Bạch Nhị thở dốc vì kinh ngạc, ngay thời điểm nàng chưa kịp phản ứng, Ưng Kiệt đã nhanh chóng ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể yêu kiều của nàng để cho nàng thân mật dựa vào thân thể cường tráng của hắn.
"Ngươi... Nói cái gì?" Nàng hết sức kinh ngạc.
"Ta nói, ta muốn nàng!"
Trừ bỏ ánh mắt đang trừng lớn nhìn đối phương, bốn phía chỉ còn vọng lại tiếng thở dốc của hai người.
Ưng Kiệt nhìn kĩ sóng mắt đang lay động của nàng, từ trên người nàng tản ra một hương thơm hoa nhài dìu dịu, tựa như quanh quẩn bên hắn khiến lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn, lửa giận chợt biến thành kích tình trí mạng.
Đôi mắt long lanh của nàng chăm chú nhìn hắn.
Mặc dù đáy mắt nàng đầy tràn lửa giận tựa như một đóa hoa hồng thuần khiết bị ánh sáng màu bạc bao vây nhưng lại phát tán ra cảm giác dụ người cực độ.
Trong chốc lát, hắn cảm thấy yếu hầu như bị siết chặt lại, máu ở trong cơ thể nóng bừng lên.
"Là do bản thân nàng, không thể oán ta được." Hắn nói khẽ bên tai nàng, giống như là mê hoặc, thôi miên làm cơ thể nàng không tự chủ được rét run.
"Ngươi...”
Trong lúc nàng còn đang nghĩ xem hắn làm gì thì cả người đã bị hắn cứng rắn ôm lấy, giống như tuyên bố quyền sở hữu mà nàng căn bản không thể ngăn cản được hắn.
"Buông ta ra, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Hắn đặt nàng lên giường, vào lúc nàng chuẩn bị chạy, hắn lại nhanh hơn mà đè nàng xuống, không để ý tới nàng sẽ hét to hơn, hắn dùng lực giữ chặt lấy nàng, ôm nàng chặt hơn không cho nàng di chuyển.
Hắn không hề báo trước mà hôn lên môi nàng thật sâu.
Bạch Nhị đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó mới phục hồi thần trí, muốn kháng cự hắn nhưng mà hắn vẫn cố chấp hôn nàng, sau đó nàng dần dần hòa tan dưới đôi môi hắn, vô lực phản kháng nụ hôn của hắn.
Bàn tay Ưng Kiệt không tiếp tục chờ đợi mà trực tiếp kéo áo nàng xuống, lộ ra làn da trắng noãn của nàng.
Ánh mắt của hắn tham lam dò xét thân thể trắng noãn kiều diễm của nàng, cảm thấy toàn thân dâng lên một trận cuồng nhiệt trước nay chưa từng có.
Hành tẩu giang hồ nhiều năm, hắn không phải không làm chuyện này với nữ nhân, nhưng chưa từng có nữ nhân nào có thể dâng lên khát vọng trong mắt hắn, hắn chỉ là muốn phát tiết như sinh lý bình thường, còn có chinh phục dục vọng...
Nhưng tiểu mỹ nhân không phục trước mắt này lại làm cho nội tâm của hắn không tự chủ được dâng lên khát vọng muốn chinh phục, chiếm hữu.
Ánh sáng trong suốt từ bên ngoài rọi lên toàn thân trắng như tuyết của Bạch Nhị, cái yếm màu trắng bao vây song phong hoàn mĩ của nàng, làn da trong suốt mềm mại, chân ngọc vô cùng thon dài, vòng eo nhỏ thon thả...
Hắn không kìm hãm được mà vươn tay, thong thả thăm dò pho tượng nữ thần nõn nà mê người trước mắt, thật làm người ta khát vọng a!
Khát vọng lộ liễu đối với nàng trong mắt hắn làm thân thể nàng run nhẹ. Trời ạ! Sớm biết như vậy thì nàng đã chạy trốn đi.
"Không cần!"
Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, không có cách nào ngăn cản bàn tay to lớn của hắn thô lỗ cởi bỏ y phục của nàng. Trong nháy mắt, hai bầu tuyết non của nàng liền phơi bày ra trước mặt hắn.
Nụ hoa hồng phấn của nàng như run lên trong gió, mạnh mẽ hấp dẫn ý muốn hảo hảo vuốt ve nàng của hắn.
Con ngươi màu đen của hắn nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa nóng bỏng.
"Ngươi đúng là bảo bối."
Tay hắn nhẹ nhàng xoa nắn hai bầu vú của nàng, đồng thời dùng ngón tay trêu đùa điểm nhỏ mê người kia, khiến toàn thân nàng ngày một nóng, cơ hồ không cách nào di chuyển.
"A! Không được!"
Nàng không nhịn được thất thanh kêu lên, bởi vì hắn đang cúi đầu xuống mút lấy nhũ hoa của nàng thật sâu, khiến nàng không tự chủ được mà rung động.
Nhũ hoa hồng phấn dụ người đứng thẳng lên trước mắt khiến dục vọng của Ưng Kiệt dâng trào, cầm lấy hai bầu tuyết trắng, từ từ xoa nắn.
"A... Không được... Không thể như vậy...”
Chống cự không hiệu quả của nàng làm nam nhân ở trước mắt càng thêm hưng phấn, bắt đầu bóp lấy hai nhũ hoa nho nhỏ.
Hắn không ngừng vuốt ve, mút lấy nhũ hoa của thiếu nữ như dã thú bị bỏ đói, say sưa liếm lên hai bầu tuyết trắng ngọt ngào của nàng.
"Không cần!"
Nàng thút thít phát ra tiếng rên rỉ mê say làm cho hắn càng thêm hưng phấn.
Bạch Nhị muốn đưa tay đẩy nam nhân [strike]
"Lực đạo yếu ớt này của căn bản không có tác dụng với ta, không cần phí công sức làm gì."
"Buông ta ra!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
Nào ngờ hắn lại kéo nhẹ tóc trên đầu của nàng làm nàng không tự chủ được mà hướng tới hắn, đôi môi của hắn không khách khí hôn lên môi nàng.
Ngay lúc đó, đầu lưỡi của hắn luồn vào, mạnh mẽ quấn lấy lưỡi của nàng, ép nàng không thể kháng cự hắn mà né tránh trò chơi. Tuy nhiên, nam nhân này cũng rất hưng phấn với việc nàng kháng cự, không có dấu hiệu dừng lại nụ hôn.
Không ngờ được Bạch Nhị lại cắn vào môi hắn, khiến hắn đau đớn rời khỏi nàng.
"Ngươi dám cắn ta? !"Giọng điệu của hắn lạnh lẽo, làm người ta không tự chủ được mà lạnh sống lưng.
Nàng từ nhỏ đến lớn luôn được cha mẹ bảo hộ, nào có bị đối xử thô lỗ như bây giờ, thể lực cũng kém xa với nam nhân này, nhưng mà cũng không có nghĩa là nàng chịu thua.
"Đúng vậy! Ta muốn cắn ngươi, vậy thì làm sao chứ?" Nàng khiêu khích nói.
Ánh mắt của hắn lấp lánh ngọn lửa giết người.
Nếu như ánh mắt có thể sát nhân , chỉ sợ Bạch Nhị sớm bị hắn thiêu đốt mất rồi.
Thế nhưng trước mắt nàng lại là một thân thiếu nữ yêu kiều trắng noãn, dấy lên nhiều hơn dục vọng cùng đói khát.
"Ngươi biết ta hẳn biết ta có thể giết người trong nháy mắt." Hắn không chớp mắt nói.
Hắn lạnh lùng nhìn đôi mỗi hồng diễm, mềm mại của nàng đọng vết máu, dùng mu bàn tay lau đi.
"Vậy thì thế nào, ăn hiếp một cô gái yếu đuối trói gà không chặt sao, ngươi không xứng là anh hùng hảo hán."
"Tiểu oa nhi* [strike]< nguyên văn: Hảo cái linh răng lỵ răng tiểu oa nhi nhi>[/strike] , đừng để ta bắt được, nếu không ta nhất định sẽ hung hăng trừng phạt cái miệng nhỏ nhắn của ngươi."
Thừa cơ, nàng lại dùng lực đẩy, lần này có đẩy hắn ra, lại xoay người trốn được nhưng chưa được vài bước đường liền bị hắn lần bắt được.
"Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!
Hơi thở từ miệng hắn phả ra có cảm giác hung phần giống như khi báo đen bắt được con thỏ nhỏ thơm ngon.
“Thả ta ra!” Nàng vừa cắn vừa đá hắn.
“Vốn muốn dịu dàng với nàng một chút, nhưng nàng liều chết phản kháng, ép ta không thể không đẩy nhanh tốc độ”.
“Ngươi muốn làm cái gì?....Đừng...”
Ưng Kiệt dùng ngón tay xác định miệng cánh hoa của Bạch Nhị đã ẩm ướt, dùng đầu ngón tay mở cánh hoa ra, thắt lưng lập tức dùng sức tiến vào.
Tại lúc đầu ngọn lửa thật sâu tiến vào, Bạch Nhị vốn muốn mắng chửi, nhưng môi lập tức run rẩy.
“A...”
Nàng không ngăn cản được sự tiến vào mạnh mẽ của hắn, cảm giác không tốt, trong miệng không nhịn được bật ra tiếng đau đớn, nàng cảm thấy như hắn đang dùng một cây gổ nóng rực cứng rắn muốn xuyên thủng thân thể nàng.
“Đau quá...” Nàng bật tiếng đau đớn, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt cùng oán hận.
“ Chịu đựng một chút”
Ưng Kiệt bắt đầu đút sâu vào phần lửa nóng cứng rắn ở trong cơ thể mền mại của nàng, thân thể cao lớn khỏe mạnh đè chặt thân thể xinh xắn nhỏ nhắn trần truồng của nàng dưới thân, hai bàn tay ngao du trên là da mền mại của nàng, hai người chặt chẽ kết hợp với nhau, làm nàng không tự chủ được rên rỉ phát ra âm thanh khổ sở đan xen khoái cảm không thể cưỡng lại được.
“Được... đau quá... ngươi... ta hận ngươi”
Nàng cào ra mười dấu vết rướm máu trên lung hắn, nhưng hắn không quan tâm, vết thương nhỏ này không thể so sánh với đau đớn muốn có nàng ở trong cơ thể.
“Ta hiểu, ta biết rất rõ, nàng cứ việc hận ta...”
Hắn lên tiếng, âm thanh dịu dàng, khàn khàn, mà nàng cũng từ trong đau đớn cảm nhận được sự ngọt ngào, một luồng tê dại và khoái cảm như dòng điện nhanh chóng chuyền đến khắp tứ chi của nàng.
Nàng không biết, dục vọng nguyên thủy trong người nàng đã bị hắn triết để dụ dỗ ra, chuyển thành vô tận khoái cảm và những va chạm kịch liệt, làm nàng cảm thấy như đã đánh mất chính mình.
“ Ưm... không... Ư... A... đây là...” nàng không ý thức được mình đang phát ra âm thanh rên rỉ.
Hắn không ngừng mút môi nàng, tham lam mút lấy mật ngọt y như hương lan ngọt ngào thơm ngát từ trong miệng nàng, động tác rút ra rồi lại đẩy vào phía dưới liên tục không ngừng.
Hai bàn tay Ưng Kiệt dùng sức xoa nắn cái mông xinh đẹp của Bạch Nhị, nâng thắt lưng của nàng lên cao.
Bạch Nhị như đang đợi giây phút này, nhiệt tình phối hợp với sự co rút mãnh liệt của hắn.
“ A... trời ạ... ư... Ưm...”
Nàng phát hiện ra mình càng ngày càng chìm đắm trong sự mãnh liệt của hắn, hai tay hắn chặt chẽ giữ nàng, đặt hai tay nàng lên đỉnh đầu, làm nàng chỉ có thể đu đưa cơ thể,thở dốc, khi hắn cuồng liệt va chạm.
“Không! Đừng mà... Rời khỏi ta...”
Nàng vùng vẫy phản kháng, khi hắn mãnh liệt rút ra đâm vào bên trong cơ thể nàng, nàng đón nhận một cảm giác chưa từng có, khoái cảm nhấn chìm nàng, âm thanh chuyển thành những tiếng rên rỉ kiều mị.
Không biết trải qua bao nhiêu lần cao trào, Bạch Nhị vô lực xụi lơ, mặc cho hắn sắp xếp, tay nàng chỉ có thể ôm chặt hắn.
Hắn rong ruổi trên cơ thể nàng tạo ra những cảm giác mất hồn thoải mái, nàng há miệng cắn vai hắn, để lại trên vai hắn một vết răng.
Khiến tâm hắn hốt hoảng, không nhịn được phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó run rẩy, rót toàn bộ lửa nóng của mình rót vào cơ thể nàng.
Cả người hắn co lại, ôm nàng không thả, ngửi hương tóc nàng, nghỉ giữa đoạn lấy hơi giống như hắn vừa chạy cự ly dài.
Nàng vô lực vùng vẫy, nhưng thân thể nàng bị hắn ôm chặt lấy, di chuyển không được, nàng chỉ có thể nằm im trong lòng hắn hơi cựa quậy như bươm bướm trên mảnh lụa.
Hồi ức và sự xấu hổ chậm rãi quay trở lại đầu óc nàng.
“Ngươi đã hủy hoại ta!” Nàng oán hận nói, trong lòng đau đớn, nước mắt như chuỗi hạt trân châu thi nhau rớt xuống, rơi vào trong ngực hắn, khiến làn da hắn đau rát.
Nhưng hắn không có lên tiếng, chỉ ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng.
“Lần này ngươi hài lòng chưa?” Nàng ngậm lấy uất ức và nhục nhã, khuôn mặt đầy lệ nhìn hắn.
Nàng hận nam nhân trước mặt, khuôn mặt tuấn mĩ nhưng tâm như ác ma, tên nam nhân chết tiệt, hắn vì nhất thời phát hỏa không nhịn được liền hủy đi sự trong sạch của nàng, nàng càng hận chính mình không có toàn tâm toàn ý phản kháng, đã bị ma lực của hắn hấp dẫn.
“Thả ta đi...”
Nàng không biết phải làm gì liền khóc thút thít, giống tiểu cô nương đang chịu uất ức, nàng muốn về với phụ thân của nàng, đối mặt với hắn chỉ càng khiến nàng xấu hổ.
Nàng muốn về nhà!
“ Không! Ta sẽ không thả nàng đi”
“Vì sao?”
Hắn im lặng ngắm nhìn nàng, nàng là cô gái ngây thơ, xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, làm cho hắn có một loại dục vọng mãnh liệt muốn chiếm hữu lấy nàng, khiến hắn buông tay không được.
“Vì sao?” Nàng la lớn
“Không vì cái gì cả” Nói xong hắn cúi đầu xuống không đợi nàng cất tiếng, đã hôn nàng thật sâu.
Đây là lần đầu tiên, sản sinh ra dục vọng chiếm hữu điên cuồng như vậy với một nữ nhân.
Bạch Nhị mở hé mắt, phát hiện Ưng Kiệt ngồi bên giường im lặng nhìn nàng, trên khuôn mặt là vẻ mất mát, làm đau lòng người.
Nàng nhớ lại chuyện trước khi bất tỉnh, hiểu được võ công của mình đã bị phế.
Nam nhân vô tình, tàn nhẫn, vì giữ lại nàng mà phế bỏ võ công của nàng! Nàng không còn đường lựa chọn, nhắm chặt hai mắt, nhưng không thể nào lạnh lẽo vô tình với hắn, giống như hắn đối với nàng vậy.
“Uống thuốc”
Nàng ngoan ngoãn mở mắt ra, nhu thuận uống hết bát thuốc mà hắn mang đến, rất khó uống, nhưng không thể so sánh được với khổ sở trong lòng nàng.
Hắn dịu dàng lau nước thuốc bên khóe miệng nàng, sau đó lạnh lùng nói “Ta phải làm như thế, nếu không nàng sẽ rời khỏi ta”
Nàng nằm xuống cự tuyệt trả lời tất cả những gì hắn nói.
Vẻ lạnh lùng của nàng, khiến hắn phát cuồng.
“Không cho phép nàng đối với ta như vậy! Không cho phép! Là nàng phản bội ta, nàng nên cảm thấy ăn năn và hối lỗi, không phải là kiểu không biết xấu hổ này” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta vốn không biết xấu hổ!”
“Không! Nàng có tội, nàng đã phản bội tình yêu của chúng ta”
“Có sao?” Nàng trả lời máy móc giống như du hồn
“Có! Vì sao nàng không chờ ta? Mới ba tháng ngắn ngủi nàng đã thay lòng, con người cũ của nàng giống như là biến mất khỏi thế gian này, lúc tìm được nàng, nàng đã là Thiếu phu nhân của Kim tiền trang!” Hắn cầm cổ tay nàng, ánh mắt u ám “Cho ta biết!”
Nàng muốn trốn tránh câu hỏi của hắn, lại bị hắn nắm lấy cằm, ép nàng đối mặt với hắn.
“Đừng ép ta! Ta không muốn quay lại quá khứ, quá khứ đã qua hãy để nó trôi qua, ta không muốn nói thêm nữa... ”
Hắn thình lình cúi đầu xuống che lại môi nàng, không để ý tới sự phản kháng của nàng, tham lam dành lấy thứ thuộc về nàng.
Ba năm qua, mỗi ngày mỗi đêm không ngừng hành hạ hắn, hắn ngạc nhiên phát hiện mỗi ngày thù hận của hắn dành cho nàng càng tang thêm, tất cả đều đến từ việc không chiếm được nàng.
“Thả ta ra, ta là người đã có trượng phu...”
“Nàng đừng lừa dối ta, ta sớm biết nàng và hắn, kẻ được gọi là trượng phu kia, chỉ biết kiếm tiền không thỏa mãn nổi nàng, đương nhiên ngoài đời ai cũng biết nàng và hắn ân ân ái ái, nhưng sao lừa dối nổi ta”
“Ngươi điều tra ta?”
Nàng vừa nói liền biết mình hỏi thừa, hắn đương nhiên sẽ điều tra đối thủ của mình rành mạch rõ ràng , nếu không thì sao có được cục diện thuận lợi như ngày hôm nay.
“Ta chỉ rất hiếu kì, nhìn bề ngoài của nàng là người trong sạch, cao quý, thế nhưng trong xương cốt lại là nữ nhân hạ tiện, chịu không nổi cô đơn, ta mới rời khỏi nàng chưa được bao lâu, nàng đã thay lòng đổi dạ, ôm chặt nam nhân khác, kết quả là ông trời có mắt, để nàng gả cho một kẻ nam nhân không phải là nam nhân! Thế nào, ba năm qua không có nam nhân đến thỏa mãn nàng, rất cô đơn khó chịu phải không?” Ánh mắt hắn hung ác nhìn nàng.
“Không liên qua đến ngươi” Nàng lạnh lùng trả lời hắn.
“Nhưng mà, ta có chỗ không hiểu, nàng và hắn vì sao có thể bày ra bộ dạng không biết xấu hổ này sống qua ngày? Nàng không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Nàng không có trả lời hắn, nhưng khuôn mặt không chút màu máu, tùy thời quay lại quá khứ.
Ánh mắt hắn trở nên hung ác, hai bàn tay nắm chặt lấy vai nàng “ Nói! Ta còn không thỏa mãn được nàng sao? Lúc ta bị thương trở về, nàng không có chờ ta, đã gả cho người khác làm Thiếu phu nhân?!”
“Ngươi bảo ta chờ ngươi, vì sao còn báo cho cha mẹ ta đến đón ta về? Ngươi biết rõ nếu ta trở về nhà liền không thể tự làm chủ, ngươi lúc đó quyết định tương lai thay ta, sao ngươi không nghĩ đến sẽ có kết cục như ngày hôm nay?”
“Bởi vì ta tin tưởng nàng yêu ta”
Hắn dùng sức lắc thân thể mền yếu của nàng, làm nàng chỉ cảm thấy như thân thể của mình sắp bị hắn lắc đến tan ra.
“Đúng vậy, thời điểm đó ta xác định ta yêu ngươi, nhưng ngươi không nghĩ đến cảm nhận của ta, chỉ vì ngươi tự cho mình là đúng, ngươi khí khái anh hùng hảo hán, lúc ngươi bỏ lại mình ta đi quyết đấu với người khác, ngươi có từng nghĩ, nếu ngươi chết ta phải làm thế nào? Ngươi không thể trách ta vì ngươi chưa từng suy nghĩ tới việc đó, nên ta phải gả cho người khác”
“Vô sỉ!”
Hắn không nghĩ ngợi, giơ tay cho nàng một cái tát, lúc hắn nhìn thấy gò má trắng như tuyết của nàng nhanh chóng xuất hiện năm vết ngón tay, khóe miệng cũng chảy máu, hắn liền hối hận, nhưng...
Hắn lại cự tuyệt sai lầm và hối hận của mình.
“Ngươi đánh ta?!” Nàng không thể tin được trừng mắt nhìn hắn.
“Nàng lo lắng ta chết không thể mang lại hạnh phúc cho nàng, bây giờ ta có thể trịnh trọng cho nàng biết, từ bây giờ ta luôn khỏe mạnh,an khang, có thể sống hơn trăm tuổi, hơn nữa tuyệt đối có năng lực làm cho nàng hạnh phúc!”
Lời nói lãnh lẽo của hắn khiến thân thể nàng cứng đờ “Ngươi cho là ta thèm sao?”
“Ta là người luôn luôn hiểu mình muốn cái gì, bây giờ thứ ta muốn cũng không phải là nàng yêu ta, mà là một người có thân thể vừa mền mại vừa dụ người, cho nên sau này, nàng không cần nam nhân khác, cũng không cần phải đi kiếm nam nhân khác!”
“Ngươi dựa vào cái gì khống chế ta? Ta và ngươi không có bất kì dây dưa gì!” Nàng cao giọng nói “Nói lại với ngươi ta là người đã có trượng phu...”
“Thế thì sao?”
“Ngươi không sợ hắn tìm ngươi tính sổ?”
“Ta muốn” trong mắt hắn loáng qua một tia sáng “Ta rất hoan nghênh hắn đến đây, nếu ở trong lòng nàng ta đã là ác ma, là kẻ giết người thì ta cũng không ngại giết thêm một người nữa đâu”
Hắn cười lạnh cúi xuống, tay dùng sức nắm lấy cằm nàng, khiến nàng đau đớn kêu một tiếng.
“Dựa vào ta là Ưng vương mặt lạnh, tin tưởng ta, ta nói nhất định sẽ làm được”
Sắc mặt nàng trắng xanh, nhưng đừng mơ tưởng nàng sẽ khuất phục, nàng hất cằm lên đối diện với hắn “Ngươi đừng tưởng uy hiếp được ta, ta sẽ không ngoan ngoãn chịu trận đâu”