CHƯƠNG 10
Trung khuyển trốn tránh, cho hả lòng hả dạ, đối với không ai bì nổi đích Lâu Triển Nhung mà nói, đả kích là trí mạng.
Cậu thất hồn lạc phách mà ngã ngồi ở trên giường, ngay cả thân thể không khoẻ đều tạm thời quên, trong ngực từng đợt trướng đau, bị đè nén đến muốn nổ tung.
Cậu mà lại bị vứt bỏ ? Lâu Triển Nhung vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, Lục Định Vũ nam nhân bụng dạ hẹp hòi này, không chịu đổi hồn thì cứ việc nói thắng, làm cái gì làm xiếc rút củi dưới đáy nồi ! ?
Bất quá… Anh hình như đã từng cự tuyệt, chính là bị mình vào tai này ra tai kia, không để trong lòng đi.
Cái này tốt lắm, lấy tảng đá tự đặt vào chân của mình, Lâu Triển Nhung có chút biết vậy chẳng làm, suy sụp ngã xuống giường, xoa thắt lưng rên rỉ đứng lên.
Hỗn đản, kiên nhẫn có một chút sẽ chết sao! ?
Bất quá… Đem kiên nhẫn của anh tiêu xài hầu như không còn, hình như không phải người khác, mà là mình.
Lâu Triển Nhung ôm lấy đầu kêu rên, tên luôn luôn khuyết thiếu này lần đầu tiên khi tỉnh lại phê bình sai lầm của anh. Sau khi nhớ lại lúc hai người ở chung, cậu vênh mặt hất hàm sai khiến cùng Lục Định Vũ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, càng kiểm điểm lại càng cảm thấy được chính mình bị quăng đúng thiên kinh địa nghĩa, hợp tình hợp lý.
Làm sao bây giờ? Cậu còn chưa muốn chấm dứt, hoặc là nói căn bản chưa từng nghĩ qua Lục Định Vũ có thể rời cậu mà đi, hiện tại chuyện thực máu chảy đầm đìa đã đặt tới trước mặt cậu, Lâu Triển Nhung lập tức bị vỡ mộng, lỗ tai ong ong vang lên, gân xanh trên trán từng cọng từng cọng nổi lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhìn xem thời gian, hiện tại đến sân bay chặn đường khẳng định đã không còn kịp rồi, hơn nữa thân thể này của cậu cũng rã rời, cũng không thể chịu đựng trình diễn tiết mục buồn nôn truy tình lang trên sân bay.
Lâu Triển Nhung không biết làm sao, nhảy xuống giường mặc quần áo, ngón tay không nghe sai sử run rẩy, lay hoay mặc quần áo xộc xệch. Cậu cố sức không sửa sang quần áo, vọt tới phòng tắm viết ngoáy rửa mặt chải đầu một chút, đi ra nắm điện thoại lên đặt vé máy bay, tính toán đuổi tới Xin-ga-po đi, dù phải lấy địa tam xích cũng phải đem nam nhân kia bắt trở về.
Điện thoại còn chưa được bắt máy, cậu bỗng dưng nhớ tới một sự kiện, sau đó vẻ mặt chán nản đem điện thoại cắt đứt.
Cậu luôn luôn tại sử dụng thân phận Ngả Tĩnh Vân, mà hộ chiếu tên kia sớm quá thời hạn, đặt vé máy bay cũng không dùng được.
Lâu Triển Nhung phiền táo mà trảo trảo tóc, ngồi ở trên ghế sa lon sinh hờn dỗi.
Lâu Duật Đường không yên lòng, lại lại đây nhìn hắn, kết quả phát hiện cháu trầm lặng mà ngồi phịch ở trên ghế sa lon, như mất hồn, không khỏi quá sợ hãi hỏi: “Triển Nhung, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”
Thiệu Vĩnh Côn đi theo phía sau hắn vào cửa, hắn hưng trí mà đánh giá cậu suy dạng nói: “Bội tình bạc nghĩa a, đáng thương.”
Lâu Triển Nhung giương mí mắt, hữu khí vô lực mà dâng tặng hắn một chữ: “Cút.”
Lâu Duật Đường trừng mắt nhìn hắn một cái, ngồi ở bên người cháu lo lắng nhìn cậu. Sắc mặt Lâu Triển Nhung tái nhợt, vẻ mặt buồn ngủ biếng nhác, trên cổ ẩn ẩn có thể thấy được một mảnh dấu hôn, tư thế ngồi cũng cũng không được tự nhiên, cả người tản mát ra hơi thở *** mỹ của đêm xuân qua đi.
“Lục Định Vũ đâu ?” Lâu Duật Đường mọi nơi nhìn xung quanh, không tìm được bóng dáng chủ nhà, còn chưa kịp nói cái gì, đã hướng miệng vết thương cậu xát thêm một mảnh muối: “Sẽ không chưa trồng trọt được gì đã chạy mất đi?”
Lâu Triển Nhung đau lòng nếu như xoắn, ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn, tiểu bạch kiểm run rẩy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khổ, kết quả so với khóc còn khó coi hơn. Thiệu Vĩnh Côn cũng ngồi xuống, còn cố ý đẫm mạnh lên cái chân đau của hắn, lành lạnh nói: ”Nam nhân kia thật không biết điều, huynh đệ ta tốn tâm tư cho hắn phúc lợi tốt đến vậy, hắn lại không lấy. Uy, Lâu Triển Nhung, có phải hay không ngươi ở trên giường rất như lang như hổ, đem người ta dọa chạy?”
Lâu Duật Đường nghe xong nổi trận lôi đình, nghĩ muốn xé cái miệng thối của hắn, Lâu Triển Nhung lại ngẩng đầu lên, cau mày tức giận hỏi: “Cái gì? Cái phúc lợi gì ?”
“Đổi hồn a.” Thiệu Vĩnh Côn thủ thế, cười hì hì nói: “Các ngươi chẳng lẽ thật sự tin tưởng chuyện trên giường có thể đổi hồn? Ha, hắn chỉ là một trạch nam tác gia viết tiểu thuyết mà thôi, cùng thiên sư bát can tử đả bất trứ* , giả mạo một chút lừa lừa hai người ngu ngốc các ngươi đến tẩu hỏa nhập ma. Về phần đổi hồn và vân vân đều là thuận miệng nói nhăng nói cuội… Ách, đương nhiên cũng có ta bày mưu đặt kế, mục đích là muốn cho Lục huynh hưởng thụ một chút đãi ngộ của mỹ nhân mà mình yêu thương nhung nhớ.” Đương nhiên thuận tiện ác chỉnh Lâu Triển Nhung một chút, đả kích một người tính cách ngạo mạn như ngươi một chút không có gì tốt hơn.”
_bát can tử đả bất trứ : hình dung 2 người hoàn toàn không liên quan với nhau.
Dù sao Lục Định Vũ vô phúc tiêu thụ, sớm chạy mất dạng, Thiệu Vĩnh Côn cũng sẽ không dấu giếm, rõ ràng lưu loát mà đem nội tình nói ra.
Tình thiên phích lịch, hai thúc cháu đối điện đều bị chấn choáng váng, đầu trống rỗng, giống con rối xoay tay xoay cổ nhìn qua. Sau đó Lâu Duật Đường nổi trận lôi đình, hướng hắn đánh tới: “Ta giết ngươi!”
Làm cho người ta có hy vọng giả dối một chút rồi không lưu tình chút nào mà bóp chết nó, sau đó hai người ngu ngốc bọn họ bị tính toán rồi bị nắm mũi dẫn đi, thành truyện cười là tiền nhân hậu thế chưa từng có.
“Uy! Ngươi dám đánh lén cảnh sát?” Thiệu Vĩnh Côn hai ba cái đem Lâu Duật Đường chế trụ, một bộ còng tay khóa làm hắn không thể động đậy.
Lâu Duật Đường đành phải chửi ầm lên: “Hỗn trướng vương bát đản! Uổng công ta còn tin tưởng ngươi như vậy !”
“Ngươi cũng không phải lần đầu tiên bị ta lừa.” Thiệu Vĩnh Côn ngoài cười nhưng trong không cười mà vỗ vỗ mông hắn, nói: “Nhớ ăn không nhớ đánh.”
Lâu Triển Nhung từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, phát hiện chân tướng này đối cậu đả kích cũng không phải rất lớn, còn kém rất xa xa chuyện Lục Định Vũ trốn chạy hơn nhiều. Bất quá cậu đối Thiệu Vĩnh Côn cũng là oán khí mọc lan tràn, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bới, lột da hắn.
Nếu không phải vương bát đản này thiết kế hại chính mình, cậu sao lại liều lĩnh về phía Lục Định Vũ bắt buộc cầu hoan, kết quả quậy tới không thể vãn hồi, mình còn bị đá sống.
Nam nhân kia nhất định thất vọng đến cực điểm đi… Luôn luôn bao dung cậu, chiếu cố người của cậu, cũng rốt cục không thể chịu đựng được cậu mãnh liệt vô lễ sao?
Lâu Triển Nhung ôm đầu, lâm vào trong đám mây đen tối tăm nặng nề, hối hận mình như kẻ ngốc bị đùa giỡn quay tròn, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, bức đi trung khuyển không thể thay thế được kia.
Sau khi mất đi mới biết quý trọng, trước kia cậu luôn đối với tiết mục tám giờ cười nhạt, không nghĩ tới loại thất bại này lại rơi xuống đến trên người mình, làm cho cậu khóc không ra nước mắt hối hận muốn chết.
“Dã tâm của các ngươi chính là một viên ám lôi, sớm muộn gì cũng bùng nổ tới thương tích đầy mình.” Thiệu Vĩnh Côn khó được đứng đắn thần sắc nói: “Ta giúp ngươi kích nổ trước , không cần rất cảm tạ ta.”
Con mẹ nó, tiểu tử này là e sợ cho thiên hạ bất loạn sao? Trong mắt Lâu Triển Nhung nổi lửa, toàn thân sát khí tụ tập, hung tợn mà trừng mắt hắn.
“Ngươi khai trò đùa gì ! ?” Lâu Duật Đường kêu lên, “Chẳng lẽ cháu ta thật sự đối với người kia… Không thể nào! ?”
Hắn ai kêu lên thanh, khó có thể tin địa nhìn Lâu Triển Nhung, người sau cau mày, lộ ra vẻ mặt rối rắm mê hoặc. Lâu Duật Đường hoảng sợ, ngón tay phát run chỉ vào cậu run giọng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi… Chẳng lẽ ngươi… Ngươi thật sự đã yêu nam nhân….kia?”
Lâu Triển Nhung vô tâm không phế, thế nhưng vì một người nam nhân biểu hiện thương cảm cùng tưởng niệm bất đắc dĩ, như một tiếng sấm đánh hắn đến trợn mắt há hốc mồm.
Lâu Duật Đường tuy rằng bị bắt ủy thân với Thiệu Vĩnh Côn, chính là kiên quyết cho rằng hai nam nhân trong lúc đó nhiều lắm tồn tại quan hệ như nhu cầu của thân thể, hoặc là giống hắn như vậy, vì tình thế mà giao dịch quan hệ. Về phần tinh thần … Tình yêu, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ, càng khó lấy chấp nhận cháu mình bị một người nam nhân mê đắc thần hồn điên đảo, buông tha kế hoạch lớn nghiệp lớn từ trước đến nay của cậu.
TBD : không nói với ngươi, ngươi rất sỏa, ai muốn biết sỏa ntn thì xem [Hồ đích lung lao].
“Ta không biết.” Lâu Triển Nhung phiền não cào lấy tóc, đối Lục Định Vũ cậu đến tột cùng là tâm tư gì? Lợi dụng? Ỷ lại? Hay khó phân hơn là… Yêu?
Thiệu Vĩnh Côn nhìn thấu mê mang của cậu, lôi kéo Lâu Duật Đường chạy lấy người nói: “Không quấy rầy ngươi, tách ra một chút cũng tốt, thừa dịp cơ hội này yên tĩnh một chút, tự mình hảo hảo suy nghĩ một chút, lo lắng một chút tương lai các ngươi.”
“Ngươi thật giống cái bà mối.” Đưa bọn họ tới cửa, Lâu Triển Nhung lạnh lùng trào phúng nói, Thiệu Vĩnh Côn nhe răng cười nói: “Ngày quá yên bình có cái gì không tốt ? Ta muốn còn không được à.”
“Ngươi có thể trước thời gian về hưu, buông!” Lâu Duật Đường ở trong tay của hắn giãy giụa, Thiệu Vĩnh Côn giả mù sa mưa thở dài nói: “Nhân sinh thôi, chủ yếu lấy hay bỏ, vấn đề của cá với gấu lão tổ tông cũng từng rối qua. Ta lựa chọn trừng ác trừ gian, giữ gìn bình an một phương, được rồi…”
TBD : mi cũng là hài tử đáng thương, ai kiu yêu 1 tên ngốc trong ngốc, trừ cái tính bt tích phá ngừz ra ngươi cũng là trung khuyển.
Hắn phát động xe, quay đầu hướng Lâu Triển Nhung nói: “Tiêu Chấn Hằng thực sảng khoái rửa tay gác kiếm, ngươi cũng có thể thử xem, buông tha cho vài thứ cũng không có nhiều khó khăn lắm.”
Hắn nói xong liền lái xe đi, Lâu Triển Nhung vẫn đứng tại chỗ, như có điều suy nghĩ, thẳng đến bị thái dương phơi nắng đến da nóng lên, mới phẫn nộ đi trở về trong phòng.
Chuyện của Tiêu Chấn Hằng lúc ở trong bệnh viện dưỡng thương cậu có nghe, lúc ấy còn cười nhạo họ Tiêu đích muốn làm GAY khiến cho không còn hùng tâm tráng chí, chỉ lo nhi nữ tình trường mà làm anh hùng hụt hơi, không nghĩ tới không quá mấy tháng, báo ứng liền rơi xuống trên đầu mình.
Thảm hại hơn chính là, cậu là người bị làm.
Lâu Triển Nhung nổi giận bổ nhào vào trên ghế sa lon, ôm cái đệm nheo hai mắt lại, bắt đầu tự hỏi tương lai của cậu cùng Lục Định Vũ.
Trước kia cậu tổng cảm thấy được, Lục Định Vũ quá tốt như thế khẳng định sẽ không theo cậu so đo, chỉ cần cậu ngoắc ngoắc ngón út, đại cẩu kia sẽ lắc cái đuôi xông lên, chính là hiện tại cậu không còn tự tin như vậy.
Có chút chột dạ, Lâu Triển Nhung cuộn tròn lại, lười biếng mà lui vào sô pha, càng để ý lại càng dễ dàng thỏa hiệp. Lục Định Vũ đã vì cậu thỏa hiệp nhiều lắm, huyền băng dù cứng như cũng có ngày bị chặt, hiện tại đến phiên cậu làm ra một ít quyết định, làm cho hai người nối lại tình xưa .
Về phần cảm tình đối với Lục Định Vũ, cậu suy nghĩ vài, cảm thấy được đáp án vẫn là thực rõ ràng: nếu không là bởi vì “Cái kia “, cậu làm sao có thể đối một người nam nhân sinh ra dục vọng ? Làm sao có thể cam nguyện bị một người nam nhân đặt ở dưới thân muốn làm gì thì làm?
Bất quá, giống cái bè cứng rắn của cậu, một khi “Cái kia” thượng , cũng sẽ không vui làm cho đối phương biết mình “Cái kia” hắn.*
_ta bó tay với câu tới nghĩa neỳ.
Chờ Lục Định Vũ trở về, rồi cùng anh hảo hảo mà nói chuyện một chút đi, cùng lắm thì cậu thay đàn đổi dây, làm người bình thường sống qua ngày.
Dùng rượu tước binh quyền cũng không phải chuyện tiêu sái, huống chi hiện tại cậu ngay cả quyền đánh rắm cũng không có, còn đem nam nhân đang có đánh mất, chẳng phải là mất nhiều hơn được?
Đứa ngốc mới có thể làm loại chuyện thâm hụt tiền này !
Ở Xin-ga-po lưu lại hai tuần lễ, mỗi ngày đều ở tưởng niệm cậu. Từng đêm dài lúc vắng người, anh ở trong khách sạn phòng trằn trọc, khó có thể ngủ, liều mạng đè nén xúc động muốn gọi điện thoại cho cậu.
Không biết cậu hiện tại thế nào, rời xa mình, có sống như cá gặp nước, tự do tự tại, hay là cũng giống mình, nếm cả nổi khổ tương tư?
Lục Định Vũ bưng một chén rượu đứng ở trước cửa sổ sát đất, thủy tinh in lên nụ cười khổ của mình. Không cần hướng trên mặt thiếp vàng , trong cảm nhận của Lâu Triển Nhung anh chính là bảo mẫu chịu được mệt nhọc, vĩnh viễn không đủ phân lượng khiến người ta tưởng niệm.
Phải có tình yêu quá dư thừa cùng tràn ngập mới có thể làm cho đối phương nhận ra ? Anh không sợ hãi chờ đợi, nhưng không có biện pháp đối với lạnh lùng cùng tuyệt tình của người nọ làm như không có gì. Lâu Triển Nhung là người trong lòng mình, chỉ biết đòi lấy lại keo kiệt cho đi, thật đáng buồn chính là mình nhưng không có pháp tự kềm chế mà yêu thật sâu người như vậy.
Nhấp một ngụm rượu, nơi cổ họng lộ vẻ chua xót. Lâu Triển Nhung cũng không rõ, chính mình nguyện ý vì cậu trả giá tất cả, vì bảo hộ cậu, có thể tan xương nát thịt cũng sẽ không tiếc, nhưng anh không muốn, không muốn làm ra những hy sinh vô vị đi thành toàn dã tâm vô chừng mực của cậu.
Trả giá như vậy, trừ bỏ sẽ làm hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hướng tới phương hướng tương phản càng chạy càng xa, không có ý nghĩa gì.
Nếu Lâu Triển Nhung lựa chọn thứ khác, như vậy anh tình nguyện dao sắc chặt đay rối, thống khoái mà buông tha cho. Dây dưa càng sâu, chỉ làm mình càng thống khổ.
Coi như là đời trước thiếu cậu đi, qua mấy tháng chăm sóc hẳn là đã trả hết nợ, về sau nổ lực, vô luận là cảm tình hay thân thể, anh đều làm không được không cầu hồi báo. Lục Định Vũ không phải thánh nhân, chỉ là phàm phu tục tử mà thôi, là người bình thường có thất tình lục dục, có một trái tim cũng là nóng, cũng sẽ bị thương.
Kỳ thật chuyện công tác chỉ có bốn ngày đã xong, khảo sát cung hàng thương, họp, ký hợp đồng, ngày còn lại, anh không phải oa ở trong khách sạn ngắm phong cảnh, thì cũng là nơi nơi du đãng vô mục đích.
Giống một con chim sợ cành cong, bản năng trốn tránh đường về tổ.
Chính là sự thật đã không thể cho anh nhàn tản được nửa, phó tổng của anh đã gọi điện thoại đến uy hiếp “Ngươi không trở lại ta liền cuốn khoản chạy trốn “, Lục Định Vũ mới ý thức tới hành vi của mình có bao nhiêu sao thất thường.
Không thể tái dung túng yếu đuối của chính mình, nếu như chỉ là trong mơ lừa mình dối người, khiến cho nó mau tỉnh lại chút. Đau dài không bằng đau ngắn, có một số việc, luôn phải đi về mà đối mặt.
Anh về đến nhà thì cũng đã khuya, trên đường người vắng xe ít, mọi âm thanh đều vắng lặng. Lục Định Vũ tận lực không kinh động bất luận kẻ nào, đem xe tiến vào ga ra, sau đó thả chậm cước bộ, vào cửa phòng.
Có một loại cảm giác cận hương tình khiếp*, hắn lắc đầu tự giễu, hai tuần lễ tin tức đều không, Lâu Triển Nhung vị tất còn ở tại chỗ này.
_cân hương tình khiếp : chỉ việc xa quê đã lâu bây giờ trở về lòng cảm thấy nôn nao hồi hộp lo sợ.
Ngực nhịn không được quặn đau, anh lên lầu đi vào phòng ngủ của mình, tay cởi bỏ cà- vạt rồi dừng một chút, Lục Định Vũ trừng mắt to, kinh ngạc nhìn người trên giường.
Lâu Triển Nhung không có đi, em ấy ở trên giường mình đang ngủ say.
Cảm động như thủy triều dâng lên, hốc mắt Lục Định Vũ không khỏi nóng lên, ngón tay run rẩy khẽ vuốt mặt cậu.
Người anh yêu còn ở nơi này, xúc cảm ấm áp làm cho cảm xúc anh nhộn nhạo, cơ hồ khó có thể tự giữ mà muốn hung hăng ôm lấy cậu.
Lâu Triển Nhung từ trong mộng bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn anh, Lục Định Vũ còn tưởng rằng cậu sẽ đổ ập xuống mà chửi mình một chút, không nghĩ tới tên kia lộ ra thần sắc vừa mừng vừa sợ, như con cá chép từ trên giường bắn lên đến bổ nhào vào trong ngực anh.
Lục Định Vũ thiếu chút nữa bị đánh ngã, đỡ lấy giường trụ mới đứng vững thân hình, anh ôm Lâu Triển Nhung ngồi ở trên giường, ôn nhu địa vuốt ve mái tóc dài của cậu thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, đánh thức em.”
Lâu Triển Nhung cả người phát run, kề sát anh không tha, đầu lại chôn ở trước ngực anh, buồn giọng hờn dỗi nói: “Tôi còn tưởng rằng anh chết ở bên ngoài, hỗn trướng, có biết hay không tôi chờ đến có bao nhiêu sốt ruột! ?”
Tuy rằng bị mắng, trong lòng anh lại nảy lên một cỗ cảm động ngọt ngào. Lục Định Vũ thấp giọng nở nụ cười, khẽ hôn mặt của cậu nói: “Anh sai rồi, về sau sẽ không không từ mà biệt nữa.”
“Coi như ngươi thức thời.” Lâu Triển Nhung khơi khóe mắt trừng anh, cánh tay vòng lên cổ anh, hai chân quấn lấy thắt lưng anh, giống gấu túi ôm lấy anh không tha, tốn hơi thừa lời nói: “Còn có lần sau, lão tử nhất định thiến ngươi!”
Tuy rằng cậu giả dạng hung ác, Lục Định Vũ vẫn dễ dàng xem thấu sợ hãi cùng không yên trong mắt của cậu, cùng với thần sắc rõ ràng là lấy lòng, ý cười của anh càng sâu, ôm eo nhỏ đối phương nói: “Ngay cả uy hiếp người cũng không có nháp. Nếu đem anh thiến, cái mồm phía dưới của em anh cái gì ?”
“Anh câm miệng cho tôi !” Lâu Triển Nhung thẹn quá thành giận mắng: “Ngay cả bóng ma cũng không thấy, lưu lại dùng cái rắm gì, còn không bằng mua cái máy mát xa lớn nữa!”
“Em đây là oán giận anh không cho em ăn no sao?” Lục Định Vũ cười xấu xa , một tay nặng sờ lên trên mông cậu, thanh âm khàn khàn mê người: “Hai tuần lễ , có nghĩ đến anh không ?”
Lâu Triển Nhung sượng mặt, đẩy tay anh ra, ra lệnh nói: “Đi tắm rửa.”
“Tuân mệnh.” Lục Định Vũ đứng dậy, làm trò cởi quần áo trước mặt cậu, thân thể lỏa lồ ra to lớn , cố ý ở trước mặt cậu cọ xát một lát, sau đó trần như nhộng đi vào phòng tắm.
Lâu Triển Nhung lau nước miếng sắp chảy thành sông, mặt đỏ tim đập, giống như nhìn không thấy đang bị nắm, đi theo anh vào phòng tắm.
Hai người thật lâu không có đi ra, cửa phòng cảm mọi âm thanh bên trong, trên cái kính mờ màu trắng lại hiện một mảnh mông lung, cái gì cũng nhìn không được. Chỉ có bọt nước bắn tung tóe trên mặt, hiện rõ nùng tình liệt dục bên trong.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Hai người trải qua thời gian tậht, kịch liệt, sử dụng ngôn ngữ cùng thân thể truyền đạt ý nghĩ đến nhau, rốt cục hiềm khích lúc trước được giải tỏa, bắt đầu cuộc sống bình thường hạnh phúc.
Đối thủ một mất một còn có thể làm được đích, cậu cũng có thể làm được, Lâu Triển Nhung thầm hạ quyết tâm, cùng với Lục Định Vũ bạch đầu giai lão.
Cậu buông tay cho những tính toán ở Ngự Phong Đương, bắt đầu lợi dụng thân phận hoàn toàn mới này, hưởng thụ cuộc sống thường dân hằng ngày.
Thiệu Vĩnh Côn thực vui mừng, diệt trừ một cái tai hoạ ngầm. Lâu Duật Đường còn lại là vừa oán niệm vừa bất đắc dĩ, bị bắt chấp nhận sự thật, làm trưởng bối, tâm không cam lòng chuyện không muốn chúc bọn họ trăm năm hảo hợp.
Lục Định Vũ là cao hứng nhất, biểu hiện của người này càng thêm trung khuyển, mỗi ngày nhất có cơ hội dính trên người cậu lắc lắc cái đuôi.
Lâu Triển Nhung yên tam thoải mái mà hưởng thụ đối phương hầu hạ, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy được nhàm chán, cậu dù sao cũng là tuổi trẻ hiếu động, mỗi ngày không có việc gì, nhàn đắc sắp dài môi.
Lục Định Vũ đành phải đem cậu an bài vào công ty mình, lấy việc công làm việc tư, tùy thời có thể thừa dịp người khác không chú ý đem tình nhân kéo vào văn phòng, làm chuyện hôn môi và vân vân, cuộc sống tăng thêm lạc thú vô hạn.
Nửa tháng trôi qua, Lâu Triển Nhung thích ứng tốt, khuôn mặt xinh đẹp khiến cậu ở trong công ty rất được hoan nghênh, ngay cả đại thẩm quét rác đều thích cũng không có việc gì cùng cậu nói giỡn, điều này làm cho Lục Định Vũ ăn không ít ám dấm chua, sau đó ở trên giường nhất nhất đòi lại.
Tóm lại là mến gian tình nhiệt, nùng tình mật ý. Mỗi ngày sớm chiều ở chung, không chỉ có không chán, cảm tình còn càng ngày càng tốt.
Bất quá, ngẫu nhiên cũng sẽ có một chút chuyện không vừa ý nho nhỏ, làm cho Lâu Triển Nhung mượn đề tài để nói chuyện của mình địa làm khó dễ đối phương một chút.
Tỷ như, cậu đối Lục Định Vũ có một thân thể cường tráng cùng làn da màu đồng hâm mộ muốn chết, nhìn nhìn lại dáng người gầy yếu vừa nhìn đã biết giết gà không được, khó tránh khỏi trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mỗi ngày sau giờ ngọ được nghỉ ngơi, cậu lại chạy đến sân thượng phơi nắng. Cơ thể một chốc rèn luyện không được, làn da nhưng thật ra có thể trước phơi nắng cho đen chống đỡ giữ thể diện.
Lục Định Vũ luôn luôn thề sống chết phản đối loại tâm lý tử sĩ diện khổ thân của cậu. Liên tiếp ngăn cản không có hiệu quả, nhất quyết bồi cậu , khi có cơ hội cứ tới phá hư chuyện của cậu.
Lâu Triển Nhung nằm ở trên chiếu, vì không muốn phơi nắng làm trắng một chỗ đen một chỗ, cậu đem quần áo toàn bộ cởi sạch, người trần truồng ở trên sân thượng.
Nơi này ở ngoại ô thành phố, bình thường hiếm thấy người đi đường, cho dù có người đi qua, lan can quấn đầy đi đằng cũng có thể ngăn trở bên trong có cảnh sắc mỹ nam giữa ban ngày làm hư thuần phong mỹ tục.
Thân thể giống như muốn hòa tan, thoải mái ấm áp dào dạt cực kỳ, Lâu Triển Nhung nhắm mắt lại, sau khi phơi chính diện, tiếp phơi qua bên phản diện.
Vai nhọn, eo nhỏ, mông nhanh kiều, chân thon dài, Lục Định Vũ vừa lên đến liền nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp này, hắn buông trong tay đích che nắng tán cùng phòng phơi nắng nhũ, ngồi xổm bên người Lâu Triển Nhung, vươn tay trêu mông cậu nói: “Em như vậy phơi nắng sẽ tróc da, thoa ít kem chống nắng tốt hơn.”
“Đừng nói nhảm.” Lâu Triển Nhung ngay cả mí mắt đều lười nâng, không kiên nhẫn huy phất tay. Hán* ăn no không biết hán cơ đói, tên đang ở phúc trung không biết phúc cậu hiện tại không nghĩ để ý.
_hán : kẻ
Bính cái mũi một cái, Lục Định Vũ ở ngồi xuống bên cạnh cậu, sắc mị mị mà đánh giá thân thể trơn nhẵn của Lâu Triển Nhung, bụng dưới bắt đầu nóng lên.
Dưới ánh mặt trời, da tay trắng nõn của cậu hơi chói mắt, sờ lên oánh nhuận bóng loáng, xúc cảm thật tốt, vì cái gì người này liền nghĩ không ra như vậy chứ , không nên phơi nắng thành dầu đen ? Trong lòng Lục Định Vũ âm thầm tiếc hận, tầm mắt lướt qua đầu nhũ khẽ nhếch của cậu, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Lâu Triển Nhung không hề phòng bị mà nằm sấp tại chỗ, tay chân mở ra thành hình chữ đại, hai chân mở rộng, rãn mông hẹp hòi cất dấu vô hạn hấp dẫn. Lục Định Vũ nhìn đến dục hỏa bốc lên, tinh trùng thượng não, vươn tay qua sờ nơi đó.
Lúc bàn tay to chạm vào mông cậu, ngón tay còn nhẹ nhàng gãi gãi, Lâu Triển Nhung đầu tiên là thoải mái mà rên rỉ một tiếng, lập tức kịp phản ứng, quay đầu kêu lên: “Ngươi làm gì? Đừng ở chỗ này phiền ta!”
“Hảo.” Lục Định Vũ ngoài miệng nói một đằng, trên tay lại làm một nẻo, bàn tay to từ đùi quấy nhiễu đến nơi phía trước, cầm phân thân đang rủ xuống của cậu chơi đùa vài cái. Lâu Triển Nhung đã bị trêu chọc tới động tình, cậu buồn bực trừng mắt Lục Định Vũ, ánh mắt phun hỏa, hai chân lại theo bản năng khép lại kẹp lấy tay nam nhân, làm cho kháng nghị của cậu thực không có sức thuyết phục.
Ngẫu nhiên ở ngoài trời chơi một chút cũng không sai. Ôm ý niệm này trong đầu, Lâu Triển Nhung không hề phản kháng, nâng thắt lưng lên, thoải mái mà đem nơi riêng tư trưng ở trước mặt nam nhân.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, da tay của cậu nóng hơn bình thường nhiều lắm, mà ngay cả nhiệt độ nơi đó cũng khiến ngón tay anh hòa tan.
Lục Định Vũ đem kem chống nắng đưa vào huyệt khẩu cậu, ngón tay dài tham nhập vào bên trong, tới tới lui lui tiến hành bôi trơn. Lâu Triển Nhung híp mắt thở hổn hển, lưng mông bắt đầu lắc lư, quay đầu trừng anh: “Tiến vào nhanh lên!”
Không biết có phải vì quan hệ vào ban ngày hay không mà Lâu Triển Nhung trở nên càng mẫn cảm, càng nhiệt tình. Lục Định Vũ rút ngón tay ra, từ sau ổn định thắt lưng cậu, đem mình chậm rãi tiến vào.
Bởi vì bôi trơn không đầy đủ, dục vọng tiết nhập có chút gian nan, trong quá trình chậm rãi tiến vào bên trong liền có một cỗ khoái cảm nóng bỏng.
Lâu Triển Nhung ngẩng đầu lên, tê tê địa hút khẩu khí, nhỏ giọng nói: “Có chút đau…”
Lục Định Vũ trấn an hôn gáy cậu, chậm rãi đem phân thân đưa vèo hết. Lâu Triển Nhung hừ nhẹ, tiểu phúc co rút, cánh tay chống đỡ thân thể càng không ngừng run rẩy.
Tư thế này bọn họ rất ít dùng, bởi vì Lâu Triển Nhung thích ở lúc làm tình cùng anh hôn sâu, tư thế này còn phải xoay lưng qua, làm cho cậu rất không thích. Bất quá ngẫu nhất làm, cũng lạc thú vô cùng.
Yên lặng một lát, sau khi thân thể cậu thích ứng, Lục Đình Vũ bắt đầu co rúm. Biểu tình Lâu Triển Nhung còn có chút thống khổ, nhỏ giọng oán giận anh thô bạo, chỉ chốc lát sau, cậu liền chìm trong khoái cảm lũ lượt kéo đến, vong tình cùng anh quấn nhau.
Sau khi chấm dứt là một thân mồ hôi, Lục Định Vũ nặng nề nằm trên người cậu, nằm úp sấp nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó kéo cậu đi tắm rửa.
Sau khi làm sạch lẫn nhau, Lâu Triển Nhung mới kịp phản ứng kế hoạch phơi nắng giữa trưa của mình lại bị người này cho đi ngâm nước, cậu trừng mắt, nâng khủy tay tính cho Lục Định Vũ một mã giết kê*, đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.
_mã giết kê : ngựa giết gà ??? hay mã tấu giết gà = =.
Lục Định Vũ tránh được một kiếp, nhanh chóng xông lên đi mở cửa.
Kẻ tới là Thiệu Vĩnh Côn, hắn không nhàn nhã tự nhiên như bình thường, vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt cũng có vài phần lo lắng nói: “Ta tìm Lâu Triển Nhung có việc gấp.”
Lục Định Vũ thỉnh hắn vào, rót chén lạnh trà cho hắn. Lâu Triển Nhung vừa nhìn thấy mặt của hắn liền tức, như thế nào cũng quên không được lúc ấy bị hắn sửa đến thiếu chút nữa cùng Lục Định Vũ mỗi người một nơi.
Thù mới nợ cũ nổi đậy, kiến cậu không hứng thú đi để ý tử điều tử này, vì thế nâng mông đi lên lầu, vọng xuống nói: “Ta muốn ngủ trưa , có việc gì mời ngày mai nói.”
Thiệu Vĩnh Côn tà mị cười, vươn hai ngón tay nói: “Hai chuyện, thứ nhất, Lâu Phùng Xuân vượt ngục .”
Lâu Triển Nhung mạnh bước dừng lại, giống như cá cắn câu vòng trở về, nghiêm mặt hỏi: “Chuyện thứ hai ?”
Thiệu Vĩnh Côn không thừa nước đục thả câu nửa, đơn giản rõ ràng tóm tắt tình hình: “Chuyện thứ hai, Lâu Duật Đường mất tích .”
Sau ba giây đồng hồ trầm mặt, tiếng hô Lâu Triển Nhung vang vọng khắp đại sảnh.