“Đến tột cùng là ông đang
nói cái quỷ gì đó?!”
Thanh âm khủng bố rít gào
của Niếp Thiểu Ưng phát ra không dứt ở trong phòng của tổng tài.
Chỉ cần có chút trí thông
minh một chút, cũng biết lúc này nên lui binh nhượng bộ, nếu không bão quét đến
không chết thì cũng tổn thương.
“Ưng Thiểu, tâm ý của tôi
đã quyết rồi, ngài không cần phải lưu tôi.” Thanh âm của Chu Gia Thanh mặc dù
có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng lấy dũng khí tỏ rõ lập trường đi ăn máng khác
của mình (miu: đi sang công ty
khác làm) “Tôi không cần ngài lưu
lại!” Niếp Thiểu Ưng tức sùi bọt mép, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên phản đồ.
“Ông muốn biến thì biến đi, bất quá, nếu như vào một ngày để cho tôi phát hiện
được ông muốn phát táncơ mật gì đó của Mộc Thiên ra ngoài, tôi sẽ không bỏ qua
cho ông đâu!”
Chu Gia Thanh chết tiệt!
Đồ vong ân bội nghĩa này!
Năm đó hắn đến nước Mĩ để
học học vị thạc sĩ hay là giúp tập đoàn Mộc Thiên kiếm ra tiền, lúc hắn học
thành tài về nước, là hắn cho người này một cơ hội làm tổng giám độc cảu công
ty khoa học kỹ thuật, coi hắn như người một nhà mà đối đãi, tuy nhiên không thể
tưởng tượng được là tên hỗn trướng này lại có thể chỉ vì mấy vạn đồng tiền
lương mà muốn đi ăn máng khác!
Nghĩ đến đây, hắn tức
giận không chịu nổi, giận mà rơi lệ.
“Ưng Thiểu…” Chu Gia
Thanh há hốc mồm nhìn lên Niếp Thiểu Ưng, một tổng tài cao cao tại thượng mà
lại vì hắn mà khóc.
Ở bên trong Mộc Thiên,
toàn bộ viên chức đều xưng hô với bốn huynh đệ Niếp gia như vậy, Niếp Thiểu Ưng
là Ưng Thiểu, Niếp Thiểu Sư là Sư Thiểu, Niếp Thiếu Hổ là Hổ Thiểu, Niếp Thiểu
Long là Long Thiểu, vừa lúc lại cùng tên với bọn họ (miu:
có thể hiểu được là gọi Ưng thiếu gia, Sư thiếu gia,... n* viết tắt đi, mà
thiếu thì trong tiếng Hán là Thiểu là tên đệm của các anh)
“Đi ra ngoài!”
Niếp Thiểu Ưng lôi tờ
giấy ra lau nước mắt, xoa xoa cái mũi không thoải mái, nhưng mà bởi vì rất tức
giận, mà nước mắt vẫn không thể khống chế, rơi không ngừng.
“Lão đại!” Niếp Thiểu
Long mặc một thân âu phục sẫm màu cầm một văn kiện quan trọng tự mình đi tới.
Hắn là phó tổng tài
“chuyên nghiệp” của tập đoàn Mộc Thiên.
Vì sao lại như vậy đây?
Rất đơn giản.
Bởi vì Niếp Thiểu Sư
người đảm nhiệm chức phó tổng tài của tập đoàn thì một tuần lễ thì có năm ngày
không ở công ty, cho nên những cấp dưới của hắn bị bế tắc, Niếp Thiểu Ưng lại
phải bố trí một phó tổng tài khác tuy buồn cười nhưng lại cần chức vị.
“Lão đại, đừng tức giận,
không cần để ý tới người này đâu.” Niếp Thiểu Long khinh thường liếc mắt nhìn
Chu Gia Thanh một cái. “Hắn sẽ bị báo ứng.”
Trong lòng run sợ nhìn
lên trên Niếp Thiểu Long, Chu Gia Thanh nuốt nuốt nước miếng. “Long Thiếu,
những lời này của ngài là, là có ý gì?”
Người nào cũng biết người
của Niếp gia đều có một vài khả năng đặc biệt, chỉ là những người ngoài như bọn
hắn cũng không rõ về những năng lực của họ mà thôi.
“Chính là ý tứ của mặt
chữ này.” Niếp Thiểu Long trào phúng cười cười. “Ông có thể đi ra ngoài, đem
toàn bộ đồ vật của ông thu đủ, từ nay về sau không cho phép ông bước vào trong
tập đoàn Mộc Thiên nửa bước.”
Hắn không thèm lãng phí
thời gian nói chuyện lý cùng phản đồ nữa, dù thế nào đi nữa hắn cũng chỉ muốn
mới nhìn có nửa tháng, Chu Gia Thanh đi ăn máng khác thì khoa học kỹ thuật Kình
Vũ se bị vét sạch tài sản, đến lúc đó Chu Gia Thanh có mắt không tròng coi như
có trở về cũng không có người để ý đến hắn.
Không có được đáp án mong
muốn, Chu Gia Thanh bất an mà đi ra ngoài.
“Em thấy được cái gì sao?”
Niếp Thiểu Ưng lại liên tục dùng khăn giấy lau mặt mình.
Con mẹ nó! Vì cái loại
như Chu Gia Thanh này mà chảy nước mắt, thật sự là gặp quỷ.
“Cổ phiếu khoa học kỹ
thuật Kình Vũ sẽ biến thành một trận địa lôi.”
“Thật sao?” Nước mắt của
Niếp Thiểu Ưng lập tức ngừng lại, tin tức khiến người khác phấn chấn này như
trời hạn gặp mưa, lửa giận trong lòng hắn toàn bộ đã tiêu tan.
“Hắn sẽ chết rất khó
coi.” Chứng kiến biểu tình của huynh trưởng, hắn bổ sung thêm một câu, “còn có
tai ương lao tù nữa.”
“Lão tứ, em thật là huynh
đệ tốt của anh.” Niếp Thiểu Ưng từ trong bàn công tác đi tới vỗ vỗ tay. “Huynh
đệ chúng ta đã lâu không có cùng nhau ra ngoài uống một chén rồi, buổi tối cùng
nhau uống chén rượu thì sao đây?”
Hắn là một người hỉ nộ
đều sẽ hiện ra, buổi tối nay huynh đệ bọn họ tụ họp thì không cần phải nói,
đương nhiên là để ăn mừng kết cục của Chu Gia Thanh phản bội tập đoàn Mộc
Thiên.
“Được thôi.” Dù thế nào
đi nữa hắn cũng không muốn về nhà sớm như vậy, ông nội hắn thể nào cũng ở bữa
tối mà bức hôn, làm cho bọn họ đều nhức đầu. “Bất quá em còn phải kí tên vài
văn kiện nữa, còn có cái hội nghị lâm thời cần mở, không bằng trực tiếp gặp mặt
ở quán bar luôn đi.”
“Được thôi.” Vẻ mặt Niếp
Thiểu Ưng khoái trá cực kỳ. “Đều tự giải quyết bữa tối, chín giờ tối nay gặp nhau
ở quán bar Quốc tế.”
~~~^__________^~~~~
“Cho ta thêm một ly nữa!”
Trong lầu hai của câu lạc
bộ Quốc Tế, An Thái Trí liên tục uống Chopin Vodka mà nàng yêu thích nhất, tuy
rằng cồn đã liên men, nhưng vẫn không thể nào tiêu trừ được nội tâm nàng đang
cuồng loạn.
Con búp bê định tặng cho
Đồng Đồng vẫn còn ở trên xe, nàng cũng không muốn lái xe trở về công ty, lái xe
không có mục đích gì trên đường là quanh quẩn cả buổi chiều, lúc mà màn đêm rủ
xuống, nàng rốt cục cũng phải lựa chọn dùng chất cồn để làm dịu bớt nội tâm
thống khổ của mình.
Câu lạc bộ này cũng là
một câu lạc bộ cao cấp rất ít người, cho nên nàng không cần lo lắng rằng mình
thất thố, nàng có thể tận tình uống rượu ở trong đây, chỉ cần lưu lại một chút
thần trí để có thể lái xe về đến nhà là được rồi.
Niếp Thiểu Ưng đúng chín
giờ đi vào trong quán bar, hắn không thấy được bóng dáng của đệ đệ hắn, nhưng
lại nhìn ra được An Thải Trí ngồi ở bên quầy bar làm cho lòng hắn chợt nảy.
Tại sao nàng lại ở chỗ
này?
Từ ngày chủ nhật nàng từ
trên ngựa ngã xuống, hắn đã cho rằng lúc này nàng hẳn là phải ở nhà nghỉ ngơi
điều dưỡng mới đúng chứ, nhưng mà nàng lại xuất hiện ở nơi này uống rượu một
mình.
Nàng thoạt nhìn như đang
có tâm sự.
Cơ hồ như không do dự cái
gì, hắn thẳng tiến đến chỗ An Thải Trí, rồi tùy ý ngồi xuống bên cạnh nàng.
An Thải Trí nhìn hắn một
cái, ngay cả một câu khách sáo bình thường đều không có, trực tiếp nói với
người pha rượu, “Cho Niếp tổng tài một ly Chopin Vodka, cũng cho tôi thêm một
ly nữa.”
Niếp Thiểu Ưng nhìn nàng.
“Em làm sao vậy?” Nàng tựa hồ như rất buồn khổ.
“Nói cho anh biết cũng
không sao, tôi hôm nay gặp được vị hôn phu tiền nhiệm cùng với lão bà của hắn.”
Nàng lại uống ngụm rượu. “Bọn họ thoạt nhìn thật là hạnh phúc, mà tôi… tôi lại
có thể ghen tỵ với bọn họ…” Nàng cười khổ một cái, lắc lắc đầu. “Đến tột cùng
thì tôi bị làm sao vậy?”
Niếp Thiểu ưng nhếch mi.
Nguyên lai lại là một
chuyện đơn giản như vậy.
Hầu hết mọi người, sau
khi chia tay cũng chỉ có thể làm kẻ thù của nhau, nếu như nói, nàng còn hận
người nam nhân kia, thì điều đó đại biểu cho, nàng có thể còn yêu người nam
nhân kia.
Là dạng nam nhân gì mà có
thể làm cho nàng vừa yêu vừa hận?
Sắc mặt của hắn lại lãnh
đạm thêm. “Qua ngày hôm nay đi, em có thể làm như chưa từng gặp qua bọn họ.”
Xem nàng vì nam nhân khác
mà buồn, cảm giác này thật không thoải mái, mà nàng lại đối với cái loại này
lại có thái độ dài dòng cũng làm cho hắn rất buồn bực.
Chia tay thì chia tay đi,
làm gì còn vì gia đình của người mà cảm thấy không hạnh phúc đây? Đây quả thực
là để tâm vào chuyện vụ vặt nha, hắn thật sự không thể gật bừa được.
“Làm như không gặp bọn họ
sao?” Nước mắt của nàng ở trong vàng mắt đảo quanh, nàng chua sót nói: “Tôi
cũng hi vọng là như vậy, nhưng mà, tôi không biết rằng mình còn để ý bọn họ như
vậy…”
Cảm giác đau đớn kia vẫn
còn khắc sâu, nàng hẳn là hào phóng bước chân đi đến chỗ bọn hắn ân cần thăm
hỏi mới đúng, nàng có thể lại chạy ra ngoài.
“Em căn bản không cần
phải để ý đến bọn họ, các em đã không hề có liên hệ gì.” Thanh âm của hắn cực
kỳ bình tĩnh.
Đương nhiên, cái này cũng
không liên quan tới chuyện của hắn, cho nên hắn mới có thể rất tỉnh táo.
Còn có, hắn hi vọng tâm
của nữ nhân này không có nam nhân khác tồn tại.
“Tôi cũng không muốn để ý
đến a,” nàng hạ ánh mắt xuống, đem cái chén thủy tinh lên, thanh âm khàn khàn.
“Từ trước, chúng ta thường là như hình với bóng, anh ta là người mà tôi yêu
nhất, còn cô ta là bạn thân nhất của tôi, có thể ở sau lưng tôi lại cùng ở một
chỗ với nhau…”
Nàng lại hít hít cái mũi.
Nhớ lại những dao găm tàn khốc, nhiều đêm không ngủ, lại bởi vì nhớ đến hai
người bọn họ mà không thể nào ngủ say.
Đã được bốn năm rồi, sự
nghiệp của nàng cũng đã thành công rồi, mà nàng cũng đã không hề không cố ý đi
nghe tin tức của bọn họ.
Hoặc là nói, nàng không
cố ý xem nhẹ tin tức của bọn họ.
Nàng chỉ biết về việc bọn
họ kết hôn, lại không thể nghĩ được rằng, bọn họ vẫn hạnh phúc như cũ.
Năm đó, sau khi từ miệng
tên phóng viên Bát Quái kia biết được quan
hệ mờ ám của bọn họ, nàng chủ động liên lạc với Ngôn Kỳ Hiên, mở miệng cùng hắn
nói chia tay.
Nàng nói lý do cho Ngôn
Kỳ Hiên, ngay cả nàng cũng cảm thấy buồn cười.
Nàng nói, nàng cần chuyên
tâm kinh doanh sự nghiệp mà phụ thân mới giao cho nàng, cũng bày tỏ một chút
tình cảm với hắn trong một giai đoạn dài.
Mà hắn, tuy rằng cũng
kinh ngạc, nhưng mà vẫn vui vẻ đồng ý yêu cầu chia tay của nàng.
Nàng luôn luôn mạnh mẽ,
ngay trên mặt tình cảm nam nữa, cũng không muốn nhận thua, biết rõ rằng làm như
vậy là sẽ vĩnh viễn mất đi hắn, nàng vẫn lựa chọn thà rằng giữ lại tự ái của
chính mình.
Niếp Thiểu Ưng ngẩn
người. “Em nói là, vị hôn phu cùng bạn tốt của em phản bội em sao?”
“Đúng a, tôi thật sự ngu
ngốc, không phải sao?” Lại cười, nàng chán ghét cái loại cười nhu tình cùng đau
lòng này.
Niếp Thiểu Ưng sững sỡ
một chút rồi hồi phục lại tinh thần. “Em quả thật không đủ thông minh.”
Lúc trước từng cho là cảm
xúc sẽ nhanh tan, nguyên lai là nàng đã chịu loại đả kích này, chẳng trách nàng
không thể lấy tâm tình bình tĩnh để đối đãi với tình nhân tiền nhiệm của mình.
“Tôi cảm thấy được rằng
tôi thật là ngu, chứng kiến bộ dạng hạnh phúc, thế mà tôi lại như vậy.” Nàng
chua sót uống một ngụm rượu thật lớn, trong lòng nảy lên một cỗ cảm xúc khó có
thể hình dung được. “Tôi đã bắt đầu từ ngày bọn họ kết hôn, tôi sẽ nguyền rủa
có một ngày kia bọn họ sẽ ly hôn, có thẻ là bọn hắn không những không ly hôn,
hiện tại người đàn bà kia còn mang thai nữa, đối với tôi thật sự là một châm
chọc lớn!”
“Áo Lý Ni đã từng nói qua
một câu, cuộc sống của con người giống như một sân khấu, còn không bằng nói như
rằng thi đấu” Đôi mắt đen của hắn dừng ở trên gương mặt thống khổ của nàng.
“Biết lời này có ý tứ gì sao? Cho dù em có thua, nhưng em cũng có thể thắng trở
lại.”
Chuyên chú nghe xong,
nàng nhẹ nhàng giơ đôi mắt lên, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Anh nói rất có đạo lý.”
Nàng nâng chén. “Mời anh!”
Nàng cũng từng an ủi qua
chính mình như vậy, nhưng mà bốn năm nay, nàng chăm chỉ làm việc, cũng sợ hãi
việc sẽ bị tổn thương, bởi vậy ở trên tình trường, nàng không có cơ hội để
thắng trở lại.
“Cũng kính em.” Hắn chạm
cốc với nàng, uốn cạn luôn chén rượu.
Cồn là khoảng cách gần
hơn các khoảng cách khác, sau khi uống vô số chén rượu, bọn hắn đã nhận ra rằng
là bạn tốt cả đời, vào nam ra bắc, không có chỗ nào không nói chuyện cả.
“Anh nói, anh mà càng tức
giận thì sẽ chảy nước mắt sao?” nàng cười đến khom người xuống, không thể tin
được cái lỗ tai nghe được việc vớ vẩn này.
“Một chút cũng không
sai.” Hắn đứng đắn gật đầu.
“Điều này làm sao có thể
được?” Nàng nhịn cười không được, trực giác bảo rằng hắn nhất định là đang đùa
giỡn nàng.
Bất quá cũng không sao
cả, người nam nhân này nói chuyện rất vui vẻ, rất có khiếu hài hước, nói đến
đầm rồng hang hổ để có thể chọc vui nàng, nàng hi vọng cả đêm cũng có thể cùng
hắn vui ở cùng một chỗ.
“Em không tin sao?” Niếp
Thiểu Ưng nhếch nhếch mi.
“Đương nhiên kkhoong tin
rồi.” Nàng luôn luôn cười luôn luôn cười, cười đến híp mắt lại, cười đến mức
quên nam nữ khác biệt, nàng tới gần mặt hắn thô lỗ nói: “trừ phi anh chứng minh
cho tôi xem.”
“Hương thơm trên người
nàng phảng phất qua khuôn mặt của hắn, tim của hắn nóng lên, rất muốn đem vẻ
say rượu chân thành này của nàng kéo vào trong lòng.
“Em say rồi, để tôi đưa
em trở về.” Hắn trả nợ, nâng thân hình mềm nhũn của nàng dạy, nàng cũng đã uống
nhiều lắm.
Nhanh chóng đưa nàng về
chính là phương pháp đoạn tuyệt dục niệm của hắn tốt nhất, nếu không tiếp tục
uống hết như vậy, kết quả nhất định là ── hắn sẽ mạo phạm nàng.
“Tôi không trở về đâu.”
Nàng cười tươi chân thành, vẻ say sượu lắc lắc đầu. “Bà nội tôi sẽ lo lắng cho
tôi.”
Hắn nhíu nhíu mi. “Vậy em
muốn đi đâu?”
Để một mình nàng ngồi ở
nơi này sao?
Không được, hắn sẽ lo
lắng.
Nàng chỉ chỉ mặt trên,
hướng về hắn nở ra một nụ cười mê hoặc người.
“Anh giúp tôi thuê một
gian phòng đi, tôi đi nghỉ ngơi trước, ngày mai… nấc ──” bộ dạng say rượu của
nàng thật bất nhã. “Chính tôi sẽ trở về.”
Hắn biết nàng nói.
Lầu sáu của câu lạc bộ
Quốc tế là một khách sạng cao cấp, giá cả sang quý, nhưng mà gác cổng nghiêm
ngặt, nàng ở bên này nghỉ ngơi so với khách sạn bên ngoài an toàn hơn.
“Được, tôi đưa em đến
phòng nghỉ ngơi.”
Hắn đồng ý với đề nghị của
nàng, đây là phương pháp tốt nhất làm hắn yên tâm.
Kỳ quái chính là, cho đến
khi bọn hắn rời khỏi quán bar, cũng không thấy Niếp Thiểu Long xuất hiện, mà
Niếp Thiểu Ưng, chi lo cho giai nhân xinh đẹp, đương nhiên cũng đã quên đi hẹn
ước cùng huynh đệ.
Từ một chỗ khác của quán
bar, Niếp Thiểu Long mang theo ý cười nhìn huynh trưởng giúp An Thải Trí rời
đi, hắn đã có thể xem được đêm nay hai người sẽ phát sinh chuyện tuyệt vời gì
đó.
Đây chính là kết quả hoàn
mỹ nhất.
Nếu như hai người bọn họ
có thể nở hoa kết trái, như vậy, hắn có thể mỗi ngày thoải mái trở về để thưởng
thức bữa tối mỹ vị của Niếp mụ rồi, mà không cần tiếp tục da đầu run lên nghe
ông nội bức hôn.
Niếp Thiểu Ưng đem An
Thải Trí đi lại cũng không xong nằm vào trong phòng lịch sự tao nhã ở trên tầng
mười.
Phòng rất được, đã tràn
ngập phong cách Châu Âu, vách tường màu lam nhạt lộ ra phong cảnh của bức
tranh, đèn dùng chất liệu gỗ màu trắng tỏa ra ánh sáng mờ mờ, trong cái bình
hoa bằng thạch anh còn cắm một bông hoa hồng trắng lịch sự tao nhã cắm ở đấy.
“Em nghỉ ngơi thật tốt
đi.” Tâm mắt của hắn vần dừng ở trên mặt nàng, hắn biết mình cũng không muốn
đi, nhưng mà không tìm thấy lý do để ở lại.
Nàng mở bao da ra. “Phòng
này bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh…”
Hắn đèn xuống bàn tay mền
đang tìm bao da của nàng. “Không cần!”
Tiếp xúc gần gũi như thế
làm cho hắn nổi lên một sự thay đổi hóa học, hắn cũng không có buông tay nàng
ra.
Đối với hành động quá mức
của hắn, nàng chỉ là ngây ngốc sửng sốt, còn không kịp có bất kỳ phản ứng nào,
hắn đã đem nàng kéo vào trong lòng.
Nàng trong trận mê loạn
nhìn ra trong đồng tử của hắn toát ra chút lửa, trong lòng có chút hiểu được
rằng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt Niếp Thiểu
Ưng cũng không nháy mắt nhìn lên nàng. “Tôi muốn lưu lại.”
Lòng của nàng áy náy nhảy
dựng, mê loạn mà hôn mê nhìn hắn.
Mặt của nàng đã nóng càng
thêm nóng, một câu cũng không nói nên lời.
Hắn cúi đầu hôn lên môi
thơm của nàng, lực hấp dẫn cường đại này hấp dẫn hắn cả đêm, hiện tại rốt cục
đã đạt được ướng muốn, chân chính được hôn mùi vị của nàng so với suy nghĩ của
hắn còn được hơn… Nàng nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, ở trước chóp mũi của nàng có
hơi thở cường tráng rực người của hắn, nàng kìm lòng không đậu quay về ôm lấy
cái lưng cường tráng của hắn.
Đã bao lâu rồi không có
một nam nhân như vậy ôm nàng.
Nàng đã bao nhiêu lâu
không có hưởng thụ mùi vị của nụ hôn nồng nhiệt tốt đẹp?
Nàng ngửa đầu đáp lại nụ
hôn của hắn, cái lưỡi đinh hương của nàng lập tức linh hoạt thăm dò vào trong
miệng của hắn, ở giữa sự mê hoặc thân thiết với nhau, cái ván cửa ở phía sau
lưng bọn họ đóng lại.
Hắn vội vàng cởi cái áo
khoác âu phục của mình, một phen ôm lấy nàng đi đến giường lớn, môi của bọn hắn
vẫn nhiệt liệt quấn lấy nhau như cũ.
Nụ hôn của hắn theo môi
của nàng đi xuống, hắn đưa tay cởi bỏ nút thắt của cái áo sơ mi.
Cùng lúc, áo sơ mi cùng
cái váy của nàng đã bị hắn bỏ ra khỏi người, xúc động của hắn đã đạt tới đỉnh
của mãnh liệt, hắn nhất định phải tìm một cửa vào để phát tiết!
Đói khát cùng nhiệt tình
giống như lửa thổi quét vào bọn họ, không chỉ hắn vội vàng cởi quần áo trên
người nàng, nàng cũng như vậy vội vàng cởi cà vạt cùng với áo của hắn, khát
vọng da thịt chạm vào nhau.
Sau một trận rối ren, bọn
họ rốt cục như ý nguyện cùng nhau lõa thể, hắn ôm lấy thân mình bóng loáng mềm
nhỏ của nàng, cảm thấy được kích thích mà trước nay chưa từng có… Hắn lại nhịn
không được hôn nàng.
Hắn mạnh mẽ đem hơi thở
đẩy vào trong môi của nàng, thân hình to lớn của hắn dán lên trên nàng, rốt cục
cũng không thể nhịn được nữa mà tiến vào trong thân thể của nàng, ở trong luật
định nguyên thủy, hơi thở nồng nhiệt thở ra.
Hắn cắn môi cánh hoa của
nàng, nàng từ từ nhắm hai mắt lại thừa nhận sự tấn công của hắn, khi thân thể
của hắn ở trong nàng, thỉnh thoảng mà phát ra những âm thanh vô lực mà yêu
kiều.
Mà vào một thời khắc cực
hạn này, thân thể mềm mại của nàng giống như bị điện giật mà run không thôi,
hắn ra sức tăng nhanh, sau một tiếng thở gấp lớn, cuối cùng cũng có được sự
thỏa mãn.
Sau đó, hắn ôm lấy thân
thể nàng từ phía sau, một bàn tay như muốn thỏa mong ước lại đặt lên trước ngực
mềm mại của nàng, đôi chân giữ lấy các đường còng của nàng, hắn thỏa mãn ngủ
thật say, mà nàng cũng rất mệt mỏi nên ngủ say.
Trong căn phòng lịch sự
tao nhã, tràn đầy hương vị hoa hồng cùng với dư âm của phóng túng…