Ứng Cử Viên Ông Xã Đầu Tiên

Chương 9: Chương 9: Chương 4




Thổ phỉ cái gì chứ, anh vốn là Đại Ma Vương!

Nhưng. . . . . .

Vuốt đôi môi, hồi tưởng lại bộ dáng Tề Tán Nhân khi giày vò đôi môi cô thành vừa hồng vừa sưng, Lý Tịnh Á xấu hổ đến nỗi ngay cả ngón chân cũng co lại, rồi lại ngọt ngào không ngừng cười khúc khích.

Suy cho cùng là anh đang có ý tứ gì? Cô cũng không phải là bạn gái của anh, tại sao có thể hôn cô?

Đối với anh mà nói, kiss có lẽ không tính là gì, nhưng đối với cô mà nói. Lại có ý nghĩa phi phàm, tại sao anh có thể không chịu trách nhiệm mà hôn cô như vậy? Nụ hôn đầu tiên không đủ, nụ hôn thứ hai, nụ hôn thứ ba, nụ hôn thứ tứ. . . . . . Trời ơi! Từ tối thứ bảy bị anh chặn lại, hơn nữa chủ nhật bị quấn một ngày, kiss quả thật trở thành món ăn vặt của anh, đến tột cùng cô bị anh hôn mấy lần cũng không đếm được!

Nói kiss, anh thật đúng là một cao thủ, từ đó có thể biết, anh nhất định kinh nghiệm rất phong phú với phụ nữ! Cô vuốt vuốt ngực, trong lúc này cảm thấy thật không thoải mái.

"Có vấn đề."

"Sai lầm rồi, chính xác mà nói phải là trúng số độc đắc."

Kinh ngạc thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn trở lại thực tế, Lý Tịnh Á thấy hai người bạn thân một trái một phải nằm ghé vào bàn làm việc của cô, kinh sợ thất thanh thét chói tai, lúc đó, Âu Dương Hỉ Nhi và Tần Tinh Tinh cũng bị hù sợ, hai người đồng thời nhảy lên, lùi lại vài bước.

"Gặp quỷ, kêu lớn tiếng như vậy làm gì?" Bộ dạng Âu Dương Hỉ Nhi sợ sệt vỗ ngực.

"Hai chúng tớ đáng sợ như thế sao?" Ánh mắt Tần Tinh Tinh sắc bén khiến người ta khiếp đảm.

"Tớ. . . . . . Thật xin lỗi..., hai người các cậu đột nhiên nhiệt tình với tớ như vậy, tớ nhất thời phản ứng quá mức rồi." Lý Tịnh Á chắp tay trước ngực liên tiếp hành lễ tạ lỗi, cô chưa bao giờ là nhân vật tiêu điểm, dĩ nhiên chưa từng nghĩ qua loại tình huống này sẽ phát sinh trên người mình.

Vuốt cằm, Âu Dương Hỉ Nhi càng nhìn càng xác định. "Tớ thấy Tinh Tinh thật sự nói trúng rồi, cậu trúng số độc đắc."

Chớp chớp hai mắt, đại não của cô chậm chạp không phản ứng kịp. "Trúng số độc đắc gì?"

"Cậu thật sự gặp được đối tượng kết hôn rồi." Ngược lại Âu Dương Hỉ Nhi đặt mông ngồi ở trên bàn làm việc, còn Tần Tinh Tinh thì kéo một cái ghế ngồi xuống.

"Đối tượng kết hôn? Các cậu đang nói đùa sao? Tớ lại không phải là máy móc, sao động tác có thể nhanh như vậy?" Thật là muốn khóc, cô lại không có hùng tâm tráng chí (ý chí kiên cường), tại sao tiền đồ lại gập ghềnh như thế? Chẳng những xem mắt không thuận lợi, còn chọc phải Đại Ma Vương Tề Tán Nhân, kết hôn giống như cách cô càng ngày càng xa vời.

Âu Dương Hỉ Nhi kinh ngạc vỗ vỗ tay."Cậu trở nên rất hài hước!"

Cười ha ha. Lý Tịnh Á chán nản nằm sấp xuống. "Đây là tìm niềm vui trong đau khổ."

"Xem mắt thật sự một chút kết quả cũng không có?" Âu Dương Hỉ Nhi như có vẻ đăm chiêu chau mày lại, kinh nghiệm nói cho cô biết, khắp mặt người phụ nữ này tản ra hơi thở đang yêu.

"Trước tiên tớ muốn uống một ly cà phê." Lý Tịnh Á khẩn trương đi vào phòng bếp tránh né ánh mắt của bạn tốt.

Mặc dù "Thích đẹp" chỉ có 20 bình (*), nhưng vì để tạo cảm giác gia đình, họ thà hy sinh những không gian khác, cũng không thể bạc đãi phòng bếp và phòng hóa trang, hai địa phương này được sửa chữa thành gian phòng làm việc rộng rãi thoải mái nhất.

(*) Phép đo của Nhật Bản cho 36 mét vuông là một bình.

Mười phút sau, Lý Tịnh Á bưng ba ly cà phê ra, Tần Tinh Tinh cùng Âu Dương Hỉ Nhi rất ăn ý đồng thời lấy đồ ăn vặt được cất giữ ra, ba người ngồi ở bàn hội nghị.

Bàn hội nghị sát bên cửa sổ, bồn hoa xuân ý dào dạt (xanh tươi tốt) được xếp ngay ngắn ngăn cách bàn làm việc và khu vực khác, nơi này là địa phương họ họp thảo luận công sự, cũng là địa phương họ dùng cơm và uống trà chiều.

Cầm ly cà phê, Lý Tịnh Á không còn hơi sức thở dài. "Giống như bát tự của tớ xung khắc với xem mắt, đường xem mắt của tớ vẫn luôn không thuận lợi."

"Tớ thấy đăng báo rõ ràng dứt khoát hơn." Tần Tinh Tinh vẫn nói cùng một câu.

"Haiz! Cậu sẽ không thật sự bắt tớ làm ra chuyện mất mặt như vậy."

"Dù sao cũng lãng phí thời gian không bằng nghĩ chuyện tốt khi đăng báo." Hiển nhiên Tần Tinh Tinh không muốn cho ý kiến, cô mở một bọc bánh su kem ra, bắt đầu từ từ hưởng thụ.

Âu Dương Hỉ Nhi gật đầu phụ họa."Không sai, thời gian là vàng bạc, từ khi cậu hô to sẽ xem mắt cho đến bây giờ cũng đã một hai tháng rồi, có thể buông tha."

Thành thật mà nói, cô đối với ý nghĩ xem mắt đã sinh lòng dao động, Tề Tán Nhân đảo loạn hồ xuân thủy (tình cảm nam nữ) trong cô, cô còn có thể chuyên tâm xem mắt sao? Hiện tại, cho dù lúc xem mắt không nhận được điện thoại của Tề Tán Nhân, liều mạng phá rối cô xem mắt, nhìn thấy đối tượng xem mắt, cô chỉ sợ lại nhớ đếnTề Tán Nhân, thậm chí sẽ không tự giác so sánh bọn họ cùng Tề Tán Nhân, dưới tình huống này, làm sao xem mắt có thể có kết quả tốt?

Nhưng đối mặt với bạn tốt, Lý Tịnh Á vẫn rất kiên trì. "Xem mắt vốn cũng không phải một hai lần là có thể thành công."

"Không phải mới vừa rồi cậu còn nói bát tự xung khắc với xem mắt sao?"

"Tớ chỉ nói 『 giống như 』, nếu như kiên trì bền bỉ, thì sẽ tìm được ứng cử viên ông xã đầu tiên trong cảm nhận của tớ."

Trợn trắng cả mắt, hiển nhiên Âu Dương Hỉ Nhi rất xem thường, đột nhiên có một tia chớp đánh trúng đại não, cô nhớ tới tình cảnh ban đầu mình và Hoắc Duyên Lãng gặp nhau."Có, tớ bỗng nghĩ đến một chủ ý, cậu theo tớ đi tham gia buổi tiệc thời thượng."

"Buổi tiệc thời thượng? Tớ không muốn, chính cậu nói ghét nhất cái loại tiệc thượng lưu đó, tại sao lại kéo tớ xuống nước?" Cô sợ nhất trường hợp có nhiều người, huống chi còn là một trường hợp thế giới bất đồng với cô. Tuy nói gia cảnh của cô không tệ, cha là chuyên viên tính toán (*), mẹ là kế toán, nhưng mà, bọn họ và xã hội thượng lưu vẫn là không hợp.

(*) Chuyên viên thống kê, tư vấn bảo hiểm, nếu mọi người hay xem phim Trung Quốc, Đài Loan thì chắc cũng thấy qua nghề này rồi.

"Tớ cực kỳ chán ghét, nhưng vì hạnh phúc cả đời của bạn tốt, tớ có thể hy sinh."

"Ngàn vạn lần không cần vì tớ mà hy sinh dâng hiến, tớ chính là đảm đương không nổi." Ưu điểm lớn nhất của cô chính là biết phân lượng của mình, nên không cưỡng cầu, cũng sẽ không liều mạng truy đuổi.

"Tớ không ngại, tại sao cậu phải khách khí như vậy?"

"Tớ hoàn toàn không thích hợp tham gia cái loại tiệc thời thượng đó, cậu hy sinh dâng hiến vì tớ làm gì?"

"Tinh Tinh, nói một câu, không cần chỉ lo uống cà phê ăn điểm tâm." Nhưng Tần Tinh Tinh vẫn như cũ bất vi sở động (*) tiếp tục một ngụm cà phê một miếng bánh su kem, Âu Dương Hỉ Nhi không thể làm gì khác hơn là nằm sấp cả người qua lấy đi cà phê bánh su kem của cô. "Cậu cũng đồng ý xem mắt sẽ tốt hơn?"

(*) Không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

"Những cậu ấm có tiền kia không thích hợp với Tiểu Tịnh." Tần Tinh Tinh không phải cố ý kéo chân sau Âu Dương Hỉ Nhi, con cừu nhỏ gặp phải con nhà giàu, kết cục chỉ có một —— cả đời con cừu nhỏ vì con nhà giàu chảy nước mắt —— thảm!

Lý Tịnh Á rất dùng sức gật đầu một cái, đồng thời vỗ tay phụ họa.

Trợn mắt nhìn người phụ nữ không nể mặt đó một cái, Âu Dương Hỉ Nhi khiêu khích nhíu mày. "Chẳng lẽ cậu thật sự muốn đăng báo tìm chồng sao?"

"Nếu như tớ mà đăng báo tìm chồng, đại khái sẽ bị người ta xem thành kẻ điên."

"Không sai, nếu không thể đăng báo tìm chồng, bát tự của cậu quá xung khắc với xem mắt, không thể làm gì khác hơn là cố gắng chạy đi nhận thức thêm một số người đàn ông hoàng kim còn độc thân."

Cô chỉ nói là "Giống như", làm gì phải cường điệu bát tự của cô quá xung khắc với xem mắt? Chỉ là, đường xem mắt của cô cũng là tràn đầy bụi gai, nếu như tiếp tục ôm chặt hi vọng với xem mắt, thật sự không có ý nghĩa.

"Được rồi, chờ sau khi mẹ tớ chấm dứt việc giúp tớ an bài xem mắt, tớ sẽ nghiêm túc suy tính một chút." Còn ba lượt xem mắt mẹ già giúp cô an bài, mặc kệ như thế nào, ít nhất cô cũng nên nghiêm túc một lần, có lẽ cứ như vậy một lần, chuyện xem mắt của cô có thể nở ra đóa hoa xinh đẹp, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, cô phải nghĩ biện pháp ngăn cản Tề Tán Nhân gọi điện thoại quấy rầy cô.

*****************

Trừ lần đầu tiên, chuyện xem mắt của cô có thể nói là một cuộc lại một cuộc tai nạn, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Không phải ngày xem mắt, khoảng năm giờ, Tề Tán Nhân sẽ điện thoại tới hỏi cô bữa tối ăn cái gì, mặc dù là đáp án nghìn bài một điệu, cô vẫn phải kiên nhẫn trả lời anh, cô phải về nhà bồi cha mẹ già ăn cơm, chỉ là, tính ngang bướng kiên cường của anh luôn là kiên trì đợi cô về nhà, cho đến khi cô thuận theo ý tứ của anh, anh mới thỏa mãn kết thúc cuộc gọi.

Nếu như vậy mà có thể giải quyết được anh, cô cũng nhẹ nhõm, nhưng mà hơn ba mươi phút, anh sẽ lại gọi cú điện thoại thứ hai, lần này là vì sửa đổi món ăn của bữa tối, không sao cả, anh nghĩ như thế nào thì như thế đó, nhanh kết thúc cuộc gọi là được rồi.

Chưa tới ba mươi phút sau, anh lại điện tới, lần này là hỏi lúc nào thì cô về nhà, có lầm hay không? Cô vừa mới ngồi xuống trong nhà hàng Tây của khách sạn, menu cũng còn chưa tới tay, nhưng không cho thời gian, anh đã kết thúc, được rồi, chín giờ rất tốt.

Cô nghĩ, vào lúc này chỉ muốn có thể an tâm ăn bữa cơm mà thôi, nhưng mười phần sai, kế tiếp không đến mười phút anh sẽ gọi một cuộc điện thoại, thúc giục cô sớm trở về một chút, liên tục kêu đói bụng, làm sao buổi xem mắt của cô có thể tiếp tục kéo dài nữa? Cuối cùng đương nhiên là tìm lý do nói xin lỗi rồi rời đi.

Sau khi chuyện như vậy xảy ra một lần, cô đã rút ra được kinh nghiệm, tuy nhiên một lần lại một lần dung túng anh tùy hứng. . . . . . Tự trách mình mềm lòng, không có biện pháp quyết tâm ngoan độc đối với anh, giống như cũng không phải là chuyện như vậy, cô không muốn suy nghĩ sâu xa, nghĩ quá nhiều, đầu óc sẽ càng hỗn loạn.

Buổi xem mắt hôm nay quyết không thể bị phá hỏng, không chỉ vì mẹ già khổ tâm, còn có ngày đó bị Tề Tán Nhân chặn lại, cô còn chưa kịp đến nơi hẹn, không thể không nói dối cơ thể cô khó chịu, buổi xem mắt cách một ngày cũng bị hủy bỏ, chuyện này mẹ già trên miệng thì tha thứ rồi, nhưng lại không tránh khỏi một phen oán trách.

Mười phút nữa là năm giờ, cô tắt di động, khiến Tề Tán Nhân không có biện pháp quấy rầy cô nữa, cô có thể yên lặng xem mắt, nhưng mà, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa của thực tế.

Đúng năm giờ, khi cô thật xinh đẹp mở cửa đi ra, Tề Tán Nhân đã đứng ở ngoài cửa đợi cô.

"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Lý Tịnh Á hoảng sợ đến mức đầu lưỡi cũng cứng cả lại, bởi vì lúc trước mình trốn tránh anh, anh chỉ chặn cô lại thật tốt, chính là tuần lễ này cô thật biết điều, ngày ngày nấu cơm cho anh, tại sao người đàn ông này còn ra một chiêu như vậy?

"Chúng ta đi thôi!" Tề Tán Nhân bá đạo nắm lấy tay cô đi về phía thang máy.

"Anh đang làm gì vậy? Đưa tôi đi đâu?" Cuối cùng Lý Tịnh Á cũng nhớ đến phải phản kích, không ngừng kéo Tề Tán Nhân đang nắm tay cô không buông, ý đồ ngăn cản bước chân của anh, nhưng con cừu nhỏ không địch lại con sói lớn, cô không chút nào lay động được năng lực của anh, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là mang thái độ khiêm nhường ra. "Buông tôi ra, tôi phải về nhà."

"Vắng họp bữa tối một lần, ba mẹ em sẽ không vì vậy với mà đoạn tuyệt quan hệ với em."

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi hẹn bạn, muốn cùng bạn đi ra ngoài ăn bữa tối." Cắn răng một cái, cô vẫn là cam chịu số phận nói ra toàn bộ tình hình thực tế, bằng không không cách nào thoát thân.

Bấm nút thang máy xuống lầu, anh nghiêng thân xoay người dựa vào cô, hai người trán chạm trán. "Khó trách anh cảm thấy lỗ mũi của em trở nên càng vểnh càng ưỡn, thì ra là em giống như tượng gỗ nhỏ thỉnh thoảng thích nói dối."

"Tôi nào có? Tôi. . . . . . Tôi là bất đắc dĩ." Cô hốt hoảng vuốt lỗ mũi, có không? Mỗi ngày cô đều soi gương, tại sao lại không có phát hiện?

Người phụ nữ này thật sự quá đáng yêu, làm sao lại dễ bị lừa như vậy? Nghiêng đầu ở đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm khẽ mở của cô, anh trêu đùa khẽ thở ra một hơi, trong nháy mắt mặt của cô đỏ rực giống như anh đào, anh vui vẻ nhếch môi cười. "Em hủy bỏ bữa tối đi."

". . . . . . Hả?" Cô mất hồn mất vía chớp chớp mắt, đầu óc vẫn còn ở trạng thái đờ đẫn.

Cửa thang máy mở ra, anh kéo cô đi vào, nhấn bãi đậu xe tầng hầm lầu hai.

Nhìn cô vẫn chưa phục hồi tinh thần, anh cũng không ngại phiền toái thuật lại một lần thật tốt. "Nhờ khoa học kỹ thuật ban cho, em tùy thời có thể dùng di động hủy bỏ ước hẹn bữa tối."

"Cái gì? Hủy bỏ ước hẹn bữa tối? Này, anh đừng nói giỡn, như vậy rất không lễ phép." Nếu như hôm nay lại hủy bỏ buổi xem mắt, coi như cô không bị mẹ già cắt thành tám khúc ném vào trong biển làm mồi cho cá mập, cũng sẽ bị chỉnh rất thảm!

"Con người luôn khó tránh khỏi sẽ gặp phải tình huống đột phát, tốt nhất em hãy giải thích với đối phương, tin tưởng đối phương sẽ tha thứ."

Thật là muốn khóc, tình huống này nói cô phải giải thích như thế nào? Còn nữa, ở trước mặt anh gọi điện thoại cho đối phương, chẳng phải là cô sẽ bị lộ tẩy sao? "Điện thoại di động của tôi bị hư, hiện tại không có biện pháp liên lạc với đối phương."

Đến tầng hầm lầu hai, cửa thang máy mở ra, anh kéo cô đi ra, đồng thời dùng hộp điều khiển từ xa mở cửa xe ra, không chút hoang mang lần nữa quay đầu lại cười một tiếng với cô. "Chuyện này không phải rất đơn giản sao, có thể cho em mượn điện thoại di động của anh."

"Không, không cần!" Ngu ngốc! Tại sao cái đầu này của cô không thể thông minh một chút? Người hiện đại gần như mỗi người một máy, điện thoại di động của cô "Hư", tổng cũng không đến nỗi của anh cũng hư theo!

"Tại sao? Chẳng lẽ điện thoại di động của em vẫn có thể sử dụng sao?" Mở cửa xe chỗ ghế lái phụ ra, anh thu xếp cho cô thật tốt, hơn nữa còn nịt dây an toàn. Bảo đảm cô sẽ không dễ dàng bỏ chạy.

"Đúng vậy. . . . . ." Vội vàng im miệng, Lý Tịnh Á bối rối nhìn anh, thật là muốn đụng đầu, đến mở miệng thế nào cô cũng ngốc hết biết? Nhưng mà, anh giống như không nghe thấy đóng cửa xe, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.

Cho xe chạy, nịt dây an toàn, anh thương lượng đưa ra một kết luận rất tốt. "Em gọi điện thoại, hay là không gọi điện thoại, anh đều tôn trọng em."

Không đến nơi hẹn, cô sẽ gặp xui xẻo, nếu như mà nói người ta ở nơi đó chờ cả đêm, cô sẽ như thế nào?

Rùng mình một cái, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng mẹ già sẽ xử trí cô như thế nào, cần phải gọi điện thoại hủy bỏ bữa tối, nhưng khi anh dựng thẳng lỗ tai nghe tình hình cô nói điện thoại, cô mở miệng với đối phương như thế nào?

Khi cô rơi vào trận đánh, Tề Tán Nhân đột nhiên lái xe về phía ven đường rồi dừng lại, tỏ rõ mình muốn xuống xe mua đồ, để một mình cô ở trên xe, vào lúc này cuối cùng cô cũng chờ được cơ hội gọi điện thoại.

Lúc Tề Tán Nhân mang theo hai ly cà phê từ cửa hàng tiện lợi đi ra, Lý Tịnh Á vẫn còn bận nói chuyện với người ở đầu kia của điện thoại.

Bởi vì thời tiết rất dễ chịu, cửa sổ xe được hạ xuống, anh có thể cách khoảng cách năm bước cẩn thận quan sát cô.

Người phụ nữ này không quá thông minh, cũng không có diễm quan quần phương tử sắc (*), nhưng mà, tại sao lại khiến cho anh nhớ thương như thế đây? Biết rõ bây giờ mình không quá thích hợp có quan hệ nam nữ, mặc kệ đi tới chỗ nào, đều sẽ có người nhận ra anh, cô càng không phải là loại phụ nữ anh có thể trêu chọc, nhưng lần đầu tiên anh khát vọng một người phụ nữ như vậy, anh muốn cô!

(*) Chỉ người phụ nữ rực rỡ, xinh đẹp có thể áp đảo người khác.

Cuối cùng Lý Tịnh Á cũng kết thúc điện thoại, nhìn cực kỳ uể oải, nhưng hô hấp nhất thời cứng lại nhịp tim đập càng ngày càng nhanh giống như tiếng trống trận đinh tai nhức óc.

"Làm sao anh lại đứng ngẩn người ở chỗ đó?"

Cất mấy bước, anh đưa một ly cà phê cho cô. "Anh không cẩn thận bị sắc đẹp mê hoặc."

"Đàn ông!" Cô hừ một tiếng cười lạnh, ra vẻ trấn định quay đầu ngồi thẳng người, thúc giục: "Nếu anh không xuất phát, tôi sẽ bắt taxi trở về!"

Anh bước nhanh vòng qua đầu xe lên xe, xe lại một lần nữa chạy trên đường.

Uống xong cà phê trong tay, Lý Tịnh Á đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng. "Chúng ta đang đi đâu?"

"A, chúng ta đã đến." Tề Tán Nhân chuyển xe tiến vào một nhà giống như là phòng ăn cũng như là chỗ dừng xe của nhà dân.

"Chúng ta tới đây làm gì?" Từ trong xe nhìn ra phía ngoài, cảnh tượng xung quanh khiến cho cô có cảm giác đặt mình ở nông thôn, tại sao anh lại mang cô tới loại địa phương vắng vẻ này?

Ngoài cửa sổ đột nhiên có một trận gió lạnh thổi tới, khiến người ta không tự chủ run cầm cập một chút, cô nghi ngờ liếc trộm anh.

Thấy thế, anh diễn trò nhíu mày."Bây giờ mới biết khẩn trương, có thể đã quá muộn hay không?"

Tóc gáy dựng thẳng, toàn thân tiến vào trạng thái cảnh giác, ánh mắt của cô bắt đầu không an phận liếc qua liếc lại, rất dễ nhận thấy đang tìm đường chạy trốn, thật là đồ ngốc! Cô lại không rõ lai lịch của anh, làm sao dám ngồi xe của anh vậy?

Anh hao tổn tâm trí lắc đầu, vị đầu nhỏ này thật không thông minh! "Yên tâm, anh không dám gây bất lợi cho em, lúc rời đi, máy quay trong thang máy có quay được hình ảnh hai chúng ta đi chung với nhau, nếu như em xảy ra điều gì ngoài ý muốn, anh chính là người bị cảnh sát tập trung tình nghi."

Đúng, tại sao cô không nghĩ tới chứ?

"Em xem bảng hiệu ở cửa."

Phía trước cửa ra vào quả thật có một bảng hiệu di động, phía trên trừ viết lên "Phòng ăn" và "Ôn Tuyền", còn dùng hình vẽ để chứng minh.

"Chúng ta tới đây ăn cơm?"

"Nếu đi tới nơi này, tại sao có thể không ngâm nước nóng? Chúng ta trước ngâm nước nóng, rồi ăn cơm, xuống xe thôi."

Trời ạ! Người này nổi điên sao? Bọn họ cũng không phải là tình lữ (người yêu), tại sao có thể cùng nhau ngâm nước nóng đây?

Cô hốt ha hốt hoảng đi theo anh xuống xe, nhưng vẫn chưa kịp bày tỏ kháng nghị, anh đã tiến vào phòng ăn, cô chỉ đành ngựa không ngừng vó cùng đi vào, người đàn ông này thật là quá đáng, cho rằng cô là loại phụ nữ tùy tùy tiện tiện sao? Cuối cùng cũng đuổi theo, cô vừa đúng nghe anh nói với ông chủ muốn hai gian phòng suối nước nóng.

Ngớ ra một lúc lâu, cô cười gượng mấy tiếng, len lén vỗ vỗ ngực, không tồi không có gây ra chuyện cười, bằng không tiêu rồi!

Tuy nói mỗi người ngâm một cái, một nam một nữ đơn độc tới ngâm nước nóng, cảm giác này vẫn quá thân mật.

Chỉ là, vui đùa ngâm mình trong suối nước nóng, hưởng thụ bữa tối, thả lỏng tâm trạng dạo bước từ từ trong gió đêm vào cuối mùa xuân đầu mùa hạ, cô lại không thể không thừa nhận, cảm giác thân mật ngọt ngào này khiến cô mở cờ trong bụng.

"Tại sao đột nhiên muốn đến ngâm nước nóng?"

"Anh thích ngâm nước nóng vào mùa này nhất, không có một đám đông tham gia náo nhiệt, sau khi ngâm mình trong suối nước nóng có thể tản bộ, thời tiết này mà có gió là thoải mái nhất rồi." Sau khi nổi tiếng, anh càng ngày càng không thích những nơi có người tụ hợp, trái lại với người bình thường, anh mới có thể hít thở không khí trong lành.

"Tôi cũng không thích tham gia náo nhiệt cùng một đám đông."

"Ngày mai chúng ta trở lại."

Cô không trả lời anh, bởi vì ngượng ngùng nên không dám gật đầu, cũng không muốn lắc đầu mà không giải thích được, cô biết mình xong đời, cũng không có biện pháp vạch rõ giới hạn với anh.

************

『Cô gái nhỏ xinh đẹp (*) dịu dàng ngọt ngào cần tìm một người chồng, năm nay ba mươi mốt tuổi, công việc ổn định, không có ham mê bất lương, diện mạo OK là được, ai đáp ứng được những điều trên xin mời liên hệ phòng làm việc "Thích đẹp ". 』

(*) Nguyên bản: tiểu mỹ nhân.

Mới vừa ngồi xuống ở phía sau bàn làm việc, suy nghĩ vẫn còn đang rời rạc, Tần Tinh Tinh liền bốp một tiếng, khí phách mười phần đặt xuống một trang giấy ở trước mặt cô, nhìn tờ giấy A4 giống như rất bình thường, nhưng tự thể (kiểu chữ) lại lớn chừng cái phễu dọa người ta phải kinh sợ, hơn nữa nội dung phía trên càng khiến cho mắt người ta phải lồi ra.

Không phải cô hoa mắt chứ? Cẩn thận nhìn lại từ đầu một lần, dụi mắt một cái, dùng sức nhìn lại từ đầu một lần nữa, Lý Tịnh Á nhìn đến hai mắt không chớp rồi ngẩn ra, nội dung trên giấy một chữ cũng không thay đổi, đúng là đại não của cô chậm chạp nhưng thật sự không biết phải phản ứng với bộ dáng ra sao mới thích hợp.

"Không phải cậu nói quyết định buông tha chuyện xem mắt sao? Vậy thì trực tiếp đăng báo tìm đối tượng." Tần Tinh Tinh rất tốt bụng giải thích vì sao mình đột nhiên tâm huyết dâng trào thiết kế tấm quảng cáo này.

"Tớ không nói muốn buông tha xem mắt, mà là mẹ tớ quyết định không để ý tới tớ nữa, chuyện xem mắt của tớ không thể không tạm thời buông tha." Chuyện này cô vốn buồn bực tính toán ở trong lòng, nhưng mẹ già quá sinh khí rồi, mắng một ngày còn chưa đủ, lại một ngày, lại một ngày, lại. . . . . . Cô đã bị mẹ già điện thoại oanh tạc đến mệt mỏi tinh thần sắp hao tổn mà yếu đi, đành phải thổ lộ toàn bộ tình hình thực tế với các bạn tốt.

"Cậu chính là không muốn xem mắt, mới có thể đến lúc là giả mượn cơ thể khó chịu hủy bỏ buổi xem mắt, không phải sao?"

Không phải như vậy, nhưng lại không thể khai Tề Tán Nhân ra, vào lúc này cô cũng chỉ có thể cười khổ nuốt chân tướng vào bụng.

Tại sao không thẳng thắn tìm Tề Tán Nhân nói chuyện? Cô cũng muốn nói hết tất cả ra, cô cũng không cần kìm nén đến khổ cực như vậy, nhưng mà, cô không rõ lai lịch Tề Tán Nhân lắm, cũng không hiểu bây giờ quan hệ của bọn họ là gì, làm sao giải thích rõ ràng?

Còn nữa, nếu hai người bọn họ biết đến nhân vật Tề Tán Nhân, nhất định sẽ khẩn trương muốn điều tra rõ ràng bối cảnh gia đình của anh, bát tự còn không có đã muốn làm đến kinh thiên động địa, về sau cô phải nhìn Tề Tán Nhân như thế nào, chẳng phải là đào cái lỗ rồi trốn vào sao?

"Hai người các cậu đang nhìn cái gì. . . . . . Ôi trời ơi!!! Cậu sẽ không thật sự kêu tiểu Tịnh đăng báo tìm chồng." Âu Dương Hỉ Nhi bưng một ly bột yến mạch từ phòng bếp đi ra, nhìn hai người bạn thân xúm lại một chỗ không biết đang xem thứ gì đó, dĩ nhiên cô không thể bỏ qua, nhưng vừa nhìn, không được rồi, cô kích động đến thiếu chút nữa đổ bột yến mạch lên tay, loại chuyện cười này nói một chút là đủ rồi, tại sao có thể làm thật chứ?

"Như vậy không phải có vẻ bớt được việc sao?" Quan trọng nhất không phải là phương pháp, mà là hiệu quả.

"Lúc này rước lấy một đống lớn phiền toái, mặc dù chúng ta làm ăn bình thường, nhưng cũng không có nhiều thời gian rỗi rãnh như vậy để ứng phó với một đống ong mật ruồi bọ." Âu Dương Hỉ Nhi để ly bột yến mạch đang cầm trên tay lên bàn làm việc của mình, mông lại ngồi xuống trên bàn làm việc của Lý Tịnh Á, niềm vui thú lớn nhất của người hiện đại chính là tham gia náo nhiệt, việc không liên quan đến mình cũng muốn góp một chân, giống như biết ít hơn người khác một chút, sẽ biến thành người tin tức mất linh.

"Vậy thì thêm một P/S. , kỳ hạn một tháng."

Không phải bình thường người phụ nữ này rất khôn khéo sao? Âu Dương Hỉ Nhi hao tổn tâm trí lắc đầu."Vấn đề ở đây không phải là thời gian dài ngắn, chúng ta không rõ lai lịch của đối phương, như vậy rất nguy hiểm."

"Vậy trước tiên tra rõ lai lịch của đối phương."

"Cậu nghĩ rằng chúng ta là mở cơ quan thông tin tín dụng (*) sao?"

(*) là tổ chức sự nghiệp Nhà nước thuộc Ngân hàng Nhà nước, có chức năng thu nhận, lưu trữ, phân tích, xử lý, dự báo thông tin tín dụng phục vụ cho yêu cầu quản lý nhà nước của Ngân hàng Nhà nước; thực hiện các dịch vụ thông tin ngân hàng theo quy định của Ngân hàng Nhà nước và của pháp luật.

"Chúng ta không có biện pháp giống như cơ quan thông tin tín dụng đi moi mười tám đời tổ tông người ta ra, nhưng nhằm vào người nhà để cung cấp tư liệu cho chúng ta xác nhận thiệt giả, tổng vẫn có thể."

Không sai, nhằm vào người nhà cung cấp tài liệu phân biệt rõ thật giả, ngược lại chuyện này không khó, nhưng mà, cô chính là kiên trì phản đối ý kiến này. "Mặc kệ đối phương cung cấp tài liệu là thật hay giả, kiểm chứng tài liệu quá lãng phí thời gian, còn không bằng dùng phương pháp của tớ, những buổi tiệc thời thượng kia đều là quý tộc độc thân, tùy tiện hỏi thăm một chút, đừng nói là bối cảnh gia đình, ngay cả cá tính sở thích cũng có thể thăm dò được rất rõ ràng, đây mới là có hiệu suất."

"Không phải trước kia cậu rất chán ghét loại cậu ấm trong xã hội thượng lưu sao?"

"Chậc. . . . . . Một người quan trọng nhất không phải là xuất thân của người đó, mà là phẩm tính (phẩm chất + tính cách) của người đó."

"Stop!" Lý Tịnh Á đột nhiên giơ hai tay lên, hai người bọn họ giống như quên cô mới là đương sự, cô cũng có quan điểm của mình."Chuyện như vậy quá điên cuồng, tớ không làm được!"

Âu Dương Hỉ Nhi hả hê hất cằm lên."Tớ đã nói rồi, sẽ không có ai đăng báo tuyển chồng."

"Trọng điểm là, các cậu không cảm thấy như vậy là lừa đời lấy tiếng hiềm nghi sao? Tính khí của tớ cũng không tệ lắm, dáng dấp cũng rất nhỏ nhắn, nhưng là cô gái nhỏ xinh đẹp dịu dàng ngọt ngào. . . . . . Này giống như quá mức điểm tô cho đẹp rồi."

Miệng lệch một cái, Âu Dương Hỉ Nhi thiếu chút nữa từ trên bàn làm việc rớt xuống, phản ứng của người phụ nữ này không thể bình thường một chút sao?

"Tớ chỉ lấy phẩm chất riêng của cậu rồi tìm cách đóng gói cho xinh đẹp nhất, làm sao lại là lừa đời lấy tiếng?"

Lý Tịnh Á không phản bác Tần Tinh Tinh, coi như là đồng ý, nhưng mà, vẫn không che giấu được nghi ngờ đối với "Cô gái nhỏ xinh đẹp dịu dàng ngọt ngào".

"Còn nữa, lừa đời lấy tiếng không sử dụng ở nơi này."

"Cái này cũng không sao, mấu chốt chân chính là, phương pháp này không được, còn nữa không phải cậu đã nói, sau khi mẹ cậu chấm dứt việc giúp cậu an bài xem mắt, cậu sẽ nghiêm túc suy tính phương pháp của tớ sao?" Âu Dương Hỉ Nhi cũng không quên bắt cơ hội chào hàng phương pháp của mình.

"Đúng vậy, nhưng mà, tớ thật sự không muốn tham gia buổi tiệc thời thượng." Lý Tịnh Á rất xin lỗi chắp tay trước ngực. Một con Quạ đặt trong một đám Hoàng Oanh, âm thanh sẽ thay đổi dễ nghe sao? Không biết, tri thức càng nói rõ nó "Không bằng", cô cũng không phải là ngốc đến không có thuốc nào cứu được, cần gì sỉ nhục mình như vậy?

Thấy như vậy đến phiên Tần Tinh Tinh hả hê hất cằm lên.

"Tớ thấy dáng vẻ của cậu, đừng nói là một năm, chính là mười năm cậu cũng không gả được!" Âu Dương Hỉ Nhi cũng không thừa nhận mình là đang nguyền rủa cô, người phụ nữ này ngoại trừ một cái miệng, thiếu sót hành động tích cực, muốn gả cho người ta, bỏ thêm hơi sức đi!

"Đây cũng là sự thật." Vào lúc này Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ Nhi lại đứng cùng một trận tuyến.

"Các cậu yên tâm, qua ít ngày mẹ tớ bớt giận, vẫn sẽ giúp tớ an bài xem mắt." Bây giờ toàn bộ tâm tư của mẹ già đều đặt ở trên người hai đứa cháu bảo bối, cô không có biện pháp gì ngoài đợi, nhưng khi chuông báo động của con gái không ngừng vang lên, cô là đương sự không vội, nhưng mẹ già sẽ khẩn trương nghĩ biện pháp đẩy cô ra ngoài.

Haiz ~~ Âu Dương Hỉ Nhi cùng Tần Tinh Tinh đồng thời rống giận, tại sao người phụ nữ này vẫn chưa từ bỏ ý định vậy?

"Hai người các cậu không nên bày ra bộ dạng này."

Âu Dương Hỉ Nhi buông tha cô. Quyết định trở về chỗ ngồi của mình uống bột yến mạch có vẻ tốt hơn, mà Tần Tinh Tinh cũng lười cùng cô nói nhảm, cô muốn một ly cà phê để nâng cao tinh thần, về phần tấm "Giấy quảng cáo", cô ép buộc Lý Tịnh Á giữ ở bên người, nói không chừng ngày nào đó cô nghĩ thông, tờ giấy này lập tức có thể có chút công dụng.

Nhìn tấm "Giấy quảng cáo" một hồi lâu, Lý Tịnh Á quả thật muốn ném vào thùng rác hủy thi diệt tích, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cất vào ví da, mặc kệ như thế nào, Tần Tinh Tinh cũng là có ý tốt, cô liền lưu lại làm kỷ niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.