Thực ra khi xoay người rời đi thì Tuyết Ưng cũng biết mình đã rơi vào bẫy của Bảo Bảo, nhưng vì tức giận và tự ái nên hắn không chịu quay lại.
Hắn biết đối với tính cách không quyết đoán của Ảnh Nhiên thì bắt nàng phải chọn lựa giữa hắn và Bảo Bảo là chuyện khó khăn nhất đối với nàng, nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng, lẽ ra hắn phải là quan trọng nhất đối với nàng nhưng vì sao lại bị đặt ở vị trí thứ hai, cho nên hắn không hận tiểu ma nữ làm khó dễ mà giận vị Ảnh Nhiên không đặt hắn ở vị trí quan trọng nhất.
Hắn nguyện ý nhân nhượng nàng hết thảy, cái gì cũng vì nàng, tin tưởng nàng cũng yêu hắn như hắn yêu nàng, cũng muốn nàng đem hắn đặt ở vị trí quan trọng nhất như hắn đối với nàng, bằng không hắn cảm thấy mình bị tổn thương.
Hắn không tin cái gọi là yêu không tính toán, không cần hồi đáp…nếu bất kể lợi hại, không mong được đối phương đáp lại thì thực sự là yêu sao? Không, đó hoàn toàn là một đứa ngốc yêu đơn phương mà thôi.
Trong quan niệm của hắn, yêu chính là cả hai cùng cho cùng nhận, nếu đối phương không cho ra thì hắn sẽ chủ động đòi lấy, tóm lại không có chuyện chỉ có một người bỏ ra, nếu chỉ có một mình hắn yêu, một mình hắn nhiệt tình thì tình yêu đó hắn không cần, tự làm cho cuộc sống của mình trở nên thê thảm không phải là tính cách của Tuyết Ưng hắn.
Hơn nữa hiện tại hắn rất yêu Ảnh Nhiên, mà thân thể của nàng cũng đã cho hắn, cho nên hắn không muốn bức ép nàng, nhưng mà điều kiện là Ảnh Nhiên cũng phải thương hắn, nếu ngày nào đó nàng không còn thương hắn thì hắn tình nguyện giết chết nàng vẫn cảm thấy ít đau khổ hơn so với việc mất đi nàng.
Tình cảm Tuyết Ưng nồng nhiệt mà chân thành, khi yêu thì chỉ yêu một người, dù chết cũng không thay đổi, cho nên càng không thể chấp nhận sự phản bội, nếu hắn yêu một người khác thì rất có thể với tính cách như vậy cuối cùng sẽ dẫn đến bi kịch nhưng thực may mắn người hắn yêu lại là Ảnh Nhiên, một người chủ động cường thế, một người bị động ôn nhu, nhìn khác nhau nhưng thực ra lại rất phù hợp, hoàn hảo.
Tuyết Ưng mang theo tức giận rời khỏi Xà sơn nhưng cũng không lập tức quay về Tuyết Ưng tộc mà cứ bay lượn không mục đích trên bầu trời, buồn bực vì chính mình đã suy nghĩ không chu đáo, cứ tự làm theo ý mình, hắn và Ảnh Nhiên cứ nghĩ sau khi bọn họ mất tích thì Bảo Bảo và Mặc Mặc sẽ dùng cảm ứng để liên hệ với bọn họ mà không nghĩ ngược lại, nếu bọn họ muốn biết an nguy của Bảo Bảo và Mặc Mặc thì chỉ cần cảm ứng là biết, cớ chi lại lỗ mãng, đêm khuya phá nóc nhà người ta, phá hư chuyện tốt của người nên mới ra nông nỗi này.
Đáng tiếc lúc này nghĩ ra thì cũng đã muộn, tiểu ma nữ là người có thù tất báo, tâm tư nhỏ nhen mà Ảnh Nhiên đối với nữ nhân kia thì một điều tỷ tỷ, hai điều tỷ tỷ, xem ra cuộc sống hạnh phúc của hắn từ hôm nay sẽ gặp nhiều sóng gió. Hắn biết, gặp phải nữ nhi của Như Mặc thì hắn sẽ không có những ngày tháng yên lành.
Tuyết Ưng càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, tuy rằng trước kia hắn hiểu lầm Như Mặc suốt mấy ngàn năm là lỗi của hắn nhưng hắn cũng đã bị tiểu ác ma tra tấn nhiều năm, như vậy tội lỗi gì cũng đã được bù đắp hết rồi.
Bây giờ hắn và Ảnh Nhiên vất vả lắm mới có được cuộc sống gia đình hạnh phúc thì lại xuất hiện tiểu ma nữ chen vào phá đám, làm cho Tuyết Ưng không khỏi cảm khái trời xanh không có mắt.
Nhưng nghĩ đến chuyện Mặc Mặc, Vân Thư, Như Mặc và Bắc Dao Quang đều khỏe mạnh, bình an, bản thân không mất đi bằng hữu nào thì trong lòng Tuyết Ưng cũng cảm thấy vui vẻ, ấm áp. Tuy rằng tiểu ma nữ bị hôn mê mười năm nhưng rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, mà nhìn đầu mày khóe mắt đều ngập tràn hạnh phúc của Thanh Liên thì hắn cảm thấy mọi người đều đã đến lúc bỉ cực thái lai, cho nên hắn cũng tạm bao dung cho việc hắn quấy rầy cuộc sống của hắn vài ngày. Hơn nữa thời gian này cũng để Ảnh Nhiên suy nghĩ kỹ, để đến lúc nào đó nàng bắt buộc phải lựa chọn giữa hắn và người khác thì nàng nên lựa chọn ai.
Suy nghĩ thông suốt liền cảm thấy trời cao biển rộng. Cũng không chủ động đi tìm Mặc Mặc vì hắn tin tưởng Thanh Liên nhất định sẽ đem tin tức hắn bình an trở về mà lan truyền cho bọn họ biết, bây giờ là lúc hắn nên quay về trong tộc để xem mọi người có được bình yên hay không.
Quyết định như vậy, thân hình tuyết trắng liền triển khai tốc độ, hướng Tuyết Phong sơn mà bay đi.
******************************************
Tương tư là nỗi khổ khó chịu nhất, Tuyết Ưng bất quá mới đi có năm ngày nhưng Ảnh Nhiên lại có cảm giác như hắn đã đi năm năm rồi.
Bảo Bảo tiểu chủ đối với nàng thân thiết và ân cần hơn trước, chuyện gì cũng chiếu cố cho nàng mà Hồ vương đại nhân cũng rất quan tâm nàng, các thành viên của Xà tộc đều biết nàng đã cứu mạng nữ vương của bọn họ nên đối với nàng rất tôn trọng và thân thiết. Tất cả đều làm nàng hưởng thụ cảm giác được tôn trọng và đãi ngộ mà nàng chưa từng có được ở Tuyết Ưng tộc.
Nhưng nàng vẫn không cảm thấy vui, cảm thấy như mình đã mất đi cái gì quý giá nhất, cho nên nàng rất buồn, mỗi lần nhìn thấy khỏa răng nanh trên cổ thì nàng lại nhớ tình cảnh ngày đó ở núi Việt Nam, nàng đã sớm không thể rời khỏi hắn.
Bảo Bảo bưng một mâm hồng quả tới, vừa tới cửa nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Ảnh Nhiên thì biết nàng nhất định đang nghĩ tới Tuyết Ưng nên mới như thế, không khỏi có chút hối hận ngày đó đã đùa giỡn quá mức nên mới làm Tuyết Ưng nổi giận bỏ đi, biết rõ hắn tính cách đơn thuần còn chọc tức hắn, tuy rằng khi đó cảm thấy thống khoái nhưng bây giờ nhìn thấy Ảnh Nhiên như vậy thì lại thấy hối hận vô cùng.
Nói gì là lúc trước nàng cứu Ảnh Nhiên, thực ra chẳng qua là muốn hơn thua với Mặc Mặc, muốn có một con ưng để làm tọa kỵ mà thôi chứ cũng không thực tâm muốn cứu nàng, cho dù sau đó thì nàng thực lòng thích Ảnh Nhiên đơn thuần, thiệt lương nhưng dù sao cũng xuất phát từ động cơ không trong sáng, mà Ảnh Nhiên thì từ đầu đến cuối luôn đối xử chân thành với nàng, sự kiện ở Tước Hoàng sơn kia, Ảnh Nhiên không cần xả thân vì bọn họ nhưng Ảnh Nhiên vẫn dứt khoát đi vào thiên la cùng nàng, thậm chí đến cuối cùng còn dốc toàn lực giúp cho nàng và Thanh Liên được ở bên nhau đểu rồi chính mình rơi xuống hồng trần, ân tình đó vẫn luôn khắc ghi trong lòng nàng.
Bây giờ không phải là nàng có ân với Ảnh Nhiên mà Ảnh Nhiên mới là người có ân với bọn họ, cho nên nàng mong muốn Ảnh Nhiên được hạnh phúc hơn bất cứ ai, Ảnh Nhiên cô độc đã lâu, cần có một vòng tay ấm áp để ôm ấp và bảo vệ nàng, nếu biết làm cho Tuyết Ưng tức giận rời đi, Ảnh Nhiên sẽ buồn như vậy thì cái gì nàng cũng không nói.
“Ảnh Nhiên” lên tiếng như là nàng vừa mới đến.
Quả nhiên, Ảnh Nhiên quay đầu nhìn nàng đã nở nụ cười trong sáng “ tỷ tỷ, sao ngươi lại tới nữa? không ở bên Hồ vương đại nhân sao?”
“Thấy ta đến thì mất hứng sao? Ta vội đem hồng quả đến cho ngươi, đây là những quả vừa mới hái trên cây xuống, còn chưa ta sương sớm, rất bổ dưỡng, ăn nhiều một chút đi. Ở nơi này có quen không?” Bảo Bảo trêu ghẹo nàng.
“Ảnh Nhiên sao lại mất hứng khi tỷ tỷ đến chứ, chẳng qua thấy tỷ tỷ mỗi ngày cứ ở bên ta, như vậy chẳng phải Hồ vương đại nhân sẽ rất cô đơn sao? Ta rất thích nơi này, tỷ tỷ là vua một tộc, có nhiều chuyện cần phải làm, không cần để ý tới ta”
Ảnh Nhiên có chút áy náy, từ lúc nàng ở lại thì Bảo Bảo tiểu chủ dường như có thứ gì tốt đều mang đến cho nàng, cái gì cũng ưu tiên cho nàng trước, làm nàng có chút áp lực. Nàng biết Bảo Bảo tiểu chủ cảm kích hành động trước kia của nàng, nhưng lúc đó là do nàng thực tâm muốn làm, không cần Bảo Bảo tiểu chủ phải bù đắp hay báo ân, huống chi bây giờ nàng cũng không có gì là không tốt, nhưng những lời này nàng không biết nên nói với Bảo Bảo tiểu chủ thế nào.
Thế mới biết mỗi lần nàng hiểu lầm và không nói ra suy nghĩ của mình, làm cho Tuyết Ưng khó chịu và buồn bực đến mức nào, một nam nhân tính cách ngay thẳng, đơn thuần mà hết lần này tới lần khác đều nuông chiều theo nàng, mặc nàng hồ nháo, quả thực việc chia cách đã làm nàng thấy được những ưu điểm của hắn mà trước giờ nàng nhận ra.
” Thanh Liên hôm nay quay về Hồ tộc, một tháng hắn sẽ quay về đó một lần, dù sao hắn cũng là vương của Hỏa Hồ tộc, tuy rằng mọi chuyện trong tộc đều có các phụ tá trợ giúp nhưng vẫn phải trở về xem xét một chút, cho nên ngươi không cần lo lắng ta vắng vẻ hắn, hơn nữa ngươi là muội muội của ta, ta chiếu cố ngươi nhiều một chút cũng là chuyến đương nhiên. Đúng rồi, Ảnh Nhiên, hôm nay thời tiết rất tốt, có muốn đi ra ngoài một chút hay không, thuận tiện nói cho ta nghe chuyện các ngươi đã trải qua ở Hư Vô Giới, hơn nữa sao ngươi lại xem trọng Tuyết Ưng ngu ngốc kia? Tuyết Ưng ngu ngốc kia tính tình thẳng thắn, bá đạo lại vô tâm, ở Xà tộc chúng ta có nhiều nam tử tuấn lãng hơn hắn gấp mấy trăm lần, nếu ngươi có thể quên hắn thì ta lập tức giới thiệu mấy chục người cho ngươi chọn, ngươi thấy thế nào?”
” Không, không cần! Tỷ tỷ, tuyết ưng hắn, hắn kỳ thật là người rất tốt, thời gian qua nếu không có hắn chiếu cố ta thì ta đã không còn sức để chống đỡ nổi nữa, hắn ngày đó nói chuyệ có chút quá phận, Ảnh Nhiên thay hắn xin lỗi tỷ tỷ, ngươi đừng giận hắn, ta chỉ thích một mình hắn cho nên ý tốt của tỷ tỷ ta chỉ có thể tâm lĩnh”
Ảnh Nhiên vừa nghe lời của Bảo Bảo thì sắc mặt trắng bệch, cho là nàng nói thật nên kích động giải thích thay Tuyết Ưng.
Bảo Bảo thấy nàng như vậy thì biết mình đã đùa quá trớn, không khỏi có chút cảm khái với tính cách quá mức ngây thơ của Ảnh Nhiên, nàng nói Tuyết Ưng ngu ngốc mà Ảnh Nhiên cũng chẳng thông minh hơn, người khác nghe lời của nàng thì đều biết là nàng trêu chọc và đùa giỡ nhưng Ảnh Nhiên lại tin là thật.
Quả thực không phải người cùng một nhà thì sẽ không vào cùng một cánh cửa. Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng đúng là trời sinh một cặp.
“Ảnh Nhiên, đừng khẩn trương, ta chỉ giỡn với ngươi một chút thôi, biết ngươi chỉ thích một mình hắn, ta chẳng qua chỉ muốn hắn lo lắng một chút chứ không phản đối các ngươi ở cùng một chỗ a, chỉ cần ngươi cảm thấy hanh phúc, ngươi muốn ở cùng một chỗ với ai, ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi”
Bảo Bảo vỗ nhẹ lên tay Ảnh Nhiên để trấn an nàng, Ảnh Nhiên ngây ngốc nhìn nàng, lúc sau mới thả lỏng tâm tinh “ thì ra là tỷ tỷ chỉ nói đùa, là Ảnh Nhiên quá mức nghiêm trọng rồi”
“Được rồi, cũng do ta không tốt, biết rõ ngươi rất nghiêm túc còn đùa giỡn với ngươi. Đi thôi, thời tiết hôm nay rất đẹp, ta mang ngươi ra ngoài tản bộ, thuận tiện kể cho ta nghe chuyện Tuyết Ưng theo đuổi ngươi thế nào, ai chủ động, ai bị động, tất cả phải nói thật hết nha”. Bảo Bảo dắt tay Ảnh Nhiên, lôi kéo nàng đi ra ngoài, lần này không dám đùa giỡn nữa.
Ảnh Nhiên lập tức đỏ mặt như Bảo Bảo mong muốn “ cũng không có gì, chỉ là như vậy, như vậy”
“Như vậy nghĩa là sao a?” Bảo Bảo mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, không nhịn được mà truy vấn.
“Ai nha, Bảo Bảo tiểu chủ, là ngươi cố ý” lúc này Ảnh Nhiên cũng biết Bảo Bảo trêu chọc nàng nên quýnh lên, không gọi tỷ tỷ nữa mà là tiểu chủ, chứng tỏ nàng có chút tức giận, bộ dáng này càng làm Bảo Bảo cười to sảng khoái, cảm giác đùa giỡn rất thú vị.
Ảnh Nhiên thấy nàng cười vui vẻ, lúc đầu cũng có chút tức giận nhưng rồi cũng mỉm cười theo nàng, đang lúc hai người đang cười nói vui vẻ thì đột nhiên một trận đau nhức nổi lên, đánh vào cổ tay Ảnh Nhiên, làm nàng đứng không vững mà té nhào xuống đất.