Ứng Cử Viên Ông Xã Đầu Tiên

Chương 12: Chương 12: Chương 7




Tương lai của bọn họ sẽ như thế nào?

Bạn cho rằng về sau hai người sẽ hạnh phúc cả đời, nhưng có lẽ một cơn bão vô tình, mộng đẹp liền tan vỡ, bạn cho rằng hai người tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt, nhưng khi những mưa gió qua đi, lại phát hiện đã qua cả đời.

Cho nên về tương lai, bây giờ cô không muốn tìm tòi nghiên cứu, chỉ muốn quý trọng mọi thứ vốn có trước mắt, bởi vì cô biết, cho dù không có kết quả, những thứ này cũng sẽ trở thành hồi ức đẹp nhất trong sinh mệnh cô.

Liếc Tề Tán Nhân bên cạnh một cái, hôm nay anh cố ý buộc tóc lại, phối hợp kính râm Guc¬ci màu xám bạc và áo thun rách, quần jean, càng có cảm giác thoải mái không chịu bị trói buộc, anh nói đây là hóa trang, nhưng anh không cảm thấy như vậy ngược lại khiến cho người khác chú ý sao?

"Tán Nhân, chúng ta đi về đi." Lý Tịnh Á khẽ kéo tay của Tề Tán Nhân một cái, cố gắng bỏ anh lại phía sau giống như nghiêm túc cưỡng chế, mặc dù đêm đã khuya, cũng không gặp nhiều người đi đường, cô vẫn rất lo lắng có người phát hiện anh chính là Tề Diệu trong giới người mẫu đang phát triển đến không có lương tâm, thế nhưng người đàn ông này một chút khẩn trương cũng không có, giống như thật sự có bị người ta nhìn thấy cũng không sao cả.

"Anh còn chưa có uống được trà sữa trân châu, làm sao có thể trở về?" Bọn họ mỹ kỳ danh (nói cho hay) là đi ra ngoài tản bộ, nhưng thật ra là vì thỏa mãn dục vọng uống trà sữa trân châu của anh, mấy ngày trước lúc bọn họ đi ra ngoài tản bộ, cô tâm huyết dâng trào nói muốn uống trà sữa trân châu, mặc dù không thích đồ ngọt, nhưng vì cùng cô tham gia náo nhiệt, anh cũng mua một ly để nếm thử, vừa uống..., hứng thú của anh trỗi dậy, không ngờ ăn trân châu lại thú vị như vậy, cho nên đi ra ngoài tản bộ, đương nhiên là muốn thỏa mãn dục vọng ăn uống của anh.

"Không phải người mẫu dựa vào dáng người để kiếm sống sao? Uống quá nhiều trà sữa trân châu, cẩn thận dáng người của anh biến dạng."

"Trà sữa trân châu chỉ hơi ngọt nhưng không đến nỗi hại dáng người của anh biến dạng, hơn nữa còn được em trợ giúp, rất nhanh sẽ tiêu hao hết nhiệt lượng." Anh ngang nhiên áp sát vào môi cô.

Cô vừa xấu hổ vừa hoảng sợ kiểm tra trái phải một chút, hoàn hảo nơi này không phải nội thành, phần lớn quán ăn cũng đều đóng cửa.

"Đây là lối đi bộ, anh không cần làm loạn." Cô ảo não vỗ nhẹ một cái lên cánh tay của anh.

Nhíu mày, Tề Tán Nhân không vui nói "Em ở chung một chỗ với anh rất mất mặt sao?"

"Anh không sợ bị người ta nhìn thấy sao?" Hai người bọn họ vẫn đeo nhẫn tình nhân, quả thật đang triệu cáo (triệu tập + thông báo) với toàn bộ người trên thế giời, bọn họ là người yêu, nhưng điều này làm cho áp lực của cô càng lớn.

"Nhìn thấy thì nhìn thấy, bằng không anh nán lại ở trong nhà không đi ra ngoài là được rồi."

"Anh thật sự không sợ người nhà nhìn thấy anh và em ở chung một chỗ?" Mặc dù anh hại thần kinh cô như vậy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ không sao cả của anh, cô lại hạnh phúc ngọt ngào vui vẻ.

"Nếu như hai chúng ta lên báo, người lo lắng sợ hãi hẳn là em, anh đã sớm có thói quen bị truyền thông bao vây, còn em, có lẽ thấy một đống lớn Microphone lại gần thì sẽ té xỉu mất."

Anh chưa bao giờ lo lắng chuyện scandal, người đời mà, dù sao vẫn phải cung cấp một chút tin tức giải trí đại chúng, mọi việc không cần quá thật, nhưng kéo tới Lý Tịnh Á, lo lắng của anh trở nên nhiều hơn, anh lo lắng cô bị thương tổn, chính vì vậy, anh luôn chọn lúc đêm khuya dẫn cô ra ngoài tản bộ, mà không phải ban ngày ban mặt ra ngoài đạp thanh (giẫm lên cỏ, đi chơi trong tiết thanh minh).

"Đây là ý gì? Ký giả sẽ chạy tới phỏng vấn em sao?"

"Bọn họ hẳn không có tác phong như vậy, bọn họ là chạy tới chắn em, khiến cho em nơi nào cũng không đi được"

"Anh đừng làm em sợ."

"Lần sau lúc em theo anh ra cửa cũng hóa trang đi."

"Hóa trang có tác dụng không? Người ta thật lòng muốn điều tra, vẫn có biện pháp moi ra bát đại tổ tông của em."

Ah? Anh hiếu kỳ nhướng mi. "Ngược lại em phản ứng rất nhanh ở phương diện này!"

" Về sau anh nên ngoan ngoãn một chút, không cần ầm ĩ đòi đi ra ngoài tản bộ là tốt rồi."

"Anh là nhân vật công chúng, cũng không phải là phạm nhân, chẳng lẽ ngay cả bước đi cũng không được sao?"

Lúc này bọn họ đã thấy quán đồ uống lạnh, Lý Tịnh Á kéo Tề Tán Nhân. "Em đi mua, anh ở chỗ này chờ em là được rồi."

Gật đầu một cái, Tề Tán Nhân buông tay Lý Tịnh Á ra, đưa mắt nhìn cô chạy chậm đến đứng trước quán đồ uống lạnh mua trà sữa trân châu.

Trước kia, anh chưa từng nghĩ mình sẽ thích cùng một người phụ nữ làm chuyện bình thường như vậy ―― tay trong tay tản bộ, ngồi ở trong công viên uống trà sữa trân châu, thuê cuộn phim điện ảnh ở tiệm, chọn mua nguyên liệu nấu ăn ở cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ (Siêu thị lớn). . . . . . Bình thường như thế, mà lại hạnh phúc làm người ta quyến luyến.

Anh cũng không phải không có đầu óc, đương nhiên biết rõ nếu tình huống như thế tiếp tục kéo dài nữa, quan hệ của hai người bọn họ nhất định sẽ bị đưa ra ánh sáng, hơn nữa gần đây có đạo diễn nhìn trúng anh, tìm anh đóng phim, truyền thông lại bắt đầu truy đuổi anh, nếu như muốn bảo vệ Á nhi, hai người bọn họ tốt nhất không nên cùng xuất hiện ở nơi công cộng, nhưng rất kỳ quái, vào thời điểm này anh càng kích động, muốn khảo nghiệm khi nào ký giả sẽ bắt quả tang tại trận.

Cha mẹ già nói cá tính của anh rất tệ, thích gây hấn, có lẽ đi...!, nhưng mà anh biết, động cơ của anh không hoàn toàn là kẻ phản nghịch chuyên đi gây hại, ở trong lòng của anh có một sự khát vọng ―― muốn công khai quan hệ của anh và Á nhi ra ngoài.

Nói ra buồn cười, cô hẳn là muốn công khai quan hệ của bọn họ hơn anh, không phải phụ nữ càng để ý cảm giác an toàn hơn đàn ông sao? Nhưng khi bọn họ ở với nhau, cô ngược lại rất khí định thần nhàn (bình tĩnh), thế nhưng anh lại giống như người phụ nữ trung niên bị chồng bỏ rơi ở nhà.

Có lẽ chính là bởi vì cô điềm tĩnh, chưa từng có ý đồ đòi lấy sự bảo đảm từ anh, anh cảm giác nếu không nắm chặt, cô sẽ từ trên tay anh bay đi.

Cô cứ không thèm để ý anh như vậy sao? Không, cô để ý, mặc dù cô đối với anh luôn luôn không đòi hỏi gì, giống như có anh hay không đều không sao, nhưng trong mắt cô không giấu được tình cảm nồng nàn nhiệt tình yêu thương đối với anh, cô không biết cách che giấu chính mình, mà lại cực kỳ giỏi về kiềm chế chính mình.

Lý Tịnh Á mang theo hai ly trà sữa trân châu chạy trở lại, cô nghịch ngợm giơ một ly lên áp vào trên mặt Tề Tán Nhân, âm thanh kinh sợ của anh vừa vang lên, cô vui vẻ ha ha ha nở một nụ cười, không cam lòng, anh đoạt lấy trà sữa trân châu của mình, vào lúc này đổi lại cho cô thể nghiệm tư vị lạnh đến kêu a a.

"Đừng đùa, em nghe thấy người đang đứng trước quán đồ uống lạnh thảo luận về anh, giống như nhận ra anh, chúng ta mau trở về thôi."

"Làm sao em luôn quan tâm ánh mắt của người khác như vậy?" Anh không vui bĩu môi, có đôi khi cô thật sự khiến người ta tức giận, tại sao không thể đặt toàn bộ tâm tư trên người anh?

"Em. . . . . . Em chỉ là . . . . ." Thật là vô tội, cô còn không phải là vì anh mà suy nghĩ sao.

"Người phụ nữ này làm sao em luôn vì người yêu mà suy nghĩ?"

Lý Tịnh Á vội vàng im miệng, cô không cẩn thận nói ra khỏi miệng sao?

"Toàn bộ tâm tư của em đều viết ở trên mặt." Tề Tán Nhân nghiêng người qua dựa vào, dùng trán chạm vào trán của cô.

"Anh quan sát cẩn thận như vậy làm gì?" Cô hờn dỗi trừng mắt.

"Em là người phụ nữ của anh, đương nhiên là phải nhìn rõ ràng một chút."

Trên hai má thoáng đỏ bừng, cô thẹn thùng cúi đầu nhìn trà sữa trân châu trên tay, người đàn ông này động một chút là treo "Em là người phụ nữ của anh " trên bờ môi, giống như sợ cô quên.

"Đi thôi, chúng ta đi đến công viên vừa uống trà sữa trân châu vừa ngắm sao."

"Thời gian khuya lắm rồi, chúng ta đi về đi."

Không cùng cô nhiều lời, anh mạnh mẽ kéo tay của cô chuyển hướng sang công viên.

Mặc dù sớm biết người đàn ông này rất tùy hứng, nhưng khi nhìn thái độ của anh, mọi chuyện đều không sao cả, Lý Tịnh Á vẫn không nhịn được lắc đầu một cái, tại sao quan hệ của bọn họ còn chưa bị đưa ra ánh sáng? Cô có một dự cảm xấu, cho dù không có ký giả chụp được hai người bọn họ ở chung một chỗ, chiếc nhẫn trên tay anh sớm muộn cũng sẽ lộ tẩy.

Ba ngày sau, dự cảm của Lý Tịnh Á quả nhiên ứng nghiệm, một vị ký giả trong lúc vô tình chụp được chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của Tề Tán Nhân, tin tức anh đã kết hôn bắt đầu truyền đi xôn xao, thậm chí có người giả mượn danh nghĩa bạn tốt của anh, tiết lộ tin tức với ký giả, thật ra thì anh đã sớm kết hôn ở nước Mĩ, hơn nữa có một đứa bé 6, 7 tuổi, thật thật giả giả, giả giả thật thật, giới diễn viên nghệ sĩ chính là náo nhiệt như vậy, một chuyện có thể khuếch trương đến mười chuyện, chính là muốn ép đương sự luôn im lặng phải nhảy ra nói chuyện.

Tề Tán Nhân không phải không muốn nói một câu với truyền thông, mà là trước đó đã bị công ty đại hạ lệnh phải giữ kín miệng, nói nhiều sai nhiều, ít nói ít sai, giữ im lặng không trả lời là phương thức ứng đối tốt nhất, nhưng mà về cá nhân, công ty đại diện từ trên xuống dưới đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, nhất là người đại diện Đinh Nhược Duy, đương nhiên là bằng tốc độ nhanh nhất phái quản lí đón Tề Tán Nhân đến công ty.

"Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Đinh Nhược Duy cố gắng trước sau như một giữ vững tỉnh táo trầm ổn, đối mặt với thằng nhóc tùy hứng phản nghịch này, ngàn vạn lần không thể nóng nảy, nếu không cái gì cũng không hỏi được, anh còn có thể bị tức đến miệng sùi bọt mép, chỉ muốn mắt trợn trắng mà bất tỉnh thôi.

"Thời tiết nóng quá, tôi muốn uống cà phê đá." Tề Tán Nhân trực tiếp sử dụng điện thoại di động gọi Hà Minh đi vào, từ bóp da rút ra một ngàn đồng tiền mặt đưa cho anh, anh muốn một ly cà phê đá, còn dư lại mua thức uống mời mọi người uống.

Hít sâu, Đinh Nhược Duy khiến mình tỉnh táo lại, thằng nhóc này chính là có đức hạnh khiến người ta tức chết không đền mạng như vậy, dù trời sập xuống, anh vẫn có thể bày ra tư thái cuồng vọng (kiêu ngạo) nhất.

Tề Tán Nhân quả thực có một thói quen cực kỳ xấu, người ta càng gấp, anh lại càng không vội, chọc cho người ta oa oa kêu to, đây là niềm vui thú của anh.

"Trước đây tôi không thấy chiếc nhẫn kia trên tay cậu."

"Đây là chiếc nhẫn gần đây mới mua, đẹp không?" Tề Tán Nhân giống như hiến vật quý giơ tay trái lên biểu diễn.

Đinh Nhược Duy đối với chiếc nhẫn của anh chỉ nhíu mày, nhưng mà anh phải nhịn xuống, thằng nhóc này thích mềm không thích cứng. "Tôi rất vui mừng khi biết cậu không có kết hôn ở nước Mĩ."

Trong nháy mắt trong mắt lóe lên một trò đùa quái đản, anh nhẹ nhàng nói "Đây là dĩ nhiên, tôi sẽ không kết hôn ở nước Mĩ, tôi sẽ chỉ kết hôn ở Đài Loan."

Hù dọa! Đinh Nhược Duy thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, trái tim đập thình thịch thật sự rất nhanh, ngàn vạn lần không được, nhưng anh không chịu nổi chuyện đùa, "Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Kết hôn rồi?"

"Kết hôn là chuyện sớm hay muộn, chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ cả đời làm Vương Lão Ngũ (*) sao?"

(*) Vương Lão Ngũ chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế.

Đinh Nhược Duy cố nén kích động vung tới một quyền, thằng nhóc này thật sự cực kỳ thích chỉnh người, biết rõ hiện tại anh không chịu nổi gió thổi cỏ lay, lại cố ý đùa giỡn anh.

"Hà Minh chạy đi đâu rồi? Mua một ly cà phê đá có cần lâu như vậy không?"

Đinh Nhược Duy day day huyệt thái dương, "Cậu có thể nghiêm túc một chút không?"

"Anh Duy, anh không khát nước sao? Tôi lại sắp chết khát rồi." Thôi, Tề Tán Nhân quyết định tự mình ra ngoài chờ người, nhưng mới vừa đứng lên, Hà Minh đã gõ cửa đi vào, anh vui vẻ giống như con nít nhận lấy cà phê đá, uống một hớp, tâm tình tốt hơn nhiều.

"Vir¬gil, cậu không cần đùa giỡn nữa, bây giờ tôi muốn giải quyết vấn đề, nếu như cậu không nói tình huống thực tế cho tôi biết, tôi không có biện pháp tìm được đáp án tốt nhất để giải thích với bên ngoài."

"Cái này cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, anh nghiêm túc như vậy làm gì?" Anh sẽ chỉ hại một đống lớn fan nữ tan nát cõi lòng, cũng không phải là ngoại tình để trở Phụ Tâm Hán Nhân Thần Cộng Phẫn (*).

(*) Người thay lòng đổi dạ làm mọi người cùng nhau phẫn nộ.

"Cậu cho rằng cậu là diễn viên có thực lực sao? Giá trị của thần tượng là ở chỗ độc thân, đừng nói là kết hôn, cho dù là yêu cũng sẽ gây nguy hiểm cho sự nghiệp của cậu."

"Tôi chỉ là một người mẫu, vẫn không thể xưng thần tượng."

"Cậu không cần cùng tôi khua môi múa mép." Thằng nhóc này thật sự rất biết làm cho người ta tức giận!

Ồn ào đủ rồi, Tề Tán Nhân quyết định dừng việc giày vò lại, anh tốt bụng cho biết đáp án. "Đây là nhẫn đính ước của tôi cùng người phụ nữ tôi thích."

Mặc dù không phải là nhẫn kết hôn, thế nhưng đáp án cũng không có biện pháp làm Đinh Nhược Duy thả lỏng, anh đối với thằng nhóc này chính là thời thời khắc khắc đề cao cảnh giác, làm sao có thể không nhận ra được cậu ta đang yêu thương? "Cậu kết giao bạn gái khi nào?"

"Một thời gian rồi."

Dừng một chút, Đinh Nhược Duy thận trọng lựa lời. "Cậu muốn nói chuyện yêu đương, tôi tuyệt sẽ không phản đối, chính là không thể kết hôn, điểm này cậu nên rõ ràng."

"Làm sao bây giờ? Tôi chính là rất muốn kết hôn." Mặc dù bộ dạng Tề Tán Nhân có vẻ cợt nhã, nhưng tim của anh lại bị lời nói của mình làm chấn động, giờ khắc này anh mới phát hiện, không phải là vì muốn ngăn cản cô dựa vào lồng ngực người đàn ông khác, mà là muốn lấy cô về nhà làm vợ, bởi vì ở bên cạnh cô, anh tìm được cảm giác thân thuộc.

Mặc dù rất được người nhà sủng ái, anh đối với "Nhà" cũng không quá quyến luyến, có lẽ bởi vì từ rất sớm đã bị đưa ra nước ngoài độc lập tự chủ, vì vậy khi Khương lão đại có nhân duyên gặp gỡ nhận thức anh ở nước Mĩ, cho anh một sân khấu để trở về Đài Loan phát triển, anh thà rằng tự mình mua nhà, cũng không nguyện ý về nhà ở, không đơn thuần là suy xét tính tiện lợi trong công việc, cũng là bởi vì anh không thích ngôi nhà tương đối giống như nhà tù kia.

Gặp Lý Tịnh Á, đây là điều ngoài ý muốn không thể tưởng tượng nổi nhất trong cuộc đời anh, thật ra thì cô bắt được không phải là dạ dày của anh, mà là thỏa mãn khát vọng về đối tượng của anh, ở bên người cô mỗi một phân, mỗi một giây, nhìn như bình thường, nhưng lại tràn đầy hạnh phúc làm người ta quyến luyến, thì ra, đây chính là ngôi nhà anh muốn.

"Cậu không cần lấy chuyện như vậy ra đùa giỡn." Đinh Nhược Duy thử tính chân thật của những lời này qua sắc mặt Tề Tán Nhân, thằng nhóc này hẳn là tùy tiện nói một chút, phần hù dọa anh chiếm đa số, nhưng anh là người trời sinh đa nghi, cảm thấy không thể yên tâm quá sớm.

"Anh không cảm thấy kết hôn sớm một chút tương đối tốt sao?" Anh đối với tảo hôn cưới muộn không có ý kiến, quan trọng nhất là phải gặp được đúng người.

Mặt Đinh Nhược Duy xanh như tàu lá, thằng nhóc này khiến cho anh liên tục nói chuyện đến hơi sức cũng không có.

"Sớm kết hôn một chút có thể sớm tăng gia sản xuất đền nợ nước một chút, chẳng lẽ anh không cảm thấy vậy sao?" Cá tính của anh ngay cả anh cũng muốn lắc đầu, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không có phần của anh, nhưng anh lại am hiểu đổ dầu vào lửa nhất.

Nếu như không phải là quá xem trọng hình tượng, Đinh Nhược Duy có thể sẽ trực tiếp miệng sùi bọt mép mà bất tỉnh. "Cậu đừng làm loạn nữa, gần đây không có thông báo liền ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, chuyện này tôi sẽ xử lý, nếu như gặp phải ký giả, đừng quên quản tốt miệng của chính mình."

"Tôi biết rồi, tôi đi đây." Tề Tán Nhân vui vẻ phủi mông chạy lấy người, người đại diện này của anh có năng lực rất mạnh, cũng rất biết tìm cách giải thích, đáng tiếc quá nghiêm túc, thật sự không đáng yêu.

Khi cửa phòng làm việc bị đóng lại, Đinh Nhược Duy gửi một tin nhắn cho Hà Minh, bảo anh sau khi đưa Vir¬gil về nhà, lập tức tới chỗ anh trình diện, trước hết anh phải biết được đối tượng Vir¬gil yêu đương là ai, tra rõ lai lịch của đối phương, mới dễ dàng tiến hành bước kế tiếp của đối sách.

Ngồi ở trên thảm lông dày, tinh thần Lý Tịnh Á không tốt gối cằm lên trên bàn trà, trước mặt xếp một chồng báo chí, đây là phân lượng trong ba ngày.

Cô không thường xem báo chí, bởi vì xem báo chí quá tốn thời gian, huống chi có TV, cô có thể vừa làm việc nhà vừa nghe tin tức, mặc dù dưới tình huống như vậy tin tức biết được tàn khuyết không đầy đủ, nhưng lại không ảnh hưởng đến công việc của cô, ngược lại cô cũng cảm thấy không sao cả, cho tới hôm nay Tần Tinh Tinh cuối cùng cũng không chịu nổi cô "Hiểu biết nông cạn", ném một chồng báo chí như vậy cho cô, cô mới phát hiện rõ ràng thế giới bên ngoài đã rối thành một nùi.

Chuyện lớn như vậy, Tề Tán Nhân lại không có nói cho cô biết, chẳng lẽ anh cảm thấy chuyện này không có quan trọng sao?

Đúng vậy, có thể anh cảm thấy không có gì lớn, không cần nói cho cô biết, thế nhưng chuyện này cũng có quan hệ với cô, tại sao anh có cơ hội nói cũng không nói đây?

Mặc dù công ty đại diện phủ nhận với bên ngoài chuyện Tề Diệu kết hôn có đứa trẻ, tuyên bố chiếc nhẫn đó có tính chất kỷ niệm, tại sao lại đeo vào ngón áp út, đơn giản là thói quen, nhưng mà, cũng không thể ngăn lòng hiếu kỳ của mọi người lại, không ngừng có tin đồn truyền khắp nơi, gần đây phiên bản câu chuyện biến thành — Tề Diệu bàn đến chuyện kết hôn với bạn gái, mà chiếc nhẫn đó là nhẫn đính ước.

Mặc kệ người ta suy đoán như thế nào, gần sát sự thật đến cỡ nào, Tề Tán Nhân chỉ cần nhất trí cùng công ty đại diện duy trì giữ kín miệng, tin tưởng chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc, thế nhưng vị đại thiếu gia lại trả lời, "Cám ơn mọi người quan tâm." Không thừa nhận cũng không phủ nhận, đây không phải là khiến cho người ta tưởng tượng nhiều hơn sao?

Chính vì vậy, Tần Tinh Tinh cho rằng cô không thể tiếp tục không đếm xỉa đến, ngộ nhỡ người nhà hoặc là công ty đại diện của Tề Tán Nhân tìm tới cửa, cô lại hoàn toàn không rõ lắm tình hình thì làm sao bây giờ? Ít nhất cô nên chuẩn bị tâm lý.

Thật sự buồn cười, làm sao một chiếc nhẫn nho nhỏ sẽ dẫn tới sóng gió lớn như vậy?

Chuông cửa vang lên, nhưng cô lại thờ ơ, ba mươi giây đi qua, âm thanh của Tề Tán Nhân truyền vào.

"Tự anh mở cửa đi vào!" Tiếp theo cửa chính mở ra, Tề Tán Nhân giống như một đứa bé sôi nổi đi vào, vì để thuận tiện đạt được mục đích, anh kiên trì bắt Lý Tịnh Á cho anh một cái chìa khóa, nhưng mà anh vẫn phòng khi cần, bởi vì lúc Lý Tịnh Á không có ở nhà, anh cũng không thể đợi ở chỗ này, mà lúc cô ở nhà, anh vẫn muốn tôn trọng chủ nhà mà ấn chuông điện.

"Bụng của anh thật sự đói, bữa tối ăn cái gì?" Anh giống như không nhìn thấy chồng báo chí trên bàn trà.

"Em nấu cơm chiên nấm và canh gà nấm hương, anh đi ăn đi."

Hoan hô một tiếng, Tề Tán Nhân vừa chạy vừa nhảy vào phòng bếp, dùng mâm bưng một chén cơm chiên nấm và một chén canh gà nấm hương trở lại phòng khách, sau đó ngồi trên thảm lông dày bên cạnh Lý Tịnh Á, hài lòng ăn ngấu ăn nghiến.

Sau khi ăn cơm no, anh tự động tự phát thu dọn chén đũa, đây là thói quen tốt gần đây anh dưỡng thành, bởi vì thấy Lý Tịnh Á mệt đến mức muốn chết, còn phải rửa cái này, rửa cái kia, hại anh rất đau lòng, không nhịn được nữa cuộn ống tay áo lên muốn giúp cô chia sẻ một ít chuyện, điều này làm cho anh cảm thấy bọn họ càng giống như vợ chồng, anh thích cảm giác này, rất hạnh phúc!

"Chúng ta lái xe đến bờ biển Bắc Hải (*) hóng gió đi." Mấy ngày nay hai tai không hề có một khắc thanh nhàn, anh sắp bị phiền chết, thời điểm này thích hợp để hưởng thụ niềm vui thú gió mạnh gào rít bên tai nhất.

(*) Biển Bắc Hải nằm ở phía Đông Nam bờ biển Quảng Tây, góc Đông Bắc của vịnh Bắc bộ. Bãi biển Bắc Hải ở Trung Quốc được ví như Hawaii của phương Đông, một thắng cảnh nghỉ hè ven biển khó kiếm, thu hút biết bao khách du lịch trong và ngoài nước.

Làm sao anh còn có tâm tình hóng gió vậy? Nhìn anh vẫn nghênh ngang đeo chiếc nhẫn trên tay trái, Lý Tịnh Á quyết định nói chuyện. "Tán Nhân, anh vẫn nên lấy chiếc nhẫn xuống thôi."

"Tại sao anh phải lấy chiếc nhẫn xuống?"

"Thần tượng không thích hợp đeo nhẫn."

Híp mắt liếc cô một cái, anh lười biếng nói: "Anh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy loại ngụy biện này, chẳng qua anh cũng không phải là thần tượng, loại ngụy biện này cũng không thích hợp dùng ở trên người anh."

"Anh nghiêm túc một chút, chiếc nhẫn này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh, anh vẫn nên lấy nó xuống đi."

"Chuyện không có nghiêm trọng như thế, lại nói sự nghiệp của anh cũng không phải rất vĩ đại, cho dù bị ảnh hưởng cũng không sao cả."

Lý Tịnh Á trợn to hai mắt, anh đều ôm thái độ thờ ơ này đối mặt với công việc sao? "Anh xem công việc thành trò chơi sao? Không quản sự nghiệp có thể thành công hay không, ít nhất anh phải cố gắng."

"Anh vẫn rất cố gắng." Anh không phục dùng ngón tay búng trán cô.

Cô không thấy như vậy? Thở dài, tài ăn nói của cô không bằng anh, nếu như chính anh không muốn, ai cũng hết cách với anh. "Thời gian không còn sớm, anh đi về nghỉ ngơi đi."

"Anh muốn ở lại chỗ này qua đêm." Anh nũng nịu vùi đầu vào trong ngực của cô, làm sao mà bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cô cũng thơm như vậy?

Chỉ là, cô cũng sẽ không để cho anh dễ dàng lừa dối trót lọt, vội vàng đưa tay đẩy anh ra.

"Anh nói cái gì?"

"Em chờ anh một chút." Tề Tán Nhân hưng phấn nhảy dựng lên chạy ra cạnh cửa, khi anh quay trở lại, trên tay nhiều hơn một túi hành lý.

"Đồ dùng rửa mặt và quần áo tắm rửa, anh muốn ở lại nơi này của em tầm vài ngày." Đây là chuyện vui sướng nhất trong mấy ngày không khí ngột ngạt, anh cuối cùng cũng tìm được cớ tiến vào chiếm giữ nơi này, buổi tối có thể ôm cơ thể thơm ngát mềm mại của cô ngủ, buổi sáng tỉnh lại đầu tiên là có thể nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vui vẻ của cô.

Há hốc miệng một lúc lâu, âm thanh của cô khẽ run. "Anh ở đây nói đùa sao."

"Bây giờ em đi xuống dưới lầu, lượn quanh một vòng rồi đi lên."

"Sao em phải đi xuống dưới lầu lượn quanh một vòng rồi đi lên?"

"Em đi xuống lượn quanh một vòng thì sẽ rõ, đúng rồi, thuận đường đi vòng qua mua trà sữa trân châu đi, anh đi tắm nước nóng trước." Sau khi Tề Tán Nhân mở hành lý ra, lấy đồ dùng rửa mặt và quần áo sạch sẽ ra, nghênh ngang ngâm nga bài hát đi vào phòng tắm.

Mặc dù cảm thấy hành vi này rất buồn cười, nhưng mà muốn biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, cô vẫn cầm chìa khóa xuống lầu lượn quanh một vòng, dĩ nhiên, không quên thuận đường mua trà sữa trân châu trở về, khi Tề Tán Nhân từ phòng tắm đi ra thì Lý Tịnh Á có vẻ đăm chiêu ngồi xếp bằng trên ghế sofa.

"Em thấy cái gì ở dưới lầu?" Tề Tán Nhân đưa khăn lông trên tay cho Lý Tịnh Á, ngồi xuống thảm phía trước cô.

Lý Tịnh Á rất ăn ý giúp anh lau tóc, mặc dù lúc trước anh chưa từng qua đêm ở chỗ này, nhưng anh sẽ đặc biệt chạy tới nơi này gội đầu, bởi vì anh thích cô lau tóc giúp anh.

"Có người kỳ quái quanh quẩn một chỗ ở trước xã khu, còn có người vừa nhìn thấy em liền xông tới ríu ra ríu rít hỏi không ngừng, em sợ hết hồn, cũng không biết anh ta đang nói gì, vội vội vàng vàng bỏ chạy."

Cầm ly trà sữa trân châu, Tề Tán Nhân cắm ống hút vào, hít một hơi thật sâu, trân châu ăn ngon thật!

"Em thấy chính là chó săn chuyên đào việc riêng tư, bọn họ đã phát hiện anh ở nhờ nhà trọ của quản lí rồi."

Động tác lau trên tay dừng lại, cô không hiểu hỏi "Ở nhờ nhà trọ của quản lí là có ý gì?"

"Ah? Anh chưa có nói cho em biết sao? Nhà trọ đối diện nhà em là nhà trọ của quản lí anh, ban đầu anh chính là vì thoát khỏi sự làm phiền của chó sắn, tạm thời trao đổi nơi ở với cậu ta, sau lại nghiện chỗ ở này, cũng chẳng muốn chuyển trở về, nhà trọ của anh cách chỗ làm của em rất gần."

Ngớ ra một lát, cô ảo não ném khăn lông trên tay sang một bên, đột nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc! "Cuối cùng còn có chuyện gì mà em không biết?"

"Không phải anh cố ý gạt em, anh chỉ cho là những chuyện vặt vãnh này không cần quá để ý."

Như thế, sợ rằng chuyện duy nhất anh để ở trong lòng chỉ có ăn, anh có thể vì dưa chua bánh sủi cảo, ngày ngày không ngại phiền toái nhắc nhở cô, cho đến khi cô thỏa mãn ham muốn ăn uống của anh mới thôi.

"Những chuyện này đều không quan trọng, anh sẽ bảo vệ em cả đời." Anh tự tay kéo cả người cô vào trong ngực.

Khóe môi giơ lên, cô ngọt ngào kề mặt ở trước ngực anh, tạm thời quên mất những mưa gió bên ngoài, sẽ có người vì vậy mà tìm tới cô hay không, đó là chuyện sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.