Ung Dung Ném Bút

Chương 38: Chương 38: Chương 27.2: Trương Lệ Tuyên.




Editor: Trịnh Phương.

Lông mày Lăng Tị Hiên dần nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ, chờ tới sau khi đã biết rõ ràng là xảy ra chuyện gì, anh liền ngắt ngang Lý Tiểu Toàn còn đang muốn nói tiếp: “Dung Dung đâu? Hiện tại sao rồi?”

“Ách. . . . . .” Lý Tiểu Toàn lo lắng liếc mắt nhìn Lâm Dung: “Khóc rất lâu rồi, hiện tại thì tốt hơn nhưng giống như vẫn còn rất khổ sở.”

“Đưa điện thoại cho cô ấy, anh nói chuyện với cô ấy.”

Lý Tiểu Toàn vội vàng đưa điện thoại cho Lâm Dung, ai biết Lâm Dung lại không nhận, nức nở: “Tớ không muốn nói . . . . . .”

“Này, nếu không thì thôi. Trai đẹp, Dung Dung nói cậu ấy không muốn nói.” Lý Tiểu Hoàn không thể làm gì khác hơn là lại nhận lấy điện thoại, nói.

“A, vậy cũng được. Em nói cho cô ấy biết để cô ấy đợi anh trong ký túc xá... anh lập tức tới tìm cô ấy, các em coi chừng cô ấy trước, được không?”

“Vâng, được.”

“Vậy thì tốt, một phút sau anh sẽ đến.” Lăng Tị Hiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này anh đã lái xe đi trên đường rồi.

Đi tới cửa trường học, Lăng Tị Hiên suy nghĩ hồi lâu xem có nên lái xe vào hay không. Do dự một lát, anh vẫn quyết định trực tiếp lái đến dưới lầu của kí túc xá nữ sinh khoa Văn học —— Thật ra thì anh rất ít khi lái xe đến một chỗ nổi bật như vậy, từ trước đến giờ đều là dừng ở cửa, đây là lần đầu tiên, bởi vì Lâm Dung rất sợ người khác nói bóng nói gió, nhưng không ngờ. . . . . .

Đứng ở dưới lầu hút một điếu thuốc, Lăng Tị Hiên suy nghĩ một chút giải quyết chuyện này như thế nào, đồng thời chắc chắn rằng chuyện này nhất định là do Trương Lệ Tuyên, bởi vì bạn học của Lâm Dung không thể nào biết rõ chuyện của hai người biết như vậy, một số bạn học của cô còn không biết cô yêu đương đâu rồi, đặc biệt là nam sinh. người biết sự chỉ có Lâm Dung cùng mấy người bạn cùng phòng ngủ, cũng đều có quan hệ rất tốt với Lâm Dung. Huống chi, nhất định là Trương Lệ Tuyên thấy con đường của chị anh không thể đi được nữa, cho nên mới trực tiếp xuống tay từ chỗ Lâm Dung.

Thời gian mấy tiếng của một buổi chiều, đối với chuyện khác mà nói, có lẽ là ngắn ngủi vô nghĩa, cũng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng đối với với lời đồn mà nói, thật sự là thời gian để tin đồn lan truyền với tốc độ chóng mặt, đặc biệt là tất cả người trong kí túc xá đều là học viên của khoa Văn học, chỉ cần một buổi chiều, tin đồn đã lan truyền ra cả kí túc. Cho nên, khi Lăng Tị Hiên dừng ở dưới lầu, tất cả mọi người —— trừ dì quản lí kí túc xá, ai cũng đã biết chuyện của Lâm Dung, mà một lát sau vừa đúng lại đến giờ ăn cơm tối, tất cả các nữ sinh ở đây đều lục tục ra khỏi ký túc xá để tới phòng ăn.

Nữ sinh đều có lòng tò mò, thấy một người cao lớn đẹp trai, ăn mặc thời thượng như vậy, trong tai đút tai nghe nghe nhạc tựa vào một chiếc Audi A8 đầy phong cách, nhớ tới chuyện mà giáo viên hướng dẫn đã nhấn mạnh vào buổi chiều—— trong đó giáo viên hướng dẫn còn nhắc tới xe Audi, vì vậy gần như đều dừng lại, muốn xem một chút xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Lăng Tị Hiên dĩ nhiên biết xung quanh có một đám nữ sinh vây xem, nhưng anh cũng không hề để ý. Vốn dĩ, anh lái xe tới nơi này chính là vì muốn thị uy [ra oai =]]], không cần phải sợ hãi cái gì. Nhiều người vây xem như vậy, mặc dù anh không ngờ tới, nhưng vừa vặn cũng tạo cho mình đủ hiệu quả, nghĩ tới những chuyện này, khóe môi của anh không khỏi lộ ra một chút ý cười.

Lâm Dung do dự rất lâu mới nghe theo lời khuyên của bạn cùng phòng, cầm túi chườm đá lạnh băng cho lên đôi mắt có chút sưng đỏ của mình, để giảm một chút dấu hiệu mình đã khóc, sau đó lại đi tới cửa, ra hành lang cùng Lý Tiểu Toàn.

Đứng ở trước cửa, Lâm Dung vẫn còn có chút do dự, lại quay đầu nhìn Lý Tiểu Toàn: “Trưởng phòng. . . . . .”

Lý Tiểu Toàn vội cười cười, khích lệ Lâm Dung: “Cố lên, Dung Dung, bọn tớ cũng sẽ ủng hộ cậu, lấy hết dũng khí ra! Tớ sẽ ở đây nhìn cậu đi.”

Nghe đến đây, Lâm Dung có chút cảm động, lấy hết dũng khí đi tới chỗ Lăng Tị Hiên dưới vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Lăng Tị Hiên thấy Lâm Dung đi xuống, cũng lập tức đi tới chỗ Lâm Dung. Tới trước mặt Lâm Dung, Lăng Tị Hiên nhẹ nhàng nắm tay cô, đưa tay che mắt cô: “Khóc bao lâu?”

Lâm Dung cảm thấy cực kỳ mất mặt, nhẹ nhàng gỡ tay của anh ra, vùi đầu trong ngực Lăng Tị Hiên giống như đà điểu, không để người khác nhìn thấy bản thân, chính mình cũng không phải nhìn thấy người khác.

Biết Lâm Dung không quen đứng trước nhiều người như vậy, Lăng Tị Hiên cũng không ép cô, đầu tiên là lấy mặt bên tai nghe của chính mình xuống rồi đeo vào cho Lâm Dung, để cô cũng nghe nhạc, sau đó, bàn tay chỉ vuốt tóc an ủi Lâm Dung, dịu dàng hỏi: “Đau mắt không?”

Trong Mp3 là bài hát “Dũng khí” của Lương Tĩnh Như, Lâm Dung vừa mang tai nghe vào thì vừa lúc nghe được câu hát “Yêu thật sự rất cần dũng khí, để đối mặt lời đồn đại, chúng ta đều cần dũng khí, để tin tưởng sẽ ở cùng nhau. . . . . .” kinh điển nhất. Có lẽ bài hát này cũng là do Lăng Tị Hiên chọn trước?

“Vâng.” Lâm Dung buồn buồn nói, sau đó lại tăng thêm một câu: “Rất đau.” Từ đầu đến cuối, đầu cũng không rời khỏi lồng ngực của Lăng Tị Hiên, nhưng cũng đưa tay vòng qua hông của Lăng Tị Hiên.

Bạn học xung quanh thấy vậy liền trợn mắt há mồm, còn có mấy người mới mua cơm về từ phòng ăn cũng thiếu chút nữa thì thả cơm rơi xuống mặt đất.

Đang lúc xung quanh tràn đầy không khí lúng túng tĩnh lặng, Lý Tiểu Toàn cố ý làm bộ như mới đi ra khỏi kí túc xá, thấy cảnh tượng này, cố ý chào hỏi Lâm Dung: “Dung Dung, Lăng Tị Hiên lại tới tìm cậu nữa à? Cậu nói xem, hai người các cậu đúng là làm cho người ta hâm mộ chết đi được. Mới tách ra không tới một ngày đi? Trai đẹp, anh lại nhớ Dung Dung nhà em rồi hả?”

Lâm Dung không biết nên nói gì cho phải, ngược lại, Lăng Tị Hiên cười nói tiếp: “Nào có, là anh chọc giận cô ấy, cho nên tới đây nói xin lỗi, buổi tối Lâm Dung không thể ăn cơm cùng mọi người rồi, một lát nữa bọn ăn phải đi ăn với nhau.”

“Ừ, được, vậy bọn em chờ Lâm Dung trở lại.”

“Được, bọn anh đi trước, hẹn gặp lại.” Nói xong, Lăng Tị Hiên nắm tay Lâm Dung đi tới trước xe, mở cửa xe, để Lâm Dung ngồi xong, mình cũng đi vào, lái xe rời đi.

Hai người đi một lúc lâu, lầu dưới yên tĩnh của kí túc xá giống như núi lửa phun trào.

“Oa, thì ra là Lâm Dung thật sự có một người bạn trai vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy à?”

“Nhưng nhìn bọn họ có vẻ rất tốt, không giống như lời giào viên phụ đạo nói nha.”

“Đúng vậy đúng vậy, soái ca đó giống như rất thương Lâm Dung.”

“Mấu chốt là, nhìn phản ứng của Lâm Dung, Lâm Dung cũng rất thích anh ta nha!”

“Hơn nữa, người đàn ông kia thật trẻ tuổi, có lẽ cũng bằng tuổi chúng ta nhỉ?”

“Ừ, khẳng định là không thể lớn hơn chúng ta, có lẽ là bạn học trước kia của Lâm Dung!”

Lý Tiểu Toàn thấy thế, hả hê trở về túc xá, không ngờ lại bị người kéo lại: “Ai, Tiểu Toàn, cậu là bạn cùng phòng của Lâm Dung đúng không? Soái ca đó là bạn trai Lâm Dung sao?”

Lý Tiểu Toàn cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Đúng vậy nha, các cậu không biết sao? Bọn họ nói yêu đương đã một năm rồi, tình cảm tốt khỏi nói, bọn tôi đều rất hâm mộ!”

“A, người đàn ông kia là ai? Làm gì?”

“Oh, các cậu hỏi về anh ấy sao? Ạnh ấy là học sinh của mẹ Lâm Dung, vẫn còn đang đi học !” Đáp án này cũng không phải là Lý Tiểu Toàn mình tùy tiện bịa ra, cô mới không có lá gan đó, là Lăng Tị Hiên nói cho cô biết.

“Một học sinh sao có thể có xe tốt như vậy, không phải là cậu gạt chúng tôi chứ?”

“Chậc, nhà người ta có tiền chứ sao, điều kiện gia đình bạn học của tôi rất tốt, không phải cũng có xe sao? Tôi cũng có, nhưng bây giờ đang ở Thượng Hải, không mang ra dùng được.” Lý Tiểu Toàn cố ý tùy tiện nói vài câu.

“Có phải Lâm Dung coi trọng tiền của anh ấy không?” Có vài người nhớ tới lời giáo viên hướng dẫn nói vào buổi chiều, không khỏi hỏi.

“Hẳn là không phải, là Lăng Tị Hiên theo đuổi Lâm Dung trước, còn phải theo đuổi một thời gian rất dài, vô cùng khổ cực. Hơn nữa, các cậu thấy bình thường Lâm Dung giống như người thích hư vinh sao?”

Người hỏi vấn đề này nhất thời không nói thêm gì nữa. Đúng vậy nha, bình thường Lâm Dung ăn mặc rất mộc mạc hào phóng, cũng không phải quần áo không tốt —— quần áo của cô gần như tất cả đều là hàng hiệu, nhưng cô vĩnh viễn cũng chỉ lấy màu sắc khiêm tốn nhất—— nhiều nhất là màu xám tro, còn thường lấy logo ở bên ngoài quần áo xuống, khiến người ta không biết rốt cuộc đồ cô mặc có phải hàng hiệu hay không.

“Vậy soái ca kia theo đuổi Lâm Dung như thế nào vậy?” Qua rất lâu, một giọng nữ rất bà tám đột nhiên nhiệt tình hỏi, nhất thời gợi lên chú ý của rất nhiều người.

“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Toàn, nói cho chúng tôi nghe một chút đi?”

“Ai nha, bọn họ thật sự làm cho người ta hâm mộ!”

“Ừ, Lâm Dung thật hạnh phúc, thật may mắn!”

Thấy đề tài được rời đi thành công, thái độ của mọi người đối với Lâm Dung cũng đã thay đổi, trong lòng Lý Tiểu Toàn không khỏi sùng bái Lăng Tị Hiên, nhưng cũng may, nhiệm vụ của mình hoàn thành, còn lại chính là việc của những người khác.

“Ai nha, tôi còn chưa ăn cơm đâu, chết đói mất, tôi muốn đi ăn cơm trước, các cậu muốn biết thì đi hỏi những người khác trong phòng tôi đi, bọn họ đều biết.” Nói xong, Lý Tiểu Toàn chạy đi.

Bên này, sau khi ngồi lên xe, Lâm Dung không nói câu nào, đợi khi lái xe ra khỏi trường học một lúc, cô mới nhẹ nhàng nằm xuống tấm nễm trên chỗ ngồi, mang theo mặt mệt mỏi tựa vào đùi Lăng Tị Hiên, nhắm hai mắt lại.

Lâm Dung chưa từng chủ động với mình như vậy, cô như bây giờ, Lăng Tị Hiên vừa mừng vừa sợ, nhưng nhiều hơn là. . . . . . Đau lòng. Tay phải mở ra, mơn trớn mặt của Lâm Dung, nhẹ nhàng dụi mắt giúp cô: “Bảo bối, rất khổ sở phải hay không?” Di§e—nda«nl3qu%ydo~n

“Ừ, về sau phải làm sao. . . . . .”

Lâm Dung không nói hết, nhưng Lăng Tị Hiên hiểu: “Dung Dung, tin tưởng anh, từ tối nay về sau, em sẽ biết, không có ai hiểu lầm em nữa, tất cả mọi người sẽ thích em giống như trước đây, thậm chí hâm mộ em.”

Biết Lăng Tị Hiên sẽ có cách, nhưng nghe chính miệng anh nói ra, Lâm Dung an tâm hơn phần nào, cười hỏi: “Hâm mộ em cái gì? Có một bạn trai ưu tú như vậy?”

Không ngờ ánh sáng trong mắt Lăng Tị Hiên lập tức tắt ngúm, giọng nói của anh cúng trầm xuống: “Có lẽ anh là người bạn trai không xứng chức nhất thiên hạ, có bạn gái tốt nhất trần đời nhưng vẫn luôn khiến cô ấy đau lòng, khổ sở vì những sai lầm trước kia của anh.”

Lâm Dung nghe vậy, đầu tiên là vòng tay ôm hông của Lăng Tị Hiên: “Em cảm thấy anh rất xứng chức nha.” Sau đó lại giống như nhớ tới chuyện gì đó, bật khỏi người Lăng Tị Hiên giống như lò xo: “Cái gì? Ý anh là chuyện lần vẫn là do bạn gái cũ của anh làm?” Ai biết, khi ngồi dậy cô dùng sức quá mức, đầu đụng phải mui xe, Lâm Dung nhất thời đau đến nỗi hít vào một hơi: “Đau . . . . . .”

Lăng Tị Hiên thấy vậy liền dở khóc dở cười, vội cưng chiều xoa xoa đầu Lâm Dung: “Cẩn thận một chút, không biết là chúng ta vẫn đang ở trên xe sao.”

“Hừ!” Lâm Dung một tay gỡ bàn tay Lăng Tị Hiên đăng đặt ở trên đầu mình ra: “Nói đi, không phải là bạn gái trước của anh chứ?”

“Là Trương Lệ Tuyên, nhưng cô ta thật sự không phải là bạn gái của anh, Dung Dung.” Trước kia Lăng Tị Hiên có rất nhiều bạn giường, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng xem ai là bạn gái, Lâm Dung là bạn gái duy nhất của anh. Cái danh bạn gái là do Trương Lệ Tuyên tự nhận: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, có thể lát nữa sẽ gặp người quen trong nhà hàng đó.” Nói xong, Lăng Tị Hiên lộ ra một nụ cười không dễ nhận thấy.

Lăng Tị Hiên đưa Lâm Dung tới một khách rất vắng vẻ mà từ trước tới giờ hai người chưa từng tới. Lâm Dung vô cùng buồn bực, một bên mặc cho Lăng Tị Hiên lôi kéo mình đi vào trong, một bên hỏi: “Tại sao lại muốn tới nơi này? Anh đột nhiên phát hiện món ăn ở đây rất ngon sao?” Lâm Dung chỉ có thể nghĩ như vậy, bởi vì Lăng Tị Hiên luôn có cách để phát hiện ra rất nhiều nơi mặc dù rất nhỏ nhưng lại có món ăn rất ngon hoặc rất kỳ lạ.

“Dĩ nhiên không phải rồi, không phải là anh mới vừa nói sao, chúng ta đến chỗ này là để tìm người.” Đang nói chuyện, hai người đã đi vào trong, đến gần một cái bàn sát tường, Lăng Tị Hiên cười cười: “Nhìn đi, tìm thấy rồi.” Nói xong, ngón trỏ tay trái chỉ một cái.

Lâm Dung nhìn theo tay anh, không khỏi sợ hết hồn. Là giáo viên hướng dẫn! Ngồi cùng bà ta là một cô gái rất nhỏ—— có lẽ là con gái của bà ta cùng một nữ sinh khác. Mặc dù khoa Văn học có rất nhiều mỹ nữ, Lâm Dung cũng coi như người nổi bật, nhưng nhìn thấy cô gái này, cô vẫn có một loại cảm giác kinh diễm——

Cô gái kia mặc một bộ quần áo màu trắng, áo là áo sơ mi trắng, tinh xảo mà xinh đẹp nhưng lại đơn giản hào phóng, bên dưới là một cái quần dài màu trắng, ống quần loe ra khiến cô gái trở nên đầy đặn hơn, khiến người khác không thể không chú ý. Quan trọng hơn là, vóc người của cô gái này rất tốt, vóc dáng rất cao, có lẽ là 1m70.

Khi học văn học cổ đại, có một đoạn miêu tả mỹ nữ:

“Thiên hạ chi giai nhân, mạc nhược sở quốc

Sở quốc chi lệ giả, mạc nhược thần lý

Thần lý chi mỹ giả, mạc nhược thần đông gia chi tử.

Đông gia chi tử, tăng chi nhất phân tắc thái trường, giảm chi nhất phân tắc thái đoản, trứ phấn tắc thái bạch, thi chu tắc thái xích. Mi như thúy vũ, cơ như bạch tuyết, yêu như thúc tố, xỉ như biên bối. Yên nhiên nhất tiếu, hoặc dương thành, mê hạ thái.” [*]

[*] Dịch nghĩa:

- Bản tạm dịch của Minh Tấn [đoạn đầu]:

“Giai nhân trong thiên hạ, không đâu bằng nước Sở

Người đẹp trong nước Sở, không đâu bằng xóm Lý

Giai nhân trong xóm Lý, không bằng con gái của vị hạ thần phía đông…”- Trích từ bài phú Tự Tình của Tống Ngọc.

- “Con gái Đông gia, thêm một phân thì quá cao, bớt một phân thì quá thấp; nhợt một chút thì quá bợt, đỏ một chút thì quá bầm; mày biếc như lông chim phỉ thúy, da thịt trắng như tuyết, eo mảnh như được thắt lại, răng như ngọc trai; mỉm cười yêu kiều, thì đàn ông Dương Thành và Hạ Thái đều bị mê hoặc.”- Xuất xứ từ bài “Đăng đồ tử háo sắc phú” của Tống Ngọc.

Lâm Dung cho tới bây giờ vẫn không hiểu thế nào là “Tăng một phân thì quá dài, giảm một phân thì quá ngắn”, nhưng hiện tại cuối cùng cũng hiểu, vóc người của cô gái đang ăn cơm cùng giáo viên hướng dẫn chính là như vậy, phần nên có đều đủ, phân không nên có thì không có, hơn nữa, nơi cần có vẫn luôn vừa đúng, hoàn mỹ không thể sửa đổi. Di&en«d£anl{e#quy_d0n

“Cô gái kia thật xinh đẹp!” Lâm Dung nhìn xong không khỏi sợ hãi than.

Lăng Tị Hiên không thể tưởng tượng nổi, bĩu môi: “Cô ta xinh đẹp? Còn không biết cô ta là ai đúng không?”

Lúc này Lâm Dung mới phản ứng lại: “A, cô ấy chính là Trương Lệ Tuyên sao?” Ngoài kinh ngạc, cô không khỏi mất mát: mình mới chỉ có một thước sáu, dáng dấp không xinh đẹp, dáng người cũng không thể sánh bằng, tất cả mọi thứ đều kém hơn cô gái kia. . . . . . Cũng khó trách, sợ là cô gái ưu tú như vậy ở cùng một chỗ với Lăng Tị Hiên thì chính là “Tuyệt phối”, “Kim đồng ngọc nữ” mà mọi người thường nói? Chưa bao giờ Lâm Dung cảm thấy tự ti, nhưng giờ phút này, ngoài tự ti, cô còn có chút lo lắng: Báu vật như vậy, sao Lăng Tị Hiên lại chưa từng thích?

Thấy vẻ mặt của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên lập tức liền đoán được cô đang nghĩ gì, trong lòng âm thầm mắng cô đần, nhưng lại không thể giải thích với cô vào lúc này, lại càng không cam lòng để cho cô tiếp tục suy nghĩ lung tung, tâm tình không tốt, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng ấn cô ngồi lên ghế, nhỏ giọng: “Tốt lắm, chúng ta ăn cơm.”

Nhân viên phục vụ đi tới đưa menu, Lăng Tị Hiên cố ý nói chuyện lớn tiếng: “Dung Dung, xem một chút xem muốn ăn cái gì.”

Quả nhiên, Trương Lệ Tuyên nghe được giọng nói quen thuộc, lập tức quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lăng Tị Hiên cùng Lâm Dung. Thành Phương Viên thấy cô ta như vậy, cũng không nhịn được quay đầu lại, cũng kinh ngạc mà không thốt nên lời.

Lâm Dung không biết nên nói gì, len lén túm vạt áo khoác của Lăng Tị Hiên, Lăng Tị Hiên cười kéo tay của cô, dẫn cô đi tới trước mặt ba người kia, cố làm ra vẻ không biết mà giới thiệu cho Lâm Dung: “Dung Dung, vị này là Trương Lệ Tuyên, cô ấy đã gọi điện thoại cho em, nhớ chứ? Xin hỏi vị này là?” Nói xong liền nhìn về phía Trương Lệ Tuyên, chờ cô ta giới thiệu cho mình.

“A, đây là bạn của em, giáo sư Thành Phương Viên.” Trương Lệ Tuyên biết sự việc đã bại lộ, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng đây chỉ là một sự trùng hợp.

“Nha. . . . . .” Lăng Tị Hiên đột nhiên làm bộ như bỗng phát hiện ra việc gì đó, nhìn về phía Lâm Dung, hỏi: “Dung Dung, có phải giáo viên hướng dẫn của em cũng họ Thành không?”

Lâm Dung nhìn anh giả bộ nghiêm trang, còn có bộ dạng vò đầu “nghĩ ngợi”, không kiềm được cảm giác buồn cười, nhưng vẫn cố sức nhịn xuống, nói: “Vâng, giáo sư Thành chính là giáo viên hướng dẫn của em.” Nói xong còn ngoan ngoãn cười với Thành Phương Viên: “Giáo sư khỏe.”

“Ừ, được, được, trò cũng tới đây ăn cơm sao? Đây là?” Thành Phương Viên cứng rắn nặn ra một nụ cười vặn vẹo. Bà ta nhớ rằng bản thân giống như đã từng gặp người ở trước mắt này, là một lãnh đạo nào đó, nhưng nhất thời nhớ không nhớ ra là ai. Di&e™n₫an;l)equ÷yd®on

“A, tôi là bạn trai của Lâm Dung, có quen biết với Trương Lệ Tuyên, bây giờ đang làm việc ở quân khu.” Nói xong, Lăng Tị Hiên đưa danh thiếp của mình lên: “Dung Dung là học sinhcủa ngài, hi vọng về sau ngài sẽ chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”

Nhận lấy danh thiếp, nhìn lướt qua, Thành Phương Viên lập tức nhớ ra anh là đoàn trưởng của đoàn quân nhân tham gia huấn luyện sinh viên. Bà ta biết rõ sự lợi hại của Lăng Tị Hiên, vì vậy vội vàng nói: “Được, nói hay lắm, Lâm Dung vẫn luôn là học rất ưu tú lại khiến người ta rất yên tâm.”

“Giáo sư ngài quá khen, tôi biết Dung Dung rất tùy hứng, rất nghịch ngợm, hi vọng về sau ngài sẽ không so đo với cô ấy.” Nói xong Lăng Tị Hiên cưng chiều nhìn về phía Lâm Dung, vẫn thích thương yêu xoa xoa tóc của cô.

Từ nhỏ vẫn dính ở bên cạnh người mẹ làm giáo viên của mình, Lâm Dung đã nghe rất nhiều lời nói khách sáo giữa giáo viên với phụ huynh học sinh, nghe đến chai cả tai tới, hiện tại phát hiện chính mình ở trước mặt Lăng Tị Hiên cùng Thành Phương Viên càng thêm chỉ có hơn chứ không kém, Lâm Dung phiền muộn tới nỗi muốn chạy trốn.

Lăng Tị Hiên dường như vô tình bắt được thái độ của Lâm Dung: “Sao lại không vui, không thích đồ ăn ở đây sao?”

“Vâng.” Lâm Dung gật đầu một cái, cô cũng không muốn ở lại đây tìm khó chịu cho mình.

“Vậy thì được, chúng ta về nhà, không phải em thích nhất ăn đồ ăn do mẹ anh làm sao?” Nói xong Lăng Tị Hiên gọi nhân viên phục vụ lên: “Tôi trả tiền cho ba vị này nữa.” Nói rồi liền lấy ví tiền của Lâm Dung từ trên người cô, tìm ra tấm thẻ tín dụng rồi đưa tới, quẹt thẻ, nhập mật mã, lại cầm thẻ bỏ vào trong ví của Lâm Dung, lại nhét ví tiền vào túi xách của cô, một chuỗi động tác thuận tay như nước chảy, một khắc cũng không ngừng.

Anh làm việc luôn nhanh chóng lưu loát, cho nên mặc dù Thành Phương Viên vẫn ngăn cản, hành động của Lăng Tị Hiên cũng không ngừng chút nào, cho đến lúc sắp đi, mới lộ ra nụ cười, nói một câu: “Hai vị ăn vui vẻ.” Liền lôi kéo Lâm Dung lên xe.

Còn chưa có khởi động xe, Trương Lệ Tuyên đã nhanh tay lẹ mắt lao ra ngăn cản bọn họ.

“Tị hiên, em muốn nói chuyện với anh một chút.” Trương Lệ Tuyên liền canh giữ ở bên cửa xe, dường như là nhất định phải đạt được mục đích, Lăng Tị Hiên muốn lái xe, cô ta liền chạy tới phía trước, giang hai cánh tay, bày ra bộ dạng “nếu anh dám đụng chết tôi thì liền lái đi”, khiến Lâm Dung vô cùng xấu hổ. Die$nd+anl&eq§uy^don

“Tôi còn có việc phải nhanh chóng rời đi, cô có chuyện thì mau nói.” Trong giọng nói của Lăng Tị Hiên mang theo thái độ mất kiên nhẫn từ trong lòng.

Lâm Dung định mở cửa xuống xe, muốn đi ra ngoài để Trương Lệ Tuyên nói chuyện với Lăng Tị Hiên, không ngờ lại bị Lăng Tị Hiên nhìn thấu ý định, hơn nữa còn giữ tay lại: “Ai cho em động, ngồi xuống!”

“Nhưng như vậy thì sao anh có thể nói chuyện với cô ấy?” Lâm Dung một bên nhỏ giọng nói, một bên lại muốn đi xuống.

Lăng Tị Hiên tức giận, không thể làm gì khác hơn là mở cửa xe của hàng ghế sau: “Lên xe đi, có chuyện thì mau nói.”

“Em muốn đi ra ngoài một chút, em tìm giáo sư Thành còn có chút việc.” Thừa dịp Lăng Tị Hiên mở cửa xe, trong nháy mắt, Lâm Dung đột nhiên nói, vừa dứt câu liền chạy ra ngoài.

Giỡn sao, cô mới không muốn ở lại để bị miệng lưỡi sắc bén cùng một ánh mắt căm thù, một ánh mắt mập mờ giết chết.

Giáo sư Thành đang muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, đột nhiên thấy Lâm Dung chạy ra từ trong xe, vội vàng kéo Lâm Dung vào khách sạn hỏi cho ra nhẽ.

“Lâm Dung, Lăng Tị Hiên thật sự là bạn trai của trò sao? Là đoàn trưởng đoàn huấn luyện quân sự cho sinh viên mới của chúng ta? Có phải ba cậu ấy là Lăng Trung Thiên? Chị của cậu ấy là Lăng Lệ cùng anh rể Cao Vân quản lý tập Lăng Vân?” Trong lòng Thành Phương Viên có quá nhiều tò mò, liên tiếp hỏi bốn vấn đề.

So sánh thiệt hơn, Lâm Dung liền trả lời ngắn gọn hơn nhiều, cô chỉ dùng một “Vâng” để trả lời tất cả bốn câu hỏi.

“Hai người yêu đương đã bao lâu?”

“Hơn một năm đi, từ lúc huấn luyện quân sự đã quen biết.” Lâm Dung cảm thấy những chuyện này không có gì phải giấu diếm, liền nói thật.

“Vậy ba mẹ cùng chị gái cậu ấy có biết hay không?” Thành Phương Viên đưa tay xoa xoa cái trán, mặc dù trời đang lạnh, nhưng trên trán bà ta lại rịn ra một tầng mồ hôi.

“Vâng, biết, chú dì cùng chị và anh rể đều biết.”

“Vậy bọn họ có thái độ gì?”

“Cái gì mà thái độ gì?” Lâm Dung biết câu hỏi này của bà ta có ý gì, trong lòng vô cùng chán ghét, không phải là hi vọng bọn họ không đồng ý sao?

“Chính là có thái độ gì đối với chuyện các trò yêu đương đó.”

“A, là vậy sao? Em cảm thấy bọn họ cũng yêu thích em, chú Lăng thích em nhất.” Lâm Dung giả bộ làm ra vẻ tương đối xấu hổ lại tương đối vui vẻ, một bộ thật hạnh phúc, đồng thời vụng trộm quan sát vẻ mặt của giáo viên hướng dẫn.

Quả nhiên, trên mặt Thành Phương Viên rõ ràng đã hiện lên vẻ mất mát, nhưng bà ta lập tức lại đổi thành một bộ mặt tươi cười nịnh hót: “Thật ra thì hai người cũng rất xứng đôi, Dung Dung.”

“Dung. . . . . . Dung Dung”!? Lâm Dung đột nhiên cảm thấy lạnh cóng. Mặc dù cô mặc rất nhiều áo, nhưng vẫn không thể ngừng nổi da gà.

“Ha ha, cảm ơn giáo sư.” Đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể trốn ra khỏi tình huống kỳ cục này, Lăng Tị Hiên đã tới bên cạnh cô.

“Sao rồi, Dung Dung, hỏi chuyện giáo sư xong chưa?” Vừa nói vừa ôm bả vai Lâm Dung.

“À? Ừm, hỏi xong rồi, hỏi xong rồi.”

“Vậy chúng ta đi, đói bụng lắm rồi chứ?” Vừa nói vừa dẫn Lâm Dung vào xe, nói xong còn chuyển ánh mắt từ Lâm Dung sang giáo sư, dĩ nhiên nhất định là phải giảm mấy âm điệu: “Giáo sư Thành, chúng tôi đi trước, Lâm Dung liền làm phiền ngài, hôm nào đó tôi lại tới thăm ngài.”

Nói xong, Lăng Tị Hiên thấy Lâm Dung đã thắt dây an toàn xong liền nhanh chóng khởi động xe, không cho Thành Phương Viên cơ hội nói chuyện đã lái xe rời đi.

Thành Phương Viên sửng sốt một hồi lâu mới nhớ tới con gái của mình vẫn còn ở trong nhà hàng, vội vàng vào xem, may mắn là đứa bé vẫn một mực chuyên tâm ăn cơm, lại nghĩ tới Trương Lệ Tuyên, bà ta không khỏi nhìn xung quanh, thật vất vả mới tìm được lại sợ hết hồn: Giờ phút này, Trương Lệ Tuyên đang đứng một mình ở bên lề đường khóc đến đau lòng, bả vai run lên, nhìn qua hết sức đáng thương.

Đang muốn đi lên an ủi cô ta mấy câu, Thành Phương Viên nghĩ lại: Thứ nhất, Piano của con gái mình đã tới tay—— hiện tại đoán chừng là đã đưa đến nhà; mà Lăng Tị Hiên chính là một nhân vật lợi hại hơn Trương Lệ Tuyên không biết bao nhiêu lần, vẫn là không nên đắc tội anh ta và Lâm Dung thì tốt hơn. Nhìn hồi lâu, làm công việc giáo viên hướng dẫn đã vài chục năm, bà ta cũng nhìn thấu được đại khái, là do Trương Lệ Tuyên thích Lăng Tị Hiên, nhưng người mà người ta thích là học sinh của mình- Lâm Dung, cô ta ghi hận trong lòng, cho nên muốn trả thù Lâm Dung thông qua mình. Nghĩ tới đây, cả người Thành Phương Viên lạnh toát, chợt ý thức được bản thân mình còn khó bảo toàn, còn hơi đâu mà đi trông nom tới Trương Lệ Tuyên. Vì vậy, thừa dịp cô ta không chú ý, một mình lén dẫn con gái rời đi.

Diễn xong vở tuồng vui này với Lăng Tị Hiên, Lâm Dung than thở: “Anh giỏi thật, từ xế chiều đến bây giờ, anh vừa mới biết chuyện này hai giờ, sao có thể nghĩ ra được nhiều cách đáp trả liên tiếp như vậy?”

“Nào có nào có, anh cũng chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi.” Lăng Tị Hiên cười cười, đồng thời sờ sờ đầu Lâm Dung, nói cho cô biết: “Dung Dung, về sau rốt cuộc không cần lo lắng, Trương Lệ Tuyên sẽ không tìm em gây bất cứ phiền phức gì nữa, cũng sẽ không thể làm ra bất kỳ chướng ngại gì cho tình cảm của chúng ta nữa.”

Lâm Dung lập tức phản ứng lại: “Đúng rồi, anh chưa nói cho em biết vừa rồi mấy người nói gì? Sao cô ta lại buông tha dễ dàng như vậy, nhất định anh đã nói gì với cô ta rồi. Mau nói cho em biết, anh nói cái gì rồi?” Lâm Dung dùng sức lắc tay Lăng Tị Hiên.

Lăng Tị Hiên vẫn đang lái xe, vội vàng lấy đôi tay đang cầm tay phải của anh mà lắc của Lâm Dung xuống: “Không phải mới nói cho em nghe rồi sao? Chính em không nghe mà chạy đi, hiện tại lại chạy tới hỏi anh làm gì?”

Lâm Dung hiểu đây là anh vẫn còn đang giận chính mình: “Hừ, thật nhỏ mọn!”

Lăng Tị Hiên cười cười: “Bảo bối, đừng động nhiều như vậy, tóm lại sau này sẽ không có ai gây khó dễ cho em nữa, đây mới là điều quan trọng nhất.” Nói xong, trong lòng Lăng Tị Hiên bổ sung, anh đương nhiên không thể nói cho Lâm Dung biết chuyện hai người đã đính hôn, bây giờ cô là vị hôn thê của anh, nếu không chẳng phải là anh sẽ chết chắc sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.