này đưa hết cho người khác phân biệt! ! ! ” Ứng Thiên Dật lành lạnh tiếp lời, ánh mắt không che dấu liếc về phía Bạch Nhược Tuyền.
“Không tệ… ” bùi ngùi thở dài, Bạch Nhược Tuyền chậm rãi nhắm mắt lại: “Đề là ta trộm… Nhưng ta không bán.”
“Ngươi tốt nhất nên chuẩn bị một lý do thuyết phục, nếu không ngươi khó thoát khỏi chém đầu. ” khuôn mặt Ứng Thiên Dật trầm xuống quát mắng. Sau đó kẻ kia chỉ cười thảm: “… Chém ta đi. Ta không có gì để nói.”
“Xúi giục hoàng thượng mở khoa thi, trộm khoa đề cũng không phải mang bán. Bạch đại nhân nếu nói là trong đó không có huyền cơ, thứ cho tại hạ không thể sáng tỏ. ” từ trong góc truyền đến thanh âm cười xem trò vui, Hứa Đình Hoan không biết nghe lén bao lâu, lúc này mới ngượng ngùng đi ra hiện thân.
“Không có gì cả! ! Chém ta là được! Hà tất hỏi nhiều! ! ! ” giống như chịu không được luân phiên ép hỏi, Bạch Nhược Tuyền điên cuồng hét lên! !
“Không thể chém! ! ! ” đột nhiên, một thanh âm trầm tĩnh không cho phép phản bác từ ngoài cửa vang lên, tiếp theo đi vào là chủ nhân của thanh âm kia —— một văn nhược thư sinh thanh lệ thoát tục ! ! !
“Bởi vì ta chính là nguyên nhân. ” thư sinh vững vàng nói tiếp, tựa hồ sớm không màng sinh tử! !
“Tàn Nguyệt! Không nên nói nữa! ! ! ” vừa thấy người này, tỉnh táo ban đầu Bạch Nhược Tuyền nắm giữ tỉnh táo cuối cùng sụp đổ, gã không khống chế được kêu lên, cũng cố gắng ngăn cản Tàn Nguyệt, nhưng… Gã thất bại rồi. Hiển nhiên, gã hiện tại xác định rõ vị trí của bản thân trong lòng Tàn Nguyệt nhưng lại xem nhẹ bản thân có ý nghĩa như thế nào đối với Tàn Nguyệt! ! ! !
“Nhược Tuyền xúi giục hoàng thượng mở khoa thi, đơn giản là hắn muộn tạo cơ hội để ta được vượt long môn. Bởi vì chúng ta yêu nhau! Nhưng Lễ bộ Thượng thư Bạch đại nhân lại phản đối! ! ! ! Nguyên nhân là ta xuất thân bần hàn, không xứng với Bạch đại công tử! ! ! ” Tàn Nguyệt vừa nói, hốc mắt hơi phiếm hồng…
“Bạch Khiếu không so đo ngươi là nam nhưng lại băn khoăn về xuất thân của ngươi? ! Đầu lão đang suy nghĩ cái gì? ! ! ! ” Ứng Thiên Dật không dám tin kêu lên, mà Cao Cảnh Úc thì chậm rãi chậm rãi giải thích: ” Thế lực mấu chốt của Bạch Khiếu ngay cả trẫm cũng đã nghe danh, chuyện này thật sự lão có thể làm ra.”
Tàn Nguyệt hít sâu một hơi nói tiếp: “Nhưng Nhược Tuyền sợ vạn nhất ta không thể vào vòng trong, chúng ta ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không có, cho nên mới bí quá hoá liều, trộm khoa đề cho ta! !”
Nghe thế, Bạch Nhược Tuyền không quan tâm đến hoàn cảnh hiện nay hỏi tới: “Ngươi nếu hiểu được thì tại sao đem khoa đề vứt đi! ! Còn bị người khác nhặt được đem đi bán! !”
“Ta không có nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ là… ” Tàn Nguyệt phức tạp nhìn Bạch Như Xuân đang tức giận, trả lời: “Ta không muốn dùng loại thủ đoạn này nhận được đồ không nên được ! Chúng ta yêu nhau… Nhưng không thể yêu không có tôn nghiêm! !”
“… ” nghe vậy Bạch Nhược Tuyền trầm mặc hồi lâu, đột nhiên vạn lần nhu tình nắm lấy tay Tàn Nguyệt, dùng thanh âm tràn đầy lực hấp dẫn hứa hẹn: “Tàn Nguyệt, nếu như cho thêm ta một cơ hội, ta nhất định sẽ vứt bỏ danh lợi, cùng ngươi đi xa ! ! ! !”
“Nhưng hết thảy đã quá muộn… Kiếp sau chúng ta tiếp tục làm đôi uyên ương, tư thủ mái hiên dài. . . ” Tàn Nguyệt trở tay nắm chặt Bạch Nhược Tuyền, dõng dạc thề!
Đám người Ứng Thiên Dật ở một bên trợn mắt nhìn, rốt cục không nhịn được cắt đứt bọn họ.
“Trẫm lúc nào đã nói muốn chém các ngươi? ! ! “Cao Cảnh Úc nhếch nhếch lông mày, lười biếng hỏi ngược lại. Ứng Thiên Dật đồng thời tán thưởng, gật đầu với y, nhưng kế tiếp…
“Bạch Khiếu không phải rất có quyền sao? Trẫm cứ tứ hôn cho các ngươi ! Xem lão có cái gì bất mãn! ! ! !”
“Cái gì? ! ! ! ” ỨngThiên Dật dẫn đầu thất thanh kêu to, một bên túm lấy cổ áo Cao Cảnh Úc: “Nói đùa gì vậy! Ngươi thế nhưng cho hai nam nhân lấy nhau! ! ! !”
“Có quan hệ gì? Bọn họ yêu nhau là được rồi!”
“Hai nam nhân ở chung một chỗ là không đúng! !”
“Cũng không phải là sai a…”
“Tiền triều chưa từng có tiền lệ tứ nhân cho nam nam ! ! !”
“Vậy thì bắt đầu từ trẫm được rồi.”
“Ngươi —— ”
Ứng Thiên Dật nói gà nói vịt với y rốt cục thẹn quá thành giận! ! !
“A! ! Phản đối bạo lực! ! Hơn nữa trẫm là bệnh nhân ! ! !”
“Bộ dạng khỏe mạnh, chỉ là đầu không được bình thường! ! Vừa lúc vi thần thay ngài sửa chữa một chút! !”
“Đợi đã! ! Không nên a! ! ! !”
“Biết điều một chút tới đây! Ta sẽ không đánh lên mặt! ! !”
“Không nên! Vóc dáng cũng rất quan trọng! ! !”
“…”
“Trẫm hiểu … Ngươi rốt cục hiểu được về dung mạo khó có thể thắng được trẫm, quyết định muốn vóc dáng thủ thắng! Cho nên muốn trước hủy hoại đường cong hoàn mỹ của trẫm có đúng hay không! ! ! ! !”
“…”
“Ngươi không nói lời nào chính là thừa nhận? ! !”
“…”
“Oa a a a a a —— dừng tay a! ! !”
Một bên, Hứa Đình Hoan rất sát phong cảnh tiêu sái đến sát bên cạnh hai người ỉ ôi, ý bảo Bạch Nhược Tuyền say mê bể tình tới đây một chút. Bạch Nhược Tuyền không giải thích được nhưng vẫn tới: ” Hứa hộ vệ có việc?”
“Một chút chuyện nhỏ… ” tà tà cười lạnh, Hứa Đình Hoan đem quả đấm xoay xoay.
“Chuyện gì? ” nhìn rõ ràng Hứa Đình Hoan lai giả bất thiện, Bạch Nhược Tuyền cau mày hỏi.
“Là hồi báo. ” Hứa Đình Hoan vận khởi lực đạo.
“Hồi báo cái gì? ” Bạch Nhược Tuyền càng thêm không giải thích được.
“Hồi báo ngươi hại ta phải sửa bốn trăm hơn hai mươi tờ bài thi, viết tới tay co rút mới thôi! ! ! ! ” Hứa Đình Hoan nói xong xuất thủ càng cách xa nơi đang chiến tranh.
“Cảm ơn ngươi dẫn ta vào hoàng cung. ” Tàn Nguyệt thừa dịp Bạch Nhược Tuyền “Đang bận”, chạy tới cảm ơn sử quan vẫn đang múa bút thành văn.
“… ” Bút hạ không ngừng, sử quan chỉ gật đầu với y.
“Ngươi đang ở đây viết cái gì? ” Tàn Nguyệt thấy thế tò mò nhào người qua …
“… Ngày x tháng x, hoàng thượng tứ hôn cho hai nam tử, mở ra tiền lệ trong lịch sử. Thừa tướng dùng phương thức ‘Kịch liệt’ tỏ vẻ đồng ý, mà hộ vệ lại lựa chọn thủ đoạn khó hiểu hướng tân lang tỏ vẻ chúc mừng… … ” dừng một chút, sử quan dựa trên tinh thần chuyên nghiệp bình luận: “… Thái sử công viết: loại hành động này thường nhân đừng vội bắt chước, nhớ lấy, nhớ lấy… .”